Ma Thần Thiên Quân

Chương 200: Chương 200: Cùng nhau gây loạn!




Vũ Thiên Dương rời khỏi Võ Nguyêt đại lục, hắn cùng ngày làm vài việc hắn không nghĩ đời này mình sẽ làm, chỉ là lúc này hắn đang năm trên một cái hư không thiên thạch lại không cảm thấy như vậy, thậm chí hắn càng nghĩ càng cảm thấy sảng khoái, càng nghĩ hắn càng thấy vui vẻ, thích thú! Hắn thích cảm giác này!

“Khà khà!....“. Vũ Thiên Dương đã nằm phía trên thiên thạch vô định này đã có một tháng, hắn bất chợt mở miệng cười, giọng cười như chất chứa vô tận điên cuồng cùng sát khí.

“Vũ Thiên Quân sao? Tứ ca của ta, khà khà....“. Hắn lại tiếp tục lẩm bẩm, nơi này chỉ có mình hắn, xung quanh cũng không hề có bất kỳ sinh vật sống nào... Hắn lúc này như một con dã thú cô độc bị lạc giữa mênh mông đất trời, khác là hắn tạm thời còn không có ý định rời đi, trước khi rời đi hắn cần xác định trước con đường tương lai, con đường để hắn có thể cùng đương đại đệ nhất Yêu nghiệt, cũng chính Tứ ca hắn tranh phong! Hắn còn chưa tìm ra con đường ấy!

“Bản tính của đệ là Thiên sát...“. Bất chợt hắn trong đầu loé lên một câu nói, hắn con ngươi lạnh lùng như sáng lên, hắn đã thấy con đường của mình rồi!

“Ha ha! Tứ ca ah! Ta sẽ đi chính con đường ca chỉ để đánh bại ca, tinh không này chuẩn bị chào đón ta đi!“. Vũ Thiên Dương cười lớn nói, giọng nói như có động lực vô cùng lớn đã vang vọng khắp một vùng tinh không mà Thiên thạch vô định kia đi qua, chỉ là không có ai nghe thấy mà thôi!

“Hắc hắc! Như vậy mới đúng là quan hệ bạn sinh với ta ah! Khặc khặc! Chúng ta cùng nhau khuấy động tinh không này lên đi“. Từ thể nội của Vũ Thiên Dương đột nhiên lại vang lên tiếng cười lạnh như mang vô tận thù hận, một đạo hắc hoả bay ra hình thành một cái tiểu hắc điểu ba chân, không phải là Hắc Nhật Kim Ô thì còn là ai?

“Ngươi giống như không mấy bất ngờ?“. Vũ Thiên Dương nhíu mày nhìn Hắc Nhật Kim Ô nói.

“Ha! Tin tưởng ta, không những là ta, cho dù là Vũ Thiên Nguyên cùng Vũ Thiên Quân cũng đã phần nào đoán được sẽ xảy ra ngày hôm nay! Ngươi nghĩ ngươi và ta quan hệ bạn sinh là do cùng dị tượng thôi sao?“. Hắc Nhật Kim Ô xuỳ cười một tiếng nói. “Vũ Thiên Nguyên muốn ngăn cản chuyện này nên mới đem ngươi đến Yêu Nguyên sơn mạch nhằm mài bớt đi sát khí của ngươi nhưng việc này cũng khiến ngươi yếu đi một phần, Vũ Thiên Quân lại khác, hắn muốn ngươi phóng thích tất thảy, khiến ngươi trở thành bá giả, chỉ là hắn không ngờ được ngươi trên người ngoài ta ra còn có đại bí mật khác...“. Nó dừng lại một chút. “Vũ Thiên Quân con người này so với Vũ Thiên Nguyên càng thêm đáng sợ, còn may các ngươi là đồng tộc, nếu là kẻ địch chính là bi ai của kẻ khác...“.

“Ngươi nói với ta chuyện này làm gì? Ngươi nghĩ muốn ta thay đổi suy nghĩ?“. Vũ Thiên Dương nhíu mày nói, Hắc Nhật Kim Ô lời nói quá mâu thuẫn rồi.

“Không! Ta và ngươi tính cách như nhau, thậm chí ngươi cách nghĩ cũng giống ta, chúng ta xem Vũ Thiên Quân là kẻ địch thế nhưng hắn lại không xem ngươi là kẻ địch!“. Hắc Nhật Kim Ô giống như đang cười. “Hắc hắc! Chúng ta có thể dựa vào điểm này để đánh bại hắn!“.

“Huh...“. Vũ Thiên Dương con ngươi co lại sau đó nhếch mép cười lạnh lùng. “Khặc khặc! Ngươi cũng quá bỉ ổi rồi, bất quá ngươi quả nhiên đã chỉ ra một con đường sáng, ta thích!“. Hắn tiếng cười chợt thay đổi, giọng nói như thâm uyên địa ngục vang lên! Sau đó hắn bật dậy bước chân vào tinh không vô tận đi hướng không biết, ngày hắn trở về đã không còn là Vũ Thiên Dương của hôm nay nữa, tinh không mấy năm sau xuất hiện một cái Băng Thần lạnh lùng bá đạo, tàn nhẫn, lấy giết chóc làm thú vui, lấy máu tươi làm lẽ sống! Một cái lấy sát phạt xưng Thánh!

............

Lúc này bên trong Tử hải, Vũ Thiên Quân vào Tử hải đã có hơn ba tháng rồi, tinh không sóng ngầm cũng không mấy ảnh hưởng đến hắn lúc này, hắn bản thể đã đến giai đoạn mấu chốt lĩnh ngộ Tử vong chi thế!

Lợi dụng Thần thể Luân hồi chi bàn bá đạo không ngừng ở hơn ba trăm dặm bên trong Tử hải hấp thu lấy Tử vong lực lượng cung cấp cho Bản thể hấp thụ, hơn ba tháng qua đi Bản thể đã hấp thu đủ Tử vong lực lượng, hắn đang cảm ngộ bước cuối cùng mà thôi, đã qua mười ngày rồi! Trong hơn ba tháng Thần thể cũng hấp thu lấy vô số lực lượng cũng phân giải không ít Vong linh, tất cả lực lượng này chính là giúp cho Thần thể khai tạo kinh mạch mới cùng đề cao tu vi, chỉ là Tử Vong chi lực không thích hợp hấp thụ, mặt khác Vong linh cũng mang theo oán lực vô cùng lớn, Thần thể cũng không hấp thu quá nhiều, dù sao hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm lấy loại chiến quyết mới kết hợp từ Dung thiên chiến quyết cùng Thái cổ Thần mạch chiến pháp, việc hấp thu sẽ chỉ có hạn, tu vi của hắn cũng đã vượt qua bản thể, đạt đến Thần chủ trung kỳ!

“Xuy xuy!“. Bản thể vốn im lặng nhắm mắt tu hành đã hơn mười ngày hôm nay cuối cùng cũng đã có động tĩnh! Hắn quanh thân Tử vong lực lượng đột nhiên xáo động kịch liệt, quanh thân như là xuất hiện vô số vòng xoáy nhỏ hút lấy xung quanh Tử vong lực lượng gây nên những tiếng xuy xuy nhỏ.

“Huh! Bản thể xem ra đã thành công!“. Thần thể cách đó hơn ba trượng cũng mở mắt ra nhếch mép nói, hắn xem ra cũng đã đến lúc rời đi Tử hải rồi!

“Khà....“. Sau gần nửa canh giờ giằng co, Bản thể quanh thân vòng xoáy nhỏ biến mất hắn thở ra một ngụm hắc khí, con ngươi mở ra quỷ dị đen kịt, từ đó có thể thấy tử vong khí tức vô cùng tràn ngập, ai có thể nghĩ một người sống lại có thể thân mang Tử khí nồng đậm như vậy? Tinh không này có người như hắn sao? Đáp án đương nhiên là có, chỉ là ở Thái cổ thời đại mới có! Từ Thượng cổ đến nay còn chưa xuất hiện trên người sống, cho dù là Thượng cổ Vu tộc Tử vong chớ chú cũng là Đại năng sử dụng sinh mệnh may ra mới đạt đến cấp độ này, chỉ là hắn cũng chết mới đạt được cấp độ đó!

“Ngươi dự định là chỗ này sáng tạo chiến kinh?“. Thần Thể kinh ngạc nói, chính như đang ở xa xôi Ma Thể cũng kinh ngạc một trận, vừa nãy thôi bọn hắn đều cảm nhận được Bản thể cách nghĩ, hắn muốn càng vào Tử hải chỗ sâu, mượn nhờ tử vong áp lực càng nhanh kích phát bản thân đi sáng tạo chiến kinh!

“Huh! Ngươi cũng nên ra ngoài thôi! Chuyện chúng ta cần làm còn rất nhiều, còn không sáng tạo xong chiến kinh ta tạm thời chưa rời đi Tử hải, chuyện bên ngoài do hai ngươi tự mình chủ trương đi!“. Bản thể con ngươi đen kịt thế nhưng giọng điệu vẫn vô cùng lạnh nhạt nói, hắn muốn tăng nhanh thời gian một chút, hắn không muốn khi có chuyện xảy ra hắn thực lực không đủ, tinh không hôm nay cục diện sẽ thay đổi ra sao khi Thái cổ chủng tộc hiện thế hắn không biết, còn có cái kia Thờ phụng thế gia, hắn không muốn bản thân cùng người thân phải tham gia một trận vô nghĩa cuộc chiến, mọi chuyện đầu cần thực lực vô cùng mạnh! Huống chi hắn nếu lại như trước đó gặp một đám đại năng như Thánh tộc không biết xấu hổ đánh lén, chưa chắc hắn đã bảo toàn!

“Với thực lực hôm nay của chúng ta có lẽ có thể cùng Hư vô cảnh giai đoạn đầu danh đua rồi, ngươi vẫn là lo sợ đám Thái cổ đại năng kia sao?“. Thần Thể đương nhiên hiểu Bản thể lo lắng thì nói. Có thể uy hiếp đến bọn hắn hôm nay đã gần như không có, thế nhưng nếu Thái cổ cường giả xuất hiện thì lại là chuyện khác, hôm nay tinh không tốc độ cường hoá giống như lại tăng lên, Thái cổ chư tộc ngày hiện thế lại muốn gần hơn nhiều!

“Không đủ! Chúng ta tu luyện tốc độ nhanh là không sai, thế nhưng ngươi nghĩ xem, chúng ta khi nào chiến lực mới có thể tiến một bước dài vượt qua Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất?“. Bản thể vẫn lạnh nhạt nói. “Nội trong mười năm chúng ta đạt đến Thánh cảnh là không khó nhưng chiến lực chưa chắc đã diện rộng tăng lên...Chúng ta cần mau chóng đột phá Hư vô cảnh!“. Hắn kiên định nói. “Khi đó như ngươi có Luân hồi chi bàn, ta chiến kinh càng thêm cường đại, ngày đó chúng ta mới không cần lo sợ Thái cổ chủng tộc!“. Hắn kiên định nói.

“Huh! Quyết định vậy đi!“. Thần thể cũng không nói nữa, hắn đương nhiên biết bản thể nói cũng không sai. “Còn chuyện của Lão Ngũ, ngươi có dự định gì? Lấy Hắc Nhật Kim Ô bản tính, Lão Ngũ tương lai sẽ là kẻ địch của ta, ngươi tại sao vẫn để như thế?“. Hắn khó hiểu nói. Quyết định để Vũ Thiên Dương rời đi là do Bản thể ah.

“Hắc! Một cái Hắc Nhật Kim Ô cũng muốn ảnh hưởng đến hắn? Có thể tính cách của bọn hắn tương đồng nhưng quyết định làm việc vẫn là Lão Ngũ, sau này Hắc Nhật Kim Ô sẽ như toạ kị của hắn thôi!“. Bản thể cười lạnh. “Cho dù nó là Hông hoang cự thú kiệt xuất nhưng dám tính toán ta Vũ gia kết cục chắc chắn không tốt đẹp, nếu không phải ta còn chưa có cách tách nó cùng Lão Ngũ ra thì ta đã sớm cho nó biết, thời đại này, bất kể là Hồng hoang cự thú, Thái cổ chủng tộc hay Thái sơ sinh linh thì bọn hắn còn chưa chắc đã là kẻ nắm quyền!“.

“...“. Thần thể thân thể hơi chút chấn động, bọn hắn từ khi tách ra, nhiều suy nghĩ đã không cùng nhau, lẫn nhau cũng không rõ hoàn toàn, chỉ có khí ở đối phương chủ động để lội thì kẻ kia mới biết. Bản thể một câu nói để cho Thần thể thấy Bản thể giống như thay đổi là một người khác, đạt đến một cấp độ cao hơn Thần Ma hai thể nhiều, tuy rằng vẫn còn kiêng kị Thái cổ chủng tộc không thôi nhưng đã không lo được mất nhiều như trước, làm việc đã phóng khoáng hơn nhiều! Đây mới là bản tính hắn nên có!

Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Thần thể nhìn phía xa xa bên ngoài Tử hải, Bản thể không muốn rời đi nhưng hắn sẽ rời đi, còn nhiều chuyện hắn muốn làm đây.

“Như vậy ta trước rời Tử hải, chiến kinh mới của ta không biết khi nào chính thức hoàn thiện, ta có dự định tìm một chỗ bế quan sau đó sẽ về Liệt Thần tinh vực thực hiện ước định“. Thần thể chân đạp Luân hồi chi bàn chậm rãi bay lên nói rồi quay người đi ra Tử hải.

“...“. Bản thể thấy như vậy cũng không nói gì, có chuyện bọn hắn có thể tâm linh trao đổi được nên cũng không quá cấp bách, mỗi cái một hướng đi có lẽ cũng tiện lợi vô cùng! Chỉ là hắn không biết chờ đợi Thần thể là bẫy dập vô cùng đáng sợ!

Nói thì chậm nhưng rất nhanh, chưa đến năm canh giờ Thần thể đã đi ra Tử hải, chào đón hắn không phải là đại trận diệt sát, cũng không phải là hoang vu bất tận Tử hải bờ biển không một bóng người, mà cách Tử hải bờ biển một trăm dặm, cũng chính là giới hạn ảnh hưởng của Tử hải đang ngồi một cái mặt như quan ngọc, tròn như trứng ngỗng, xinh đẹp vô song, chỉ là tóc trắng mượt dài thẳng, vàng tai nhọn cho thấy nàng là Thánh tộc một thành viên, Vũ Thiên Quân lập tức nhận ra đó chính là Thánh tộc Nhị Thánh hậu cùng hắn giao chiến gần một năm trước!

Nhị Thánh hậu một dạng nhàn nhã ngồi bên một cái bàn đá nhâm nhi chén trà nhỏ, không biết đã qua bao lâu nhưng nước giống như vẫn còn nóng lắm, nàng vừa uống trà khoé miệng khẽ cười, là một bức tranh vô cùng hài hoà cùng hấp dẫn, Vũ Thiên Quân đương nhiên đã thấy nàng, cho dù là hắn cũng phải tấm tắc lấy làm kỳ lạ! Chỉ là Nhị Thánh hậu mặc dù đã biết Vũ Thiên Quân sắp đến đây nhưng cũng không phản ứng chút nào, điều nay làm cho hắn có chút thấy quái dị, nàng giống như đang đặc biệt chờ hắn chứ?

“Thánh tộc xem ra càng lúc càng tự tin rồi chứ? Ngươi đến đây là để nạp mạng cho ta sao?“. Vũ Thiên Quân đi ra khỏi Tử hải đến gần chỗ Nhị Thánh hậu lạnh lùng nói. Chuyện lạ tất có yêu ah!

“Ha ha! Cho dù là đang chiến tranh cũng không thể chém giết Sứ giả mang thông điệp hoà giải chứ?“. Nhị Thánh hậu ngước con ngươi mỹ lệ lên nhìn Vũ Thiên Quân che miệng cười nói.

“Muốn dùng mị lực với ta?“. Vũ Thiên Quân nhíu mày lạnh lùng nói. “Từ ngày các ngươi đối với Vũ gia ta phía sau thao túng tiến hành đồ sát tộc ta thì các người đã không thể sống thoải mái với ta rồi!” Hắn con ngươi loé lên sát khí nhìn chằm chằm Nhị Thánh hậu nói.

“Bọn ta làm việc cũng không đến mức diệt tuyệt, nếu không ngươi nghĩ ngươi hôm nay còn sống? Gia tộc ngươi có thể còn tồn tại? Ngươi nên biết, bọn ta làm việc chỉ là do gia tộc khác nhờ vả thôi, kẻ muốn diệt tộc các ngươi vốn không phải bọn ta!“. Nhị Thánh hậu giống như bình thản nhiều lắm nói.

“Huh...“. Vũ Thiên Quân con ngươi co rụt như đã không có tiêu cự, gia tộc nào cường đại đến mức có thể nhờ đến Thánh tộc? Thánh tộc muốn diệt Vũ gia đã làm cho người ta không thể hiểu rõ, còn có thế lực cường đại hơn muốn diệt Vũ gia? Thế nhưng tinh không này có gia tộc nào cường đại đến mức có thể nhờ vả Thánh tộc làm việc? Không lẽ là Thờ phụng thế gia một trong? Không có khả năng nhiều lắm đi... Nhị Thánh hậu giống như không nói dối... Chuyện này cũng quá rối rắm rồi. Hắn lắc đầu, con ngươi chuyển lạnh nhìn Nhị Thánh hậu. “Bất kể thế nào cũng không thể phủ nhận chuyện Vũ gia ta là do Thánh tộc các ngươi làm, ngươi hôm nay lưu lại chỗ này đi!“. Hắn tay phải Luân hồi chi lực lập tức hiện lên, thân hình biến mất, hắn hôm nay đương nhiên sẽ không để Nhị Thánh hậu rời đi dễ dàng!

“Haizzz, vốn bọn ta cũng không muốn cùng ngươi tiếp tục là địch, ngươi nghĩ ta đến đây gặp ngươi mát không có chuẩn bị?“. Nhị Thánh hậu lắc đầu, dưới chân đài sen màu tím hiện lên, chín cánh hoa khép lại bao lấy nàng. “Thánh Hoàng đã cho ngươi một cơ hội nhưng ngươi không biết tiếp lấy, như vậy bọn ta lần này bằng mọi giá chém đi ngươi!“. Nàng vô cùng tự tin nhìn Vũ Thiên Quân thân hình hiện ra phía bên trái nàng nói. Đồng thời hư không mấy trăm dặm xung quanh đó quang hoa bắn len khắp nơi như che lại thiên địa, chính là đại trận không lâu trước đó vây khốn Vũ Thiên Quân cùng Thái Thương gia tam Thánh. Triệt thiên sát thần trận!

“Vũ Thiên Quân! Bản Hoàng đã cho ngươi một cơ hội, ngươi đã không biết sống chết như vậy Bản Hoàng hôm nay sẽ tiền ngươi lên đường!“. Kèm theo đó một giọng nói trầm ổn, uy thế bt hai thiên vang lên.

“Ha ha! Cho dù là các ngươi cả Thánh tộc hôm nay phát động cũng không có khả năng chém giết bản thiếu gia!“. Vũ Thiên Quân tự tin nói. Hắn Thần thể hôm nay tu vi cùng trước đó đánh với Thánh tộc còn kém một chút, thế nhưng lấy hắn Thái sơ thân thể thì việc vận dụng Luân hồi chi lực càng thêm bá đạo cùng lâu dài, hắn đương nhiên không sợ Thánh tộc! Quyền thế đánh thẳng lên Tử liên bao phủ Nhị Thánh hậu!

“Ha ha! Thêm lão phu thì sao?“. Bất chợt lại có một giọng nó già nua tang thương vang lên, một ông lão hư ảnh hiện lên bên cạnh Nhị Thánh hậu cười nói. Lão giảtốc độ thậm chí còn nhanh hơn Vũ Thiên Quân cảm lại một quyền của hắn!

“Ngươi... Ngươi...“. Vũ Thiên Quân thấy đột nhiên nhô ta một Lão giả cản lại một quyền của mình thì kinh hô, con ngươi co rút càng thêm lợi hại. “Ngươi làm sao có thể xuất hiện ở thời đại này?“.

@@@@@ Có lỗi lắm nhưng ta không biết phải nói sao, công việc thay đổi đột xuất nên thời gian cho việc viết truyện gần như không có, phải đến tuần sau thì mới có thời gian viết chính được! *cúi đầu*

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.