“Mẹ! Ngài Robert tại sao lại chết?” - Lora thổn thức hỏi.
“Chết già, ông ấy chỉ là người phàm, dù có trí thông minh siêu việt thì vẫn không tránh khỏi sinh lão bệnh tử.” - Queen Thesa trả lời một cách lãnh đạm.
Nàng tiến lại gần bàn làm việc, chạm tay vào một khối pha lê.
Năng lượng từ Queen Thesa khiến khối pha lê dần phát sáng, nó phóng ra một ảo ảnh lập phương, chiếu rọi cả gian phòng.
Ảo ảnh một người đàn ông già nua với mái tóc bạc trắng xuất hiện, chỉ có đôi mắt là vẫn hiện lên vẻ sáng ngời.
“Ta là Robert Adam, tội đồ của người Othelo. Ta là kẻ phản phúc đã gây ra sự hủy diệt của mặt trời, ta đã sống trong những tháng ngày ân hận tội lỗi. Một kẻ đã chạy trốn, bỏ mặc người dân, một kẻ không dám đối mặt với thực tại.”
Ngài Robert liên tục rủa xả bản thân bằng những từ ngữ khó nghe nhất, gương mặt ông ta tràn ngập vẻ khắc khổ, có lẽ ông ta đã luôn sống trong sự dằn vặt.
“Để chuộc lại lỗi lầm ta đã đi tìm quê hương mới cho người Othelo, nhưng mọi nỗ lực đều thất bại. Không một hành tinh nào là phù hợp, mọi thế giới đều tồn tại sự bất công và đau khổ. Bây giờ ta đã quá già, không còn đủ sức để đi tìm những miền đất mới. Ta quyết định sẽ dừng lại, xây dựng một thành phố ngầm cho người Othelo. Bất chấp việc thế giới này thuộc về Ma Quỷ, ta tin những người con của Othelo sẽ có thể biến nó thành một nơi tốt đẹp.”
Nói xong Ngài Robert liền trút hơi thở cuối cùng, trông ông ta rất thanh thản, dường như đã rũ bỏ được gánh nặng.
“Ài... Nếu ông chịu nghe lời tôi, có lẽ bây giờ ông vẫn còn sống...” - Queen Thesa thở dài, nói một câu khó hiểu.
Nàng tiếp tục khởi động những viên pha lê khác trên bàn, bên trong là rất nhiều bản vẽ của các loại thiết bị máy móc, công trình nghiên cứu.
“Đây là thành quả cả đời của ông ấy, Robert muốn ta giao lại cho hậu duệ của người Othelo.”
Queen Thesa đưa tất cả những khối pha lê cho Lora, nở một nụ cười dịu dàng với nàng.
“Còn đây là món quà ta để lại cho con.” - Queen Thesa gõ nhẹ ngón tay lên ngực, phần da thịt kim loại ở đó khẽ nứt ra, để lộ một khối kim loại sáng lóng lánh bên trong. Ánh sáng của viên kim loại rực rỡ chói lóa, thắp sáng cả căn phòng.
“Đây là Thần Hạt Nhân - Lõi Công Nghệ của ta, bên trong nó chứa nguồn năng lượng vô tận và tri thức của nền văn minh Hexa, có nó con sẽ có thể xây dựng lại nền văn minh Othelo.”
“Giờ thì hãy rời khỏi nơi này, rời khỏi thế giới này. Robert muốn biến nơi này thành thiên đường cho người Othelo nên đã xây dựng kim tự tháp này. Nhưng ta hiểu rõ về Ma Quỷ hơn ông ấy, nơi này không hề thích hợp cho người Othelo sinh sống. Những cỗ máy sẽ sớm bị năng lượng bóng tối ăn mòn và trở nên điên loạn, hãy rời đi trước khi quá trễ.” - Queen Thesa khẽ vuốt ve mái tóc của Lora, rồi nàng ngồi xuống bên cạnh Ngài Robert.
“Mẹ không về cùng con ư?” - Lora lo lắng hỏi.
“Ta đã tồn tại quá lâu, nền văn minh của ta đã bị hủy diệt từ hàng trăm triệu năm trước, đáng lẽ ta nên biến mất cùng với nó. Robert là người đánh thức ta dậy, bây giờ ông ấy đã không còn, chẳng có lí do gì để ta trở về Othelo nữa.”
“Vốn dĩ ta định cùng Robert xây dựng một nền văn minh mới, nhưng có lẽ việc này phải nhờ cậy vào con rồi. Ta đã quá mệt mỏi, ta sẽ biến nơi này thành một lăng mộ, có lẽ đó là kết thúc tốt đẹp dành cho ta.”
Queen Thesa nói xong thì năng lượng trên người nàng cũng dần cạn kiệt, không có Thần Hạt Nhân duy trì, sự sống của nàng sẽ tan biến.
“Mẹ!” - Lora hoảng sợ nắm lấy bàn tay của Queen Thesa, nhưng bây giờ bàn tay đó vô cùng lạnh lẽo, chỉ còn là một khối kim loại vô tri vô giác.
“Hệ thống tự hủy sẽ khởi động sau một giờ, xin chú ý rời khỏi.” - Âm thanh máy móc vang lên.
“Mẹ! Ngài Robert! Con nhất định sẽ vực dậy nền văn minh Othelo, khiến nó trở thành nền văn minh hòa bình và thịnh vượng.” - Đôi mắt của Lora sáng long lanh, nàng lặng lẽ rời khỏi phòng.
Phía bên ngoài những cỗ máy đều đã ngừng hoạt động, chúng trở về hình dáng là những khối vuông màu đen. Lora tiện tay thu thập chúng vào hộp lưu trữ, nàng sẽ sửa chữa và sử dụng chúng.
Khi Lora đi xa kim tự tháp hơn mười dặm thì một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn núi đổ sụp xuống, chôn vùi tất cả trong đất đá.
“Chán thật đấy, có lẽ đến lúc mình rời khỏi rồi.”
Tà Huyết đi đến trước cửa tàu Nova, hắn dự định sẽ chào Lilith trước khi đi.
Nhưng khi vào bên trong tàu hắn liền phát hiện tàu Nova khác hẳn thường ngày, những quang mạch trên tàu đều biến thành màu đen.
“Lây Lít!” - Tà Huyết tức tốc chạy tới phòng điều khiển.
Hắn liền thấy Lilith nằm dài trên sàn nhà, cơ thể kim loại của nàng bị nhuộm đen một phần.
Tà Huyết bế Lilith đặt lên bàn, dùng tay lay lay nàng dậy.
“Lây Lít, Lây Lít, nàng không sao chứ?”
Nhưng Lilith không trả lời, nàng mê man bất tỉnh, cơ thể kim loại liên tục bị bóng tối ăn mòn biến thành màu đen.
“Chết tiệt! Giá mà Lô La có ở đây, hoặc là mình biết sửa chữa máy móc.”
Tà Huyết bất lực nhìn Lilith, kỹ năng máu của hắn chỉ có tác dụng với sinh vật sống, hoàn toàn không giúp gì được.
Thời gian dần trôi qua, mọi thứ ngày càng trở nên tệ hơn, phần lớn cơ thể của Lilith bị nhuộm thành màu tím đen.
Đến khi Lora trở về thì Lilith đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.
“Tà Huyết! Anh làm sao vậy?” - Lora hốt hoảng khi thấy Tà Huyết gục mặt ngồi dưới chân bàn, trông hắn ũ rũ như sắp chết.
“Lây Lít chết rồi...” - Tà Huyết chán nản đáp lời, tinh thần của hắn hoàn toàn suy sụp.
“Chết? Sao có thể cơ chứ? Cô ấy đâu phải con người, máy móc thì không thể chết được.”
Lora không cho là đúng, nàng đi lại gần bàn, lấy ra dây kết nối máy tính với cơ thể của Lilith. Sắc mặt của Lora cũng dần hiện lên vẻ lo lắng, sau một lúc lâu thì nàng thở dài, rút dây kết nối cất đi.
“Lây Lít sẽ không sao chứ?” - Tà Huyết lo lắng hỏi.
“Lilith sẽ ổn, cô ấy chỉ đang ngủ say, mã nguồn của cô ấy trở nên rất kỳ lạ, hỗn loạn và biến đổi liên tục, bây giờ tôi không thể điều chỉnh nó lại như cũ được nữa. Có lẽ khi tỉnh lại thì tính cách và ngoại hình của Lilith sẽ thay đổi một chút.” - Lora đưa ra kết quả.
“Thật tốt, ta cứ tưởng cô ấy xong rồi. Nhưng tại sao mọi thứ trên tàu đều biến thành màu đen vậy?”
“Nguồn năng lượng dự trữ của chúng tôi đã hết, vì vậy tôi sử dụng những túi đá quý của anh làm nguồn năng lượng mới, có lẽ là do thay đổi nguồn năng lượng dẫn đến thay đổi về màu sắc.” - Lora ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu kiểm tra các chức năng của tàu Nova.
“Vậy cô gái trong kim tự tháp và những con thú của cô ta thì sao Lô La? Cô ta thực sự là mẹ của nàng sao? Hay là nàng đã hack thành công vào trí nhớ của cô ta?” - Tà Huyết hỏi tiếp.
“Bà ấy là mẹ của tôi, bà và Ngài Robert đã đến đây khoảng vài chục ngàn năm trước, nhưng họ không thể quay trở lại Othelo để đưa người dân đến đây. Bây giờ kim tự tháp chỉ còn là đống đổ nát, tôi sẽ sớm trở về Othelo.” - Lora điềm tĩnh trả lời.
“Nàng sẽ rời đi sao? Vậy còn việc xây dựng thuộc địa cho người Othelo?” - Tà Huyết lo lắng hỏi.
“Việc này không cần nữa, tôi đã có một kế hoạch khác, trong những thứ Ngài Robert để lại có cách xây dựng một mặt trời nhân tạo. Tôi sẽ xây dựng lại hành tinh Othelo và biến nó thành thiên đường.”
“Lý tưởng của nàng thật cao đẹp.” - Tà Huyết cảm thán.
“Điều này có lẽ hơi ích kỷ, nhưng ta vẫn muốn nói.”
“Lô La! Ta rất yêu thích nàng, liệu nàng có thể ở lại cùng ta được hay không?” - Tà Huyết chợt nắm lấy tay Lora, nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến.
Lora sững sờ khi nghe câu hỏi của Tà Huyết, nàng nở nụ cười, từ từ gỡ tay hắn ra.
“Xin lỗi Tà Huyết, nhưng tôi không có thời gian dành cho tình yêu. Người dân Othelo cần tôi, tôi sẽ dành cả cuộc đời mình vì họ.” - Lora từ chối một cách nhẹ nhàng, nhưng đầy cương quyết, hoàn toàn không cho Tà Huyết cơ hội thuyết phục nàng.
“Ài... Lại thất bại rồi...” - Tà Huyết thầm than, nhưng hắn cũng không quá buồn bã, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hắn bị từ chối, và cũng không phải lần cuối cùng.
“Ta hiểu rồi, vậy sau khi Lây Lít tỉnh lại thì ta sẽ rời đi. Liệu nàng có thể tặng ta một nụ hôn từ biệt?” - Tà Huyết lại nắm lấy tay Lora, nhìn nàng với vẻ mặt năn nỉ.
“Chuyện này...” - Lora chần chừ, trong suốt thời gian này Tà Huyết đã nhiều lần cứu nàng, trong lòng nàng cũng có một chút tinh cảm với hắn.
“Có thể... Nhưng anh đừng hiểu lầm, tôi sẽ không thay đổi ý định.” - Lora khẽ gật đầu, gương mặt của nàng ửng hồng, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với một người khác giới.
“Cô nàng này thật ngốc!” - Tà Huyết mừng thầm trong lòng, hắn quyết định sẽ lừa gạt Lora, sau đó sẽ “đẩy ngã”, như vậy việc giữ nàng ở lại sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn liền ôm chặt lấy Lora, chậm rãi kề môi sát lên môi nàng.
Hắn tham lam nhấm nháp từng cánh môi của Lora, hơi thở của nàng dần trở nên gấp gáp.
“Có lẽ nên đọc một chút ký ức của Lô La để tìm hiểu thêm về nàng.”
Tà Huyết âm thầm sử dụng Tâm Linh Tương Thông, dò xét ký ức của Lora.
Sắc mặt Tà Huyết dần thay đổi, vẻ háo sắc biến mất không còn chút gì. Thay vào đó là có chút bi thương lo lắng cho cô gái xinh đẹp.
“Ta xin lỗi Lô La, nhưng ta không thể để nàng trở về Ô Theo Ô.” - Tà Huyết khẽ buông Lora ra, nhìn nàng một cách nghiêm túc.
Lora chậm rãi mở mắt, gương mặt nàng phơn phớt hồng, dư vị sau khi lần đầu tiên hôn một người đàn ông khiến trái tim nàng nhảy loạn. Nàng có cảm giác Tà Huyết gần như muốn nuốt chửng nàng.
“Lô La! Hãy ở lại đây với ta, nếu nàng trở về thì họ sẽ tử hình nàng.” - Tà Huyết lay lay Lora, nghiêm giọng nói với nàng.
Âm thanh của Tà Huyết khiến Lora tỉnh táo lại.
“Đúng vậy, nếu mình trở về có lẽ mình sẽ bị tử hình.” - Lora đắng chát suy nghĩ.