Sau khi đi ra khỏi tiệm kết tinh tôi đưa cho mỗi cô gái 25 viên đá 4.
“Giờ các cô muốn đi mua cái gì.” - Tôi hỏi các nàng.
“Kẹo, kẹo.” - Ngay khi tôi đưa đá năng lượng cho Tai Hồng, thì nàng bỏ vài viên vào miệng và bắt đầu nhai chúng.
“Tai Hồng! đá năng lượng không ăn được đâu.” - Tôi nói, nhưng sau khi nhìn thấy nàng ăn chúng rất vui vẻ, thì có khi mấy viên đá này ăn được thật.
Sau một lúc suy nghĩ thì Ước Mơ nói.
“Thưa ngài Máu Xấu, tôi muốn đi mua quần áo và những dụng cụ nấu ăn.”
“Còn tôi muốn mua quần áo và dụng cụ nghiên cứu thuốc nước, tôi muốn mua thêm sách hoặc những quả cầu pha lê nữa.” - Thanh Linh nói, dường như nàng muốn học chế thuốc.
“Tai Hồng, em muốn mua gì không?” - Tôi hỏi Tai Hồng, nàng đã ăn hết số đá năng lượng tôi đưa cho nàng.
“Tai Hồng muốn ăn kẹo.” - Nàng chỉ tay về phía tiệm bán kết tinh năng lượng và nói.
“Vậy anh dẫn em đi ăn những thứ khác nha, còn nhiều thứ ngon lắm.” - Tôi dỗ dành nàng, hy vọng nàng quên đi mấy viên kết tinh năng lượng.
“Cũng được...” - Nàng đáp, nét mặt nàng không vui lắm.
“Còn Hy Vọng, em muốn mua gì?”
“Em muốn mua những quả cầu pha lê chứa ký ức, bên trong chứa hình ảnh của những con quái vật khổng lồ ấy.” - Nàng mô tả thứ nàng muốn, có vẻ như nàng thực sự rất thích những sinh vật to lớn.
“Tốt, vậy chúng ta đi mua quần áo, dụng cụ làm bếp, dụng cụ chế thuốc, cầu pha lê và cuối cùng chúng ta đi ăn, kiếm chỗ ngủ trọ rồi sang mai sẽ về nhà.”
Tôi dẫn các nàng đi tìm tiệm bán quần áo nữ.
Sau một lúc thì chúng tôi cũng tìm được một tiệm, bên ngoài tiệm treo rất nhiều những bộ váy lộng lẫy.
“Chúng ta vào tiệm này nha.” - Tôi nói, nhưng khi tôi quay lại thì thấy Ước Mơ và Thanh Linh đang nhìn chăm chú vào mấy bộ váy, họ chẳng quan tâm đến lời nói của tôi.
Vậy là tôi dẫn họ vào tiệm.
Bên trong có rất nhiều những bộ váy xinh đẹp đủ các kiểu dáng.
Các cô gái tản ra lựa chọn những bộ váy họ muốn mua.
Tôi đi về phía chủ tiệm, nàng là một thiếu nữ tóc vàng, khoảng 18 tuổi, trên đầu nàng có một cặp sừng nho nhỏ.
“Quý khách, ngài cần giúp gì sao?” - Cô gái lại gần tôi, nàng cúi người xuống và chào tôi.
Khi nàng cúi xuống thì bộ ngực của hàng hở ra qua cổ áo đập vào mắt tôi.
“Chẹp, sao mấy cô chủ tiệm trong thành, cô nào cũng đẹp dữ vậy ta.” - Tôi suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.
“Quý khách, xin ngài hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của mình, vì bụi có thể bay vào nếu ngài cứ trợn tròn nó như vậy.” - Cô gái nói với giọng lạnh lạnh.
“Ừm, xin lỗi, do cô đẹp quá, chứ bình thường ta không như vậy đâu.” - Tôi thu hồi lại ánh mắt và trả lời nàng.
“Xin hỏi quý khách muốn mua gì sao?” - Giọng nàng trở lại bình thường, khá là ngọt ngào.
“Ta chỉ đi mua đồ cho mấy cô người hầu thôi, họ đang ở kia, cô hãy giúp họ lựa chọn váy áo.” - Tôi chỉ tay về phía bốn cô người hầu của mình, họ đang ngắm nghía mấy bộ váy với ánh mắt si mê.
“Vậy xin quý khách lại kia ngồi chờ.” - Cô gái chỉ tay về một cái ghế. Tôi đi lại đó và ngồi chờ.
Sau hơn năm giờ thì cuối cùng những cô gái cũng lựa chọn xong quần áo.
Thanh Linh chọn năm bộ váy màu xanh lá cây, trắng, lam nhạt. Chúng đều là những bộ váy chiết eo, sẻ cổ.
“Cô nàng này tính dụ dỗ mình hay sao vậy nhỉ.” - Tôi lẩm bẩm khi thấy những bộ váy gợi cảm Thanh Linh lựa chọn.
Ước Mơ và Hy Vọng lựa chọn những bộ váy cổ cao và dài, chất vải rất dày màu trắng và đen.
Còn Tai Hồng thì không lựa được bộ nào cả, nàng chỉ nghiêng đầu ngắm nhìn mấy bộ váy.
“Em không chọn được quần áo hả, anh lựa giùm em nha?” - Tôi hỏi Tai Hồng với giọng nhẹ nhàng.
Nàng chỉ gật gật đầu, hình như trừ đồ ăn với kẹo ra, suy nghĩ của nàng về những thứ khác không tốt lắm. Có lẽ là tôi thật sự đã xóa đi thứ gì đó của nàng rồi.
Vì cảm thấy có lỗi với nàng, nên tôi lựa cho nàng những bộ váy rất dễ thương màu hồng và đỏ. Hy vọng nành thích chúng.
“Cô gói tất cả lại cho tôi, bao nhiêu tiền vậy?” - Tôi nói với cô nàng chủ tiệm.
“Tất cả 30 đá 4 thưa quý khách.” - Nàng trả lời với giọng ngọt ngào.
Tôi lấy ra 30 viên đá 4 và đưa cho nàng.
“Hân hạnh phục vụ quý khách, mong được gặp lại ngài.”
Tôi dẫn bốn nàng người hầu đi ra khỏi tiệm quần áo.
Chúng tôi đi mua một ít dụng cụ nhà bếp cho Ước Mơ. Rồi mua một ít dụng cụ chế thuốc cho Thanh Linh.
Sau đó đi đến cửa hàng pha lê.
Những quả cầu pha lê được trưng bày trên những tấm vải nhỏ, chúng được xếp theo hàng và danh mục.
Hai loại nhiều nhất là kỹ xảo chiến đấu, chuyển hóa năng lượng.
Giá của hai loại này cũng rất đắt, vài viên đá 6 mới mua được một khối.
Những loại chứa các tri thức khác thì rẻ hơn.
“Các cô lựa mấy quả cầu các cô muốn mua đi, mỗi người chọn 5 quả.” - Tôi nói với họ.
Bỗng người chủ tiệm đi lại gần tôi. Ông ta tầm 40 tuổi, gầy và có vẻ gian xảo.
“Người anh em, ta có hàng đặc biệt cho cậu đây, muốn xem thử không.” - Hắn ta nói bằng giọng bí hiểm khiến tôi tò mò.
“Được!” - Tôi gật đầu đáp ứng.
Hắn ta lấy ra từ không gian vài khối pha lê nho nhỏ.
“Xem thử đi.” - Hắn vừa nói vừa cười.
“Phụt!” - Ngay khi vừa đặt khối pha lê lên trán, mũi tôi phun ra một tia máu.
Bên trong khối pha lê là một cô nàng Mị Hoặc Ma Quỷ vô cùng xinh đẹp, nàng trần truồng và đang cọ cọ cắp bưởi khổng lồ của mình vào mặt tôi.
Tôi áp khối pha lê trên trán khoảng một phút rồi lấy nó xuống.
Lau lau những tia máu trên mặt, tôi nhìn tên chủ tiệm. Hắn đang cười khà khà rất bỉ ổi.
“Mấy viên pha lê này giá bao nhiêu.” - Tôi hỏi hắn ta.
“Nhìn chú em là ta biết ngay, một đá 5 một khối dài 30 phút.” - Hắn ta vừa cười khà khà vừa nói.
“Còn nếu chú em muốn mua những cô nàng đẹp hơn và kích thích hơn nữa, thì một đá 6 một khối, còn nếu muốn mua pha lê ký ức loại xịn nhất, bên trong thu hình một nàng Mị Hoặc Ma Quỷ Bậc 5, thì một đá 7.” - Hắn ta cười đê tiện.
“Ừm, cho tôi một viên bình thường đi, trả bằng kết năng lượng được không?” - Tôi hỏi hắn ta.
“Hai viên kết tinh cấp thấp là được.” - Hắn ta nói và giơ ra hai ngón tay.
Tôi lấy ra hai viên kết tinh năng lượng đưa cho hắn.
“Được chọn chứ?” - Tôi hỏi.
“Thoải mái chọn, nhưng chỉ được nhìn 10 giây một viên thôi nhé, nhìn quá 10 giây là phải mua luôn viên đó, mua rồi miễn đổi trả.” - Hắn ta vừa nói vừa đưa cho tôi năm viên pha lê.
Tôi xem qua cả năm viên pha lê rồi chọn viên thu hình một cô nàng Ma Nhân tóc đen.
“Chú em chọn thông minh đấy, chúc chú em vui vẻ.” - Hắn ta cất đi mấy viên pha lê còn lại.
Lúc này thì các cô gái cũng đã chọn xong những viên pha lê, họ lại gần tôi.
Tôi vội vàng giấu đi viên pha lê vừa mới mua.
“Chủ tiệm, ông gói lại mấy viên pha lê này cho tôi đi.” - Tôi nói với hắn. Giờ hắn ta đã biến thành một ông chủ tiệm bán pha lê bình thường, không còn cái nụ cười bỉ ổi trên mặt nữa.
“20 pha lê 20 đá 4.” - Hắn nói với giọng bình thường.
“Sao viên hồi nãy đắt vậy?” - Tôi thắc mắc hỏi hắn.
“Đó là hàng đặc biệt, còn mấy viên này là pha lê ký ức bình thường.”
“Thanh toán nhanh nào.” - Hắn giục tôi.
Tôi lấy ra 20 viên đá 4 đưa cho hắn.
“Hàng đặc biệt đắt nhưng xắt ra miếng, tối về xem sau vậy.” - Tôi lẩm bẩm một mình.
Tôi dẫn các cô người hầu ra khỏi tiệm, giờ chúng tôi đi ăn, kiếm chỗ thuê phòng rồi về.