“Ngay cả con cũng vậy, sớm muộn cũng sẽ gả đi. Con có thể cùng con rể tương lai sống một cuộc sống vui vẻ là tốt rồi, không cần quan tâm ta làm gì.” - Minh Linh dịu dàng nói, có thể thấy nàng yêu thương Minh Tuệ đến mức nào.
“Không! Con rất ghét đàn ông! Chúng đều là kẻ chẳng ra gì! Con chỉ muốn mãi mãi ở bên mẫu thân, để phụng dưỡng cho người.” - Minh Tuệ lắc đầu, sau đó xà vào lòng mẹ.
“Con ngoan, con không cần phải lo ta cô đơn buồn bã, ta có rất nhiều nhân tình, chúng lúc nào cũng muốn lấy lòng ta. Sau này còn có Thanh Minh ở bên cạnh an ủi. Ta chỉ cần con không giận ta nữa, chịu nhìn nhận người mẹ như ta là được rồi.” - Minh Linh vuốt ve nữ nhi, vỗ về âu yếm.
Nghe mẫu thân nhắc đến Thanh Minh thì Minh Tuệ mới sực nhớ ra.
“Đúng rồi! Thanh Minh! Muội ấy đâu rồi? Trong lúc con đánh nhau với Yêu Ma thì muội ấy bị lạc.”
“Con đừng lo, mẫu thân đã tìm được cô bé, giờ đang chơi ở kia kìa.” - Minh Linh mỉm cười dịu dàng, chỉ tay về phía dưới.
Thanh Minh hai tay cầm hai viên ngọc máu, chậm rãi cho vào miệng, lại dùng lưỡi liếm nhẹ. Khuôn mặt tươi cười hớn hở.
“Ca ca xấu, kẹo ăn rất ngon.” - Cô bé cười tít mắt, chẳng biết từ lúc nào đã bị Ác Quỷ Máu câu đi mất.
“Ta không phải ca ca xấu, ta là người tốt.”
“Đúng đúng, là muội nói sai, ca ca là một người vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng.” - Thanh Minh nịnh nọt, nụ cười của cô bé khiến người khác yêu thích.
“Ha ha, nói hay lắm! Cho muội thêm mấy viên nữa, thứ này ta có rất nhiều, sau này muốn ăn có thể tìm ta.” - Ác Quỷ Máu giống một cái đại thúc đang dụ dỗ trẻ nhỏ, nó lấy ra một lọ đan dược chứa đầy ngọc máu, đem vài viên đổ ra ngoài đưa cho Thanh Minh.
“Ca ca thật là tốt, có thể hay không lại cho muội một ít.” - Thanh Minh hai mắt sáng lên, nhìn chằm chặp lọ ngọc máu, cô bé nở nụ cười ngọt ngào, dùng đôi mắt trong veo mà hỏi, ai lại có thể khước từ cơ chứ.
“Hắc, cho muội.” - Ác Quỷ Máu liền đưa lọ đan dược sang.
Đan dược tới tay Thanh Minh liền thay đổi thái độ, nụ cười khả ái biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ, cô bé thè lưỡi làm mặt quỷ rồi nói.
“Ca ca xấu thật dễ bị lừa, thủ đoạn của huynh muội gặp qua nhiều rồi, lần sau kiếm cách gì cao minh hơn đi. Nữ hài tử bây giờ rất thông minh, huynh không cẩn thận là mất hết tiền.”
Thanh Minh dè bĩu, ôm lọ đan dược chạy về phía Minh Tuệ.
“Ài... Cứ tưởng là thỏ con... Ai ngờ lại là tiểu hồ ly... Mất cả chì lẫn chài...” - Ác Quỷ Máu thộn mặt ra, cũng chỉ có thể tự trách bản thân quá bất cẩn, để một cái cơ linh tiểu nữ hài lừa gạt.
“Tỷ tỷ, cho tỷ này, ăn rất ngon đó.” - Thanh Minh cười tíu tít, đem lọ đan dược giao cho Minh Tuệ.
Khi mở ra thì một mùi thơm nhàn nhạt lan tỏa ra ngoài.
“Sinh cơ thật mạnh, là đan dược trị thương cực phẩm. Thứ này rất đáng giá, muội trả lại cho hắn ta đi. Sau này cũng đừng đi lừa gạt người khác nữa, như vậy là xấu.” - Minh Tuệ lên tiếng, nàng cảm thấy việc làm của Thanh Minh không tốt, muốn uốn nắn cô bé một chút.
“Sao phải trả chứ? Ai kêu hắn ta ngu ngốc nên mới bị muội lừa gạt.” - Thanh Minh đương nhiên không đồng ý, phồng má mà trả lời.
“Khục... Không cần, nếu Thanh Minh thích thì cứ cho cô bé đi.” - Ác Quỷ Máu liền tỏ ra rộng lượng.
“Minh Tuệ, con cùng gã kia quen biết như thế nào? Tại sao hắn lại cứu con? Trong lúc bị giam giữ hắn có làm gì con không?” - Minh Linh lo lắng hỏi.
“Hắn ta tên là Tà Huyết, con với hắn có chút hiểu lầm nhỏ, xem như cũng có chút quen biết.”
“Nhưng hắn ta không phải người tốt lành gì, là một cái tiểu nhân, thấy người khác gặp nạn không những không cứu, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng.”
“Trong lúc con cùng yêu ma giao đấu, hắn cho yêu ma mượn vũ khí, làm con bị đánh trọng thương.” - Minh Tuệ ấm ức kể cho mẫu thân nghe.
Trong chớp mắt nhiệt độ biến thành âm, Ác Quỷ Máu cảm thấy lưỡi đao tử thần đã kề ngay bên cổ.
“Khoan! Khoan! Nghe ta giải thích đã!” - Nó sợ toát mồ hôi, vội vàng thanh minh.
“Nếu ngươi không cho ta một câu trả lời hợp lý, thì ta xem ngươi cắt thành vạn mảnh!” - Minh Linh âm trầm đe dọa, Minh Tuệ chính là vảy ngược của nàng, bất cứ ai dám bắt nạt Minh Tuệ, đều phải nhận kết cục bi thảm.
“Không phải ta không muốn giúp, càng không có ý định bỏ đá xuống giếng.”
“Nàng nghĩ kỹ lại xem, có phải lúc đó tên Hắc Giao vô cùng mạnh mẽ, vảy giáp cứng rắn vô cùng. Nàng có đánh tiếp cũng không thể hạ hắn ta. “
“Trên trời còn có một con Kim Bằng, dưới đất là Cự Viên. Nếu ta không sử dụng mưu kế sao có thể giết được chúng?”
“Việc ta giả vờ hợp tác với chúng hoàn toàn là vì lấy lòng tin, sau đó thừa cơ ra tay, đem toàn bộ bọn chúng giết chết.” - Ác Quỷ Máu uốn ba tấc lưỡi, đem câu chuyện hướng về phía có lợi cho mình.
“Hắn nói thật chứ?” - Minh Linh nhíu mày hỏi.
“Dường như sự việc đúng là như vậy.” - Minh Tuệ hơi cảm thấy mờ mịt.
“Không đúng! Ánh mắt của ngươi lúc đó nhìn ta rất quỷ dị! Giống như muốn đem ta cưỡng hiếp! Ngươi là người xấu!” - Nhưng Minh Tuệ lại đột nhiên nhớ ra.
“Phanh!” - Chiếc ghế Ác Quỷ Máu vừa ngồi bị chém làm hai, nhưng lần này Ác Quỷ Máu đã chuẩn bị nên né kịp.
“Oan quá! Lúc đó là ta diễn tốt! Phải diễn như vậy mới lừa được bọn chúng chứ?” - Ác Quỷ Máu liên tục xoay người né tránh, lưỡi đao vô hình.
“Hừm... Ngươi nói cũng đúng...” - Minh Tuệ bị Ác Quỷ Máu làm cho lú lẫn.
Nhưng Minh Linh thì không dễ bị lừa gạt như vậy, nàng liên tục điều khiển U Minh Nhận truy sát Ác Quỷ Máu.
“Minh Đế nghĩ kỹ lại xem, là thần cứu Minh Tuệ, cũng là thần đem yêu ma diệt sát. Thần đương nhiên là người tốt, nếu người giết thần chẳng phải là lấy oán báo ân. “
“Không có thần thì Minh Tuệ sớm đã bị yêu ma sát hại, mẫu tử hai người làm sao gặp lại nhau được nữa.”
Ác Quỷ Máu thở hồng hộc, nhưng may mắn là lưỡi đao vô hình cũng đã biến mất.
“Xem như ngươi có công bảo vệ con gái của ta. Tạm thời tha ngươi một mạng đi.” - Minh Linh nhàn nhạt nói, uy áp trong phòng cũng tan biến.
“Giờ thì nói ra mong muốn của ngươi, ta có thể giúp ngươi thỏa mãn một nguyện vọng.”
“Nếu ngươi muốn sức mạnh thì ta có U Minh Thăng Tiên Đan. Chỉ cần uống vào một viên liền có công lực bằng vạn năm khổ tu, Độ Kiếp Kỳ tu sĩ uống vào có thể trực tiếp nhảy qua Thiên Kiếp, phi thăng thượng giới.”
Minh Linh lấy ra một chiếc hộp ngọc, nắp hộp khẽ mở để lộ một viên đan dược giống như ngọc bích, tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo.
“Nếu ngươi muốn bảo vật thì cũng có thể. Tiên Minh Chí Bảo ta có hơn trăm món, kiếm đao thương chùy vòng nhẫn bội châm đều đầy đủ, tùy ngươi lựa chọn.”
Minh Linh ném ra một tấm thẻ ngọc, từ tấm thẻ huyễn ra ra vô số vũ khí, liên tục xoay chuyển, mỗi một món đều được chế tạo từ nguyên liệu đã tuyệt tích, trân quý vô cùng.
“Công pháp thì ta không có nhiều, chỉ có một bộ U Minh Chiến Thần Quyết. Điểm lợi hại của nó chính là trong chớp mắt giúp ngươi đề cao thực lực gấp mười lần, giống như một chiến thần bất bại, tru tà diệt ma.”
Minh Linh đem ra một tấm thẻ bài đen kịt, từ trên tấm thẻ bài tỏa ra uy áp hùng hậu, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng gầm thét sát phạt vang lên.
Ác Quỷ Máu ánh mắt đảo qua đảo lại, nhưng nó chẳng thấy có thứ gì đáng giá.
“Có thể chọn nữ nhân hay không?” - Nó nuốt nước miếng, cẩn thận dò hỏi.
“Quả nhiên là một tên háo sắc, xem ra hai nữ tỳ của ta phục vụ rất chu đáo, nên ngươi muốn họ đúng không? Tất nhiên cũng có thể, nhưng với điều kiện là họ nguyện ý theo ngươi, còn không thì xem như ngươi mất lượt lựa chọn.” - Minh Linh nở nụ cười quỷ dị.
“Yên Lan Yên Nhi rất tốt, rất xinh đẹp, nhưng không phải người thần yêu thích nhất.” - Ánh mắt Ác Quỷ Máu nhìn về phía Minh Tuệ.
“Nữ nhi của ta là cành vàng lá ngọc, ngươi tốt nhất đừng nên vọng tưởng. Trèo càng cao thì té càng đau, biết thân biết phận sẽ sống lâu dài.” - Minh Linh lườm Ác Quỷ Máu một cái.
“Khục! Minh Tuệ Minh Vương rất xinh đẹp, tính cách chính trực là một cô gái tốt. Nhưng nàng cũng không phải mong ước của thần.” - Ác Quỷ Máu lại lắc đầu.
“Xem ra vừa nãy ta ra tay chưa đủ nặng, nên lá gan của ngươi mới lớn như vậy?” - Giọng nói của Minh Linh biến thành rét lạnh, nàng nhấc tay lên.
Một con dao găm màu trắng xuất hiện trong tay nàng, lưỡi đao vô cùng sắc bén, âm u lạnh lẽo.
“Xin Minh Đế tha tội! Tạm thời thần chưa thể nghĩ ra được ước muốn, xin người để thần về suy nghĩ thật kỹ, sau đó lại hồi đáp.” - Ác Quỷ Máu vội vàng dập đầu cầu xin, nó biết Minh Linh đã đến giới hạn, nếu còn chọc giận nàng e sẽ rất khó coi.
“Ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ, giờ thì đi ra đi.” - Minh Linh phất tay đuổi người.
Ác Quỷ Máu liền bái tạ rồi rời đi.
“Mẫu thân, hắn ta muốn cái gì mà người lại tức giận như vậy?” - Minh Tuệ vô cùng tò mò, nàng chưa thấy mẫu thân tức giận như vậy bao giờ.
“Đừng quan tâm tên háo sắc đó, mẹ con ta ôn lại chuyện cũ.”
Minh Linh liền đổi chủ đề, cùng con gái nói cười vui vẻ, không quá quan tâm đến Ác Quỷ Máu.