Ma Thần Tử Tinh

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Ma Thần hàng thế (hạ)




Phỉ Nhĩ cúi nhìn bảo bảo đang ngủ say mà trong lòng vô cùng thống khổ, sinh ra tiểu sinh mệnh này mà không cho nó một gia đình hạnh phúc, phải chia lìa cốt nhục của chính mình, cho dù ngàn vạn lần không nỡ nhưng nếu để nó theo thì sẽ nguy hiểm cho tính mạng. Phỉ Nhĩ cũng là một người mẹ, chỉ cần con mình được sống sót thì đó cũng là nguyện vọng lớn nhất rồi, hy vọng “Nữ Thần chúc phúc” phù hộ cho nó.

Tử Dạ hiểu được Phỉ Nhĩ đang nghĩ gì, hắn cũng là một nam nhân mà không có cách nào bảo vệ cho thê tử của mình, đó là một thất bại, nhưng không ai coi thường hắn bởi vì dưới sự truy đuổi của Thần tộc cùng Ma tộc mà còn có thể duy trì được mấy năm thời gian, nếu người bình thường e rằng đã đầu hàng từ lâu rồi, như vậy có thể nào không kính nể hắn đây.

Tử Dạ chậm rãi đến bên Phỉ Nhĩ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đột nhiên hắn như nhớ ra cái gì, hắn tháo từ ngón tay ra một giới chỉ màu đen bên trên mặt có gắn một viên hắc ám Ma thạch, bình thường không thể cảm ứng được khí tức Ma pháp cường đại của nó bởi vì nó quá mạnh mẽ, đây chính là bảo vật đã gắn bó với Tử Dạ cho nên có hắc ám lực lượng vô cùng cường đại, bên trong có thể chứa đựng rất nhiều thứ, giới chỉ này gọi là “Hắc ám Ma giới”.

Hắn chậm rãi đi đến bên đứa trẻ, nhìn khuôn mặt ngây thơ trong trắng của đứa con mà mỉm cười, với hắn ngoại trừ vợ con hắn ra thì trên thế giới này dường như không còn gì tồn tại có thể làm cho hắn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, Tử Dạ thở dài : “Con yêu, cha xin lỗi đã không đem đến hạnh phúc cho con, bởi vì cha và mẫu thân con đã phạm vào “cấm kỵ chi luyến”. Con hãy sống cho tốt, cha không có gì để tặng con, chỉ có chiếc ‘Hắc ám Ma giới’ này tặng cho con, bên trong có thiên sử cùng ác Ma vũ dực biến thân pháp của cha và mẫu thân con cùng rất nhiều đồ vật quý giá khác, khi lớn lên con sẽ biết.

Tử Dạ đặt giới chỉ vào trong lòng con mình, bời vì ngón tay của trẻ con còn quá nhỏ không thể đeo được giới chỉ, sau đó nhìn lão nhân nói: “Á Tư, mọi sự phó thác cho ngươi, hy vọng đến khi Tử Tinh lớn lên ngươi hãy dạy cho nó cách mở ra giới chỉ này, dạy hắn vũ kỹ cùng Ma pháp … Tử Tinh trong thân thể có quang minh cùng hắc ám Ma pháp, rất lạ là chúng không bài xích lẫn nhau, chúng ta cũng không rõ ràng lắm, hy vọng ngươi giúp chúng ta tìm hiểu điều này, tất cả đều nhờ ngươi đó”.

Á Tư nhìn đứa trẻ trong lòng, sau đó kiên định nói: “Ân nhân, xin hãy yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố công tử thật tốt, xin ngài hãy yên tâm’

Á Tư biết bản thân mình lực lượng quá yếu không thể hỗ trợ hai người được, đối với sự truy sát của Ma tộc cùng Thần tộc ,thì mình có thể giúp đỡ được gì đây ? Đẳng cấp thấp nhất trong Ma tộc cùng Thần tộc, cũng đều có lực lượng so với Kiếm thánh và Đại Ma đạo sư tại đại lục (tương sao vô kỷ), hắn bất đắc dĩ chỉ còn biết thở dài mà thôi.

Tử Dạ đưa mắt nhìn ra bên ngoài bóng tối thở dài nói: “Được rồi, Á Tư ngươi hãy mau dùng Ma pháp trận đi khỏi chỗ này, người của Thần tộc cùng Ma tộc đều không biết ta và Phỉ Nhĩ còn có đứa con này, hy vọng ngươi hãy giữ bí mật, tốt lắm, hãy mau đi đi.”

Á Tư ngắm nhìn hai người đúng là một đôi trời sanh mà thương cảm lắc đầu, rồi bế lấy Tử Tinh niệm chú ngữ xuất phát Ma pháp trận. Từ từ đi vào Ma pháp trận, nhân ảnh chợt lóe, Ma pháp trận cùng người chợt biến mất vô ảnh vô tung.

Chứng kiến hết thảy rốt cục Phỉ Nhĩ bật khóc, một nữ Thần xinh đẹp rốt cục cũng khóc làm cho bao người sùng bái nàng chắc sẽ thương tâm a. Phỉ Nhĩ vừa khóc vừa nói: “Không biết sau này còn có thể nhìn thấy Tử Tinh không? Ta không nỡ phải chia lìa con nhỏ, chỉ tại nó mệnh khổ, vừa ra đời đã gặp phải hoàn cảnh éo le như thế”.

Tử Dạ vỗ về Phỉ Nhĩ, hắn bây giờ cũng muốn khóc lắm nhưng là hắn không thể khóc bởi hắn là một nam nhân, địch nhân có thể đến bất cứ khi nào, hắn tuyệt đối không thể để cho người khác thấy hắn khóc, con mình đã an toàn rời đi, điều này cũng làm cho hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.

Phỉ Nhĩ ngừng khóc nhưng sau đó vẫn ỷ ôi ở trong lòng Tử Dạ, đôi mắt khẽ nhắm hưởng thụ chút hơi ấm tỏa ra từ *****g ngực Tử Dạ, hầu át đi cái lạnh trong đêm, Tử Dạ chậm rãi nói: “Phỉ Nhĩ, còn nhớ chúng ta như thể nào biết nhau ? rồi yêu nhau không ?, a a, khi đó thật là buồn cười a?”

Phỉ Nhĩ thấy phu quân của mình giễu cợt như vậy chợt trừng mắt một chút rồi làm ra vẻ tức giận nói: “Không được cười, nếu cười ta sẽ không để ý đến chàng nữa đó. Phỉ Nhĩ đương nhiên vẫn còn nhớ lần đầu tiên cùng Tử Dạ quen nhau, làm sao Phỉ Nhĩ có thể quên được”. Phỉ Nhĩ vừa nói vừa nở nụ cười.

Tử Dạ thấy Phỉ Nhĩ nói như vậy bèn nói: “A a, đó cũng kể là duyên phận đi, nhưng với cá tính của Phỉ Nhĩ lúc đó so với bây giờ làm cho ta có điểm không dám tin a”.

Phỉ Nhĩ thẹn thùng đôi tay không ngừng đánh vào ngực Tử Dạ, nói: “Hừ, không được cười, thiếp bây giờ so với trước kia có gì mà không giống nhau, có phải xấu hơn không?”

“A a, không có, không có, Phỉ Nhĩ chính là Thần tộc đệ nhất mỹ nhân a, có thể lấy được Phỉ Nhĩ đó là hạnh phúc lớn nhất của ta, hắc hắc…”

“Đại bại hoại, nếu chàng không nhìn chằm chằm vào người ta lúc đó, người ta đã không xúc phạm đến chàng, với thực lực của chàng hoàn toàn có thể đả thương ta, mặc dù thực lực của chàng mới dừng tại 10 cánh nhưng đã rất mạnh rồi. nếu chàng không mê mê nhìn ta chằm chằm thì ta đã không …” nói xong lời cuối vẻ mặt Phỉ Nhĩ dĩ nhiên cũng hồng lên, chắc nàng đang nghĩ đến chuyện xưa.

“A a, khi đó nàng thật sự rất đẹp, ta chỉ nhất thời si mê mà thôi chứ đâu có mê mê chăm chăm nhìn nàng đâu, nói thật ta còn muốn nàng cho ta một kiếm, quả thật nếu không có một kiếm đó thì ta làm sao có thể theo đuổi nàng đây, nếu không có một kiếm đó ta làm sao có thể cùng với nàng ở cùng một chỗ đây, một kiếm đó tạo cho chúng ta một đoạn nhân duyên a”. Tử Dạ bồi hồi tưởng nhớ lại lúc đó mà ý vị thâm trường nói.

Hai người nhất thời chìm vào hồi ức, từ từ nhớ lại buổi đầu gặp mặt …

Thật ra Tử Dạ cùng Phỉ Nhĩ gặp nhau là lúc Thần tộc và Ma tộc đang tiến hành chiến tranh, hai tộc nhân đều xem đối phương không vừa mắt cả ,nên chiến tranh xảy ra, tình yêu của hai người cũng từ hoàn cảnh chiến tranh lúc đó mà nảy nở.

Tử Dạ là đệ nhất cao thử thuộc hạ dưới trướng Ma vương, cũng là người được Ma vương vô cùng sủng ái tín nhiệm nên phái hắn đi tham gia chiến tranh cùng với Thần tộc, hắn là Nguyên soái của đại quân Ma tộc gồm 100 vạn người, thống lĩnh của Thần tộc lại chính là đệ nhất mỹ nhân – Lạp Phỉ Nhĩ, cũng là Thần tộc cao thủ đệ nhất ngoài Thần vương ra không ai có thể là đối thủ của nàng.

Hai người đều là cao thủ, vào buổi chiều tối Tử Dạ đã lén đến địch doanh để tìm cách ám sát, điều này có lẽ do cá tính của hắn, khéo thay lại chạm mặt ngay Lạp Phỉ Nhĩ, lưỡng đại cao thủ Thần – Ma đối chiến mặc dù chưa thể nói là hủy thiên diệt địa nhưng cũng phi thường đặc sắc.

Nếu là ở ngay quân doanh của mình Tử Dạ hoàn toàn không e sợ Lạp Phỉ Nhĩ, nhưng lúc này là đang ở địch doanh hoàn toàn bất lợi cho mình, cho nên hắn định rút lui nhưng không ngờ Lạp Phỉ Nhĩ lại không buông tha cho hắn cơ hội đào tẩu mà tiếp tục truy đuổi Tử Dạ, Tử Dạ không còn cách nào khác là phải triển khai một cuộc đấu giữa hai người trên một ngọn núi gần đó.

Nào là siêu cấp kiếm pháp, cấm chú Ma pháp làm cho đại địa chấn động run rẩy, bất phân thắng bại suốt một ngày đêm nhưng không có người nào chịu kém, hơn nữa ai cũng tràn ngập hưng phấn, đúng là sự hưng phấn khi gặp được chân chính cao thủ.

Bất ngờ lúc đó Lạp Phỉ Nhĩ thi triển Ma pháp ‘thủy nguyệt động thiên’, trong giây khắc toát lên vẽ đẹp say đắm lòng người, thật sự đẹp mê hồn làm cho ngay cả Tử Dạ cũng đình chỉ công kích với vẻ mặt si mê, Lạp Phỉ Nhĩ nhìn hắn ngây ngốc ngắm mình như vậy nếu mình mà giết hắn thì có điểm không vẻ vang nhưng lúc đó kiếm đã hướng Tử Dạ đâm tới, một kiếm đó hay chính là triển khai ‘Thần Ma chi luyến’, triển khai ‘cấm kỵ chi luyến!’

Trong lúc hai người đang ôn lại những kỷ niệm hạnh phúc thì bất chợt Tử Dạ bừng tỉnh, Tử Dạ phát hiện có hai đạo nhân ảnh với tốc độ cực nhanh di động về phía hai người, Phỉ Nhĩ cũng đã thanh tỉnh, hai người đều là cao thủ cho dù Ma vương cùng Thần vương cũng không có khả năng tránh thoát được Tinh Thần lực của hai người.

Dường như có hai cổ khí tức làm cho Tử Dạ không thoải mái, đó là khí tức Thần tộc, Tử Dạ vội vàng chạy ra ngoài nhìn thấy hai người cùng với Phỉ Nhĩ trông rất giống nhau, là nam nhân với 10 cánh sau lưng cùng mái tóc dài màu vàng, lộ xuất khí tức Thần thánh, đúng là tử địch của mình.

Mễ Gia Lặc … Gia Bách Liệt

Mễ Gia Lặc đúng là một chiến ma thực thụ, ngoại trừ Thần vương cùng Ma vương ra nếu gặp bất cứ người nào có thực lực tương đương mình đều tiến hành chiến đấu kể cả những người thuộc tộc nhân của hắn, chính vì thể hắn được gọi là chiến ma, bất quá hắn có chút ngốc nghếch nhưng thực lực thì không nhỏ chút nào.

Gia Bách Liệt, nhân cách bất phàm, mi thanh mục tú cũng là một người từng theo đuổi Lạp Phỉ Nhĩ, đáng tiếc Lạp Phỉ Nhĩ lại gã cho Ma tộc Tử Dạ, điều này làm cho Gia Bách Liệt thống hận không thôi, thật sự muốn đem Tử Dạ băm thành muôn mảnh, nhưng đáng tiếc hắn từng là bại tướng dưới tay Tử Dạ, đó là điều vô cùng sỉ nhục mà hắn không thể nào quên được.

Tử Dạ nhìn hai người với đôi mắt lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Hai ngươi rốt cục cũng đuổi tới nơi, Thần vương của các ngươi đâu, chẳng lẽ chỉ bằng vào hai người mà cũng muốn thắng ta sao, thủ hạ bại tướng, Thần tộc các ngươi hết người rồi sao?”

Hai mắt tràn ngập oán hận, Gia Bách Liệt nhìn Tử Dạ như muốn đem kẻ càn rỡ trước mặt mình phân thây, nhưng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tử Dạ bởi hắn không có cách nào, ai bảo hắn thực lực so với mình mạnh hơn nhiều, cũng không thể cùng với đại khối đầu bên cạnh này liên thủ để khi dễ Tử Dạ, như vậy càng nhục nhã vì đó không phải là phong vận của Thần tộc.

“ha… ha…, Tử Dạ, ngươi chẳng phải muốn biết ta ở nơi nào sao”. Một âm thanh ôn hòa vang lên làm cho người cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng đối với Tử Dạ thì lại vô cùng khó chịu, âm thanh này hắn đã quá quen thuộc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.