Đêm...
Xung đột nghiêm trọng phát sinh lúc ban ngày tịnh không ảnh hưởng gì
nhiều đến Lạc Mã Tạp. Đội kỵ binh tuần tra bị nổ chết đã được một chi kỵ binh khác thay thế, còn năm ngoại lai giả kia giống như bọt nước tan
biến trong không khí, nhiều nhất chỉ khiến cho người ta sau lúc ăn cơm
đàm luận về sự cường liệt của ma pháp sư đó thôi... Y dám tự bạo thân
thể, đồng quy ư tận với ma pháp kỵ binh đội.
Còn có người đoán rằng đó là con cháu tàn dư của Lạc Chân và Mã Tạp gia
tộc, suy cho cùng thì người ngoài dù có sùng kính hai gia tộc đó thế nào cũng không thể làm chuyện ngốc nghếch đó.
Đêm ở Lạc Mã Tạp vẫn náo nhiệt phồn vinh như cũ.
Ở phủ Phỉ Lan Đặc Công tước trang hoàng rất rực rỡ, hôm nay chính là
ngày tế tửu truyền thống, công tước mời các giới thượng lưu ở Lạc Mã Tạp đến phủ cử hành thịnh hội.
Từng cỗ xe hoa lệ qua lại như mắc cửi trên đường lớn La Lan. La Lan là
con đường có địa thế cao nhất Lạc Mã Tạp, bên đường toàn là phủ đệ của
các nhân vật không phú cũng quý, phủ đệ của Công tước đại nhân đương
nhiên cũng nằm trên con đường này.
Bắt đầu từ xế trưa, bên đường La Lan đã xuất hiện rất nhiều đội kỵ binh hộ thành.
Con đường đi vào La Lan cũng bị rào gỗ ngăn lại, trừ những người được
mời tới tửu hội thì không ai được phép đi vào trong La Lan.
Xe ngựa đều phải dừng trước hàng rào gỗ, sau đó giấy mời đến tham dự tửu hội phải được đưa cho các binh sĩ kiểm tra, rồi mới được đánh xe đi vào trong.
Ở con đường cách đó không xa, tửu quán Tân Ba Đặc nghênh đón ba khách
nhân, hai nam một nữ khí chất xuất chúng phi thường. Không cần nói cũng
biết đó là ba người Dương Chính, sau khi ăn tối xong, ba người chuẩn bị
nghỉ lại đây một đêm.
"Mướn hai hay ba phòng?" Dương Chính đột nhiên cắc cớ hỏi Khải Sắt Lâm.
Khải Sắt Lâm mặt đỏ bừng, suy nghĩ một lúc mới đáp:"Ba gian, bất quá ngươi phải ở sát vách ta."
Dương Chính cười cười nói với người phục vụ:"Cho ta ba gian phòng tốt nhất liền nhau."
Dương Chính đi vào phòng, đóng cửa lại, gương mặt trở nên trầm tĩnh. Hắn im lặng đi tới một bên giường, lấy hành lý để lên đó, rồi lại mở một
bình Hỏa long tửu mới lấy trong hầm rượu ra, rót dịch thể màu đỏ vào
trong ly pha lê, cầm lấy ly rượu nằm lên ghế dựa.
Ánh sáng của Nguyệt thần Mễ Tây Á cấp cho thế gian chiếu rọi cả gian phòng.
Lãnh tĩnh chi nguyệt chính là ảo ảnh tươi đẹp mà Mễ Tây Á thiên vị cho
thế giới này, so với dân cư Nam đại lục thô tráng thì người dân Bắc đại
lục lãng mạn hơn nhiều, gọi ánh trăng và mặt trời lần lượt là Lãnh tĩnh
chi nguyệt và Hỏa nhiệt chi quang, còn hai vị thần gọi là Nguyệt thần Mễ Tây Á và Thái dương thần Tạp Lưu Tư.
Ánh sáng của Lãnh tĩnh chi nguyệt cho nhân loại cảm giác an tĩnh thanh
lương, tất cả sinh vật như đều cảm thụ được khí tức tươi đẹp của Nguyệt
thần.
Nằm trên chiếc ghế dựa lót lông sư tử trắng, Dương Chính nhắm mắt lại. Ở trong căn phòng thượng hạng của Tân Ba Đặc, ánh trăng nhu hòa chiếu qua cửa sổ bằng thủy tinh, khiến cho cả gian phòng tràn đầy sắc thái huyền
ảo, gian phòng còn được gia trì thêm Xuân chi tịch ma pháp, cách bố trí
ưu nhã càng làm cho người ta thêm thư thái.
Chỉ có Bắc đại lục văn minh ma pháp phát triển tiên tiến thì trình độ sinh hoạt của nhân dân mới cao như vậy.
Bắc đại lục thực sự có đời sống thoải mái hơn Nam đại lục nhiều, ít có
khí tức lạnh lùng tàn khốc, nhưng cho dù là địa phương thư thái hơn đi
nữa thì chỉ cần có nhân loại tất sẽ có tranh đấu.
Dương Chính không chút hoài nghi điều này, ánh mắt hắn nhìn lên trên con đường La Lan, hai bên đường có năm ngọn ma pháp đăng màu lục rực rỡ, có thể sánh ngang với đèn hồ quang ở thế giới hiện đại, các ngọn đèn nối
nhau chạy dài uốn khúc, cùng với ánh sáng trên kênh đào tạo thành một
cặp.
Dương Chính nhấp một ngụm Hỏa long tửu, cảm thụ chất men cay nồng trong
cổ họng chảy vào trong bụng, sau đó tứ chi bách hài đều trở nên ấm áp.
Rượu thượng hạng của lữ quán thượng hạng quả nhiên khác xa với loại thường.
Dương Chính nhắm mắt lại, chậm rãi hưởng thụ tư vị đó.
Đêm. Lạnh lẽo.
Xe ngựa trên đường La Lan cuối cùng cũng trở nên thưa thớt, đêm đã khuya nhưng trong phủ đệ của thành chủ thì đây mới là lúc mọi người cao hứng.
Nghi thức tế tửu do Đại chủ giáo từ Thánh hỏa giáo đình Phỉ Lan tới chủ trì.
Các giới thượng lưu của Lạc Mã Tạp qua lại trong phòng khách thính cực
rộng, các ngọn lửa ma pháp rực rỡ chớp động không ngừng, trên chiếc bàn
ăn cực dài thức ăn cùng rượu ngon bày la liệt.
Khác với mọi năm, năm nay Chủ giáo đại nhân đến đây nên nghi thức tế tửu vô cùng long trọng.
Hơn nữa, trong nghi lễ này còn có vũ đạo của Nguyệt thần.
Đây chính là điệu múa chí tôn trong truyền thuyết của Tinh linh tộc, là
lễ vật tốt nhất hiến dâng cho thiên thần. Mọi người đều mong ngóng xem
vũ đạo của Nguyệt thần rốt cục là gì.
Mạt Đặc Lý An chủ giáo mặc trường bào màu tía, đứng trên đài cao mới
dựng bằng gỗ, bên người là một nam nhân trung niên khí chất bất phàm mặc lễ phục hoa lệ, trên áo còn thêu hình chim ưng màu lam biểu tượng cho
thân phận hoàng tộc của y.
Người này chính là thành chủ Phỉ Lan Đặc của Lạc Mã Tạp.
Sau khi thành chủ và đại chủ giáo nói chuyện thì một thị tòng bước ra, nhất thời tiếng nhạc trong phòng khách thính chợt tắt đi.
Mọi người đều ngưng các động tác lại, nhìn lên phía đài cao. Đại chủ
giáo thân mặc lễ phục, đội mũ cao bước tới hai bước, cất tiếng:"Các con
của Thần... Đêm nay thật tốt..."
Chủ giáo đọc một bài cầu đảo trước, sau đó cùng mọi người tuyên thệ với U Lam Thánh Kinh.
Họ thông qua tế bái thiên thần cầu xin năm nay gió thuận mưa hòa.
Khi chủ giáo dần hoàn thành các việc tế tự, mọi người tâm tình càng lúc càng khẩn trương.
Lúc này, chủ giáo đã hoàn thành tất cả công việc chuẩn bị, nhìn Phỉ Lan
Đặc ra hiệu, Phỉ Lan Đặc nhìn hai thị tòng phía xa gật đầu. Đột nhiên
khách thính tối đen, sau đó chỉ thấy một cái lồng tinh mỹ từ không trung chầm chậm hạ xuống, lúc hạ đến đài cao thì chốt cửa lồng bật ra.
Một thân ảnh từ từ xuất hiện dưới mắt mọi người.
"Tinh linh!"
Mọi người đều huyên náo, trên đài cao thực sự là một Tinh linh, hơn nữa
còn là nữ tinh linh đã biến mất 7000 năm. Đôi tai dài nhọn, thân hình
yểu điệu, gương mặt tươi đẹp như không hề chân thật chứng minh thân phận Tinh linh của nàng một cách rõ nét.
Lúc này, Tinh linh nhắm chặt hai mắt, đôi tai không ngừng run rẩy, dáng
vẻ yếu ớt đó lại khiến cho tất cả nam nhân đang có mặt dâng lên dục vọng mãnh liệt. Vưu vật thế này, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy thì không
khỏi nổi thú tính lên.
Còn những người phụ nữ nhìn thấy thì sắc mặt âm trầm, thầm nguyền rủa nữ tinh linh đó.
Đại chủ giáo cởi dây xích trói trên người Tinh linh ra, mấy lần Tinh
linh mở mắt, rồi lại tuyệt vọng nhắm mắt, cho tới khi đại chủ giáo cởi
trói xong đi xuống đài.
"Bắt đầu đi." Phỉ Lan Đặc lạnh lùng nói.
Tinh linh nghe thấy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn
tới cặp mắt lạnh lùng tàn khốc của Phỉ Lan Đặc thì thân người khẽ run,
chầm chậm đứng thẳng người dậy. Đại khách thính nến đèn đều đã tắt hết,
một luồng sáng mạnh mẽ chiếu lên thân người Tinh linh ở đài cao.
Tinh linh đưa tay cởi nút cổ áo.
Mọi người đều nghe rõ tiếng hô hấp nặng nề của nhau trong bóng tối.
Tất cả nam nhân tựa hồ đều muốn đoán xem việc gì sẽ xảy ra tiếp theo,
cặp mắt mở trừng trừng như cá chết, tơ máu hiện rõ trong tròng mắt,
giống như sợ bỏ sót chi tiết nào.
.......
Mọi thứ chừng như là một giấc mộng đã bị đập nát tan!
Tinh linh đứng trên đài cao được ánh trăng Lãnh tĩnh chi nguyệt chiếu
rọi, ánh sáng khiến cho nàng ta chói mắt đã nhiều lần, nàng cũng bắt đầu chán ghét ánh trăng này. Trước đây nàng từng cùng A Lý ôm nhau dưới ánh trăng, lúc đó nàng còn rất yêu thích cảnh sắc mỹ lệ của đêm tối, yêu
thích bóng trăng tròn. Nhưng mọi thứ giờ đây chỉ còn là ảo tưởng, hiện
thực tàn nhẫn vô tình đã phá nát ảo mộng của nàng!
Nếu như có thể thì nàng tuyệt không trốn khỏi Ma Huyễn quần đảo.
Nàng phải phô bày thân thể cao quý của xử nữ mà thậm chí cả A Lý cũng
chưa từng nhìn thấy ở nơi này. Bọn ác ma ép nàng phải giống như kỹ nữ
phô bày thân thể dưới ánh trăng, còn có thêm gì nữa thì nàng cũng không
dám nghĩ tới...
Y phục cứ rơi dần dưới bàn tay run rẩy của Tinh linh...
Vô số cặp mắt giống như dã thú trong bóng đêm, cho dù là bóng tối đến
xòe tay không thấy ngón cũng chẳng thể nào ngăn trở ánh sáng dục vọng,
huống gì Lãnh tĩnh chi nguyệt lại sáng rực như thế, chiếu rọi lên cơ thể Tinh linh, từng phân từng thốn da thịt đều lồ lộ.
Da nàng trắng như sữa, lấp lánh phản chiếu ánh trăng.
Gương mặt giống như Thiên sứ của nàng hiện lên một tia thương cảm khó
nói, mỗi động tác cởi áo đều ngượng ngùng chậm rãi vô cùng, nhưng lại
mang theo một loại mỹ cảm đặc biệt của Tinh linh, chừng như vẻ đẹp này
không hề tồn tại giữa nhân gian.
Bầy dã thú im lặng ngắm nhìn nữ thần trước mặt dần dần lộ hết vẻ đẹp cơ
thể, chúng càng lúc càng thích thú, càng chờ đợi cảnh nàng lõa lồ thân
thể.
Lúc Tinh linh run rẩy cởi nốt mảnh vải che thân cuối cùng thì bọn dã thú đều cất tiếng hô thán phục trước vẻ mỹ lệ của nàng.
"Đinh đoong" một thanh âm phá không vang lên, thấm đẫm vào lòng mọi
người, phảng phất như nước suối mát tắm vào trong núi, dục vọng của mọi
người chợt được thanh tỉnh.
Tinh linh tuyệt vọng nhìn lên vầng trăng tròn trên bầu trời, ánh trăng nhu hòa thánh khiết như mê hoặc ánh mắt nàng.
Nàng như nghe thấy tiếng hát từ trên trời vẳng xuống, rì rào như gió thoảng, phất phơ gợn sóng mặt hồ...
Nàng chậm rãi đưa tay lên.
Âm nhạc tấu lên, Tinh linh bắt đầu vũ điệu của mình.
Sông dài chảy mạnh, mặt trời rụng chốn suối vàng, sấm rền điện chớp, trước trăng dưới hoa...
Từng tiếng đàn sáo réo rắt vang lên.
Âm thanh như chảy trong cơ thể nàng.
Lưu chuyển trong đầu, cổ, vai, lưng, ngực, eo, bụng, chân, cổ tay, ngón tay, ngón chân...
Mọi bộ phận trong thân thể nàng đều có thể hoạt động...
Lúc này, nàng không còn để ý gì đến thân thể lõa lồ, không còn tránh né ánh mắt dâm tà của bọn dã thú.
Nàng chỉ biết đem sinh mệnh phụng hiến cho một điệu múa, phụng hiến cho Nguyệt thần.
Cứ tiếp tục múa, mồ hôi chảy thành dòng trên da thịt, nhưng nàng không
thấy lạnh nữa, chừng như có một ngọn lửa dung hóa bên trong nàng, sinh
mệnh bắt đầu bốc hơi, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng không cách nào ngưng múa được.
Trong truyền thuyết của Tinh linh tộc, Tây Lệ Tư Thủ hộ tinh linh là
Nguyệt vũ chi thần, được Nguyệt thần đệm đàn, xúc động mà múa, càng múa
càng kích động, ý thức cũng theo khí lực dần dần ly khai khỏi cơ thể
Tinh linh, khi điệu múa hoàn thành thì ý thức cũng rời xa thân thể, chỉ
còn ánh trăng dẫn đường, khiến cho nàng ta không ngừng múa, quên hết mọi chuyện trên thế gian. Chỉ còn biết múa, múa cho đến khi ánh mắt nàng
cũng biến thành nhu hòa thánh khiết như ánh trăng, múa cho đến khi cõi
lòng nàng ngập tràn ánh trăng thuần khiết, cứ múa, múa mãi...
......
Mọi người đều bị điệu múa không thuộc về nhân gian này thu hút, ngọn lửa dục vọng rốt lại vẫn không bằng điệu múa sinh mệnh.
Thì ra đây chính là Nguyệt thần chi vũ trong truyền thuyết.
Thì ra đây chính là dùng ngọn lửa sinh mệnh để đốt lên một điệu múa.
Đám người dâm dục lúc này đã quên hết tất cả, tựa hồ như theo điệu múa đó mà bay lên trời.
Đột nhiên, cả đại sảnh tối đen, mọi người đều đang mê man trong điệu múa, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Một tiếng cười lạnh đầy vẻ áp bức vang lên phá tan màn đêm u ám.
Đại chủ giáo là người đầu tiên phản ứng. Lão đã cảm thụ được khí tức tà
ác nồng đậm trên không, trong lòng sớm đã cảnh giác, tay cầm U Lam Kinh
vẽ một vòng, ngọn lửa màu lam tức thì phù hiện giữa không trung, sát na
đó, lão nhìn thấy một cặp mắt trắng dã hừng hực cháy trên thân người một bóng đen.
Sợ hãi vô cùng phá tan phòng thủ tâm linh của lão, khiến cho lão không thể nào có ý chí phản kháng.
Đáng sợ! Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu đại chủ giáo Mạt Đặc Lý An.
Phỉ Lan Đặc công tước đứng bên lão cũng gánh chịu áp lực vô cùng nặng nề.
Y tịnh không nhìn thấy cảnh tượng xuất hiện trong mắt đại chủ giáo, y
chỉ nhìn thấy một tàn ảnh màu đen lướt qua không trung. Đại công tước
gầm lên, cực bạo hỏa cầu liền xoay quanh thân hình bảo hộ y.
"Có thích khách, mau..."
"Bụp"
Thanh âm của đại công tước chợt bị ngắt ngang, y không dám tin nhìn máu
tươi đang phun ra từ cổ họng mình giống như bồn phun nước trong hoa
viên, ướt đầm cả mặt đất.
Phong nhận!
Đối phương chỉ dùng một phong nhận đơn giản.
Đại công không cam lòng, vì sao một phong nhận có thể phá được đỉnh cấp thủ hộ của y?
Đại chủ giáo không thẹn là đỉnh cấp mục sư của Thánh hỏa giáo đình, năng lực đề kháng hắc ám ma pháp hơn xa người thường. Sau sát na tâm linh
buông lỏng, lão liền phản ứng ngay, vội vàng tản ra, nhưng sau khi hắc
ảnh biến mất thì lão nhìn thấy đầu lâu của đại công tước bay lên không.
Tiếp đó, lão nhìn thấy vô số quang điểm màu đen ẩn hiện trong không trung, cứ chớp tắt chớp tắt rất dễ nhìn.
Trái tim đại chủ giáo như bị thắt lại, lần này không phải vì pháp thuật
của đối phương khiến cho lão sợ hãi mà là bản thân lão đang sợ hãi, cảm
giác sợ hãi lan ra khắp tứ chi bách hài, chủ giáo tuyệt vọng rú lên:"Địa ngục hắc viêm hoa... Ngươi là ... Mã..."
Quang điểm màu đen nhanh chóng khuếch tán thành từng cánh hoa màu đen, trôi nổi trên không vô cùng kỳ dị.
Thanh âm của chủ giáo bị ngắt ngang trong vô số cánh hoa.
Những cánh hoa này càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, đầy cả khách thính, lấp hết tất cả người tham gia yến hội..
Cánh hoa vô thanh vô tức rơi xuống, cả không gian biến thành hắc ám.
Khi bóng tối dần tản đi thì tất cả người, vật trong khách thính đều biến mất hết, giống như chưa từng tồn tại. Không chỉ vậy mà ngay cả vách
tường và mặt đất cũng bị ăn mòn nghiêm trọng, cả tòa kiến trúc liêu xiêu như muốn sụp đổ.
Hắc ảnh bắn vọt ra ngoài cửa sổ, ầm một tiếng, cả tòa nhà đổ sụp, cát bụi đầy trời.
Hắc ảnh lơ lửng trên không, phảng phất như những chuyện vừa rồi chỉ là
chuyện nhỏ không đáng kể, hắn nhẹ nhàng đạp lên đầu ngọn cỏ lướt đi...
Đèn đuốc phía Lạc Mã Tạp phía xa vẫn rất huy hoàng, không có ai dám tin
rằng thành thị nổi danh này giờ đây đã không còn nhân vật nào ở giới
thượng lưu nữa.
"Bốp, bốp , bốp..."
Tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên rất rõ ràng trong đêm vắng.
Hắc ảnh lạnh lùng nhìn về tòa tháp bên trái.
Trên đỉnh tháp một người đang ngồi, chân vắt vẻo trong không trung, chậm rãi vỗ tay...
Nhìn thấy người đó, đáy mắt hắc ảnh lóe lên ánh lửa trắng dã.
"Không hổ là hắc vu yêu, giết người như cắt cỏ, chớp mắt đã giết cả ngàn người." Người trên tháp chuông cất tiếng.
Nói đoạn, hắn từ đỉnh tháp nhảy xuống, đỉnh tháp hắn vừa ngồi chợt nổ bùng.
Người đó xoay chuyển mấy vòng trên không, an ổn hạ xuống đất, đưa tay
phủi bụi dính trên quần áo, ung dung chậm rãi đi về phía hắc ảnh. Hắn
vừa đi khóe miệng vừa nhếch lên một đường cong quỷ dị:"Sao, thẹn quá hóa giận à? Cả tiểu ba ba mà cô cũng giết sao, Khải Sắt Lâm?"
Hắc ảnh chấn động.
Ngọn lửa trắng trong mắt hắn lại cháy bùng lên.
"Không nghe lời..." Dương Chính cười nhẹ, vừa đi vừa rút long cốt chủy thủ ra:"Thực đúng là trẻ hư không biết nghe lời mà!"
Cũng không thấy hắn có động tác gì mà đã băng ngang qua khoảng cách mười mấy mét, xuất hiện bên người hắc ảnh vung đao chém ra.
Cả không khí như cũng bị chém rách nhưng một đao đáng sợ lại chém không
trúng. Dương Chính cũng không ngạc nhiên, trầm giọng quát lên, thân hình nhanh chóng xoay chuyển, nhất thời trong không trung có vô số đao quang giống như luồng điện lách tách.
Hắc ảnh nhanh chóng lui lại, phía trước thân hình đã bố trí mấy trăm đóa hắc viêm hoa.
Nhưng Hắc viêm hoa có thể hủ nát hết mọi thứ lại bị Dương Chính đâm vào
tâm của từng đóa, khiến chúng biến mất trong không trung.
Nhìn thấy Dương Chính cường hãn như thế, ánh lửa trong mắt hắc ảnh càng bừng cháy mạnh mẽ.
Hắn quát một tiếng, nhún người nhảy lên cao hơn 10 mét, hai tay vung ra. Dương Chính vốn đang định nhảy lên, đột nhiên mặt đất nứt toác ra, vô
số dây xích bằng xương trắng quấn chặt lấy chân hắn.
Dương Chính vung đao chém xuống, nào ngờ càng chém thì xương trắng càng
nhiều, chúng lổm ngổm bò lên, quấn chặt lấy tay chân hắn.
Hắc ảnh lẩm nhẩm niệm mấy câu, một quang cầu màu lục to cỡ bồn rửa mặt
hình thành. Nhìn Dương Chính đang bị xương trắng quấn lấy, hắc ảnh cười
lạnh vung tay, quang cầu phóng tới chỗ hắn đang vùng vẫy. Ầm một tiếng,
lục cầu nổ tung, xương trắng đầy đất nhanh chóng bị ăn mòn, không trung
dậy lên mùi hủ nát rất khó chịu.
Nhìn thấy xương cốt đầy đất, hắc ảnh đắc ý cười vang.
Đột nhiên một điểm lục quang từ bóng tối bắn tới, hắc ảnh kinh hãi thối
lui, chỉ là lục quang bắn tới giữa chừng đã biến thành dây leo khắp
trời, trói chặt hắc ảnh lại, chớp mắt dây leo đó lại nổ tung.
Hắc ảnh lộn mấy vòng trong không trung, còn chưa bình ổn thì khí tức
đáng sợ đã xuất hiện phía sau lưng hắn. Ngọn lửa trong mắt hắn nhanh
chóng khuếch đại, hắn nghiêng đầu né tránh, tiếng vải rách vang lên, hắn cảm thấy gương mặt mát lạnh, thì ra khăn che mặt đã bị giật mất. Hắc
ảnh lộ ra gương mặt trắng bệch, má trái còn bị một vết đao, máu chảy
ròng ròng, vô cùng đáng sợ.
Hắc ảnh phẫn nộ quay đầu nhìn lại, thấy Dương Chính đứng gần đó, thì ra hắn không hề bị hủ thực quang cầu giết chết.
Còn ở bên kia, Tinh linh vương tử đã phóng ra từ trong rừng.
"Ngươi rốt cục đã phát hiện ra ta vào lúc nào?" Thanh âm của hắc ảnh vang vọng trong đêm, không ngờ lại là Khải Sắt Lâm.
Dương Chính bình thản nói:"Từ lúc ta từ tinh giới trở về đã bắt đầu hoài nghi."
Tròng mắt hắc ảnh co rút lại, ngọn lửa trắng trong đôi mắt bừng cháy,
gương mặt kiều diễm của Khải Sắt Lâm lúc này lại gây cho người ta cảm
giác âm hàn hắc ám.
"Khải Sắt Lâm tuy tính tình tùy tiện nhưng tuyệt không phải là người phù hoa phóng đãng, sao có thể chủ động rúc vào lòng ta? Huống gì, nàng ta
có ma chú trong người, càng không thể làm những chuyện đó. Sau khi ta từ tinh giới trở về, ngươi đột nhiên rất nhiệt tình với ta, tuy che giấu
rất tốt nhưng ta càng lúc càng cảm thấy xa lạ."
Hắc ảnh thở mạnh, hắn không ngờ lúc mình dẫn dụ Khải Sắt Lâm phát động
xuân tình, sử dụng mỹ nhân kế lại bị phản tác dụng khiến cho nam nhân
này nhìn thấy chỗ sơ hở.
"Ngoài ra, nói thẳng cho ngươi biết, ta còn có năng lực biết được cảm
xúc và suy nghĩ của đối phương. Tuy ngươi che giấu rất giỏi nhưng không
thể che lấp hoàn toàn ý thức bản thể của Khải Sắt Lâm, ít nhất ta cũng
thăm dò được một chút ít, nếu như ta đoán không sai thì ngươi chính là
Lạc Chân Bạch Tác Lan Hầu tước, tổ tiên của Khải Sắt Lâm trước đây 600
năm đã tu luyện Hắc vu yêu."
Nhìn thấy đối phương sắc mặt không chút biểu tình, Dương Chính lạnh
giọng nói:"Sao, để ta đoán thử chân tướng của Hắc vu yêu Hầu tước đại
nhân. Nếu như ta đoán không lầm thì Bất tử chi thân của Hắc vu yêu bất
quá chỉ là chuyện cười. Bất tử chi thân mà Hắc vu yêu có được, bất quá
chỉ là một linh thể ý thức hư ảo, cố nhiên là có lực lượng mạnh mẽ nhưng bản thân lại yếu ớt phi thường. Vì không muốn linh thể tiêu tan, Hắc vu yêu nhất định phải dùng cốt nhục chí thân để kéo dài sinh mệnh của
mình. Do đó, từ 600 năm trước ngươi bắt đầu xâm chiếm thân thể của huyết mạch mình không ngừng, đến khi thân thể đó qua thời kỳ mạnh nhất thì
lại dùng nó để câu dẫn nam nhân. Cái gọi là Cổ anh ma mẫu chú đáng sợ
bất quá chỉ là Linh thể chuyển giá chi thuật mà thôi, hơn nữa ngươi vứt
bỏ thân thể đó khiến cho y chịu đựng Linh thể chuyển giá chi thuật hành
hạ đến chết, còn linh thể của mình thì ngươi chuyển sang hài nhi y đang
mang thai. Ta nghĩ ta đoán không sai, phải không Lạc Chân Bạch Tác Lan
Hầu tước?"
Im lặng, im lặng đáng sợ.
Dương Chính mặt không chút biểu tình nhìn Khải Sắt Lâm, hắn biết lúc này đó chính là một người khác.
Tinh linh vương tử mắt đầy lửa giận, trên đời còn có người độc ác như
vậy sao? Vì muốn bất tử mà dùng cốt nhục huyết mạch của mình làm bình
chứa. Lai Qua Lạp Tư vốn căm ghét tà ác lần này thực sự đã động chân
hỏa, đôi tay phát xuất lục quang nhàn nhạt.
"Ca!"
Đột nhiên, Khải Sắt Lâm (Lạc Chân Bạch Tác Lan) mái tóc tung bay như lửa cháy, hai mắt chiếu ra ánh sáng cường liệt, y phục dần dần rách toạt,
móng tay móng chân biến thành dài ngoằng, sắc bén như đao, hai cái răng
nanh mọc dài ra khỏi miệng.
Khí tức cuồng bạo lưu chuyển khắp không trung.
Lạc Chân Bạch Tác Lan cất tiếng lạnh lùng:"Thực sự là bất ngờ, trong
nhân loại còn có hạng cường giả như ngươi, đáng tiếc, ngươi biết quá
nhiều rồi."
Đột nhiên hai bóng người chớp lên, hai quang ảnh giống như lôi đình vạn
quân chạm thẳng vào nhau, khí tức cuồng bạo khiến cho cây cỏ xung quanh
phải bật rễ.
Dương Chính lăn ra sau, đưa tay lau máu chảy ra từ hai mép.
Còn bên kia, Lai Qua Lạp Tư đã giương sẵn trường cung, cánh tay phải của y kéo một đường cong quỷ dị, một mũi trường tiễn màu trắng bạc bắn
thẳng lên không trung, đồ án ma pháp phù hiện không ngừng xoay chuyển...