Sơn động?"
Lông mày nhíu lại, Hắn hứng thú nhìn chằm chằm Tiểu Tiên Nữ, cười nói: "Ngươi mới vừa rồi là muốn đi vào đó?"
"Ân, bất quá vách núi rất dốc, ta vào không được."
Tiểu Tiên Nữ lơ đãng liếc mắt có chút nóng lòng muốn thử hắn, nhàn nhạt nói: "Ta có thể cùng ngươi hưởng cái bí mật này, bất quá, ngươi tốt nhất không nên có chủ ý độc chiếm, nếu không, ta cũng sẽ không để cho ngươi an ổn đi vào trong đó, tin tưởng ta đi, thực lực của ta,dù bị phong ấn nhưng nếu liều mạng,ta phá phong ấn giải khai nguyên lực, muốn giết ngươi lúc nào cũng được, một tên Vũ Nguyên tam trọng như ngươi không trụ được quá một phút trong tay ta.''
Nhìn Tiểu Tiên Tử mặt ngọc nghiêm túc, Hắn cười cười, vuốt cái mũi trêu tức nói: "Vốn thật ta chuẩn bị đem ngươi đánh bất tỉnh rồi một mình đi vào, bất quá thấy ngươi tự tin như vậy... vì an toàn, hay là thôi đi."
Nghe vậy, Tiểu Tiên Tử khẽ hừ một tiếng, oán hận liếc trừng hắn , nàng không nghĩ tới người này vậy mà có loại tư tâm đó.
"Giờ có tiến vào không?"
Đi về phía trước từng bước,hắn nhìn vào chỗ cỏ mọc cực kỳ bí mật, nghiêng đầu hỏi.
"Đi chứ sao không ,nếu không bọn Phương hàn thấy lâu sẽ sinh nghi, lúc đó đừng mong giữ lại bảo tàng.''
"Bắt đầu đi?"
Tiến từng bước, hắn nhìn vách núi tối đen, quay đầu hướng về Tiểu Tiên Tử đang mặc bộ hắc y bó sát người cười hỏi.
Gật gật đầu, Tiểu Tiên Tử ngồi xổm xuống đất nhặt một ít củi khô, khéo léo buộc chúng thành hai bó đuốc, phía trên rải một ít bột phấn màu vàng, tiếp đó từ trong ngực lấy ra mồi lửa đem bó đuốc đốt lên.
"Cầm đi!".
Vừa đem cây đuốc đưa cho hắn, lại từ trong ngực lôi ra một sợi dây thật dài quơ quơ trước mặt hắn, cười nói: "Ngươi là đại nam nhân, sẽ không để cho một thiếu nữ chân yếu tay mềm như ta đi trước chứ?"
Giơ cây đuốc lên, Nguyễn Hoàng hắn dùng sức kéo kéo, sau khi kiểm tra sợi dây kỹ lưỡng, lúc này hắn mới liếc mắt nhu hòa cười với Tiểu Tiên Tử, thản nhiên nói: "Cùng nhau đi xuống, ta không yên tâm khi đem phía sau lưng giao cho một người mới quen không lâu."
"Ngươi... ngươi ngay đến một chút khí khái nam tử cũng không có sao?"
Bị hắn hoài nghi như vậy, Tiểu Tiên Tử nhất thời cảm thấy bất bình căm phẫn, nàng ngày thường chứng kiến đám đoàn binh ,đệ tử Vạn Nguyên môn phần lớn đều có chút hào sảng, giống như Nguyễn Hoàng đối đãi trước sau cẩn thận với một thiếu nữ xinh đẹp như vậy thì nàng đúng là rất ít khi nhìn thấy.
"Ta chỉ có một cái mạng này, không thể đùa được, vì mỹ nhân trước mặt mà sính cường đem bản thân đặt vào hiểm địa …Aa, hay là thôi đi." Không để ý đến Tiểu Tiên Tử, Hắn lời nói vẫn thản nhiên như nước.
"Ngươi...".
"Rốt cuộc có xuống dưới không? Nếu lại trì hoãn là bọn Phương Hàn tìm đó. " Quay đầu đi, Hắn mỉm cười hỏi.
"Đi!" Nhìn nụ cười đáng ghét của Nguyễn Hoàng, Tiểu Tiên Tử cắn chặt răng, oán hận chà chà bàn chân.
Mỉm cười, Hắn đem sợi dây buộc tại một gốc cây đại thụ tráng kiện, lại dùng sức kéo kéo về phía sau rồi hướng Tiểu Tiên Tử dang tay ra: "Lại đây."
"Ta cũng có dây, không cần ngươi hỗ trợ!".
Nhìn động tác này của hắn, Tiểu Tiên Tử tức khắc lùi về phía sau vài bước, mặt ngọc thoáng ửng hồng, nổi giận nói.
"Được rồi, vậy ngươi tự lo đi, bất quá … ta cảnh báo trước, ta cũng không chắc chắn phía dưới vách núi ban đêm có độc xà, bò cạp, chuột hay không a..."
Nhún vai. Hắn làm như không có việc gì cười nói.
"Ngươi tên hỗn đản này, sẽ không được chết tử tế!"
Một đạo bóng đen hung hăng vọt về phía Nguyễn Hoàng lần tìm rồi nắm chặt bàn tay hắn, mắt nhìn xuống, nguyên lai Tiểu Tiên Tử đang buộc sợi dây vào tay mình.
"Ngươi tay chân mà dám xằng bậy, ta nhất định sẽ đem ngươi hạ độc thủ!"
Theo thanh âm uy hiếp của Tiểu Tiên Tử, làn hương thơm phả vào mặt hắn, một thân thể mềm mại thơm ngát đột nhiên tiến vào ngực hắn. Thân thể mềm mại nằm trong lồng ngực như đánh vào đáy lòng làm cho hắn trong lòng mãnh liệt run lên.
Hít sâu một hơi đè nén dục hỏa, Hắn vươn cánh tay nắm ở nơi mà hắn đã từng khen là cực phẩm tinh tế mảnh mai. Song chưởng gắt gao ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, Hắn thoáng chút ngốc trệ thất thần.
"Ngươi còn không đi?" Ngay lúc hắn còn đang tận hưởng cái dư vị mềm mại trong lồng ngực, âm thanh xấu hổ cùng giận dữ của Tiểu Tiên Tử lại vang lên trong tai.
"Xin lỗi."
Hắn cười cười, bất quá trong giọng nói không có chút thành ý nào, lần nữa ôm chặt mỹ nhân vào trong lòng, mũi chân khẽ điểm, hai người trực tiếp hướng vách núi đen kịt lao đi.
Bên tai tiếng gió rít gào, y phục bám sát ngoài da, hắn tay trái ôm Tiểu Tiên Tử , trên tay phải sợi dây xoay tròn vài vòng rồi đột nhiên dừng lại, thân hình cấp tốc rơi xuống, sau đó chậm rãi treo lơ lửng sát vách núi.
Thở dài một hơi, Hắn cúi đầu, nhìn Tiểu Tiên Tử ngược lại đang gắt gao ôm chặt chính mình, không khỏi tức cười, ánh mắt nhìn xung quanh tối đen như mực,nhẹ giọng nói: " Có thể nhận ra vị trí sơn động không?"
Nghe hắn hỏi tới chính sự, Tiểu Tiên Tử tâm tình khẩn trương do ở trên cao lúc này mới thư hoãn một ít, ánh mắt nhìn ra xung quanh, thoáng trầm ngâm rồi chỉ vào một chỗ tối, nhẹ giọng nói: "Hẳn là ở đó..."
Nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Tiên Tử đang chỉ, hắn gật gật đầu, thấp giọng nhắc nhở:
"Ôm sát vào."
Nghe lời này của hắn, Tiểu Tiên tử thoáng chút chần chừ, bất quá khi hắn mũi chân đạp mạnh vào vách núi, thân hình lần nữa cuồng mãnh vung lên thì nàng cả kinh vội vàng ôm chặt thắt lưng hắn, mặt vùi vào ngực hắn không dám động đậy.
Nguyễn Hoàng mũi chân trên vách núi đá không ngừng di động, nhờ sợi dây nâng đỡ, khoảng cách giữa hai người tới sơn động ngày càng gần hơn.
"Ném bó đuốc đi."
Đi tiếp một đoạn nữa, địa phương phía trước hoàn toàn là hắc ám,hắn trầm giọng nói.
"Nga." Mặt trắng bệch gật gật đầu, Tiểu Tiên Tử đem bó đuốc trong tay hướng về giải đất hắc ám dùng sức ném đi. Bó đuốc ném lên vách núi, hoa lửa tung tóe bắn ra bốn phía, nhờ ánh sáng lờ mờ này, Tiêu Viêm mơ hồ nhìn thấy sơn động bí ẩn cách đó không xa.
"Hô...".
Thấy sắp tới nơi, Hắn vừa muốn thở phào một hơi, cả người lỗ chân lông đột nhiên co rút lại, trong lòng thoáng hiện một tia cảnh giác, mũi chân đạp mạnh vách núi, thân hình theo đó bắn lên.
"Xuy..."
Thanh âm xé gió bất ngờ vang lên, mượn hỏa quang lờ mờ chưa tiêu tán, Hắn rốt cuộc thấy rõ thứ đã đánh lén hắn.
"Nham xà."
Sắc mặt trầm xuống hô lên một chữ, hắn khuôn mặt nhất thời có chút khó coi. Nham xà, tên cũng như nghĩa, đây là một loài yêu thú hình rắn sinh sống trong các vách nham thạch, gần tới tam giai yêu thú, loại ma thú này nhờ vào thân thể dẹt dài tựa như đôi cánh có thể bay lượn trong không trung như chim ưng, hơn nữa bởi vì là ma thú mang một loại biến dị thạch thuộc tính, cho nên thân thể cứng rắn như đá, đao kiếm bình thường căn bản khó có thể tạo thành thương tổn quá lớn.
Tại thời điểm bình thường, cho dù hắn một mình dùng thân thể âm thi nhị trọng gặp nham xà này cũng phải tốn một phen công phu mới có thể chiến thắng, nhưng lúc này đang treo lơ lửng trên vách núi, trong lòng lại ôm Tiểu Tiên Tử, hắn căn bản không thể chống lại, bởi thế sắt mặt hắn mới khó coi như vây.
"Nham xà? Vậy phải làm sao bây giờ?" Nghe được tiếng hắn kinh hô, Tiểu Tiên Tử thân thể mềm mại run lên. Vội vàng hỏi, nàng cũng từng nghe nói qua loại yêu thú đứng đầu này.Nàng vội nói :''thả nguyên lực của ta ra, thực lực của ta giải quyết nó không thành vần đề.''
Hắn không trả lời, con mắt híp lại nhìn vật đang xoay quanh trong không trung, nham xà mắt tam giác màu vàng phóng thích huyết tinh đậm đặc, thoáng trầm ngâm, trong lòng khẽ động, thấp giọng hỏi: "Ngươi còn có thứ dược phấn làm cho người ta hôn mê chứ?"
Nghe vậy, Tiểu Tiên Tử con ngươi đen nhánh đảo tròn,chợt gật đầu,từ trong lòng móc ra một lọ dược phấn đưa cho Nguyễn Hoàng, nói: "Đây là một ít cuối cùng, dùng cẩn thận..."
Tiếp nhận dược phấn,Hắn đem toàn bộ đổ vào trong tay sau đó nắm chặc lại, ánh mắt gắt gao chuẩn bị công kích nham xà.
"Xuy..."
Lại một thanh âm xé gió bén nhọn, hai cánh nham xà rung lên, mắt lộ hung quang hướng Hắn đáp xuống, trong miệng răng nanh lạnh lẽo sáng bóng.
Lạnh lùng nhìn nham xà ngày càng gần,hắn bàn tay càng ngày càng gấp.
"Nhanh công kích nó a, đồ đần!..." nhìn thấy Nguyễn Hoàng bất động, Tiểu Tiên Tử vội vàng thúc giục nói.
Không để ý đến lời nàng, Hắn như trước vẫn duy trì trầm mặc, chỉ là trong cơ thể hắc ma khí đã bắt đầu theo kinh mạch chậm rãi xông lên.
Nhìn nham xà sắp tiến vào mười thước phạm vi, Tiểu Tiên Tử tức giận tới mức nhéo lưng hắn: "Hỗn đản, lần này bị ngươi hại chết!"
Lúc này khoảng cách hai người và nham xà vẻn vẹn chỉ có hơn mười thước,hắn rốt cuộc đã hành động, song chưởng nắm chặt đột nhiên mở ra, hắc ma khí hung mãnh trong lòng bàn tay mang theo bột phấn, giống như một đạo tiễn khí màu đen nặng nề đánh vào nham xà.
Dược phấn màu trắng vừa chạm vào nham xà, nhất thời nổ ra đầy bao phủ nham xà vào trong.
"xèo ! xèo !!"
Thân ảnh màu vàng sau giây lát tránh né cả người cứng đờ, từ trên cao rơi xuống vực sâu không đáy trong sơn cốc.Nhìn nham xà tiêu thất trong bóng đêm, Hắn lúc này mới thở dài một hơi, với độ cao này, cho dù thân thể nó có cứng rắn như nham thạch cũng có thể biến thành thịt vụn a?
Ngẩng đầu nhìn bột phấn trắng còn trôi nổi trên không,Hắn bàn tay lần nữa chém ra lực đẩy cuồng mãnh đem chúng quét sạch.
"Không nghĩ tới ngươi ngoại trừ bắt nạt phụ nữ còn có chút bản lãnh." Tuy nói Nguyên Hoàng đối chiến là nhờ khéo léo, nhưng có thể trấn định trong lúc nguy hiểm cũng đã làm TiểuTiên Tử phải nhìn hắn với con mắt khác.
Thản nhiên cười cười, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, lúc này Hắn mới ôm Tiểu Tiên Tử chậm rãi rơi xuống bên ngoài sơn động, nhìn vào động khẩu rậm rạp đá vụn cùng cỏ mộc, cau mày bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra lại phải làm cu li rồi.
Bàn tay chậm rãi dò xét, hắn hít sâu một hơi ,trong lòng quát khẽ một tiếng:
"Hắc Chưởng toái Thiên Địa !"
Theo tiếng quát hạ xuống, lực đẩy thật lớn từ trong lòng bàn tay dâng lên, giống như cuồng phong quét lá rụng, đem một đống đá vụn chồng chất cùng với cỏ mộc thổi vào trong hẻm núi đen kịt.
Làm xong hết thảy, Hắn trên trán có chút mồ hôi lạnh, hô hấp cũng thoáng chút dồn dập,vũ kỹ này quá cường hãn,hắn tìm trong Ma thần Nhất biến được cái vũ kỹ mạnh mẽ này, nhưng tiêu hao quá lớn, bình thường hắn không sử dụng.Dùng một lần mà hắn tốn 6 phần Hắc Ma khí . Ngồi xuống thở vài hơi, Hắn đem ánh mắt hướng về chỗ sơn động trống trãi phía trước.
Đã không còn chướng ngại che lấp, dưới ánh sáng mặt trời nhàn nhạt ,Nguyễn Hoàng cùng Tiểu Tiên Tử cuối cùng đã nhìn thấy sơn động do tiền nhân để lại ngay trước mặt. Động khẩu cũng không rộng, bên trong một mảnh hắc ám nhưng mơ hồ phát ra hào quang nhàn nhạt có vài phần quỷ dị. Xung quanh động khẩu để lại không ít dấu vết điêu khắc, bất quá có lẽ do thời gian đã lâu nên chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, nếu không phải Tiêu Viêm có nhãn lực phi thường thì có thể đã không phát hiện được.
"Rốt cuộc cũng tới rồi..."
Hưng phấn mỉm cười, Hắn ôm Tiểu Tiên Tử, mũi chân trên vách khẽ điểm lần cuối, hai người thân hình xẹt qua giữa không trung cuối cùng vững vàng rơi vào cửa sơn động. Vừa tiếp đất, Tiểu Tiên Tử nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực Hắn, sau đó kìm nén kinh hỉ mà đánh giá động khẩu.
.
"Đi thôi, có thể có đồ vật gì đó, hy vọng sẽ không để cho ta thất vọng."