Ma Thần Tử Tinh

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Lưu manh hỗn hỗn (thượng)




“Thủy mạc quang hoa”. Một thanh âm yêu kiều vang lên, một cô gái với mái tóc dài, y phục màu lam sau lưng có kết một con bướm, trong tay cầm một cái ma trượng, ma trượng làm bằng lam bảo thạch chế tạo thành hình dáng vô cùng đáng yêu, kết hợp với vóc dáng cô gái càng làm cho nàng thêm khả ái, đó chính là công chúa của Phi Long đế quốc – Băng Nhu Nhi.

Nàng lúc này đã là cao cấp ma pháp sư, sư phụ nàng chính là Lam Lam mẫu thân của Tử Tinh, lúc này chỉ thấy toàn thân nàng quang hoa lam sắc bao phủ, đây chính là phòng ngự ma pháp, nàng bây giờ mới có 15 tuổi a, 15 tuổi đã đạt đến cao cấp ma pháp sư, đúng là một cô gái thiên tài a.

Lam Lam đi tới chứng kiến Nhu Nhi thi triển ma pháp thì gật đầu cao hứng nói: “Nhu Nhi làm rất tốt, mới có vài năm mà đã tu luyện đạt cao cấp ma pháp sư, hoàng thượng mà biết thì sẽ vô cùng cao hứng, nếu muốn đột phá lên ma đạo sư thì cần phải cố gắng nhiều a.”

Nhu Nhi nhìn thấy sư phụ bèn nhu thuận chạy lại ôm chầm lấy nàng làm nũng nói: “Sư phụ, Nhu Nhi đã thành công ... hì hì, cám ơn sư phụ dạy dỗ Nhu Nhi mới có thành tựu hôm nay, Tử Tinh ca ca còn lợi hại hơn a, cũng đạt tới rồi đại kiếm sư cảnh giới, khắp thiên hạ đều biết đại danh của Tử Tinh ca ca, ngày mai phụ hoàng còn muốn ban thưởng ‘Vương giả huân chương’ cho Tử Tinh ca ca đó.”

Lam Lam cũng gật đầu nói: “Chúng ta đi xem Tử Tinh nào, hắn bây giờ hiện đang ở khiêu chiến cha hắn, không biết có hay không xúc phạm đến cha hắn không a, chúng ta tới xem sao.” Lam Lam nói xong bèn hướng hoa viên đi đến.

Chỉ thấy một thiếu niên chừng 16 tuổi lúc này không còn nét ngây thơ như tiểu hài tử năm nào nữa, với mái tóc dài màu vàng phiêu dật trong gió, hai mắt màu tím, toàn thân mặc y phục màu đen của quý tộc phương tây, hình dáng cùng với Lạp Phỉ Nhĩ giống nhau, vẻ tuấn tú hoàn toàn kế thừa mẫu thân hắn.

Con mắt hắn đang chú mục phía trước, cầm trong tay một thanh kiếm nhìn phía trước hắn một nam nhân cũng cầm một thanh kiếm, trên thân tản mát ra khí thế làm cho người khác sợ hãi, đây chính là do chiến trường lịch duyệt tạo ra. Đúng, chính là một khí thế bất chiến nhi khuất, Tử Tinh không giám chậm trễ, hắn đang tìm một tia sơ hở.

Tay Tử Tinh bất chợt động, toàn thân vận khởi tử sắc đấu khí, đấu khí có thể tăng cường chiến đấu lực cùng với công kích lực, lại có hiệu quả phòng ngự, nhất chiêu của Tử Tinh giống như phi vũ lưu tinh hướng đối phương cực nhanh đâm tới, Tử Tinh cả người ở trên không, ánh kiếm hoa phá không khí sinh ra một ít khí lưu có thể thấy tốc độ cùng lực đạo mạnh cỡ nào, hắn không có hạ thủ lưu tình.

Cổ Phong lúc này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đương nhiên không lựa chọn phòng ngự bởi đó không phải là cách hắn thường làm, hắn cũng lao tới với tốc độ so với Tử Tinh còn nhanh hơn, nhìn thấy Tử Tinh hoành kiếm đâm tới hắn mới vận khởi ngân sắc đấu khí, kiếm cũng bao trùm ngân sắc quang mang một chiêu như mãnh hổ tốc độ cực khoái chặn ở Tử Tinh một kiếm.

Tử Tinh mỉm cười, thân thể đột nhiên hạ xuống mặt đất đồng thời một tay phách tại mặt đất sau đó 360 độ hướng không trung phiên chuyển, kiếm theo đó cũng xoay tròn với tốc độ cực nhanh, Cổ Phong với ánh mắt tán thưởng, không nghĩ tới hắn còn có thể biến chiêu như vậy, lớn tiếng hô: “Hảo chiêu.” Tuy nhiên hắn vẫn không nhượng bộ, nếu nói về nhanh thì hắn chắc chắn nhanh hơn Tử Tinh nhiều vì thế kiếm của hắn cùng với kiếm của Tử Tinh hai người giao phong…

Tại chiến trường, nếu nói về bạo phát lực thì Tử Tinh bây giờ còn chưa hiểu được điểm này bởi vì kinh nghiệm chiến đấu quá ít, Cổ Phong bỗng tăng mạnh lực đạo cùng tốc độ làm cho Tử Tinh cuối cùng cũng không chịu được bị Cổ Phong một kiếm đâm vào áo… Tử Tinh thua.

Tử Tinh cũng không có buồn vì điều này vì có thể bức một Kiếm thánh xuất ra nhiều chiêu như vậy, hơn nữa cha mình còn là Nguyên soái, đã ma luyện trên chiến trường rất nhiều nên lực lượng càng thêm mạnh, hắn mỉm cười nói: “Cha, vừa rồi cha sử dụng bao nhiêu lực lượng vậy, hắc hắc, dám chắc rất cao a.”

Cổ Phong gật đầu, có chút cao hứng nói: “Ân, tinh nhi, con lần này so với lần trước tiến bộ hơn nhiều, buộc cha phải dùng đến 7 thành lực lượng, hơn nữa ngươi mới 16 tuổi mà đã đạt đến cấp bậc Đại kiếm sư, ngươi chính là một siêu cấp thiên tài của đại lục đó, chắc ngày mai Hoàng thượng sẽ cho gọi ngươi vào cung để ban thưởng cho ngươi một danh hiệu vinh dự, toàn thế giới cũng chỉ có ngươi mới có được đặc ân đó.”

Tử Tinh cũng rất là cao hứng sau đó hướng Cổ Phong cảm tạ: “Đều là do công lao của cha thường ngày dạy bảo, hài nhi mới có ngày hôm nay, tất cả đều là do cha tài bồi, nhưng mục tiêu của Tinh nhi không chỉ đạt tới cảnh giới Kiếm thần trong truyền thuyết mà hài nhi còn muốn siêu việt hơn nữa, hài nhi muốn cho mọi người thấy được Kiếm thần không phải là một danh xưng trong giấc mộng.” Nói đến đó trong mắt Tử Tinh toát lên vẻ kiên định đồng thời có một vẻ vương giả khí tức làm cho Cổ Phong tán thưởng gật đầu.

Nhu Nhi lúc này cũng chạy tới cao hứng kéo tay Tử Tinh phe phẩy nói: “Tử Tinh ca ca thật là lợi hại, hì hì, tuổi còn trẻ mà đạt tới đại kiếm sư, Tử Tinh ca ca tên tuổi đã chấn động toàn đại lục, gần đây Phi Long thành đều bàn về ngươi đó, Tử Tinh ca ca bây giờ thành người nổi tiếng rồi a, trở thành đại ngôn nhân của Phi Long thành a.”

Tử Tinh nghe được người khác khích lệ cũng phi thường cao hứng, lập tức hướng phía cha nói: “Cha, Tử Tinh hôm nay cùng với Kim Sâm và Lâm Huyết có hẹn đi ra ngoài chơi, bây giờ hài nhi phải đi đây.” Nói xong liền chạy đi không đợi Nhu Nhi u oán thanh âm, chu cái miệng nhỏ nhắn lại rồi đi về phía phòng mình.

Cổ Phong nhìn quan hệ mập mờ của hai trẻ, bất đắc dĩ lắc đầu, việc của bọn trẻ cứ để bọn trẻ giải quyết đi ba, bọn chúng đều đã lớn rồi chắc sẽ có cách giải quyết thôi.

Tử Tinh khoác trên mình một trường bào màu đỏ, bên trong mặc y phục màu đen càng làm cho Tử Tinh thêm tuấn tú, Phi Long thành không ai là không nhận ra hắn, nếu không nhận ra thì không nên ở tại Phi Long thành lăn lộn, nếu ngươi tại bên đường nói không biết Tử Tinh là ai thì ngươi lập tức sẽ bị một đám người chửi bới thậm chí là nhổ nước miếng mà khinh bỉ.

Thật ra từ khi Tử Tinh 8 tuổi thì đã được cha hắn huấn luyện rất khắt khe, bắt đầu là cho hắn cầm một thanh kiếm chém vào tảng đá, nhất định phải đem tảng đa chém nát, bất quá đối với một cao thủ như Cổ Phong thì chỉ cần dùng vỏ kiếm cũng có thể làm được, nhưng đối với một đứa bé 8 tuổi như Tử Tinh thì đó là một việc vô cùng khó khăn, điều này làm cho Lam Lam rất đau lòng, nàng thường phải áp dụng thủy hệ ma pháp để trị liệu cho đôi tay nhỏ bé thường bị phồng rộp lên của Tử Tinh.

Đương nhiên Tử Tinh cũng rất thông minh, hắn biết nếu cậy sức thì sẽ không được, vì thế hắn đem toàn bộ khí lực toàn thân tập trung tại một điểm, ban đêm thì tu luyện đấu khí, chỉ trong vòng một tháng hắn đã có thể đem một tảng đá so với hắn còn to hơn khảm thành đá vụn, điều này làm cho Cổ Phong phải kinh hô là thiên tài, còn Khải Liệt thì âm thầm tán thưởng.

Nhưng thảm hại hơn còn ở phía sau, Cổ Phong dùng chính bao tay của mình sử dụng năm xưa, ước chừng 20 cân để cho Tử Tinh đeo vào, ngoại trừ lúc ngủ, thay quần áo tắm rủa ra thì lúc nào cũng phải đeo, mang bao tay cầm kiếm khảm một khối mộc đầu thật lớn, đây là cha hắn đặc biệt chuẩn bị cho hắn và bắt hắn nhất định phải chia mộc đầu thành từng đoạn 20 phân.

Cứ như vậy Tử Tinh vẫn mang bao tay màu đen, trên người lại mặc hắc sắc thiết ngoa nặng 30 cân để rèn luyện lực lượng cùng tốc độ, sau lại rèn luyện phá hủy lực cùng lực công kích và đấu khí, Tử Tinh cho đến bây giờ chưa từng khóc cũng không có bỏ cuộc, lúc nào đau đớn muốn khóc thì hắn đều cắn răn chịu đựng bất kể gió mưa cũng đều chăm chỉ tu luyện, ngay cả Cổ Phong cũng phải kinh ngạc thầm nghĩ hắn ngày sau thành tựu chắc chắn sẽ vô hạn lượng.

Lam Lam thấy trượng phu của mình hành hạ Tử Tinh như vậy thì tức giận không thèm nói chuyện với Cổ Phong nữa, nhìn hai bàn tay đứa con thân yêu của mình đều bị thương mà đau lòng nói không ra lời, kể cả Nhu Nhi dù còn nhỏ nhưng nhìn Tử Tinh mà cảm động đến rơi lệ.Tử Tinh có thể đạt được thành tựu hôm nay đương nhiên cũng do hắn có thiên phú.

Ban đêm Tử Tinh tiến hành minh tưởng, tu luyện quang minh cùng hắc ám ma pháp, hắn biết rằng trong cơ thể mình tồn tại hai cỗ nguyên tố là quang minh cùng hắc ám, điều kỳ lạ chính là hai cỗ lực lượng cũng không có dung hợp cũng không có tranh chấp nhau mà coi như lân cư của nhau cùng tồn tại, hơn nữa về mặt ma pháp Tử Tinh đã đạt đến ma đạo sư cảnh giới, hắn là người thứ nhất trên đại lục tu luyện ma vũ song tu – Ma kiếm thánh.

Điều này đương nhiên Khải Liệt biết rõ bởi vì chính Khải Liệt dạy Tử Tinh ma pháp, nhưng ông vẫn chưa đem ‘Hắc ám ma giới’ dạy cho Tử Tinh. Chỉ vài ngày nữa là đến sinh nhật 16 tuổi của hắn ông sẽ đưa cho hắn coi như làm quà sinh nhật, như vậy hắn sẽ không hoài nghi gì cả và như thế sẽ giúp cho ma pháp của hắn cao hơn một tầng.

Tử Tinh cùng với hai người so với hắn đồng tuổi,một người với mái tóc đỏ, một người tóc ngắn màu vàng, người tóc đỏ chính là Lâm Huyết còn màu vàng chính là Kim Sâm, hai tiểu đệ của Tử Tinh, ba huynh đệ cảm tình rất tốt.

Ba người tự xưng là “Phi Long tam tiện khách”, bọn họ tại Phi Long thành chính là những lưu manh chuyên môn đi cướp của rồi phân phát cho người nghèo, bọn họ nghĩ đơn giản rằng như vậy là tốt hay còn gọi là kiếp phú tế bần. Không ai dám trêu vào ba tiểu tổ tông này nếu vạn nhất mà chọc vào thì ô hô coi như ngươi xong đời.

Tử Tinh: ngoại công là thừa tướng của Phi Long đế quốc, gia gia là phong hệ thánh ma đạo sư, cha vừa là Kiếm thánh vừa là Phi Long đế quốc Nguyên Soái thống nhất quân đội, mẫu thân là đại ma đạo sư, như vậy phiền toái chắc ngươi hiểu được không nên chọc vào hắn, nếu đã lỡ thì xin mời hãy mau viết di thư đi a.

Kim Sâm: hắn cũng có một gia đình không tầm thường chút nào, cha hắn chính là thống lĩnh kỵ sĩ đoàn, thực lực đạt đến Long kỵ sĩ, long kỵ sĩ trong chiến đấu cho dù Kiếm thánh thực lực muốn thắng cũng vô cùng phiền toái, nói không chừng còn có thể bại vong.

Lâm Huyết: gia gia hắn chính là hỏa hệ thánh ma đạo sư, hắn và gia gia tưởng y vi mệnh, chỉ bằng vào thanh danh của gia gia hắn thôi cũng không có người giám khi dễ hắn, thánh ma đạo sư không lẽ cứ như vậy lớn lên a, cho nên Lâm Huyết cũng theo gia gia học tập hỏa hệ ma pháp, bây giờ cũng đạt trung cấp ma pháp sư thực lực.

Hai người đều đang chạy lại phía Tử Tinh vẻ mặt phi thường cao hứng nói: “Lão Đại, chúng ta hôm nay đến chỗ đó chơi hay là đi đánh cướp a, chúng ta đi cướp đã nhiều năm như vậy thật là hứng thú a.”

Tử Tinh mỉm cười gật đầu nói: “Ân, chúng ta hôm nay đi cướp a, chỉ bằng vào chúng ta “Phi Long tam tiện khách” ai dám khi dễ chứ, đi nào, mau đi theo Lão Đại cướp bóc nào.”

Kim Sâm cùng Lâm Huyết có vẻ phi thường cao hứng, khi đi cướp chúng không dám quang minh chánh đại mà theo dõi nạn nhân, xem khi nào vắng người mới ra tay bắt những kẻ giàu có đến một nơi yên tĩnh rồi móc hết tiền của nạn nhân, chỉ nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của nạn nhân là bọn chúng đã vô cùng cao hứng.

Với Kim Sâm lão Đại của hắn quả là lợi hại, cái gì cũng có thể nghĩ ra, việc đi cướp bóc này cũng là do hắn đề xuất, trong lúc đi cướp lão Đại luôn mang một vẻ hung ác khủng bổ, nếu không đưa tiền ra thì hắn sẽ dọa xẻo thịt lột da sau đó cầm đao quơ quơ trên người vạch tới vạch lui, dọa cho không ai là không dám đưa tiền ra.

Đang đi trên đường, Kim Sâm chợt nghĩ ra điều gì bèn nói: “Lão Đại, bây giờ chẳng ai là không biết ngươi cả, lão Đại bây giờ là đại kiếm sư trẻ nhất đại lục, ngày mai Hoàng thượng sẽ ban thưởng cho ngươi, tiểu đệ xin chúc mừng lão Đại, cung hỷ, cung hỷ.”

Tử Tinh đưa tay xoa đầu hai người bởi vì hai người thấp hơn hắn, Tử Tinh bây giờ đã cao 1 thước tám, trông rất có phong độ, hắn mỉm cười rồi nói: “Các ngươi cũng phải cố gắng lên, đừng quên chúng ta từng ước định chúng ta nhất định phải tu luyện đạt đến cảnh giới cao nhất, cho nên hai ngươi phải cố gắng lên.”

Hai người đều gật đầu, ba người trên đường cái, họ đều rất tuấn tú, đại đa số các cô nương đều đong đưa con mắt nhằm câu dẫn Tử Tinh nhưng là Tử Tinh không thèm để ý đến bọn họ chỉ là mặt có hơi chút đỏ, hắn nghĩ hắn vẫn còn rất ngây thơ, cả ba đều đang tìm kiếm mục tiêu xem ai có tiền, nhìn trúng người nào thì kể như kẻ đó thảm a.

Đột nhiên một chiếc xe ngựa tiến đến phía bọn chúng, ba người vội vàng tránh né, Kim Sâm mở miệng chửi: “Mẹ nó, có tiền thì đừng đi ra ngoài a, mẹ kiếp, ngươi đừng để ta gặp lại, nếu không chúng ta ba người sẽ đem ngươi lột sạch a.”

Tử Tinh lắc đầu, Kim Sâm là vậy, hắn cũng được giáo dục hẳn hoi mà, ngoài đường náo nhiệt thế này nếu một người có tiền chắc sẽ không nói cho hắn biết, cứ lấy Phi Long thành mà nói, tốt nhất là cất tiền ở biệt trang nếu không chắc chắn sẽ gánh lấy hậu quả.

Tử Tinh xem ai cũng đều là bình thường cả nên thở dài nói: “Quên đi, chúng ta đi thôi, hôm nay chắc không gặp được người có tiền, chúng ta ra ngoại ô đi dạo a.”

Ba người ra khỏi Phi Long thành, Kim Sâm nhìn thấy một chiếc xe ngựa phía trước bèn hô lớn: “Lão Đại, mau xem, chính là chiếc xe ngựa vừa rồi, chúng ta đến cướp cả xe lẫn người a, càng xem càng không thuận mắt, chẳng lẽ không biết ba người chúng ta là ai sao?”

Tử Tinh giống như thấy được con mồi bèn mỉm cười nói: “Hảo, dám xem thường chúng ta Phi Long tam tiện khách thì chắc sẽ không có hạ tràng tốt, đi nào, lần này không hạ thủ lưu tình nữa, tốt nhất là lột sạch quần áo chỉ chừa cho hắn cái khố mà thôi để cho hắn lõa thân trên đường, đây chính là hậu quả khi dám trêu vào ba người chúng ta, hắc hắc.”

Kim Sâm cùng với Lâm Huyết nhìn Tử Tinh cười mà nuốt khô nước miếng, trong lòng lại vì người kia cầu khấn, lão Đại đúng là độc ác a, dĩ nhiên ngay cả quần áo người ta mà cũng không tha, đây mới chính là lưu manh a.

Kim Sâm cười hắc hắc rồi nói: “Lão Đại lợi hại thật, ý tưởng như vậy mà cũng nghĩ ra được, lão Đại đúng là lão Đại, ta ngưỡng mộ lão Đại giống như Trường Giang vậy ….”

Ba người không có rón rén mà là quang minh chánh đại đi đến, thì ra là xe ngựa bị hỏng a, đây đúng là một cơ hội tốt cho bọn hắn, chỉ thấy một trung niên trên mặt có vẻ tang thương đang kiểm tra xe ngựa.

Nhìn thấy có ba người trẻ tuổi đi đến, trung niên nhân có chút sửng sốt, hỏi: “Các ngươi là người phương nào?”

Tử Tinh mỉm cười ưu nhã đáp: “Ngươi thật sự muốn biết sao?”

Kim Sâm nói thêm vào: “Chúng ta sẽ đại phát từ bi nói cho ngươi hay.”

Lâm Huyết rất là ăn ý tiếp: “Vì đề phòng tinh cầu bị phá hủy.”

“Vì duy hộ hòa bình thế giới” Tử Tinh tiếp nối.

Kim Sâm: “Vì tiêu diệt tất cả kẻ xấu trên đời.”

Sau đó 3 người đồng thanh nói: “Chúng ta nhân danh ma quỷ cùng thiên sứ hóa thân, chánh nghĩa cùng tà ác, người gặp người sợ, đến cả thần ma cũng phải nể oai - Phi Long Tam Tiện Khách.”

Trung niên nhân nhất thời bị dọa cho choáng váng ngã ngồi trên mặt đất, hắn chỉ là một quản gia mà thôi, cái gi vũ kỹ cùng ma pháp đều không hiểu cho nên sớm đã bị dọa cho sợ chết ngất.

Kim Sâm nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của lão nhân hắn không khỏi ha ha cười lớn nói: “Lão Đại a, hắn bị mấy câu nói của chúng ta làm cho choáng váng rồi, ngay cả chúng ta ba người mà cũng không nhận ra thì sẽ chết rất thảm a, trước hết hãy đem hắn giết đi, sau đó lọc lấy thịt để ăn, dù sao cũng lâu rồi ta không có ăn thịt người a, thèm quá …” Kim Sâm vừa nói vừa rút ra một cây đao, liếc liếc vào lòng bàn tay rồi chỉ vào lão đầu nói.

Tử Tinh hắc hắc cười: “Ân, bây giờ chưa vội giết hắn, hãy xem có gì cướp không đã, nhìn hắn ăn mặc hào hoa như vậy chắc là có nhiều tiền đây, lấy tiền xong chúng ta đem hắn phân thây, mọi người cũng đói bụng rồi, nướng nên ăn ngon hơn, dù sao chúng ra cũng không phải lần đầu ăn thịt người a, ta cảm thấy một ngày mà không được ăn thịt người thì thấy toàn thân rất khó chịu, ta nghĩ có lẽ ta mắc phải “thực nhân cật nhục chứng” rồi, nào, giết hắn đi.”

Lâm Huyết cũng thêm vào: “Đúng vậy, lão Đại, thịt của lão nhân này có vẻ ngon đây, trước kia chúng ta đã ăn thịt 100 người rồi đều là da với thịt, xương xẩu thì cứng kinh khủng làm cho hàm răng của ta cũng bị hư, chỉ có thịt lão nhân là chưa có nếm thử qua a.”

Lão nhân đã bị bọn họ làm cho sợ hãi, lão không ngờ ba người này đều là những kẻ ăn thịt người, lão đã sớm sợ cứng lưỡi, mồ hôi lạnh toát ra, toàn thân đã không động đậy được nữa.

Ba người từng bước tiến đến, cả ba đều hắc hắc cười lạnh, thanh âm vô cùng lạnh lùng.

Trong lúc đó thì trong xe ngựa bỗng truyền ra một thanh âm vô cùng kiều diễm dễ nghe: “Quản gia, xảy ra chuyện gì vậy?” Nói xong thì nhẹ nhàng bước xuống xe.

Kim Sâm cùng Lâm Huyết đều cảm thấy rung động, Tử Tinh nhìn thấy một cô gái cùng với Nhu Nhi có thể so sánh, đúng là rất đẹp, cô gái khoác trên mình bộ trang phục màu xanh biếc, nét mặt còn chút ngây thơ với đôi mắt đáng yêu đang nhìn Tử Tinh rồi cũng khẽ run lên một chút…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.