Tiếng âm nhạc, tiếng cười đùa vui vẻ, tiếng sàn nhà rung
động vang lên. Dương Chính nhìn lại, thì ra hắn vừa tiến vào trong một
đại sảnh rộng mấy ngàn mét vuông, kiến trúc hoa lệ giống như đấu thú
trường La Mã cổ đại, có cầu thang vòng quanh đi xuống dưới, màn trướng
tinh mỹ treo bốn phía, màu sắc huy hoàng, hỏa diễm hừng hừng chiếu đỏ cả đại sảnh.
Xuất hiện trước mặt Dương Chính là hơn ngàn nam nữ quý tộc, trên những
cái bàn dài bày la liệt trái cây, mỹ tửu thức ăn, không khí ngập tràn
mùi phấn son của nữ nhân và thịt nướng.
Những người này đều tự nhiên như không hề có người bên cạnh, thoải mái chuyện trò, ăn uống khiêu vũ.
Đây nhất định là thịnh yến cung đình.
Dương Chính đứng ngẩn ra ở đó, nhìn mọi việc kỳ quái đang diễn ra trước mắt.
Không có ai chú ý đến hắn, chừng như coi hắn như không khí.
Dương Chính cảm thấy môi khô lưỡi nóng. Sao lại thế này, đây không phải
là một tòa cổ bảo hoang phế sao? Những người trước mặt rốt cục là ai.
trường thịnh yến rốt cục là chuyện gì? Hắn cố gắng kìm nén nội tâm kinh
ngạc, dấn bước tiến vào trong, xuyên qua đám người, biểu tình trên gương mặt họ đều rất sinh động, hắn thậm chí còn giơ tay sờ vào thân hình mềm mại của một quý phụ.
Mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi cáo tố hắn tất cả những điều này đều chân thật vô cùng.
Nhưng không có ai lý gì đến hắn, cho dù hắn đứng trước người ta, thử
ngăn cản nụ hôn của cặp nam nữ thì hắn vẫn giống như u linh phiêu du
trong đại sảnh nhiệt náo này không hề có chút cản trở gì.
Hắn bị cảnh tượng trước mắt khiến cho thần kinh thác loạn.
Hắn là người vô hình sao? Hay là u hồn?
Lúc này, một nam nhân cao lớn nhìn khá quen mắt xuất hiện trong tầm mắt
hắn. Người này gương mặt râu ria xồm xoàm, tuy không anh tuấn nhưng khí
thế uy nghiêm, đặc biệt nhất là đôi mắt y có màu vàng. NGười này xem ra
còn cao lớn hơn cả Dương Chính, toàn thân cơ thịt phát đạt, uy vũ phi
thường, đầu đội hoa quan màu vàng, người vận khôi giáp màu vàng chói
mắt, eo lưng có đeo một thanh đại kiếm, phía sau y là một lá cờ lớn màu
đỏ.
Lúc này nam nhân đó đang ngồi trên một cái ghế màu vàng rất cao, bên
người y là một nữ nhân tuyệt sắc, vận y phục bằng tơ lụa rất hoa lệ, đầu đội thúc quan màu bạc, trên thúc quan có khảm một bảo thạch to chừng
trứng gà màu đỏ. Nữ nhân này tay cầm một pháp trượng dài hai xích, trên
đầu pháp trượng có khảm một khỏa tinh hạch màu vàng.
Ngoài ra, bên chân nam nhân còn có một tiểu nữ hài da trắng như tuyết.
Bé gái này xinh xắn giống như búp bê, các đường nét rất rõ ràng, tròng
mắt màu vàng chuyển động không ngừng, thân người vận váy dài màu trắng
càng khiến cho nó thêm khả ái.
Từ gương mặt và tròng mắt có thể dễ dàng nhận ra bé gái này chính là con của đôi nam nữ cao quý đó.
Bé gái đang ăn đùi gà, dầu mỡ dính đầy mép, còn hai phu phụ cao quý đó nhìn nó đầy vẻ yêu thương.
Dương Chính tới gần, rốt cục đã phát hiện ra nam nhân này chính là nguyên mẫu của thạch tượng ở bồn phun nước bên ngoài.
Tuy pho tượng đã bị phong hóa chỉ còn có cái đầu nhưng nam nhân này vốn
có khí thế oai hùng, Dương Chính chỉ liếc mắt nhìn liền nhận ra nam nhân này vốn là nam tử được điêu khắc bên ngoài.
Những người này rốt cục là ai?
Dương Chính càng lúc càng nghi hoặc, bất tri bất giác đã tới gần chỗ phu thê cao quý đó.
Vũ hội vẫn cứ cử hành như cũ, rất nhiều nam nữ hành lễ với nam nhân ngồi trên kim ỷ. Từ thần tình cung kính của họ có thể suy ra nam nhân này
chính là chủ nhân của thành bảo.
Dương Chính quan sát hồi lâu, ánh mắt rốt cục lạc trên người bé gái.
Bé gái này xác thực rất khả ái, nó xem ra niên kỷ còn rất nhỏ, tuyệt
không lớn hơn 5 tuổi, vụng về dùng cánh tay trắng nõn chụp lấy đùi gà,
gương mặt lúc ăn rất chăm chú, so với dáng vẻ ấu trĩ của nó càng thêm vẻ đáng yêu, cả Dương Chính cũng nhịn không được phát sinh hảo cảm, nếu
như không phải là không thể tiếp xúc với những người này thì hắn nhất
định sẽ tới ôm lấy nó.
Tuy Dương Chính không thể nào tham gia vào cảnh tượng náo nhiệt này của
đại sảnh nhưng khung cảnh này khiến cho Dương Chính có cảm giác rất
thoải mái, đặc biệt là động tác của bé gái ngây thơ, còn có vẻ ái hộ của đôi phu thê cao quý đối với nó càng khiến cho hắn cảm giác rất ấm áp.
Hắn giống như đang ngắm nhìn một bức họa mỹ lệ.
Nhưng lúc Dương Chính mỉm cười thì hắn phát hiện bé gái đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn cười cười.
Dương Chính kinh ngạc vô cùng, lấy tay dụi mắt.
Ngay lúc hắn muốn đi tiến lên phía trước nghiệm chứng mọi việc có phải
là ảo giác hay không thì mặt đất đột nhiên chấn động mãnh liệt.
Đột nhiên, nam nữ đang ca hát khiêu vũ trong đại sảnh sắc mặt trở nên kinh hoàng.
Đôi phu thê cao quý cũng đứng dậy, nữ nhân ôm lấy bé gái vào lòng, bé
gái chưa biết chuyện gì xảy ra, hiếu kỳ ngẩng nhìn mẫu thân. Còn nam
nhân uy nghiêm kia cất tiếng quát mấy câu. Dương Chính không hiểu được
ngôn ngữ của y nhưng ý tứ bất quá cũng chỉ là kêu gọi mọi người đừng
hoảng loạn.
Nam nhân rút đại kiếm ra.
Bên ngoài vang lên nhiều tiếng bước chân gấp rút, hình như có rất nhiều hộ vệ chạy tới.
Mặt đất chấn động càng lúc càng mãnh liệt.
Đột nhiên, cửa bị tông bung ra, sóng lớn cuộn một đám binh sĩ phun máu
tươi vào trong đại sảnh, người trong sảnh càng thêm hỗn loạn, tiếng kêu
rú không ngừng vang lên.
Dương Chính phát hiện bầu trời bên ngoài không biết từ lúc nào đã tối đen.
"Ầm..."
Thủy lưu cường đại từ bên ngoài thành bảo cuốn vào, cả đại sảnh trở thành biển cả ngập nước.
Một đám hắc ảnh dần dần trở nên rõ ràng trong thủy lưu.
Dương Chính nhìn rõ những hắc ảnh này, bọn chúng toàn thân đều là quái vật nửa người nửa cá, lân phiến phủ khắp thân hình.
Bọn quái vật này tay cầm ngư xoa sắc bén, cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn khó nghe. Lúc xông vào đại sảnh, bọn chúng liền tiến hành tập kích tàn nhẫn vô cùng, máu tươi phun ra phút chốc đã nhuộm đỏ dòng nước.
Dương Chính đứng giữa đại sảnh nhìn từng người vừa mới cao hứng bị bọn ngư quái dùng ngư xoa đâm thủng ruột.
Hắn dường như đang xem một vở kịch kinh dị.
Mọi thứ trước mắt đều rất chân thật, hắn còn cảm giác được dòng nước và
máu tươi thấm vào cơ thể nhưng vẫn chỉ có thể đứng nhìn, bọn ngư nhân
này không hề nhìn thấy hắn.
Dương Chính khẽ há miệng, hắn không thể nào giải thích được cảnh tượng trước mắt.
Đột nhiên, một tiếng nộ hống vang lên khiến hắn giật mình.
Dương Chính quay đầu phát hiện ra nam nhân cao lớn lúc này hoa quan đã
rơi xuống nước, y vung đại kiếm lên, trên kiếm liền lóe quang mang của
liệt hỏa, liều mạng chém giết bọn ngư nhân lại gần. Phía sau y chính là
phu nhân đang ôm bé gái, bé gái khóc lóc rút đầu vào ngực mẹ.
Nữ nhân lúc này huy động pháp trượng, từng vòng quang mang phù hiện trên pháp trượng bảo hộ cho bé gái.
Nhưng mà ngư nhân thực sự quá nhiều, chớp mắt đã giết sạch người trong đại sảnh.
Bọn chúng bắt đầu nhao nhao xông tới tấn công nam nhân.
Lúc này, nam nhân cất tiếng thét gì đó, rồi bảo hộ cho nữ nhân chạy về phía sau đại sảnh.
Lực lượng của nam nhân này thực sự rất mạnh, kiếm quang của y bừng cháy
như lửa đỏ, ngư nhân chạm vào ánh sáng lửa đều lăn ra chết nhưng nước
càng lúc càng ngập khiến cho y khó thể thi triển hết thực lực. Còn nữ
nhân hiển nhiên là một pháp sư cao cường, nàng ta huy động pháp trượng,
dòng nước bên người nàng liền rẽ sang hai bên.
Lúc ba người bọn họ thiên tân vạn khổ đi tới bên tường, nơi này không ngờ có treo một mặt kính.
Là ma kính! Dương Chính vô cùng ngạc nhiên!
Hắn cúi đầu nhìn lại, ma kính trong ngực đã không cánh mà bay.
Nữ nhân gỡ ma kính xuống, trên mặt kính phát ra một vòng ba văn bành
trướng, đánh bay mấy chục ngư nhân đang vây quanh. Nam nhân đưa tay án
lên thiết hoàn trên mặt tường, mặt tường liền xuất hiện một động nhỏ đủ
cho một người đi qua.
Ngay lúc này, đột nhiên một đoàn hắc ảnh khổng lồ từ mặt nước hiện lên,
vô số xúc tu từ đáy nước nhô lên quấn lấy ba người, bé gái cơ hồ khóc
không ra tiếng, còn nam nhân sức cùng lực kiệt không ngừng vung kiếm
chém những xúc tu to lớn.
Nam nhân cuối cùng bị những xúc tu quấn lấy thân thể, càng lúc càng
nhiều ngư nhân xông lên, ngư xoa đâm vào trong thân thể cường tráng của
y.
Y gầm lên giận dữ bất cam, chừng như không chịu chấp nhận mệnh vận.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Chính nộ hỏa bùng lên, rút long cốt chủy thủ
ra liều mạng xông tới chém bọn ngư nhân, hy vọng có thể trợ giúp bọn họ
nhưng hắn vô pháp tham gia vào vở kịch này, chủy thủ vừa chém qua bọn
quái vật này thì chúng liền khôi phục nguyên trạng.
Nam nhân cuối cùng cũng ngã xuống, ánh mắt nhìn ái thê và hài tử đầy vẻ quyến luyến sâu sắc.
Đầu lâu của y bị một ngư nhân chém đứt.
Nữ nhân cất tiếng rú tuyệt vọng và điên cuồng, chớp mắt thân thể nàng ta phát xuất vô số quang mang, pháp trượng cũng phóng ra một đạo kim
quang, trực tiếp đánh trúng hắc ảnh khổng lồ đó, xúc tu to lớn liền bị
cắt đứt. Nữ nhân lại nhét pháp trượng vào người bé gái, đẩy nó vào tiểu
động.
Cổng liền đóng lại.
Thân thể của nữ nhân dần dần khí hóa trong ánh sáng kịch liệt...
Dương Chính thống khổ nhắm mắt lại, hắn không nỡ nhìn cảnh này.
Một lúc sau, hắn phát giác toàn thân trên dưới đầy mồ hôi lạnh.
Lúc hắn mở mắt ra thì đột nhiên phát hiện mọi cảnh vật vừa rồi đã biến
mất đâu không thấy, còn ma kính lại xuất hiện trong tay, ánh sáng như
trong màn hình ti vi thu súc vào trong mặt kính, chớp mắt đã trở thành
bình thường như cũ.
Không, không phải là hắn không thấy mà là hắn phát hiện chỗ hắn đang
đứng và chiến trường đồ sát vừa rồi như đã cách cả ngàn vạn năm.
Xung quanh đều là tàn bích đoạn hài, còn chút vết tích huy hoàng của đại sảnh thuở xưa. Dương Chính cũng nhìn thấy chiếc ghế màu vàng, tuy rằng
bụi đóng dày, mạng nhện giăng đầy nhưng đúng thực là chiếc ghế mà nam
nhân kia đã từng ngồi. Hắn quét mắt nhìn quanh đại sảnh, tim bất giác
đập mạnh.
Hài cốt, trên ngàn hài cốt nằm la liệt.
Từ những hài cốt này Dương Chính có thể xác nhận đó chính là những người xuất hiện trong mộng.
Trên người họ còn có ngư xoa đã mục nát.
Dương Chính đi lại trong đại sảnh một cách máy móc, trừ
hài cốt của nhân loại hắn còn phát hiện được hài cốt của bọn ngư quái.
Bọn quái vật nửa người nửa cá này thân hình cơ bản cao hơn 3 mét, cấu
tạo cốt cách cũng đặc biệt vô cùng, cho dù chỉ còn là hài cốt cũng khiến cho người ta tưởng tượng được lực lượng cường hãn trên người chúng.
Bọn chúng khiến Dương Chính nhớ tới bọn biến dị nhân gặp trên Phong sào
đảo, nhưng bọn quái vật trước mắt rõ ràng là tiến hóa hoàn mỹ và cường
hãn hơn nhiều.
Dương Chính cầm một thanh ngư xoa lên, vũ khí này chế tạo tinh cương, trải qua nhiều năm không ngờ vẫn còn bảo trì khá tốt.
Ánh mắt Dương Chính rơi trên một bộ hài cốt lớn nhất ở đại sảnh.
Đó chính là quái vật cuối cùng bị nữ nhân đó dùng cường quang đánh chết, một con chương ngư quái khổng lồ, thân hình cao hơn 3 mét. Sau đó Dương Chính nhìn thấy một bộ hài cốt nhân loại cách đó không xa, hài cốt này
trên người cắm ít nhất cũng phải 10 thanh ngư xoa, tay hài cốt còn nắm
chặt một thanh cự kiếm, đầu lâu nằm rơi ở một góc.
Là hài cốt của nam nhân đó!
Dương Chính nhanh chóng bước tới, cẩn thận cúi người xuống.
Đối với nam nhân này, hắn vẫn đem lòng kính sợ, cúi đầu nhìn các khớp
xương, phát hiện thấy chúng vẫn còn bảo tồn hoàn hảo dị thường, Dương
Chính nghĩ một lúc, rồi quét dọn sạch cái ghế vàng, cẩn thận khiêng hài
cốt đến đặt trên đó, còn chắp đầu lâu vào trên cổ bộ xương, còn thanh
kim kiếm trân quý Dương Chính cũng không hề lưu luyến, nhẹ nhàng đặt
trên đầu gối hài cốt.
Sau cùng hắn cung kính thi lễ với bộ hài cốt đó.
Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc hắn hành lễ thì cảm giác đại sảnh chợt nổi lên một luồng gió nhẹ.
Sau khi làm xong mọi việc, Dương Chính đi xuống cầu thang, hắn muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng một loại cảm giác cổ quái chợt sản sinh ra trong tâm trí hắn, hắn
nhìn lên vòng sắt trên tường, bé gái trong "mộng" vừa rồi chính là bị
mẫu thân đẩy vào nơi đây.
Đối với bé gái khả ái này, Dương Chính có hảo cảm đặc biệt tốt.
Nó sau khi bị mẫu thân đẩy vào cánh cửa, rốt cục đã ra sao?
Dương Chính rất muốn biết, tuy rằng hầu như nó đã chết nhưng Dương Chính vẫn không tự chủ được đi tới bên vòng sắt, hắn muốn xem xem bé gái đó
ra sao, cho dù có là hài cốt cũng phải xem qua.
Dương Chính nhẹ nhàng kéo vòng sắt, tiếng cót két vang lên, cánh cửa nhỏ lại xuất hiện ngay trước mặt Dương Chính.
Mùi mục nát ẩm mốc bên trong ùa ra xộc vào mũi hắn.
Cảm giác này rất khó chịu, tuy bé gái đó căn bản không thể nào sống sót
nhưng đối mặt với sự thật Dương Chính vẫn cảm thấy ưu thương.
Hắn tiến vào trong cánh cửa, phía trong tịnh không tối đen, vách tường
khảm từng viên bảo thạch to bằng mắt rồng, ánh sáng phát ra tuy không
nhiều nhưng đối với Dương Chính có mục lực hơn xa người thường thì cũng
quá đủ, Dương Chính bước từng bước lên trên cầu thang hẹp dài bên trong.
Sau khi ngoặt qua mấy khúc quanh, một con đường nhỏ thẳng tắp xuất hiện trước mắt Dương Chính.
Trên con đường này có rất nhiều gian phòng.
Những gian phòng này tài phú kinh người, vàng bạc, đá quý, vũ khí, dược
tài, còn có cả nhiều quyển thư tịch trân quý chất đầy bên trong.
Nơi này chắc chắn là tàng kim khố của tòa thành.
Nếu như những thứ này xuất hiện bên ngoài thì cho dù kiến tạo một quốc
gia cũng còn dư, nhưng đáng tiếc Dương Chính không hề có dã tâm đó.
Sau khi nhìn thấy số tài phú đó, Dương Chính chỉ kinh ngạc một lúc rồi nhanh chóng đi tìm bé gái đó.
Trên đường đi, hắn quan sát tất cả các gian phòng nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh của bé gái đó.
Cuối cùng hắn đã đi hết con đường nhỏ này.
Dương Chính đẩy cánh cửa lớn chế bằng thủy tinh ở cuối đường ra.
Một trận hàn khí ùa ra khiến cho Dương Chính nhịn không được mà hàm răng đánh bò cạp.
Hàn khí băng lãnh tới mức Dương Chính có tố chất thân thể cường tráng
hơn người cũng lạnh đến không chịu nổi, hắn chỉnh lại y phục đứng ngoài
cửa nhìn vào trong.
Đây là một căn phòng hình tròn, diện tích khá lớn, chừng hơn trăm mét
vuông, sàn lót gạch màu xanh, bên trên có một lớp phấn trắng dày, lớp
phấn này xem ra rất giống lớp tuyết đông, lại giống như tơ nhện đứt,
chậm rãi lưu chuyển giống như làn nước.
Giữa phòng có hai cây trụ giống như thạch nhũ, giữa trụ là một cái đài
nửa trong suốt giống như hàn băng vạn năm chưa tan, trong đài Dương
Chính tựa hồ nhìn thấy gì đó ẩn hiện.
Trên mặt đất của bình đài có điêu khắc hoa văn rất phức tạp, chủ yếu là khắc hình từng ngôi sao nhỏ hợp lại mà thành.
Hoa văn này phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cấu tạo của nó Dương Chính cảm thấy có chút quen thuộc.
Ngoài ra trong phòng không còn gì cả.
Hàn khí màu xanh lưu chuyển trong phòng phát ra cảm giác cổ quái vô cùng.
Dương Chính lạnh đến run người, hắn dùng sức chà xát lên mặt một lát, sau đó quyết định vào bên trong phòng xem xét.
Vừa bước vào phòng, bụi phấn trên sàn tản sang hai bên, Dương Chính
trong lòng dấy lên cảm giác kỳ dị, hắn hơi dừng lại, sau đó tiếp tục
bước vào, nhưng vừa bước vào mấy bước thì thanh âm cánh cửa đóng lại
vang lên sau lưng hắn.
Dương Chính nhanh chóng quay người nhưng đã chậm một bước, cửa đã đóng
lại. Hắn chạy đến bên cửa vận sức kéo ra nhưng cánh cửa vẫn y nguyên
không nhúc nhích, với sức lực của hắn mà nói thì chuyện này quá mức
tưởng tượng.
Hàn khí vây quanh thân thể Dương Chính khiến cho hắn bắt đầu lo lắng.
Trong gian phòng này hắn duy trì không được bao lâu.
Dương Chính thầm mắng mấy câu, không ngừng đi tới gần bình đài.
Lúc vật bên trong bình đài rơi vào mắt hắn thì Dương Chính nhất thời
quên cả cảm giác lạnh lẽo. Không ngờ bên trong bình đài lại là nữ hài
đó. Nó bị đông kết trong khối băng đó, trên ngực có để một cây pháp
trượng nhỏ dài, các ngôi sao trên đầu pháp trượng phát ra ánh sáng nhàn
nhạt, từng luồng sáng nhỏ dài từ pháp trượng chảy ra tương ứng với hoa
văn các ngôi sao trên mặt đất.
"Thân thể" của nữ hài được bảo tồn rất hoàn hảo.
Trừ làn da trong suốt như thủy tinh ra thì tất cả hình dạng của bé gái
đều giống hệt như Dương Chính thấy trong mộng, cái buộc tóc màu lam, mắt mũi miệng giống như búp bê, chiếc váy trắng đều không khác chút gì, nó
giống như đang say ngủ.
Dương Chính nhịn không được đưa tay ra.
Tay hắn chạm vào thân thể bé gái, một cỗ hàn ý lạnh buốt xương thấu vào cơ thể.
Dương Chính chỉ có thể sờ vào lớp băng bên ngoài, tịnh không thể chạm
vào thân thể nó nhưng tất cả những điều này đều khiến cho hắn cảm thấy
rất thần kỳ.
Ít nhất kết cục thế này cũng còn tốt hơn xa đối với những gì Dương Chính tưởng tượng.
Hắn cúi người, cẩn thận quan sát thân thể của bé gái, cảm giác thật sự rất hoàn hảo, giống như nó vẫn đang còn sống.
Ánh mắt của hắn nhìn bé gái thật ôn nhu, nó như đang ngủ, hắn thà là tin rằng nó thực sự đang ngủ....
Sát na Dương Chính rút tay về, đột nhiên hàn khí trong phòng cuộn lên,
nhiều sợi tơ trắng bay múa trong không trung, ma pháp trượng đặt trên
ngực bé gái chợt phát ra ánh sáng chói mắt, hoa văn hình sao sáu cạnh
trên mặt đất không ngừng lan ra. Dương Chính kinh ngạc lùi lại mấy bước, hàn khí không ngừng xoay chuyển, cuối cùng ngưng tụ thành một người
giống như sương khói lơ lửng giữa không trung.
Thân thể của "người này" lại chính là sương khói.
Sau khi ngũ quan của người này dần dần trở nên rõ nét thì Dương Chính nhịn không được mà cất tiếng kêu lên kinh ngạc.
Người này không ngờ lại là mẫu thân của bé gái trong "mộng", là nữ pháp sư dụng hết năng lượng để tự bạo.
Tuy rằng sương khói màu lục khiến cho vẻ mặt của nàng ta không còn vẻ
nhu hòa như lúc còn sống, hơn nữa còn mang dáng vẻ âm lệ lạnh lẽo, nhưng Dương Chính vẫn nhận được nàng ta.
Khí chất cao quý trên người nàng vẫn không thay đổi, dáng vẻ xinh đẹp lạnh lùng dẫu đã tàn phai vẫn hiển hiện trên người nàng.
"Người xa lạ... Ta chờ ngươi đã rất lâu..."
"Chờ... ta?..." Dương Chính cố gắng dằn nén cảm giác kinh hãi cất tiếng
hỏi, hơn nữa hắn vốn vẫn có ba phần hảo cảm đối với cả nhà ba người này
nên cảm giác vẫn không giống như lâm đại địch.
Thân ảnh sương khói đó cất tiếng, thanh âm không theo vận luật nào:"Nói
đúng ra thì ta chờ người được Thiên quang bảo kính chỉ dẫn, có thể tiến
vào trong thành bảo mất tích này, cũng như có thể nhìn thấy bọn ta..."
Thiên quang bảo kính? Dương Chính nhìn vào Ma kính, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
Hắn sớm đã nhìn thấy liên hệ giữa ma kính và tòa thành bảo này, hiện tại hắn chỉ muốn biết rõ mọi việc.
"Các ngươi là ai? Trận chiến tranh đó rốt cục là chuyện gì?"
Nghe thấy Dương Chính nhắc tới trận chiến đó, gương mặt yên vụ nữ lộ vẻ
thống khổ, thanh âm chợt biến thành kích động, đầy vẻ hung ác:"Đó là hải tộc ác độc. bọn chúng hủy diệt văn minh, bọn ta chính là công quốc Bành Thụy Tư, một bộ phận nhỏ trong nền văn minh ngày đó."
Hàn khí xung quanh xoay chuyển theo sự phẫn nộ của yên vụ nữ, nhiệt độ
liền hạ xuống tới mấy chục độ, khi nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Dương Chính, yên vụ nữ bình tĩnh trở lại, bất quá thanh âm của nàng ta đầy vẻ bi thương:"Xin lỗi, ta quá kích động rồi!"
Dương Chính lắc đầu, biểu thị vẻ không có gì.
"Công quốc Bành Thụy Tư?" Hắn cảm giác không có chút ấn tượng nào.
Quốc gia trên Lam Phong đại lục rất nhiều, những nước nhỏ hắn chưa nghe qua cũng không ít.
"Ngươi có thể nói rõ hơn không?" Dương Chính hỏi.
"Người xa lạ,cố sự nơi này rất nhiều, ta không thể nói cho ngươi biết
nhiều hơn được, những gì lịch sử ghi lại ngươi có thể tự mình đi xem
những thư tịch ở gian phòng cách vách này, lịch đại lục và nền văn minh
đã tiêu thất vẫn còn bảo tồn hoàn hảo, bất quá ta có thể nói cho ngươi
biết một điều là Hải tộc lại xuất hiện! Tinh linh tộc cũng bị bọn chúng
đánh cướp!"
"Sao?" Dương Chính không thể nào giữ được bình tĩnh, hắn hít sâu một hơi hỏi lại:"Sao ngươi biết?"
Yên vụ nữ đột nhiên phất tay, ma kính trong ngực Dương Chính bị hút ra, lơ lửng ngay trước mặt nàng.
"Thiên quang bảo kính có thể lưu giữ hình ảnh, hơn nữa nó còn là lễ vật
hoàng đế Vưu Lợi Tư An tặng cho ta, có được dị lực khó dò, thậm chí nhờ
có nó nên hồn linh của ta có thể chuyển hóa thành Sương chi ma nữ, vì
vậy ta có thể cảm thụ được tất cả những gì ma kính cảm thụ, ta chính là
nhờ nó mà biết được những biến hóa của thế giới bên ngoài."
"Cũng do đó mà ta biết được lý do vì sao Tinh linh tộc biến mất..." Ngọn lửa màu trắng trong mắt ma nữ cháy bùng lên, Thiên quang bảo kính bắt
đầu chấn động, sau đó từng hình ảnh trong đó chiếu ra. Dương Chính lại
cảm thấy mình có những cảm thụ giống như vừa ở trong đại sảnh vừa rồi,
bất quá cảnh vật lại trở thành Ma Huyễn quần đảo chưa bị hủy diệt!
Cây cổ thụ, hoa tươi, suối phun, tượng đài, Tinh linh...
Mọi thứ đều giống như hắn tưởng tượng! Chỉ là... ác mộng nhanh chóng
giáng xuống, mặt đất khẽ chấn động, gương mặt Tinh linh lộ vẻ hoảng sợ
chưa từng thấy!
Thú triều (thú tràn dâng từ bờ biển) từ bờ biển hiện lên đen kịt!
Vô số ngư nhân điên cuồng xông lên, giống như thủy triều cuộn qua Ma
Huyễn quần đảo, hoa tươi, cự thụ, suối phun... tất cả những gì tốt đẹp
đều bị hủy diệt chỉ trong chớp mắt. Ngư nhân giống như bầy châu chấu
thôn phệ hết tất cả, hủy diệt sạch sẽ nền văn minh. Sau khi chúng tràn
qua, đất đai trở nên giống như Ma Huyễn quần đảo mà Dương Chính từng
thấy.
Hoang tàn! Đổ nát! Không còn chút khí tức sinh mệnh, phảng phất như nơi đó đã trở thành một thế giới không có chút sinh cơ.
Tinh linh bị chúng vác trên vai, biến mất trong mặt biển.
Không ai nhìn thấy bọn chúng tới bằng cách nào, biến mất ở nơi đâu...
Dương Chính toát mồ hôi lạnh, hắn lần này mới thấy rõ
được sự đáng sợ của bọn ngư nhân, ma pháp và thần tiễn của Tinh linh
trước mặt bọn ngư nhân này trở nên yếu ớt vô cùng.
Ánh sáng thu lại, ma kính trở thành hình dạng bình thường như cũ, Sương
chi ma nữ phất tay, ma kính bay về trong tay Dương Chính.
"Bọn quái vật này từ đâu tới?" Thần sắc Dương Chính đầy vẻ kinh sợ và
phẫn nộ. Hắn có thể không sợ chết nhưng đối mặt với lực lượng có thể
hoàn toàn hủy diệt thế giới bằng bạo lực thì hắn không thể bình tĩnh
được, nhất thời vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu.
"Ta không biết chúng từ đâu tới, hình như chúng đã từng hủy diệt nền văn minh Tát Đức. Chúng tựa hồ không có dục vọng, chỉ là cỗ máy giết người
và hủy diệt, năm xưa sau khi ngư nhân hủy diệt thế giới thì bỗng biến
mất, ta hoàn toàn không thể lý giải được hành vi của chúng, chúng không
vì danh, không vì lợi, không tranh đoạt địa bàn, hơn nữa còn có trí tuệ, ngươi có thể tưởng tượng sự đáng sợ của chúng!" Sương chi ma nữ sau khi phẫn nộ cũng tỏ ra rất kinh ngạc.
Dương Chính im lặng không nói, Sương chi ma nữ cũng tĩnh lặng lơ lửng trên không, hai người vẫn còn chưa hồi tỉnh lại.
"Tạm thời không nhắc tới việc đó" Sau một hồi lâu, Dương Chính cất
tiếng, nói sang việc khác:"Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi là ai được không?"
Yên vụ nữ cười nói:"Đương nhiên là được, ta là thê tử của Tát Mạn Tra
đại đế của Bành Thụy Tư công quốc, ma pháp hoàng hậu Vi Kỳ. Thế giới ma
pháp thâm ảo khó dò, tất nhiên ngươi cũng biết ta đã chết, cũng đã thấy
lúc cuối cùng ta bị năng lượng ma pháp phân giải, vốn ta ôm quyết tâm
đồng quy ư tận với bọn ngư nhân, trượng phu ta đã chết, ta cũng không
còn muốn sống, nhưng ta vẫn còn có 1 đứa con... Ngươi coi, Mật Tuyết nhi bảo bối của ta đáng yêu chừng nào, ta không thể nào buông bỏ nó, ngay
lúc ma pháp năng lượng phân giải ta, tinh thần bổn nguyên của ta cố gắng lưu lại... Ngươi cũng biết, lực lượng tinh thần của ma pháp sư cường
đại hơn người thường nhiều, tuy ta không phải là vong linh pháp sư
chuyên môn nghiên cứu linh hồn học nhưng ta cũng biết chút ít về nó...
Ngay lúc ta chết đi thì lệ khí đã bao bọc tinh thần bổn nguyên của ta,
ta buông bỏ tín ngưỡng vốn có, biến thành Sương chi ma nữ, vì chỉ có
Sương chi ma nữ mới có thể bảo tồn thân hình của con ta một thời gian
dài. Ngươi cũng thấy rồi, Bành Thụy Tư công quốc đã bị diệt vong 1 vạn
năm nhưng con ta vẫn còn sống."
"1 vạn năm?" Thời gian này tuyệt đối hơn xa Dương Chính tưởng tượng.
Hắn vốn cho rằng đây nhiều nhất chỉ là đoạn lịch sử cách đây mấy trăm năm, không ngờ tòa thành bảo đó đã trải qua hơn 1 vạn năm.
Không thể! Thành bảo 1 vạn năm sao có thể bảo tồn hoàn chỉnh đến thế,
tuy dấu vết phong hóa rất nghiêm trọng nhưng Dương Chính có kinh nghiệm
khảo cổ phong phú, nhìn qua đã phán định những kiến trúc này nhiều nhất
chỉ chừng mấy trăm năm! Một vạn năm tuyệt đối có thể biến thành bảo
thành bụi phấn, những hài cốt và đao kiếm toàn bộ đều trở thành hóa
thạch.
Hơn nữa, điều làm hắn nghi hoặc nhất chính là lịch sử ghi lại của Lam Phong đại lục cũng không lâu đến thế.
Một vạn năm trước liệu có phải là nhân loại đã tiến hóa hoàn toàn hay không?
"Ngươi không cần hoài nghi!" Sương chi ma nữ Vi Kỳ bình thản nói:"Nền
văn minh hiện nay của đại lục chính là mới kiến tạo lại, nền văn minh
của bọn ta sớm đã bị hủy diệt."
"Ngươi nói các ngươi chính là nền văn minh đã biến mất, chính là người
dân trước đây ở Lam Phong đại lục?" Dương Chính kinh hãi vô cùng.
"Có thể nói như vậy."
"Nhưng mà nói như ngươi thì 1 vạn năm đủ để cả đại lục biến hóa phi
thường, ngươi làm sao có thể bảo tồn tòa thành bảo này, lịch sử nơi đây
tựa hồ còn chưa lâu lắm."
Sương chi ma nữ gương mặt thoáng hiện nét cười, ánh mắt nàng ta đầy vẻ
cao quý và kiêu ngạo:"Ngươi có nghi vấn này cũng bình thường, nền văn
minh hiện tại đã đánh mất truyền thừa của ma pháp. Một vạn năm trước,
quốc gia của ta tồn tại căn bản là nhờ ma pháp, nó bao hàm quang, ám,
phong, thủy, hỏa, thổ, linh hồn bảy nguyên tố cấu thành văn minh ma pháp vĩ đại, trình độ phát triển ngày đó hơn xa hiện nay, nếu như văn minh
ma pháp hiện nay chỉ là một đốm lửa đom đóm thì ta có thể không tự khiêm mà nói rằng bọn ta so với ánh trăng còn sáng hơn nhiều. Tất cả những gì ngươi nhìn thấy đều là hiệu quả của ma pháp tạo nên, là ta dùng ma pháp lực lượng bảo tồn tòa thành bảo này, làm cho con gái ta ngủ một giấc cả vạn năm."
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Dương Chính, thanh âm của Sương chi ma
nữ trở nên nhu hòa:"Ta biết ngươi rất khó hiểu được những chuyện này,
yên tâm đi, ta có thể đưa những tri thức này làm lễ vật tặng cho ngươi."
Dương Chính tâm tư linh mẫn, lập tức hiểu ý của nàng ta.
Hắn liền hỏi:"Có phải ngươi cần ta giúp gì không?"
Sương chi ma nữ thanh âm đầy vẻ kinh ngạc:"Ngươi biết?"
"Không, đương nhiên là không biết." Dương Chính nhún vai nói:"Như ngươi
vừa nói, hình như ta là nhân loại đầu tiên tiến nhập vào tòa thành bảo
này trong 1 vạn năm, ta nghĩ ngươi bảo tồn thân thể của con gái 1 vạn
năm, đồng thời cũng chờ đợi nhân loại tiến vào như vậy lẽ nào không có
mục đích gì."
"Ngươi rất thông minh." Sương chi ma nữ ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
"Ngươi nói xem, nếu như trong khả năng thì ta sẽ giúp ngươi."
Sương chi ma nữ liếc nhìn hắn, lơ lửng trước bình đài hàn băng, lúc này
lệ khí trên gương mặt nàng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nét ôn nhu
của người mẹ, nhìn chăm chú vào bé gái trong băng bình tĩnh nói:"Ta muốn ngươi giúp ta lay tỉnh con gái."
Dương Chính ngẩn người, hắn bước tới mấy bước, quan sát bé gái trong
bình đài, thanh âm cũng trở nên nhu hòa:"Nó tên là Mật Tuyết Nhi?"
Sương chi ma nữ gật đầu.
"Nó rất đáng yêu!"
"Nó là thiên sứ của ta." Sương chi ma nữ cười nói:"Ta không thể để cho
nó bị thương tổn gì." Sương chi ma nữ thanh âm trở nên rất kiên định.
"Đối với tao ngộ của các ngươi ta rất đồng tình, nhưng mà..." Dương
Chính dừng lại một chút rồi nói tiếp:"Vì sao ngươi lại muốn thức tỉnh
nó? Hiện tại thế giới đã thay đổi hoàn toàn, hơn nữa ta vừa nghĩ tới nếu như hải tộc từng hủy diệt văn minh của các ngươi thì lần này chúng xuất hiện có phải đại biểu cho việc hủy diệt nền văn minh này không?"
Sương chi ma nữ thần sắc lộ vẻ kinh dị, chừng như rất kinh ngạc với khả năng suy luận của Dương Chính.
"Hơn nữa cho dù nó tỉnh lại thì ngươi làm sao để cho nó đối mặt với thế
giới này? Nó đã mất hết cha mẹ, tuy ngươi còn đó nhưng lại..." Dương
Chính nói tiếp.
Sương chi ma nữ ánh mắt lộ vẻ buồn thương:"Ta biết, nhưng Mật Tuyết Nhi
đã nằm đó 1 vạn năm, cuộc đời của nó không được hoàn chỉnh, nó còn nhỏ
tuổi, ta không thể nào để nó vĩnh viễn như vậy... Hơn nữa nếu như nó
tỉnh lại thì ta sẽ làm cho nó quên hết những hồi ức đáng sợ, ta có biện
pháp để cho nó trùng sinh giống như một đứa bé vừa mới ra đời, thuần
khiết vô cùng."
"Ngươi nói là ngươi đã chuẩn bị biến mất khỏi ký ức của nó sao?"
"Đúng!"
Dương Chính chấn động, hắn không ngờ Sương chi ma nữ vì thủ hộ cho con gái 1 vạn năm mà lại còn hy sinh cái giá quá lớn tới vậy.
Lòng mẫu ái vô tư đó khiến hắn cảm động vô cùng.
Dương Chính hít sâu một hơi:"Ta có thể giúp ngươi! Nhưng ngươi cần ta làm gì đây?"
"Máu tươi của ngươi."
"...."
"Đừng khẩn trương!" Sương chi ma nữ ánh mắt lộ vẻ cười cợt:"Chỉ mấy giọt máu thôi, vì Mật Tuyết Nhi đã đóng băng 1 vạn năm, để nó không bị chết
ta đã dùng ma lực phong tồn sinh mệnh ấn ký của nó, ấn ký này cần huyết
dịch đặc thù của nhân loại mới có thể hoán tỉnh, ngươi cũng biết ta chỉ
là linh thể không thể nào làm được chuyện này."
Nghe ma nữ nói vậy, Dương Chính thở phào một hơi, đồng thời hắn cũng tự
cười mình quá khẩn trương. Bất quá nhìn thấy nét cười của Sương chi ma
nữ hắn lờ mờ cảm thấy nàng ta còn có ý khác nhưng tịnh không phải ác ý.
Hắn nhìn nàng ta gật đầu:"Nếu như ngươi đã quyết định thì không vấn đề gì."
Sương chi ma nữ chậm rãi nói:"Ta sớm đã quyết định rồi, vì để Mật Tuyết
Nhi có cuộc đời hoàn chỉnh, ta đã chờ ngày này từ rất lâu rồi."
Sương chi ma nữ nói rất bình tĩnh nhưng lời nói đầy vẻ thâm tình khắc
cốt. Sau đó nàng ta không ngừng đọc ra những âm tiết phức tạp khó nghe,
theo thanh âm của nàng ta, nhiệt độ trong phòng không ngừng hạ xuống
nhưng Dương Chính nhanh chóng cảm giác quanh thân thể mình có một tầng
ánh sáng quái dị, những ma pháp phù hiệu ẩn hiện giúp hắn không bị khí
lạnh xâm hại.
Cả gian phòng phút chốc đầy tuyết rơi.
Hoa văn ma pháp trên mặt đất không ngừng lan ra, thạch trụ bên bình đài phát ra ánh sáng cường liệt.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Dương Chính cuối cùng đã hiểu được sự
thần kỳ và vĩ đại của ma pháp, tất cả ma pháp lực lượng trước đây hắn
từng thấy qua, bao gồm cả ác ma thuật sĩ so với ma pháp lực lượng mạnh
mẽ này hoàn toàn chỉ là điêu trùng tiểu kỹ, chỉ có những người tầng lớp
cỡ Tư Gia Lệ mới có thể sánh được.
Hàn băng trên người Mật Tuyết Nhi không ngừng tan ra.
Chất dịch trong suốt như thủy tinh chảy trên mặt đất dần dần hình thành một ngôi sao ma pháp sáu cánh màu trắng.
Mật Tuyết Nhi nằm trên ngôi sao đó, đầu tóc và y phục tung bay, pháp
trượng trên ngực phát ra lưu quang màu vàng hội tụ trên trán của nó,
hình thành một ngôi sao nhỏ sáu cánh phát sáng chói mắt.
Thanh âm trầm khàn gấp rút vang lên:"Nhanh, mau nhỏ máu tươi vào trán Mật Tuyết Nhi."
Thanh âm của ma nữ lúc này nghe có vẻ rất mệt mỏi.
Dương Chính vội vàng cắn ngón tay, nhỏ máu tươi vào ngôi sao đó.
Sau khi giọt máu đầu tiên rơi vào ngôi sao, đôi má Mật Tuyết Nhi vốn
không có chút máu bắt đầu hiện lên màu đỏ, giọt máu thứ hai nhỏ vào thì
đôi môi nó dần dần hồng nhuận trở lại, đến giọt máu thứ ba thì làn da nó bắt đầu phát ánh sáng lưu động....
Sau khi nhỏ xong ba giọt máu, thanh âm của Sương chi ma nữ đột nhiên
vang lên:"Đa tạ ngươi, người trẻ tuổi, tất cả những gì ở tòa thành bảo
này đều tặng cho ngươi để báo đáp."
Lúc này, Dương Chính đột nhiên phát hiện thân thể của Sương chi ma nữ dần dần trở nên mờ nhạt... Hắn chợt có dự cảm bất tường.
"Ngươi sao vậy?"
"Ta sẽ nhanh chóng biến mất... Hoán tỉnh sinh mệnh của Mật Tuyết Nhi đã tiêu hao hết lực lượng của ta."
"Ngươi không thể biến mất, Mật Tuyết Nhi sẽ làm sao... Lẽ nào ngươi bỏ rơi nó?" Dương Chính vội vàng kêu lên.
"Mật Tuyết Nhi..." Ánh mắt ma nữ lộ vẻ ôn nhu, đồng thời nhìn về phía
Dương Chính có ý xin lỗi:"Ta không nói cho ngươi biết, dùng máu tươi dẫn động ấn ký sinh mệnh sẽ có hậu quả là sinh mệnh giữa ngươi và nó sẽ
liên hệ với nhau, ngươi phải bảo vệ nó an toàn, bằng không nó chết thì
ngươi cũng không sống nổi."
"Sao?" Dương Chính càng thêm kinh hãi, tuy rằng có cảm giác bị lừa gạt nhưng tịnh không giận dữ lắm.
Cũng vì hắn đối với Mật Tuyết Nhi cũng có nhiều hảo cảm.
"Mật Tuyết Nhi sẽ nhanh chóng tỉnh lại, ta đã đưa tất cả lực lượng bổn
nguyên của mình cho nó, tin ta đi, ngươi đối xử tốt với nó thì ngươi
cũng được lợi không nhỏ. Mật Tuyết Nhi chính là pháp sư vĩ đại nhất, là
người truyền thừa chân chính của ma pháp, hơn nữa còn là người thân cận
nhất của ngươi..."
Lúc ma nữ nói câu này ngữ khí có chút quái dị, Dương Chính còn chưa hiểu rõ thì nàng ta đã biến mất, chỉ còn lại một quang cầu nhỏ bé, tiến vào
trong trán Mật Tuyết Nhi.
Ma nữ tiêu tán, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, băng tuyết bắt đầu tan ra.
Ma pháp hoa văn trên mặt đất cũng co rút lại, ánh sáng cũng trở nên ảm đạm.
Ánh sáng từ ngôi sao sáu cánh trên trán Mật Tuyết Nhi cũng dần tiêu tán, Dương Chính khẩn trương quan sát nó.
Ma nữ nói bé gái này là pháp sư vĩ đại nhất, còn nói nó là người thân cận nhất với mình, rốt cục là có ý gì?
Bất quá những chuyện đó đều không quan trọng, nó vẫn còn chưa tỉnh lại.
Dương Chính thậm chí không phát giác ra, tại sao hắn lại khẩn trương đến thế, cảm giác lúc này cũng rất kỳ quái.
Tim hắn cũng đập nhanh hơn, cảm giác lo lắng và mong chờ này vô cùng lạ lẫm.
Chừng ba phút sau, lông mi của bé gái bắt đầu chớp chớp, cuối cùng nó
cũng mở mắt ra. Nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của nó, Dương Chính thở phào
một hơi, hắn không phát hiện ánh mắt của Mật Tuyết Nhi nhìn hắn đầy vẻ
hân hoan.
Bé gái giơ cánh tay trắng nõn nắm lấy Dương Chính, sau đó cất tiếng gọi khiến cho hắn sững sờ.
"Ba ba!"
Thì ra đây là ý tứ "người thân cận nhất" mà Vi Kỳ nói.