Một ngày kia, Dương Chính sau khi có được một quyển bút ký, hắn quyết định không thể để mặc Bắc đại lục diệt vong.
Dương Chính còn nhớ tiểu trấn Khả Khả Tây Lý, còn nhớ Ôn Toa tu nữ và Hi Khắc Mạn mục sư hai người đã trợ giúp hắn khi hắn vừa mới đến Bắc đại
lục. Hắn vốn là người ngoài lạnh trong nóng, đối với cảm tình rất coi
trọng. Hơn nữa còn những cư dân khả ái ở tiểu trấn, Tát La Hán đại thúc, Lạp Thiến thẩm thẩm, Mục Tư đại thúc... Họ đều rất nhiệt tình, đều đã
cho hắn cảm giác ấm áp, hắn không thể nào ngồi nhìn bọn họ chết đi.
Hắn sớm đã phái người đi tới Khả Khả Tây Lý, hy vọng có thể cứu trợ họ, đưa những người chưa bị nhiễm bệnh sinh sống.
Nhưng hắn cũng đã hơi chậm, hơn nửa số người Khả Khả Tây Lý đã chết.
Ngay cả Hi Khắc Mạn mục sư mà Dương Chính tôn kính cũng đã chết vì nhiễm bệnh trong một lần đi cứu trợ.
Ôn Toa tu nữ và Khải Sắt Lâm không biết ở đâu, hiện tại Dương Chính mới
biết Khải Sắt Lâm mới tỉnh lại, hơn nữa đã quên hết mọi việc, trở thành
một tu nữ.
Người của Ảnh tử bộ đội tìm được quyển bút ký của Ôn Toa tu nữ viết.
Quyển Tai nạn nhật ký này thuật lại những biến hóa đáng sợ từ khi bệnh dịch lan đến Bắc đại lục.
Nhân loại mất đi đạo đức, mất đi tín ngưỡng, Dương Chính hiểu được cảm
giác xót thương và vô năng của Ôn Toa tu nữ đối với thế giới này. Cô ta
chỉ đành trơ mắt ngó nhân loại từng bước đi đến diệt vong.
Vốn Dương Chính muốn chỉ bảo tồn Đào nguyên của chính mình mà thôi.
Nhưng quyển Tai nạn nhật ký của Ôn Toa tu nữ đã cho hắn thấy tình cảm
bác ái cao thượng trong đó, cho dù Dương Chính không bác ái được như thế nhưng hắn cũng không phải là người tự tư, vào lúc nhân loại tử vong,
hắn không thể thõng tay đứng nhìn, có thể làm được bao nhiêu thì làm,
cho dù cứu thêm một người cũng tốt.
"Ta phải đi Bắc đại lục." Lúc Dương Chính đưa ra quyết định này cơ hồ tất cả mọi người đều phản đối.
Dương Chính là cột trụ tinh thần của Đào nguyên, hắn không thể có chuyện gì ngoài ý muốn, hiện tại toàn bộ Bắc đại lục đều bị ôn dịch hoành
hoành, hơn nữa còn sản sinh chiến tranh, cướp bóc, giết người nhiều vô
số kể, nơi đó đã biến thành địa ngục.
"Không cần lo lắng cho ta, ta miễn nhiễm với chứng bệnh này."
Dương Chính thật sự không hề nói ngoa, hắn không bị nhiễm mầm bệnh này,
lực lượng kỳ dị của Ba Bỉ và Thanh Liên lưu lại trong cơ thể hắn giúp
hắn miễn dịch với bệnh tật và suy lão, ngay cả Dương Chính cũng không
hiểu mình đã trở thành dạng người thế nào.
Chỉ là những dị lực đó lại thúc thủ đối với loại hắc tử bệnh này, trừ
việc giúp cho Dương Chính không bị nhiễm ra thì dị lực có thể trị bá
bệnh của hắn không hề trị liệu hiệu quả với nó.
Nghe hắn nói thế, mọi người đều yên tâm.
Cửu Hào bước ra nói:"Tướng quân, ngài nói cơ thể ta có kháng thể đối với chứng bệnh này phải không? Để ta đi với ngài!"
Dương Chính suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, Cửu Hào đúng là người thích hợp đi cùng hắn nhất.
Việc đi tới Bắc đại lục đã quyết định xong, hai tháng sau, Cửu Hào học
xong khóa huấn luyện đặc biệt cùng Dương Chính ngồi thuyền đi tới Bắc
đại lục.
...........
Thời gian trôi nhanh, hắc tử bệnh bạo phát đã một năm.
Vì phải chịu tai nạn hành hạ dai dẳng nên tín ngưỡng của Thánh Hỏa Giáo tràn ngập nguy cơ.
Mọi người khẩn cầu thần linh cứu vớt nhưng Thánh Hỏa Giáo lại không thể
ngăn trở bệnh dịch lan tràn, một thời gian dài trôi qua, tín ngưỡng dần
sụp đổ, mọi người đều không muốn tin vào thần linh không hề cứu vớt
mình, hơn nữa nhân viên thần chức cũng bị bệnh chết giống như họ, bắt
đầu có người rêu rao Thánh Hỏa Giáo làm thần linh tức giận nên mới dẫn
đến tai nạn hàng lâm.
Càng lúc càng có nhiều dị giáo đồ sinh ra, trong đó giáo phái trứ danh nhất chính là Kim Mạt Lan Hội.
Giáo hội này thu lưu, cứu trợ nạn dân, rất được lòng người, dần dần đã trở thành thế lực tông giáo thứ nhì sau Thánh Hỏa Giáo.
Hơn nữa lúc này, vùng đất Áng Cách Tát trung ương của Bắc đại lục chiến
hỏa mù trời, bệnh dịch lan tràn khiến cho vô số quốc gia hủy diệt, các
thế lực theo nhau hạ đài, cả địa khu Áng Cách Tát hỗn loạn vô cùng, rất
nhiều quốc gia phân liệt dẫn đến tình trạng có nhiều thế lực lớn nhỏ cát cứ chiếm núi xưng vương.
Dạ Lang quốc là một nước nhỏ trong khu vực Áng Cách Tát.
Tuy quốc gia lớn nhất Áng Cách Tát so với những nước như Thương Nguyệt,
Vệ Nhung thì nhỏ đến đáng thương nhưng Dạ Lang quốc dù là nước nhỏ ở Áng Cách Tát vẫn có diện tích cỡ chừng một quận của Vệ Nhung quốc.
Có điều quốc gia nhỏ bé như thế lại là một trong ba công quốc lớn ở gần Áng Cách Tát.
Hơn trăm quốc gia ở Áng Cách Tát vì hắc tử bệnh và chiến tranh nên đã hoàn toàn phân liệt.
Những thế lực lớn nhỏ theo đó sinh ra, nhiều năm chiến tranh và tai nạn
mới giáng xuống khiến cho khu vực Áng Cách Tát trở nên sôi sục, đánh
đánh giết giết, cướp bóc gian dâm trở thành thông thường cực điểm, trong hoàn cảnh biến thái này những mặt xấu xa của nhân loại phát huy cực độ.
Vì sinh tồn, người ta đã trở thành dã thú.
Không có quản hạt của cơ cấu quốc gia nào, các loại thế lực đều chiếm núi xưng vua hoặc chiếm thành trấn làm cứ điểm.
Người không quy phục thế lực nào trở thành vật hy sinh.
Đâu đâu cũng là thi thể rữa nát, người người không còn cái ăn, đói đến
mức phải ăn thịt người chết, thân tình, hữu tình đều biến mất, loài
người đã điên loại đến mức phá hủy tất cả văn minh, tôn nghiêm.
Tai nạn hủy diệt không thể nào đoán được.
Thánh Hỏa Giáo vốn là giáo phái thế lực mạnh nhất ở đây, nguyên có thể
dễ dàng tập hợp các thế lực lại, nhưng vì Mạt Lan Hội quật khởi và nhân
loại nổi cơn thú tính nên lực lượng tông giáo đã không thể nào sử dụng
được giống trước.
Vì giáo nghĩa tuyên dương thật sự không sánh nổi với dụ hoặc của hắc ám, hiện tại người chết vì đói còn nhiều hơn người chết vì bệnh dịch.
Khu vực Áng Cách Tát có rất nhiều người, Thánh Hỏa Giáo không thể nào
chiếu cố được hết, huống gì chính bản thân nó còn phải chịu nhiều sự
khiêu chiến khắp nơi.
Đương nhiên, lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, hiện tại bọn họ nắm giữa
chừng Thánh thành chừng một phần ba của vùng trung tâm Áng Cách Tát.
Diện tích họ khống chế cơ hồ ngang bằng với Thương Nguyệt và Vệ Nhung
cộng lại.
Sau đó là ba công quốc độc lập khống chế một phần năm diện tích Áng Cách Tát.
Kim Mạt Lan Hội đã liên minh với tam đại công quốc.
Mục đích của Kim Mạt Lan Hội đều trái ngược với Thánh Hỏa Giáo, người
của giáo phái này tự nguyện gia nhập, vì vậy thành viên của Kim Mạt Lan
Hội không chỉ có một thân phận, bọn họ hoặc là đội lốt thương gia, hoặc
ẩn tàng dưới vỏ bọc vương công quý tộc, chỉ bí mật liên hệ với Kim Mạt
Lan Hội.
Thánh Hỏa Giáo và tam đại công quốc tạm thời giữ trạng thái cân bằng, đồng thời dần dần thôn tính những thế lực nhỏ lẻ phụ cận.
Chỉ là tốc độ thôn tính khá chậm, vì hai bên nhiều năm tranh đấu, thật sự đã tiêu hao quá nhiều vật tư tâm lực.
Hiện tại Áng Cách Tát không còn bao nhiêu ruộng đất, các loại thủ công nghiệp càng thêm ít ỏi.
Cả nền văn minh thụt lùi cả trăm năm.
Lúc điên cuồng công kích nhau, bọn họ chỉ muốn hủy diệt đối phương,
nhưng đến một ngày hai bên chợt phát hiện nông dân toàn bộ đều biến
thành thổ phỉ hoặc binh sĩ, hơn nữa thủ công nghiệp cũng không ngừng
biến mất trong chiến tranh, trừ thợ rèn chế tạo vũ khí còn tồn tại,
những ngành nghề khác như dệt may, vẽ tranh, nghề mộc toàn bộ đều ít ỏi
đến đáng thương, nhiều loại kỹ thuật cũng đã thất truyền trong chiến
tranh.
Người ta bắt đầu phát hiện trên người dù có tiền cũng khó mà mua được một mảnh vải, càng khó mua được lương thực.
Bọn họ càng lúc càng giống như người nguyên thủy.
Tam đại công quốc và Thánh Hỏa Giáo đều kinh sợ, bắt đầu cùng nhau ngừng chiến.
Bọn họ cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhưng bọn họ ngừng, còn những thế lực lớn nhỏ bên ngoài lại không dừng.
Bọn thủ lĩnh đó đều là những man phu chỉ biết vũ lực, vì ở Áng Cách Tát nắm tay lớn mới là đạo lý.
Bọn họ chỉ muốn cướp lương thực và nữ nhân.
Muốn bọn họ ngừng tay thật sự là không thể.
Vì vậy khu vực Áng Cách Tát vẫn hỗn loạn như cũ.
Thời kỳ này hậu thế gọi là Hỗn loạn niên đại!"
Dạ Lang quốc khác hẳn, đó là một quốc gia nhỏ đến đáng thương, trước khi Hỗn loạn niên đại bắt đầu thì Dạ Lang quốc là một nước phụ thuộc vào
một nước lớn. Nhưng sau này tình hình càng lúc càng căng thẳng, nhiều
quốc gia sụp đổ tan tành, Dạ Lang quốc vốn là một nước phụ thuộc đương
nhiên cũng không thể tránh khỏi.
Ở cục diện hỗn loạn này, Dạ Lang quốc không ngừng kết minh với lực lượng chung quanh.
Lúc thế lực khác phân liệt, quốc vương Dạ Lang quốc dùng nhãn lực sắc
bén và tài ăn nói của mình thiết lập nhiều mối quan hệ với những quốc
gia xung quanh.
Hơn nữa công tác dự phòng bệnh dịch cũng rất tốt, trong nước không hề phát hiện bệnh dịch lây lan.
Cuối cùng, khi các quốc gia ở Áng Cách Tát đều phân liệt, Dạ Lang quốc
vẫn bảo trì lãnh thổ hoàn chỉnh, quốc vương Dạ Lang quốc cũng là một
trong những quốc vương tài giỏi giữ được quyền vị.
Hiện tại, Dạ Lang quốc đã là quốc gia có thế lực mạnh nhất gần đó.
Bảo trì chủ quyền hoàn chỉnh, văn minh không bị tàn phá, Dạ Lang quốc
nhờ vào quân đội chính quy có thể ngạo thị những thế lực gần đó.
Suy cho cùng những thế lực đó chỉ là thổ phỉ chiếm núi xưng vương, Dạ
Lang quốc tuy nhỏ nhưng cũng là quốc gia tồn tại hơn trăm năm, vũ lực và nhân loại các loại hoàn toàn hơn xa những thế lực nhỏ yếu đó.
Hơn nữa Dạ Lang quốc nằm ở khá xa tầm khống chế của tam đại công quốc và Thánh Hỏa Giáo.