“Tỷ tỷ! Minh Đế sẽ không phạt chúng ta chứ?” - Yên Nhi vô cùng lo lắng, đầu óc của nàng đã thanh tĩnh trở lại.
“Hừ! Giờ muội biết sợ rồi sao? Dám cùng Tà Huyết cấu kết, đem ta cũng kéo xuống nước.”
“Muội không sợ Minh Đế phạt muội, chỉ sợ người cũng sẽ phạt tỷ tỷ.” - Yên Nhi rụt rè nói.
“Muội đúng là ngu ngốc, tên sắc lang đó chỉ đang lợi dụng muội, vậy mà lại đi tin tưởng hắn. Nếu ta không đến chắc chắn hắn sẽ đem muội ăn sạch, hấp thụ nguyên âm để tăng tu vi.” - Yên Lan tiếp tục mắng nhiếc dọa nạt.
“Ô... Nếu huynh ấy thực sự muốn, có lẽ muội sẽ nguyện ý đem nguyên âm trao cho huynh ấy.” - Yên Nhi khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lí nhí trả lời.
“Thật không nói nổi, tỷ tỷ tức chết đi được!” - Nhìn vẻ mặt xuân tình tràn ngập của Yên Nhi, Yên Lan cảm thấy cạn lời, chẳng biết nên làm gì để cho muội muội tỉnh ngộ.
“Không phải tỷ tỷ cũng thích Tà Huyết sao? Nếu không vì sao lại cùng muội hầu hạ chàng?”
“Tỷ muội chúng ta từ nhỏ đến lớn sống chung với nhau, nếu sau này có thể cùng tỷ chung một phu quân, muội cũng sẽ đồng ý.” - Yên Nhi nở nụ cười ngọt ngào.
“Muội muội ngốc! Đó còn phải xem Tà Huyết là loại người gì! Hắn ta chính là một kẻ háo sắc, Minh Đế cho phép hắn đưa ra một nguyện vọng. Còn nói rõ là nếu hắn muốn thì có thể cưới chúng ta.”
“Nhưng muội biết hắn nói sao không? Chính là nói không muốn chúng ta!” - Yên Lan điềm tĩnh kể cho Yên Nhi nghe sự thật.
“A! Sao huynh ấy nói nhất định sẽ cưới muội?” - Yên Nhi vô cùng bàng hoàng.
“Đương nhiên là muốn lừa gạt muội rồi. Lòng tham của hắn rất lớn, sắc dục lại càng lớn, ra dám chắc ước muốn của hắn chính là cùng Minh Đế làm vợ chồng một đêm.” - Yên Lan chậm rãi nói tiếp.
“Ý tỷ là Tà Huyết sẽ từ bỏ chúng ta?” - Yên Nhi sợ hãi hỏi, nàng không dám tin vào sự thật này.
“Muội muội ngốc! Hắn ta cũng giống như những nam nhân bình thường khác thôi. Muội không cần vì vậy mà đau khổ, chỉ xem như một hồi ái tình vui vẻ là được. Về sau chúng ta tiếp tục đi theo Minh Đế, giống như trước giờ vẫn vậy, sau này cũng sẽ như vậy, tỷ muội chúng ta ở chung với nhau là được, cần quái gì nam nhân.” - Yên Lan liền an ủi.
“Ô... Muội hiểu rồi...” - Ánh mắt Yên Nhi hơi có chút nhạt nhòa, âm thanh cũng nghẹn ngào ứ đọng, nàng đành phải gật đầu chấp nhận sự thật.
“Chúng ta mặc dù không bán thân, nhưng cũng đâu khác gì kỹ nữ, lâu lâu lại phải tiếp đãi mấy đại nhân vật, vì Minh Đế ra sức trâu ngựa, đem mấy tên đó kích thích, để khi chúng gặp Minh Đế thì dễ dàng ngã ngựa, giúp người tiết kiệm thời gian.”
“Thân phận thấp kém, danh tiếng không ra gì, ai lấy chúng ta liền biến thành trò cười cho thiên hạ. Thế nên sẽ chẳng nam nhân nào thực sự yêu thương chúng ta đâu.” - Yên Lan thở dài một hơi, số phận của nàng tương đối hẩm hiu, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.
Rất nhanh hai người đã về đến khuê phòng của Minh Linh, đó là một căn phòng biệt lập bằng gỗ, nằm giữa hậu hoa viên, bốn phía trồng đầy các loại kỳ trân dị thảo quý hiếm. Ngoài sân còn có một bàn đá, một hồ nước nhỏ, trong hồ có mấy con cá kỳ dị mọc ra bốn cái tay, đang ngóc đầu khỏi mặt nước.
Minh Linh ngồi trên bàn đá, trước mặt là một tấm kính lớn hiển thị tình hình hiện tại ở Minh Giới.
Nàng thân là Minh Đế, dù hạ giới thì vẫn phải thông qua bảo vật này cùng các quan đại thần thương nghị.
Minh Linh nhìn thấy hai thị nữ đã trở về, ánh mắt liền hơi co lại.
“Những việc các ngươi báo cáo bổn cung đã biết, ta sẽ gửi thông văn cho các ngươi sau, giờ thì bãi triều!” - Minh Linh uy nghiêm nói.
“Chúng thần xin cáo lui!” - Từ trong tấm kính vang lên âm thanh của văn võ bá quan.
Vị Minh Đế xinh đẹp đem Thông Thiên Kính thu hồi, ánh mắt như cười như không nhìn Yên Lan Yên Nhi.
“Ta xem hai ngươi chơi rất vui vẻ.” - Giọng nói của nàng không nóng mà cũng chẳng nguội, rất khó đoán được là đang vui hay giận.
“Xin Minh Đế trách tội!” - Yên Lan vội kéo Yên Nhi quỳ xuống, cùng dập đầu van xin.
“Tên tiểu quỷ kia xem như lợi hại, vừa mới gặp một ngày đã có thể đem hai ngươi câu dẫn.”
“Các ngươi có muốn ta đem hai ngươi gả cho hắn luôn không?” - Minh Linh cười nhạt.
“Người... (Nói là thật?)” - Yên Nhi nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, định hỏi gì đó, nhưng nàng đã bị Yên Lan dùng thần thông phong hầu, khiến không thể nói thành lời.
“Là hạ thần nhất thời hồ đồ, về sau vi thần sẽ không dám tái phạm, chỉ nguyện cả đời đi theo người, được phục thị hầu hạ người là vinh hạnh cả đời của thần.” - Yên Lan đem trán đập mạnh xuống đất, đến nỗi chảy cả máu đầu.
“Là Yên Nhi ham vui, tỷ tỷ không có lỗi gì, xin Minh Đế trách phạt Yên Nhi.” - Yên Nhi thấy tỷ tỷ căng thẳng như vậy liền biết không phải chuyện đùa, nàng cũng vội vã làm theo, đem trán đập mạnh xuống đất để xin tội.
“Hừ! Hai tiểu nha đầu các ngươi đứng lên đi! Các ngươi đi theo ta lâu như vậy, trong lòng nghĩ gì chẳng lẽ bổn cung không biết.”
“Tên tiểu tử đó ta đã kiểm tra qua, cốt linh còn rất trẻ, chỉ mấy trăm năm đã có thực lực tương đương với Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong tu sĩ. Trí lực xem như rất cao, mị lực cũng đủ, dã tâm thì càng lớn, hắn rất có thể là một vị đại năng nào đó chuyển thế luân hồi.” - Minh Linh nhàn nhạt nói tiếp.
Những lời của nàng khiến Yên Lan Yên Nhi trợn to hai mắt.
“Hai ngươi nếu là cùng hắn kết hôn, đem mấy vạn năm tu vi mỗi người truyền cho hắn một nửa, có lẽ hắn sẽ lập tức đột phá đến Thiên Minh Cảnh, tương đương với tu vi của các ngươi bây giờ. Còn nếu may mắn hơn nữa, thậm chí có thể đột phá đến Minh Tiên Cảnh, trở thành một vị thần linh của Minh Giới.”
“Lúc đó bổn cung có thể đem hắn phong làm Quận Vương, cho hắn cai quản một phần lãnh thổ. Cũng là giúp hai ngươi có được một cái hảo phu quân, sau này không lại bị kẻ khác khi dễ, ta cũng có thêm một cái thủ hạ tốt.” - Minh Linh đem toàn bộ tính toán trong lòng nói ra.
“Minh Đế nhân từ! Là chúng thần không hiểu lòng tốt của người!” - Yên Lan mừng đến rơi nước mắt, Yên Nhi cũng sụt sịt theo.
“Hừ! Nhưng người tính không bằng trời tính, bổn cung còn phải xem hắn ta có thực sự yêu thương các ngươi hay không? Xem xem hắn có phúc phần này không?”
“Tối nay tên tiểu quỷ đó nhất định sẽ tìm tới để nói ra thỉnh cầu. Nếu hắn muốn cưới hai ngươi làm thê tử thì mọi việc đều êm đẹp. Nhưng ta e kẻ háo sắc như hắn sẽ có yêu cầu khác...” - Minh Linh thở dài.
“Nếu thực như vậy thì người sẽ làm gì?” - Yên Nhi sợ hãi hỏi, nàng sợ Minh Đế sẽ tức giận đem Ác Quỷ Máu giết chết.
“Bổn cung là Minh Đế, lời nói đáng giá ngàn vàng. Nếu hắn ta thực sự muốn như vậy thì ta sẽ cùng hắn một đêm, xem như trả ơn cứu Minh Tuệ. Nhưng sau đó cũng sẽ đuổi hắn ta đi. Ta sẽ không bao giờ đem hai ngươi giao cho một tên bạc tình bạc nghĩa.” - Minh Linh chậm rãi trả lời.
Nghe xong Minh Đế giảng giải thì hai nữ yên tâm phần nào.
“Mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của người.” - Yên Lan cùng Yên Nhi cúi đầu bái tạ.
“Trời cũng tối rồi, các ngươi mau chuẩn bị nước đi.” - Minh Linh khẽ phất tay áo, quay trở về phòng.
Hai người tì nữ vội vã đi theo.
Yên Lan đem nước nóng đổ vào một cái bồn tắm bằng gỗ quý, lại đem bỏ vào bồn rất nhiều những cánh hoa.
Nếu người bình thường nhìn thấy những bông hoa này sẽ trợn mắt há hốc mồm, chúng chính là Vạn Năm Tuyết Liên, Dạ Phách Lan, Cửu Huyền Hồng,... Chúng đều là những cực phẩm linh dược, có giá trị to lớn, được dùng để luyện chế đan dược cho Tiên Nhân. Cũng chỉ có Minh Linh giàu nứt đố đổ vách mới có thể dùng chúng để tắm.
“Khải bẩm Minh Đế! Nước đã chuẩn bị xong.” - Yên Lan cung kính nói.
Lúc này Minh Linh đang cầm một quyển thư tịch, chậm rãi lật từng trang sách, phía ngoài đề ba chữ Hồi Sinh Thuật, cuốn sách này nàng đã đọc không biết bao nhiêu lần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể lĩnh hội được nội dung bên trong.
“Tốt lắm! Hai ngươi lui ra đi.” - Minh Linh khẽ phất tay.
Yên Lan Yên Nhi liền đi ra ngoài, đồng thời đem cửa khóa lại.
“Luân hồi bí thuật, phải làm thế nào mới có thể nghịch chuyển luân hồi?” - Minh Linh nhìn vào một đồ hình được vẽ trong sách, đồ hình này nhìn thì đơn giản, nhưng lại khó hiểu vô cùng, chính là âm dương thái cực, ngũ hành bát quái đều không thể so sánh với nó.
Nó chỉ đơn giản là một cái vòng xoáy, giống như là xoáy nước, nhưng trên đó lại có rất nhiều đốm sáng. Mỗi đốm sáng lúc ẩn lúc hiện, liên tục di chuyển theo hình chôn ốc. Khi những đốm sáng di chuyển đến trung tâm thì đột ngột biến mất, sau đó lại xuất hiện ở phía bên ngoài rìa đồ hình.
Đây chính là luân hồi, quá trình di chuyển từ vòng ngoài cho đến trung tâm chính là một kiếp, mỗi khi hoàn thành một kiếp thì lại tái sinh ở bên ngoài, tiếp tục đi vào bên trong. Trong quá trình di chuyển mỗi đốm sáng lại liên tục va vào nhau, tạo thành quỹ tích khác nhau. Cứ như vậy mỗi lần luân hồi lại là một cuộc sống mới, khác biệt hoàn toàn với kiếp sống cũ.
Kẻ hiểu được đạo này có thể thi triển nghịch chuyển luân hồi, đem một sinh vật tua ngược về kiếp trước, từ đó tạo thành tác dụng khởi tử hoàn sinh.
Nhưng cái thứ thần thông pháp tắc này quá cao siêu, Minh Linh suy nghĩ suốt mấy vạn năm vẫn không nghĩ ra. Ngay cả U Minh Thần cũng không thể lĩnh hội, có lẽ cũng chỉ có Thần Tối Thượng và Thần Sáng Tạo mới có thể thực hiện thần thông này.
“Ài... Lục Đạo... Đến bao giờ chàng mới chịu tỉnh dậy...” - Minh Linh đem cuốn sách đặt lên bàn, ánh mắt chìm trong tưởng nhớ.
Trước mặt quần thần nàng chính là một vị Đế Vương cao cao tại thượng, trước mặt Minh Tuệ nàng chính là một cái mẫu thân hiền lương, trước mặt người hầu nàng là một vị chủ nhân uy nghiêm.
Chỉ khi ở một mình, nàng mới có thể bộc lộ cảm xúc thật của bản thân, nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường giống như những nữ nhân khác trên thế gian, muốn được trượng phu ôm ấp che chở.
Nàng ngẩn người hồi lâu, liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cũng chẳng biết những tháng ngày cô độc đến bao giờ mới chấm dứt.
Minh Linh chậm rãi đứng lên, đem Đế Quan trên đầu cởi bỏ, mái tóc của nàng đen nhánh, bồng bềnh như mây trời.
Ánh mắt Minh Linh mang theo một nỗi buồn man mác, khiến dung nhan kiều diễm của nàng hơi có chút bi thương.
“Nước cũng đã lạnh, nhưng lòng người còn lạnh hơn.”
Âm thanh như tiếng nước chảy, nhưng lại thấm đẫm nỗi buồn.
Nàng chậm rãi đem trường bào cởi bỏ, ném xuống mặt bàn. Bên trong nàng mặc một bộ váy lụa màu đen có kết cấu đơn giản, không thêu thùa hoa lá gì cả, chiếc eo nhỏ được buộc chặt bằng dây lưng mảnh nhẹ.
Bàn tay nhỏ nhắn đem dây lưng kéo nhẹ, lại đem từng lớp xiêm y, từng chút cởi bỏ.
Làn da nàng trắng như mỡ đông, lại bóng loáng như ngọc thạch. Bầu ngực ngạo nhân vun cao, được tô điểm bằng hai điểm hồng.
Chiếc bụng phẳng lì, vòng eo thon nhỏ, dáng dấp của nàng chính là mình hạc xương mai, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, ngực to mông vểnh.
Phía dưới nữa là một u cốc thâm sâu huyền bí, phía bên ngoài là một mảng cỏ non xanh mướt, không quá rậm rạp cũng không quá trơ trọi.
Phía bên trong u tuyền là một khe rãnh tuyệt mỹ, đem cửa vào u cốc che giấu kín kẽ.
Minh Linh khẽ nhấc đôi chân ngọc, đạp lên chiếc ghế gỗ mà bước vào bồn tắm. Dòng nước lạnh lẽo đem cơ thể của nàng nhấn chìm, tẩy sạch những bùn đất dơ bẩn trên người nàng. Nhưng nó chẳng thể nào đem nỗi buồn trong tim nàng xóa đi.
“Nước... Thật... Lạnh... “ - Minh Linh khẽ rên rỉ, nàng luôn luôn sai Yên Lan chuẩn bị nước nóng, nhưng rốt cuộc lần nào nước cũng sẽ lạnh.
Nàng có cảm giác cái thứ nước lạnh lẽo này mới thực sự phù hợp với mình, còn sự ấm áp phù hoa kia chẳng bao lâu cũng sẽ tan biến.
Sau một lúc Minh Linh cũng quen dần với dòng nước lạnh, nàng đem đầu mình cúi xuống, những ngón tay hòa vào mái tóc, chậm rãi gội đầu.
Mái tóc của nàng suôn mượt, bồng bềnh trong nước như sóng biển, dập dìu theo từng động tác của nàng.