Cái xú nha đầu này, lúc nào trở nên đẹp như vậy rồi?
“Ngươi đừng quá đáng, Vân Liên Kỳ, nơi này cũng không phải hoàng cung.” Mục Lăng Ngư thấy được ánh mắt Tịch Nhiêu lo lắng, ngăn cản Tịch Nhiêu hỗ trợ, lạnh lùng đối Vân Liên Kỳ nói.
Trong mắt của nàng, không còn sự nhu nhược của ngày xưa, chỉ còn khát vọng giành lấy cuộc sống mới.
Tịch Nhiêu dừng lại động tác, đứng ở nơi đó yên lặng theo dõi.
“Ngươi học được bản sự rồi? Dám nói như vậy với ta!” Vân Liên Kỳ sắc mặt trầm xuống, đôi mắt đẹp trợn tròn, tựa hồ có chút không thể tin được Mục Lăng Ngư ngày bình thường khúm núm lại có thay đổi lớn như vậy.
“Công chúa điện hạ tôn quý, ngươi ở trong Nội Thần Phong, cũng bất quá giống như ta phổ thông đệ tử.” Mục Lăng Ngư lành lạnh nói ra.
Đã có Tinh Diệu học viện điều lệ chế độ bảo hộ, tăng thêm mẫu thân có đại thần bảo hộ, nàng không cố kỵ gì, tự nhiên không sợ Vân Liên Kỳ, huống chi thời điểm trước đó, Nhiêu tỷ tỷ đã giáo huấn qua nàng một trận.
“Làm càn! Mục Lăng Ngư ngươi muốn tìm chết!” Vân Liên Kỳ có chút khí nộ, đẩy Quý Thương ra một bên, nâng tay lên liền hướng phía Mục Lăng Ngư vung đi.
Nhưng mà bàn tay còn chưa rơi xuống, một cánh tay mạnh mẽ đanh thép đem cổ tay của nàng nắm lại, sau đó đẩy ra, theo quán tính, thân thể của nàng nghiêng ngả té ra sau, may mắn có Quý Thương đứng ở sau lưng nàng, giúp nàng đứng vững, nếu không nhất định sẽ té rất khó coi.
Vân Liên Kỳ sắc mặt trầm đáng sợ, nàng nhìn người vừa tới.
Thay Mục Lăng Ngư ngăn lại công kích, là một vị thiếu niên dung mạo tuấn mỹ.
Hắn một bộ quần áo tuyết trắng, áo bào vạt áo từ dưới lên trên thêu lên từng đoá bạch hạc, bên hông cài một cây quạt xếp, khuôn mặt tuấn nhã, quả nhiên là phong lưu dục tú.
Chỉ là hắn mặc dù nhìn qua phong độ nhẹ nhàng, mặt mày lại ngả ngớn, cho người ta một loại cảm giác lỗ mãng, bất cần đời.
Đây là Tịch Nhiêu lần đầu nhìn thấy Tước Bạch Diệc.
Mục Lăng Ngư có chút mông lung, không biết mỹ mạo tuấn nhã thiếu niên nhanh nhẹn, là từ đâu xuất hiện.
Kỳ thật nàng đã làm tốt chuẩn bị cùng Vân Liên Kỳ đối đầu, căn bản không nghĩ tới sẽ có người xuất thủ tương trợ.
Bất quá nàng vẫn là nhỏ giọng nói câu tạ ơn.
Mục Lăng Ngư so với Tịch Nhiêu còn muốn nhỏ nhắn xinh xắn hơn, giờ phút này chỉ thấy Tước Bạch Diệc đứng nơi cửa, hai người khoảng cách bất quá nửa thước.
Chưa từng cùng ai thân cận như thế, nàng theo bản năng đem mình và Tước Bạch Diệc kéo dài khoảng cách.
Tịch Nhiêu tự nhiên là thấy được Tước Bạch Diệc từ nơi nào xuất hiện, ánh mắt của nàng chuyển qua gian phòng trúc bên trái đầu tiên.
Trước cổng, thình lình đứng vững hai người dung mạo tư thế thượng thừa.
“Tước Bạch Diệc, đây là chuyện nhà của chúng ta, ta khuyên ngươi không cần xen vào việc của người khác!” Nhìn người tới, Vân Liên Kỳ phẫn nộ đan xen.
Đáng chết, người này tại sao lại ở chỗ này?
“Vân Liên Kỳ, trong học viện cấm chỉ nội đấu a, ta đây chính là đang giúp ngươi.” Tước Bạch Diệc cười nhạt một tiếng, nhìn thoáng qua Mục Lăng Ngư, đối mặt nàng con mắt thủy lam như bảo thạch, dừng một chút cười khẽ, “Lại nói, ta không nhìn được nhất là có nữ tử xinh đẹp bị khi phụ rồi.”
Nói xong, một cái tay liền muốn khoác lên trên bờ vai Mục Lăng Ngư, nàng lui về phía sau hai bước tránh khỏi, giương mắt nhìn thoáng qua Tước Bạch Diệc cao hơn nàng hai cái đầu.
Tước Bạch Diệc ánh mắt lấp lóe, đưa tay thu về.
“Ngươi!” Vân Liên Kỳ muốn nói tiếp cũng không được, Tước Bạch Diệc là đệ tử nội viện trên bảng nổi danh Tinh Diệu, nàng mới vừa vào nội viện, đối đầu hắn cũng không phải chuyện tốt, không có nghĩ đến người này thế mà lại giúp đỡ Mục Lăng Ngư tiểu phế vật!
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Liên Kỳ quyết định không cùng Tước Bạch Diệc đối đầu.
Không cần thiết vì Mục Lăng Ngư tiểu tiện nhân, đắc tội Tước Bạch Diệc.
“Không chấp nhặt với ngươi.” Vân Liên Kỳ lạnh hừ một tiếng, kéo Quý Thương, hất cằm lên liếc xéo Mục Lăng Ngư nói, “ ta lần này đến đây, là vì nói cho ngươi, phụ hoàng đã hạ chỉ cho ta và Quý Thương thành thân, ngươi về sau không cần đối với Quý Thương ôm ảo tưởng rồi.”
Mục Lăng Ngư tâm cười nhạo, chuyện này nàng sớm biết rồi, Nhiêu tỷ tỷ quả nhiên lợi hại, Vân Liên Kỳ vậy mà thật sự không nhớ rõ hôm đó sự tình.
Hai người bọn họ thành thân, đối với nàng mà nói thế nhưng là thiên đại hảo sự, bọn hắn thành thân cũng tương đương với nàng và Quý Thương hôn ước hết hiệu lực, đối với Vân Liên Kỳ, nàng cũng không cần lo lắng.
Nàng biết Vân Liên Kỳ lần này đến đây là muốn nhìn nàng thất lạc thương tâm, chỉ tiếc sợ là muốn để nàng thất vọng rồi.
Nàng sớm đã không phải Mục Lăng Ngư trước đây rồi.
Thế là nàng mặt không thay đổi nhàn nhạt đáp: “Vậy hả, chúc mừng a.”
Vân Liên Kỳ một phen giống như là đánh vào bông, không chút nào có thể ảnh hưởng đến Mục Lăng Ngư cảm xúc, thậm chí trên mặt của nàng, vẻ mặt kinh ngạc đều không có.
“Ngươi không muốn nói chút gì?” Vân Liên Kỳ kinh ngạc nhìn Mục Lăng Ngư lạnh nhạt, hỏi.
Nàng có chút tích tụ, vốn nghĩ hạ mã uy Mục Lăng Ngư, kích thích nàng một chút, về sau dễ kiểm soát, không nghĩ đến cái này tiểu tiện nhân vậy mà không chút nào xem trọng!
“Không có gì đáng nói.” Mục Lăng Ngư vẫn như cũ thản nhiên nói, liếc qua Quý Thương, ánh mắt không dao động.
Vân Liên Kỳ ngước mắt hướng Quý Thương ném một ánh mắt kinh ngạc, trước kia Mục Lăng Ngư đuổi theo hắn không ngừng, hôm nay bị sao vậy?
Thế mà nghe chuyện bọn hắn muốn thành hôn không phản ứng chút nào, chẳng lẽ là không thích Quý Thương nữa?
Nghĩ đến khả năng này, Vân Liên Kỳ phản ứng đầu tiên chính là không tin.
Nếu nói Mục Lăng Ngư không thích Quý Thương, giống như là mặt trời mọc đằng tây, không có khả năng!
Mục Lăng Ngư trước kia nhưng là vì Quý Thương, kém chút mất đi cặp mắt như bảo thạch mỹ lệ!
Quý Thương nhìn trong mắt Mục Lăng Ngư, trong mắt hoàn toàn không có vẻ ái mộ ngày xưa đối với hắn, trong lòng của hắn phi thường thất lạc.
Tiểu Ngư thật sự không thích hắn?
“Nghe nói ngươi còn cùng người khác hạ chiến thư?” Vân Liên Kỳ không tiếp tục đề tài bên trên xoắn xuýt, lời nói xoay chuyển, nhìn có chút hả hê nói.
“Cùng ngươi không có quan hệ, Vân Liên Kỳ, nơi này không chào đón ngươi.” Mục Lăng Ngư hơi không kiên nhẫn, có Nhiêu tỷ tỷ chỗ dựa, nàng cũng đối với nữ nhân để cho nàng hận thấu xương không có tâm tư, bắt đầu hạ lệnh trục khách.
“Nhiêu tỷ tỷ, ngươi cũng nhanh đi về nghỉ ngơi đi!” Không tiếp tục để ý tới Vân Liên Kỳ, Mục Lăng Ngư hướng về phía Tịch Nhiêu mỉm cười, nàng liền quay người trở về phòng, đem Vân Liên Kỳ bọn người ngăn cách ở ngoài cửa.
Trước khi vào cửa, nàng dư quang tựa hồ thấy được Tước Bạch Diệc giống như đang cười.
Nàng vào phòng, Tước Bạch Diệc đối Tịch Nhiêu lễ phép cười cười, ôm lấy hai nữ nhân thướt tha rời đi.
“Mục Lăng Ngư!” Bị quăng tại cửa ra vào Vân Liên Kỳ chật vật giận hô một tiếng, tâm thầm mắng: Cái này tiểu tiện nhân, lại dám như thế đối với nàng, nàng thế nhưng chờ một tháng sau nhìn nàng làm sao mất mặt!
Tịch Nhiêu ngày đó và Sở hiên quyết định chiến thư, chỉ nửa ngày bên trong đã truyền khắp toàn bộ Nội Thần Phong, không ai không biết không người không hay, đều chờ đợi nhìn chuyện cười của bọn họ!
Một tháng muốn vượt qua Sở Linh Nhi, đơn giản chính là nằm mơ nói mộng!
Nghĩ đến Mục Lăng Ngư sẽ bị trừng phạt, Vân Liên Kỳ trong lòng có chút dễ chịu, quay người rời đi, chợt thấy bên cạnh Tịch Nhiêu xem trò vui, hung tợn trừng nàng một chút: “Nhìn cái gì?”