Ma Thần Máu

Chương 132: Chương 132




“Lật đổ hội đồng tối cao! Trả lại sự công bằng cho người dân.”

Ngay lập tức đám đông bên dưới hò hét phẫn nộ.

“Tôi hiểu rõ sự tức giận và bất mãn của mọi người. Lý do mọi người muốn xóa bỏ hội đồng tối cao có lẽ là vì cảm thấy bị lừa dối, cảm thấy hội đồng quá độc tài và thống trị.”

“Vậy nên tôi sẽ giải thích cho mọi người hiểu về hội đồng tối cao, nếu sau đó mọi người vẫn muốn xóa bỏ hội đồng, thì chúng tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của mọi người.”

“Hội đồng tối cao được thành lập từ hai trăm năm mươi năm trước bởi Ngài Robert và các nhà khoa học có tư tưởng tiến bộ lúc bấy giờ. Họ chán ghét chiến tranh, chán ghét việc đấu đá lẫn nhau của người Othelo. Vậy nên họ đã xây dựng một thành phố giữa Băng Nguyên lạnh giá này với tiêu chí tự do - công bằng - dân chủ. Họ chào mừng bất cứ người Othelo nào có tư tưởng tiến bộ đến đây sinh sống.”

“Mỗi thành viên của hội đồng tối cao đều là một nhà khoa học lỗi lạc, khi gia nhập đều đã thề trước Đấng Polaris sẽ dùng sinh mạng của mình để cống hiến cho người dân, sẽ làm tất cả mọi việc vì người dân.”

“Họ sẽ phải trải qua một cuộc cải tạo gien, khiến tuổi thọ tăng lên gấp mười lần, nhưng cũng sẽ mất đi khả năng sinh sản đời sau. Tất cả tài sản của họ cũng sẽ được xem là tài sản chung, hiến tặng cho Băng Nguyên và để cho người dân sử dụng miễn phí. Có thể nói họ đã tự nguyện biến mình thành người hầu cho mọi người, làm việc mà không cần trả công, cống hiến tất cả mọi thứ họ có chỉ để duy trì một Băng Nguyên tươi đẹp.”

“Hơn một trăm năm trước việc Đế Quốc và Quốc Xã liên minh tấn công Băng Nguyên đã gây ra hậu quả rất nặng nề. Chúng muốn sử dụng tên lửa đầu đạn phản vật chất để xóa sổ Băng Nguyên, nhưng Ngài Robert đã dùng cổng không gian làm chệch hướng tên lửa, gửi nó ra ngoài vũ trụ. Nhưng lại khiến nó va vào mặt trời, kết quả là sự sống bên ngoài Băng Nguyên đều bị xóa bỏ.”

“Các nhà khoa học trong hội đồng vì muốn mọi người có thể vui vẻ sống tiếp nên đã che giấu chuyện này. Ngài Robert đã một mình lên đường đi tìm một thế giới mới cho người Othelo sinh sống, nhưng Ngài đã thất bại và chết già ở một hành tinh xa lạ.”

“Không có mặt trời đồng nghĩa với việc sẽ thiếu thốn năng lượng, thức ăn, nước uống, nhà cửa miễn phí mọi người sử dụng đều là tài sản của các thành viên trong hội đồng hiến tặng. Để có được thức ăn thì họ phải cùng các loài quái vật kinh khủng chiến đấu, phân rã xác chúng thành chất dinh dưỡng hữu cơ. Muốn có năng lượng thì phải đi chuyển sang các hành tinh khác để khai thác, có thể mất mạng bất cứ lúc nào vì những sự tồn tại bí ẩn trong vũ trụ.”

“Có thể nói hội đồng đã cố gắng hết sức để duy trì Băng Nguyên, nhưng sức người có hạn, mọi thứ vẫn ngày càng tồi tệ hơn. Sự việc họ lan truyền dịch bệnh cho cộng đồng để giảm dân số cũng là bất đắc dĩ, nếu không Băng Nguyên sẽ xảy ra bạo loạn vì thiếu lương thực.”

“Nếu bây giờ mọi người muốn xóa bỏ hội đồng thì chúng tôi sẽ đáp ứng. Nhưng không có hội đồng duy trì thì rất nhanh Băng Nguyên sẽ tan vỡ, nguồn lương thực và năng lượng sẽ bị gián đoạn, nhiều nhất là sau một tháng, tất cả mọi người đều sẽ chết.”

“Nếu mọi người tiếp tục để hội đồng tối cao tồn tại thì chúng tôi có thể duy trì Băng Nguyên thêm ba mươi năm nữa. Nhưng sau đó tất cả mọi người vẫn sẽ chết vì nguồn địa nhiệt cạn kiệt. Nhưng chí ít mọi người vẫn có thể sống tiếp ba mươi năm.”

Lora nói xong liền ngừng lại, lặng lẽ nhìn những người dân bên dưới.

“Đừng nghe cô ta nói nhảm! Nhất định phải lật đổ hội đồng tối cao.”

“Đúng vậy! Không có bọn họ thì chúng ta có thể tự mình quản lý Băng Nguyên.”

“Phải đòi lại công bằng cho những người đã chết vì dịch bệnh.”

“Phải đòi lại công bằng!”

Âm thanh hò hét phản đối vang lên, những người dân giận dữ không thèm nghe Lora giải thích.

“Tôi hiểu rõ sự tức giận của mọi người. Thực ra giải quyết việc này rất đơn giản, chỉ cần kẻ đầu xỏ bị xử tội là được.”

“Cách đây sáu năm, đúng một trăm năm sau khi Ngài Robert rời đi. Nguồn năng lượng càng trở nên khan hiếm, các hành tinh xung quanh Othelo đều đã bị khai thác hết năng lượng. Nhiều nhất là sau ba mươi năm Othelo cũng sẽ diệt vong. Vậy nên tôi đã lấy đi một lượng lớn năng lượng dự trữ, sử dụng tàu thăm dò để di chuyển sang thế giới khác nhằm mục đích xây dựng một thành phố, một quê hương mới cho người Othelo trước khi quá muộn.”

“Nhưng tiếc là sứ mệnh thất bại, việc tôi lấy đi năng lượng càng đẩy Băng Nguyên vào trạng thái khủng hoảng, khiến rất nhiều người phải chết. Tôi rất tiếc về việc này, tôi sẽ chịu trách nhiệm với mọi người.”

“Mọi người cần hiểu tất cả mọi việc tôi và hội đồng tối cao làm đều vì Othelo chứ không vì lợi ích của bản thân. Mong là sau khi tôi chết mọi người có thể ngừng lại cuộc bạo loạn, tiếp tục để hội đồng tối cao duy trì Băng Nguyên.”

Lora nhìn đám đông xung quanh, những người dân mà nàng dùng tất cả sức lực để bảo vệ họ.

“Giết chết cô ta!”

“Mẹ tôi vì cô mà chết! Cô là một con điếm.”

“Đồ đê tiện, cô cút xuống địa ngục đi.”

“Đền mạng cho con trai tôi, vì sự sứ mệnh chết tiệt của cô mà nó đã chết.”

Vô số tiếng mắng chửi vang lên, những tiếng nguyền rủa cay độc khó nghe nhất.

Lora yên lặng nhìn đám đông điên cuồng gào thét, nàng lặng lẽ thở dài. Lora đã làm tất cả mọi thứ cho người dân, liều mạng đi đến thế giới xa lạ để tìm con đường ánh sáng, nhưng sứ mệnh thất bại, sự hy sinh của nàng trở thành tội ác, nàng phải gánh chịu những lời chửi rủa nhục mạ cay độc. Nhưng nàng không trách bọn họ, cũng không oán trách thế giới quá nghiệt ngã, mà chỉ lẳng lặng đón nhận.

“Hỡi Nữ Thần Công Lý Stellaria, vị thần đại diện cho chính nghĩa, lẽ phải và sự công bằng. Con là Lora, một trong những tín đồ tận tụy của Người. Con thành tâm mong người có thể xuất hiện, và phán xét con một cách công bằng minh bạch nhất.”

Lora giang hai tay thành hình dạng chiếc cân thiên bình. Mặt đất dưới chân nàng chậm rãi nhô cao, biến thành một chiếc cột treo cổ.

Ánh sáng trong quảng trường trở nên vô cùng rực rỡ, những tia sáng như đan dệt vào nhau, hình ảnh một cô gái xinh đẹp có đôi mắt sáng ngời, mặc tấm áo choàng lấp lánh những ngôi sao xuất hiện trên bầu trời.

“Nữ thần Stellaria!” - Đám đông bên dưới bàng hoàng gọi tên vị nữ thần, đây là lần đầu tiên họ thấy một vị thần thực sự trước mắt.

Lora tự mình bước lên giá treo cổ, tự đưa đầu vào thòng lọng, ánh mắt nàng bình tĩnh đến kỳ lạ, không có vẻ gì là sợ hãi.

“Hỡi Nữ Thần Công Lý, con là kẻ tội đồ của người Othelo. Xin tự cáo buộc mình các tội danh trộm cắp, độc tài, gián tiếp gây ra cái chết của hàng chục ngàn người, kẻ khiến Othelo trở nên mục ruỗng.”

“Xin Người hãy dùng ánh sáng của người, để phán xét tội lỗi.”

Lora dõng dạc đọc những lời cáo buộc bản thân, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào vị thần cao quý.

Nữ Thần Stellaria nhìn một lượt đám người bên dưới, mái tóc nàng giống như dải ngân hà, chiếu rọi những tia sáng yếu ớt xuống thế gian.

Ánh sáng của biển sao bao phủ tất cả người dân Othelo vào bên trong, kể cả Lora cũng bị ánh sao bao phủ.

Sau một hồi lâu ánh sáng tản đi, vị nữ thần vẫn đứng trên cao, vẻ mặt giống như đang suy nghĩ trước khi đưa ra lời phán xét.

“Vô tội! Cáo buộc thất bại.” - Âm thanh của Nữ Thần Stellaria vang lên giữa quảng trường, âm thanh đó nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng rõ ràng, tất cả người dân Othelo đều có thể nghe thấy.

“Cám ơn nữ thần.” - Lora nở nụ cười tươi đẹp, nhìn những người dân Othelo lần cuối.

Nàng nhảy xuống từ giá treo cổ một cách dứt khoát, không hề do dự. Dù Nữ Thần Công Lý đã phán nàng vô tội, nhưng Lora vẫn cảm thấy cần phải trả giá cho sự thất bại của mình. Người dân Othelo cũng cần một kẻ chịu tội để xoa dịu sự tức giận.

Nàng buông thõng hai chân, để mặc sợi thòng lọng siết chặt lấy cuống họng. Lora khẽ nhắm mắt lại, chờ đợi thần chết đến đưa nàng đi.

“A!”

“Cô ta điên rồi.”

Phía dưới vang lên tiếng huyên náo, những người dân Othelo không ngờ Lora lại tự tử sau khi được phán vô tội. Nhưng họ cũng chẳng thấy xót xa cho cái chết của nàng, chỉ là hơi chút bất ngờ.

“Lật đổ hội đồng tối cao! Chúng ta phải tự nắm lấy vận mệnh của mình.”

“Treo cổ Mary! Treo cổ Achiles! Giết hết người trong hội đồng.”

Những tiếng reo hò của người Othelo vang dội quảng trường, họ giống như đang ăn mừng trước cái chết của Lora.

Đám đông giận dữ xông vào tòa Iron Frost, muốn bắt tất cả người bên trong tòa tháp lại.

Lilith xóa bỏ màn hình ánh sáng, gương mặt thẫn thờ nhìn Tà Huyết.

“Cuối cùng cũng được tự do.” - Nàng thì thầm trong miệng một câu kỳ lạ.

Lilith lấy ra một khẩu súng khác, chiếu thẳng lên người Tà Huyết, ngay lập tức hắn có thể hoạt động trở lại.

“Lây Lít! Sao nàng không ngăn Lô La lại? Tại sao lại để cô ấy chết?” - Tà Huyết tức giận hét lên.

Nhưng Lilith không trả lời, nàng lạnh lùng rời khỏi phòng.

“Lây Lít! Nàng làm sao vậy?” - Tà Huyết hốt hoảng chạy theo, hắn sợ Lilith quá sốc trước cái chết của Lora.

Lilith lẳng lặng đi thẳng tới phòng dự trữ năng lượng, cánh cửa hầm ngầm mở ra khi nàng bước đến. Nàng nhanh chóng vơ vét tất cả những hộp lưu trữ năng lượng trong phòng, bỏ vào một chiếc va ly màu đen.

“Nàng làm gì vậy?” - Tà Huyết khó hiểu hỏi.

“Yên lặng và đi theo tôi, nếu anh còn muốn sống.” - Lilith trả lời bằng giọng nói lạnh như băng.

Âm thanh của nàng khác hẳn thường ngày, lạnh lùng đến đáng sợ. Tà Huyết chỉ đành im lặng làm theo.

Lilith đi ra khỏi Iron Frost bằng cửa sau, tránh mặt khỏi tất cả người dân. Khi nàng đến quảng trường nơi Lora treo cổ, liền thấy cơ thể của Lora vẫn nằm trên giá treo, không một ai có ý định gỡ nàng xuống.

Lilith bắn một tia laser vào sợi dây, khiến cơ thể của Lora rớt bịch xuống đất.

“Cõng cô ta theo.” - Lilith lạnh lùng ra lệnh cho Tà Huyết.

“Nàng không sao chứ? Ta biết nàng đang rất buồn trước cái chết của Lora, nhưng nàng không nên làm hại bản thân.” - Tà Huyết lo lắng nói, hắn chưa bao giờ thấy Lilith cư xử kỳ lạ như vậy.

Nhưng Lilith không trả lời, nàng lẳng lặng rời khỏi thành phố. Tà Huyết cũng ôm lấy cơ thể của Lora mà đuổi theo nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.