“Ngươi nói Vũ Thế Nguyệt, Tiểu Nguyệt là người quen của ngươi?”. Thần Quân lời nói vừa mới dứt thì một giọng nói có vẻ không mấy tin tưởng vang lên.
“Huh?...”. Thần Quân nghi hoặc quay đầu nhìn sang thì thấy người nói là một nữ nhân khoảng ba mươi, phong vận vô cùng hài hòa, đặc biệt, người này tu vi không chút tầm thường, Thánh tổ bước thứ hai đỉnh phong! Đứng bên cạnh nàng còn có ba người, một nam hai nữ xem ra có lẽ là một đoàn đội. Đặc biệt nam tử thanh niên kia, tu vi thậm chí còn cao hơn nư nhân đứng đâu một đoạn, Thánh tổ bước thứ tư hậu kỳ, xem ra có chút cường đại.
“Di?!?”. Một lời nói dĩ nhiên khiến cho nhiều người quay sang nhìn Thần Quân, chỉ là tiếp đó có nhiều tiếng kinh ngạc, không vì điều gì khác mà là kinh ngạc về “nhan sắc” của hắn, không thiếu mỹ nhân liếc mắt nhìn hắn ah.
“...”. Thần Quân nói đương nhiên cũng làm cho đám người Trường Dương kinh ngạc, dĩ nhiên bọn hắn cũng không tin ngay lập tức được, sau khi nghe người nói xong thì nhìn sang, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái Trường Dương con ngươi đã lập tức co lại.
“Thiên Âm Thánh Cô?”. Trường Dương kinh nghi nói.
“Ồ? Ở nơi này lại có người nhận ra ta?”. Nữ nhân đứng đầu kia kinh ngạc nhìn sang Trường Dương nói.
“Ha ha, tại hạ có may mắn ba trăm năm trước gặp qua Thánh cô ở Bông lai Thánh tông, tại hạ là Tông chủ Di Thiên tông, Trường Dương, gặp quan Thiên Âm Thánh Cô!”. Trường Dường vội cười nói. “Huh, còn không mau ra mắt Thiên Âm Thánh Cô?”. Nói xong hắn lại quay sang nói với đám người Di Thiên tông.
“Ra mắt Thiên Âm Thánh Cô!”. Trường Dương vừa nói xong thì đám người Di Thiên tông lập tức kinh hãi nói, thậm chí đám người xung quanh cũng là như thế một đám kinh ngạc như gặp thiên nhân lập tức chào hỏi.
“Huh...”. Thiên Âm Thánh Cô hơi chút kinh ngạch sau đó như hồi tưởng gì đó. “Ah... Thì ra là Trường tông chủ, không trách Bản đạo có chút quen thuộc, chỉ là tạm thời không nhớ ra, mong Trường tông chủ chớ trách!”. Bà ta tuy nói như vậy nhưng biểu hiện không mấy thay đổi, xem ra Trường Dương cũng không phải hạng người bà ta để mắt.
“Ha ha, Thánh Cô nói đùa...”. Tuy vậy nhưng Trường Dương như thụ sủng nhược kinh vội xua tay cười cười nói. Xem ra cái này Thiên Âm Thánh cô rất lợi hại ah.
“...”. Đám người cũng có chút chào hỏi nhưng Thần Quân không mấy để ý, nếu không phải đám người này nhắc đến Vũ Thế Nguyệt cái tên kia hắn cũng không muốn nhìn lắm, sau khi liếc nhìn một cái hắn đã không muốn để ý mà lại nhìn vào Đạo trần hồ, chỉ là trong nhóm người Thiên Âm Thánh cô duy nhất một cái nam tử lại không như thế, hắn nhìn Thần Quân ánh mắt như có như không địch ý!
“Tại hạ Hiên Viên Kinh Thiên, không biết vị đạo hữu đây nói Tiểu Nguyệt là người quen là có ý gì?”. Bất chợt thanh niên nam tử đứng sau Thiên Âm Thánh cô quay sang Thần Quân hỏi.
“Đúng vậy! Ngươi là người quen của Tiểu Nguyệt?”. Một trong hai nữ nhân đứng sau Thiên Âm Thánh Cô nói, giọng nói mang theo chất vấn mùi vị. Đám người này chỉ sợ địa vị không nhỏ, giọng nói không che được ngạo khí, lại thêm Thần Quân chỉ liếc nhìn bọn hắn một cái đã không mấy để ý nữa, việc này khiến cho bọn hắn những kẻ vốn là trung tâm không được thoải mái cho lắm. Thiên Âm Thánh Cô có lẽ bảo dưỡng được tâm cảnh rất tốt, không mấy chấp nhặt nhưng đám trẻ tuổi chỉ sợ không được.
“Hiên Viên Kinh Thiên? Không phải đạo trần bi xếp hạng sáu trăm ba mốt sao? Không ngờ chân thân vẫn ở đây!”. Bất ngờ có người kinh hô.
“Là hắn! Thánh Hoàng đạo, kẻ này hình như là Hoàng gia quý tộc nào đó!”. Có người khác lại nói.
“...”. Một đám nhao nhao nói, rất nhanh Hiên Viên Kinh Thiên đã trở thành trung tâm của mọi người, hầu hết đều đang nhìn hắn, có kinh sợ, đố kị và ngưỡng mộ, thậm chí có không ít nữ tu giả đều đang tung mị nhãn về phía hắn.
“Huh, xem như thế đi!”. Thần Quân cũng không quay đầu nhàn nhạt nói, có lẽ không nên nói gì ah, đám người này có lẽ rất phiền phức, Thần Quân thầm nghĩ. Về phần Hiên Viên Kinh Thiên là “cái gì đó” của vũ trụ rộng lớn hắn cũng không thèm để ý.
“Các hạ! Như vậy có phải hay không rất thất lễ?”. Hiên Viên Kinh Thiên thấy Thần Quân không mấy để ý giọng liền có chút lạnh nói.
“Đúng vậy! Khinh người quá đáng!”. Nữ nhân mở miệng lúc trước cũng có vẻ khó chịu nói.
“Ây!...”. Trường Dương đứng ngay bên cạnh thấy vậy thì mồ hôi lạnh chảy ra vội nói. “Ha ha, ta gặp Thần Quân tiểu huynh đệ ở bên ngoài nên cùng đi đến, hắn tính cách có chút lạnh nhạt...”. Hắn cười khan nói. Hiên Viên Kinh Thiên tên đang được lưu trên Đạo trần bi kia khiến hắn sợ hãi không thôi, tại vì hắn đã tự mình đi vào Đạo trần hồ nhưng tên hắn chưa một lần nhảy vào Đạo trần bi!
“Huh...”. Thần Quân con ngươi lập lòe nhìn sang Trường Dương một cái rồi khẽ thở dài lắc đầu lại tiếp tục nhìn phía trên Đạo Trần bi danh tự Vũ Thế Nguyệt đang tiếp tục đi lên, đã đạt đến ba nghìn rồi.
“Thiên nhi! Không được vô lễ!”. Thiên Âm Thánh Cô hơi nhíu mày nói sau đó quay sang Thần Quân. “Tiểu Nguyệt là Tam đệ tử của bản đạo, nó trước nay không nhắc đến mình có người quen nào, không biết Tiểu huynh đệ đây là...”. Bà ta có chút dịu giọng nói, thậm chí còn mang theo chút khí vị đặc biệt, xem ra cái tên Thiên Âm không phải đơn giản như vậy.
“Đệ tử?”. Thần Quân lúc này mới có chút kinh ngạc nhìn sang Thiên Âm Thánh Cô. Trong một khoảng khắc hắn thậm chí cảm thấy như bị hút theo tiếng nói của Thiên Âm Thánh Cô, lấy hắn cùng Thiên Âm Thánh Cô chênh lệch cảnh giới mà vẫn có tác dụng như vậy, xem ra Thiên Âm Thánh Cô cũng có không sai bản lĩnh!
“Không sai! Ngươi là gì của nàng?”. Thiên Âm Thánh Cô khẳng định nói. Bà hơi chút ý vị thâm trường nhìn Thần Quân, tuy rằng bà ta không mấy tác dụng lực lượng nhưng Thần Quân có thể tránh ra khỏi ảnh hưởng nhanh như vậy, chỉ sợ hắn tu vi không phải chỉ có Thần tôn đơn giản như vậy.
“Huh, nếu thật là người kia thì bao lâu nay Tiền bối chăm sóc nàng ta sau này sẽ trả đồng thời sẽ mang nàng đi, hi vọng Tiều bối không cản!”. Thần Quân hơi chút cúi đầu nói.
“Dựa vào cái gì? Tiểu Nguyệt cùng ta có hôn ước...”. Hiên Viên Kinh Thiên nghe vậy vội như gầm lên nói, tu vi hắn như thủy triều tuôn ra lập tức làm cho đám người xung quanh một đám kinh hãi, ai biệt được mấy người này cường đại như vậy ah. Còn may nơi này cấm tranh đấu, cả đám chỉ tách ra một khoảng thôi, Hiên Viên Kinh Thiên đương nhiên cũng có cố kỵ nên mới khỉ phát ra khí thế mà thôi, hắn đang nói thì Thiên Âm Thánh Cô vươn tay cản lại.
“Mang nàng đi?”. Thiên Âm Thánh cô sau khi cản lại Hiên Viên Kinh Thiên thì quay sang nghi hoặc nhìn Thần Quân. “Tại sao phải mang nàng đi? Cho dù ngươi là người thân của nàng cũng đâu có thể tự mình quyết định? Lại nói ngươi có thể cho nàng được cái gì mà muốn mang nàng đi? Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho nàng thì để nàng đi theo chúng ta mới là chính đồ!”.
“Hừm...”. Thần Quân mày có chút nhíu lại, không phải những câu hỏi của Thiên Âm Thánh Cô mà là những câu nói của Hiên Viên Kinh Thiên ah, cái gì mà có hôn ước... Hắn con ngươi lập lòe sau đó như cười không phải cười nhìn Hiên Viên Kinh Thiên, xem ra có kẻ xem hắn là tình địch ah! “Ngươi nói ngươi cùng nàng có hôn ước?”. Hắn giọng chuyển lạnh nói.
“Đúng thì làm sao? Hừ! Bất kể ngươi trước đó có quan hệ như thế nào với nàng nhưng nếu muốn sống thì lập tức cút đi, nơi này cấm không cho tranh đấu nhưng ngươi nếu ra ngoài...”. Hiên Viên Kinh Thiên lạnh lùng nói.
“Há...”. Thần Quân mày lại nhíu lại, tên này khiến hắn không thích cho lắm. Một cái chỉ vì ghen tị đã muốn cùng người chém giết, tính cách có chút không được “hợp cách” ah!
“Thiên nhi...”. Thiên Âm Thánh Cô liếc sang Hiên Viên Kinh Thiên nói.
“...”. Trường Dương đám người cả đám sợ hãi, bọn hắn giống như nhận được thông tin nào đó kinh sợ nhìn Hiên Viên Kinh Thiên, sau đó lại ánh mặt phức tạp nhìn Thần Quân, người sau chỉ sợ không thoát được ma trảo của người trước, kết cục chỉ sợ không được.
“Đi ra...”. Như không chút để ý mấy người kia đang mỗi người một cách nhìn, Thần Quân không tiếp tục để ý nữa và hô lên nói, theo hắn vung tay lên hai bóng người xuất hiện giữa đám người, khí tức kinh thiên động địa!
“Thiếu gia! (Chủ nhân!)”. Hai bóng người một người được hắc khí bao phủ, một người mặc thanh y, cả hai cung kính cúi đầu đối với Thần Quân nói. Là Ma Thanh Long Tiểu Thanh cùng Lôi linh tử Mộc Hưng Thế.
“Đây là...”. Tiểu Thanh cùng Lôi linh tử xuất hiện cũng không thu lại khí thế cùng uy áp khiến cho gần đó đám người đều như gặp trọng áp, Hiên Viên Kinh Thiên cùng Thiên Âm Thánh Cô con ngươi co rụt nhìn hai người vùa xuất hiện, về phần đám người còn lại không có kẻ nào có thể ngẩng đầu lên nhìn phía Thần Quân ba người, chỉ có xa xa có không ít ánh mắt kinh ngạc nhìn sang phía này. Hai người tu vi kém cũng là cùng Hiên Viên Kinh Thiên sánh ngang, Tiểu Thanh tu vi chính là đỉnh phong trong các Thiên kiêu đi vào Hư thiên bí cảnh đương nhiên đủ để kinh sợ hầu hết người đang ở phụ cận.
“Hừm... Thu lại khí thế, vào bên trong này có lẽ tốt với các ngươi!”. Thần Quân đương nhiên không mấy để ý đám người xung quanh đó mà lạnh nhạt đối với hai người nói. “Nếu gặp một cái nữ nhân mang Cửu âm thể thì... Huh! Chậc, các ngươi vào đó đi!”. Hắn muốn nói lại thôi. Nơi này là kiểm tra Đạo mà mình lựa chọn, có lẽ mấy người này cũng không giúp được Vũ Thế Nguyệt kia.
“Tuân lệnh Thiếu gia!”. Tiểu Thanh cùng Lôi linh tử liếc nhìn xung quanh một cái rồi cung kính cúi đầu với Thần Quân nói, bọn hắn bên trong Thời không thế giới nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự việc xảy ra bên ngoài, chỉ là việc này Thần Quân mới là người quyết định, hắn không nói gì hai người đương nhiên không cần xen vào. Hai người liền đã đi vào Đạo trần hồ kiểm tra Đạo mà mình theo đuổi có bao nhiêu khủng bố ah!
“...”. Tiểu Thanh hai người rời đi thì gần đó mới trở lại bình thường một chút nhưng tất thảy đều đang kinh sợ nhìn Thần Quân, có hai cái quái vật thiên phú cao tuyệt là thủ hạ, chỉ sợ kẻ này càng thêm đáng sợ.
“Ngươi thật là Tiểu Nguyệt người quen?”. Thiên Âm Thánh Cô thấy hai người Tiểu Thanh đã đi vào Đạo trần hồ thì mới thận trọng hỏi. Nếu là lúc trước bà ta đương nhiên không xem Thần Quân là có bao nhiêu đáng sợ nhưng lúc này lại khác, hai người kia một cái không kém Hiên Viên Kinh Thiên, một cái thậm chí hơn xa Hiên Viên Kinh Thiên, chỉ là cả hai đều cam tâm gọi Thần Quân một tiếng Thiếu gia, kẻ này khiến nàng có cảm giác không chân thực, lại còn việc hắn vừa rồi sử dụng không gian pháp bảo cất giữ được người sống, có được vật này không phải kẻ đơn giản, lại thêm không hề kinh sợ sử dụng trước mặt bao nhiều người thì Thần Quân nếu không phải ngu đần thì chính là đại tài, hắn cường đại đến mức không sợ kẻ khác đánh chủ ý đến mình? hắn có bao nhiêu kinh khủng?
“...”. Tuy rằng đa phần người đều đang kinh sợ đến ngây người nhìn Thần Quân, Tiểu Thanh hai người đến rồi đi đều rất nhanh nên còn có nhiều kẻ chưa thức tỉnh đây, chỉ có Hiên Viên Kinh Thiên đang âm tình bất định, con ngươi lập lòe nhìn Thần Quân không biết đang có cái gì đó chủ ý.
“Ý gì?”. Thần Quân nhíu mày hỏi Thiên Âm Thánh Cô, bất chợt con ngươi sáng lên. “Ngươi ý nói Vũ Thế Nguyệt kia là Cửu âm thể?”. Hắn như sợ cả thiên hạ không biết kinh ngạc nói, lúc này xung quanh mọi người đều đang đánh giá hắn, suy đoán hắn thân phận như thế nào lại nghe hắn nói như vậy đương nhiên đã biết đến Vũ Thế Nguyệt rồi.
“Đúng vậy!”. Thiên Âm Thanh Cô nói. “Ta mười ba năm trước dưới cơ duyên xỏa hợp gặp nàng đang bị truy sát nên đã thu làm đồ đệ, đến nay nàng đã có Thần cảnhTứ trọng thiên tu vi, thiên phú cao tuyệt!”. Bà ta như có vẻ rất tự hào về cách mình dạy dỗ nói.
“Huh! Thần cảnh Tứ trọng sao? Không tồi!”. Thần Quân gật đầu trầm ngâm nói. “Bà nói nàng bị truy sát?”. Hắn con ngươi chợt bắn ra sát khí lành lạnh nói. “Kẻ nào?”. Vũ Thế Nguyệt bị truy sát có lẽ là sau lần diệt Vũ chi chiến trên Thanh Vân tinh, có nhiều kẻ đáng chết lắm ah.
“Hả?”. Thiên Âm Thánh Cô kinh ngạc không nói nên lời. Vũ Thế Nguyệt chưa đến trăm tuổi đã có Thần cảnh Tứ trọng thiên mà trong miệng Thần Quân lại chỉ có “không tôi”? Hắn là đang khinh thường thiên tài sao? Chỉ là bà ta tâm tư nhanh nhạy lập tức liền hiểu ra, hai cái “thủ hạ” kia của hắn thiên phú cũng là cao tuyệt đây. “Về phần nàng bị truy sát là do Thục sơn một vị đệ tử muốn đem nàng về Thục sơn...”.
“Thục sơn? Lục thánh tông bên trong ba cái thần bí Thánh tông Thục sơn, Phật môn cùng Huyền môn?”. Thần Quân con ngươi lóe lên nói. “Hắc hắc! Tốt một cái Thục sơn, bản tọa xem ra cần đến bái phỏng ah...”.
“Hừ! Nói khoác không biết ngượng! Cho dù là Bản triều cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của Thục sơn, bằng ngươi một cái cũng dám xem thường Thục sơn?”. Bất chợt Hiên Viên Kinh Thiên hừ lạnh nói. Vừa rồi hai người Tiểu Thanh khiến hắn có chút kinh sợ, nhất là kẻ được hắc khí vờn quanh kia, tu vi còn cao hơn hắn một đoạn, Thần Quân quả thật khiến hắn kiêng kị. Tuy nhiên hắn kiêng kị không có nghĩa là hắn sợ, hắn đằng sau còn có cả một Vương triều, Thần Quân chưa đủ gây sợ, mặt khác Thần Quân lúc này lại giống như không xem một cái thế lực không kém Vương triều nhà hắn là Thục sơn là gì, nếu để Thục sơn biết...
“Ta gặp một kẻ cường đại hơn ngươi rất nhiều, hắn tên Đông Phương Giang Hạ, các ngươi là Tứ đại Vương triều ẩn đi trước đây?”. Thần Quân giông như không mấy để ý nói. “Về phần ngươi nói hôn ước? Hừ! Bản tọa cho ngươi hay, hôn ước hủy bỏ!”. Hắn lạnh lùng nói.
“Đông Phương Giang Hạ...”. Thiên Âm Thánh Cô cùng Hiên Viên Kinh Thiên con ngươi đồng thời co rút, cái tên kia không phải tùy tiện mà nhắc đến ah, về phần những người khác giống như không hiểu không sợ, không có bao nhiêu phản ứng.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn:
Số từ: 3001