Thụy Thu đưa mắt nhìn Lôi Đặc Lâm, thấy sắc mặt của lão, trực giác nàng
cảm thấy lão thực sự rất kinh ngạc về tình trạng của Tư Đế An, hiển
nhiên lão không biết việc nó bị hạ cổ. Nàng trong lòng cũng cảm thấy
được an ủi phần nào, lão tướng này suy cho cùng cũng là thủ hạ trung
thành nhất của phụ thân nàng năm xưa, cũng là tam biểu thúc của nàng,
nếu như trong những năm tháng cuối đời mà lại làm ra chuyện này thật sự
khiến người ta đau lòng.
Thụy Thu đứng dậy, hai tay ra dấu đỡ dậy, bình thản nói:"Các vị tướng
quân xin đứng lên, gió lạnh đường dài, còn phải để cho mấy vị tướng quân tới đây, thật là có lỗi."
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, bọn người Lôi Đặc Lâm đầu tóc đều bị ướt, nàng bảo người đem trà nóng và khăn lên cho bọn họ.
Tu chỉnh một lúc rồi tất cả mọi người cùng ngồi nghị sự.
Bên trái Thụy Thu là mấy nhân vật đầu lĩnh của Ma thần quân, đại biểu là Huyết Lang, bên phải là những đại lão của Tây Nam quân hệ, đại biểu là
Lôi Đặc Lâm. Dương Chính thân là thần y đứng ở một bên Tư Đế An, mắt lim dim giống như lão tăng nhập định.
Lôi Đặc Lâm nhìn Tư Đế An hỏi:"Thái hậu bệ hạ, quốc vương bệ hạ là bị...?"
Thụy Thu nhìn qua đám quan viên cùng hệ với Lôi Đặc Lâm, không nhìn ra
nơi này có ai là hung thủ, trầm giọng nói:"Hoàng nhi bị người ta ám
toán."
"Sao? Ai to gan như vậy?" Lôi Đặc Lâm đứng phắt dậy, quan viên Tây Nam
quân hệ cũng kinh hãi. Đây chính là những quan viên từng là thủ hạ của
Phi tướng quân năm xưa, đối với ngoại tôn duy nhất của ông cũng rất
trọng thị.
Thụy Thu khoát tay:"Lão tướng quân đừng gấp, may mà có thần y ở đây, hoàng nhi cũng tốt hơn nhiều rồi."
Người gần đây được xưng tụng là thần y không nhiều, Lôi Đặc Lâm nhìn về
phía Dương Chính, trầm giọng nói:"Vị này là thần y Diệp Chính thanh danh hiển hách ở Uy Cổ Lan thời gian gần đây sao?"
Vì có thần y nên thời gian trước quân Tây Nam bị quân Ma thần áp chế đến thở không ra hơi, Lôi Đặc Lâm cũng đã nghe qua.
Dương Chính vòng tay:"Chính là lão hủ."
Lôi Đặc Lâm mắt lóe tinh quang, đánh giá hắn hồi lâu rồi cao giọng
nói:"Nếu thần y cứu được bệ hạ thì thật là công đức vô lượng, Lôi Đặc
Lâm ta cảm kích vạn phần."
Lão hành đại lễ với Dương Chính, chỉ một điểm này cũng đủ để Dương Chính tăng thêm hảo cảm với lão. Người này thị phi phân minh, chỉ là quá cổ
hủ, hơn nữa niên kỷ đã cao, trà trộn trong trường đấu tranh chính trị
thì khó mà giữ khí tiết.
Thụy Thu nói:"Bệnh của hoàng nhi để sau hãy nói, lão tướng quân lần này
đến đây, ta cũng muốn đứng giữa phân giải cho quân Tây Nam và quân Ma
thần, hy vọng có thể hòa giải được."
Nhắc tới chuyện này, một đại lão quân Tây Nam đứng dậy, lớn tiếng
nói:"Ta chỉ hy vọng biết được chân tướng cái chết của con ta, tra ra
hung thủ, báo thù cho nó."
Lão già này hai mắt như phun lửa, nhìn chòng chọc vào mấy tướng lĩnh Ma
thần quân đối diện, Huyết Lang cũng đứng dậy quát:"Con ngươi chết thì
liên quan gì đến bọn ta? Lão tử còn muốn hỏi ai dám thiêu cháy Tướng
quân từ của bọn ta, con mẹ nó, ta mà tìm được thì diệt sạch cả nhà y."
"Ngươi!" Lão này giận đến râu tóc dựng ngược, rút kiếm toan chém.
Không khí tức thì trở nên căng thẳng vô cùng.
Thụy Thu đập bàn, nghiêm giọng nói:"Đủ rồi! ta nhất định tra ra chân
tướng cho các ngươi. Tạp Nhược Tư công tước, Huyết Lang hầu tước, hai
người ngồi xuống đi!"
Lôi Đặc Lâm cũng quát lên:"Tạp Nhược Tư, ngồi xuống!"
Tạp Nhược Tư và Huyết Lang hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.
Thụy Thu lạnh lùng nói:"Chuyện gì cũng phải có trình tự, lão tướng quân, nghe nói lúc tham tướng ngộ nạn thì còn có một tên hộ vệ chạy thoát, có thể đưa hắn tới đây kể lại mọi việc lúc đó hay không?"
Lôi Đặc Lâm hạ lệnh cho mấy tên hộ vệ ngoài cửa, một lát sau một tên binh sĩ mặc quân phục Tây Nam được đưa vào.
Tên này quỳ trên mặt đất, ánh mắt sợ hãi nhìn về Thụy Thu và Tư Đế An hành lễ.
"Hạ ... hạ quan Cự... Cự mã tỉnh ... tiểu đội trưởng đệ lục phân đội...
quân phòng vụ Cao... Cao Bá Đặc.. khấu kiến thái hậu bệ hạ, quốc vương
bệ hạ, các vị đại nhân."
Hắn cả đời chưa từng bị nhiều nhân vật lớn như vậy quan sát, nói cơ hồ không rõ tiếng.
Thụy Thu ôn hòa nói:"Cao Bá Đặc, ngươi đứng dậy đi."
Cao Bá Đặc đứng dậy, cúi đầu, Thụy Thu nói:"Ngươi kể lại đầu đuôi câu chuyện tiểu Tạp Nhược Tư tham tướng bị tập kích cho ta."
Cao Bá Đặc nói:"Lúc... lúc đó, thần đang theo tham tướng đi tới Cự Mã
tỉnh hồi báo chiến huống... Khi lên Trường Dương sơn gần huyện Uy Cổ Lan đột nhiên mấy tấm lưới từ trong rừng quăng ra, thần kinh hãi ngã xuống
sườn núi, sau đó thần nhìn thấy một bọn hắc y nhân xông ra... Thần lăn
xuống xong thì đã hôn mê, đến lúc tỉnh lại, leo lên trên núi thì đã thấy tất cả mọi người đã chết."
Hắn lắp ba lắp bắp một hồi cũng kể xong, mọi người đều nhíu mày, Tạp
Nhược Tư lạnh giọng nói:"Nói những thứ vô nghĩa này làm gì? Mấy ngày
trước ngươi không phải nói rằng ngựa của bọn hắc y nhân có tiêu chí Ma
thần quân hay sao?"
Huyết Lang chẹn ngang:"Khoan, Cao Bá Đặc, ngươi có thật sự nhìn thấy ngựa của Ma thần quân hay sao?"
"Tiểu nhân... tiểu nhân..." Cao Bá Đặc trù trừ.
"Ngươi quát nạt cái gì? Cao Bá Đặc, ngươi đừng sợ, kể hết những gì ngươi nhìn thấy cho ta." Tạp Nhược Tư đập bàn, nhìn Cao Bá Đặc quát.
"Tiểu ... tiểu nhân... nhìn... nhìn thấy..." Cao Bá Đặc nói chưa xong thì đã run lên, ngã lăn ra.
"Ngươi xem, hắn thừa nhận rồi!" Tạp Nhược Tư chiếm ưu thế, tức thì trở nên hưng phấn.
Thụy Thu phất tay, bình thản nói:"Hiện tại ngươi nói ngươi nhìn thấy
tiêu chí Ma thần quân, ta muốn biết ngươi cách đó bao xa mà có thể nhìn
thấy ấn ký nhỏ bằng đồng tiền trên cổ ngựa?"
"Thần... thần..."
"Nói!" Thụy Thu hai mắt chợt lóe hàn quang, khí thế uy nghiêm khiến cho mọi người kinh khiếp.
"Lúc thần lăn xuống sườn núi thì nhìn thấy..."
"Ngươi đang cưỡi ngựa, lại kinh hãi ngã xuống, lẽ nào lại đi chú ý đến
cổ ngựa của bọn thích khách sao?" Thụy Thu không đợi hắn nói xong đã hỏi tiếp.
"Thần... thần..."
"Nói mau!" Thụy Thu đứng bật dậy quát.
"Thần... thần... Đừng ép thần..." Cao Bá Đặc toàn thân run rẩy, cơ hồ sụp đổ.
Dương Chính mi mắt nhẹ rung, thầm nói tên khốn này không đi diễn kịch cũng thật là uổng phí.
Hiện tại ai cũng nhìn ra có chỗ không đúng, Lôi Đặc Lâm ánh mắt ngưng
trọng:"Cao Bá Đặc, ngươi mau nói thật ra, nếu mà che giấu, ta tra ra thì đừng hòng sống sót."
Cao Bá Đặc đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vào Tạp Nhược Tư hầu tước, hai mắt
lộ vẻ buồn thảm tuyệt vọng rống lên:"Đều là do con của ngươi, hắn bất kể tình đồng chí, cưỡng gian thê tử đang mang thai của ta, hại con ta bị
sinh non, trở thành ngu ngốc. Bọn ta trong quân đã chịu nhiều vũ nhục,
sớm đã hận hắn đến xương tủy... Chính ta cho người hạ độc chúng, khiến
cho đấu khí của chúng tiêu tan. Ha ha ha, là ta gọi người giết sạch
chúng, giết rất hay, giết rất hay... Ha ha ha..."
Cao Bá Đặc giống như phát điên, những lời hắn nói ra khiến cho mọi người kinh hãi, cả Tạp Nhược Tư đôi môi cũng run rẩy, khó thốt nên lời.
Nhìn thấy dáng vẻ của Cao Bá Đặc, mọi người đều tin đó là sự thật.
Lôi Đặc Lâm buồn bã thở dài ngồi xuống, không nói lời nào. Thụy Thu cho hạ nhân lôi Cao Bá Đặc xuống thẩm vấn.
Tạp Nhược Tư giống như già thêm 10 tuổi.
Bọn Huyết Lang lại lạnh lùng nói:"Việc đó thanh toán xong rồi, đến việc
Ma thần tướng quân của bọn ta. Các ngươi vô cớ miệt thị Ma thần quân bọn ta, ta cũng không chấp, nhưng dám thiêu Tướng quân từ của bọn ta thì
thiên vương lão tử ta cũng phải bắt bồi hoàn."
Người của Tây Nam quân hệ ngồi đối diện giống như con gà chọi thua, không thể nào trả lời Huyết Lang.
Lôi Đặc Lâm cuối cùng cũng đứng dậy, lão là thống soái Tây Nam quân,
việc này chỉ có lão mới ra mặt được, lão nói:"Việc này, bọn ta nhất định sẽ có giao phó cho các vị đồng liêu Ma thần quân, để người thiêu Ma
thần từ cho các vị xử trí, ta cũng sẽ công khai xin lỗi, trùng kiến Ma
thần từ, điển tế tướng quân."
Hôm nay danh tiếng Ma thần tướng quân không chỉ là anh hùng trong quân,
mà còn là một tấm bia lớn trong dân gian. Lần này thiêu hủy Ma thần từ
vốn đã làm dân chúng bất mãn vô cùng, nếu như tra rõ chân tướng là Tây
Nam quân vu khống Ma thần quân giết chết tham tướng của họ, rồi lại
thiêu cháy Ma thần từ thì thanh danh của Tây Nam quân sẽ hoàn toàn mất
trắng. Với tính cách của Lôi Đặc Lâm thì chắc chắn không còn mặt mũi nào lưu lại Uy Cổ Lan, càng không thể nói chuyện Thụy Thu giao ba quặng mỏ
lớn cho một tiểu lĩnh chủ là bất trí được.
Lôi Đặc Lâm hiện tại chỉ muốn cáo từ.
Dương Chính đột nhiên bước lên phía trước, cất giọng già nua nói:"Mời
các vị đại nhân dừng bước, bệnh tình của quốc vương bệ hạ có chút nghi
vấn, muốn các vị chứng kiến."
Lôi Đặc Lâm trầm giọng nói:"Thần y, mời nói."
Dương Chính đi bên Tây Nam quân hệ, lấy một cái bình ra, để lên bàn, nói:"Đây là thứ lấy ra từ trong bụng của quốc vương bệ hạ."
Nhìn thấy Thiên thi cổ trùng đáng sợ trong bình, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, Lôi Đặc Lâm kinh ngạc nói:"Đây là gì?"
"Thiên thi cổ trùng!" Dương Chính đem lai lịch và sự đáng sợ của loại cổ trùng này nói qua một lần.
Bọn người Lôi Đặc Lâm biến sắc, Lôi Đặc Lâm càng phẫn nộ, quát lớn:"Ai
to gan như vậy? Dám dùng thủ đoạn ác độc này mưu sát quốc vương bệ hạ.
Thái hậu bệ hạ, bọn ta nên thông báo toàn quốc, bắt hết tăng lữ về tra
vấn, tuyệt không thể để hung thủ lọt lưới."
Dương Chính bình thản nói:"Kỳ thật lão hủ có một biện pháp có thể bắt được hung thủ ngay bây giờ."
Lôi Đặc Lâm mắt sáng lên, cho dù lời nói của Dương Chính có thâm ý nhưng lão không để ý, hỏi ngay:"Thần y có biện pháp gì?"
"Ta từ nhỏ học y, lúc bé từng có bằng hữu thân nhân bị cổ trùng hại
chết, đối với loại vu thuật này căm ghét cực độ, mấy chục năm nay dốc
lòng nghiên cứu, cũng có chút thành tựu. Cổ trùng bình thường đều được
người hạ cổ nuôi dưỡng trong thân thể mình. Cổ trùng này sau khi bị ta
bắt ra từ bụng quốc vương bệ hạ đã dùng thủ đoạn đặc thù khống chế. Chỉ
cần thả nó ra, nó nhất định sẽ chạy về chỗ người hạ cổ, hiện nay nó đã
đói đến phát cuồng, tất nhiên sẽ ăn sạch tâm tạng của người đó."
Thần y lời nói tuy bình thản nhưng nội dung lại khiến cho người khác lông tóc dựng ngược.
"Hung thủ đại nghịch bất đạo, chết chưa hết tội, thần y người nên mau
thả cổ trùng ra, ta cũng đang muốn xem thử là tên nào lòng lang dạ chó,
mưu đồ ám sát quốc vương bệ hạ."
Dương Chính nhìn mấy người đại lão quân hệ Tây Nam, gỡ nút bình, ông một tiếng cổ trùng bay ra khỏi miệng bình, lơ lửng trên không một lcú rồi
bay ra khỏi cửa, chớp mắt đã không thấy đâu.
Dương Chính bình tĩnh nói:"Ta có biện pháp truy tung cổ trùng, các vị tướng quân không cần lo lắng, chỉ cần theo ta là được."
"Đi mau!"
Lôi Đặc Lâm kéo tay Dương Chính đi ra khỏi sảnh nghị sự. Thụy Thu để Tư
Đế An lại cho Hồng nương tử chăm sóc, còn mình thì dẫn mấy tướng lĩnh Ma thần quân đi theo. Tất cả mọi người đều cưỡi ngựa đi theo Dương Chính.
Một đoàn người ra khỏi Uy Cổ Lan, theo Dương Chính chạy về phía bắc.
Đi tới chân núi Ngưu đầu sơn, lại thấy Dương Chính giục ngựa chạy lên
núi, sắc mặt mấy lão Tây Nam quân hệ đều biến thành khó coi vô cùng, Lôi Đặc Lâm lạnh lùng hỏi:"Thần y, ông xác định ở đây sao?"
Dương Chính bình tĩnh nói:"Ta lấy tính mạng đảm bảo!"
Mọi người không nói gì nữa, chạy lên núi, tới gần đại doanh quân Tây Nam, liền nghe tiếng kêu la thê thảm từ trong đó vang ra.
Lôi Đặc Lâm nhớ lại câu nói vừa rồi của Dương Chính, loại cổ trùng đó sẽ cắn xé nội tạng của người hạ cổ, sắc mặt xanh lè, vung tay chụp lấy một tên binh sĩ quát hỏi:"Xảy ra chuyện gì, ai đang la hét đó?"
Tên này run rẩy đáp:"Tướng quân, là tiểu tướng quân, ngài tự nhiên đau bụng, y sinh cũng đã tới cứu trị!"
Nghe thấy ba chữ "tiểu tướng quân", Lôi Đặc Lâm gương mặt biến thành
trắng xám, tựa hồ sinh khí bị rút hết, lão loạng choạng bước tới đại
doanh phía Đông.
Ở doanh trại không xa trung quân, tiếng la thảm vang lên liên tục không ngừng.
Lôi Đặc Lâm xông vào, Dương Chính vội theo sau, bọn Thụy Thu cũng nối nhau theo vào.
Chỉ thấy trên giường có một thanh niên đang giãy dụa, gương mặt méo mó,
mồ hôi ướt đẫm toàn thân, không ngừng la thảm, hiển nhiên đang bị hành
hạ khổ sở vô cùng, y sinh xung quanh đều bó tay, thấy Lôi Đặc Lâm tiến
vào đều nói tra không ra nguyên nhân.
Dương Chính bước tới phía trước, một tay án lên đầu thanh niên, u quang
hiện lên trong mắt, tên này mới dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng thân
thể không ngừng run rẩy.
Lôi Đặc Lâm liếc nhìn Dương Chính, rồi bước tới nhìn thanh niên đó, lúc
đó ai cũng nhìn ra hai người diện mạo giống nhau đến 5, 6 phần.
Người trong trướng sắc mặt thảy đều biến thành cổ quái.
Dương Chính lạnh lùng nói:"Người hạ cổ bệ hạ chính là hắn!"
Thanh niên vừa bình tĩnh lại tức thì kinh hãi, mở to hai mắt.
Lúc này hắn nhìn thấy những nhân vật cao tầng của Vệ Nhung quốc đều ở
đây, ánh mắt của hắn rốt cục rơi trên người Lôi Đặc Lâm, khóe môi nhếch
một nụ cười khổ nói:"Phụ thân!"
"Chát!"
Lôi Đặc Lâm tát vào mặt hắn, quát:"Nói, có phải ngươi hạ cổ trên người quốc vương hay không?"
Thanh niên này biết âm mưu đã bại lộ không thể vãn hồi.
Hắn cũng không hề kêu la gì cả, chỉ bình thản nhìn Lôi Đặc Lâm, ánh mắt
đầy vẻ thương xót:"Là con, phụ thân, cổ trùng là con nuôi dưỡng, muốn
mưu sát quốc vương cũng là con. Phụ thân, người đừng gấp, nghe con nói
hết đã. Người biết không, người rất đáng thương, nửa đời trước đã làm
trâu làm ngựa cho Trì Vân, nửa đời sau Trì Vân ra đi người lại vì con
cháu của y mà ra sức, chỉ vì một lời thề ngu ngốc có đáng không? Vừa
nhìn thấy tín vật thì đã xuống ngựa thề trung thành, cung tay đưa hết
quân hệ Tây Nam ra, thực sự là rất đáng thương. Cũng giống như một con
chó, cả đời không hề làm bất cứ chuyện gì vì mình, không có sở cầu,
không có hy vọng, không có lý tưởng. Con khác hẳn, con có lý tưởng, con
có cơ sở, chỉ cần người đưa quyền khống chế quân hệ Tây Nam cho con thì
con có thể khống chế quốc gia này, con có thể đứng ở chỗ mà người cả đời ngưỡng vọng. Nhưng con biết chỉ cần Trì Vân còn có hậu nhân thì cả đời
người sẽ không truyền lại quyền lực quân hệ Tây Nam cho con. Người thực
là ngu ngốc, giống như một con chó đi theo liếm mông Trì Vân, lại còn ép con phải liếm theo. Tư Đế An chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ ngu ngốc, chỉ có huyết thống Trì Vân thì có thể ngồi trên ghế quốc vương, nó có bản
lĩnh gì chứ? Vì sao con vừa sinh ra thì đã bị chú định là nô tài của
nó... Khụ khụ khụ..."
"Hỗn đản, súc sinh, nghiệt tử... Ta phải giết ngươi." Lôi Đặc Lâm hai mắt đỏ ngầu, không biết nói gì, rút đao ra.
Thanh niên ho kịch liệt, chợt bật cười ha hả:"Phụ thân, Ngải Tát La con tuyệt không chết trong tay người vô năng như cha đâu..."
Ngay lúc Lôi Đặc Lâm rút đao chém hắn thì hắn búng người lên không, phun ra một khẩu máu tươi kèm theo nội tạng tan nát, sau đó nặng nề rơi
xuống, nhãn thần trở nên mờ đục....
Quyển 15 đã kết thúc. Liệu Dương Chính sau khi giúp Thụy Thu bình định
xong Vệ Nhung quốc còn cách nào thu thập tàn cục của Tây Nam quân hệ hay không? Ma thần tướng quân sẽ lại hoành không xuất thế ra sao? Dương
Chính một lần nữa xuất hiện với thân phận Ma thần tướng quân sẽ cầm quân đánh dẹp đế quốc nào không? Liệu mục đích gom hết thực lực của Nam đại
lục nhằm đối kháng ngày hủy diệt của hắn có thành hiện thực trong khi
Vân Trung Thành đã bắt đầu phát động cuộc chiến hủy diệt loài người?
Cuộc hành trình chinh phạt Hắc pháp sư tháp liệu có thành công?