Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 176: Chương 176: Vân vũ nguy nan




Ánh mắt hắn âm trầm đến cực độ, bộc phát ra sát khí cực kỳ khủng khiếp. Vân Vũ mặc dù còn chưa nhận hắn làm chủ nhân, nhưng theo kế hoạch tiến triển thì sẽ không mất quá nhiều thời gian nữa. Vậy mà giờ đây lại bị người vây công, đánh cho trọng thương bỏ chạy?

Điều này chẳng khác nào một cú tát giáng vào mặt hắn, chà đạp lên tôn nghiêm của hắn cả.

Rồi trong chớp mắt, thân ảnh của hắn vụt một tiếng lao về phía tên thanh niên, trong lòng sát khí cuồn cuộn không dứt, hiển lộ ra cả quanh thân.

- Muốn chết.

Tên thanh niên phản ứng không tệ, rất nhanh phát hiện Hoàng Thiên ra tay với mình. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời tế xuất ra một cây cự bổng đón đỡ.

Đùng một tiếng trầm đục, nắm quyền của Hoàng Thiên đánh lên thân cự bổng, đem nó uốn cong một vòng. Tên thanh niên sắc mặt chợt biến, nơi cánh tay đang cầm cự bổng truyền tới một lực lượng phản chấn vô cùng cường đại. Không chỉ triệt tiêu toàn bộ lực lượng của hắn, mà còn tiến sâu vào nội thể, đem xương cổ tay suýt nữa chấn nát.

Không để cho hắn có cơ hội thu tay, một cỗ sát khí lạnh lẽo đã ập tới bao phủ xung quanh thân thể, đậm đặc ghê người. Đối diện hắn là một khuôn mặt âm trầm như nước, duy chỉ có đôi mắt là nồng đậm sát khí, mãnh liệt vô biên vô hạn, khiến hắn trong lòng kinh hãi không gì sánh được.

Hắn hôm nay ngu ngốc đi chọc phải một tên sát thần.

Hai cánh tay suýt nữa bị phế, tên thanh niên đến sức lực để nắm cự bổng cũng không còn nữa, điên cuồng bạo lui về phía sau, khóe miệng bật máu.

Nhưng Hoàng Thiên sẽ tha cho hắn sao? Câu trả lời là không. Hắn thối lui còn chưa đứng vững, thân hình của Hoàng Thiên đã nhanh chóng áp tới, một quyền hướng ngực phách xuống.

Bịch một tiếng máu tươi tung tóe, vùng ngực của tên thanh niên cơ hồ bị đánh cho lõm xuống, xương cốt gãy nát.

Hắn khóe miệng không ngừng hộc ra máu tươi, bị Hoàng Thiên nắm lấy như một con gà, nhấc bổng lên không trung. Không đến ba hơi thở giao chiến, hắn triệt để bị người ta đánh bại, thậm chí một chút nữa thôi liền bỏ mạng.

Thẫn thờ nhìn về phía thân ảnh trẻ tuổi trước mắt, tên thanh niên có cảm giác bị một loại tử vong bóng ma bao phủ xuống đầu, khiến hắn cực kỳ sợ hãi, điên cuồng vùng vẫy.

Nhưng dưới lực siết mạnh mẽ của Hoàng Thiên, hắn có cố gắng đến mức nào cũng đều vô dụng. Khuôn mặt của hắn tái đi trắng bệch, ánh mắt trừng trừng mở lớn.

Hít một hơi thật sâu kiềm chế sát khí trong lòng, Hoàng Thiên lúc này mới lạnh nhạt lên tiếng hỏi:

- Ngươi nói tới Vân Vũ, là Vân Vũ của Thiên Kiếm Môn sao?

Ánh mắt tràn đầy hoảng sợ chi mang, tên thanh niên hai tay vô lực nắm lấy cổ tay của Hoàng Thiên, liên tục van xin:

- Tha mạng… Tha mạng…

Thấy đối phương không có trả lời câu hỏi của mình, Hoàng Thiên ánh mắt lạnh đi:

- Trả lời câu hỏi của ta.

Cảm nhận cơn đau đớn cực độ truyền tới từ cổ, tên thanh niên sợ đến không còn suy nghĩ được gì nữa, liên tục gật đầu.

Mãi tới khi Hoàng Thiên hơi nới lỏng, hắn mới ho ra vài búng máu, vội vàng nói:

- Phải… phải… hắn… hắn bỏ chạy về phía đó.

Một tay ôm cổ, một tay chỉ về phương xa, hắn trong lòng vẫn không ngừng run lên vì sợ hãi. Tên thiếu niên tưởng chừng như yếu ớt này, tại sao lại có thể mạnh đến một mức độ khủng khiếp như thế? Hắn trước mắt đối phương ngay cả tư cách vùng vẫy cũng không có, đây là cái dạng gì thực lực.

Hơn nữa, loại sát khí khủng khiếp phát ra từ đối phương, là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn gặp phải, quá mức khủng bố. Người thanh niên tóc trắng này, tuyệt đối là một cái nhân vật cực kỳ tà ác.

- Ra tay với thủ hạ của ta, chết…

Quăng thân thể tên thanh niên xuống đất, Hoàng Thiên chỉ lưu lại một câu không đầu không cuối, liền vội vã quay người rời đi. Để lại phía sau một đám người thần sắc kinh hãi, hiển nhiên còn chưa tiếp thụ được mọi chuyện xảy ra.

Riêng tên thanh niên thân mang trọng thương, phải cố gắng lắm mới bò dậy được. Hắn ánh mắt ban đầu là sợ hãi, sau đó dần dần chuyển sang ác độc dữ tợn, gằn lên trong cổ họng:

- Ngươi đợi đó…

Chưa để hắn nói hết câu, đột nhiên trên vùng da trên cổ bung ra một vết rách chạy dài, máu tươi đỏ lòm. Ngay sau đó là mi tâm, ngực, cánh tay, đùi mỗi một bộ vị của hắn đều đứt đoạn, tựa như bị người cầm kiếm chém qua, chết ngay tại chỗ.

Một tên thanh niên đang sống sờ sờ trước mắt, không đầy nửa giây sau liền trở thành một đống thịt vụn không rõ hình dạng. Một màn máu tanh quỷ dị này xảy ra khiến cho đám người xung quanh sắc mặt đều tái đi, hoảng sợ bỏ chạy ra bốn phương tám hướng, la hét không ngừng.

Mà tác giả của màn giết người kinh khủng đó, lúc này đã yên vị trên lưng quỷ cầm, sớm rời xa khỏi khu vực động phủ. Hắn quyết định trước tiên truy tìm tung tích Vân Vũ.

Theo như tên thanh niên kia lời nói, thì Vân Vũ lần này trọng thương bỏ chạy, lại còn bị đám người Tử Tịch truy sát, tuyệt đối là lành ít dữ nhiều. Để thu phục được tên thuộc hạ này, Hoàng Thiên đã bỏ ra không ít tâm tư, tuyệt nhiên không thể để cho hắn dễ dàng chết như thế.

Hơn nữa, theo Hoàng Thiên tính toán, đám người kia muốn phá giải được Cửu Kiếm Thông Thiên trận, chí ít phải cần hơn một tháng. Khoảng thời gian dài như thế quá đủ để hắn cứu người.

Lấy từ trong trữ vật một chiếc Huyết Hồn Đăng, hắn cảm nhận một chút phương hướng, sau đó thúc dục quỷ cầm nhanh chóng bay tới. Đây là một món đồ mà hắn đặc biệt yêu cầu Cố Sở luyện chế, bên trong có phong ấn một giọt hồn huyết của Vân Vũ. Chỉ cần khoảng cách không xa quá ba trăm dặm, liền có thể xác định được vị trí của đối phương.

Hiển nhiên, hắn đối với việc thu phục Vân Vũ đã chuẩn bị từ rất lâu và cực kỳ chu đáo, ngay cả món đồ này cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Cùng tại thời điểm đó, tại một nơi khác của Cửu U Chi Địa.

- Để xem các ngươi còn chạy đi đâu được? Chỉ một cái phế vật cũng dám chống lại ta sao, ngươi lá gan ngược lại rất lớn ah.

Thanh âm có vài phần chế giễu vang lên trong không gian, nếu cẩn thận cảm nhận, còn có một tia tức giận chi khí.

Chỉ thấy phí dưới phiến rừng già nơi chân núi, hai cái thân ảnh một nam một nữ thập phần chật vật, bị mười mấy tên tu sỹ khác dồn sát vào bên vách đá.

Mà thanh âm, chính là phát ra từ một tên nam tử vận kim sắc trường bào, người cầm đầm đám người này.

- Hừ! Tiểu nhân đắc chí, nếu chẳng phải ta đạo thương, ngươi là cái thá gì?

Tên nam tử bị bao vây trên cơ thể vết thương chằng chịt, máu đen chảy dài thấm đẫm toàn bộ y phục của hắn, thê thảm đến khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng sâu trong ánh mắt của hắn, không hề có một tia khuất phục, chỉ có sự quật cường và không cam lòng.

Kim sắc trường bào nam tử nhếch môi cười, ánh mắt mang theo vài phần châm chọc nhìn tới, lắc đầu nói:

- Buồn cười! Thua thì chính là thua, còn cố gắng ngụy biện làm gì? Ngươi ngay đến dũng khí chấp nhận thất bại còn không có, quả thực khiến ta cảm thấy bẩn tay ah.

Bị người miệt thị cùng khinh thường, tên thanh niên kia trong mắt bắn ra sát khí mãnh liệt, đôi bàn tay siết chặt đến rớm máu. Hắn rất muốn lao lên liều mạng cùng đối phương, muốn khiến đối phương trả giá đắt vì việc xem thường hắn. Nhưng trớ trêu thay… sự thật là hắn không thể, hắn đánh không lại người ta.

- Giao chìa khóa của động phủ ra đây.

Kim sắc trường bào nam tử vẫn một mực đứng tại chỗ, hướng về phía hai người mà nói. Hiển nhiên, mục đích hắn truy sát hai người này đều là vì thứ đồ vật này – chìa khóa mở ra động phủ.

- Nằm mơ…

Thanh niên kia sắc mặt tràn đầy máu, nhưng vẫn không che giấu được nét cương quyết. Hắn biết hôm nay khó thoát, dù có giao ra chìa khóa cũng không thay đổi được gì. Như vậy, thà liều mạng cùng đối phương một trận, chí ít còn có thể cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương.

- Không biết sống chết. Giết hắn cho ta.

Nam tử kim sắc cười lạnh ra lệnh, nhất thời mười mấy tên thủ hạ của hắn cùng lúc ra tay, mang theo từng luồng khí tức cường đại chèn ép tới, khủng bố vô cùng.

Tên nam tử kia sắc mặt ngưng trọng, nhưng trong tay vẫn xuất hiện trường kiếm, bước lên đứng chắn ở phía trước nữ tử, quyết tâm bảo vệ nàng ở phía sau.

Lúc này nhìn kỹ mới thấy, nữ tử này thân hình thon thả, diễm lệ động lòng người, dù cho trên thân mang một bộ chiến giáp kỵ sỹ thô kệch, cũng không thể nào che lấp. Khuôn mặt của nàng bị che kín bởi chiến giáp, không nhìn ra được hình dáng. Nhưng người ta vẫn cảm nhận được một cỗ khí chất tràn đầy hoang dã và mị lực, kinh diễm vô cùng. Một cỗ cảm giác rất riêng, rất đặc biệt mà những phụ nữ bình thường không thể nào có được.

Cùng vào thời điểm đám người kia tấn công, nữ tử này đột nhiên bước ra một bước sóng vai cùng nam tử, trên vai trường cung đảo nhẹ ra cánh tay, chớp mắt kéo xuống.

U… u… u!

Hắc khí cuồn cuộn từ hư không xuất thế, hình thành một cỗ lốc xoáy đen ngòm, chớp mắt hội tụ trên thân cung. Ba cái mũi tên dài cứ như thế cấp tốc hình thành từ quỷ khí, lấp lánh hàn mang. Tay nàng vừa buông, ba mũi tên như hóa thành ba vệt u minh chi khí, phá không lao về phía trước.

Tốc độ của ba mũi tên cực kỳ khủng khiếp, đến mức ba cái mục tiêu người còn không kịp phản hứng gì đã bị nhất tiễn xuyên tim, gần như chết ngay tại chỗ.

Tình huống này quá bất ngờ, thậm chí mấy tên tu sỹ khác còn chưa có nhận ra được đồng bọn của mình bị bắn chết, vẫn một đường công kích tới. Năng lượng cuồng bạo, công kích lăng liệt chớp mắt ập về phía hai người.

- Tử Thanh, cẩn thận.

Nữ tử vừa mới buông dây cung, còn chưa kịp phản ứng, tên thanh niên đã kinh hô một tiếng lao tới ôm lấy nàng. Đồng thời trường kiếm trong tay hắn cũng quét ra một đường, mơ hồ phóng ra đạo đạo lôi điện cuồng dã, ngăn lại phần lớn công kích.

Chỉ là hắn chung quy cũng chỉ có một mình, làm sao ngăn cản hết. Thành ra vẫn có vài công kích vượt qua đánh lên người hắn, để lại vài vết thương sâu hoắm. Máu tươi cũng không còn nhiều để chảy, hắn ôm thiếu nữ trong lòng, theo quán tính lăn lộn mấy vòng trên nền đất, phủ phục nơi đó. Hắn bây giờ đến khí lực cũng không còn đủ để đứng dậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.