Vũ Lôi đứng ở đầu thuyền, một người theo tên lính trinh sát đi tới, không ngờ lại là Mông Trác Nhĩ.
"Đại nhân!" Mông Trác Nhĩ bước lên hành lễ.
Vũ Lôi nhìn hắn:"Ngươi là Mông Trác Nhĩ?"
"Chính là ty chức."
"Tình hình thế nào? Mọi thứ đều y như kế hoạch?"
"Ty chức đã hạ mê dược cho tất cả người trong đội tuần tra dưới quyền,
đoạn thời gian này cũng đã giải trừ hết những trạm canh ngầm, mọi việc
đều như dự tính."
"Được, Mông Trác Nhĩ ngươi nhẫn nhục phụ trọng, tiềm phục trong Thánh
Hỏa Giáo nhiều năm, nếu như lần này tập kích thành công thì công đầu sẽ
thuộc về ngươi."
Lúc này, một tên trinh sát khác lên thuyền bẩm báo:"Tướng quân, bọn ta
đã đi tới doanh tuần tra xem xét, tổng cộng 123 người đều đang hôn mê,
bọn ta đã trói chúng lại, lấy giẻ bịt miệng hết rồi."
Vũ Lôi vỗ vai Mông Trác Nhĩ, quay đầu hạ lệnh:"Toàn thể chú ý, xuống
thuyền lên bờ, bịt vó, đóng hàm tọa kỵ, nghiêm cấm không được huyên
náo."
Những người này đều là binh sĩ tinh nhuệ, Vũ Lôi vừa hạ lệnh thì tất cả
bọn họ đều nhanh chóng hành động, không một ai phát ra âm thanh nào.
Đến khi 3000 tọa kỵ và binh sĩ xuống ngựa chỉ trong vòng mười phút, tất
cả thớt ngựa đều được đại sư ngụy trang Lai Qua Lạp Tư dùng ma pháp biến thành màu trắng, trong vụ khí nếu không chạy lên thì căn bản không thể
nào phát hiện được.
Một nhóm người giống như u linh đi tới doanh trại đội tuần tra, hơn 100
tên binh sĩ Thánh Hỏa Giáo đang bị trói lại như heo ở đó, mê dược rất
lợi hại, tới giờ vẫn chưa có người nào tỉnh lại.
"Mông Trác Nhĩ, những người này giải quyết thế nào?" Vũ Lôi đột nhiên hỏi.
Mông Trác Nhĩ mi mắt khẽ giật, trầm mặc một lúc rồi lạnh lùng nói:"Ty
chức cho là những người này phải giết hết để đề phòng vạn nhất."
Lai Qua Lạp Tư đứng bên giật mình:"Bọn chúng đều là binh lính của ngươi!"
Mông Trác Nhĩ nhướng mày nhìn Lai Qua Lạp Tư, bình tĩnh nói:"Ty chức là
người Đào nguyên, nói một cách nghiêm cách thì những người này đều là
địch nhân, cần phải giết!"
"Giỏi lắm! Tiểu tử ngươi rất hợp với ta!" Vũ Lôi cười nhẹ:"Cao Tư, nhanh chóng giết sạch bọn chúng!"
Một tên chiến sĩ giáp trắng đáp lời, dẫn theo một đội binh sĩ đi vào
doanh trại, một lát sau lại đi ra, ai nấy thần sắc cũng rất thản nhiên.
Lai Qua Lạp Tư biết 123 người đó hiện tại đã thành vong hồn, y chỉ nhẹ
thở dài chứ không nói gì.
Y không còn là Tinh linh vương tử đơn thuần năm xưa, đã dần dần quen với tập quán sát phạt của nhân gian.
Mông Trác Nhĩ biểu tình bình tĩnh, lấy một bản địa đồ ra, không hề có
chút gì áy náy về trận đồ sát vừa rồi, nhìn Vũ Lôi nói:"Tướng quân, đây
là địa đồ phân bố quân doanh Thánh Hỏa Giáo ta có được, cả doanh địa
phân thành một chủ đại doanh, ba tiểu doanh. Chủ đại doanh trú đóng 5
vạn kỵ binh, 5 vạn phó tòng binh, 2 vạn cung tiễn thủ, còn có quân đoàn
Kim bào Ma kỵ sĩ tinh nhuệ nhất ở cách đây 50 dặm, cách đây 35 dặm phía
Đông bắc có quân đoàn Huyết bào Ma kỵ sĩ và 3 vạn bộ binh, nhân số ước
chừng 4 vạn, cách đây 35 dặm về phía Tây bắc có quân đoàn Bạch bào Ma kỵ sĩ và 2 vạn bộ binh, nhân số ước chừng 3 vạn, cách đây 65 dặm chính là
doanh chứa quân nhu, là hậu phương của Thánh Hỏa Giáo, nằm giữa doanh
Đông Bắc và doanh Tây bắc, trú thủ nơi đó là 2 vạn phó tòng binh và quân đoàn Ngân bào Ma kỵ sĩ đóng cách đây 70 dặm. Lúc này, đại quân tiến
công Nam ngạn, đã xuất động hai quân đoàn tinh nhuệ là Bạch bào và Kim
bào, còn có 3 vạn kỵ binh, một ngàn chiến thuyền vừa đủ để chở hết 5 vạn người, còn thêm các binh chủng phụ trợ nữa thì tổng cộng chừng 8 vạn
người, trong chủ đại doanh hiện giờ có 2 vạn kỵ binh, 5 vạn phó tòng
binh, Huyết bào quân đoàn của doanh Đông bắc hiện tại đang thay thế Kim
bào quân đoàn trấn thủ chủ đại doanh, phía doanh Đông bắc vì thế còn có 2 vạn bộ binh, doanh quân nhu quân lực không hề được điều động, vẫn là
Ngân bào quân đoàn và 2 vạn phó tòng binh."
Vũ Lôi nghe đến đây, đột nhiên hỏi:"Mông Trác Nhĩ, ngươi so với bọn ta
thì quen thuộc tình hình nơi đây hơn nhiều, theo ý của ngươi thì trận
này nên đánh thế nào?"
Mông Trác Nhĩ nhất thời ngơ ngẩn, không biết dụng ý của Vũ Lôi thế nào.
"To gan mà nói thì bọn ta lần này không có mục tiêu cố định, ngươi cũng
thấy binh lực chúng ta chỉ có nhiêu đây, nếu muốn quét sạch bọn chúng
thì đúng là chuyện cười, nhiệm vụ thống soái giao cho ta chỉ là cố hết
sức có được chiến quả lớn nhất, phá hoại hậu phương, tịnh không hề có
phương án cố định, nhất thiết đều tùy cơ ứng biến, ngươi đã được học tập nhiều, theo ngươi thấy bọn ta nên đánh thế nào mới được chiến quả tốt
nhất?"
Mông Trác Nhĩ trước nay chỉ là nhân viên tình báo, chưa từng nghĩ tới
việc trở thành tham mưu quân sự, vì thấy hắn nhíu mày nhìn địa đồ một
hồi.
May mà Ảnh tử bộ đội huấn luyện nhiều thứ, hắn tự mình hành động cũng
nhiều năm, có thể thành công leo lên chức vị cao của Thánh Hỏa Giáo thì
cũng là người linh mẫn, chỉ ngẩn ra một lúc thì cẩn thận nói:"Tướng
quân, theo thiển kiến ty chức, tấn công chủ đại doanh vô cùng khó khăn,
chưa cần nói nơi đó còn có Huyết bào quân đoàn và 2 vạn kỵ binh, đại
doanh luôn luôn có vô số cao thủ, thống soái bọn họ là Tý thần giả Bạch
Lan Độ tịnh không gia nhập chiến trường mà tọa trấn ở đó, lại còn nhiều
Thần quan dưới quyền."
"Vì thế chủ đại doanh phòng bị nghiêm mật nhất, tập kích cơ hồ không có
khả năng, theo ý ty chức thì Thánh Hỏa Giáo lao sư viễn chinh, lương
thảo là quan trọng nhất, hơn nữa khí trời càng lúc càng lạnh, đang sắp
vào mùa đông, nếu như có thể đốt cháy lương thảo thì có thể đẩy chúng
vào tuyệt lộ."
Vũ Lôi và Lai Qua Lạp Tư gật đầu, tên Mông Trác Nhĩ này thật sự là một nhân tài, phân tích rất có lý.
Mông Trác Nhĩ được khích lệ, tinh thần phấn chấn, chỉ vào địa đồ
nói:"Chỉ là công kích doanh quân nhu cũng không hề dễ dàng, nếu bọn ta
thẳng đường tiến tới, trên đường gặp phải doanh Đông bắc ngăn trở, một
khi bị phát hiện thì bọn ta dù có phóng hỏa được thì doanh quân nhu cũng nhận được tín hiệu, chủ doanh và doanh Tây bắc cũng sẽ cảnh giới, đối
với chúng ta sẽ bất lợi vô cùng. Nếu muốn thần không hay quỷ không biết
tiếp cận doanh quân nhu thì chỉ có thể đi đường vòng, bọn ta từ phía này vòng lên khe núi, ở đây có một gò nhỏ chạy dài tới doanh quân nhu, để
ty chức dẫn một nhóm binh sĩ cải trang đi trước, sau đó lựa thời cơ
phóng hỏa đốt kho lương, mở cửa doanh, tướng quân từ ngoài xông vào phối hợp, nhanh chóng thiêu cháy quân nhu, rồi lập tức rời đi, có thể thoát
thân trước khi quân Thánh Hỏa Giáo chạy đến tiếp viện.
"Đi vòng mất bao lâu?" Vũ Lôi hỏi.
Mông Trác Nhĩ vẽ một vòng tròn trên địa đồ nói:"Chừng 120 dặm."
Vũ Lôi lắc đầu:"Không được, 120 dặm cho dù bọn ta chọn ngựa nhanh nhất
cũng phải chạy hết 2 thời thần, nên biết chúng ta không mang theo ngựa
dự bị, nếu chém giết một trận thì ngựa sẽ mỏi mệt, đến khi viện quân
Thánh Hỏa Giáo đuổi tới thì bọn ta toàn quân sẽ bị diệt."
"Ta có thể đoạt ngựa ở doanh quân nhu, ở đó có một quân đoàn trú thủ, ngựa nhất định sẽ có nhiều." Mông Trác Nhĩ nói.
Vũ Lôi vẫn lắc đầu:"Vẫn không được, cho dù có thể cướp được ngựa của
chúng thì thời gian hành quân của ta đã quá nhiều, thời gian thống soái
giao hẹn chỉ có một thời thần, chúng ta phải phối hợp để bức quân Thánh
Hỏa Giáo tấn công Nam ngạn lui về."
Mông Trác Nhĩ im lặng.
Đây chính là biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ ra, nếu không chỉ có thể chọn mục tiêu dễ dàng hơn nhưng mà làm vậy thì chiến quả quá bình
thường, đối với chiến dịch không có tác dụng quá lớn.
Vũ Lôi cười thần bí:"Không có biện pháp sao?"
Mông Trác Nhĩ cung tay:"Ty chức vô năng, xin tướng quân quyết đoán!"
"Ý của ta chính là xông thẳng thiêu cháy doanh quân nhu!"
"Nhưng mà trên đường ta sẽ gặp phải doanh Đông bắc, tuy bọn chúng xuất
hết quân tinh nhuệ nhưng vẫn còn 2 vạn bộ binh, ty chức dù tin rằng bọn
ta có thể đánh hạ chúng nhưng làm kinh động đại doanh thì thực sự rất
khó khăn."
"Mông Trác Nhĩ, e là ngươi đã đánh giá thấp lực lượng của Đào nguyên
chúng ta rồi, trong quân Thánh Hỏa Giáo lẽ nào chỉ có mình ngươi là nội
ứng?"
"À, lẽ nào trong doanh Đông bắc có người của ta..." Mông Trác Nhĩ vừa
buột miệng, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Vũ Lôi, tức thì tỉnh ngộ, trán toát mồ hôi, vội quỳ xuống:"Ty chức không nên hỏi."
Một quy tắc của nhân viên tình báo chính là không thể nghe ngóng thân
phận của những thành viên khác, Mông Trác Nhĩ nhất thời vô ý, thắc thỏm
bất an.
Vũ Lôi thở một hơi nhẹ, bình thản nói:"Sau nhiệm vụ này người cũng sẽ được điều về đảo, lần này ta không truy cứu."
"Đa tạ tướng quân!"
"Đứng dậy đi, trong lúc thi hành nhiệm vụ không cần đa lễ, nói ít làm nhiều thôi!"
"Dạ!"
Ba ngàn quân giáp trắng theo mệnh lệnh của Vũ Lôi bắt đầu tiến về phía doanh Đông Bắc cách đây 35 dặm...
..................
Bạch Mã pha ở phía hạ du cách Tân Nguyệt thành hơn 30 dặm.
Kim bào Ma kỵ sĩ Cao Sĩ Lan Đăng và Bạch bào Ma kỵ sĩ Nạp Lan Đức đứng
chúng một chỗ, bọn họ chính là thống soái của trận tiến công này.
Nói một cách nghiêm khắc thì đây không phải là trận tổng công kích chính quy, càng không phải là quyết chiến, chỉ là sau nửa tháng trời khiêu
khích thăm dò lẫn nhau thì rốt cục phải có một bên chân chính đứng ra
quyết chiến.
Đại quân Thánh Hỏa Giáo là bên tấn công đã chịu nhiều nhục nhã, cái chết của Mạt Lý Á Đa khiến cho uy vọng của Thánh Hỏa Giáo bị đả kích chưa
từng có.
Cho dù Bạch Lan Độ một phen thuyết giảng chấn hưng sĩ khí quân đội nhưng thất bại vẫn là thất bại, sỉ nhục vẫn là sỉ nhục. Dân chúng không hề
biết đến Mạt Lý Á Đa tự cao tự đại, lỗ mãng hành sự mà họ chỉ biết thân
phận cao quý của lão ta. Thân là Kim y thần sứ, một trong những Thần
quan mạnh nhất của Thánh Hỏa Giáo lại bị bọn dị đoan bêu đầu, nỗi nhục
này đâu thể không rửa?
Người cả đại lục đều biết mấy chiếc đầu lâu treo lên đó đại biểu cho cái gì.
Sự nghi ngờ!
Thánh Hỏa Giáo quyền uy tuyệt đối, cao cao tại thượng, là tín ngưỡng của toàn đại lục, rốt cục sẽ ra sao?.