Tác Bối La rít một hơi thuốc, dùng dáng vẻ của người thắng lợi nhìn cháu trai cháu gái trước mặt.
Thủ hạ của Mã Đức Liên Na đều bị giam vào đáy thuyền.
Kỳ tích hiệu đã vào tay hắn.
Trang lịch sử huy hoàng nhất trong 500 năm của Thái Lan Mễ Á gia tộc sẽ do hắn mở ra.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có điểm đắc ý.
Nếu như không phải sợ thất thái với thủ hạ thì hắn đã ôm bụng cười lớn rồi.
"Ngươi vì sao lại làm vậy? Hỗn đản, vì sao?" Mã Đức Liên Na nghiến răng, mắt cơ hồ tóe lửa.
Bất kỳ là ai cũng không nghĩ tới sự tình lại phát triển ra như vậy, vì Tác Bối La chính là tổng công trình sư của Kỳ tích hiệu.
"Vì sao?" Tác Bối La cười ha hả:"Cháu gái thân ái của ta, lẽ nào đến giờ con vẫn còn chưa hiểu rõ sao?"
"Vì kim tiền? Vì địa vị?" Mã Đức Liên Na cho dù lãnh tỉnh nhưng cũng chỉ là một thiếu nữ chừng 20 tuổi, khó mà kềm chế tình cảm, nàng gắng sức
dãy dụa, bất quá dây thừng trói nàng to bằng ngón tay cái, nàng căn bản
không thể nào vùng thoát:"Tác Bối La, ngươi câu kết ngoại địch, dưỡng hổ vi hoạn, ngươi đang đào mồ chôn Thái Lan Mễ Á đó!"
Mã Đức Liên Na rít lên, vì nàng dùng sức quá mạnh nên đầu tóc bay tán loạn, càng khiến cho người ta cảm thấy thê lương.
Tác Bối La trầm mặt quát:"Đủ rồi, ngươi cho là chỉ có phụ thân của ngươi mới có thể chưởng khống Thái Lan Mễ Á sao? Y chẳng qua chỉ là may mắn,
sinh ra sớm hơn ta mấy tháng, chỉ biết ngoan cố làm ra vẻ, không có chí
tiến thủ. Kỳ tích hiệu trong tay y căn bản chỉ là lãng phí, chỉ có ta
mới có thể làm cho Thái Lan Mễ Á phát dương quang đại, ta mới là vương
giả chân chính của Thái Lan Mễ Á."
"Phì!" Mã Đức Liên Na phun nước bọt mắng:"Ngươi tự đại tự cuồng, chỉ là
tên ngốc mục quang thiển cận, hèn gì gia gia không cho ngươi làm người
thừa kế. Lẽ nào ngươi không biết Thái Lan Mễ Á gia tộc bất kể lớn nhỏ,
chỉ luận tài năng. Ngươi vốn tự đại khinh người, chìm mê trong ảo tưởng
của mình. Ngươi cứ chờ coi Âu Đăng vương quốc qua cầu rút ván đi..."
"Câm miệng!"
Tác Bội La hiển nhiên là bị đụng chạm đến nỗi đau, hắn nhảy bật dậy,
hung hăng tới trước mặt Mã Đức Liên Na tát thẳng cánh vào mặt nàng.
Một bên má của Mã Đức Liên Na tức thì sưng lên, miệng nàng rỉ tơ máu. Tác Mã cất tiếng khóc:"Tỷ tỷ, tỷ tỷ."
"Bịt miệng chúng lại!" Tác Bối La bực dọc nói.
Hộ vệ liền lấy vải bịt miệng hai người lại.
Không còn tiếng mắng chửi của Mã Đức Liên Na, Tác Mã hít sâu một hơi, bình tĩnh lại nộ khí đang dâng lên trong lồng ngực.
Mã Đức Liên Na đúng là ngoan cố y như cha nó.
Tác Bối La hừ lạnh một tiếng, hắn không tin mình sẽ thua.
Hắn rất tự tin đối với Kỳ tích hiệu, trước đó một năm lúc bắt đầu thiết
kế phương án, hắn đã rất kinh ngạc, vì chờ ngày hôm nay, chờ ngày đại
công cáo thành này mà hắn đã trù tính kế hoạch cả một năm.
Một năm nay, hắn một mực bình lặng im hơi lặng tiếng, chuyên tâm vào
công tác nghiên cứu chế tạo Kỳ tích hiệu trên tư đảo của Thái Lan Mễ Á.
Mỗi một cái chân vịt, đinh vít, bánh răng đều mang không biết bao nhiêu tâm huyết của hắn.
Vì con cương thiết cự thú này, hắn tròn một năm không hề đụng tới mỹ
tửu, mỹ nữ, các món sơn hào hải vị, gần như sinh sống ở một thế giới
khác.
Tất cả tâm huyết của hắn đều dồn vào Kỳ tích hiệu để mà cảm thụ, để mà hiểu biết về con cương thiết cự thú này.
Chỉ có mình hắn mới chân chính hiểu rõ sự vĩ đại của Kỳ tích hiệu.
Không có ai có thể chống lại Kỳ tích hiệu, nó chân chính là một thành lũy trên biển.
Kỳ tích bằng cương thiết này khiến cho người ta không dám tin nổi, đã
hao phí lợi ích thu được trong vòng 5 năm của Thái Lan Mễ Á.
Thái Gia Nhĩ vương quốc!
Âu Đăng vương quốc!
Bọn chúng sẽ bị ta dẫm dưới chân, Tác Bối La gào thét trong lòng, cảm giác tự tin giống như khí cầu căng cứng khắp toàn thân.
Kỳ tích hiệu được thủ hạ của Tác Bối La điều khiển chậm rãi rời khỏi bến cảng nhỏ, ở dưới đáy Kỳ tích hiệu là hai cái chân vịt khổng lồ.
Đáy thuyền đều là những bánh răng, then khóa to lớn bằng cương thiết,
toàn bộ đều thông đến một lò năng lượng lớn. Trong lò năng lượng, nguyên tố hỏa diễm bốc cháy hừng hừng.
So với thuyền nhiều cột buồm chủ yếu nhờ vào nhân lực thì Kỳ tích hiệu đã đi trước cả một thời đại.
Một sản phẩm của thời đại công nghiệp sau này lại có thể sản sinh ra trước đó mấy trăm năm.
Không lạ Tác Bối La tràn trề tin tưởng như vậy. Điều này giống như một
người cổ đại đột nhiên có được khẩu AK47, còn xung quanh chỉ toàn là dã
nhân dùng gậy gỗ.
Cảm giác sáng tạo ra khoa kỹ ưu việt này khiến cho người ta tràn đầy lòng tin, thậm chí còn có thể bùng nổ.
Tác Bối La đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn tuy khinh phù nhưng
không hề ngu xuẩn, nếu lực lượng của Kỳ tích hiệu không mê người tới vậy thì hắn đã không liều mạng chơi một ván được ăn cả ngã về không như
thế.
Cấu kết Thái Gia Nhĩ? Cấu kết Âu Đăng vương quốc?
Ha ha, bọn chúng chỉ là viên đá lót đường cho ta thôi.
Để ta cho các ngươi xem người thắng lợi cuối cùng là ai.
Tác Bối La cười lạnh hạ lệnh, Kỳ tích hiệu vừa ra khỏi bến cảng không ngừng tăng tốc.
Thanh âm của cơ quan cương thiết rất hùng hồn dưới đáy thuyền, ngay cả
Tác Bối La ngồi trên khoang thuyền cũng cảm giác được, càng khiến cho
hắn thêm tự tin.
Kỳ tích hiệu thân dài trăm mét thừa phong phá lãng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Mũi thuyền của nó tung tóe đầy những hoa sóng.
Ngay phương hướng bến cảng lớn của tư đảo, ẩn ước có tiếng nổ của ma pháp.
Tác Bối La không có cơ hội để đến đó xem chiến huống, hắn cần phải nhanh chóng trở về Thái Lan Mễ Á gia tộc, dùng vũ lực của Kỳ tích hiệu tiếp
thu quyền lợi của gia tộc, hiện tại Thái Lan Mễ Á gia tộc chắc đã bị lục quân chính quy công kích.
Nhưng Kỳ tích hiệu đi chưa được bao xa thì Ưng nhãn thủy thủ trong vọng
thất trên đỉnh thuyền báo cáo một tin tức:"Phía trước có một chiếc
thuyền đang nhanh chóng tiến lại gần Kỳ tích hiệu.
Một chiếc thuyền?
Lẽ nào là một chiến thuyền lạc đàn?
Tác Bối La tiếp lấy vọng viễn kính nhìn về phía mặt biển.
Hắn quả nhiên phát hiện một điểm đen nhỏ đang chạy ngược chiều với Kỳ
tích hiệu, tốc độ hai bên đều rất nhanh, chốc lát đã có thể nhìn thấy rõ thuyền của đối phương.
Nhìn thấy lá cờ tồi tàn hình khô lâu đang tung bay, Tác Bối La cơ hồ bật cười.
Thuyền của hải tặc?
Ha ha, không ngờ lại là thuyền hải tặc!
Bọn chúng đã nhìn thấy Kỳ tích hiệu, lẽ nào còn dám tới đánh cướp?
Tác Bối La có chút hứng thú nhìn chiếc thuyền hải tặc đó không ngừng lại gần, thậm chí còn không hề gọi bọn thuộc hạ cảnh giác.
Trước mặt Kỳ tích hiệu chưa từng có trong lịch sử thì chiếc thuyền hải tặc này chỉ là một đốm nhỏ không cần để ý.
Vì vậy Tác Bối La chỉ nhẹ phất tay, ra hiệu tiến thẳng về phía trước.
Chiếc thuyền đơn giản này ngay cả việc lãng phí ma pháp cũng không có tư cách, chỉ cần dùng Kỳ tích hiệu đâm cho nó nát thành bột phấn là được,
vì muốn thể hiện ưu thế siêu trường siêu trọng của Kỳ tích hiệu, Tác Bối La đã tốn khá nhiều công phu ở đầu thuyền, hắn không chỉ dùng kim loại
tốt nhất, mà còn bỏ ra số tiền lớn mời Đại luyện kim sư và Đại pháp sư
liên hợp chế tạo ma văn phòng ngự.
Chỗ đầu thuyền của Kỳ tích hiệu chính là đầu thuyền, cũng là chỗ hao phí nhiều tiền bạc và công sức nhất.
Hơn nữa, đầu thuyền có thể tùy ý phóng ra thiết thương to như cái thùng, năng lực có thể đâm nát bất cứ chiếc thuyền nào trên đại lục hiện nay.
Cự ly càng lúc càng rút ngắn.
Lúc tới gần chừng trăm mét, Tác Bối La không cần viễn vọng kính cũng có thể thấy rõ.
Bất quá hắn muốn nhìn xem biểu tình của bọn hải tặc, chắc là sẽ rất hứng thú.
Viễn vọng kính trong tay hắn không ngừng di chuyển...
Sao không có người nào?
Trên chiếc thuyền hải tặc không nhìn thấy bóng người nào, Tác Bối La có
chút bất ngờ, thậm chí có cảm giác không đúng, nhưng cảm giác này nhanh
chóng bị tín tâm của hắn đè nén, vô luận chiếc thuyền này cổ quái đến
đâu cũng không thể gây thương hại cho Kỳ tích hiệu.
Bất quá vì lý do an toàn, Tác Bối La cũng lui vào trong khoang thuyền,
đồng thời ra lệnh cho thủ hạ khởi động cự hình thiết thương.
Ba cái lỗ đen đường kính chừng 1 mét ở đầu thuyền mở ra, ba thanh trường thương dài chừng 10 mét, to cỡ thùng nước chậm rãi đâm ra, trên đầu
thương đều có vô số răng cưa lấp lánh, đồng thời đầu thương còn được
khảm tinh hạch kim hệ ma thú lĩnh chủ to cỡ trứng gà.
Chỉ ba cây thương này đã có giá trị liên thành, thảo nào Tác Bối La lại có tín tâm và cuồng vọng như thế.
Nhìn thấy thiết thương thò ra đầu thuyền, Tác Bối La không còn chút lo
lắng gì, thậm chí còn cầm một ly Lang mỗ tửu ung dung thưởng thức, ngắm
Kỳ tích hiệu giống như một tòa núi lớn đè tới chiếc thuyền hải tặc lênh
đênh.
Rắc...
Không có gì ngoài ý liệu, bất kể là thể tích trọng lượng mức độ phòng
ngự, hai bên đều cách nhau mấy chục lần, sát na hai chiếc thuyền chạm
vào nhau, ba thanh thiết thương đâm vào thuyền hải tặc giống như đâm vào tờ giấy, làm lủng ba lỗ lớn.
Sau đó Kỳ tích hiệu bằng vào trọng lượng áp đảo đã đè chiếc thuyền nát
tan tành, ván thuyền, cột buồm, lá buồm bay tứ tán, một chiếc thuyền
hoàn chỉnh sát na đã biến thành một đống phế vật trên biển.
Kỳ tích hiệu chỉ chấn động nhẹ một chút, sau đó dùng tư thái hoành tảo
vô địch lướt qua. Tất cả mọi người, kể cả Tác Bối La đều bị lực lượng
khủng bố này làm kinh hãi.
Tuy bọn họ đã vô số lần nghĩ tới sự vĩ đại của Kỳ tích hiệu nhưng lúc sự vĩ đại đó hiện ra trước mắt thì họ đều lệ nóng đoanh tròng.
Vì kỳ tích đó là do họ sáng tạo, hơn nữa còn được bọn họ nắm trong tay.
Tác Bối La nốc cạn rượu trong ly, sau đó quay người, hai mắt đỏ ngầu nhìn Mã Đức Liên Na và Tác Mã đang ở một góc thuyền.
Hắn kích động và điên cuồng quát lớn:"Thấy chưa, thấy chưa? Đó chính là
Kỳ tích hiệu do một tay ta sáng tạo, vô kiên bất tồi (không gì cứng rắn
mà không phá hủy được), nó sẽ xưng bá ở thế giới trên biển."
Mã Đức Liên Na cũng bị lực lượng Kỳ tích hiệu triển hiện mới rồi khiến cho kinh hãi.
Nàng biết Kỳ tích hiệu rất cường đại nhưng không ngờ nó cường đại đến mức này.
Nhìn thấy Tác Bối La thần sắc điên cuồng, nàng bắt đầu lo lắng Kỳ tích hiệu trong tay hắn sẽ làm thế giới này đảo loạn.
Đột nhiên tiếng chuông cảnh báo vang lên.
Đấy là phương pháp mới của Kỳ tích hiệu, hệ thống cảnh báo tự động dùng
nguyên lý ma pháp tinh mật chế tạo, chỉ cần có người xâm nhập vào thuyền không qua thông đạo bình thường, hoặc lúc hệ thống động lực của Kỳ tích hiệu bị uy hiếp trí mạng thì nó sẽ tự động cảnh báo.
Tác Bối La nghe thấy tiếng cảnh báo tâm thần chấn động, thu liễm thần
thái điên cuồng, hắn xô cửa khoang thuyền hướng về mấy tên hộ vệ đang
chạy tới quát:"Xảy ra chuyện gì?"
Vì Kỳ tích hiệu lần đầu ra biển, đối mặt với cảnh báo bất ngờ này, mọi người đều có chút hoảng loạn.
"Chủ nhân, chân vịt của Kỳ tích hiệu hình như bị quấn phải cái gì."
"Sao?"
Tác Bối La kinh hãi la lên, lúc này hắn vừa tới boong thuyền, phát hiện bọn thủy thủ đang hoảng sợ nhìn xuống mặt biển.
Hơn nữa chấn động do vận luật máy móc của Kỳ tích hiệu đã biến thành rất yếu ớt.
Tác Bối La kinh hoàng phát hiện mặt biển có vô số thực vật phù du, những thực vật này phát triển rất nhanh chóng, tuy tốc độ của Kỳ tích hiệu
rất nhanh nhưng tốc độ sinh trưởng của lũ thực vật này còn nhanh hơn,
hiện tại trên mấy km mặt biển toàn là màu xanh lục của thực vật.
Chân vịt chính là bị bọn tảo này quấn lấy.
Động lực của Kỳ tích hiệu cố nhiên là rất kinh người nhưng tảo biển quấn lấy càng lúc càng nhiều.
Tiếng bánh răng và đinh vít ken két khiến người ta phải ghê răng.
Tác Bối La thét lớn:"Mau dừng động cơ lại, mau lên!"
Hắn tuy không biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng nếu không cho chân vịt dừng quay thì hệ thống động lực của Kỳ tích hiệu sẽ biến thành một đống phế liệu.
Hắn không thể để toàn bộ tâm huyết cả đời của mình lần đầu hạ thủy đã bị tiêu hủy.
Chân vịt cuối cùng cũng dừng lại.
Tất cả hộ vệ thần sắc khẩn trương rút vũ khí ra, cả Tác Bối La cũng đã
rút đao ra, tình trạng quỷ dị trước mắt khiến cho hắn không thể không lo lắng.
Không biết bao lâu sau, bốn bề vẫn sóng lặng gió yên.
Không có người, cũng không có thanh âm.
Tim Tác Bối La cơ hồ vọt lên lồng ngực. Đây nhất định không phải do con
người làm ra, bằng không làm sao đáng sợ quá mức như vậy. Hắn đang muốn
sai thủ hạ dùng thuyền nhỏ đi thanh lý tảo biển, đột nhiên một tên thủy
thủ la lên.
Mọi người đều bị dọa đến nhảy dựng lên. Nhìn về phía thủy thủ đứng gần
mạn thuyền, chỉ thấy hai chân hắn bị dây leo to lớn quấn chặt, dây leo
này bò lan ra thuyền, tên thủy thủ kinh hoảng dùng đao chém chặt nhưng
bất luận thế nào cũng không chặt đứt được.
Mấy thủy thủ cách hắn không xa vội vàng chạy tới giúp hắn, họ vung mấy
đao chém đứt được dây leo nhưng thần sắc họ lại hiện lên vẻ kinh hoàng
vô cùng.
Tác Bối La và các thủy thủ khác đều không tự chủ được chạy đến bên mạn
thuyền, sau đó... sắc mặt họ biến thành kinh sợ khủng khiếp.
Vô số... vô số dây leo quấn quanh thuyền, không ngừng leo lên trên, tốc
độ nhanh chóng mắt thường có thể thấy được. Hiện tại cả chiếc Kỳ tích
hiệu giống như một tiểu đảo bị thực vật phủ trùm lên.
Oa!
Một tên thủy thủ mất khống chế vung đao chém loạn xạ.
Nhưng dây leo nhiều vô số kể, hơn nữa những dây leo bị chém đứt cũng nhanh chóng đâm nhánh mới.
Thuyền viên trong khoang phát động ma pháp pháo nhưng nòng pháo cũng đã bị vô số dây leo bít chặt.
Vô số dây leo bò lên sàn thuyền trong ánh mắt tuyệt vọng của bọn thủy
thủ, sau đó dây leo quấn chặt lấy mọi người, Kỳ tích hiệu đã bị thực vật nuốt chửng.
Rốt cục là chuyện gì?
Rốt cục là chuyện gì?
Là hải thần nổi giận sao? Nhất định là vậy rồi.
Tay chân Tác Bối La bị dây leo quấn chặt không thể động đậy, nhưng toàn
thân hắn rung động, mọi việc trước mắt thật sự là không thể lý giải.
Có thủy thủ đã sợ đến mức vãi cả cứt đái.
Bọn chúng đều cho là Kỳ tích hiệu đã khiến hải thần nổi giận, con cương
thiết quái thú này nhất định đã xúc phạm đến giới hạn của hải thần.
Chiếc thuyền này căn bản không nên xuất hiện trên thế giới.
Bọn thủy thủ kinh sợ cầu xin hải thần tha thứ.
Chợt một thanh âm lạnh lẽo vang lên phá tan bầu không khí đáng sợ đó.
"Không cần cầu đảo, hải thần nhất định sẽ không tha cho các ngươi!"
Bọn thủy thủ nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy hai thân ảnh cao
lớn đứng ở đầu thuyền. Một người thần sắc lạnh lùng, tóc đen mắt đen,
còn người kia xinh đẹp đến mức khó tin, cho dù là mỹ nhân đẹp nhất cũng
không sánh bằng, nhưng y khơi khơi lại là nam nhân.
Hai người dáng vẻ cổ quái này xuất hiện khiến cho bọn thủy thủ không chỉ không thoải mái, trái lại còn thêm sợ hãi.
"Sứ giả của hải thần, xin tha thứ cho bọn ta, nhà ta còn có mẹ già 80, còn có con nhỏ gào khóc đòi ăn."
Dương Chính phì cười.
Hắn không ngờ những câu như thế cũng xuất hiện ở thế giới này.
Hắn nhẹ nhàng phất tay ra hiệu.
Từng người một lần lượt leo lên thuyền, ai nấy cũng trọc đầu mặc bì giáp.