Nhà KhoaKhoa Học
“Tút... Tút... Tút... “
Trong một căn phòng bằng kim loại trắng vang lên tiếng còi inh ỏi. Những chiếc đèn màu đỏ trên bốn bức tường lóe sáng liên tục.
Giữa căn phòng là một chiếc lồng ấp trong suốt, bên trong chứa đầy khí gây mê và dung dịch hỗ trợ sự sống.
Trong lồng ấp là một thiếu nữ xinh đẹp đang say ngủ. Nàng hoàn toàn lõa thể, trôi nổi bồng bềnh trong dòng nước xanh biếc. Nàng vô cùng xinh đẹp, thân thể hoàn mỹ tới mức giống như được đúc bằng ngọc thạch, mái tóc màu bạch kim lơ lửng trong dòng nước, uốn lượn như những cơn sóng.
Dù bên ngoài tiếng còi vẫn đang hú vang inh ỏi, nhưng cô gái vẫn khẽ nhắm đôi mắt, tiếp tục ngủ say giống như nàng công chúa ngủ trong rừng.
“Lách cách... Két... “
Cánh cửa kim loại của gian phòng đột ngột sập xuống, từ bên ngoài bay vào một quả cầu màu trắng bạc. Toàn bộ quả cầu sáng bóng, trơn nhẵn, chỉ có một con mắt màu đen là một cái camera ở giữa.
Khi quả cầu bay vào bên trong phòng thì âm thanh đinh tai nhức óc cũng ngừng lại.
Quả cầu bay đến trước lồng ấp, từ bên trong con mắt duy nhất phóng ra một luồng sáng, chiếu vào không gian, tạo ra một ảnh ảo ba chiều mô phỏng lại hình dáng một thiếu nữ mặc một bộ đồ bó sát từ chất dẻo và kim loại màu bạc.
Cô gái này và thiếu nữ đang ngủ say có mấy phần giống nhau.
“Thưa tiểu thư Lora! Chúng ta đã đến nơi.” - Từ trong quả cầu vang lên âm thanh trong trẻo, nhưng hơi lạnh lùng vô cảm, cùng lúc đó ảo ảnh thiếu nữ cũng mấp máy môi như đang nói chuyện.
Khi ảnh ảo thiếu nữ dứt lời thì chiếc lồng ấp rung lên một chút, dung dịch màu xanh bên trong lồng theo những ống nối rút ra ngoài, thêm vài giây nữa thì cửa lồng mở ra.
Lora chậm chạp mở hai mắt, đôi mắt của nàng có màu trắng nhạt, hoàn toàn không con ngươi. Nàng định bước ra ngoài thì một cơn đau đầu khủng khiếp truyền đến, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng khẽ nhăn lại.
“Cẩn thận thưa tiểu thư! Cô đã có một chuyến đi dài năm ngàn năm ánh sáng, cơ thể của cô cần một chút thời gian để thích nghi.” - Âm thanh máy móc của cô gái A.I lại vang lên.
“Hãy hít thở sâu và đều. Một một hai hai...” - Trí thông minh nhân tạo nói tiếp.
“Cám ơn Lilith! Tôi ổn mà.” - Lora khẽ lắc đầu, nàng không muốn phí thời gian làm theo những quy trình hồi sức.
Cô nàng vịn tay vào thành lồng ấp, cố gắng bước ra ngoài, nhưng vừa bước ra khỏi lồng ấp nàng liền ngã khụy, cơ thể của nàng lúc này vô cùng yếu ớt.
“Thưa tiểu thư! Cô bắt buộc phải làm theo quy trình hồi phục, chính cô là người lập ra quy trình này cơ mà.” - Trí thông minh nhân tạo Lilith cáu giận nói.
Từ bên trong quả cầu bay ra bốn cánh tay robot đỡ Lora đứng dậy. Sau đó chúng bắt đầu giúp Lora tập những động tác thể dục đơn giản để khởi động lại cơ thể sau một giấc ngủ dài.
“Thả tôi ra đi Lilith! Tôi thực sự ổn mà!” - Lora hét lớn, tay chân của nàng bị những cánh tay robot giữ chặt, bắt làm những động tác vươn vai uốn éo.
“Thưa tiểu thư! Theo điều 115, tôi có trách nhiệm ngăn cản cô thực hiện những hành vi nguy hiểm. Vậy nên cô bắt buộc phải thực hiện quy trình hồi phục để đảm bảo cơ thể luôn khỏe mạnh.” - Lilith trả lời bằng âm thanh máy móc, tiếp tục cưỡng ép Lora tập thể dục.
“Ài... Biết vậy khi tạo ra cô, tôi không cài đặt mấy luật lệ ngu ngốc này...” - Lora ảo não than thở, đành phải giơ tay nhấc chân thực hiện bài tập thể dục.
Việc này tốn hơn mười lăm phút, khiến toàn thân Lora mồ hôi nhễ nhại, nhưng các tế bào trên cơ thể nàng sau khi được khởi động làm nóng thì đã hoàn toàn thức tỉnh, giúp nàng có tinh thần hơn rất nhiều.
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?” - Lora khẽ vuốt mái tóc mai, để lộ hai sợi râu thịt trên trán, vừa hỏi Lilith.
“Cô đã ngủ ba năm, hai tháng, mười ngày. Theo lịch của chúng ta thì bây giờ là năm 5523.” - Lilith trả lời bằng giọng nói máy móc của mình.
“Đã hơn ba năm rồi sao? Cô đưa Hộp Lưu Trữ cho tôi.”
Quả cầu kim loại sau khi nhận lệnh thì xoay một vòng, hình ảnh thiếu nữ ba chiều tạm biến mất. Từ con mắt của quả cầu bắn ra một luồng lazer xanh lá vào giữa không trung, luồng lazer khắc vào trong không khí hình dạng một chiếc hộp nhỏ màu đen có quai đeo, theo thời gian hình ảnh chiếc hộp dần trở nên rõ ràng, cuối cùng hoàn toàn biến thành một chiếc hộp thật sự.
Lora nắm lấy chiếc hộp nhỏ đeo lên tay mình, nàng nhẹ nhàng nhấn nhấn vài nút lên bề mặt nhẵn bóng của chiếc hộp. Một màn hình ánh sáng xuất hiện, hiển thị những đồ vật đang được chứa bên trong.
Lora khẽ chạm vào hình một bộ quần áo bó sát màu xám. Ngay lập tức toàn thân nàng phát sáng, những tinh thể nano bao phủ toàn thân nàng, che đi những đường cong quyến rũ, sau vài giây nàng đã mặc trên người một bộ suite, một loại quần áo làm từ những phân tử vải nano, vô cùng bền bỉ mềm dẻo.
“Chúng ta đến đúng địa điểm chứ?” - Sau khi mặc quần áo xong xuôi, Lora cất tiếng hỏi.
“Bước nhảy alpha đã thành công, chúng ta an toàn đáp xuống thế giới X. Nhưng nguồn năng lượng của tàu cũng đã gần như cạn kiệt, nếu sứ mệnh thất bại cô sẽ không thể trở về nhà.” - Lilith ảm đạm trả lời.
Sau khi nghe câu trả lời, Lora không hề cảm thấy lo lắng hay bất an. Dường như việc không thể quay trở về hành tinh mẹ không thể khiến nàng sợ.
“Vậy, ước tính thiệt hại sau khi tôi bỏ trốn là bao nhiêu?” - Đột ngột sắc mặt Lora trở nên sa sầm.
“Bởi vì cô đã đánh cắp một tàu thăm dò cấp chiến lược và một phần ba năng lượng dự trữ của liên bang để thực hiện bước nhảy xuyên không gian. Trong vòng mười năm sẽ có mười lăm đến ba mươi ngàn người trong căn cứ sẽ chết vì lạnh và thiếu lương thực. Dân số liên bang sẽ giảm xuống bảy mươi ngàn người, nhưng sẽ ổn định lại sau đó.” - Lilith vẽ ra một bảng số liệu trong không khí.
“Một phần ba dân số sao? Vậy bây giờ tôi trở thành kẻ phản bội chủng tộc rồi.” - Lora hít sâu một hơi, nàng đã biết trước việc làm của nàng sẽ gây ra cái chết của rất nhiều người, nhưng vì tương lai của chủng tộc, nàng vẫn phải làm.
“Đúng vậy! Theo luật 356 cô phạm các tội diệt chủng, trộm cắp, chạy trốn nghĩa vụ công dân và rất nhiều tội danh khác. Cô nhận tổng cộng ba mươi bản án tử và mười lăm ngàn năm tù giam. Nếu thất bại thì khi trở về cô chắc chắn sẽ bị tử hình.” - Lilith lạnh lẽo nói.
“Ha ha! Nếu thất bại tôi sẽ tự sát.” - Lora cười mỉa mai chua chát, sau đó nhẹ bước đi ra khỏi phòng.
Đi dọc những dãy hành lang làm bằng kim loại, đi qua vài cánh cổng điện từ, cuối cùng Lora cũng đến được phòng chỉ huy, buồng lái của tàu Nova.
Nàng đi lại bàn điều khiển, kích hoạt một loạt những nút bấm và công tắc. Thông thường một con tàu cấp chiến lược cần mười đến một trăm người điều khiển, nhưng Lora là siêu thiên tài, hơn hai mươi tuổi đã là một Supper Sentinel Science, hay nói đơn giản chính là một nhà khoa học cấp SSS của liên bang nên việc một mình điều khiển một con tàu vũ trụ chỉ là một việc đơn giản đối với nàng.
Những ngón tay của Lora lướt nhanh trên bàn điều khiển, giống như là đang múa. Vô số thông tin hiện lên rồi biến mất trên màn hình chính của tàu, nàng đang kiểm tra thông số của con tàu, thông thường việc này mất ít nhất vài giờ, nhưng với Lora thì chỉ hơn mười phút công việc đã hoàn thành.
“Khởi động quy trình thăm dò địa hình!” - Sau một lúc Lora nhập một chương trình thăm dò vào bên trong máy tính của con tàu, nàng sử dụng hệ thống radar của tàu Nova để quét địa hình trong phạm vi ngàn dặm xung quanh.
Trong lúc Lora mải mê làm việc thì trí tuệ nhân tạo Lilith nhấp nháy một giây rồi biến mất. Quả cầu kim loại bay ra ngoài, nhưng chỉ vài phút sau liền quay trở lại.
“Thưa tiểu thư! Bữa ăn đã sẵn sàng.” - Bất chợt cô nàng trợ lý ảo Lilith lên tiếng, từ quả cầu kim loại mọc ra cánh tay robot, nâng một cái đĩa kim loại màu bạc, trên đĩa là một phần thức ăn giống như thạch rau câu, có màu xanh lá.
Thứ này là Thạch Dinh Dưỡng Tổng Hợp được điều chế từ Glucose, Protein, Vitamin và nhiều loại khoáng chất.
Lora không rời mắt khỏi màn hình, khẽ đưa tay cầm lấy một miếng thạch, vừa bỏ vào miệng liền nuốt luôn xuống bụng. Vị của loại thức ăn dinh dưỡng tổng hợp này rất tệ hại, nhưng Lora vẫn cố gắng ăn hết đĩa thạch.
Sau hơn một tiếng thì bản đồ địa hình cũng được quét xong, con tàu vũ trụ của nàng đang ở giữa một khu rừng khổng lồ, rộng hàng ngàn dặm, cây cối xanh tươi um tùm, cao hơn trăm mét.
Sau khi thấy những hình ảnh do camera của tàu Nova gửi về, gương mặt Lora trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
“Có cây cối, vậy hành tinh này có thể có thể sinh sống được.”
“Kích hoạt hệ thống phân tích bầu khí quyển.” - Lora lại tiếp tục chạy một chương trình khác.
Nhưng lần này sắc mặt Lora lại trầm xuống, trên màn hình xuất hiện rất nhiều những khoảng màu đỏ và dấu chấm than cảnh báo nguy hiểm.
“Nồng độ Oxy ổn định, Carbon dioxit ổn định, nhưng lại có rất nhiều khí lạ không có trong bảng tuần hoàn hóa học. E rằng mình phải tự đi lấy mẫu xét nghiệm mới được.” - Lora thì thào, trong không khí ở thế giới này tràn ngập những tia năng lượng kỳ lạ, bay lơ lửng khắp nơi, nàng phải xét nghiệm thì mới biết chúng có an toàn với sự sống hay không.
“Lilith! Chuẩn bị hành trang đi, tôi sẽ đi lấy mẫu xét nghiệm.” - Lora vẫn chăm chú nhìn màn hình, vừa nói với trợ lý ảo của nàng.
“Vâng thưa tiểu thư!” - Lilith khẽ gật đầu, sau đó liền biến mất.
Từ chỗ con mắt trên quả cầu kim loại lại phóng ra một luồng lazer khắc vào không khí, chẳng mấy chốc một bộ đồ phi hành gia dày và nặng liền xuất hiện.
Bộ đồ phi hành gia này vừa giống như một con robot rỗng ruột, vừa giống như một bộ áo giáp cồng kềnh. Bên ngoài được bao phủ bởi một thứ hợp kim đặc biệt màu trắng vô cùng cứng rắn, bên trong thì là một lớp đệm mút mềm mại.
Lora nhanh chóng ngồi vào bên trong bộ áo giáp, khi nàng hoàn toàn ổn định thì những khớp nối và khe nứt trên bộ giáp đóng lại, chúng khép chặt vào nhau đến mức không hề có một khe nứt nhỏ. Nàng cầm lấy chiếc mũ phi hành gia tròn vo như quả bí ngô đội lên đầu, khẽ xoay chiếc mũ vài vòng để khóa chặt với thân bộ giáp.
Lúc này trông Lora giống như một con robot toàn thân làm bằng kim loại sáng bóng, với thân hình tròn vo cục mịch. Nhưng bộ đồ phi hành gia này là sản phẩm tiên tiến nhất do nàng dày công nghiên cứu, có thể chịu được áp lực lên đến hàng triệu ATM, chịu được nhiệt độ lên đến 20000°C, đặc biệt là nó gần như không thể bị phá hủy do được đúc từ hợp kim bravanium có cấu trúc tinh thể tứ giác, cứng rắn hơn kim cương đến 3000 lần.
“Khởi động Lilith System!” - Lora ngồi trong bộ giáp, thốt lên vài câu.
Một màn hình ánh sáng liền xuất hiện trước mặt nàng, mô phỏng lại hình ảnh phía trước mặt bộ giáp và rất nhiều thông số kỹ thuật.
Lora lướt ánh mắt qua những bảng thông báo, sau đó dùng ánh mắt ẩn chúng đi. Nàng thử nhấc tay nhấc chân để kiểm tra các khớp nối, sau đó liền đi ra khỏi phòng điều khiển, tiến về phòng đổ bộ. Bộ áo giáp trông có vẻ nặng nề cục mịch, nhưng khi bước đi lại không hề có một tiếng động, di chuyển nhẹ nhàng linh hoạt. Đây là nhờ hệ thống phản trọng lực bên trong bộ giáp, khiến cho nó không bị trọng lực của môi trường tác động, nhờ đó mà bộ giáp trở nên nhẹ như bông, thậm chí là có thể bay được.
Phòng đổ bộ là một căn phòng kim loại, rộng chỉ hơn năm mét nằm dưới đáy tàu. Bên trong có rất nhiều thiết bị cân bằng áp suất, khử trùng, hút không khí. Giữa phòng là một tấm đĩa kim loại, dày khoảng hai mươi phân.
Lora nhẹ nhàng bước lên chiếc đĩa, dùng tay bấm vài nút lên hộp điều khiển ở cổ tay trái.
“Tiến hành đổ bộ!”
“Năm... Bốn... Ba... Hai... Một... “ - Âm thanh máy móc của Lilith vang lên.
Những thiết bị khử trùng ngay lập tức hoạt động, phun ra chất khí xanh lè có tác dụng diệt khuẩn cực mạnh. Việc này nhằm ngăn chặn phóng xạ hoặc vi khuẩn lạ từ môi trường bên ngoài xâm nhập vào bên trong con tàu.
“Kịch...” - Sau vài giây thì chiếc đĩa kim loại vang lên một tiếng động nhỏ, rồi từ từ hạ xuống.
Khi chiếc đĩa vừa rời khỏi thân tàu thì không khí bên ngoài liền tràn vào bên trong, trong không khí ẩn hiện những tia năng lượng nhiều màu sắc.
“Lilith! Cô hãy thu giữ những mẫu không khí này.”
“Vâng thưa tiểu thư!”
Chiếc đĩa kim loại sau khi rời khỏi thân tàu thì hạ xuống đất với tốc độ rất chậm, lúc này Lora có thể quan sát hình ảnh xung quanh.
Trong phạm vi vài trăm mét quanh thân tàu đã bị phá hủy khi con tàu đáp xuống, nhưng ở phía xa xa là những cánh rừng tươi tốt, trải dài đến tận chân trời.
“Thực sự là cây cối! Thật tốt quá!” - Bên trong bộ áo giáp Lora hét lên, gương mặt vô cùng vui vẻ.
“Có cây cối nghĩa là thế giới này có sự sống, mình sẽ thiết lập một thuộc địa ở đây.” - Nàng thì thào trong miệng.
Hơn một phút thì chiếc đĩa kim loại chạm đất, Lora liền bước ra khỏi chiếc đĩa, cô nàng chăm chú nhìn xuống mặt đất xung quanh sau đó chạm tay vào hộp lưu trữ màu đen ở cổ tay bộ giáp.
Nàng lấy ra một chiếc cuốc làm bằng kim loại, bắt đầu đào bới mặt đất, đem những mẫu đất đá nàng đào được bỏ vào một chiếc hộp lưu mẫu vật, rồi cất chúng vào hộp lưu trữ.
“Lilith! Những mẫu không khí sao rồi? Liệu chúng ta có thể hít thở được ở bầu không khí quyển này không?”
“Thưa tiểu thư! Bầu khí quyển ở đây vô cùng trong lành, có hàm lượng oxy cao. Nhưng những tia năng lượng lạ kia thì tôi vẫn phải tiếp tục phân tích, chúng vô cùng kỳ lạ, không hề được ghi chép trong dữ liệu.” - Lilith dùng âm thanh máy móc trả lời.
“Vậy cô tiếp tục phân tích đi, tôi sẽ đi lấy mẫu thực vật và nguồn nước.”
“Khởi động hệ thống DragonFly!” - Lora kích hoạt một chương trình trên bảng điều khiển.
Dưới chân và sau lưng bộ giáp liền mọc ra những tấm kim loại mỏng dính, tạo thành bốn cái cánh kim loại trông giống như cánh chuồn chuồn.
Cả bốn cái cánh kim loại khẽ vỗ nhấc bộ áo giáp bay lên cao, tiến về phía khu rừng.
Nhưng khi Lora còn chưa kịp đáp xuống đất, thì mối nguy hiểm đầu tiên đã xuất hiện.