Bỗng lúc này từ phía ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Sắc mặt Ác Quỷ Máu khẽ biến đổi, lông mày cau lại. Hồng Vận thì xấu hổ vô cùng, đang cùng sư đệ song tu lại có người đến phá.
“Ai vậy?” - Mỹ nhân liền hỏi vọng ra cửa.
“Hồng muội! Là ta đây!” - Âm thanh của Thiết trưởng lão vang lên.
“Thiết trưởng lão đợi ta một lát.”
“Sư đệ, là Thiết trưởng lão, đệ tạm thời lánh một lát đi.” - Hồng Vận đỏ mặt nói.
“Hắn ta là song tu đạo lữ của nàng sao?” - Ác Quỷ Máu nhíu mày hỏi.
Mỹ nhân thấy nó giống như giận thì vội lắc đầu.
“Không phải, chỉ là quan hệ giữa sư phụ và Nam Phong tam trưởng lão tương đối tốt. Mà trong viện lại không có nam đệ tử, nên ta cùng mấy người Hoàng Liên Kim Ánh thỉnh thoảng sẽ cùng các đệ tử của tam trưởng lão kết bạn, cùng song tu một phen. Đệ cũng biết Âm Dương Hỗn Độn Quyết là bắt buộc phải song tu mà.” - Đại sư tỷ đỏ mặt giải thích.
Sắc quỷ nghe vậy chỉ biết thở dài, nó biết mình là kẻ đến sau, nhưng trong lòng vẫn tức giận vô cùng. Lại thêm bản tính ích kỷ của ma quỷ, khiến nó chỉ muốn độc chiếm Hồng Vận.
“Sư tỷ, sau này ta sẽ song tu với nàng, không được cùng nam nhân khác phát sinh quan hệ nữa.” - Ác Quỷ Máu vuốt ve gương mặt của Hồng Vận, tham lam ngậm lấy môi của nàng.
Vị sư tỷ xinh đẹp cũng gật đầu chấp thuận.
“Được, lát nữa ta sẽ đuổi hắn đi, cùng hắn cắt đứt quan hệ. Nhưng đệ tạm thời lánh một chút đi đã.”
Ác Quỷ Máu liền vớ lấy quần áo của mình, sau đó khoác lên áo choàng tàng hình, trốn vào phía sau rèm.
Hồng Vận vội vàng đem áo yếm và váy mặc lại, hơi hơi chỉnh lý lại chăn đệm, sau đó mới đi ra mở cửa.
Vừa thấy mỹ nhân Thiết trưởng lão liền mỉm cười.
“Hồng Vận, lâu ngày không gặp ta thực sự rất nhớ nàng.” - Thiết trưởng lão dang tay định ôm lấy mỹ nhân, nào ngờ lại bị nàng dùng tay cản lại.
“Thiết trưởng lão vào nhà trước rồi nói.” - Hồng Vận lên tiếng, giọng nói vô cùng lãnh đạm.
Thiết trưởng lão cũng không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ cho là Hồng Vận đang giận dỗi.
Mỹ nhân ngồi trên giường còn Thiết trưởng lão ngồi trên bàn, mặt đối mặt nhưng vô cùng xa cách.
“Hồng muội, nàng còn giận huynh sao? Muội cũng biết sư huynh mấy trăm năm gần đây là để bế quan đột phá Độ Kiếp kỳ. Sau đó lại bởi vì vừa tấn thăng chấp sự trưởng lão, công việc bề bộn khiến ta không có thời gian đến thăm muội.”
“Chuyện này vẫn khiến huynh áy náy vô cùng, hôm nay là đến gặp muội để tạ lỗi.”
Thiết trưởng lão tỏ ra vô cùng chân thành, hắn lấy từ trong túi trữ vật một cái hộp ngọc tinh xảo được điêu khắc từ hồng ngọc. Chỉ riêng cái hộp đã rất đắt tiền, vật phẩm bên trong e càng thêm quý giá.
“Đây là Hỗn Độn Hóa Tiên Đan, là thánh dược có khả năng gia tăng tỷ lệ đột phá Độ Kiếp kỳ. Ta vốn là chuẩn bị hai viên, trong khi đột phá đã sử dụng một viên, nay ta đã là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, thứ này xem như vô dụng, liền muốn tặng nó cho muội.”
“Để muội cũng có thể đột phá Độ Kiếp kỳ, về sau chúng ta cùng nhau song túc song phi.”
Thiết trưởng lão đưa hộp ngọc đến trước mặt Hồng Vận, mỹ nhân liền tạm thời nhận lấy, nàng đem nắp hộp mở ra. Mùi hương đan dược liền xộc vào mũi, bên trong là một viên thuốc có màu xanh đen, tỏa ra uy áp hùng hậu.
“Thiết trưởng lão làm vậy là có ý gì?” - Hồng Vận mỉm cười hỏi.
“Ta với muội quen biết cũng đã mấy ngàn năm, tình cảm rất tốt. Chỉ là vì phải bế quan đột phá nên mới bỏ bê muội. Nay ta muốn cùng muội kết làm song tu đạo lữ, chỉ cần muội đồng ý ta sẽ nhờ sư tôn đến hỏi cưới muội.” - Thiết trưởng lão vội vàng nói.
Hồng Vận vung tay đem hộp ngọc ném trả lại cho Thiết trưởng lão, sắc mặt nàng khẽ cau lại.
“Vật phẩm này quá quý giá, muội không có tài cũng chẳng có đức, vô công bất thụ lộc. Viên đan dược này huynh tặng cho vị sư tỷ khác đi.” - Hồng Vận chậm rãi nói.
Sắc mặt Thiết trưởng lão kịch biến, phải biết viên Hỗn Độn Hóa Tiên Đan này có giá trị vô cùng to lớn, là thánh dược mọi tu sĩ Đại Thừa kỳ đều thèm khát. Bản thân Thiết trưởng lão cũng phải phí sức chín trâu hai hổ, chu du mấy trăm năm đoạt linh dược từ trong miệng yêu thú. Mấy lần còn suýt mất mạng mới thu thập đủ dược liệu để luyện chế. Nếu quy đổi ra linh thạch thì viên đan dược này không dưới năm mươi vạn, chính là một khoản tiền kếch xù.
“Muội vẫn giận ta sao?”
“Muội chưa bao giờ giận huynh.” - Hồng Vận khẽ lắc đầu.
“Vậy tại sao muội lại không đồng ý? Chẳng phải tình cảm của chúng ta rất tốt. Ta nhớ trước kia ngoài ta muội cũng không tìm ai khác để song tu.” - Thiết trưởng lão nhíu mày hỏi.
“Muội không thực sự thích huynh, cùng huynh song tu cũng chỉ vì giao tình giữa sư phụ và tam trưởng lão. Nay thấy huynh đột phá Độ Kiếp kỳ muội rất vui mừng cho huynh, nhưng chuyện cùng huynh kết làm đạo lữ thì không thể.”
“Vì sao? Thiết Phong ta có gì không tốt? Ta không dám nhận mình là siêu cấp thiên tài, nhưng bảy ngàn năm đột phá Độ Kiếp kỳ cũng không phải chuyện ai cũng làm được.”
“Ta còn là đại đệ tử của Nam Phong, sau này ắt sẽ tấn thăng chức vị thái thượng trưởng lão. Thậm chí với thực lực của ta thì phi thăng Thánh Ma Giới cũng là chuyện có thể.”
“Muội vì cái gì lại từ chối ta cơ chứ? Muội có biết ta hô một cái liền có cả trăm vị sư muội xếp hàng muốn cùng ta song tu hay không?”
Thiết trưởng lão tức giận vô cùng, hắn ta quả thực là một cái thiên tài, vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ trẻ nhất của Âm Dương Tông, chí ít là đến trước khi Nguyệt Thượng Huyền đột phá.
“Huynh cái gì cũng tốt, là muội tự cảm thấy mình không xứng với huynh.” - Hồng Vận nhún vai trả lời.
“Không thể nào! Ta không tin nàng lại không thích ta. Trừ khi...” - Thiết trưởng lão cau mày, hắn vò đầu bứt tóc suy nghĩ.
“Phải, muội đã có nam nhân khác, vậy nên về sau cũng không thể cùng huynh song tu nữa. Sư huynh thiên phú siêu quần, không cần hao công tốn sức vì muội.” - Hồng Vận thản nhiên thừa nhận.
Thiết Phong nghe vậy sắc mặt kịch biến, giờ thì hắn biết Hồng Vận không phải là đang hờn dỗi, mà thực sự có vấn đề.
Hắn nhìn nàng chăm chú, gương mặt mỹ nhân tươi thắm, nét hồng còn vương. Lại chú ý đến chăn đệm nhàu nát, không gian trong phòng dù có mùi thơm của lư hương, nhưng vẫn có thể nhận ra một cỗ dâm vị.
Thiết Phong có thể kết luận, ngay trước khi mời hắn vào phòng thì Hồng Vận đang cùng nam nhân khác giao hoan.
“Nàng vậy mà lại cắm sừng ta!” - Thiết trưởng lão gầm lên tức giận.
“Huynh chớ hiểu lầm, ngay từ đầu muội đối với huynh chỉ là tình cảm sư huynh đồng môn, cùng huynh song tu cũng chỉ vì công pháp bắt buộc. Hơn nữa ngoài muội huynh còn cùng rất nhiều sư tỷ khác song tu, muội cũng đâu có nói gì. Người đệ tử nào trong Âm Dương Tông mà chẳng có vài cái đạo lữ cùng nhau tu luyện.” - Hồng Vận nở nụ cười nhàn nhạt.
Thiết Phong nghe vậy mặt đỏ bừng bừng.
“Muội mau nói! Là tên khốn kiếp nào nhân lúc ta bế quan dám nhúng chàm muội? Là Lạc Tuấn hay Dương Hạo?” - Thiết Phong kể tên hai tên đại sư huynh của Đông Phong và Tây Phong, hai kẻ này đều có tu vi Đại Thừa kỳ đỉnh phong, cùng hắn nhập môn cùng một thời điểm, nhưng hắn bởi vì may mắn nên đã tấn thăng trước hai người.
Hồng Vận khẽ lắc đầu.
“Không phải bọn họ.”
“Vậy là ai chứ? Chẳng lẽ lại là cái tên tiểu tử đi cùng muội hôm qua.” - Thiết Phong tức giận nói bừa, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Hồng Vận thích một gã ranh con Pháp Tướng sơ kỳ.
Nào ngờ mỹ nhân lại khẽ gật đầu.
“Thực... Thực là tên đó? Ta còn tưởng muội cố tình tỏ ra thân mật với hắn để trêu tức ta. Nên hôm nay ta mới đến sớm để xin lỗi muội.” - Thiết Phong lắp bắp, lòng bàn tay hắn nắm chặt, giận đến run cả người.
Thân là Độ Kiếp kỳ đại năng mà lại bị một thằng ranh con chưa ráo máu đầu cướp mất đạo lữ, cái này mà đồn ra ngoài thì hắn chỉ có nước đập đầu tự sát.
“Huynh cũng biết mà. Nước tốt thì không chảy ruộng người ngoài, Tà Huyết tu vi không cao nhưng tiềm lực rất tốt. Thân là đại sư tỷ muội không thể để đệ ấy bị mấy yêu nữ viện khác câu dẫn. Vậy nên chỉ có thể dùng thân mình giữ đệ ấy lại trong viện, về sau muội sẽ cùng Tà Huyết song tu, không cần làm phiền sư huynh vất vả.” - Hồng Vận nhàn nhạt giải thích.
“Lý do này quá vớ vẩn rồi! Cái tên nhóc đó sao xứng với muội chứ? Chỉ cần muội đáp ứng làm đạo lữ của ta, việc này ta sẽ không ghi nhớ, xem như sư tỷ chỉ đạo sư đệ tu luyện....” - Thiết Phong chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.
“Việc này không làm phiền sư huynh quan tâm. Muội có chút không khỏe trong người, nếu sư huynh không còn việc gì thì xin hãy trở về.”
Thiết Phong tức giận vô cùng nhưng không làm gì được. Chỉ có thể dùng mắt săm soi bộ ngực phong mãn của Hồng Vận, sau đó chậm rãi rời đi.
Ác Quỷ Máu lúc này mới lộ mặt, nó vui vẻ ôm lấy vị sư tỷ xinh đẹp.
“Đệ hài lòng rồi chứ?” - Hồng Vận ngả vào người sắc quỷ.
“Thiết trưởng lão giống như rất thích nàng, vậy mà nàng có thể dứt khoát như vậy, không luyến tiếc chút nào sao?” - Ác Quỷ Máu khẽ nắn bóp bộ ngực no tròn.
“Có gì mà phải luyến tiếc, ta vốn dĩ cũng không có tình cảm với hắn. Sư đệ thì khác, tỷ rất thích đệ.” - Hồng Vận cười mị mị, chỉ cùng sắc quỷ lên giường hai lần trái tim của nàng đã bị nó nắm bắt.
“Thứ này cho nàng, xem như đền bù đi.” - Ác Quỷ Máu vui vẻ lấy ra một lọ đan dược và một thanh phi kiếm.
Hồng Vận vốn dĩ không quá quan tâm, tên sư đệ này tu vi rất thấp, sao có thể có thứ gì quý giá, chỉ xem như đồ chơi nhận lấy.
“Sư đệ có lòng là được... Trời ạ! Là cực phẩm phi kiếm!”
Hồng Vận giật cả mình ngồi dậy, nàng nhìn thật kỹ thanh kiếm trong tay. Thanh kiếm chỉ dài khoảng hai mươi phân được làm từ Hỏa Ngọc, trên thân kiếm khắc hình hỏa diễm thiêu đốt rực rỡ.
Mỹ nhân lại mở nắp bình ngọc, bên trong chứa vài viên đan dược màu xanh lá, mùi hương đan dược vừa ngửi một hơi liền khiến đầu óc thanh tĩnh.
“Thanh Mộc Hóa Linh Đan!” - Hồng Vận kêu tên viên đan dược.
“Ừ! Nàng biết tên loại đan dược này sao? Ta là tiện tay lượm được, chỉ biết nó có công dụng đột phá bình cảnh thôi.” - Ác Quỷ Máu cười nói.
“Sư đệ! Đệ từ đâu có được hai thứ này?” - Hồng Vận vô cùng nghiêm túc hỏi, bàn tay nàng khẽ run lên.
“Tiện tay lượm được, ta thích nhất là vào rừng chơi, đi tìm mấy cái hang đá. Lâu lâu sẽ tìm được một cái động phủ hoang vắng, bên trong thường có rất nhiều đồ vật linh tinh.” - Ác Quỷ Máu qua loa bịa chuyện.
Mỹ nhân nghe xong thì trợn tròn hai mắt, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, tùy tiện vào rừng đi dạo có thể tiện tay lượm được cực phẩm pháp bảo.
“Đệ nói thật đi! Từ đâu đệ có mấy thứ này?” - Hồng Vận đương nhiên là không tin cái lý do ngớ ngẩn đó.
“Hồng Vận thân yêu, chỉ là một thanh kiếm và một lọ đan dược, nàng cần gì căng thẳng như vậy. Ta còn có rất nhiều, nếu nàng muốn ta có thể cho nàng.” - Ác Quỷ Máu vỗ về mỹ nhân, lại đem nàng ôm vào lòng.
“Ta có rất nhiều bí mật, chuyện này nàng để trong lòng được rồi, cũng đừng nói với người khác.”
“Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ yêu thương nàng.”
Mắt Ác Quỷ Máu biến thành màu đỏ, dùng một loại đồng thuật ru ngủ Hồng Vận, khiến nàng rơi vào trạng thái vô thức.
Mỹ nhân giống như nghe gì biết đó, nàng khẽ gật đầu đồng ý. Lúc này Ác Quỷ Máu mới đè nàng nằm xuống giường, một lần nữa hưởng thụ thân thể của nàng.