Sau nhiều tháng bao vây mà không thể công phá trận pháp, Hải Tộc cuối cùng cũng phải rút nước lui binh.
Ác Quỷ Máu đứng ngoài mạn thuyền Diệu Âm Lâu nhìn dòng nước che kín bầu trời đang dần hạ thấp. Ánh sáng chói lòa từ vầng thái dương một lần nữa soi sáng mặt đất, thứ ánh sáng này đã rất lâu không nhìn thấy.
Những con Hải Thú khổng lồ dần biến mất trong dòng nước xanh biếc, trước khi đi chúng vẫn không quên húc mạnh đầu vào pháp trận, gầm thét một hồi thị uy.
“Tiếc thật đấy, cá bơi đi hết rồi, đành tạm tha cho chúng vậy.” - Ác Quỷ Máu chép miệng.
“Công tử, chàng không vui mừng sao? Chúng ta đã chiến thắng mà?” - Hồng Mộng và những nữ nhân khác cũng đang đứng ngoài mạn thuyền xem nước rút, thấy sắc quỷ không vui liền hỏi.
Đối với các nàng hôm nay là ngày đại hỷ, dù tổn thất rất nhiều linh thạch nhưng mạng sống đã an toàn, sau này có thể phát triển xây dựng lại thế lực.
“Không có gì, chỉ là mọi việc không theo ý muốn. Ta có việc cần đi ra ngoài.” - Ác Quỷ Máu đem áo choàng tàng hình khoác lên người, trong nháy mắt liền tan biến.
“Công tử! Chàng còn quay lại chứ?” - Hồng Mộng giật mình hỏi, hành tung của Ác Quỷ Máu vô cùng bất thường, nói đến liền đến nói đi liền đi.
“Có lẽ...” - Âm thanh của Ác Quỷ Máu vang lên từ một nơi vô định, sau đó liền im bặt.
Màn chắn ánh sáng bao quanh Thương Hải Thành chậm rãi tan biến, hóa thành vô số điểm tinh quang phiêu tán, đại biểu cho chiến thắng của Linh Tộc trước Hải Tộc, hoặc chí ít là những người trong Thương Hải Thành đều nghĩ như vậy.
Các tu sĩ Độ Kiếp kỳ đều rời khỏi nơi bế quan, tụ tập bên trong Vạn Bảo Điện.
“Ha ha ha! Lũ cá chết kia cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, lần này chúng đại bại trở về, năng lượng của Hải Thần Nộ cũng tiêu hao sạch sẽ, đây chính là thời cơ tốt để chúng ta phản công, đem nước biển nhuộm đỏ trong máu.”
“Mau! Phát động Sát Ngư Lệnh! Vạn Kiếm Tông ta ra giá cao thu mua yêu đan của Hải Thú, có bao nhiêu mua hết bấy nhiêu.” - Tiêu Kiếm cười vô cùng hả hê, ánh mắt của hắn đỏ ngầu.
“Ứng Dư đạo hữu liệu việc như thần, hôm nay Vạn Pháp ta nhất định phải cùng đạo hữu mở tiệc đối ẩm, say sưa ba ngày ba đêm.” - Tông chủ Ngũ Hành Tông cũng cười vô cùng sảng khoái.
“Hôm nay Ngũ Thiên Tông ta mở đại yến chiêu đãi chư vị đạo hữu một phen, đồng thời bố cáo thiên hạ Ngũ Thiên Tông chúng ta cùng Hải Tộc toàn diện tuyên chiến. Tất cả thương thuyền sẽ chuyển làm chiến thuyền, vị đạo hữu nào muốn ra khơi sát ngư đều có thể tham gia, mọi chi phí ăn ở chúng ta cung cấp miễn phí, đồng thời ra giá cao thu mua tài liệu trên người Hải Yêu Hải Thú.” - Ứng Dư chắp tay hướng về phía các tu sĩ, hắn rất giỏi thu phục lòng người.
“Ba vị Tông Chủ nói rất hay! Chúng ta lần này phải giết sạch lũ cá chết đó! Để cho chúng biết Linh Tộc chúng ta không phải quả hồng mềm.”
“Nhất định giết sạch bọn chúng! Dùng máu tươi nhuộm đỏ biển cả!”
Các tu sĩ Độ Kiếp kỳ phía dưới đều phụ họa, ai cũng nét mặt vui mừng, khí thế ngút trời.
Ác Quỷ Máu đứng ở một bên quan sát tình hình, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Đúng lúc này từ phía Truyền Tống Quảng Trường của Thương Hải Thành xuất hiện vô số ánh sáng, hàng loạt pháp trận truyền tống được kích hoạt. Nhưng chẳng có ai bước ra từ pháp trận, chỉ toàn là phi kiếm truyền tin.
Những phi kiếm này đều đã được gửi đi từ rất lâu, nhưng bởi vì bị trận pháp hộ tông phong bế nên giờ chúng mới có thể truyền đến.
Mấy trăm thanh phi kiếm bắn về phía các tu sĩ Độ Kiếp kỳ, ở đuôi mỗi thanh đều treo một cái ngọc giản.
“Môn chủ! Hải Thú tấn công! Ngài mau trở về!”
“Trưởng môn đại nhân! Pháp trận hộ sơn bị phá hủy! Yêu thú đang tràn vào.”
“Hết rồi! Ngài không cần trở về nữa, toàn bộ môn phái đã bị phá hủy.”
Môn chủ Thổ Linh Môn cầm ba cái ngọc giản trên tay, bên trong ghi lại lời cứu viện của một nữ trưởng lão trong phái.
Sắc mặt gã môn chủ liền biến thành đen kịt, sự vui mừng hồi nãy đều biến mất. Tình cảnh của các vị môn chủ và trưởng lão khác cũng diễn ra y hệt, chỉ vài tháng trôi qua họ đã từ một vị môn chủ quyền cao chức trọng biến thành một cái tư lệnh không quân.
“Khốn kiếp!” - Một gã tu sĩ toàn thân mặc trường bào hỏa hồng gầm lên, hắn bóp nát ngọc giản trong tay.
“Là kế dương đông kích tây! Chúng ta bị lừa rồi!”
“Ta thề phải đem Hải Tộc diệt sạch!”
Vô số tiếng gầm rống giận dữ vang lên, vài gã tu sĩ bất chấp luật lệ cấm bay, trực tiếp tế ra phi kiếm phóng vọt về phía trận pháp truyền tống.
Nhưng khi trận pháp sáng lên lại đem bọn họ hất văng ra ngoài, báo hiệu mắt trận phía bên kia đã bị phá hủy.
Hải Tộc ngay từ đầu đã biết việc công phá Thương Hải Thành là không thể, chúng ban đầu dùng phần lớn lực lượng bao vây Thương Hải Thành nhốt các tu sĩ Độ Kiếp kỳ bên trong. Sau đó từ từ rút quân đi tấn công các tòa thành và môn phái nhỏ hơn. Lợi dụng đặc điểm tham sống sợ chết của Linh Tộc mà bày mưu tính kế. Kết quả đúng như chúng tính toán, các tu sĩ bởi vì sợ lọt vào kế điệu hổ ly sơn, nên đã trúng phải kế dương đông kích tây.
“Diệp trưởng lão, cô giúp bản tôn điều tra thương vong.” - Ứng Dư truyền âm cho một trưởng lão trong phái.
“Tuân lệnh Tông Chủ!” - Diệp trưởng lão chắp tay rồi dẫn theo một vị trưởng lão khác rời đi.
“Chư vị đạo hữu xin hãy nén đau thương. Người chết rồi cũng không thể sống lại, điều duy nhất chúng ta có thể làm là trả thù cho bọn họ.”
“Bản tôn cam kết với chư vị đạo hữu ở đây, ta nhất định sẽ dốc toàn bộ lực lượng trong phái, cùng Hải Tộc không chết không thôi, nếu không làm được thì bị thiên tru địa diệt.” - Ứng Dư chính khí lẫm nhiên, hắn bước đến giữa đám tu sĩ, hướng về mọi người thề độc.
“Chư vị đạo hữu nếu cần giúp đỡ, Ứng Dư ta sẽ nguyện dốc sức toàn lực, mọi chi phí ăn ở của chư vị đạo hữu đều sẽ do Ngũ Thiên Tông ta chi trả, nếu đạo hữu nhu cầu cấp bách linh thạch cũng có thể đến Vạn Bảo Điện vay nợ, chúng ta sẽ miễn một trăm năm lợi tức. Mong là những thứ này có thể giúp ích cho các vị đạo hữu.”
Ứng Dư trực tiếp thông báo rất nhiều phúc lợi, đây gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Tạm thời chịu thua lỗ một chút nhưng lại có thể lung lạc lòng người khiến chúng tu sĩ cảm kích hắn, hiện tại có rất nhiều tu sĩ không còn nhà để về, nếu có thể mời bọn họ gia nhập môn phái, hắn sẽ có thêm rất nhiều thủ hạ để sai khiến, địa vị của Ngũ Thiên Tông cũng càng thêm vững chắc.
“Đa tạ Tông Chủ! Ngài quả nhiên là người nhân nghĩa!”
“Ân tình này lão hũ ta ghi nhớ trong lòng.”
“Ứng Dư đạo hữu, môn phái của thiếp thân đã bị Hải Tộc hủy diệt, thiếp thân muốn gia nhập Ngũ Thiên Tông làm khách khanh trưởng, cùng đạo hữu ra khơi tiêu diệt Hải Yêu báo thù.”
Nhất thời bốn phía vang lên vô số tiếng cảm tạ, có vài người xin được gia nhập môn phái mới.
“Ứng Dư đạo huynh, trong tông ta bộn bề sự vụ, ngày sau gặp lại.” - Vạn Pháp chắp tay bái chào, dẫn theo các trưởng lão Ngũ Linh Tông rời đi.
“Ta trở về bày Vạn Kiếm Trận, hẹn đạo hữu ba năm sau cùng ra khơi diệt sát yêu thú.” - Tiêu Kiếm nói xong cũng tế ra phi kiếm, dẫn theo các trưởng lão Vạn Kiếm Tông bay đi.
Những tu sĩ Độ Kiếp kỳ khác có sơn môn nằm trên núi cao, cách xa khu vực nước biển cũng đều trở về môn phái, trong đại điện chỉ còn lại tu sĩ Ngũ Thiên Tông và những người bị diệt môn.
Ác Quỷ Máu xem đến đây cũng cảm thấy không còn gì thú vị, cá đều đã bơi đi hết, mấy tu sĩ Linh Tộc thì nó không có ý định giết, bởi vì giết sạch bọn họ rồi thì sau khi thành thần nó chẳng còn ai để sai khiến.
“Xem ra chỉ có thể đợi thêm mấy năm, khi nào mấy tên này ra biển đánh cá thì mình đi theo.”
Nghĩ xong Ác Quỷ Máu liền trở về Diệu Âm Lâu, chỉ là trên đường đi bỗng một bóng hình màu tím vụt qua mặt sắc quỷ.
“Kim Bình! Nàng đi đâu vậy?” - Ác Quỷ Máu gọi với theo.
Mỹ nhân quay mặt lại phía sau, nhưng chẳng thấy ai cả.
“Gặp quỷ!” - Kim Bình lầm bầm trong miệng, cho rằng là mình nghe nhầm, nhanh chân rảo bước tiếp tục di chuyển.
“Nàng trở về Âm Dương Tông sao?” - Âm thanh của Ác Quỷ Máu lại vang lên, lần này thì nó sát bên tai.
Sắc mặt mỹ nhân biến đổi, nàng lại nhìn quanh một hồi. Bất thình lình Ác Quỷ Máu xuất hiện ngay trước mặt, khiến Kim Bình giật thót, nhưng rất nhanh đã khôi phục.
“Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi?” - Kim Bình không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Sao lại không liên quan, chẳng phải nàng nhờ ra giết Âm Dương lão ma sao? Giờ ta với nàng đi giết hắn.” - Ác Quỷ Máu tươi cười nói, cố tỏ vẻ thân thiện.
“Chẳng phải ngươi nói mình rất bận?”
“Đúng vậy! Nhưng giờ thì ta rãnh rồi, ta có thể giúp nàng, miễn là nàng làm nữ nhân của ta.”
“Cút! Chuyện của ta không mượn ngươi xía vào.” - Kim Bình bĩu môi, một lần nữa bước đi.
Ác Quỷ Máu cũng theo sát ngay phía sau.
Kim Bình đi được một lúc liền cảm thấy buồn bực, nàng quay phắt lại.
“Ngươi đi theo ta làm gì? Ta nói không cần ngươi giúp nữa! Cũng không muốn làm nữ nhân của ngươi! Hôm đó là ta choáng váng đầu óc nên mới nghĩ đến việc nhờ ngươi giúp, giờ thì ta ổn rồi.”
“Ha! Thật là trùng hợp, ta không đi theo nàng, bởi vì ta cũng đi đến Âm Dương Tông, chúng ta chỉ là cùng đường.” - Ác Quỷ Máu liền viện cớ.
“Ngươi đi đến đó làm gì? Ta đã nói là không cần ngươi giúp nữa, để cho ta yên.” - Kim Bình tức giận nói.
“Nàng nghĩ nhiều rồi, ta nghe nói Âm Dương Tông có rất nhiều mỹ nữ, ta đến đó bắt vài người về chơi không được sao?” - Ác Quỷ Máu cười hắc hắc.
Kim Bình nghe vậy liền không tranh luận nữa, tên này rõ ràng là đầu óc có vấn đề. Lúc nàng chủ động mời gọi thì hắn xem thường xua đuổi, lúc nàng tức giận mắng hắn một trận, thì hắn lại dính lấy nàng.
“Ta nói lần cuối! Ta không cần ngươi giúp nữa! Để ta yên!” - Kim Bình cố tình hét lớn, thu hút sự chú ý của các tu sĩ xung quanh.
Nào ngờ mặt Ác Quỷ Máu còn dày hơn bờ tường, dù bị chỉ trỏ bàn tán nó cũng chẳng ngại. Kim Bình chỉ có thể tức giận mà không làm gì được, một lần nữa bước đi, để mặc cho sắc quỷ bám theo nàng.