Ma Thần Máu

Chương 308: Chương 308: Minh Tuệ




“Tam ca, lời huynh nói chí phải, là do đệ quá thương nhớ Thiên Bình, nhất thời hồ đồ.” - Bằng Yêu Vương nghe vậy thì thở dài, nhận lầm với mấy vị huynh đệ.

“Ài...” - Âm thanh thở dài truyền ra từ một căn phòng khác, mọi thứ lại lâm vào trầm tư.

Chuyện về Thất Đại Yêu Ma nói ra thì rất dài, trăm vạn năm trước Linh Ma Giới tên là Yêu Linh Giới, là thiên hạ của Yêu Tộc, khắp nơi đều là rừng cây và Yêu Thú.

Cho đến một ngày vết nứt không gian xuất hiện, Tộc Cổ Ma đem quân xâm chiếm lãnh thổ Yêu Tộc, biến Yêu Linh Ma Giới thành Yêu Ma Giới.

Hai tộc Ma Yêu như nước với lửa, chiến tranh cực kỳ đẫm máu, cường giả hai tộc liên tục sinh ra rồi chết đi, trải qua vài vạn năm thì cả hai tộc đều trở nên suy yếu.

Linh Tộc thấy vậy thừa cơ mà vào, đem linh khí xâm nhiễm mặt đất, biến một nửa Linh Ma Giới thành Linh Thổ, lại xây dựng tông môn, trấn giữ đất đai, xua đuổi Yêu Tộc và Ma Tộc.

Lại hơn mười vạn năm thì Thiên Tộc từ Thiên Giới cũng hàng lâm, lập ra Thiên Đình, đem vạn tộc cai trị, hình thành thế chân vạc. Cục diện Linh Ma Giới lúc này xem như ổn định, dù các môn phái có đánh nhau thì đều là chiến tranh nhỏ lẻ, không ảnh hưởng đến đại cục.

Hơn năm vạn năm trước Bảo Hoa tiên tử của ma tộc kết mối lương duyên cùng Ngưu Yêu Vương của yêu tộc, sinh hạ Ngưu Ma Vương, đứa con lai có hai dòng máu yêu ma.

Ngưu Ma Vương lớn lên thì pháp lực vô biên, làm người lại hào sảng trượng nghĩa nên rất được hai tộc Ma Yêu kính trọng. Ông ta lại cùng ba vị yêu vương và ba vị ma vương lần lượt là Giao Yêu Vương, Bằng Yêu Vương, Hầu Yêu Vương, và Hỏa Ma Vương, Lôi Ma Vương, Băng Ma Vương kết làm huynh đệ.

Lập ra liên minh Ma Yêu, muốn tấn công lên Thiên Đình, lật đổ Thiên Đế, lại đem Linh Tộc đánh đuổi khỏi Linh Ma Giới, đòi lại thiên hạ cho hai tộc Ma Yêu.

Chính giữa lúc khí thế liên quân lên cao, chờ ngày công phá Thiên Đình thì biến cố xảy ra.

Một ngày bảy vị huynh đệ dạo chơi nhân gian, tìm kiếm mỹ nữ thì gặp bốn mỹ nhân xinh đẹp tuyệt, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bảy người liền tiến lên chào hỏi, cùng bảy vị mỹ nhân kết giao.

Hai bên nói chuyện vô cùng vui vẻ, tâm đầu ý hợp, nhưng tiệc vui nhanh chóng tàn. Đến chiều thì bảy vị mỹ nữ phải nhanh chóng trở về, để lại bảy vị anh hùng thầm thương trộm nhớ.

Khi trở về Ngưu Ma Vương sai người tra hỏi thì mới biết bảy vị mỹ nữ đó lại chính là Thất Thiên Nữ, con gái của Thiên Đế, người mà bọn họ đang muốn lật đổ.

Đứng trước tình cảm nam nữ và nhiệm vụ trấn hưng Yêu Ma hai Tộc thì bảy huynh đệ đành dẹp chuyện tình cảm sang một bên, vẫn đem quân tiến đánh lên ba mươi ba tầng trời.

Hai phe chiến tranh khốc liệt, tử thương vô số. Giữa lúc chiến loạn thì Thạch Hầu Vương và Thiên Hương Thất công chúa lén lút gặp nhau. Mỹ nữ nói chỉ cần Thất Đại Yêu Ma lui binh, phụ hoàng sẽ đem bảy công chúa gả cho bảy người, nhận họ làm phò mã gia, đem một phần đất đai trả lại cho Yêu Tộc và Ma Tộc, chấm dứt chuyện binh đao.

Thạch Hầu Vương liền đem chuyện này nói lại với sáu vị huynh đệ, cả sáu người liền đồng ý. Dù sao mục đích của họ cũng đã đạt được, lại có thêm mỹ nhân làm thê tử thì ngu gì mà không đồng ý.

Bảy người liền cho lui quân, sau đó ăn mặc chỉnh tề lên Thiên Đình chuẩn bị làm rể Thiên Đế.

Thiên Đế đại nhân long nhan hớn hở, tiếp đón các con rể nồng nhiệt, lại mở tiệc linh đình suốt bảy ngày bảy đêm để chiêu đãi. Hôn lễ thì càng long trọng hơn, cường giả Tiên Linh Tộc, Cổ Ma Tộc, Yêu Thú Tộc đều được mời tham dự. Phải nói đó là hôn lễ hoành tráng nhất, hàng trăm vạn năm chưa bao giờ xuất hiện.

Giữa lúc quan khách vui vẻ chúc mừng những vị tân lang tân nương thì trời đất chao đảo, Thiên La Địa Võng và Tam Thập Lục Tinh Tú Đại Trận cùng đồng loạt xuất hiện.

Thiên binh thần tướng nắm trong tay pháp bảo, điên cuồng oanh tạc. Cường giả Yêu Tộc, Ma Tộc ra sức chống trả, nhưng thân bị hãm trong trận pháp, sức mạnh bị áp chế nên nhanh chóng thất thế, bị cao thủ Linh Tộc và Thiên Đình chém giết đả thương.

Thất Đại Yêu Ma cũng bị bắt giữ, pháp lực bị giam cầm, đem tống vào Địa Phủ. Còn hai tộc Yêu Ma bởi vì cường giả chết sạch, nguyên khí đại thương, không những không đòi lại được đất mà còn mất thêm lãnh thổ vào tay Linh Tộc, suốt vạn năm trôi qua thực lực vẫn còn chưa khôi phục.

Nhưng tất cả những chuyện này đều đã là quá khứ, Thất Đại Yêu Ma đã biến thành những tên tù nhân, mặc người hạch sách.

“Tất cả câm miệng! Mấy tên Yêu Ma các ngươi chết không hết tội, còn muốn được tự do sao? Nằm mơ đi!” - Thiết Ngưu rống lớn, ra oai với mấy gã Yêu Ma đang bị nhốt.

Bàn tay hắn lóe lên, đánh ra vài đạo pháp quyết bay vào mấy cánh cửa. Lập tức trận pháp phòng giam được kích hoạt, tiếng lôi điện lửa thiêu vang lên, âm thanh gào thét vang lên từ mấy gian phòng.

“Gào! Tên nhãi ranh chết tiệt! Lúc bản tôn đại chiến Thiên Đình thì mi còn chưa nứt mắt, tốt nhất đừng để bản tôn thoát ra, nếu không sẽ đem ngươi lột da rút xương, vứt cho chó ăn.” - Thạch Hầu Vương gào thét đe dọa.

“Ha ha! Con khỉ đột cứng đầu, còn muốn lột da ta hả? Để ta đốt trụi lông ngươi, xem ngươi còn cứng miệng được hay không?” - Thiết Ngưu cười lớn, lại tăng cường uy lực pháp trận thêm mấy phần.

Thiết Ngưu đã quá quen thuộc với việc tra tấn tù nhân, mỗi lúc buồn phiền đều đến đây đem mấy gã tù nhân thiêu đốt, xả một chút tức giận lên đầu họ.

Trong mắt hắn thì mấy tên tử tù này đều là hạng cùng hung cực ác, chết không hết tội, tra tấn chúng chính là làm việc tốt.

Sau một hồi tra tấn, cơn tức giận trong lòng Thiết Ngưu cũng vơi đi vài phần, hắn rời khỏi khu nhà lao, đi đến trước Chính Minh Điện, cũng chính là nơi ở và làm việc của Minh Tuệ Minh Vương.

Chính Minh Điện sáng sủa vô cùng, được thắp sáng bằng rất nhiều viên dạ minh châu quý giá.

Phía trên đại điện là một chiếc bàn ngọc màu đen được chạm khắc tinh xảo, có hình một con rồng chín đầu, chính là Quỷ Thú Cửu Anh Minh Long trong truyền thuyết.

Vị Minh Vương là một cô gái trẻ, mặc long bào màu đen, trên áo thêu rệt rất nhiều hình Quỷ Thú, gương mặt nàng có mấy phần băng lãnh, giống như đang có tâm sự.

Tay nàng cầm bút liên tục ghi chép sổ sách, những giọt mồ hôi lăn dài trên má, xem ra công việc của một vị Minh Vương cũng cực kỳ vất vả.

“Bẩm Minh Tuệ đại nhân, tiểu thần xin tham kiến.” - Thiết Ngưu vừa tiến vào liền quỳ sụp xuống, khấu đầu bái chào.

“Miễn lễ! Thiết Hộ Pháp đứng lên đi, vì sao ngươi không canh cổng? Tiến vào đây có chuyện gì bẩm báo?” - Minh Tuệ ngẩng mặt lên nhìn Thiết Ngưu, dùng giọng nói uy nghiêm hỏi.

“Bẩm Minh Vương, quả thực tiểu thần có việc quan trọng cần bẩm báo.” - Thiết Ngưu cúi đầu trả lời.

“Mau nói!” - Minh Tuệ hơi nóng giận quát.

“Khải bẩm Minh Vương, có một Thiên Ma vừa xông vào U Minh Phủ, tiểu thần đánh không lại hắn, còn bị hắn đả thương, nên đành phải về đây xin cứu viện.” - Thiết Ngưu lựa chọn từ ngữ phù hợp rồi trả lời.

“Thiên Ma? Ngươi có chắc đó là Thiên Ma?” - Minh Tuệ lông mày khẽ nhướng lên, trầm giọng hỏi lại.

“Tiểu thần chắc chắn! Tiểu thần đã cùng hắn ta giao đấu, hắn sử dụng ra Thiên Ma Thánh Thể, thân cao đến hơn ba mươi trượng, khí thế hung ác vô song, tiểu thần bị hắn nhìn một cái liền thổ huyết, vội vã chạy về đây bẩm báo. Khụ khụ...” - Nói xong Thiết Ngưu giả vờ ho khan, phun ra một ngụm máu.

Minh Tuệ nhìn nhìn gã hộ pháp, cảm giác không giống hắn đang nói dối. Nàng liền lấy ra một lọ ngọc, bên trong có chứa một viên đan dược trị thương.

“Ngươi cầm lấy viên Minh Khí Hóa Thương Đan này, về tu dưỡng cho tốt, việc này ta đã biết, sẽ không trách tội ngươi.” - Minh Tuệ ném lok thuốc cho Thiết Ngưu.

“Mau lui ra đi!” - Sau đó liền đuổi hắn ra ngoài.

“A! Minh Tuệ đại nhân! Vậy còn tên Thiên Ma kia thì sao?” - Thiết Ngưu khó hiểu hỏi, vốn hắn còn tưởng Minh Tuệ sẽ đùng đùng nổi giận, rồi đi tìm tên Thiên Ma kia, xem như hắn có thể gián tiếp trả thù. Ai ngờ Minh Tuệ chỉ đuổi hắn đi mà không hề có phản ứng gì.

“Chuyện này bản vương tự có kế sách, ngươi không cần xía vào, mau lui ra đi.” - Minh Tuệ trừng mắt quát.

Thấy vậy Thiết Ngưu hoảng sợ dập đầu.

“Minh Vương bớt giận, là tiểu thần lắm lời, tiểu thần xin cáo lui.” - Nói xong Thiết Ngưu liền chậm rãi lui ra ngoài, tránh chọc giận Minh Vương.

Minh Tuệ nhìn gã hộ pháp đã đi khỏi, trên nét mặt nàng hiện lên vẻ buồn phiền, nàng lấy ra một miếng ngọc bằng bàn tay đặt lên bàn. Hai tay bắt pháp quyết, đánh vào miếng ngọc.

“Mẫu thân đại nhân! Nữ nhi có chuyện cần bẩm báo với người.” - Minh Tuệ đem âm thanh truyền vào miếng ngọc.

Thứ pháp bảo hình ngọc này là một viễn trình truyền âm trận bàn, trực tiếp câu thông đến Minh Giới, là một pháp bảo do Minh Linh Đế luyện chế.

“Nữ nhi ngoan, thật lâu rồi con không gọi cho ta. Ta còn tưởng con quên người mẫu thân này rồi.” - Phía bên kia trận bàn truyền ra tiếng cười yêu mị của Minh Linh Minh Đế.

“Mẹ! Con thực sự có chuyện quan trọng muốn nói.” - Minh Tuệ nghe thấy tiếng cười kia thì hết sức phiền muộn, nàng liền gắt lên.

“Tốt tốt, nữ nhi ngoan của ta, có việc gì con mau nói đi.” - Minh Linh tỏ ra tập trung.

Bỗng một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía bên kia.

“Òm ọp...” - Âm thanh da thịt ma sát vang lên.

“Ách! Huyết Thiên! Chàng không thấy thiếp đang gọi điện cùng con gái sao?” - Minh Linh khẽ rên rỉ, giọng nói cũng trở nên kỳ lạ.

“Đó là con của nàng, không phải con của ta a. Hai mẹ con nàng cứ tiếp tục nói chuyện, đừng quan tâm đến ta.” - Giọng nói của một người đàn ông vang lên, tương đối vô sỉ.

“Mẹ lại gian díu cùng ai vậy? Mẹ không thể đứng đắn một chút sao?” - Minh Tuệ gương mặt đỏ bừng, tức giận oán trách.

Minh Linh Minh Đế ở Minh Giới nổi tiếng lẳng lơ, nàng có gian tình với rất nhiều người, tình nhân thì hai bàn tay cũng đếm không xuể.

“Ách... Việc này đều do người cha vô dụng của con. Tại vì hắn ta quá đoản mệnh, mẹ còn quá trẻ thanh xuân rạo rực, sao có thể chịu cảnh giường đơn bóng chiếc.” - Minh Linh than thở nói.

“Nhưng mẹ cũng không thể bạ người đàn ông nào cũng cùng lên giường như vậy! Mẹ không thấy có lỗi với phụ thân sao?” - Minh Tuệ càng tức giận khi nghe mẹ nói.

“Nữ nhi ngoan, sao con có thể nói mẫu thân như vậy, ta với Huyết Thiên tâm đầu ý hợp, đợi vạn năm sau sẽ tổ chức hôn lễ, lúc đó con phải gọi chàng một tiếng thúc phụ đó.” - Minh Linh không hề giận khi bị con gái trách mắng, trái lại còn báo tin mừng.

“Hừ! Ai nhận hắn làm cha dượng cơ chứ? Nằm mơ đi!” - Minh Tuệ tức trả lời, khuôn mặt đỏ bừng bừng.

“Được rồi, đừng nói chuyện này nửa không phải con nói có chuyện quan trọng cần báo sao?” - Minh Linh liền đổi chủ đề, tránh làm tình cảm mẫu tử vốn đã xa cách càng thêm rạn nứt.

“Ách... Huyết Thiên... Chàng nhẹ một chút...” - Nhưng âm thanh nàng lại mị hoặc truyền qua tấm ngọc, khiến dáng vẻ đường hoàng giả tạo kia không giữ được bao lâu.

Minh Tuệ mặc dù rất ghét mẹ mình, nhưng việc Thiên Ma xuất hiện là chuyện quan trọng, nên vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Mẫu Thân! U Minh Phủ có Thiên Ma xuất hiện, người có biết gì về chuyện này không?” - Minh Tuệ cẩn thận hỏi.

“Thiên Ma? Tại sao lại có Thiên Ma đến nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi đó chứ?” - Minh Linh vô cùng bất ngờ.

“Tiểu Minh Tuệ, con mau kể cho thúc phụ hình dạng của tên Thiên Ma đó, thúc phụ sẽ xử lý giúp con.” - Huyết Thiên giả vờ làm người tốt, lấy lòng con gái vợ.

“Câm miệng! Ông đừng mơ tưởng viễn vông! Thật là tởm lợm!” - Minh Tuệ tức giận nói, nàng không hiểu vì sao mẹ nàng lại có thể thích gã đàn ông.

“Minh Tuệ đừng giận, Huyết Thiên thúc thúc chỉ muốn giúp con thôi mà. Con mau kể hình dạng của tên Thiên Ma không biết sống chết đó đi.” - Minh Linh liền dịu giọng dỗ dành.

“Mẫu thân và Huyết Thiên thúc thúc sẽ tìm đến tận cửa nhà hắn ở ma Giới, đem hắn dạy dỗ một phen, xem hắn còn dám hạ giới lêu lổng hay không?”

“Theo cấp dưới kể lại thì Thiên Ma cao ba mươi trượng, mình đỏ như máu, đầu mọc sừng lưng có cánh, dáng vẻ hung ác bạo ngược.” - Minh Tuệ dựa theo lời Thiết Ngưu kể lại.

Nghe xong Minh Linh và Huyết Thiên bốn mắt nhìn nhau, Minh Linh nở nụ cười vừa diễm lệ lại vừa quỷ dị.

“Huyết Thiên! Tại sao tên Thiên Ma đó giống chàng quá vậy? Không phải chàng sai phân thân hạ giới, muốn trêu chọc con gái thiếp đó chứ?” - Minh Linh mấy ngọn tay khẽ vặn, véo Huyết Thiên Ma kêu cha gọi mẹ.

“Đau...đau...đau... Ta tuyệt đối không làm chuyện này. Nàng phải tin ta.” - Huyết Thiên Ma liên mồm thề thốt, mồ hôi lạnh chảy dòng dòng.

“Hừ! Cho chàng mười lá gan cũng không dám. Thiếp có thể ủy thân cho chàng, nhưng con gái thiếp là lá ngọc cành vàng, nếu chàng dám đụng vào một sợi lông của nó, thì đừng trách thiếp độc ác.” - Minh Linh hung hăng đe dọa, nàng mặc dù tính cách lẳng lơ dễ dãi, nhưng vẫn là một người mẹ tốt.

“Ta không dám... Tuyệt đối không dám...” - Huyết Thiên Ma sợ hãi nói, sau đó hắn đổi giọng nói với Minh Tuệ.

“Tiểu Minh Tuệ, nếu tên Thiên Ma kia dám sinh sự với con thì con cứ nói Huyết Thiên Ma ta chính là thúc phụ của con. Ta cam đoan tên Thiên Ma đó sẽ sợ đến tím người, cúi đầu nhận lầm.”

“Uy danh Huyết Thiên Ma ta vang lừng tam giới, một tên Thiên Ma cỏn con tất nhiên sẽ không dám mạo phạm.” - Huyết Thiên Ma ngạo nghễ khoe khoang.

“Ông chỉ giỏi khua môi múa mép, lấy lòng phụ nữ trên giường chứ tài cán gì. Thật không biết nhục.” - Minh Tuệ cáu gắt, nàng không tài nào ưa được tên Thiên Ma này.

Bị con gái vợ chửi thì mặt Huyết Thiên Ma cũng hơi đỏ lên, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhịn, dù sao việc Minh Tuệ ghét hắn cũng không phải ngày một ngày hai.

“Nữ nhi bảo bối, chuyện này mẫu thân sẽ giúp con giải quyết. Nếu con có thời gian rãnh thì về Minh Giới thăm ta, mẫu thân thực sự rất nhớ con.” - Minh Linh hỏi thăm con gái một chút.

“Con biết rồi, nếu con rãnh thì sẽ về thăm mẹ.” - Minh Tuệ thở dài, đem trận pháp cắt đứt.

“Ài... Mẹ lúc nào cũng vậy, thật là không hiểu nổi.” - Minh Tuệ thở dài một hơi, sau đó lại tiếp tục ghi chép sổ sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.