Ma Thần Máu

Chương 387: Chương 387: Sóng thần




“Chọn phòng này đi, ta từng ở trong này.” - Ác Quỷ Máu bước vào một căn phòng, là phòng nó cùng Diễm Lệ từng ở.

“Huynh từng đến đây sao? Tại sao muội là chủ nhà mà lại không bị?”

“Hắc hắc, ta trước khi đến đây thì sống trên Bắc Minh quần đảo, sau đó đi ké thương thuyền của Ngũ Thiên Tông, nhưng bởi vì không muốn làm phiền họ nên ta vẫn ẩn thân.” - Ác Quỷ Máu trả lời.

“Muội yên tâm, bình thường ta sẽ không gây ra phiền phức gì, ở lại đây một thời ta sẽ rời đi.”

“Huynh sẽ rời đi sao?” - Thủy Linh Lung sửng sốt hỏi.

“Đương nhiên, ta chỉ là kẻ qua đường.” - Ác Quỷ Máu trả lời.

Bỗng sắc mặt nó biến đổi, hai tròng mắt co lại.

“Linh Lung! Mau cho người mở ra trận pháp hộ môn!” - Ác Quỷ Máu vội vàng nói.

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Ác Quỷ Máu khiến Thủy Linh Lung hoang mang.

“Có chuyện gì vậy?”

“Ta không biết! Nhưng chắc chắn sắp xảy ra tai họa lớn! Muội tốt nhất là nên làm theo lời ta nếu không muốn chuyện xấu xảy ra.” - Ác Quỷ Máu trầm giọng nói.

Thủy Linh Lung trong lòng vô cùng nghi hoặc.

“Nhưng tại sao chứ? Mở ra trận pháp của Băng Nguyên thành sẽ tốn mấy chục vạn linh thạch, muội không thể tự mình quyết định.” - Thủy Linh Lung lắc đầu.

“Linh thạch ta bỏ ra! Nàng trừ vào chỗ linh thạch chưa đưa là được! Mạng người quan trọng, nhanh làm theo lời ta nói đi!” - Ác Quỷ Máu có chút nóng nảy, giọng nói gần như quát lên.

“Biết... Biết rồi...” - Thủy Linh Lung bị ánh mắt hung hãn của Ác Quỷ Máu dọa sợ, biết nó không phải nói đùa, liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Tất cả đệ tử trong môn mau tập hợp lại! Mở ra trận pháp bảo vệ của Băng Nguyên thành!” - Thủy Linh Lung tế ra một cái trận phù, hét lớn vào bên trong.

“Trưởng môn! Có chuyện gì vậy?” - Một nữ trưởng lão chấp sự chạy tới hỏi.

“Ta không biết, nhưng mọi người cứ làm theo lời ta nói, đem trận pháp mở ra trước rồi tính.” - Thủy Linh Lung lắc đầu.

Rất nhanh mười mấy nữ chấp sự trưởng lão của Thủy Kiếm Môn và Thủy Linh Môn xuất hiện, đem những tấm trận bàn đặt xuống trung tâm Băng Nguyên thành, lại lấy linh thạch rải xuống.

Miệng các nàng niệm chú ngữ, tay bắt pháp quyết, đánh vào trung tâm trận pháp.

Từ trung tâm Băng Nguyên thành xuất hiện một lồng sáng xanh biếc, hơi tỏa ra khí lạnh, bắt đầu lan tràn ra bốn phía, đem cả tòa thành băng che chở.

Băng Ngưng điều khiển phi kiếm bay từ trong lâu các bay đến, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

“Muội làm gì vậy? Sao lại vô duyên vô cớ mở ra trận pháp? Muội có biết Thiên Thủy Băng Phách Trận mỗi lần mở ra sẽ tiêu hao trăm ngàn linh thạch hay không? Đó là thu nhập cả môn trong một trăm năm đó!”

“Muội... Muội chỉ làm theo lời Tà Huyết nói, huynh ấy bảo có nguy hiểm rất lớn đang đến.” - Thủy Linh Lung nhỏ giọng trả lời.

“Hắn nói muội chết muội cũng nghe sao? Linh thạch là của môn phái, dù muội là trưởng môn nhưng nếu sử dụng linh thạch bừa bãi, ta cũng phải dựa theo môn quy phạt muội.” - Băng Ngưng tức giận nói, nàng cảm thấy muội muội quá ngốc nghếch, lại để một nam nhân sai khiến lừa gạt.

“Nhưng mà linh thạch là do Tà Huyết bỏ ra, huynh ấy nói trừ vào bốn trăm vạn linh thạch chúng ta chưa đưa.”

“Hả?” - Băng Ngưng ngây ngẩn.

“Muội nói là hắn trả? Hắn bị ngu sao? Khi không mở ra trận pháp hộ thành làm gì? Cảm thấy tiền quá nhiều nên đốt cho vui?” - Băng Ngưng chuyển từ tức giận thành hả hê vui sướng, lời nói của nàng tương đối khó nghe.

“Mỹ nữ, ta giống như không có đắc tội với nàng đi, dù chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng không phải ta xin lỗi nàng rồi sao?”

“Còn lý do ta kêu Linh Lung mở ra trận pháp rất đơn giản, nàng nhìn kỹ là có thể thấy.” - Ác Quỷ Máu chỉ tay về phía nam.

Từ phía chân trời dần xuất hiện một dải trắng xóa, dải trắng này càng lúc càng gần, đem cả bầu trời lẫn mặt biển nuốt chửng.

“Hải Hoàng Thịnh Nộ!” - Băng Ngưng hét lớn.

“Đại hồng thủy!”

“Trời ạ! Là sóng thần!”

“Sóng thần cao ngàn trượng! Đây là muốn đem cả Băng Nguyên hủy diệt sao?”

Âm thanh nhốn nháo hoảng loạn vang lên từ các nữ trưởng lão, mặt người nào cũng biến thành trắng bệt.

“Nhanh! Đem toàn bộ linh thạch lấy ra! Tăng cường uy năng trận pháp đến mức cao nhất!” - Băng Ngưng ngây người vài giây, lập tức ra lệnh cho mọi người.

Chúng nữ nhao nhao làm theo, linh thạch trong túi trữ vật tuôn ra như mưa, chất thành một ngọn núi ở trung tâm pháp trận.

Vòng phòng hộ của trận pháp lập tức trở nên ngưng thực hơn rất nhiều, biến thành một bức tường băng dày mấy chục trượng, đem Băng Nguyên thành bao bọc.

“Nàng còn cảm thấy ta ngu ngốc sao?” - Ác Quỷ Máu cười nhạt hỏi.

“Xin lỗi Tà Huyết tiên sinh, vừa nãy tiểu nữ có chút nóng giận, mong tiên sinh thứ lỗi.” - Băng Ngưng ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm.

Muốn khởi động trận pháp rất tốn thời gian, nếu không phải Ác Quỷ Máu kêu Thủy Linh Môn mở ra pháp trận từ trước, đến khi phát hiện hồng thủy thì đã quá trễ.

“Tà Huyết, sao huynh lại biết sóng thần sắp đến, muội thậm chí còn chưa cảm nhận được tí gì.” - Thủy Linh Môn nghi hoặc hỏi.

“Ta rất nhạy cảm với ác niệm, với lại đột nhiên ta cảm thấy toàn bộ cá xung quanh Băng Nguyên thành biến mất, ta không cảm nhận được khí tức của chúng nữa, nên ta đoán chúng sợ hãi thứ gì đó, ta sử dụng cảm quan máu liền phát hiện rất nhiều sinh vật có tu vi Độ Kiếp Kỳ đang đến gần đây, vì vậy mới kêu nàng mở ra trận pháp.” - Ác Quỷ Máu giải thích.

“Sinh vật Độ Kiếp Kỳ? Không phải là sóng thần bình thường sao?” - Thủy Linh Môn hỏi tiếp.

“Các nàng có trêu chọc tu sĩ Hải Tộc không?” - Ác Quỷ Máu vờ vịt hỏi.

“Giống như không có, chỉ lâu lâu đi săn một ít Hải Thú, cũng không cùng Hải Yêu gây chiến.” - Thủy Linh Lung lắc đầu.

Đúng lúc này túi trữ vật của Băng Ngưng sáng lên. Nàng lấy từ bên trong ra một tấm truyền tin ngọc phù.

“Băng Ngưng môn chủ! Mau mở ra trận pháp hộ môn! Hải Tộc cùng tu sĩ mặt đất chúng ta khai chiến, rất nhiều môn phái và thành thị gần biển đã bị chúng nhấn chìm. Bản tôn cũng đang bị vây ở Thương Hải Thành, không thể đến cứu các cô được, các cô tự lo liệu đi.” - Âm thanh của Tiêu Kiếm vang lên, sau đó liền im bặt.

“Tông chủ? Tông chủ?” - Băng Ngưng vội vàng câu thông, nhưng đầu giây phía bên kia đã cắt đứt liên lạc, Tiêu Kiếm còn phải thông báo cho các môn phái khác thuộc Vạn Kiếm Tông.

“Ầm!!!” - Tiếng va chạm kinh thiên vang lên, sóng thần sau một quãng đường dài di chuyển, cuối cùng cũng va mạnh vào bờ, hàng tỷ tỷ tấn nước đập mạnh vào bức tường băng, khiến cả Băng Nguyên thành rung chuyển, mặt băng nhiều nơi nứt toạc ra.

“Trưởng môn! Trận pháp sắp vỡ rồi!“. - Một nữ chấp sự trưởng lão sợ hãi thông báo, trận bàn trên tay nàng xuất hiện những vết nứt nhỏ, không ngừng lan rộng như mạng nhện.

“Mọi người dùng linh khí trong cơ thể duy trì pháp trận.” - Thủy Linh Lung lên tiếng, nàng hai tay bay múa liên tục, tạo thành những thủ pháp kỳ quái.

“Hàn Thủy Tế Băng Thuật!” - Một dòng nước phóng ra từ bàn tay Thủy Linh Lung, bay về phía những vết nứt, nước gặp băng thì hóa cứng, dòng nước nhanh chóng lấp đầy những kẻ hở, giúp trận pháp kéo dài thời gian duy trì.

Sau một lúc lâu thì cơn sóng thần cũng trôi qua, phần lớn Băng Nguyên thành chìm sâu dưới mực nước biển, phía bên ngoài trận pháp những thân ảnh khổng lồ bơi qua bơi lại.

“Cá! Thật nhiều cá! Ta muốn ăn chúng!” - Long Nữ hai mắt sáng lên, kéo lấy tay của Ác Quỷ Máu chỉ ra phía bên ngoài.

Lời nói của Long Nữ khiến chúng nữ trố mắt nhìn, cảm thấy linh sủng của Ác Quỷ Máu quá ngây ngô.

“Đúng vậy, chúng ta đều sắp thành mồi cho cá.” - Thủy Linh Lung ảm đạm nói.

“Môn chủ! Ngài mau liên lạc với thượng tông, nhờ họ phái người tới cứu chúng ta.” - Một nữ chấp sự lên tiếng.

“Vô ích thôi, Tiêu Kiếm tông chủ vừa dùng ngọc phù truyền tin cho ta, bản thân ngài cũng bị vây khốn ở Thương Hải Thành, ngoài chúng ta ra còn có rất nhiều môn phái và thành trấn gặp nạn, cho dù tu sĩ từ trong đại lục cứu viện thì họ cũng phải cứu những môn phái ở rìa biển trước, chúng ta ở tận bắc cực xa xôi, chỉ có thể tự sinh tự diệt.” - Băng Ngưng lắc đầu trả lời, ánh mắt nhìn vô số hải thú bơi qua bơi lại trên đầu, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

“Tỷ tỷ, vậy chúng ta sẽ bị vây đến chết ở đây sao?” - Thủy Linh Lung sợ hãi hỏi.

“Mọi người không cần quá lo lắng, Hải Tộc chia quân đánh rất nhiều nơi, sức mạnh bị phân tán, sớm muộn gì chúng cũng phải thu quân. Chỉ cần phía đất liền các vị Tông Chủ đem đại quân của chúng đánh tan, thì chúng ta cũng sẽ thoát khốn.”

“Chúng ta chỉ cần cố gắng phòng thủ, đợi nước rút đi là được.” - Băng Ngưng chậm rãi nói, cố gắng trấn an tinh thần của mọi người.

Giữa lúc chúng nữ tràn ngập lo lắng, một giọng nói nũng nịu vang lên.

“Tà Huyết, Long Nữ muốn ăn cá, ngươi mau giết chúng cho ta ăn.” - Long Nữ đem cánh tay của Ác Quỷ Máu ôm chặt, không ngừng cọ cọ bộ ngực mềm mại vào người nó.

“Khục... Nàng sắp biến thành yêu tinh rồi đó. Nhưng giờ cá chưa tới đủ, ta cảm nhận được một số lượng lớn cá đang bơi về đây, chúng đông gấp mấy lần bây giờ.” - Ác Quỷ Máu nhẹ nhàng trả lời.

“Lại đợi! Ta ghét đợi! Ta muốn ăn cá!” - Long Nữ tức giận đem tay của Ác Quỷ Máu buông ra, nàng giống như một đứa trẻ hờn dỗi, đôi mắt cũng đỏ lên.

“Nếu nàng không muốn đợi thì cũng được, nhưng đàn cá sẽ chạy hết, lúc đó ăn không no cũng đừng than đói.” - Ác Quỷ Máu dùng ngón tay vuốt nhẹ lên mũi Long Nữ, nhỏ giọng hù dọa.

“Ô... Long Nữ muốn ăn no... Long Nữ sẽ đợi...” - Long Nữ nhu thuận gật đầu, ánh mắt tham ăn lâu lâu lại liếc về mấy con cá trên bầu trời.

Mặc dù Ác Quỷ Máu và Long Nữ nói chuyện tương đối nhỏ giọng, nhưng tu sĩ có thính lực rất tốt, dễ dàng nghe được cuộc nói chuyện.

“Huynh không sợ sao? Bên ngoài đều là Hải Thú Độ Kiếp Kỳ, những mấy chục con, một khi pháp trận bị vỡ chúng ta đều sẽ bị chúng nuốt sống.” - Thủy Linh Lung nghi hoặc hỏi.

“Sợ? Tại sao ta phải sợ chúng cơ chứ? Muội quên ta là ai sao?” - Ác Quỷ Máu cười nhạt.

“Huynh nói huynh không phải Huyết Thiên Ma cơ mà?”

“Ác Quỷ Máu ta mặc dù không phải Huyết Thiên Ma, nhưng tên đó nếu gặp ta sẽ phải gọi một tiếng cụ tổ. Vào thời điểm toàn thịnh ngay cả Hải Thần của Hải Giới cũng bị ta cưỡi trên đầu, mấy con cá con này thì ăn thua gì.” - Ác Quỷ Máu ngạo mạn trả lời.

Nghe Ác Quỷ Máu nói thì tỷ muội Băng Ngưng mới nhớ ra nó chính là con quái vật từng giết chết mấy chục tu sĩ dị tộc trong bí cảnh.

“Chúng ta được cứu rồi! Sao muội lại quên được chứ, có Tà Huyết ở đây chúng ta cần gì phải sợ Hải Tộc.” - Thủy Linh Lung vui vẻ reo lên.

“Trưởng môn, vị tiên sinh này chẳng lẽ còn mạnh hơn hai vị tông chủ?” - Một nữ chấp sự nghi ngờ hỏi, nàng và những người khác chỉ biết vị Tà Huyết tiên sinh này rất giàu có, sở hữu rất nhiều cực phẩm pháp bảo, nhưng thực lực của nó nàng không nhìn ra được.

Băng Ngưng yên lặng không nói gì, từ phía xa xa những luồng uy áp khổng lồ đang đến gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.