Ma Thần Thiên Quân

Chương 263: Chương 263: Vũ Thiên Quân cơn giận (2)




Thần Quân tự bạo Luân hồi đại chu thiên thần thông công kích Đạo trần bi nhằm “cứu” ra Thiên Luân bản thể đang bị nó trấn áp bên dưới. Bạo liệt lực lượng kinh thiên động địa không những đánh cho Đạo trần bi chao đảo giải thoát cho Thiên Luân mà còn công kích đánh phá cấm chế của Đạo trần hồ, đồng thời với đó hắn cũng bị thương không nhẹ!

Không những tự bạo thần thông kiến hắn gặp phản phệ mà lực lượng dư âm càng khiến hắn bị thương thêm nặng, chỉ là hắn còn không có thời gian chữa thương ổn định thương thế thì bên ngoài Đạo trần hồ sự việc đã khiến hắn nổi giận kinh thiên, Cô cô của hắn lại bị người đe dọa? Từ khi hắn có được thực lực nhất định còn chưa có kẻ nào dám vuốt râu hùm, đừng nói bên ngoài tinh không vô tận, cho dù chính như bên trong Hư thiên bí cảnh này cũng tuyệt đối không thể tha thứ.

Không để ý Đạo trần bi bị đánh cho nghiêng ngã, Thần Quân lập tức câu thông Thiên Luân, hắn lúc này đương nhiên cần đến thần thông lực lượng của Thiên Luân để đánh giết kẻ dám đe dọa Cô cô Vũ Thế Nguyệt của hắn!

Thiên Luân cho dù bị trấn áp bên dưới Đạo trần bi thời gian dài cùng với vừa rồi phối hợp cùng Thần Quân vùng thoát ra khỏi Đạo trần bi trấn áp nhưng lấy nó nội tình thì uy lực vẫn vô cùng đáng sợ, nó thần thông chính là Thời không lực lượng, lợi dụng nó Thần Quân có thể vượt qua thời không đánh giết kẻ địch.

Thế nhưng lúc này Thần Quân có chút phản ứng không kịp, Cô cô hắn Vũ Thế Nguyệt trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng đã một đao đâm xuyên eo hắn, lấy hắn Thái sơ thân thể vậy mà không có lấy một chút ngăn cản lực lượng, có thể thấy chủy thủ kia sắc bén cùng Vũ Thế Nguyệt quyết tâm đâm chết hắn!

“Hừ...”. Thần Quân lạnh rên một tiếng đau đớn, chỗ bị đâm truyền đến cảm giác đau đớn cùng tê dại khiến hắn lập tức hiểu ra, Vũ Thế Nguyệt chủy thủ đâm vào eo hắn không những sắc bén mà còn mang theo kịch độc đáng sợ, có thể độc ngấm vào Thái sơ thân thể, loại độc này tuyệt không phải vô danh.

“Hừm!”. Thần Quân nhíu mày nhìn Vũ Thế Nguyệt, bống hắn tay phải lực lượng tuôn trào cầm cố Vũ Thế Nguyệt giũa không trung cách hắn gần nữa trượng. “Vì sao công kích ta?”. Hắn nén lại đau đớn lạnh lùng hỏi.

“...”. Vũ Thế Nguyệt con ngươi mờ mịt tuyệt vọng không hiểu vùng vẫy cố thoát khỏi Thần Quân khống chế, thế nhưng hắn cho dù có bị thương vẫn có thể dễ dàng cầm cố nàng, mặc cho nàng dãy dụa vẫn không thể tránh thoát được lực lượng đang cấm cố nàng giữa không trung.

“Chuyện gì xảy ra..”. Lực lượng cuồng bạo do vừa rồi va chạm còn chưa tán đi nên không có ai có thể nhìn thấy cục diện bên trong, Vũ Thiên là kẻ gần đó nhất tuy rằng không nhìn thấy nhưng thông qua khí tràng hắn có thể suy đoán ra được ban nãy vừa có chuyện gì.

“Hắn là kẻ giả mạo!”. Như với được cọng cỏ cứu mạng, Vũ Thế Nguyệt lập tức chỉ về phía Thần Quân đầy cừu hận nói.

“Huh...”. Lần này không những là Vũ Thiên mà Thần Quân cũng nhíu mày nhìn Vũ Thế Nguyệt, tiếp sau đó chính là kinh thiên nộ hống phát ra từ miệng Vũ Thiên.

“Ah.... Các ngươi đều phải chết!”. Vũ Thiên như dã thú bị thương gầm lên, cùng với đó tu vi không chút bảo lưu bùng lên, sau lưng hắn một cái cự kiếm vàng kim bóng mờ như mờ ảo hiện lên, tuy rằng nhìn như mờ ảo không hiện thực nhưng nó kinh khủng uy áp kia làn tràn khắp cả thiên địa khiến cho tất thảy Thí luyện giả đang xem trò vui còn đang mờ mịt không hiểu kia đều phải giật mình tỉnh lại!

Đạo trần hồ không ngừng vang lên tiếng nổ lớn nhưng lúc này tất cả sự chú ý đều đang chuyển lên cự kiếm bóng mờ kia, nó uy áp cùng hình tượng lập tức đã khiến cho bọn hắn biết, Vũ Thiên lúc này đã không có cố kị, hắn muốn toàn lực chém giết rồi!

“Ha ha ha! Các ngươi cho dù cứu được nàng thân thể nhưng đừng hòng cứu được nàng tính mạng, lúc này nàng tính mạng đang nằm trong ta bản Thánh tử!”. Đột nhiên một giọng cười lạnh lùng vang lên, chính là trước đó bị Thần Quân một kích kinh hãi chạy trốn, thế nhưng lúc này Thần Quân bị Vũ Thế Nguyệt một đao đâm thương, thân lại mang kịch độc, hắn đương nhiên không sợ. “Vốn định cho Vũ Thiên một món quà bất ngờ, không ngờ lại để ngươi hứng nhận...”. Người nói là Thần Anh Vô Địch, chỉ là hắn còn không biết Thần Quân rút cục là thần thánh phương nào.

“Vô sỉ...”. Vũ Thiên đang chuẩn bị phát động công kích nghe nói như vậy thì chậm lại một nhịp mắng lớn.

“Khoan đã!”. Thần Quân cũng đồng thời với đó giơ tay ngăn cản Vũ Thiên, hắn khóe miệng máu đen chảy ra, chính xác là máu đen ah! Hắn Thái sơ thân thể máu đỏ tươi như châu ngọc lúc này lại là một màu đen kịt, có thể thấy độc lực đáng sợ nhường nào?

Thần Quân đưa tay ngăn cản Vũ Thiên đương nhiên không phải sợ, hắn có lý do của hắn, phản phệ trước đó khiến hắn bị thương không nhẹ, đã ảnh hưởng không nhỏ đến chiến lực của hắn, lại thêm độc tính không biết dây dưa bên trong thể nội không ngừng ăn mòn tiến về phía Tiểu Ma giới, tình thế khá nghiêm trọng, lại thêm Vũ Thế Nguyệt tình huống không rõ khiến hắn có chút bế tắc.

“Hừ...”. Vũ Thiên giống như không hiểu Thần Quân hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn là thu tay lại đứng lạnh lùng nhìn xunh quanh, lực lượng cuồng bạo qua đi, Đạo trần hồ ngoài những tiếng đì đùng từ bên dưới Đạo trần hồ đang không ngừng vang lên kia thì đã gần như yên ổn lại, Vũ Thiên ba người chính là đang bị hơn ba vạn Thí luyện giả vây quanh, trong đó đương nhiên có kẻ là muốn chém giết Vũ Thiên, có kẻ lại là đang xem trò vui mà thôi, hiếm khi có dịp ah.

“Ngươi rút cục đã làm gì nàng?”. Thần Quân lạnh lùng nhìn Thần Anh Vô Địch nói. Kẻ này khí tức Thần Quân có chút quen thuộc nhưng hắn tạm thời còn chưa nhớ ra, thế nhưng hắn không nhớ không có nghĩa là kẻ kia không nhớ.

“Là ngươi! Làm sao lại là ngươi?”. Thần Anh Vô Địch con ngươi co rút kinh sợ thất thanh nói. Ban nãy hỗn loạn lực lượng khiến hắn không thể nhận ra kẻ đột nhiên công kích cứu ra Vũ Thế Nguyệt là ai nhưng khi lực lượng tản đi thì hắn đã có thể nhận ra kẻ địch bí ẩn, chính là kẻ không lâu trước cùng hắn cách không một trận chiến, không những thế còn đánh hắn phải chật vật rút lui đây.

“...”. Hỗn loạn qua đi thì Thí luyện giả gần đó cũng nhìn ra được tính huống lúc này, có chút khinh bỉ Thần Anh Vô Địch ah, thật sự không đáng với danh hào Thái cổ Thần tộc. Thế nhưng biết cường địch lợi hại mà vẫn muốn quang minh chính đại chém giết chỉ sợ càng khiến người ta cười lớn hơn, đôi khi dùng mọi thủ đoạn để dành được thắng lợi mới là cách dẫn đến con đường thành công ah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.