Trong phòng chỉ huy của tàu Nova, Lora đang ngồi trên bàn làm việc, trước mặt nàng là một chiếc máy phân tích khoáng vật.
Nàng khẽ đặt một viên kết tinh vào vào khay để mẫu vật. Từ bộ phận quang học của máy phân tích phóng ra những chùm sáng mạnh mẽ, chiếu lên viên kết tinh.
“Dòng chảy năng lượng trong viên đá thật kỳ lạ, dường như nó có sự sống.” - Lora nheo mắt nhìn màn hình phân tích, trên màn hình những dòng chảy năng lượng liên tục cuộn trào lưu động, biến thành vô số hình dạng đẹp mắt.
“Một viên kim cương này có thể duy trì tàu Nova vận hành một giờ.” - Lora lẩm nhẩm tính toán.
Đúng lúc này phía bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân.
“Tiểu thư! Chúng tôi về rồi.” - Lilith đi vào phòng, trông nàng rất vui vẻ hoạt bát.
“Anh đi đâu cả ngày vậy? Không phải...” - Lora xoay đầu lại nhìn thì giọng nói của nàng cứng lại.
Tà Huyết toàn thân bê bết máu, quần áo dính đầy sình lầy bùn đất.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh không sao chứ?” - Lora hoảng hốt chạy lại gần.
“Haha... Ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, mỗi lần đi săn ta đều như vậy hết.” - Tà Huyết tỏ vẻ không sao để trấn an Lora.
“À đúng rồi, Lây Lít nói rằng nàng đang cần năng lượng, hãy nhận lấy thứ này, xem như chi phí ăn ở khi ta ở lại đây.” - Tà Huyết cười xuề xòa, hắn lấy luôn ra hai túi kết tinh đưa cho Lora.
Sau đó hắn nhìn lại bộ dạng bẩn thỉu của mình.
“Có lẽ ta nên đi tắm, gặp lại hai người sau.” - Nói xong Tà Huyết liền đi ra ngoài, để lại hai cô gái ở trong phòng.
Nhìn Tà Huyết đi khuất khỏi tầm mắt, Lora mới xoay sang hỏi Lilith.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tà Huyết bị một con sói máy tấn công.” - Lilith trả lời, nàng lấy ra viên quang não màu đen.
“Sói máy? Không phải nơi này là một thế giới nguyên thủy sao? Tại sao lại có máy móc?” - Lora cầm lấy khối quang não, ánh mắt tràn ngập vẻ mê mang.
“Tôi cũng không biết nữa, có lẽ nó là lí do khiến chúng ta tới đây.” - Lilith nhún vai trả lời.
“Lí do?” - Lora khó hiểu hỏi lại.
“Sau khi chúng ta tiến vào không thời gian loạn lưu, tiểu thư tiến hành ngủ đông, còn tôi tiếp tục điều khiển tàu Nova.”
“Có lẽ là khoảng năm năm trôi qua, tàu Nova di chuyển vô định, thì đột ngột xuất hiện một vòng xoáy không gian đưa chúng ta đến thế giới này.” - Lilith giải thích.
“Vậy việc chúng ta đến được đây không phải là ngẫu nhiên?” - Lora hỏi lại.
“Đúng vậy.” - Lilith gật đầu xác nhận.
Lora suy nghĩ vài giây, phân tích những thông tin vừa tiếp nhận.
“Tại sao bây giờ cô mới nói cho tôi biết việc này, nó rất quan trọng, có lẽ liên quan đến vận mệnh của người Othelo.” - Lora nghiêm mặt nhìn Lilith.
“Tiểu thư!” - Lilith sợ hãi lui lại, nàng sợ Lora sẽ nhốt nàng tiếp.
“Nhưng mà tiểu thư đâu có hỏi, việc này không trách tôi được.” - Lilith tỏ vẻ ủy khuất, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn lại Lora.
“Chuyện này xem như xong, nhưng lần sau có chuyện gì cô nhất định phải báo cho tôi biết.” - Lora thở dài một hơi, không tiếp tục trách mắng Lilith nữa.
“Vâng thưa tiểu thư!” - Lilith thấy vậy liền thay đổi thái độ, tươi cười vui vẻ.
“Đúng rồi, tiểu thư mau xem thứ này.” - Lilith vừa nói vừa lấy ra những mẫu kim loại thu thập từ con sói, đồng thời trình chiếu một đoạn video ngắn lên màn hình chính trong phòng.
Đoạn video chỉ kéo dài mười lăm giây, ghi lại cảnh Tà Huyết đang bị con sói đánh thành một đống thịt cho đến khi hắn sử dụng Thương Tần và được Lilith cứu.
“Điều này...” - Lora nhìn hình ảnh của con sói hồi lâu, trong lòng tràn ngập muôn ngàn suy nghĩ.
“Có phải tiểu thư cũng nghĩ như vậy?” - Lilith hỏi với vẻ mặt thần bí.
“Sinh vật này rất giống chó sói cổ đại trên hành tinh Othelo, nhưng chó sói cổ đại không phải sinh vật máy móc.”
“Nhìn cấu tạo cơ thể và chất liệu của cỗ máy, rất giống với công nghệ của người Othelo, nhưng lại cũng rất khác biệt.” - Lora đưa ra nhận xét.
“Tôi đoán là ở thế giới này cũng có người Othelo, có lẽ họ là những người chạy thoát trước Đại Thảm Họa.” - Lilith đưa ra ý kiến.
“Có lẽ vậy...” - Lora gật đầu tỏ vẻ đồng tình, nàng nhìn viên quang não màu đen, đem nó đặt vào hệ thống máy tính trên bàn điều khiển, dùng một sợi dây nhỏ màu đen kết nối với nó. . Truyện Teen Hay
Viên quang não sau khi được kết nối với máy tính thì sáng rực, những quang mạch siêu tinh vi ở bên trong bắt đầu xoay chuyển.
“Quả thực là sản phẩm của người Othelo.”
Lora tiến hành thâm nhập vào bên trong bộ nhớ của quang não. Bộ nhớ của con sói gần như rỗng tuếch, chỉ có vài phần mềm điều khiển chức năng cơ thể và lập trình chiến đấu căn bản, ngoài ra chỉ có thêm một tệp hình ảnh là một tấm bản đồ.
Nàng liền mở tấm bản đồ lên, bên trong lưu lại hình ảnh một khu vực rừng núi rộng lớn, giữa bản đồ là một ngọn núi có hình dáng rất kỳ dị, nó có hình dạng giống như một kim tự tháp với bốn mặt phẳng hình tam giác và chóp nhọn. Trên đỉnh núi được đánh dấu x và một dòng ghi chú nhỏ “Di sản của tội lỗi” được viết bằng chữ của người Othelo.
“Thứ này... Chẳng lẽ đây là một di tích của người Othelo?” - Lilith chỉ vào ngọn núi có hình kim tự tháp.
“Có lẽ không phải, nền văn minh Othelo mới chỉ tồn tại mười ngàn năm, còn ngọn núi này có niên đại rất xa xưa.” - Lora lắc đầu phủ nhận.
“Nhưng, tiểu thư, rõ ràng đây là chữ viết của chúng ta mà.” - Lilith cảm thấy khó hiểu.
“Đúng là chữ của người Othelo, nhưng có lẽ người Othelo đã học chữ viết từ những giống loài cổ xưa khác. Dựa trên rất nhiều di tích tôi khai quật được thì trước khi người Othelo tồn tại thì đã có rất nhiều nền văn minh xuất hiện rồi lụi tàn. Di tích này có lẽ cũng như vậy.” - Lora chậm rãi nói.
“Vậy theo tiểu thư chúng ta nên làm gì?”
“Có lẽ chúng ta sẽ đi khai quật di tích này, ít nhiều nó có liên hệ với người Othelo, biết đâu nhờ nó mà chúng ta vượt qua được nạn diệt tộc.” - Lora đóng tấm bản đồ lại, đưa ra quyết định.
“Vậy còn việc xây dựng thuộc địa thì sao?” - Lilith hỏi tiếp.
“Có lẽ thám hiểm một di tích cổ cũng không mất quá nhiều thời gian, tạm hoãn việc xây dựng thuộc địa cũng được.” - Lora chần chừ vài giây.
Đúng lúc này Tà Huyết đi vào phòng, hắn đã thay đổi một bộ quần áo mới. Bộ dạng bảnh bao khác hẳn vừa nãy.
“Lô La! Nàng có thể nói cho ta biết về con quái vật bằng kim loại được không? Trông nó không giống như sinh vật thuộc về Thế Giới Máu.” - Tà Huyết ngồi xuống một chiếc ghế trên bàn điều khiển trung tâm.
“Hơn nữa, nàng và Lây Lít cũng là người từ thế giới khác đúng không?” - Tà Huyết dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Lora, không để nàng có cơ hội né tránh.
“Chuyện này...Điều này... “ - Lora bỗng cảm thấy sợ hãi khi bị Tà Huyết nhìn, ánh mắt của hắn khác hẳn bình thường, nó trở nên hung tợn hơn rất nhiều, ánh mắt của thợ săn đang nhìn con mồi.
Lora tội nghiệp giống như con thỏ nhỏ đang phải đối mặt với một con sói, loay hoay mãi mà vẫn không biết trả lời hắn thế nào.
Tà Huyết cảm thấy sự khó xử của Lora thì thu hồi ánh mắt.
“Xin lỗi, ta không có ý làm nàng sợ, chỉ là ta muốn biết thông tin về cái thứ suýt nữa giết chết ta hôm nay, và biết mục đích nàng tới đây.” - Tà Huyết dùng giọng nói nhẹ nhàng để an ủi Lora.
“Nếu đây là bí mật không thể tiết lộ thì ta sẽ không hỏi nữa, ngày mai ta sẽ rời khỏi đây, sẽ không can thiệp vào kế hoạch của nàng.” - Hắn nói với giọng trầm trầm, chuẩn bị đứng dậy trở về phòng.
“Thực ra việc này không phải không thể nói cho anh biết, chỉ là nó rất dài...”
“Lilith! Cô mở phim tài liệu Đại Thảm Họa đi.” - Lora ra lệnh cho Lilith.
“Vâng thưa tiểu thư!” - Lilith đáp lời, nàng khẽ vạch tay vào khoảng không trước mặt, một màn hình ánh sáng hiện ra, cô nàng chọn một tệp phim và bắt đầu phát nó.
Ánh sáng trong phòng điều khiển đột ngột biến mất, mọi thứ chìm trong tăm tối, chỉ có màn hình trung tâm phòng là đang được khởi động.