Ma Thần Thiên Quân

Chương 268: Chương 268: Kẻ cùng Vũ Thiên Quân một đẳng cấp! (1)




Thần Quân lực lượng hao hết cho dù vạn dụng Thái sơ chân thân nhục thể lực lượng cản được Thần Anh Vô Địch một kích thì cũng không có khả năng tiếp tục cản lại một kiếm của Thánh Hoàng, nên biết Thánh Hoàng cầm trong tay kiếm chính là Vạn tượng chi kiếm, uy lực tuyệt đối đáng sợ, cho dù là Thần Quân đang ở đỉnh phong cũng không dám lấy nhục thân đi đón lấy kiếm này.

Thế nhưng biến cố bất ngờ xảy ra, Thần Quân không ngờ đến, Thánh Hoàng không ngờ đến, thậm chí Thần Anh Vô Địch cũng không hiểu kẻ đang dùng hai ngón tay kẹp chặt mũi kiếm của Vạn tượng chi kiếm kia.

“Huh, Lê huynh! Đã lâu không gặp!”. Thần Quân nhìn thấy người đến thì nhếch mép cười cười. Cường đến đây hắn đương nhiên không cần lo nữa, tuy rằng không biết tên này đã đến một bước kia chưa nhưng chắc chắn đủ sức khiến cho tất thảy tu giả ở đây kinh hồn mà bỏ chạy, chỉ riêng việc dám lấy nhục thân chi khu kẹp chặt Vạn tượng chi kiếm đã cho thấy hắn lực lượng lại tăng một đoạn, khí tức lại càng thêm trầm trọng ah.

“Chậc! Hóa ra công kích vừa rồi là của Thần Quân huynh!”. Cường cũng nhếch mép cười cười. “Có thể khiến ngươi trọng thương như vậy xem ra cũng không đơn giản!”.

“Rung...”. Bất chợt Vạn tượng chi kiếm quang hoa nộ phóng, cùng với đó thân kiếm rung lên kịch liệt nhằm thoát ra Cường kiềm chế.

“Huh!”. Cường đang cùng Thần Quân cười cười thì mày nhíu lại. “Hừ!”. Hắn tay trái hai ngón tay bị tách ra nhưng không thu về mà hóa chưởng vỗ lên Vạn tượng chi kiếm.

“Rầm!”. Một cái vỗ nhẹ nhưng mang theo bài sơn hải đảo lực lượng đập lên Vạn tượng chi kiếm, một tiếng trầm đục vang lên thì Vạn tượng chi kiếm cùng Thánh Hoàng đều không ngoại lệ bị đánh lui lại phía sau mấy dặm mới có thể ổn định thân hình, ngay sau đó Cường thân hình nhẹ lui về phía sau một bước đã đứng ngay trước mặt Thần Anh Vô Địch đang lao về phía hắn, tay phải hóa trảo chụp lên ngực Thần Anh Vô Địch, tốc độ vậy mà không chút nào kém thân mang Thời không chi lực Thần Anh Vô Địch!

“Hả...”. Thần Anh Vô Địch con ngươi co rụt kinh sợ thế nhưng phản ứng cũng không chút nào chậm, hai tay đồng thời đưa ra phía trước như muốn túm lấy tay của Cường sau đó đồng thời xoay tròn. “Thời không xoắn giết!”. Hắn gầm lên nói. Bất kể Cường là ai nhưng đã giúp Thần Quân đương nhiên sẽ là kẻ địch, hắn đương nhiên sẽ không bảo lưu cái gì, huống chi Cường còn vừa mới “tập kích” đẩy lùi Thánh Hoàng cùng Vạn tượng chi kiếm ah, thực lực đương nhiên không phải đùa.

“Ah...”. Cường con ngươi khẽ co lại một tiếng kinh ngạc thế nhưng tay phải vẫn không chút nào giảm lực, một tay đã đập lên ngực Thần Anh Vô Địch, đồng thời với đó Thời không lực lượng cũng như hai con phong long quấn lấy tay hắn không ngừng xoắn mạnh đi về phía vai.

“Roẹt!”. “Ầm!”. Như có tiếng xé rách vang lên, hai bóng người giao thủ chớp nhoáng liền tách ra, tốc độ nhanh đến mức khó tin.

“Hừ!”. Thần Anh Vô Địch ngực y phục bị xé rách, trên đó thậm chí còn nhìn thấy rõ bốn vệt máu đỏ tươi đang muốn rỉ ra bên ngoài, hắn lạnh rên một tiếng có vẻ đau đớn, nếu không phải lúc cuối hắn thu tay lùi lại nhanh chóng, một chảo ia chỉ sợ đã moi ra tim hắn, chính hắn cũng không ngờ kẻ đến đáng sợ cùng liều lĩnh như vậy, lúc này lại muốn cùng hắn lưỡng bại câu thương, thế nhưng khi hắn nhìn về phía kẻ bí ẩn kia thì trợn mắt như không tin vào mắt mình...

“Roạt!”. “Roạt!”. Cường thần hình cũng lùi lại một bước đứng vị trí ban đầu trước mặt Thần Quân, chỉ khác hắn đã quay lưng về phía Thần Quân, đồng thời liếc nhìn trên tay phải của hắn Thời không xoắn giết lúc này mới thể hiện ra nó kinh khủng một mặt, tay phải của hắn như đang bị hai con phong long xoắn lấy khiến cho tay áo xoắn lại, da thịt co thắt, kỳ lạ đó là vẫn không hề phá toái.

“Thú vị!”. Cường con ngươi như đen lại thâm thúy nhìn Thời không xoắn giết đang tiếp tục xoắn về phía vai phải của mình nhưng cũng không có nhiêu phản ứng, bất chợt hắn hừ lạnh. “Cút!”. Hắn lạnh lùng gầm lên một tiếng, thể nội lực lượng như hồng hoang cự thú tràn ra lập tức đẩy lùi Thời không lực lượng ra khỏi tay phải, đồng thời khiến nó lập tức biến mất vô tung ngay khi bị đẩy ra, uy lực kinh khủng.

“...”. Vũ Thiên cùng ba vị Thiên kiêu giao thủ cũng trong chớp mắt, hắn được Thiên phạt chi kiếm hình chiếu bảo vệ nên tạm thời không bị thương thê nhưng mặt mũi ầm trầm dễ sợ, hắn tuy rằng chỉ có một người đối phó ba người thế nhưng nên nhớ cả ba người kia đều đang bị thương không nhẹ ah, làm sao hắn lại vẫn không thể áp đảo tuyệt đối được? Điều này khiến hắn khá khó chịu, thân hình nhẹ lui đã đứng bên cạnh Thần Quân, về phần Cường người này hắn cũng không biết, chỉ có thể sơ đoán đây là bằng hữu của Thần Quân, thực lực chỉ sợ không kém mấy vị Thiên kiêu kia bất kỳ vị nào, Thần Quân bằng hữu đương nhiên không phải phàm nhân ah!

“Ồ? Uy áp thật kinh khủng!”. Lúc này tản đi không tiếp tục giao tranh nữa Cường mới quay đầu nhìn Vũ Thiên cùng đang treo trên đầu hắn Thiên phạt chi kiếm hình chiếu tấm tắc làm kỳ lạ nói. Thế nhưng hắn con ngươi không có bao nhiêu sợ hãi hay khiếp sợ, chỉ là như một cái hiếu kỳ bảo bảo đánh giá vũ khí mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.