Dưới sự chỉ dẫn của Gia Tháp, Tích huyết thập tự tiểu đội đã đến được thành đầu tiên Tác Ba Đinh của biên giới nước Lưu Vân và Vệ Nhung.
Tác Ba Đinh cách biên giới Vệ Nhung chừng 200 dặm, là thành phố cảng trọng yếu của Lưu Vân, dòng sông Khắc Lai Nhân bắt đầu chảy từ dưới dãy núi KHuê An Đại Tuyết Phong xuyên qua Tác Ba Đinh, tiến vào biên giới phía Bắc của Vệ Nhung cuồn cuộn đổ về biển xanh.
Bởi vì ở gần Vệ Nhung nên phong cách kiến trúc của Tác Ba Đinh hấp thu tinh hoa kiến trúc của quốc gia gần biển.
Dùng toàn đá thanh cương bền chắc nhất xây nên, nhà cao cửa rộng, trên đường kiến trúc rất hùng vĩ, khiến người ta phảng phất như đã tiến vào trong một tòa thành bằng đá.
Chính vì thế, Tác Ba Đinh mới nổi danh là Tam đại kiên thành (Ba tòa thành cứng rắn) trên đại lục, đứng chót vót ở biên giới phía Đông của Lưu Vân mấy trăm năm.
Đi trên con đường lát đá xanh của Tác Ba Đinh có thể nhìn thấy nhân loại có nhiều màu da, màu tóc khác nhau, thỉnh thoảng còn một hai Ải nhân đi qua.
Dương Chính lần đầu tiên thấy Ải nhân, bọn họ đều cao từ 1 mét đến 1,5 mét giống nhau, da màu đen có điểm màu xanh lục, tròng mắt màu xám, râu tóc xồm xoàm, chi trên phát triển một cách đặc biệt, to lớn giống như chân của một nam tử thành niên, Dương Chính không có chút hoài nghi nào về sức lực của Ải nhân.
Không biết vì sao, hình ảnh này lại làm Dương Chính nhớ tới bọn cướp ở Gia Lặc Bỉ Hải.
Gia Tháp ở bên nhỏ giọng nói:"Ải nhân cao nguyên ở nước ta địa vị rất cao, bọn họ là thợ rèn trời sinh, ngài biết là vũ khí nước ta rất nổi tiếng toàn do mấy tên lùn này chế tạo."
"Hắc, bọn ta đi đùa chơi ngắm gái một chút!"
Đang định nói đùa thì trước mặt liền xuất hiện một cảnh tượng làm Dương Chính phải ngạc nhiên.
Mấy tên Ải nhân vây quanh một nữ tử nhân loại bình dân, phát ra tiếng cười bỉ ổi.
Nữ nhân của Lam Phong đại lục so với nữ nhân địa cầu thì đều cao hơn nhiều, toàn bộ đều cao trên một mét bảy.
Hiển nhiên mấy tên lùn thấp vây quanh một nữ nhân cao hơn chúng hẳn một cái đầu thì tình cảnh cũng có điểm hoạt kê.
Bất quá việc bọn chúng làm lại khiến người ta có điểm không cười được.
Mấy tên Ải nhân thành niên tứ chi phát triển nắm lấy y phục của nữ tử xé ra từng mảnh.
Nữ tử khóc thét la cứu mạng nhưng người đi đường đều chỉ liếc mắt nhìn qua một hai cái, thần sắc thản nhiên bỏ đi.
"Việc này ở nước các ngươi rất bình thường sao? Lẽ nào không có đội bảo an?" Dương Chính kìm nén nói.
Gia Tháp nhún vai:"Không có ai quản mấy chuyện này, ngươi nên biết là hoàn cảnh và chiến tranh ác liệt làm nam nhân nước ta tử vong rất nhiều, còn lại rất nhiều nữ nhân không đếm xuể, bọn họ không lên chiến trường, chỉ có tác dụng duy nhất là phục vụ nam nhân, ai lại vì một nữ tử bình dân mà đi chọc giận Ải nhân sức lực vô cùng."
"Cứu mạng, van cầu các người, cứu ta với!" Nữ tử đó nhìn thấy bọn Dương Chính đứng lại tựa hồ như nhìn thấy hy vọng, liều mạng giãy giụa vùng lên kêu cứu.
Dương Chính nắm chặt thanh đao trong tay.
"Hà", Gia Tháp chụp tay hắn lại:"Đừng để ý đến chuyện này, ta biết tín ngưỡng của các nước vùng biển nhưng nơi này là Lưu Vân, tin ta đi, kiểu cư xử đó không áp dụng được cho nơi này đâu, nếu như các ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi thì đừng có mà đi chọc vào Ải nhân."
Dương Chính lạnh lùng nhìn Gia Tháp.
Phảng phất như bị độc xà cắn xé cổ họng, Gia Tháp sau lưng phát lạnh, hắn nghĩ tới thủ đoạn tàn khốc lúc đồ sát địch nhân của nam nhân trước mặt.
Nhanh chóng buông tay.
Ải nhân đã kéo nữ nhân đi vào trong một ngõ hẻm nhỏ.
Dương Chính đứng tại chỗ, trong mắt không nhìn ra bất cứ biểu tình nào.
"Cứu tôi với..." Nữ tử bị đẩy vào trong hẻm ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng nhìn lên lần cuối...
"Đi!" Dương Chính dùng sức nói ra một chữ, đầu không ngoảnh lại tiến thẳng về phía trước.
Không biết có phải là ảo giác hay không, bọn Hồng Thạch cảm thấy trên người Dương Chính phát xuất ra khí tức lạnh lẽo.
Gia Tháp dẫn đường cho đoàn người đi tới khu vực thương mại của Tác Ba Đinh.
Không thẹn là thành phố cảng vang danh đại lục, diện tích khu thương mại của bến cảng rất lớn, thuyền lớn thuyền nhỏ đậu dày đặc ven bờ sông Khắc Lai Nhân, thương nhân qua lại tấp nập nhiều không kể xiết.
Con đường nhỏ trong khu thương mại đầy những hàng hóa làm cho người ta ngắm nhìn đến hoa mắt.
Dương Chính đã từng thấy qua những đô thị phồn hoa của thế kỷ 21, mấy người khác thì nhìn mãi không rời, tròng mắt đảo lên nhìn khắp nơi, bất quá chỉ là thấy người đứng đầu mặt mày lạnh lùng nên không dám vội vàng, thành thành thật thật đi theo phía sau.
Đi tới ngã tư bên trong khu thương mại, từng gian hàng rộng lớn nối tiếp nhau không dứt, người đi vào rất ít nhưng đa số đều mang y phục hoa lệ, đa số là thương nhân lớn, quý tộc sau lưng có mấy tên bảo tiêu đi theo bảo vệ. Đẳng cấp hàng hóa nơi này so với bên ngoài không chỉ cao hơn một bậc.
Cảnh vệ nơi này đã bắt đầu đông đúc, trên đường nơi nào cũng có thể thấy kỵ binh tuần tra khí thế hung hãn, không kém hơn lão binh thân kinh bách chiến nơi chiến trường.
"Xem ra Gia Tháp nói không sai, người Lưu Vân quốc quả nhiên ai cũng hung tàn hiếu sát." Dương Chính im lặng nhìn mấy tên kỵ binh một cái, chỉ có người đã từng giết rất nhiều người mới có khí tức đầy máu tanh trên người như thế.
Bước còn chưa được năm bước đột nhiên nghe tiếng la lớn đằng sau:"Bắt trộm, vệ binh, vệ binh, bắt chúng lại!"
Một tên khốn lùn thấp mặt đen thui liều mạng chạy về phía trước, phía sau một thương nhân đang la lớn đuổi theo, mấy tên bảo tiêu của hắn sớm đã lao lên phía trước truy cản nhưng tên khốn mặt đen này chạy cũng khá nhanh, xuyên qua khe hở giữa các người đang đi giống như con thoi, càng đuổi thì khoảng cách lại càng xa.
Tiếng ngựa hí vang rần, xéo phía bên kia đột nhiên xuất hiện một kỵ binh, kiện mã nhanh như điện đảo qua, vừa hay đến chặn ngay trước mặt tên trộm mặt đen.
Dương Chính nhìn vào cái đầu dưới chân hắn, chầm chậm cúi người xuống, vén mái tóc dài rối bù sang một bên để lộ ra một gương mặt non choẹt, tròng mắt màu nâu mở lớn ra, chết mà vẫn không nhắm mắt, lòng hắn phảng phất như co rút lại.
Kỵ binh vừa giết người lấy chiếc bao nhỏ màu vàng trả lại cho thương nhân đang cưỡi ngựa đi tới trước mặt Dương Chính.
Vệ binh sử đao nhìn vào bọn người Dương Chính.
Nơi này trừ Gia Tháp ra, năm người khác đều đội nón lá rộng vành, xem ra có mấy phần thần bí, hơn nữa trên thân năm người phát ra mùi máu tanh làm cho vệ binh ngầm cảnh giác.
Hắn siết chặt trường đao quát hỏi:"Các ngươi là người nơi đâu?"
Dương Chính liếc nhìn hắn một cái, cầm cái đầu lâu lên đi tới thi thể của tiểu hài ở bên.
Lúc này đã có người thu dọn thi thể tới dùng chiếu cỏ bọc thi thể tiểu hài lại.
"Hắc, tên khốn nhà ngươi!" Vệ binh nổi giận vung trường đao thúc ngựa tới chém Dương Chính.
Soạt một tiếng, bóng người chớp động, mấy thanh binh khí sắc bén phá không, vệ binh phát hiện ra mình đã bị bốn người bao vây, mấy tên đội nón rộng vành vung đao chỉ xéo về phía hắn, sát khi cuồng bạo từ bôn phương vị truyền tới làm tên vệ binh giết người như ma nhịn không được phải biến sắc. Hắn có thể khẳng định chỉ cần mình dám cử động thì sẽ nhận phải tấn công nhanh mạnh như sấm chớp.
Im lặng.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy từ trên đầu vệ binh xuống.
Bốn phía tiếng ngựa vang rền, vệ binh không ngừng xông tới, người đi đường sớm đã lui ra hai bên vệ đường tránh né.
Gia Tháp thầm than:"Gay rồi!"
Y vội vàng tiến lên phía trước, nhìn tên vệ binh trên ngựa gào lớn:"Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, bọn ta là người của Khố Lý Khắc thương hành."
Y không dám chọc giận Dương Chính, chỉ dám kéo tay Hồng Thạch, nhỏ giọng nói:"Ngàn vạn lần đừng xung đột với vệ binh, còn nhớ các ngươi tới đây làm gì không?"
Hồng Thạch dừng bước lại.
Dương Chính còn trên mặt đất lấy đầu ráp vào thi thể của tiểu hài, lấy tay vuốt mắt hắn, quăng cho người thu dọn thi thể một đồng Kim tệ, lạnh lùng nói:"Giúp cho hắn toàn thây rồi mới chôn, biết không?"
Người liệm thi bị cặp mắt tròng đen nhìn trừng trừng, cả người phảng ohất như bị máu ngấm vào, hơi lạnh thấu xương cuống quýt gật đầu.
Dương Chính lúc này mới xoay người, hai mắt đảo khắp kỵ binh xung quanh càng lúc càng tề tụ đông hơn, tay hắn đặt trên chuôi kiếm, thân thể như cây cung chuẩn bị phóng ra, giống như con báo đang chuẩn bị phát lực.
Tình hình càng thêm ác liệt.
"Đại nhân!" Gia Tháp chạy tới trước mặt Dương Chính kêu lớn, nếu như bắt đầu đánh nhau, cục diện tuyệt đối không thể thu thập được. Hắn nhìn gương mặt Dương Chính lạnh lùng thản nhiên như tạc bằng đá nhỏ giọng nói:
"Để ta ra thu xếp, việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn, đại nhân!"
Dương Chính tròng mắt khẽ động, thân thể đột nhiên tiến thẳng về phía trước vung tay lên, bọn Hồng Thạch đang đứng giữa đám vệ binh nhanh chóng lui về bên cạnh thân Dương Chính.
Gia Tháp thở phào một hơi, móc một khối thiết bài và một đồng Kim tệ nhỏ trong ngực ra đưa cho tên Vệ binh trưởng trước mặt.
Rồi lại nhỏ giọng nói thêm mấy câu, bọn vệ binh lui đi giống như thủy triều rút.
Dương Chính dường như là lần đầu biết được Gia Tháp, nhìn hắn một cách thâm sâu.
Khố Lý Khắc thương hành chính là điểm cuối cùng của hành trình bọn Dương Chính.
Nó ở khu vực sâu nhất của khu thương mại Tác Ba Đinh, đại biểu cho địa vị của nó.
Khố Lý Khắc ở trong các thương đội tư nhân của Lưu Vân quốc tuyệt đối có thể nằm trong ba vị trí đứng đầu.
Không giống kiến trúc bằng cự thạch như Tác Ba Đinh, Khố Lý Khắc ngoại trừ tường bao bên ngoài dùng đá thanh cương cứng rắn xây dựng ra, bên trong phong cách hoàn toàn khác biệt, kiến trúc chủ yếu là dùng gỗ tuyết lê bền chắc lâu năm dựng nên, thanh tú trang nhã, sân nhà rộng rãi, bên con đường lớn phía trước trồng đầy cây Hồng sam cao ngút trời.
Qua lại đô thị của Khố Lý Khắc thương hành đều là những phú thương tương đối có danh tiếng.
Bọn Dương Chính đi tới cửa lớn nơi nào cũng có thể thấy xe ngựa hoa lệ, người hầu ăn vận xinh đẹp.
Ở đại sảnh trong thương hành, bọn thương nhân xung quanh nhìn thấy bọn người mang nón rộng vành tiến vào đều lộ vẻ coi thường.
Ngồi trong đại sảnh đều là những thương nhân có thân phận, hạ nhân toàn bộ đều được an trí bên ngoài.
Bọn Dương Chính y phục thực sự là rất nghèo khó.
"Là hạ nhân của ai mà lại không có chút lễ số nào?" Bọn phú thương ngấm ngầm khinh bỉ.
Thế nhưng ngoài ý liệu của mọi người, sau khi Gia Tháp nhỏ giọng nói vài câu với thương hành, đại chưởng quỹ gần đây ít khi lộ diện lại tự mình đem người vội vàng chạy ra nghênh tiếp, Tích huyết thập tự được đưa vào hậu viện canh phòng nghiêm ngặt.
Đại chưởng quỹ của thương hành là một trung niên khí độ bất phàm, tên gọi Mạn Kỳ.
Không giống như đa số người Lưu Vân quốc, nước da Mạn Kỳ trắng nõn, ngón tay dài nhọn nhỏ bé, thân hình có phần ốm o nhưng phong độ nhẹ nhàng nhanh nhẹn, nếu không phải tròng mắt của hắn có màu sắc giống như Gia Tháp thì rất khó mà nghĩ Mạn Kỳ có khí chất quý tộc của quốc gia miền biển này có xuất thân từ Lưu Vân.
Còn chưa nói được mấy cấu, Tích huyết thập tự tiểu đội cả người bụi bặm mệt mỏi đã nhận được một phần đại lễ của Mạn Kỳ tặng cho.
Trong bồn tắm bằng bạch ngọc, sáu người nằm trong đó, cảm giác thoải mái cơ hồ muốn hôn mê.
Đối với người lữ hành mà nói, sau khi một chuyến đi dài đăng đẵng mà nằm trong bồn tắm nghỉ ngơi thì lại càng sung sướng.
Mạn Kỳ quả nhiên là biết cách săn sóc cho người ta.
Sau khi ngâm mình nửa thời thần, Dương Chính đang nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy tiếng đẩy cửa.
Sáu mỹ nữ thân mặc áo bằng lụa mỏng bước nhanh đến, eo thon nhỏ lắc lư linh hoạt như rắn, gò ngực cao vút khiêu khích ẩn hiện bên trong áo lụa, trong hồ nước trở nên xao động.
"Đại nhân, Mạn Kỳ lão gia sai bọn tôi tới đây hầu hạ các vị đại nhân tắm rửa!" Mỹ nữ đẹp nhất nhẹ nhàng nói, thanh âm mềm mại đầy sức dụ hoặc.
"Ô...ô..." Hồng Thạch kêu lên mấy tiếng quái dị.
Thân thể lõa lồ vươn lên muốn chụp lấy nữ nhân này.
Dương Chính đột nhiên mở to mắt quát:"Dừng lại!"
Bọn Hồng Thạch vừa rồi trải qua mấy tháng huấn luyện, thủ đoạn của Dương Chính bọn họ đã từng lãnh giáo qua, tức thì rùng mình, dục vọng bay mất.
Dương Chính đứng lên bước ra khỏi hồ mặc y phục vào, ánh mắt quét qua mấy người trong hồ:"Tích huyết thập tự tiểu đội toàn bộ mặc y phục vào tập hợp!"
"Các ngươi đang trách ta bất cận nhân tình phải không?" Dương Chính bình thản nói.
Bọn Hồng Thạch đều cúi đầu.
Nói thực ra mỹ nữ trước mắt, lại là mấy tên nam nhân huyết khí phương cương phải nhẫn nhịn, mệnh lệnh của Dương Chính thực sự là làm cho mấy thủ hạ khó mà tiếp nhận được.
"Ta không hề bức bách các ngươi tiếp thụ ý niệm của ta, cho dù là đảm nhiệm chức vụ đội trưởng gì đi nữa đối với ta mà nói cũng chỉ là một việc linh tinh. Hồng Thạch, Mông Tầm, Lưu Nhược Phi, Vũ Lôi các ngươi cần biết Dương Chính ta là người thế nào, một khi nhận định sự việc ta cần phải dùng hết lực lượng ta có được để có kết quả tốt nhất. Lần này cũng vậy, nhiệm vụ ám sát chỉ là đầu tiên, nguyên nhân thứ hai chính là các ngươi đã là thuộc hạ của ta, ta phải có trách nhiệm đưa các ngươi hoàn thành nhiệm vụ nhưng vẫn còn sống trở về. Cho nên mỗi một trình tự, mỗi chi tiết nhỏ ta đều muốn làm cho hoàn hảo nhất, điều này không chỉ mình ta phụ trách mà còn các ngươi cũng phải phụ trách. Nhiệm vụ ám sát hòan thành, ta vứt bỏ chức vụ đội trưởng này đi, đến lúc đó các ngươi muốn làm gì thì làm, đùa giỡn nữ nhân ta cũng không hề quan tâm, ta tuyệt đối không phải là người thích đi quản mấy mấy chuyện không đầu, cũng không hề có tư cách nào bình luận phương thức sinh hoạt của người khác."
Biểu tình của Dương Chính lúc nói chuyện cũng bình thản như thường nhưng lại làm cho bọn thủ hạ Tích huyết thập tự đều hổ thẹn cúi đầu.
"Tốt lắm, đều đi xuống nghỉ ngơi cho ta!"
Dương Chính ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt lại.
Tập quán này của Dương Chính bốn người đều biết bây giờ hắn đang nghỉ ngơi, không dám nói nhiều chỉ cung kính lui ra ngoài cửa.
####
"Ngươi nói Thiết Câu Thủ bị năm người họ giết sạch!" Mạn Kỳ ngồi trên một một chiếc ghế dựa phủ vải mềm, trong tay ve vuốt một viên ngọc thạch, trong mắt tinh quang lóe lên.
Lúc này khí thế của y bỗng trỗi lên mạnh mẽ, tuyệt không phải là vẻ nhu nhược như bề ngoài.
Gia Tháp đã thay y phục mới ngồi bên dưới Mạn Kỳ gật đầu:"Đúng vậy, đây là chính mắt thuộc hạ nhìn thấy!"
"Thiết câu thủ... Thiết câu thủ..." Mạn Kỳ lẩm bẩm mấy tiếng nhắm lại lại một lúc rồi mở ra, khôi phục lại thần thái nhẹ nhàng lúc trước.
"Xem ra, lần này Khâu Viễn Sơn phái cao thủ chân chính tới rồi! Gia Tháp, trước đây ngươi từng mấy lần phụ trách hướng dẫn thích khách, ngươi cảm thấy ám sát lần này có hy vọng không?"
Gia Tháp im lặng một lúc rồi nói ra đáp án không xác định:"Không biết được!"
Mạn Kỳ "a" lên một tiếng, trong lòng chấn động mạnh mẽ, ba chữ "không biết được" tự nó chứng minh một cách đầy đủ thực lực của Tích huyết thập tự, trước đây Gia Tháp mang thích khách tới, Mạn Kỳ cũng hỏi câu giống như vậy, lần nào cũng nhận được hai chữ đơn giản:"Đi chết!" Sự thật chứng minh Gia Tháp chưa hề có một lần sai lầm.
"Vô luận thế nào, trò vui lần này so với quá khứ thì hay hơn nhiều, thực sự làm người ta phải mong đợi a!" Mạn Kỳ nhếch mép.
"Đúng vậy, Gia Tháp, mấy nữ nhân đó bọn họ có mãn ý không?"
Gia Tháp mặt đỏ bừng có chút hổ thẹn nói:"Lão bản, bọn họ không cần!"
"A..." Mạn Kỳ ngẩn ra một lúc, lập tức nhìn Gia Tháp cười nói:"À à, thảo nào dũng sĩ Thiên chích tộc bọn ta sắc mặt trắng bệch ra, một người đối phó với sáu con sư tử cái đói khát, thực sự là nhiệm vụ có chút khiêu chiến a... Ha ha, bất quá mấy tên khốn này cũng thực sự thú vị, cả đến nữ nhân cũng không cần!"
Gia Tháp ngượng ngùng cười.
####
Dương Chính cuối cùng cũng hiểu được mục đích Khâu Viễn Sơn sai phái bọn họ đi đường vòng, từ Lưu Vân quốc tiến vào phía Đông Vệ Nhung quốc ám sát Tả Thanh Tử.
Ở Khố Lý Khắc thương hành, bọn họ cần ngụy trang thành người nước Lưu Vân ám sát Tả Thanh Tử, không cần bbiết là thành công hay không, điều này chắc chắn sẽ làm mối quán hệ của Lưu Vân quốc và Vệ Nhung quốc xấu đi.
Nếu như Tả Thanh Tử bị "thích khách Lưu Vân quốc" giết chết, với thanh danh của hắn sẽ làm cho Vệ Nhung Lưu Vân xảy ra một trường đại chiến khó lòng tránh khhỏi.
Thương Nguyệt, Vệ Nhung, Lưu Vân ba nước sát nhau, quân Vệ Nhung Đông tuyến tấn công quân Lưu Vân, ngao cò tranh nhau có thể tưởng tượng được người cuối cùng có thể đắc lợi là ai.
"Thực sự là một độc kế!" Dương Chính từ lúc biết các thành viên trong Tích huyết thập tự được hóa trang thành người Lưu Vân lúc ở trong hồ, lại thêm ở trong thương hành mấy tháng trời nỗ lực học tập phong tục tập tính của người Lưu Vân thậm chí cả lúc đi đứng thì nhịn không được phải cảm thán.
Tuy người có địa vị cao không chấp nệ tiểu tiết, Dương Chính cũng rất khâm phục tính hoàn chỉnh và tính khả thi của kế hoạch này nhưng mấy người bọn họ lại là người thấp cổ bé họng nằm trong thế cuộc bị bài bố, bị người hí lộng giống như con cờ, chuyện này tuyệt không cảm thấy vui sướng gì.
Thậm chí tiểu đội ám sát bại vong, Thương Nguyệt quốc cũng có thể thu được lợi ích trong kế hoạch này. Dương Chính hắn tính ra là triệt để bán mạng cho Thương Nguyệt quốc.
Điều này càng củng cố thêm quyết tâm ly khai Thương Nguyệt quốc của Dương Chính.
Hắn không muốn bị bất cứ ai nắm giữ vận mệnh thêm lần nữa.
Chẳng qua trước mắt ám sát Tả Thanh Tử là nhiệm vụ không có cách nào từ chối được.
Còn có một điểm nghi vấn, Khố Lý Khắc thương hành vì sao dốc hết toàn lực giúp đỡ cho Thương Nguyệt quốc ám sát Tả Thanh Tử, cần phải biết là lần ám sát này rõ ràng là tính toán mưu kế đưa Lưu Vân quốc vào trong cuộc, Mạn Kỳ và Gia Tháp là người Lưu Vân lẽ nào không có chút lòng yêu nước nào?
Trong chuyện này còn ẩn tàng âm mưu đáng sợ hơn nhiều, chẳng qua đối với Dương Chính mà nói đều không quan trọng.
Hắn phải ứng phó với lần ám sát gian nan vô cùng này trước đã.