Ma Thần Máu

Chương 75: Chương 75: Bị cướp




Tôi đang đi tìm con mồi trong rừng, cuộc sống khá ổn, tôi sẽ đi săn và đem những con sâu về.

Hai cô nàng người hầu sẻ thịt và đem bán chúng.

“Cứu tôi với... Cứu tôi với...” - Âm thanh của một cô gái vang lên trong rừng.

“Con Mắt Của Quỷ Máu” - Tôi sử dụng kỹ năng của mình nhìn về phía phát ra tiếng kêu.

Một cô gái có mái tóc xanh lá cây và đôi tai nhọn đang cố gắng chạy trốn.

Đặc biệt là nàng trần như nhộng, không mặc bất cứ thứ gì trên người. Nàng khá xinh đẹp, bộ ngực to tròn đu đưa khi nàng chạy.

Phía sau nàng là một đám bảy tên bán ma nhân đang đuổi theo. Nhìn chúng giống như là chó săn vậy, chúng có đôi tai lông lá màu nâu, mõm dài như mõm chó.

Chúng vừa đuổi theo nàng ta vừa nhe răng chảy nước miếng. Tôi rất ghét lũ bán ma nhân, từ nhỏ tôi thường bị hai tên bán ma nhân bắt nạt, khi lớn lên thì chị tôi bị bán ma nhân bắt cóc bán làm nô lệ.

Đối với tôi thì chúng là một lũ cục súc và độc ác, tàn bạo và hoang dã.

Cơ mà một số bán ma nhân nữ thì rất xinh đẹp, giống như y như ma nhân trừ việc họ có tai và đuôi. Còn bán ma nhân nam thì đều lắm lông cả, có lẽ là do sai sót khi họ tiến hóa từ thú thành ma nhân.

“Gặp cảnh này thì mình phải ra tay cứu cô ta rồi.”

Vừa chạy về phía cô gái vừa ngưng tụ năng lượng tạo ra một quả cầu lửa trên tay.

“Tha cho cô gái đó hoặc là tụi mày sẽ chết.” - Quả cầu lửa bay thẳng về phía lũ Ma Nhân Chó.

“Bùm!” - Quả cầu lửa nổ tung và lũ Ma Nhân Chó chạy toán loạn.

Cô gái tóc xanh chạy về phía tôi, nàng ôm chầm lấy tôi khóc nức nở, có lẽ nàng đang rất sợ. Bầu vú nàng dán chặt vào ngực tôi. Tôi cũng ôm chặt nàng.

“Được một cô gái xinh đẹp ôm mà không ôm lại thì thật ngốc.” - Tôi bắt đầu xuất hiện những ý đồ xấu trong đầu.

“Nàng là ai sao lại bị...”

“Hự..” - Lưng tôi đột nhiên đau nhói làm tôi ngưng lại câu hỏi.

Cô gái rút tay về và lùi lại ra xa, tay của nàng cầm một con dao nhỏ lóe ánh sáng xanh đậm. Một con dao tẩm độc.

“Khà khà, thằng ngu.” - Tên ma nhân chó thủ lĩnh cười khà khà chửi tôi.

“Thằng ngu, thằng ngu.” - Lũ đàn em của hắn phụ họa, chúng bắt đầu vây tôi vào giữa. Chó sủa theo bầy và đi săn theo nhóm.

Tôi giương cặp mắt của mình về phía cô gái tóc xanh, tôi nhìn nàng chằm chằm, mặc kệ bầy chó xung quanh.

“Tại sao...” - Tôi hỏi cô ta bằng giọng cay đắng.

“Tôi xin lỗi, tôi bị ép buộc thôi.” - Nàng trả lời rồi lảng tránh ánh nhìn của tôi.

“Ngu thì chết chứ hỏi cái gì, có cả chục thằng ngu giống mày bị bọn tao làm gỏi rồi.” - Tên thủ lĩnh cười chế nhạo.

“Đúng đúng, ngu thì chết chứ hỏi cái gì, ngu thì chết, ngu thì chết...” - Sáu thằng đàn em của hắn phụ họa, có vẻ như tụi nó ăn chắc tôi rồi.

Thực ra tôi chỉ đang câu giờ chút xíu để sử dụng kỹ năng “Kháng Độc” để ép chất độc ra ngoài thôi.

“Giết nó cho tao, ai giết được nó sẽ có thưởng.” - Tên thủ lĩnh hú lên, khai mạc cho cuộc săn của chúng.

Ngay lập tức một tên Ma Nhân Chó đứng sau lưng tôi xông tới, hắn vung lưỡi đao là một cái răng nanh lên. Nhưng trước khi hắn kịp đâm tôi thì.

“Kiếm Ý Chí.” - Tôi giơ cánh tay mình như lưỡi đao rồi chém về phía sau lưng.

“Bịch!” - Tên Ma Nhân Chó ngay lập tức bị chẻ đôi mà không kịp kêu một tiếng.

Ngay lập tức lũ Ma Nhân Chó lùi lại ra xa, trong đó có hai tên xoay đầu bỏ chạy.

Ba tên còn lại nhìn lẫn nhau rồi nhìn về phía tên thủ lĩnh.

“Chạy! Hắn không phải ma nhân, là sinh vật cấp cao.” - Tên thủ lĩnh hét to rồi chạy trốn.

Nhưng tôi làm sao để hắn chạy được cơ chứ. Tôi ném múi giáo của mình thẳng về phía hắn.

Mũi giáo bay xuyên qua lưng rồi ghim hắn ta vào một thân cây. Lũ Ma Nhân Chó còn lại cũng đã chạy đi xa, tôi cũng không đuổi theo chúng.

“Thương Tần!” - Triệu hồi nó về trên tay, tôi nhìn về phía cô nàng Ma Nhân Rừng.

Nàng ta đang núp sau một thân cây và hé nửa cái đầu ra nhìn tôi. Ngay khi thấy tôi đang nhìn nàng, thì nàng chạy trốn.

“Nếu cô muốn biến thành thức ăn cho lũ côn trùng thì cứ chạy đi.”

Nàng ta ngay lập tức ngừng lại. Nàng ta nhìn về phía tôi rồi lại nhìn về phía khu rừng. Trông nàng rất hoang mang không biết nên chạy trốn hay đứng lại.

“Tôi sẽ không làm hại cô, cô tên là gì.” - Việc giết chết một cô gái yếu đuối không hay chút nào, nên tôi sẽ không giết cô ta.

“Xin ngài, tôi thực sự bị ép buộc thôi, tôi không muốn hại ngài đâu.” - Nàng bắt đầu khóc và van xin.

“Hừm, mình biết thừa mấy chiêu này của các cô gái rồi, khi cần giúp đỡ thì họ sẽ tỏ ra tội nghiệp, khi giúp xong rồi thì họ quên hết những thứ đã nói, nhưng không sao, mình giúp đỡ họ đâu phải để được đền ơn.” – Tôi nghĩ thầm trong đầu.

“Tốt, tôi sẽ không làm hại cô, cô cần tôi giúp gì không?” - Tôi nói thật nhẹ nhàng để nàng tin tưởng.

Cô nàng chạy lại gần tôi.

“Xin ngài hãy...” - Khi nàng đang định nói thì tôi dùng tay đánh ngất nàng.

Ôm thân thể trần truồng của nàng vào long, thân thể của nàng rất mềm mại.

“Chậc chậc, cô gái này thật đẹp, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho cô ta được.”

“Kiếm Ý Chí!” - Tôi dùng kỹ năng của mình để chặt một tán lá to. Đặt nàng ta lên tán lá.

Tôi nằm lên người nàng và hôn lên môi.

“Cách để hiểu một cô gái là đọc ký ức của họ.”

“Tâm Linh Tương Thông.”

Tôi sử dụng kỹ năng của mình để đọc ký ức từ nàng ta.

“Thanh Linh, Thanh Linh.”

Tôi nhìn thấy một thiếu phụ đang gọi tên con gái mình.

“Thì ra nàng ta tên Thanh Linh, tên cũng đẹp như người.”

Thanh Linh trong ký ức là một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy màu xanh làm từ lá cây, họ sống trên một ngôi nhà trên cây.

“Hú....hú....” - Bỗng có tiếng sói tru vang vọng.

“Có kẻ địch tấn công, kẻ địch tấn công.” - Tiếng hét của một người đàn ông.

Ông ta vừa hét vừa dung một khúc cây to gõ lên một thân cây rỗng để báo hiệu.

Kẻ thù là những Ma Nhân Chó và Ma Nhân Sói, chúng mình đầy lông lá, cầm theo rất nhiều những thanh đao và cung săn.

Các Ma Nhân Rừng nhanh chóng tập hợp, họ dùng cung tên đứng từ trên những cành cây cao để bắn xuống.

Lũ Ma Nhân Chó Sói đốt cháy những mũi tên và bắn vào những căn nhà trên cây, khu làng của Ma Nhân Rừng chìm trong biển lửa, bị khói lửa thiêu đốt khiến cho các Ma Nhân Rừng suy yếu và phải nhảy từ trên cây xuống đất.

Với sức khỏe yếu ớt của Ma Nhân Rừng họ không đánh thắng được bầy Chó Sói.

Cuộc chiến nhanh chóng chấm dứt, những nam Ma Nhân Rừng thì bị giết, nữ thì bị bắt làm nô lệ.

Thanh Linh là một trong những cô gái may mắn còn sống sau cuộc xâm lược.

Nàng bị chúng huấn luyện thành “Mồi Nhử”, nàng thường xuyên phải trần truồng chạy trốn trong rừng và kêu cứu, dụ dỗ những thợ săn đi một mình, sau đó nàng đâm họ bằng con dao tẩm độc, rồi lũ Ma Nhân Chó giết họ.

Lý do nàng phải làm như vậy là vì mẹ nàng đang bị bắt giữ, nếu không làm thì mẹ nàng sẽ bị giết.

“Hừm, mình có đánh lại nhiều bán ma nhân như vậy nổi không nhỉ?”

“Làng chúng có khoảng 200 tên, trong đó hơn 20 tên là Bậc 4, đặc biệt tên tộc trưởng, dựa vào những gì mình thấy thì hắn ta là một Chiến Binh Bậc 4 Cấp Cao, một đối thủ rất khó xơi.”

“Thầy đã dạy là phải biết giúp đỡ người yếu, bảo vệ trật tự. Nhưng một đánh với hai chục tên thì hơi quá sức, chắc phải tạm gác lại việc cứu mẹ nàng ta sau vậy.”

Tôi đứng dậy, rời khỏi cơ thể của Thanh Linh, chứ nếu nằm trên người nàng lúc nữa thì tôi sẽ làm ra vài hành động thú tính mất.

“Thanh Linh, Thanh Linh, cô dậy đi.” - Tôi lay lay người để đánh thức nàng.

Phải mất một lúc thì nàng mới tỉnh dậy.

“A...” - Nàng hét lên rồi dùng tay che cơ thể của mình.

“Tôi là Máu Xấu, cô không cần kể gì đâu, tôi vừa đọc ký ức của cô rồi.” - Tôi nói với nàng.

“Xin lỗi, hiện tại tôi không đủ sức để cứu mẹ cô ra, giờ cô có thể quay lại ngôi làng của lũ Chó Sói với mẹ mình, hoặc là đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ cô.”

“Tôi đi theo anh.” - Nàng nhìn về một hướng xa xa, rồi nhìn tôi và nói.

“Tốt, tôi biết cô có thể biến lá cây thành quần áo, hãy tự mặc đồ vào đi.” - Mặc dù muốn nhìn ngắm cơ thể nàng ta thêm chút nữa, nhưng tôi đành phải nói như vậy, bởi vì tôi là một con quỷ tốt.

Thanh Linh chạm tay vào một cành cây, những cái lá rụng từ trên cây xuống rồi quấn lấy cơ thể nàng, biến thành một bộ quần áo bó sát. Bộ quần áo càng làm tôn lên những đường cong trên cơ thể nàng.

“Cô muốn tôi cõng cô không.” - Tôi ân cần hỏi.

“Tôi đi bộ được rồi, cám ơn.” - Nàng trả lời với giọng e dè. Dường như nàng rất sợ tôi. . ngôn tình ngược

Cũng đúng thôi, nếu bạn đọc ký ức của người khác thì sẽ khiến bạn có cảm giác thân thiết với họ, vì bạn biết tất cả về tính cách của họ. Nhưng họ không biết gì về bạn. Việc nàng chịu đi theo một người xa lạ như tôi, đơn giản là vì nàng không có nhà để về, nếu về làng Chó Sói thì nàng sẽ phải tiếp tục làm nô lệ cho chúng, nên nàng mới đi cùng tôi thôi.

“Gào...” - Bỗng một con sâu săn mồi nhảy vụt ra từ bụi cỏ và gầm thét. Con sâu này khá nhỏ, chỉ có 7m thôi.

“A….” – Thanh Linh hét lên khi thấy con sâu.

Tôi bế Thanh Linh rồi chạy thật nhanh. Bình thường mấy con sâu ngu ngốc tự nhảy ra tự sát như thế này thì tôi sẽ ngay lập tức một giáo đâm chết.

Nhưng bây giờ thì khác, nhờ nó mà tôi có cơ hội ôm một cô gái xinh đẹp, nên tạm tha cho nó vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.