Ma Thần Máu

Chương 118: Chương 118




“Đi mất rồi, vậy mình dạo chơi ba ngày này vậy.” - Tà Huyết nhìn theo chiếc xe màu đen, ánh mắt hắn nhanh chóng chuyển hướng sang những cửa hàng, đặc biệt là mấy cô gái bên trong đó.

“Này Lây Lít, ở đây có nơi nào thú vị không?” - Tà Huyết ngó nghiêng bốn phía.

Dòng người đã bắt đầu di chuyển trở lại, phố xá lại tấp nập ồn ào.

Tà Huyết đi vào một cửa hàng cà phê, nơi rất nhiều nam thanh nữ tú đang uống nước và tán dóc.

Những người đàn ông ăn mặc lịch lãm sang trọng, còn những cô gái ăn mặc vô cùng gợi cảm quyến rũ. Họ mặc những bộ váy ôm sát người, chiết eo ngực khoét sâu để lộ dáng người nóng bỏng.

Khi Tà Huyết vừa ngồi xuống ghế thì một thiếu nữ robot mặc đồ hầu gái đi lại gần.

“Xin chào quý khách, đây là thực đơn.” - Thiếu nữ người máy đưa cho Tà Huyết một tấm bảng phát sáng.

“Ta chọn thứ này.” - Tà Huyết chỉ tay vào một ly nước màu đen.

“Lây Lít, nàng muốn uống gì không?” - Sau đó xoay sang hỏi Lilith.

“Máy móc thì không ăn uống thức ăn của người bình thường.” - Lilith lắc đầu từ chối.

Sau một lúc thì người máy hầu gái trở lại với một ly nước. Tà Huyết vừa nhấm nháp, vừa ngẩn ngơ nhìn ngắm những thiếu nữ Othelo trong tiệm.

Sau những tháng ngày lang thang trong rừng, cùng lũ côn trùng và máy móc chiến đấu. Tà Huyết lại có thể nghĩ ngơi, hưởng thụ thú vui chiêm ngưỡng cái đẹp của hắn.

Nhưng ánh mắt không chút kiêng dè của Tà Huyết lại khiến nhiều người khác khó chịu.

“Chị, gã kỳ quái kia cứ nhìn chúng ta chằm chằm, thật là khó chịu. Sao hắn lại ăn mặc quái dị như vậy, còn gắn sừng giả và nhuộm tóc đỏ loét nữa chứ, nghĩ mình là DevilMan sao?” - Một cô gái mặc váy xanh càu nhàu.

“Em đừng nói như vậy, phê phán cách ăn mặc của người khác là vi phạm quyền tự do của mỗi người.” - Người chị gái đáp lời, nàng đang liên tục gõ vào một màn hình ánh sáng.

“Nhưng ánh mắt của hắn thật khó chịu, giống như muốn nhìn xuyên qua quần áo.” - Thiếu nữ váy xanh vẫn cảm thấy khó chịu.

“Như vậy có nghĩa là em rất xinh đẹp và gợi cảm đấy, có lẽ là anh ta thích em thôi, không cần quá khó tính, hay là em thử nói chuyện với anh ta xem.” - Người chị gái trêu chọc.

“Không đời nào!” - Cô em gái bực tức nói, nàng quay sang trừng mắt nhìn Tà Huyết, cố tỏ ra hung dữ.

“Chà, vui vẻ vậy đủ rồi.” - Tà Huyết thở dài, nếu sở thích của hắn gây ra phiền phức cho người khác, thì hắn sẽ dừng lại.

Hắn vẫy tay với hầu gái, tỏ ý muốn thanh toán tiền.

“Đây, cô không cần thối lại.” - Tà Huyết lấy ra một viên kết tinh đưa cho hầu gái, nhưng nàng chỉ đứng yên mà không cầm lấy.

“Không đủ sao, xin lỗi, vậy hai viên chắc đủ rồi đúng không? Công nhận nước ở đây đắt thật đấy.” - Tà Huyết phàn nàn, ở Thế Giới Máu thì hai viên kết tinh có thể mua được cả một bàn tiệc sang trọng.

“Phiền ngài cho mượn thẻ công dân, của ngài hết hai mươi điểm cống hiến.” - Robot hầu gái nói với giọng êm dịu.

“Thẻ công dân là cái gì? Sử dụng thẻ hội lính đánh thuê được không?” - Tà Huyết lấy ra thẻ lính đánh thuê của hắn, đây là cái thẻ duy nhất hắn có.

“Anh thật là ngốc, người Othelo không sử dụng tiền bạc hay đá quý để chi trả.”

“Giai cấp tư bản tạo ra tiền bạc để biến những người vô sản thành nô lệ. Bóc lột sức lao động của họ trong những nhà máy. Lòng tham của con người cũng từ tiền bạc và tham muốn sở hữu mà ra.”

“Vậy nên khi thành lập Băng Nguyên, Ngài Robert đã ghi rõ trong hiến pháp “Công dân Băng Nguyên sẽ không có tư bản hay vô sản, không có người giàu hay người nghèo. Mọi tài sản trên thế giới đều do Đấng Polaris ban tặng, mỗi người đều có quyền sở hữu và sử dụng như nhau.” Không có tài sản riêng, không có tiền bạc thì người Othelo sẽ tự do, sẽ không còn bị lòng tham chi phối.”

“Ngài Robert đã xóa bỏ sự phân biệt giàu nghèo, xóa bỏ quyền tư hữu cá nhân, xóa bỏ tiền bạc. Mọi tài sản trong Băng Nguyên đều sẽ được cung cấp miễn phí cho công dân.”

Lilith giải thích cho Tà Huyết hiểu.

“Phiền ngài cung cấp thẻ công dân.” - Robot hầu gái nhắc lại yêu cầu.

“Xin lỗi, nhưng ta không phải người Othelo nên không có thứ đó.” - Tà Huyết thở dài.

Ánh mắt của người hầu gái thay đổi, không còn nhẹ nhàng nữa mà trở nên lạnh lùng.

“Nếu ngài không phải công dân Othelo, hành vi của ngài là tội ăn cắp tài sản, đội cảnh vệ sẽ đến sau ba phút.” - Người máy hầu gái lạnh lẽo trả lời.

“Bình tĩnh, ta không kẻ trộm, ta có thể trả bằng kết tinh mà, cô nhìn kỹ đi, thứ này đáng giá lắm đấy.” - Tà Huyết cố gắng thuyết phục.

Những người trong tiệm cà phê bắt đầu tránh xa Tà Huyết, họ đứng thành hàng nhường đường cho những cảnh vệ đang đến.

“Chết tiệt, Lô La bảo là không được gây rối, nhưng e rằng mình...” - Ánh mắt của Tà Huyết cũng thay đổi, hắn chuẩn bị lấy ra Thương Tần và hạ gục lũ cảnh vệ.

“Đây là thẻ công dân của tôi, tôi sẽ trả giùm anh ta.” - Giọng nói của một cô gái vang lên.

Tà Huyết xoay lại nhìn thì thấy thiếu nữ mặc váy đỏ hồi nãy. Nàng đưa cho robot hầu gái một tấm thẻ màu vàng.

Từ đôi mắt của cô gái người máy chiếu ra một chùm sáng quét qua tấm thẻ.

“Cám ơn tiểu thư Roselia, phần ăn đã được thanh toán, chúc cô có một ngày tốt lành.” - Ánh mắt của người máy hầu gái trở nên dịu dàng, nàng mỉm cười đi sang phục vụ những bàn khác.

Âm thanh báo động đỏ cũng biến mất.

“Sao chị lại giúp hắn ta cơ chứ, em thấy mấy tên như thế này tốt nhất là giao cho cảnh vệ.” - Thiếu nữ váy xanh chán ghét nói.

“Xin chào, em là Roselia, còn đây là em gái của em Vanesa, con bé chỉ hơi khó tính một chút, mong anh bỏ qua cho con bé.” - Roselia nở nụ cười ngọt ngào.

Ánh mắt Tà Huyết ngẩn ngơ ngắm nhìn nụ cười của Roselia, nụ cười của một cô gái vừa xinh đẹp vừa tốt bụng là thứ hắn thích nhất.

“Thật háo sắc!” - Vanesa trừng mắt nhìn Tà Huyết.

“Khụ... Khụ... Ta là Tà Huyết. Cám ơn nàng đã giúp ta.” - Tà Huyết ngượng ngùng nói.

“Vừa nãy anh nói anh đến từ bên ngoài sao? Có thể kể cho em nghe về thế giới bên ngoài được không? Em đang làm một đề tài khoa học về sự hòa giải giữa các quốc gia.” - Roselia mỉm cười hỏi.

“Tất nhiên rồi.” - Tà Huyết gật đầu đồng ý.

“Chị, chúng ta nên tránh xa hắn, hắn chỉ là một tên bốc phét, hàng chục năm nay đâu có người ngoại quốc nào xuất hiện, gã này chắc chắn là một kẻ lừa đảo.” - Vanesa nói với vẻ nghi ngờ.

“Không đâu, chị nghĩ anh ta nói thật đó, vì chỉ có người ngoại quốc mới không có thẻ công dân, anh ta suýt bị cảnh vệ bắt. Người bình thường sẽ không lấy mạng sống ra đùa như vậy đâu.” - Roselia mỉm cười trả lời.

“Này Lây Lít, không phải các quốc gia khác của người Othelo đều bị diệt vong rồi sao? Rô Sa nói muốn hòa giải dân tộc là sao vậy?” - Tà Huyết hỏi nhỏ Lilith.

“Cư dân bình thường không biết việc Mặt Trời đã bị hủy diệt, Ngài Robert thông báo các quốc gia khác đã ký kết hiệp định hòa bình với Băng Nguyên với điều kiện Băng Nguyên bế quan tỏa cảng, không can thiệp vào chiến tranh giữa các quốc gia khác.”

“Vậy nên các cư dân Băng Nguyên vẫn nghĩ thế giới bên ngoài đang chìm trong chiến tranh. Có lẽ cô gái này đang nghiên cứu giải pháp hòa giải chiến tranh.” - Lilith nhỏ giọng trả lời.

“Quả nhiên những cô gái Othelo đều rất xinh đẹp, tốt bụng.” - Tà Huyết thầm khen ngợi.

Đúng lúc này tiếng báo động đỏ lại vang lên một lần nữa.

“Không phải là mình trả tiền rồi sao? Sao lại đến nữa chứ.” - Tà Huyết lầm bầm.

“Ở phía bên ngoài!” - Vanesa nhanh nhẹn chỉ tay ra ngoài cửa.

Mọi người đi ra thì thấy tất cư dân đang đứng sát vào hai bên đường. Giữa đường là một bé gái mười hai mười ba tuổi đang chạy trốn, cô bé mặc một bộ quần áo cũ kỹ bạc màu nét mặt đầy vẻ sợ hãi. Trên tay cô bé cầm một bọc thuốc, phía sau lưng nàng là ba gã cảnh vệ người máy đang truy đuổi.

“Một con bé ngu ngốc, chắc chắn là nó ăn cắp thuốc rồi.” - Vanesa khinh bỉ nói.

“Ăn cắp? Không phải là mọi công dân đều có quyền sử dụng tài sản sao? Tại sao cô bé kia lại ăn cắp?” - Tà Huyết hỏi nhỏ Lilith.

“Sau khi Băng Nguyên được thành lập một thời gian, ban đầu mọi thứ đều rất tốt đẹp, mọi người cùng nhau làm việc, cùng nhau hưởng thụ thành quả lao động.”

“Nhưng trên đời này luôn có những kẻ ích kỷ và lười biếng. Chúng lợi dụng những kẻ hở trong luật pháp. Những kẻ đó không chịu làm việc, chỉ chăm chăm ăn uống hưởng thụ. Tất nhiên việc này khiến người dân bất mãn, họ cảm thấy không hài lòng, thậm chí muốn lật đổ chế độ.”

“Ngài Robert phải đề ra thêm một luật khác, mọi vật phẩm đều sẽ có giá là một số điểm cống hiến nhất định. Các công dân sẽ phải làm việc để nhận điểm cống hiến, và sử dụng điểm cống hiến để đổi lấy thức ăn. Từ đó những người siêng năng chăm chỉ sẽ có thể ăn những thức ăn ngon, còn những người lười biếng thì chỉ được ăn thức ăn miễn phí do chính phủ cung cấp.”

“Nhờ cơ chế điểm cống hiến này mà Othelo trở nên cân bằng, chính phủ các công dân rất ủng hộ. Cô bé kia có lẽ không đủ điểm cống hiến, nhưng vẫn cố gắng lấy trộm thuốc nên mới bị cảnh vệ truy bắt.” - Lilith tiếp tục giải thích.

Bé gái tội nghiệp cuối cùng cũng vấp ngã, bọc thuốc trên tay nàng rơi xuống đất, những viên thuốc vương vãi khắp nơi.

“Thật lãng phí, những viên thuốc này đáng lẽ nên dùng để chữa bệnh chứ không phải rơi vãi như vậy. Con bé ngu ngốc này và lũ Tầng Lớp Vô Dụng cần được dạy dỗ.” - Vanesa tức giận nói.

“Đừng nói như vậy Vanesa, có lẽ cô bé có nỗi khổ riêng.” - Roselia ngắt lời em gái.

“Nỗi khổ gì chứ? Những kẻ thuộc Tầng Lớp Vô Dụng đều là một lũ lười biếng, chúng không chịu làm việc, sống nhờ thức ăn trợ cấp của chính phủ. Em vẫn không hiểu tại sao chúng ta phải nuôi dưỡng lũ sâu mọt ấy. Thậm chí chúng còn không biết ơn, đi lấy cắp thứ không thuộc về chúng.” - Vanesa nói với giọng gay gắt.

Những gã cảnh vệ tiến lại gần cô bé, chúng dùng bàn tay sắt thép nắm lấy tóc, nhấc bổng nàng lên. Nét mặt nàng đầy vẻ đau đớn, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Công dân hạng D, Nina! Cô đã bị bắt vì tội trộm cắp, phiền cô đi theo chúng tôi.” - Âm thanh cứng đờ vang lên từ miệng gã cảnh vệ.

“Xin ngài rủ lòng thương, mẹ của con bị bệnh, con cần những viên thuốc này để cứu mẹ.” - Cô bé khóc nấc lên, van xin với giọng tha thiết.

Nhưng đối tượng trước mắt nàng chỉ là một cỗ máy vô tri vô giác, trong ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.