Ma Thần Thiên Quân

Chương 265: Chương 265: Vũ Thiên Quân cơn giận (4)




“Hự...”. Vũ Thế Nguyệt khóe miệng đột nhiên rên nhẹ một tiếng đau đớn, khuôn mặt trắng mịn không che dấu được vẻ đau khổ đã tái nhợt, đây chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi, nếu có ai như Thần Quân lúc này đang nhìn vào bên trong thức hải của nàng chỉ sợ sẽ trợn mắt há mồm khieps sợ, bất kẻ tu giả cường đại cỡ nào thì khi linh hồn gặp tổn thương khả năng sống sót đều sẽ hạ xướng thấp nhất!

“Đùng...”. Từ bên cạnh Vũ Thế Nguyệt có thể như có như không nghe thấy một tiếng nổ, đây chính là hậu quả khi Thần Anh Vô Địch tự bạo Thần nguyên ấn ký hắn đánh vào bên trong thức hải của Vũ Thế Nguyệt. Điều này khiến bản thân hắn cũng không nhẹ nhõm nhưng có thể nhất trọng khiến cho Thần Quân đang từ bên ngoài cấm cố thức hải của nàng gặp phải trọng kích thì hắn càng vui vẻ nhận lấy, về phần Vũ Thế Nguyệt tính mạng đã không có trong tính toán của hắn.

“Khụ!”. Quả nhiên không ngoài Thần Anh Vô Địch dự đoán, Thần Quân thân hình như gặp trọng kích rung lên bần bật, khóe miệng máu còn chưa ngừng chảy lại trào ra máu tươi thế nhưng hắn vẫn không chút phân tâm, lúc này hắn chỉ cần một chút sơ sẩy Vũ Thế Nguyệt tình trạng chỉ sợ còn đáng ngại mẫu thân hắn khi xưa, kết cục chỉ có một đó là linh hồn tan nát, vĩnh bất siêu sinh!

“Vô liêm sỉ!”. Thần Quân răng cắn chặt lạnh lùng nhìn Thần Anh Vô Địch, hắn trước nay có khuôn mặt này một là khi mẫu thân hắn gặp độc thủ, hai chính là lúc này, người thân của hắn tại trên tay hắn có nguy cơ vẫn lạc, hắn làm sao có thể cho lịch sử tái diễn? “Vô dụng!”. Lúc này hắn chỉ có thể giận cá chém thớt nhìn sang Vũ Thiên lạnh lùng tức giận nói.

“Ngươi...”. Vũ Thiên trợn mắt định nói gì lại thôi. Qua Thần Anh Vô Địch cùng Thần Quân ngắn ngủi nói chuyện thì hắn cũng như bốn vị Thiên kiêu bí ẩn kia đều rõ ràng, Vũ Thế Nguyệt chỉ sợ gặp nguy rồi.

“Ha ha ha! Thần hồn bị ta phá toái, ngươi cho dù giữ lại được một sợi linh hồn mỏng manh cũng đừng mong cứu sống nàng, không những thế ngươi còn phạm một sai lầm lớn, thương thế của ngươi chỉ sợ càng thêm nghiêm trọng rồi!”. Thần Anh Vô Địch ngửa mặt cười lớn nói. “Các vị, nhân lúc này chúng ta tru sát cả hai bọn hắn ah, đêm dài lắm mộng!”. Hắn quay đầu nhìn bốn vị Thiên kiêu cười nhàn nhạt nói, thân hình đã lóe lên biến mất, không nói cũng biết mục tiêu của hắn chín thành là Thần Quân!

“...”. Bốn vị bí ẩn thiên kiêu cũng không có giao lưu cái gì, thân hình cũng như tia sáng lao về phía Vũ Thiên cùng Thần Quân, bọn hắn lúc này đương nhiên là chia nhau lần lượt chém giết hai người.

“Hay là bỏ...”. Vũ Thiên con ngươi co rút vội nói, chỉ là khi nhìn thấy cặp mắt như dã thú của Thần Quân thì ngậm miệng không nói, hắn cho dù lại cường đại cũng không có khả năng cùng năm kẻ cùng mình tương đương chém giết, nhiều lắm là lưỡng bại câu thương, mà hắn kết cục chỉ sợ rất thảm, lại thêm hắn chung quy cũng mới mười tám tuổi, tâm tính cho dù vượt xa tuổi nhưng cũng có giới hạn mà thôi. Mặt khác, Vũ Thế Nguyệt cho dù đúng là cô cô của hắn nhưng tình cảm cũng không nhiều, tộc nhân trong mắt hắn còn chưa đạt đến mức khiến hắn phải liều mạng. Thế nhưng bảo hắn lâm trận bỏ chảy, nhiệt huyết trẻ tuổi ah, dĩ nhiên không cho phép...

“Nếu ngươi không cản được cả bọn hắn thì cố gắng cản lại hai trong ba kẻ đó đi!”. Thần Quân đang không tiện phân tâm nói. “Thiên Luân, ngươi khống chế Hư không thiết thụ cùng Sa yêu giúp ta ngăn cản ba kẻ còn lại... Mau!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.