Với trình độ hàng hải của thế giới hiện tại thì tòa cô đảo này chính là cấm địa nhân loại không thể nào đặt chân đến được.
Hơn vạn năm không có vết tích con người, 95% các hòn đảo trong Lam Mộng
hải đều bị rừng cây nguyên thủy che phủ, tòa cô đảo này cũng vậy, rừng
cây dày đặc, dốc đá dựng đứng.
Ngày hôm nay tuyết vừa mới rơi.
Nhiều dấu chân loạn xạ kéo dài từ dưới chân núi men theo sườn phía Tây mà leo dần lên.
Rừng cây tĩnh mịch vô cùng, hơi lạnh ngày đông khiến cho đa số dã thú
đều rúc trong sào huyệt của mình, thỉnh thoảng trong khu rừng mới vang
lên một hai tiếng gầm quái dị.
Lúc qua ngọ, sắc trời chợt biến chuyển.
Ba con sói hoang từ trong tuyết vọt ra, ngửi ngửi khắp nơi, men theo
ngọn núi để tìm thức ăn, khi đến mặt sau của ngọn núi thì thấy được một
con thỏ. Chúng hưng phấn đuổi theo, con thỏ chạy trối chết. Cảnh tượng
này hơn một vạn năm nay cứ diễn đi diễn lại không ngừng.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Con thỏ cố gắng tìm cái cây nào có thể trốn tránh được.
Nhưng trời tuyết rơi đã che phủ hết những cây nhỏ thấp, trừ cây lớn ra thì ngay cả một cái huyệt nhỏ cũng không có.
Tốc độ của ba con sói cũng rất nhanh, chớp mắt đã bao vây phía trước phía sau của con thỏ.
Con thỏ kinh hoảng lăn mấy vòng trên mặt tuyết, ba con sói đều há miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn xông tới.
Ngay lúc này, lỗ tai của chúng rung động, chúng nghe thấy tiếng sột soạt chung quanh, phảng phất như là ảo giác nhưng cũng khiến chúng dừng lại
giây lát.
Tiếp theo, mấy tiếng rít gió vang lên.
Sói hoang chưa từng nhìn thấy loại công kích như thế này bao giờ, chỉ theo bản năng tránh né.
"Phập!" Một đóa huyết hoa nở rộ trên mặt tuyết nổi bật vô cùng.
Năm mũi tên đều bắn tật, chỉ có một mũi duy nhất bắn trúng chân sói hoang.
Xung quanh ba con sói, tiếng động vang lên không ngừng.
Mười mấy hắc ảnh từ trong rừng phóng ra. Ba con sói cất tiếng tru thảm thiết, vội quay đầu bỏ chạy.
Một bóng đen tốc độ nhanh hơn mọi người mấy phần phóng tới, mục tiêu của hắn chính là con sói hoang trúng tên chạy ở cuối cùng. Tuỵết rơi rất
dày nhưng vẫn không ngăn được cước bộ của hắn. Hắn giống như một con báo nhanh nhẹn chạy trên mặt tuyết, dậm vào thân cây xung quanh để tăng
tốc, không lâu sau đã đuổi kịp.
Biết không thể tránh né được, con sói bị thương tru lên tuyệt vọng, quay đầu lại, hai mắt lóe ánh sáng đỏ ngầu, xông tới phản công.
Bóng đen kia cất tiếng rít quái dị.
Hai chân hắn đạp mạnh lên thân cây mượn lực, một chân co một chân duỗi
phi tới, một đạo ngân quang chói mắt chớp lóe giữa không trung, thân
hình hai bên giao nhau, sau đó con sói tru lên thảm thiết, máu phun như
suối, cái đầu nó đã lăn lông lốc ở một bên.
Bóng đen lăn mấy vòng trên mặt đất rồi mới nhanh chóng ngồi dậy, cất tiếng thở nặng nề.
Hai con sói kia đã chạy rất xa, những bóng đen còn lại đuổi theo không
kịp, đều hội tụ lại bên chỗ con sói chết. Chúng cởi bỏ lớp cây lá ngụy
trang trên người ra, lộ những gương mặt còn rất non trẻ.
Đây là một bọn thiếu niên chừng hơn mười tuổi, bọn chúng thần sắc hâm mộ nhìn về thiếu niên đang ngồi trên mặt đất.
"Cửu Hào, ngươi thật lợi hại, có thể giết được một con!"
Thiếu niên tên gọi Cửu Hào thần sắc không chút vui mừng, hắn im lặng
đứng dậy, trên người băng bó khắp nơi. Hắn vốc một nắm tuyết rửa sạch
vết máu trên thanh kiếm, sau đó đi qua xách con sói hoang lên, cất giọng bình tĩnh lạnh lùng không chút phù hợp với tuổi tác nói:"Đi tiếp, ta
không muốn tối nay phải thiếu ăn đâu!"
Nghe Cửu Hào nói vậy, mấy thiếu niên nghĩ tới gì đó đều run lên, vội
vàng lấy đồ ngụy trang khoác lên người, rồi sau đó lại đi vào rừng.
Ở một eo biển bên cô đảo, một chiếc thuyền cỡ trung chế tạo bằng thép ròng đang đậu.
Tuy không to lớn hùng vĩ như Kỳ tích hiệu nhưng thuyền được cấu tạo thép ròng màu đen nhánh thế này thì cho dù thuyền khác có to lớn hơn cũng
không dám động vào, ở Lam Phong đại lục thuyền chủ yếu được chế bằng gỗ, chiếc thuyền này thực sự là bảo vật vô giá. Trên sàn thuyền phía trước
có hai thân ảnh một cao một thấp đang đứng.
Thanh niên cao lớn lãnh tuấn có mái tóc đen nhánh, trên người mặc bì giáp màu đen, lưng đeo đoản kiếm. Đó chính là Dương Chính.
Thời gian một năm tịnh không lưu bất kỳ dấu vết nào trên gương mặt hắn.
Sự thật là từ lúc rơi vào thế giới này trừ thân thể xuất hiện vết sẹo ra thì thân thể của hắn đều ở trạng thái không bị lão hóa. Kiến thức nhân
loại trước mắt không thể nào giải thích được hiện tượng kỳ dị này, bất
quá Dương Chính đã từng thấy qua tầng lớp tồn tại như Ba Bỉ nên đối với
biến hóa của thân thể cũng coi như bình thường.
Bên người hắn, tên tiểu tử Thụy Ngang giờ đã trưởng thành, từ thiếu niên biến thành thanh niên.
Mái tóc dài màu đỏ tùy ý xõa xuống vai, tháng năm đã khiến gương mặt vốn non nớt của hắn trở thành góc cạnh, từ cổ tới mang tai có một vết sẹo
dài càng khiến cho hắn thêm vẻ lăng lệ tàn khốc. So với một năm trước
hắn đã còn vẻ sợ sệt nữa, thân thể cũng rất cường tráng, tuy không cao
nhưng lại nhanh nhẹn mạnh mẽ như báo, mang đến một cỗ áp bức cho người
khác.
Một năm qua nhờ Dương Chính chiếu có, hắn đã trở thành tâm phúc bên cạnh Dương Chính, thực lực nhanh chóng phát triển.
Vì vậy trong kế hoạch này của Dương Chính, nhóm bộ đội hạch tâm tinh nhuệ nhất sẽ do hắn lãnh đạo.
Bình thường huấn luyện sẽ do Thụy Ngang giám sát.
Qua một thời gian Dương Chính sẽ xuất hiện, khảo hạch bọn người đến từ đại lục, hơn nữa còn lần lượt tuyển lựa lại.
KHảo hạch thế này đến nay đã là tám lần.
"Tám tiểu đội, tổng cộng là 328 người, hy vọng chúng có năng lực săn đủ
thức ăn về trước khi mặt trời lặn." Thụy Ngang cất tiếng trầm đục nói,
ngữ khí có chút bông đùa. Trong một lần chiến đấu với hải tặc, hắn bị
công kích mãnh liệt, cổ họng bị trúng một đao, suýt chút đã rồi đời, về
sau tuy được Dương Chính cứu sống như thanh đới bị thương tổn không thể
phục nguyên, thanh âm biến thành như vậy.
Bất quá Thụy Ngang không để ý chuyện đó, hắn thậm chí còn cảm thấy thanh âm như vậy mới đúng là nam nhân. Hơn nữa lúc tán gái cũng có thể thêm
dầu thêm mỡ, thổi phồng câu chuyện... Thụy Ngang tuy chỉ 17 tuổi nhưng ở thế giới vốn có tục tảo hôn này thì hắn sớm đã không còn là xử nam.
Dương Chính bình thản nói:"Chưa chắc không có người, ta cược với ngươi tiểu đội số 7 có thể quay về."
"Tiểu đội số 7? Bọn tiểu quỷ đó sao?" Thụy Ngang kinh hãi, gương mặt lộ vẻ không tin.
Bọn thiếu niên được huấn luyện ở đây thì tiểu đội số 1 đến số 4 là những thiếu niên từ 10 đến 16 tuổi, sau khi trải qua mấy tháng huấn luyện và
thi tuyển, chúng có thể cùng hành động với người trưởng thành trên
thuyền đội, chấp hành công tác trinh sát, canh gác, tiểu đội số 5 đến số 8 là những thiếu niên từ 10 đến 13 tuổi. Những hài tử này tuy có chút
sức chiến đấu nhưng rõ ràng cần phải mài giũa nhiều, Dương Chính tuy
không cấp nhiệm vụ cho chúng nhưng nói rõ với chúng rằng thức ăn của
chúng không được tính chung với đại đội, muốn ăn thì phải tự đi săn, còn bọn hài tử 10 tuổi thì còn quá nhỏ nên Dương Chính chỉ có thể tập hợp
chúng lại tiến hành huấn luyện.
Lần tới cô đảo này thực tế là để huấn luyện bọn thiếu niên trên 14 tuổi, bất quá Dương Chính không biết vì sao lại yêu cầu Thụy Ngang đưa luôn
bọn hài tử 13 tuổi đi cùng.
"Ngươi không? Bọn đánh cược đi, nghe nói người còn có mấy bình Tuyết ngọc quỳnh điêu."
Thụy Ngang nhanh chóng im miệng, cho dù hắn nửa tin nửa ngờ cũng không
dám đưa mỹ tửu bảo bối ra đánh cược... Huống gì, một năm nay hắn sớm đã
biết một việc, đánh cược với nam nhân này rất thê thảm, cho dù đã chọn
bên có phần thắng nhiều hơn đi nữa.
Đêm tới quả nhiên có mấy chi đội ngũ đem đủ liệp vật về.
Tiểu đội số 7 mà Dương Chính nói không ngờ lại nằm trong số đó, hơn nữa
còn hơn cả tiểu đội có tuổi bình quân gần tới 14, liệp vật chúng mang về thậm chí còn có một con Xích vĩ hổ.
Thụy Ngang kinh ngạc vô cùng, Dương Chính lại rất bình tĩnh, chỉ đơn giản khích lệ chúng vài câu, sau đó thì giải tán.
"Sao có thể?" Thụy Ngang nhìn bọn thiếu niên đang vây quanh đống lửa sưởi ấm nói.
Bọn thiếu niên này gương mặt vẫn còn vẻ ấu trĩ.
Cho dù chúng đã trải qua 3 tháng huấn luyện, so với những người bằng
tuổi thì thông minh, linh mẫn, cường đại hơn nhưng rốt cục vẫn chỉ là
những đứa nhỏ mới 12 tuổi.
Săn mãnh thú trên cô đảo này tịnh không đơn giản như tưởng tượng, mãnh
thú phổ biến ở Lam Phong đại lục hung tàn, giảo hoạt hơn xa ở địa cầu,
những hài tử của tiểu đội số 7 tuy sức chiến đấu không tệ nhưng chúng
chưa từng đơn độc đi săn, muốn săn được mãnh thú tịnh không dễ dàng,
huống hồ chúng lại không quen với địa hình trên cô đảo.
Dương Chính chỉ về phía xa, một thiếu niên đang ngồi tựa lưng vào cây,
cả người nằm khuất trong bóng cây, so với đám người đang náo nhiệt quanh đống lửa thì hắn lộ rõ vẻ cô tịch bất quần.
"Có thấy tên Cửu Hào đó không? Nếu như ta đoán không sai thì liệp vật
của tiểu đội số 7 ít nhất cũng có hơn 1 nửa do hắn săn được."
"Mới tới sao?" Thụy Ngang nhìn về thiếu niên, xác định rằng chưa từng
nhìn thấy hắn. Mấy tháng nay hắn phụ trách huấn luyện bọn thiếu niên hơn 14 tuổi vì sắp tới thời kỳ phát triển chủ lực nên phải gấp rút để cho
một lứa này có thể nhanh chóng đưa vào đội ngũ ảnh tử.
"Còn nhớ 1 tháng trước ta tập kích một thuyền đội hải tặc không? Lúc đó
Cửu Hào đang bị cầm tù trong một chiếc thuyền, khi ta để cho hắn đi thì
hắn lại thỉnh cầu ta đưa cho hắn một thanh kiếm, nói với ta rằng hắn
không có nhà để về, sau đó mới đi theo ta lên ngoại đảo, khi đó trên đảo còn có một nhóm thiếu niên cùng tuổi đang chờ thi tuyển. Ta công việc
bề bộn nên đã quên hắn, kết quả Cửu Hào đã có thể gia nhập vào đội ngũ
này."
"Nội dung thi tuyển hôm đó cũng là săn bắn giống hôm nay, ta quy hoạch
một phạm vi tương đối an toàn, chủ yếu là khảo hạch năng lực cơ biến
đồng thời kích phát đấu chí của chúng. Ta hạn định bữa cơm tối chúng chỉ có thể ăn bằng vật mình săn được. Vì đang tiết đông nên tung tích dã
thú rất ít, kết quả ngày đó đại bộ phận hài tử đều ôm bụng đói. Bất quá
ngày đó ta nhìn thấy Cửu Hào mang về mấy con gà rừng, hơn nữa tay của
hắn bị cắn nghiêm trọng, hắn lại không ăn miếng nào, đem gà rừng chia
cho mấy đứa nhóc khác, lúc đó ta bắt đầu chú ý đến hắn, vì phạm vi ta
quy hoạch không hề có mãnh thú, mà vết thương của hắn rõ ràng là bị mãnh thú to lớn cắn trúng. Ta từ miệng của mấy đứa trẻ khác mới biết ngày đó Cửu Hào đi ra ngoài phạm vi ta hạn định, tiến vào trong rừng, suýt chút nữa đã giết được một con báo nhưng rốt cục vì lần đầu đi săn, kinh
nghiệm không đủ nên bị cắn một cái, con báo kia bị thương bỏ chạy."
"Ta cũng không nói gì, ngày thứ hai tiếp tục khảo hạch, Cửu Hào bị
thương vẫn xuất phát, đến tối không ngờ hắn lại đem về một con dã lang."
"Lần này trên người hắn có đến 7, 8 vết thương, cả y phục cũng bị xé
rách nhưng thần tình thì... Ngươi xem, chính là dáng vẻ này, cô tịch,
lạnh lùng. Ngày thứ ba ta cũng không nói gì, Cửu Hào tiếp tục đi săn,
quả nhiên đem về hai con dã lang. Bên người hắn có mấy đồng bạn cố định, hơn nữa ngay cả bọn thiếu niên vì muốn ăn no nên cam lòng chịu nghe lời hắn."
"Một tuần lễ sau đã không còn hài tử nào bị đói nữa."
Dương Chính nhếch mép, nhìn về phía thiếu niên, bên cạnh hắn có một mớ
liệp vật tùy ý bỏ đó, có một dã lang bị chém bay đầu, cả xương cũng bị
chém cong vào, rõ ràng lực chém mạnh mẽ vô cùng.
"Đó chính là Cửu Hào săn được"
"Thủ kình mạnh thật!" Thụy Ngang mở to mắt, một đao chém bay đầu dã lang thì hắn cũng làm được, bất quá vào lúc hắn 12 tuổi thỉ tuyệt đối không
thể.
"Hài tử này rất có tiềm lực. Ta rất thích đưa hắn vào nhóm tử bộ đội."
"Dạ, đại nhân!"
Tu Lạc năm nay mới 12 tuổi, xuất thân từ ngư thôn Tân Bộ ven biển của vương quốc Âu Đăng.
Hắn có mái tóc ngắn màu xanh, tứ chi khá dài, hai mắt hẹp dài lấp lánh, linh hoạt phi thường.
Mẫu thân của hắn lúc sinh hắn ra thì đã chết, phụ thân hắn chính là quý
tộc lụn bại. Thê tử y cho dù cảnh nhà sa sút vẫn đi theo y nên hai người yêu thương nhau rất thắm thiết. Thê tử khó sinh mà chết khiến cho y
tính tình trở nên nóng nảy. Y cảm thấy Tu Lạc chính là người hại chết
thê tử mình nên vô cùng ghét bỏ oán hận đứa con này. Lúc còn nhỏ, Tu Lạc một ngày chỉ được ăn một bữa cơm, lại thường bị đánh đập. Do không được nuôi dưỡng đầy đủ nên lúc lớn lên so với lúc còn nhỏ còn yếu ớt hơn.
Lúc còn nhỏ nó đánh không lại bọn trẻ cùng thôn, về nhà không những không được phụ thân ản ủi mà còn bị thêm 1 trận đòn.
Nhuyễn hà tử (con tôm mềm) chính là câu mắng phụ thân hắn thường mắng.
Vì ăn không no nên Tu Lạc rất hâm mộ những người trong phường săn, thú
vui lớn nhất của hắn chính là xem họ huấn luyện, bất quá phường săn thì
ít nhất phải 16 tuổi mới có thể gia nhập. Thiên tính thích có thức ăn
khiến cho Tu Lạc lúc nào cũng mong mình mau lớn lên.
Từ lúc năm tuổi, hắn mỗi ngày đều dùng gậy gỗ mô phỏng ngư xoa của
phường săn tập luyện. Vì phải chống lại hải tặc và mãnh thú dưới đáy
biển nên thành viên phường săn ai nấy đều có võ kỹ không tệ.
Phụ thân hắn có kiếm thuật gia truyền, hơn nữa còn biết vài ma pháp nhỏ, cũng khá hiếm thấy trong giới bình dân, vì vậy là chủ lực của phường
săn thôn Tân Bộ, Tu Lạc mắt thấy tai nghe nhiều nên tiến bộ nhanh chóng
phi thường.
Hắn lén lút tập luyện, giấu diếm không cho phụ thân biết, trừ việc muốn
tìm thức ăn, Tu Lạc còn muốn chứng minh cho phụ thân thấy hắn không phải là Nhuyễn hà tử, mà là con cháu ưu tú nhất gia tộc.
Từ tám tuổi, sau khi gia nhập vào đợt huấn luyện của phường săn thì Tu Lạc tiến bộ còn nhanh hơn nữa.
Hắn kiên trì khắc khổ luyện tập hơn xa người thường.
Đến năm nay hắn đã đánh bại được thiếu niên 16 tuổi cường tráng nhất của phường săn.
Nhưng người cha luôn gọi hắn là Nhuyễn hà tử đã chết.
Y chết trong một trận đại chiến với hải tặc Phong Ma.
Tu Lạc không có cơ hội tham gia trận chiến đó. Tuy hắn sớm có vũ lực
tương đương với người thành niên nhưng vì vấn đề tuổi tác nên vẫn không
thể ra biển. Sau khi hắn đánh bại đại thúc khuyên hắn về nhà thì đã tận
mắt nhìn thấy thi thể phụ thân, y không thể nào mở mắt được nữa, cũng
không thể nào mắng hắn là Nhuyễn hà tử.
Tu Lạc không khóc, vì từ nhỏ phụ thân đã không cho hắn khóc, mỗi lần khóc thì y đều đánh hắn.
Tu Lạc đã quên mình từ bao giờ đã không còn khóc nữa.
Hắn trầm mặc suốt mấy ngày.
Cái chết của phụ thân tạo nên đả kích rất lớn với hắn, lúc trước khi phụ thân hay đánh đập hắn thì hắn chỉ hận sao y không chết sớm, nhưng đến
lúc phụ thân nằm trước mặt, bất kể hắn hô hoán thế nào cũng không dậy
thì Tu Lạc cảm giác cõi lòng trống rỗng.
Tất cả nỗ lực của hắn đã không còn đối tượng để chứng minh thì còn ý nghĩa gì?
Hắn lén trốn vào một chiếc ngư thuyền ra biển.
Mấy tháng chờ đợi, cuối cùng hải tặc Phong Ma cũng xuất hiện, Tu Lạc
tham gia chiến đấu, tự tay giết chết hai tên, cuối cùng bị bắt làm tù
binh.
Lúc hắn bị hải tặc nhốt vào đáy thuyền chờ chết thì hải tặc Phong Ma đột nhiên bị một nhóm thuyền chặn đánh, đại bộ phận đều chết chìm đáy bể.
NGày đó Tu Lạc nhìn thấy nam nhân tóc đen mắt đen kia, hắn tay cầm
trường kiếm, ánh mắt lãnh đạm nhìn tất cả mọi việc diễn ra.
Hắn cũng không biềt vì sao lại chọn lựa đi theo nam nhân này.
Cũng có thể do nam nhân này dễ dàng kết liễu mối thù giết cha của hắn,
tuy rằng nam nhân này không hề biết tới quá khứ của hắn. Bọn hải tặc
Phong Ma cường đại nhưng nam nhân này chỉ trở tay là dễ dàng tiêu diệt.
Nam nhân này còn lợi hại hơn phụ thân hắn vô số lần.
Chỉ cần được y thừa nhận thì phụ thân không thể nào gọi hắn là Nhuyễn hà tử.
Hiện tại Tu Lạc cầm thiết kiếm, im lặng ngắm nhìn bọn tiểu hài đang ăn uống.
Hắn bỏ hết quá khứ, bỏ luôn cái tên Tu Lạc.
Hiện tại hắn tên Cửu Hào.
Tương lai sẽ ra sao, Cửu Hào không hề nghĩ tới.
Hắn chỉ biết, sẽ có một ngày hắn sẽ trở thành người mà không ai có thể khinh thị, thành người mà phụ thân cũng phải ngưỡng vọng.