Bọn Mạc Băng Vân thấy Dương Chính bước ra đều thở phào một hơi.
"Bọn ta rời khỏi nơi đây."
Dương Chính đã có được những gì hắn muốn biết, không còn muốn ở lại đây, tất cả những thứ ở đây đều khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái,
những người khác cũng cảm giác giống thế. Trọng tài trưởng triệu hoán
một con sói hoang dẫn đường cho họ.
Nhìn thấy đoàn người Dương Chính biến mất, trọng tài trưởng thở dài một hơi.
Bọn hắc ám pháp sư cũng tràn ra, cất tiếng nói:"Trọng tài trưởng đại
nhân, sao lại để chúng đi như vậy, thực sự là quá tiện nghi cho chúng,
vừa rồi vì sao ngài lại ngăn cản bọn ta đối phó với nam nhân đó?"
Trọng tài trưởng lạnh lùng nhìn bọn họ, căn bản lão không muốn giải
thích gì. Lẽ nào lão lại nói cho họ biết vừa rồi lão cảm giác một bóng
đen vô cùng đáng sợ ẩn nấp sau lưng họ, cho dù lão không biết đó là gì
nhưng lực lượng tà ác từ bóng đen đó tán phát ra khiến cho lão không thể có chút ý niệm phản kháng nào.
.......
Vùng đất cực Bắc...
Một thân ảnh yểu điệu lướt nhanh trên mặt đất.
Mỗi một bước đều như gió thoảng, trong cuồng phong hoành hoành, thân
hình này cứ bốc lên cao rồi lại hạ xuống, rồi lại bốc lên...
Không ngờ đó là một nữ hài khả ái vận áo đơn màu vàng.
Khí lạnh thấu xương vùng cực Bắc này không ngờ lại không hề ảnh hưởng gì tới thân hình đơn bạc của nàng, gương mặt trắng nõn và đôi mắt màu đen
của nàng toát lên nét cười cợt, bất quá ánh mắt có vẻ lạnh lùng mà nữ
hài độ tuổi này tuyệt đối không thể có.
Băng Ma cô sơn sừng sững ngay đường chân trời đã hiện ra trước mắt nàng.
Vân Trung Thần Điện nguy nga hùng vĩ hiện ra trong băng tuyết.
Nàng ta bĩu môi nhìn đỉnh núi, đột nhiên vươn hai tay ra, cả người như
mũi tên rời dây cung xé tán băng tuyết, chớp mắt đã biến mất trên
không...
............
Bình đài khổng lồ giống như mặt biển, tán phát ánh sáng xanh nhàn nhạt, chân trời mênh mông nối nhau liên tiếp.
Đây không phải là tạo hóa tự nhiên, vô số ánh sáng bảy màu chiếu sáng
trên trời, khiến cho người ta có cảm giác huyễn lệ vô cùng.
Thân ảnh màu vàng dần dần hiện lên trên bình đài màu lam.
Nàng để chân trần đạp nát sóng biển, đôi mắt thuần chân phát ra ánh sáng mịt mờ.
Cánh tay nõn nà nhẹ nhàng chạm vào màn sáng phiêu đãng quanh người, dáng vẻ vô cùng nũng nịu.
"Phụ thân, con về rồi." Nữ hài cất tiếng cười nói giòn tan.
Chân trời vô tận vẫn cứ yên lặng.
Nữ hài vân vê tóc mai, lẩm bẩm:"Lần nào cũng ra vẻ..."
Hư không rốt cục cũng vang lên tiếng hồi đáp.
Thanh âm hoành vĩ mạnh mẽ chấn động cả không gian:"Nhan Ngọc, con của ta, con đã tìm thấy Tử Tâm chưa?"
"Phụ thân, Tử Tâm tỷ tỷ trốn rất kỹ, hài nhi mấy lần cơ hồ bắt được
nhưng đều bị nàng ta trốn thoát, lần gần đây nhất nghe nói nàng ta xuất
hiện ở Bán Nguyệt thành."
"Kỹ thuật đóng cương thiết thuyền cũng là bị nó tiết lộ?"
"Hi hi, phụ thân anh minh."
"Thánh Hỏa Giáo của Bắc đại lục gần đây càng lúc càng bất an, Nam đại
lục vẫn hỗn loạn như cũ, theo tin tức của Tu Tư truyền tới thì vừa mới
xuất hiện một giáo phái mới. Nhân loại xem ra đã quên mất lịch sử... Thế giới ngu muội này cần phải bị trừng phạt..."
Thanh âm trong hư không không có chút tình cảm nhân loại nào.
Một cái hộp nhỏ màu đen dần dần hiện ra trên bình đài.
"Đi đi, mở chiếc hộp Phan Đa Lạp này ra, cảnh tỉnh thế nhân!"
Nhan Ngọc nhẹ nhàng sờ vào chiếc hộp, vẻ ngoài xinh đẹp và một con mắt
lớn được điêu khắc chính giữa khiến cho nàng vốn là Vân Trung Quân cũng
bị thu hút cực độ.
"Đi đi, hài tử..."
Thanh âm trong hư không dần dần trở nên xa xăm...
Nhan Ngọc cầm lấy chiếc hộp đen, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc và hiếu kỳ.
...........
Xe ngựa yên ổn đi trên đường.
Mật Tuyết Nhi giống như mèo con rúc trong lòng Dương Chính, ánh mắt màu vàng lười biếng ngước nhìn hắn.
Dương Chính vừa xoa đầu nó vừa nói.
"Hôm nay kể tiếp cố sự thần thoại, con của Đề Thản Thần là anh hùng Phổ
La Mễ Tu Tư đánh cắp lửa từ trên trời xuống cho nhân loại sử dụng, khiến cho vị thần chí cao vô thượng này tức giận vô cùng vì lửa đem đến rất
nhiều lợi ích cho loài người. Do đó, Trụ Tư quyết định giáng tai nạn
xuống nhân gian. Ông ta trước tiên trộn lẫn đất, lửa, nước thành một
khối hỗn hợp, rồi lại cấp cho nó một hình dạng đáng yêu giống như nữ
thần, lại ra lệnh cho Thần ái tình thêm vào hương vị khiến nam nhân điên cuồng theo đuổi, sai nữ thần trí tuệ và công nghệ dạy nữ nhân dệt may,
chế tạo các loại y phục xinh đẹp, khiến cho nữ nhân càng thêm xinh đẹp
mê người, lại cho nữ nhân có được thiên phú ngôn ngữ..."
"... Sau khi hoàn thành, chúng thần lại cấp cho nữ nhân quần áo xinh đẹp, đặt tên là Phan Đa Lạp, tặng cho nhân loại."
"Tối cao thần sai sứ giả đưa Phan Đa Lạp đến tặng cho đệ đệ của Phổ Lạc
Mễ Tu Tư là Ai Tí Mễ Tu Tư làm thê tử. Ai Tí Mễ Tư Tư hoàn toàn khác hẳn với Phổ Lạc Mễ Tu Tư, hắn vốn là một tên khốn ngu xuẩn. Phổ Lạc Mễ Tu
Tư từng khuyên hắn:"Nếu như tối cao thần tặng gì cho ngươi thì ngươi
tuyệt không thể nhận lấy, vì y vốn không có ý tốt..."
"Nhưng Ai Tí Mễ Tu Tư vốn là người ngu dốt, lại thêm Phan Đa Lạp quá
hoàn mỹ nên hắn đã quên mất lời khuyên của huynh trưởng, vui mừng nhận
lấy lễ vật của tối cao thần."
"Phan Đa Lạp cùng sống với Ai Tí Mễ Tu Tư. Không lâu sau, Phổ Lạc Mễ Tu
Tư đưa cho Ai Tí Mễ Tu Tư một cái hộp lớn, dặn kỹ hắn không được mở ra,
nhưng Phan Đa Lạp vốn là một nữ nhân rất hiếu kỳ, thị nghĩ:"Một cái hộp
bình thường thì cần gì phải giấu diếm như vậy? Đáo để là vì sao?" Thị
nhân lúc Ai Tí Mễ Tu Tư ra ngoài, Phan Đa Lạp mở cái hộp ra, kết quả là
trong đó tịnh không có những thứ thị mong chờ mà là vô số mầm họa hại.
Trước khi Phan Đa Lạp mở cái hộp ra thì nhân loại sinh sống rất yên ổn
vì tất cả mầm họa hại đều bị nhốt trong cái hộp đó. Lần này do Phan Đa
Lạp hiếu kỳ và vô tri nên họa hại mới được thả ra, bắt đầu từ đó tai họa ngày ngày đêm đêm khiến cho nhân loại chịu khổ khắp nơi. Nhưng cho dù
nhân loại bị hành hạ khổ sở thì vẫn còn một tia hy vọng đáng quý, có thể khích lệ bản thân mình. Đứng trước tử vong, hy vọng vĩnh viễn tồn tại,
đời người luôn đầy ắp những hy vọng tươi sáng..."
Mật Tuyết Nhi ánh mắt mệt mỏi, nhỏ giọng hỏi:"Thực sự có ma hạp sao?"
"Không ai biết cả... Được rồi, cố sự hôm nay cũng kể xong, con ngủ đi."
Dương Chính nhẹ nhàng vỗ lưng Mật Tuyết Nhi.
Xe ngựa vẫn tiếp tục hành trình...
...........
Bắc đại lục.
Chủ phong Bác Cách Mễ Á, giữa dãy núi có một thiên trì khổng lồ.
Nơi này là chỗ khởi nguyên của dòng sông Mộng Lan Giang, từ miệng thiên
trì chảy xuống là thác nước Lạc Soa Đạt cỡ chừng trăm mét, thác nước ào
ạt chảy xuống bên dưới, chuyển qua 18 khúc quanh mới tới chân núi, dòng
sông uốn khúc chảy xuôi giống như một con cự long chuyển mình trên mặt
đất.
Vùng đất gần thiên trì có độ cao tuyệt đối 5000 mét, quanh năm đầy tuyết.
Vách núi lồi lõm quái dị, phía dưới là khu rừng nguyên thủy, cùng với
thác nước, suối chảy, quái thạch, cây cối tạo thành tứ tuyệt.
Tứ tuyệt này không hề có chút dấu tích con người.
Trong thiên trì có một loại ngân liên ngư đặc biệt, thân hình trong
suốt, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng, lúc chúng bơi lội trong đáy
nước phảng phất như mang theo những dải ánh sáng huyễn lệ vô cùng.
Trên tuyệt địa này, một thân ảnh màu trắng đang truy đuổi bầy cá.
Không ngờ lại là một nữ nhân, nàng ta ở trong nước linh hoạt vô cùng, y
hệt như một mỹ nhân ngư, không bị ảnh hưởng gì bởi thời tiết giá lạnh
của thiên trì.
Sau khi đùa giỡn một hồi, nữ nhân mới thò đầu lên khỏi mặt nước, từng
giọt nước trong vắt chảy xuống từ đầu tóc của nàng, nhẹ nhàng lăn trên
làn da trắng như tuyết.
Nàng ta không ngờ lại là Vân Trung Quân Nhan Ngọc.
Nàng ta chậm rãi cất người lên mặt hồ, dẫm lên ngọn sóng, làn da trắng
nõn không chút tì vết, bộ ngực cao vút dưới ánh dương quang như được
nhuộm vàng chói mắt.
Thiếu nữ khỏa thân đi về phía bờ.
Chiếc hộp màu đen vẫn còn để trên mặt đất, con mắt màu đen giữa nắp hộp lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Rốt cục là thứ gì?
Nhan Ngọc đưa tay vẫy nhẹ, chiếc hộp bay lên không, nhẹ nhàng xoay chuyển.
Nàng nhíu mày suy nghĩ, do dự không biết nên mở hộp ra hay không.
Đột nhiên, một đám mây lửa màu đen từ thác nước bay tới.
Chớp mắt, hắc hỏa đã bắn tới mặt hồ, ngọn lửa tắt ngấm lộ ra một nữ tử thiên kiều bách mị.
Nhan Ngọc tuy xinh đẹp nhưng cũng không thể so với nữ nhân này. Sắc đẹp
của nàng ta cơ hồ nhân gian không thể có được, gương mặt thánh khiết như mộng ảo chừng như không hề chân thực, đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm,
tựa hồ có thể nhìn xuyên qua cả giấc mơ.
Chú:
Phan Đa Lạp: Đây chính là chiếc hộp Pandora trong truyền thuyết. Sự tích của nó cũng giống với cố sự Dương Chính kể cho Mật Tuyết Nhi nghe ở
trên