Ngày hôm sau, Môn Đức đột nhiên chết đi.
Không ai biết nguyên nhân cái chết của y, tin tức đã bị quan phương phong tỏa, nhưng nghe nói rằng y đã chết rất thê thảm...
Một tuần lễ sau, những binh sĩ canh giữ Môn Đức đột nhiên phát bệnh.
Không có ai tìm ra chứng bệnh này, bọn họ bắt đầu ho, ói mửa, trên người nổi lên những nốt đỏ...
Ba tháng sau.
Trên cây đại thụ bên ngoài giáo đường, hai nữ nhân đứng trên ngọn nhìn về thành trấn hoang lương.
Không có một người nào trên đường, gió thổi qua con đường trống trải, khiến cho bảng hiệu của tửu quán rơi ầm xuống đất.
Âm thanh này khiến cho một con chó nhỏ kinh sợ chạy ra từ một góc, trên miệng nó còn lủng lẳng xác một đứa trẻ đang rữa nát...
............
Hoàng hôn phủ xuống giống như từng ngọn nến giữa trời chiều.
Ôn Toa mặc áo tu nữ, đưa tay cầm lấy viên quang hệ tinh hạch đeo trên người như muốn tìm chút ấm áp.
Gian phòng nhỏ hẹp, cửa sổ cửa chính đều đóng kín nhưng vẫn không ngăn cản được hắc ám xâm chiếm.
Ôn Toa tu nữ cầm lấy bút lông ngỗng, mở một cuộn giấy da dê cũ nát ra bắt đầu viết lên đó.
"Tà ác chợt đến một cách bất ngờ như vậy khiến cho người ta không kịp đề phòng.
Ta không biết tà ác xuất phát từ đâu, nhưng từ lúc bắt đầu thì đã lan
khắp đại lục với tốc độ vô cùng đáng sợ, nhân loại trải qua một trường
hạo kiếp vô cùng thảm khốc, không còn tiếng ca hát vui cười, tất cả mọi
người đều khóc than, nỗi bi thương lan tràn khắp đại địa.
Bất kể ngôn từ bi thương đến đâu cũng không tả hết được những gì diễn ra nhưng ta thật sự tuyệt vọng với cảnh tượng đang bày ra trước mắt.
Thánh quang cũng không thể ngăn trở tà ác xâm nhập. Lẽ nào thần cũng bỏ mặc con dân của ngài sao?
Ta âm thầm cầu đảo, chân thành hết mức cầu xin thần linh khu trục tà ác, trả lại thế giới an bình tường hòa cho nhân loại nhưng vẫn không có bất cứ hồi âm nào.
Sau đó ta đành chép lại những gì ta mắt thấy tai nghe.
Vì ta cũng không biết mình có thể chống lại sự xâm nhập của tà ác hay
không, có thể hôm nay, có thể ngày mai nó sẽ nuốt chửng lấy ta.
Ta chỉ có thể chép lại tất cả.
Ta không tin nhân loại sẽ đánh mất hy vọng như thế.
Ta hy vọng những gì ta ghi chép lại, người đời sau có thể nhìn thấy và biết được khổ nạn mà thế giới này đã trải qua.
Vào năm 97281 theo lịch Thượng đế giáng sinh, nhân loại bọn ta đang thoi thóp, đại lục mỹ lệ đang trải qua tai nạn tẩy lễ, tà ác đáng sợ khiến
con người chỉ còn biết tới hắc ám và tử vong, thời kỳ này ta tạm gọi là
Hắc tử chi tai. Bệnh dịch lan tràn khắp nơi, không biết có phải là thần
linh đã bỏ rơi con dân của ngài không, hay là vì nhân loại đã phạm quá
nhiều tội lỗi, bệnh dịch xuất phát từ đâu đến nay vẫn chưa ai biết được, tin tức đáng tin cậy nhất là bệnh dịch xuất phát từ một vị thần phủ ở
giáo đường một tiểu trấn vùng Nam bộ nước An Lạp, y đã xúc phạm thần
linh cho nên tà ác bắt nguồn từ trên thân thể y. Ta vốn không muốn tin
những lời như thế nhưng cũng không thể phản bác, tội nghiệt có thể tồn
tại trên bất kỳ người nào, chẳng phải là giáo đồ thì có thể tránh né,
ngay cả bản thân ta cũng vậy.
Từ lúc bệnh dịch xuất hiện cho đến khi bạo phát, chỉ mấy tháng thời gian mà người ở tiểu trấn đó đều chết sạch, hơn nữa trường hạo kiếp này
không ngừng lan ra khắp nơi, hiện tại hơn nửa đại lục đều phát hiện bệnh chứng này, khu vực truyền nhiễm không ngừng gia tăng. Mọi người đều
thúc thủ vô sách, không có chút biện pháp phòng tránh. Những nơi ô uế
đều có người đến dọn dẹp, cũng cấm bệnh nhân tiến vào thành, cố gắng bảo hộ cho người còn chưa nhiễm bệnh. Ngoài ra, những giáo dân chân thành
cũng tới giáo đường cầu đảo, nhưng mà họ cũng giống ta, rốt cục bệnh
dịch vẫn tiếp tục lan tràn, số người bị nhiễm bệnh càng lúc càng nhiều.
Vì chức nghiệp của ta, ta đã từng cứu trợ một số bệnh nhân, triệu chứng
của bệnh như sau. Nam nữ nhiễm bệnh, đầu tiên nổi một mụn nhỏ ở nách
hoặc hõm ngực, sau đó cái mụn này càng lúc càng lớn, cỡ chừng một trái
táo nhỏ hoặc một quả trứng gà, người ta gọi là "dịch lựu", chẳng bao lâu sau dịch lựu này giống như dấu hiệu tử thần bắt đầu lan khắp các bộ
phận trên thân thể, sau đó bệnh lại biến chứng, tay, chân, thân thể của
bệnh nhân và các bộ phận khác đều xuất hiện đốm đen hoặc tím, có khi thì chỉ lác đác vài đốm lớn, có khi thì vừa nhỏ vừa dày đặc, bất quá chúng
đều y hệt như độc lựu ban đầu, đều là dấu hiệu tử vong.
Đến này vẫn chưa có ai có biện pháp trị được bệnh này, cho dù có mời
thầy bốc thuốc thì vẫn không chữa khỏi, ta dùng Thánh quang thì có thể
giúp cho da thịt lở loét của bệnh nhân lành lặn lại nhưng chẳng bao lâu
sau thì họ cũng chết. Khi giải phẫu tử thi thì mới thấy nguyên nhân là
do nội tạng của họ đều bị rữa nát, tất cả y sinh cao minh cũng đều không tìm thấy nguyên nhân chân chính cúa bệnh này, trái lại rất nhiều y sinh và mục sư vì cứu trợ bệnh nhân mà bị lây nhiễm, đau đớn chết đi.
Bệnh dịch quá mức đáng sợ, không chỉ vì người nhiễm phải chắc chắn sẽ
chết mười phần mà hiệu suất truyền nhiễm của nó cũng nhanh đến kinh
người. Người mạnh khỏe chỉ cần tiếp xúc với nạn nhân một lần thì cũng có thể bị lây nhiễm, giống như củi khô để gần lửa, lúc nào cũng rất dễ
bùng phát. Nói chuyện với bệnh nhân, mặc y phục của họ, sờ vào những gì
họ đã sử dụng, nếu như sơ ý thì sẽ bị nhiễm bệnh.
Ngoài ra, còn có rất nhiều sự kiện đáng sợ được lưu truyền, bệnh dịch
này không chỉ truyền nhiễm giữa người và người mà ngay cả loài vật tiếp
xúc với bệnh nhân, hoặc ăn nhằm vật chết có mang bệnh thì cũng bị nhiễm
bệnh, không lâu sau cũng phải chết. Có lần ta tận mắt chứng kiến mấy con chó cắn rách y phục của bệnh nhân sau đó không lâu thì cũng lăn lộn
giống như trúng phải độc dược, rồi gục chết nhanh chóng.
Bệnh dịch hoành hoành, hơn nữa còn đem tới vô số di chứng đáng sợ đến con người.
Bệnh chứng đáng sợ khiến cho nhân loại mất hết lòng tin.
Rất nhiều người sụp đổ, bọn họ vì mỗi ngày phải đối diện với vô số thống khổ tử vong, kể cả thân nhân và bằng hữu của mình, trong lòng sinh ra
nhiều ý nghĩ cổ quái đáng sợ.
Sau đó, bọn họ sợ bệnh dịch đến mức điên cuồng, mất hết cảm tình, lạnh
lùng vứt bỏ những thân nhân và bằng hữu nhiễm bệnh của mình, phàm thứ gì người bệnh đã dùng qua họ đều không tiếp xúc tới, họ làm tất cả để giữ
cho mình được an toàn.
Đứng trước hạo kiếp đáng sợ, không sợi dây đạo đức nào có thể trói buộc, con người bắt đầu biến thành giống như dã thú, chỉ hành sự theo dục
vọng của mình.
Rất nhiều người tận tình hoan lạc, túng ẩm cuồng ca, thỏa mãn tất thảy
dục vọng của mình, cái gì đáng cười đáng khinh họ đều bất kể, chỉ ngày
đêm say sưa, từ tửu điếm này tới tửu điếm khác, thậm chí hứng chí nhất
thời còn xông thẳng vào nhà người khác, thích làm gì thì làm. Nhưng cũng không có ai ngăn trở họ, vì mọi người đều tự lo không xong, đâu ai quan tâm đến tài sản còn mất, vì vậy đa số nhà cửa đều trở thành tài sản
công cộng, bất kỳ ai đi ngang đều có thể tự tiện tiến vào chiếm dụng,
chỉ là họ có hoành hoành ngang ngược tới đâu thì đối với bệnh nhân cũng
đều sợ hãi không dám lại gần.
Rất nhiều người vì bảo vệ an toàn của mình, đã có kiến giải tàn nhẫn. Họ cho rằng đối kháng bệnh dịch chỉ có một biện pháp duy nhất là tránh né
nó, càng lúc càng nhiều người chỉ quan tâm đến chính bản thân mình, còn
bất kỳ thứ gì khác cũng không để tâm, họ quay lưng với quê hương, vứt bỏ cha mẹ, thân nhân và tài sản, trốn đến một chỗ khác tạm thời còn an
toàn, đến lúc bệnh dịch lan đến thì họ lại tiếp tục trốn đi nơi khác,
bất quá có một số người đã nhiễm bệnh mà chưa biết, vì thế đã mang mầm
bệnh lây lan đến những địa phương khác.
Ta nghĩ đó mới chính là nguyên nhân khiến mầm bệnh lan tràn nhanh chóng đến thế.
Đầu óc của họ đã mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ biết hành sự theo bản năng.
Bọn họ không biết làm vậy tuyệt không có tác dụng nào, bệnh chứng tịnh
không vì biến mất vì họ chạy trốn, bệnh dịch còn đó thì sớm muộn gì nó
sẽ lan khắp đại lục, tới lúc đó thì họ biết trốn vào đâu?
Bọn họ trong lúc mạnh khỏe đã vứt bỏ hết tình yêu, tình bạn, tình thân
nhưng không nghĩ tới lúc bản thân họ bị nhiễm bệnh thì sẽ bị người ta
ruồng bỏ, không ai quan tâm, cô độc thống khổ mà chết.
Đối với ta mà nói, điểm này mới khiến cho ta ghét bỏ loại bệnh dịch này.
Không còn tình yêu thì thế giới này có nên tồn tại hay không?
Mọi người đều cẩn thận xa lánh nhau, ngươi tránh né ta, ta né tránh
ngươi, chòm xóm láng giềng không ai để ý tới ai, bằng hữu thân thích cơ
hồ đoạn tuyệt không hề qua lại, cho dù nói chuyện cũng phải đứng cách
xa. Ca ca bỏ rơi đệ đệ, thúc bá bỏ rơi con cháu, tỷ muội bỏ rơi huynh
đệ, thê tử bỏ rơi trượng phu cũng đều là việc thường thấy. Thương tâm
nhất là cả cha mẹ cũng không đoái hoài gì tới con mình, giống như đó
không phải là con mình sinh hạ.
Theo phong tục thì người chết rồi, nữ quyến, láng giềng đều tụ tập tại
nhà có tang để mà phúng điếu, nam tử của nhà có tang và láng giềng cùng
tụ tập ở cổng, sau đó chờ Thần phủ tới xem xét bài trí tình hình, quan
tài sẽ do bằng hữu của người chết mang đi, mọi người đều thắp nến cầm
tay, còn có ca xướng, nhiệt náo phi thường cho đến khi người chết được
mang tới giáo đường đã chỉ định sẵn khi còn sống. Nhưng vì bệnh dịch
càng ngày càng dữ dội nên khi bệnh nhân chết đi thì không những không có ai điếu tang mà chỉ rúc ở nhà hưởng lạc, khó có mấy người đến nhỏ lệ
khóc than cho người chết, hơn nữa bọn họ còn ở nhà tranh thủ chơi bời.
Thành trấn thi thể la liệt khắp nơi, những người còn sống gần đó đều
thuê người dọn dẹp thi thể, nếu như tìm không được người thuê thì họ tự
mình ra tay, họ làm vậy không phải vì lòng trắc ẩn mà do thi thể rữa nát uy hiếp sự sống của họ, mỗi ngày khi trời sáng thì trước cửa từng nhà
đều chất đầy thi thể, những thi thể này đều được để lên giá ném ra
ngoài, nếu như không có thi giá thì dùng ván gỗ để đẩy đi.
Một chiếc thi giá thường thường mang được hai hoặc ba cỗ thi thể, hai vợ chồng, hai cha con hoặc hai ba huynh đệ cùng nằm trên một cái thi giá
trở nên phổ biến, có lúc vừa đào huyệt mai táng mấy người thì lại có
thêm mấy cỗ thi thể đem tới, kết quả là phải tiếp tục đào huyệt.
Mỗi ngay, thậm chí mỗi tiểu thì đều có 1 lượng lớn xác chết được đưa tới giáo đường, nghĩa trang của giáo đường đã không còn chỗ, chỉ đành đào
hố sâu gần đó để mai táng một lần mấy trăm người. Thi thể giống như hàng hóa trên thuyền, nằm xếp lớp lên nhau trong mộ, rồi đắp lên một lớp đất mỏng, sau đó vun thành một cái gò nhỏ là xong.
Thành thị còn như vậy, mấy thị trấn và hương thôn bên ngoài cũng không
tránh được trường hạo kiếp này, bất quá ở những nơi hẻo lánh thì còn thê thảm hơn. Nông dân đáng thương ở quê nhà hoang vắng, giữa nơi đồng
không mông quạnh, một khi trúng bệnh thì không có y sinh, cũng không có
ai chăm sóc, lúc nào cũng có thể chết dọc đường, chết ở ruộng hay chết
ngay cửa nhà... Con người chết đi cũng chẳng khác gì súc sinh..."
"Ôn Toa tu nữ, Ôn Toa tu nữ!"
Tiếng gõ cửa gấp rút cắt đứt những trang viết của Ôn Toa.
Nàng ta đứng dậy mở cửa, bên ngoài là một nữ tử xinh đẹp, không ngờ lại
là Khải Sắt Lâm, Khải Sắt Lâm nói như khóc:"Ôn Toa tu nữ, Hi Khắc Mạn
mục sư đột nhiên hôn mê..."
Nghe Khải Sắt Lâm nói, Ôn Toa trước mắt tối sầm, cơ hồ ngất xỉu.
Nàng siết chặt tràng hạt trong tay, đi ra cửa nói:"Đưa ta đi xem..."
...............
Nam đại lục, mùa hạ.
Dương Chính mang Mật Tuyết Nhi đi tới Vệ Nhung quốc.
Lúc này Đào nguyên đã trở thành thương hành lớn nhất Vệ Nhung quốc, cho
dù ở các nơi trên thế giới thì Đào nguyên cũng được tính là số 1 số 2.
Đào nguyên thương đội từ Lam Mộng hải mang đến các loại tài nguyên, sau
đó từ tổng bộ ở Hạo Nhiên Liên Minh vận chuyển đến Vệ Nhung quốc.
Vì có quan hệ với Thụy Thu, Dương Chính lưu lại trong Vệ Nhung quốc trường kỳ.
Do đó trọng tâm của Đào nguyên sớm đã nhập vào trong Vệ Nhung, tổng bộ ở Hạo Nhiên Liên Minh chỉ là một cái xác không, dùng để thu hút sức chú ý của người khác.
Số lượng vật tư lớn giúp cho Vệ Nhung quốc thay đổi cực lớn, mức độ sinh hoạt của người dân cũng được nâng cao, dân tâm tất nhiên càng thêm quy
phục, Ma thần giáo thế lực càng lúc càng bám rễ sâu trong Vệ Nhung quốc, Dương Chính càng lúc càng được nhiều người yêu mến.
Đó cũng là vì có Đào nguyên.
Lúc Đào nguyên và thương nhân thế giới làm ăn cũng thuận tiện đưa hình ảnh tốt đẹp của Vệ Nhung tuyên dương ra ngoài.
Dương Chính cũng không phải nói chơi, Vệ Nhung quốc phát triển thực sự rất nhanh, giúp cho vô số thương nhân có được chén cơm.
Dương Chính xưa nay tin rằng chiến tranh chỉ là cánh tay nối dài của dài chính trị, không có chính trị thì không thể có chiến tranh, hơn nữa
chính trị là gì? Chẳng phải là vì dân sinh, vì kinh tế sao?
Đào nguyên đem nhiều thương phẩm giá rẻ bán ra, từ dân sinh kinh tế ăn
mòn những quốc gia khác, kết nối lợi ích của những nước đó với Đào
nguyên thành một khối. Một khi lượng đã đủ thì chất cũng sẽ biến, đến
lúc đó những nước này tuyệt không thể rời khỏi Đào nguyên, Dương Chính
không cần chiến tranh cũng có thể chinh phục được trên phương diện kinh
tế.
Đây mới là nghệ thuật chiến tranh hiện đại.
Đánh đánh giết giết trong mắt Dương Chính không đáng một đồng.
Ai có tiền nhiều thì người đó là lão đại.
Dùng thủ đoạn kinh tế vận dụng trong thế giới chưa phát triển này, Dương Chính hy vọng có thể không đánh mà phục được người, tập hợp tất cả lực
lượng nhân loại.
Đoạn thời gian này là những ngày tháng ngọt ngào nhất của Dương Chính từ khi đến thế giới này.
Cảm tình của hắn với Thụy Thu cuối cùng đã công khai với nhau, hắn có
được hương vị ngọt ngào của ái tình mà đã từ lâu chưa được nếm trải.
Cho dù ngày thường hai người bận rộn vô cùng nhưng chỉ cần có thời gian thì đều tìm cách để gặp nhau.
Tịnh không nhất định phải "yêu" mà chỉ cần nhìn thấy đối phương, cùng
nói chuyện cũng khiến hai người cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Dương Chính và Thụy Thu đều không dám tin mình lại manh động như thời
thanh xuân đã qua như vậy, họ giống như thiếu niên nam nữ yêu nhau kích
động vô cùng, chỉ vì một ánh mắt của người kia, một động tác nhỏ của đối phương họ cũng trân quý vô cùng, những giây phút ở cùng nhau đều khắc
sâu trong óc, trong tim cũng ngập tràn hình bóng người kia.
Tình cảm đè nén quá lâu lúc phát xuất ra nồng cháy vô cùng, cũng giống
như rượu chưng cất quá lâu, ủ càng lâu thì càng nồng đượm.
Mật Tuyết Nhi cũng đã đến ở trong vương cung Vệ Nhung.
Thụy Thu yêu thích nó vô cùng, xưa nay nàng vẫn muốn có một đứa con gái, hôm nay đã thành sự thật.
Vì Tư Đế An đã bước chân lên con đường vương giả, dần dần đã rời xa
nàng, Mật Tuyết Nhi xuất hiện chính là lấp đầy chỗ trống trong lòng, mẫu tính vốn có lộ hết ra ngoài không chút giấu diếm.
Mạc Băng Vân và Nguyệt Như Tuyết cũng rất thường đến Vệ Nhung quốc.
Đây là nơi đã lưu giữ hồi ức đau thương của hai nàng năm xưa.
Nhưng hiện nay tất cả đều đã biến mất, không còn chút bi thương nào.
Dương Chính cũng không biết họ có nhìn ra cảm tình của hắn đối với Thụy Thu hay không, bất quá ái tình thực sự là mù quáng.
Hắn cũng không biết phải lựa chọn thế nào, hơn nữa dưới tình huống này
cũng không cần lựa chọn. Đây không phải địa cầu, hắn cũng không cần tuân thủ nguyên tắc một vợ một chồng.
Hà tất phải khiến người yêu mình phải thương tâm?
Cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi.
Trong đời người dài dằng dặc, ái tình chỉ là một đoạn ngắn ngủi, yêu mà quá khổ sở thì chẳng thà đừng yêu còn hơn.
Chi bằng tận tình hưởng thụ những khoái hoạt trong cuộc đời này.
Dương Chính đã nhìn ra, vì vậy hắn rất là tiêu sái.