Hai mặt trăng lại tỏa sáng trên bầu trời, ánh sáng xanh và đỏ hòa vào nhau khiến thế giới trở nên tươi đẹp.
“Đêm hôm qua thật lạnh.” - Tà Huyết than thở, hắn lại có một đêm mất ngủ.
Hắn bắt đầu nhớ đến cảm giác ấm áp khi được ôm Hải Lam ngủ mỗi đêm. Thân thể của nàng vừa mềm vừa ấm, lại có mùi thơm dễ chịu, nhưng bây giờ nàng đã mất tích bí ẩn, nên Tà Huyết chỉ có thể thở dài buồn bã.
“Nhất định mình sẽ tìm được nàng, dù có đi đến chân trời góc bể.”
Sau khi hạ quyết tâm, Tà bắt đầu chuẩn bị hành trang để đi tìm Hải Lam.
“Một túi da!”
“Ba lọ máu! “
“Bình thuốc độc!”
“Hũ dầu! “
“Giáp nhẹ!”
“Thương tần - ngọn giáo yêu quý của mình!”
“Cuối cùng là đá năng lượng.”
“Giờ thì lên đường!”
Cố gắng đẩy cánh cửa đá nặng nề, một làn gió thổi qua mang theo sự lạnh lẽo khiến Tà Huyết rùng mình.
Bên ngoài những ngôi nhà đều đang đóng cửa. Hắn cô độc mang theo mũi giáo trên lưng, đi xuống núi bằng con đường mòn.
“Có cần chào tạm biệt Nhanh Nhẹn và Đuôi Nhỏ không nhỉ?”
“Thôi vậy, họ đang hạnh phúc, dù sao mình cũng không dự đám cưới của họ được, tốt nhất nên yên lặng mà đi vậy.” - Tà Huyết lắc đầu.
Nhưng đi được vài bước thì thấy gã Ma Nhân Chuột đang nắm tay Đuôi Nhỏ, đứng ở cổng làng đợi hắn.
“Mày chuẩn bị đi tìm Hải Lam sao?”
“Đúng vậy!”
“Ha ha, vậy chúc mày sớm tìm được nàng, khi trở về chúng ta cùng đi uống rượu.” - Gã Ma Nhân Chuột cười lên ha hả, tâm trạng của hắn vẫn đang rất vui vẻ.
“Nhất định! Tao sẽ trở về sớm thôi.” - Tà Huyết cũng nở nụ cười.
“Chúc cô hạnh phúc!” - Tà Huyết nở nụ cười, chúc phúc Đuôi Nhỏ.
“Mày yên tâm, tao nhất định sẽ đối tốt với nàng.” - Gã Ma Nhân Chuột liền ôm lấy Đuôi Nhỏ.
“À đúng rồi, mày cầm lấy, là rương tiền hôm qua, tao đổi hết thành đá tam giai rồi.” - Gã Ma Nhân Chuột đưa một túi đá năng lượng cho Tà Huyết.
“Mày giữ lấy đi, mày sắp kết hôn, sẽ cần rất nhiều tiền.” - Tà Huyết liền lắc đầu từ chối.
“Nhưng hôm qua mày vì cứu người mà lỗ mất một viên Kết Tinh.”
“Kết Tinh? À đúng rồi.” - Tà Huyết suy nghĩ một chút, liền đoán được là gã Ma Nhân Chuột hiểu nhầm viên Hạch Tâm thành Kết Tinh, dù sao Hạch Tâm quá mức quý giá, mấy tên gà mờ Luyện Thể Kỳ không thể nào có được.
“Chỉ là một viên Kết Tinh thôi, tao đi săn vài ngày là kiếm lại được.” - Tà Huyết nghe nhắc đến viên Hạch Tâm thì vô cùng xót ruột, nhưng vẫn cố tỏ ra là mình ổn.
“Mặc dù không tìm được chị, nhưng Đuôi Nhỏ là bạn tốt của mình, hy sinh một viên Hạch Tâm để cứu nàng cũng xem như đáng giá.” - Tà Huyết ảo não thở dài, tự đưa ra lý lẽ để an ủi chính mình.
“Tao lên đường đây, bảo trọng.”
“Bảo trọng!”
Tà Huyết liền chạy xuống chân núi, băng qua rừng cây đầy ngu hiểm, tiến thẳng về phía đông.
Nó không biết Hải Lam đã đi đâu, nên chỉ có thể dựa theo Thiên Lam Tinh mà đi.
Trong một không gian kỳ ảo mọc đầy hoa tươi, ba thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi uống trà cạnh bờ hồ. Cả ba nàng ai cũng mặc váy lụa, vẻ đẹp thanh tao thoát tục, giống như những đóa hoa tươi thắm. Họ là chủ nhân của Biển Hoa. Người chị cả là Tử Tinh, vị Hoa Thánh kiêu sa quý phái, nữ vương của tất cả thực vật trên thế gian. Người thứ hai là Bạch Cúc, một cô gái xinh đẹp và mạnh mẽ, nắm trong tay Tài Quyết Kiếm, nàng có khả năng phán xét tốt xấu đúng sai thiện ác. Cô em út là Hồng Hoa, là một thiếu nữ vui tươi, luôn luôn nở một nụ cười trên môi, bất cứ ai nhìn thấy nàng đều sẽ bị nét đẹp dễ thương thơ ngây của nàng cuốn hút.
“Khúc khích...” - Hồng Hoa vừa nhìn vào một chiếc gương, vừa lấy tay che miệng, tiếng cười ngân nga như chuông bạc.
“Em xem gì mà vui vậy Hồng Hoa?” - Tử Tinh dùng tay vuốt ve mái tóc tím óng mượt của nàng, vừa lên tiếng hỏi em gái.
“Chị nhìn này.” - Hồng Hoa xoay tấm gương về phía chị gái, bên trong tấm gương là hình ảnh của Tà Huyết, hắn ta đang cùng một con rết to lớn vật lộn.
Người chị gái chớp chớp đôi mắt đẹp.
“Không phải chỉ là một tên tiểu quỷ thôi sao? Đâu có gì đặc biệt.” - Tử Tinh lắc đầu, nàng không thấy có gì hay cả.
“Hì hì, chị không hiểu đâu.” - Hồng Hoa nhoẻn miệng cười, tiếp tục quan sát Tà Huyết cùng con rết chiến đấu.
Trong gương Tà Huyết liên tục chạy vòng tròn quanh người con rết, lợi dụng điểm yếu là thân rết rất dài, rất khó xoay đầu.
Hắn vừa chạy vừa tìm cách đâm Thương Tần vào những kẻ hở giữa các đốt trên người con rết.
Rết Trăm Đốt đau đớn gào thét, phần thân bị thủng vô số lỗ hổng lớn nhỏ, trùng dịch túa ra không ngừng.
Nó nhìn Tà Huyết đầy oán độc, vốn tưởng con tiểu quỷ này là một bữa ăn ngon, ai ngờ lại là một đối thủ khó chơi.
Rết Trăm Đốt quyết định bỏ chạy, dù sao Tà Huyết cũng quá nhanh nhẹn, liều mạng cùng hắn không phải ý hay.
“Con rết chết tiệt! Chết đến nơi còn muốn chạy sao!”
Tà Huyết nhanh chóng đuổi theo, đạp chân lên người con rết phóng lên cao.
“Thương Tần!” - Ngọn giáo trong tay Tà Huyết lóe sáng, đâm mạnh vào đầu con rết.
Sau đó hắn đạp chân vào thân rết nhảy bật ra sau.
Cái đầu của con rết liền nổ tung, máu thịt văng tung tóe khắp nơi.
“Chậc! Máu của loài rết hơi chua, nhưng giờ không phải lúc kén chọn.” - Tà Huyết nhìn cái xác rết to lớn, hắn lấy ra một chiếc lọ ma thuật, hút máu rết vào bên trong.
Ở phía bên kia chiếc gương, ba thiếu nữ vừa ngồi uống trà, vừa quan sát Tà Huyết.
“Ừm! Tên tiểu quỷ này cũng nhanh nhẹn đấy, có thể giải quyết một kẻ thù mạnh hơn hắn vài lần một cách nhanh chóng.” - Bạch Cúc đưa ra nhận xét.
“Thú vị, thú vị.” - Người chị cả tấm tắc khen.
“Hì hì, em nói anh ấy rất đặc biệt mà.” - Hồng Hoa nở nụ cười ngọt ngào.
“Chị không nói hắn ta, chị nói cây thương của hắn. Nếu chị không nhìn lầm thì đó là một cây Thương Sấm có năng lực phá vỡ không gian.” - Tử Tinh giải thích.
“Vậy đó chẳng phải là một bảo vật vô giá sao? Một tên tiểu quỷ như hắn sao lại có thể sở hữu bảo vật như vậy.” - Bạch Cúc hiếu kỳ hỏi.
“Có lẽ là do may mắn.” - Tử Tinh đáp lời.
“Vậy chúng ta có nên đoạt lấy cây thương không? Bảo vật mạnh mẽ như vậy mà lọt vào tay một tên tiểu quỷ, thật là lãng phí.” - Bạch Cúc đưa ra kiến nghị, ánh mắt nàng lóe lên sát ý.
“Chị không được hại anh ấy!” - Hồng Hoa hét lớn phản đối.
“Nhìn em kìa, thấy trai là mê tít mắt. Chị chỉ đùa thôi.” - Bạch Cúc nở nụ cười, trêu chọc em gái của nàng.
“Bảo vật như vậy có thể tự lựa chọn chủ nhân, cho dù chúng ta có cướp được thì cũng không sử dụng được.” - Tử Tinh lắc đầu.
“Hình như tên này muốn xâm nhập vào nơi ở của chúng ta.” - Bạch Cúc chỉ tay vào chiếc gương.
Bên trong gương Tà Huyết đang đứng trước một bức tường cao mười mấy mét, trải dài vô tận, được tạo ra bởi những bụi dây leo khổng lồ.
“Em mời anh ấy tới đây chơi được không?” - Hồng Hoa vui vẻ hỏi hai người chị.
“Nếu hắn thực sự có thể đến được đây thì chị sẽ đồng ý, nhưng chắc chắn hắn sắp thành bữa trưa của mấy bụi Hoa Gai Độc rồi.”
“Mấy cây hoa gai của chị sẽ không làm gì được ảnh đâu.” - Hồng Hoa lắc đầu, nàng dường như rất có niềm tin với Tà Huyết.
“Để xem, cho dù là Hạch Tâm Kỳ cũng không thể xông qua tường gai độc được, tên tiểu quỷ này chắc chắn sẽ phải chết.” - Bạch Cúc nở nụ cười tàn nhẫn nói.
“Không đâu, anh ấy nhất định sẽ vượt qua được.”
“Ha! Để xem, chị tin chắc hắn sống không quá một phút.”
Mấy thiếu nữ tiếp tục trò chuyện vô cùng vui vẻ.