Tiếng sáo thấm vào đáy lòng,
Mạc Băng Vân vốn xưa nay cho mình kiên cường, nội tâm đột nhiên sụp đổ,
khóe mắt không biết lúc nào đã trở nên cay cay, nàng nhắm mắt lại, tay
án nơi hông, nơi đó cũng có treo một cây sáo dài, cũng treo mối tâm kết
ngàn đời khó giải...
Băng Vân, đừng khóc...
A Tuyết, đừng khóc....
Vệ Nhung quốc...
Trải qua 3 năm thay đổi, Vệ Nhung vương quốc năm xưa giờ đã trở thành Vệ Nhung đế quốc.
Ở trận chính biến điên cuồng đầy máu tanh, mọi người đều đã nhìn thấy
một khía cạnh ngoan độc khác của nữ nhân ưu nhã đoan trang Thụy Thu.
Nhiếp chính nữ vương Thụy Thu vào năm thứ hai của Lam quang hiệp nghị đã nhờ vào lực lượng của các tỉnh Tây Nam trực tiếp phế trừ nghị hội.
Nghị hội lúc đó vì đại vương tử Lôi Mông Tư Đặc âm mưu soán vị, cho nên
đại bộ phận nghị viên đều vong mạng, hơn nữa sau khi Ma thần tướng quân
phá tan âm mưu của đại vương tử, còn thống lĩnh Vệ Nhung quân đột tập
Thương Nguyệt tây tuyến, sáng tạo kỳ tích kinh thiên, do đó lực lượng
của nghị hội đã ở bên bờ sụp đổ.
Sau khi Dương Chính "chết" đi, lão hồ ly Tiếu Ân thừa cơ muốn trùng kiến nghị hội nhưng lúc này lực lượng quân đội đều bị Thụy Thu khống chế,
nhờ vào dư uy của Ma thần tướng quân nên quân Đông tuyến và Ma thần quân cơ hồ không chút do dự chọn lựa trung thành với Thụy Thu, "tỷ tỷ" của
Ma thần tướng quân. Lại thêm quân đội các tỉnh Tây Nam đều vì quan hệ
với Trì Vân lão tướng quân tự nhiên càng thêm coi trọng con gái duy nhất của ông.
Thụy Thu nắm giữ quân quyền trong tay, dùng thủ đoạn sắt đá trực tiếp phế trừ nghị hội, đuổi lão Tiếu Ân về quê dưỡng lão.
Quân quyền của gia tộc Khuê Bắc Đặc một thời bị ép xuống cực điểm, sau
hơn trăm năm lại chói sáng trên người của một nữ nhân, quyền hành rốt
cục lại rơi vào tay vương thất.
Ở trong thâm cung...
Thụy Thu thân vận nhung trang ngồi ở thư phòng, gương mặt tú lệ giờ đây
góc cạnh rõ rệt hơn ba năm trước nhiều, càng thêm dáng vẻ hiên ngang cao quý.
Từ khi Dương Chính rời đi, nàng cơ hồ dùng hình ảnh này đối đãi người
ngoài, hơn nữa phong cách của Vệ Nhung quốc cũng bắt đầu cường ngạnh
hơn, quốc gia bắt đầu đi theo con đường quân sự hóa theo sự chuyển biến
của nữ vương sắt máu này.
Chợt có người tiến vào bẩm báo.
"Bệ hạ, quận Uy Cổ Lan truyền mật báo về, mấy vị đại công tước đại biểu
là Lôi Đặc Lâm muốn giành quyền khai khoáng từ tay gia tộc Hắc Diệu,
theo như bọn họ nói thì quặng mỏ lớn có thể nắm giữ mệnh mạch nền kinh
tế phải do quân đội khống chế, hơn nữa không nên giao cho một tiểu gia
tộc."
Thụy Thu mặt không chút biểu tình, nghe xong mật báo, bút lông ngỗng trong tay nhẹ nhàng xoay chuyển.
Nói ra thì đây chính là tập quán năm xưa của Dương Chính, Thụy Thu nhìn
thấy cũng cảm thấy hứng thú, cũng bắt đầu tập xoay bút, mấy năm nay xoay bút đã trở thành thói quen của nàng.
Xoay bút chính là đang suy nghĩ.
Mật vệ trước mặt nàng hiểu rõ điểm này, vì vậy y đứng im lặng tại chỗ, chờ đợi chỉ thị của nữ vương.
"Lôi Đặc Lâm thúc thúc... ông cũng già rồi!"
Thụy Thu đột nhiên thở dài:"Già mà không chết thì chính là giặc!"
Mi mắt mật vệ giật mạnh, bất quá hắn đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc nên không hề lộ vẻ gì.
Thụy Thu rút ra một cuộn giấy da dê, dùng bút lông ngỗng viết mấy phù
hiệu phức tạp lên đó, rồi niêm phong lại đưa cho mật vệ:"Đi đi, giao
phong thư này cho Hắc Diệu Hoa."
Mật vệ tiếp lấy thư tín, cung kính lui khỏi thư phòng.
Nhìn thấy y rời khỏi, gương mặt Thụy Thu cuối cùng cũng lộ vẻ mệt mỏi,
đầu mày cũng có nét tang thương. Nàng nhẹ đưa tay bóp trán, lúc này dáng vẻ nàng mới tỏ ra giống như nữ nhân yếu đuối, nàng nhẹ giọng
than:"Dương, những gì ngươi dạy ta đều làm hết nhưng mà ta thực sự quá
mệt... Ngươi sao có thể rời đi như vậy..."
Mặt đất chợt có mấy giọt nước trong vắt rơi xuống...
..........
Thiên hoa bảo các của Nguyệt gia chính là thương nghiệp kinh doanh châu bảo lớn nhất đại lục.
Hạo Nhiên thị khai mạc tự nhiên không thể thiếu họ, bất quá nghiệp vụ
của Thiên hoa bảo các chủ yếu chỉ là buôn bán với quý tộc thượng tầng và đại phú hào, cho nên hội đấu giá trân phẩm của Hạo Nhiên thị mới là mục tiêu quan trọng nhất với họ.
Cho dù như vậy thì thương nghiệp Đào nguyên khuếch trương mạnh mẽ trong
Hạo Nhiên Liên Minh như vậy cũng khiến Thiên hoa bảo các chú ý.
Các cửa hàng châu bảo của Đào nguyên tuy đều là nguyên liệu thô, chưa
từng qua gia công, nhưng chất lượng của chúng rất tuyệt vời, giá cả lại
quá thấp, thực sự là phá hoại quy củ của nghiệp châu bảo.
Thiên hoa bảo các cũng phái người mua châu bảo của Đào nguyên, không thể không nói cho dù tư nguyên và nhân mạch tích lũy cả trăm năm của Thiên
hoa bảo các mà bán nguyên liệu thô với giá đó thì cũng không thể có được lợi nhuận, vì vậy cho dù Thiên hoa bảo các chủ yếu là bán châu bảo
thành phẩm nhưng đối với Đào nguyên chỉ trong một đêm quật khởi thì cũng có đôi phần cảnh giác.
Ai biết được Đào nguyên có ngày nào đó công nhập vào thị trường châu bảo thành phẩm.
Với thực lực họ thể hiện ra trong mấy tháng này, nếu muốn tìm vài đại sư gia công châu bảo thì dễ như trở bàn tay, nếu như bọn họ và Thiên hoa
bảo các triển khai chiến tranh giá cả thì Thiên hoa bảo các tuy không sợ nhưng chắc chắn giết địch 1 vạn, mình cũng hao hết 8 ngàn.
Sự tình như vậy Nguyệt gia tất nhiên không nguyện ý.
Do đó Thiên hoa bảo các đã tiếp xúc với Hải Đồ Lạp hầu tước mấy lần.
Hơn nữa họ còn âm thầm điều tra bối cảnh của Đào nguyên, bối cảnh của
Hải Đồ Lạp tự nhiên dễ dàng tra ra nhưng không ai tin Đào nguyên là sản
nghiệp của hắn, Thiên hoa bảo các cũng tra ra tới gia tộc Phổ Lợi Mã Tư
thần bí đến từ Thanh Tư quốc nhưng tới đó thì thông tin cũng đứt đoạn.
Mà tư liệu về gia tộc Phổ Lợi Mã Tư ít ỏi đến đáng thương, cho dù có tộc phổ và tộc huy thì có muốn tìm hiểu tường tận thêm 1 bước cũng không có cách nào.
Bọn họ giống như từ trên trời rơi xuống.
Cho dù rất khả nghi nhưng lại không có chứng cứ khả nghi.
Trong tiểu lâu tại Hạo Nhiên thành của Thiên hoa bảo các, một thiếu nữ đang ngồi.
Thiên hoa bảo các có sản nghiệp khắp nơi trên thế giới, sản nghiệp trong Hạo Nhiên Liên Minh đương nhiên là có rất nhiều.
Thiếu nữ mặt che khăn lụa trắng, bàn tay trắng như ngọc cầm sách, trên bàn có một chung trà, lại còn có... một thanh kiếm.
Mưa rơi tí tách bên ngoài song cửa.
Mấy ngày nay trên biển chợt nổi gió bão, cảng khẩu gần biển đều ngưng
làm việc, trong Hạo Nhiên thành cũng có mưa lớn mấy ngày nay, bất quá
hiện tại mưa chỉ còn day dứt, như tơ như khói khiến cho người ta muốn
ngủ an một giấc.
So với cảnh sắc bên ngoài thì tư thái của bạch y thiếu nữ càng toát lên
vẻ siêu phàm thoát tục, phảng phất như tiên nữ không ăn thức ăn của nhân gian.
Không biết đã qua bao lâu, cửa chợt bị xô nhẹ ra.
Một thân ảnh u tĩnh lặng lẽ tiến vào, đó cũng là một nữ nhân, bất quá so với bạch y thiếu nữ thì nàng ta toàn thân màu đỏ nhạt, mái tóc màu đỏ,
khăn cũng màu đỏ giống như lửa cháy bên trong.
Nàng ta đến trước mặt bạch y thiếu nữ, nhẹ nhàng kéo quyển sách trong
tay nàng ấy ra, thanh âm hiền hòa:"A Tuyết, không cần xem nữa, ta xem ra muội sắp thành tiên rồi."
Bạch y thiếu nữ ngẩng đầu, chân mày cong vút như vầng trăng, ánh mắt
trong suốt ơ hờ không lộ vẻ gì, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó cầm
chung trà lên, vén khăn che mặt lộ ra đôi môi nhỏ nhắn, nhẹ hớp một
ngụm.
"Gần đây bên ngoài rất náo nhiệt, một tổ chức Đào nguyên đột nhiên xuất
hiện, sản nghiệp của gia tộc muội cũng bị ảnh hưởng." Hồng y thiếu nữ
xem ra cũng không hứng thú gì với việc này, chỉ là tùy tiện nói chơi.
Bạch y thiếu nữ bình thản nói:"Những việc kiểu này cần gì phải nhọc lòng lo nghĩ?"
Hồng y thiếu nữ nhìn nàng ta, cho dù nàng cũng rất đau lòng, ba năm
trước khi được tin tức đó, cảm giác đau nhói tim gan tới nay vẫn còn rõ
rệt, chỉ là nhìn thấy hảo hữu duy nhất tính cách đại biến, lãnh đạm cơ
hồ đến mức không ăn thức ăn của nhân gian thì nàng không nhịn được mà
mắng nàng ta là ngu ngốc.
Hắn làm sao có thể dễ dàng chết đi như vậy?
Ba năm trước họ đều không dám tin hắn đã chết, cùng nhau rời nhà tìm kiếm.
Một người là công chúa, một người là cự thương thiên kim, cả hai đều bỏ hết vinh hoa phú quý mà đi.
Chờ đợi, tu hành, cũng chỉ là chấp niệm, dùng kiếm để ký thác nỗi buồn
thương, ba năm chớp mắt đã qua, lúc này hai người họ đều trở thành cửu
phẩm kiếm thánh.
Nhưng mà... người kia vẫn không xuất hiện.
Bọn họ đi khắp đại lục, hành tung mờ mịt nhưng tìm không thấy chút vết
tích nào của người kia, lẽ nào hắn thực sự đã chết sao... Mạc Băng Vân
cuối cùng trong lúc tuyệt vọng đã nghĩ tới khả năng này, nhưng A Tuyết
vẫn cố chấp không tin, hơn nữa càng lúc càng trở nên lãnh đạm.
Hai tháng trước, họ cuối cùng cũng trở về Thương Nguyệt quốc.
Buông bỏ không được thì sao, cũng phải tiếp tục sống mà thôi. Nàng vẫn là công chúa, nàng ta vẫn là thiên kim.
Biến hóa duy nhất chính là họ đã trở thành những tồn tại mạnh nhất trên đời này, cả phụ vương cũng không thể ước thúc.
Ở vương thành 1 tháng, nàng không chịu được buồn chán, vừa hay biết được Thiên hoa bảo các sẽ tới Hạo Nhiên Liên Minh tham gia Hạo Nhiên thị nên rủ A Tuyết cùng đi giải sầu.
Đang suy nghĩ, chợt bên tai Mạc Băng Vân vang lên tiếng sáo du dương...
Mạc Băng Vân ngẩng đầu lên, chỉ thấy A Tuyết tay cầm ống sáo, tiếng sáo
ưu thương từ ống trúc phát ra, ống sáo này ai đem buộc nó cùng mối tâm
kết ngàn đời khó giải...
Tiếng sáo thấm vào đáy lòng, Mạc Băng Vân vốn xưa nay cho mình kiên
cường, nội tâm đột nhiên sụp đổ, khóe mắt không biết lúc nào đã trở nên
cay cay, nàng nhắm mắt lại, tay án nơi hông, nơi đó cũng có treo một cây sáo dài, cũng treo mối tâm kết ngàn đời khó giải...
Băng Vân, đừng khóc...
A Tuyết, đừng khóc....