Sau một lúc Bạch Cúc cũng ngừng khóc, nàng phờ phạc đứng lên quay trở về nhà.
“Tà Huyết, ngươi đi theo ta, ta có việc cần ngươi giúp.” - Bỗng nhiên Bạch Cúc hướng về phía Tà Huyết ra lệnh.
Không chút chần chừ, Tà Huyết răm rắp theo sau. Hắn tự thấy mình phải có trách nhiệm phục vụ theo những yêu cầu của nàng lúc này, biết đâu sẽ giúp nàng thoải mái hơn sau mớ chuyện kinh khủng vừa rồi.
Nhưng chợt Tà Huyết nhớ đến Hồng Hoa, khiến hắn quay đầu lại nhìn nàng.
“Không sao đâu, anh đi theo chị Bạch Cúc đi, em đọc được suy nghĩ của anh mà.” - Âm thanh của Hồng Hoa vang lên trong đầu Tà Huyết, khiến hắn yên tâm hơn.
Bạch Cúc dẫn Tà Huyết đi đến căn phòng nhỏ của nàng, phía bên ngoài cánh cửa có khắc hình một bông hoa cúc xinh đẹp, hiên ngang hướng về phía ánh nắng.
Nàng đẩy cửa phòng ra, đi vào trong và ra lệnh cho hắn vào theo. Tà Huyết ngó nghiêng quan sát một lượt, sững sờ như vừa bước vào một chiều không gian khác, bởi vì bên trong phòng rộng lớn hơn bên ngoài nhà rất nhiều, hàng tá tủ sách bằng gỗ chạy dọc căn phòng, trên kệ chứa đầy những tấm gỗ in chữ xếp chồng lên nhau một cách gọn gàng, ngăn nắp. Bên trên những tủ sách còn có trưng bày những xấp lá cây khô và những quả cầu pha lê sáng bóng.
Mùi thơm nhàn nhạt của hoa cúc tràn ngập khắp gian phòng. Ở phía rất xa trong góc phòng là một chiếc giường rộng có hình dạng của bông hoa cúc màu trắng khổng lồ.
“Đây là phòng của nàng sao?” - Tà Huyết hỏi với vẻ tò mò, có chút kinh ngạc thán phục.
“Phải, có vấn đề gì sao?” - Bạch Cúc lạnh lùng trả lời.
“Không...không, ta chỉ muốn nói là phòng của nàng rất đẹp, trang nhã quý phái, giống như chủ nhân của nó vậy.” - Tà Huyết liền tranh thủ cơ hội, khen nức nở.
“Hừ, bớt nịnh hót đi, ta kêu ngươi tới đây không phải để ngắm cảnh đẹp. Ta cần ngươi giúp ta sắp xếp lại những cuốn sách trong căn phòng này.” - Bạch Cúc chỉ vào những tấm bảng gỗ và những chiếc lá vương khắp phòng.
“Rất sẵn lòng!” - Tà Huyết liền đồng ý.
Hắn và Bạch Cúc bắt tay vào công việc. Nàng hướng dẫn hắn lượm những chiếc lá, nhìn những ký hiệu được viết trên đó và cẩn thận cất chúng lại vào đúng ngăn tủ có in ký hiệu giống như vậy.
“À đúng rồi, nàng là Tài Quyết, là chức vụ giống như thẩm phán đúng không? Ta thấy nàng xét xử tội nhân.” - Tà Huyết vừa giúp Bạch Cúc dọn dẹp, vừa lên tiếng hỏi.
“Chuyện này có liên quan gì đến ngươi sao?” - Bạch Cúc lạnh lùng đáp lời, nàng không muốn nhắc đến chuyện này.
“Không liên quan, nhưng ta cảm thấy nàng rất tội nghiệp.” - Tà Huyết e dè nói.
“Ha ha, tội nghiệp gì chứ? Ngươi không thấy họ rất sợ ta sao?”
“Ta là Tài Quyết Vương, chấp chưởng luật pháp, lời nói của ta là công lý, ta muốn xét tội ai thì xét tội. Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Không cần ngươi tội nghiệp.” - Bạch Cúc hung dữ trừng mắt nhìn Tà Huyết, giống như con mèo xù lông đe dọa.
“Ta cảm thấy nàng rất cô đơn, ta có thể làm bạn với nàng không?” - Tà Huyết dùng ánh mắt chân thành nhìn Bạch Cúc, nhẹ giọng hỏi nàng.
Ánh mắt của hắn làm Bạch Cúc xao động.
“Ngươi...ngươi không sợ ta sao? Từ khi ngươi tới đây ta vẫn luôn...” - Bạch Cúc ấp úng, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để diễn đạt.
“Đối xử không tử tế với ngươi.”
“Ta chẳng nhớ gì cả, chỉ nhớ nàng là một cô gái xinh đẹp và tốt bụng, nên ta muốn được làm bạn với nàng.” - Tà Huyết mỉm cười nói.
Nụ cười của hắn làm trái tim Bạch Cúc dao động, bình thường các tộc nhân luôn sợ hãi nàng, trừ Hồng Hoa và Tử Tinh, thì chỉ có mấy tờ tội trạng làm bạn với nàng.
Bây giờ có một người đàn ông khen nàng xinh đẹp, dù nàng vẫn luôn tỏ ra hung dữ với hắn, trói hắn cả đêm, tạt nước vào mặt, nói rất nhiều câu nói khó nghe. Vậy mà hắn vẫn muốn làm bạn với nàng.
“Hừ! Lẻo mép! Ở đây ngươi là nô lệ, sao ta lại có thể làm bạn với một tên nô lệ cơ chứ!”
“Nhanh tay lên đi, ta không có nhiều thời gian đâu.” - Bạch Cúc gương mặt ửng đỏ, tỏ ra tức giận. Nhưng thực chất trái tim nàng đang run rẩy. Chỉ là nàng ngay lập tức xóa bỏ sự rung động này.
Nàng đi lại bàn làm việc, lấy mấy tờ bản án ra đọc, không để ý tới Tà Huyết.
Sau một giờ miệt mài với công việc phân loại, Tà Huyết đã làm cho căn phòng trở nên gọn gàng ngăn nắp hơn rất nhiều.
Hắn nhìn về phía Bạch Cúc, lúc này gương mặt nàng lại trở nên âm trầm.
Tà Huyết liền đi lại gần nàng, thuận tay bóp vai cho nàng.
“Ngươi làm cái gì vậy?” - Bạch Cúc trừng mắt liếc hắn.
“Không phải nàng nói ta là nô lệ sao, ta chỉ giúp nàng bớt mệt thôi. Hồi nhỏ ta vẫn thường xoa bóp cho chị của mình, nhưng sau khi ta trưởng thành thì chị không cho ta chạm vào người nữa, thường nói cái gì nam nữ khác biệt, không thể lại gần gũi.”
“Hừ! E là chị của ngươi sợ tên háo sắc như ngươi sàm sỡ nàng.” - Bạch Cúc hừ lạnh.
“Sao ta có thể là người như vậy chứ, ta thực sự chỉ muốn giúp đỡ.” - Vừa nói Tà Huyết vừa ra sức nắn bóp vai của Bạch Cúc, khiến nàng cảm thấy thư thái dễ chịu.
“Ngươi làm tốt lắm...cứ tiếp tục như vậy...đúng rồi...chỗ đó...” - Bạch Cúc rên rỉ nho nhỏ trong miệng, hai mắt lim dim hưởng thụ.
Bởi vì đứng từ phía sau lưng, cũng như chiếc váy Bạch Cúc mặc vô cùng mỏng manh, nên cặp tuyết lê của nàng lộ rõ trước mắt hắn.
Chúng no tròn săn chắc, phập phù lên xuống mỗi khi Bạch Cúc thở.
Làm sao Tà Huyết có thể chịu đựng được, hắn liền nhân cơ hội Bạch Cúc mất cảnh giác, luồn hai tay vào cổ áo nàng, nhẹ nhàng xoa nắn hai quả đào chín mọng.
“Ưm...” - Bạch Cúc khẽ rên rỉ, bởi vì nhắm mắt nên nàng chỉ cảm thấy thoải mái, không hề hay biết Tà Huyết đang làm gì nàng.
Để mặc cho Tà Huyết nhào nặn thân thể nàng, một lúc lâu sau nàng mới phát hiện ra điều bất thường.
“A... Ngươi đang làm cái gì vậy?” - Bạch Cúc tức giận quát lớn, gương mặt đỏ bừng.
“Ta...ta chỉ đang xoa bóp cho nàng.” - Tà Huyết liền chối bay chối biến, tỏ vẻ vô tội.
“Xoa bóp? Rõ ràng tay của ngươi...” - Bạch Cúc giận tới run rẩy, nói không nên lời, thân thể ngà ngọc của nàng lại bị hắn nhào nặn lâu như vậy.
“Đó cũng chỉ là xoa bóp, không phải nàng thấy rất thoải mái sao? Đây chỉ là một việc bình thường thôi mà.” - Da mặt Tà Huyết dày hơn cả bờ tường, nói dối trắng trợn.
“Hừ! Lần sau cẩn thận cái tay của ngươi, chỉ được phép bóp vai, nếu còn sờ lung tung thì đừng trách ta chặt chúng xuống.” - Bạch Cúc đỏ mặt, nhưng nàng không biết phải làm sao, bởi vì đúng là nàng đã rất thoải mái khi Tà Huyết chạm vào ngực nàng, có lẽ hắn chỉ đang xoa bóp cho nàng thật.
“Ta biết rồi, lần sau sẽ chỉ bóp vai.” - Tà Huyết giả vờ hối lỗi, nhưng trong lòng lại cười thầm, có lần thứ nhất thì lần thứ hai sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nghe vậy Bạch Cúc không hỏi nữa, tiếp tục đọc bản án. Còn Tà Huyết giả vờ nghiêm chỉnh, tiếp tục đấm bóp.
“Trong đó viết gì vậy? Trông nàng rất tức giận.” - Tà Huyết tò mò hỏi.
“Tộc Sen Trắng báo có một tộc nhân kết đôi với một con quỷ.” - Bạch Cúc lạnh lùng trả lời.
“Chuyện này thì có gì khiến nàng tức giận?”
“Theo tộc quy, việc kết đôi với ma quỷ là hành vi phản bội chủng tộc, tộc nhân đó sẽ bị trục xuất, vĩnh viễn không bao giờ được trở về tộc quần.” - Bạch Cúc giải thích.
“Ta vẫn không hiểu tại sao nàng tức giận, như vậy không phải rất tốt sao? Một tình yêu chân thành bất chấp sự phản đối của đồng loại, trục xuất sẽ giúp họ có thể đến được với nhau.” - Tà Huyết nói ra suy nghĩ trong đầu hắn.
“Hừ! Ma quỷ các ngươi không một tên nào tốt, chỉ giỏi lươn lẹo.”
“Cô ta sau khi bị trục xuất, nghe theo lời tên ma quỷ kia, khai ra vị trí tộc quần, khiến hơn mười đồng tộc bị bứng cả rễ đem đi, bây giờ không biết đã trở thành nô lệ của tên quý tộc nào rồi.” - Bạch Cúc tức giận nói.
“Nàng bình tĩnh, đừng nóng.” - Tà Huyết sợ hãi xoa dịu cơn tức giận của Bạch Cúc.
“Ma quỷ cũng có nhiều loại mà, ta chắc chắn là một con quỷ tốt, nàng không nên giận cá chém thớt.”
“Quỷ háo sắc như ngươi thì tốt chỗ nào chứ? Nếu không phải Hồng Hoa thích ngươi thì ta với chị Tử Tinh giết ngươi lâu rồi, không có cơ hội cho ngươi lẻo mép như vậy đâu.” - Bạch Cúc trừng mắt nhìn, nhưng nàng là người hiểu lý lẽ, sẽ không vì đồng tộc bị bắt đi mà trút giận lên đầu Tà Huyết.
“Vậy nàng định xử trí việc này thế nào?”
“Còn thế nào nữa, mai ta sẽ đi đến vị trí được các tộc nhân gửi về, giết chết ả phản bội và tên gian phu của ả. Cứu các tộc nhân trở về.” - Bạch Cúc chính khí bừng bừng nói.
“Nàng thật tốt bụng, nàng không sợ khi xâm nhập vào lãnh thổ của ma quỷ, thì sẽ bị tấn công sao?” - Tà Huyết vừa nói vừa ngừng động tác bóp vai lại.
“Hừ! Thế gian này ta mà sợ ai chứ? Nếu mấy tên Quỷ Vương đó không sợ chết thì cứ xuất hiện.” - Bạch Cúc hừ lạnh, sau đó nàng cảm thấy khác lạ.
“Tiếp tục bóp vai, ai cho phép ngươi dừng lại.” - Nàng trừng mắt nhìn Tà Huyết.
“Được...được!” - Tà Huyết liền tiếp tục bóp vai cho nàng, trong lòng thì cười thầm.
Một lúc sau Bạch Cúc đã đọc xong tất cả những bản án, nàng thở dài một hơi, ngã người trên chiếc ghế, lim dim nhắm mắt, hưởng thụ cảm giác thoải mái khi được Tà Huyết bóp vai.
Một lát sau tiếng thở của nàng chậm và đều, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, chìm vào giấc ngủ.