Ma Thần Tướng Quân

Chương 8: Q.13 - Chương 8: Kim khô lâu




Mấy tháng gần đây Bắc Yết hải vực gió lặng sóng yên.

Các thương đội thường bị hải tặc đánh cướp trên đường hàng hải hiện nay hiếm khi nhìn thấy hải tặc, các thôn trang ven biển còn yên bình hơn cả nửa năm trước.

Trong 1 năm nay, hơn trăm chi thuyền đội hải tặc không ngừng thất tung một cách quỷ dị, bọn hải tặc còn lại giống như một bầy dê bị sói đuổi, chỉ có thể run rẩy nằm phục trong biển không dám khinh suất ra ngoài.

Chúng đến hiện giờ cũng không biết là lực lượng nào đã không ngừng hủy diệt bọn hải tặc.

Đến nay những thuyền đội hải tặc không có một người chạy thoát khiến cho bọn chúng không biết gì về tình hình hiện tại, gần đây có vô số truyền ngôn phát tán rộng rãi trong nội bộ bọn chúng, có người nói là Hải thần nổi giận, có người nói là quân chính quy ven biển tổ chức hoạt động tiêu diệt hải tặc với quy mô lớn...

Rốt lại bất kể là lưu ngôn gì đều là chỉ những dấu hiệu bất tường về ngày tàn của hải tặc.

Khi lưu ngôn giống thế ngày càng trở nên trầm trọng thì tất cả thuyền đội hải tặc đều bị lực lượng bên ngoài đàn áp, quan hệ với nhau vốn rất phức tạp nhưng giờ đây chúng không còn lòng dạ nào tự tàn sát lẫn nhau... Cho dù đầu lĩnh hải tặc ngu ngốc đến cỡ nào cũng không muốn hao tổn thực lực, bằng không sẽ bị diệt vong.

Vì vậy chúng không hẹn mà cùng nghĩ tới truyền kỳ trên biển: Kim khô lâu.

Kim khô lâu là một danh hiệu, đại biểu cho hải tặc cường đại nhất của Bắc Yết hải vực, bọn chúng có quy mô hơn 1000 người, còn có 3 chiếc Bát ngôi thuyền, thậm chí còn có cả cao cấp ma pháp sư.

Lực lượng như vậy rất hiếm thấy trong hải tặc. Khác với các thế lực hải tặc lâu đời khác, Kim khô lâu quật khởi đầy vẻ thần bí và truyền kỳ. Thời gian chúng quật khởi chỉ trong ba năm ngắn ngủi, hơn nữa còn phát triển một cách mạnh mẽ nhanh chóng, thậm chí còn đồ diệt hải tặc Trảm phong mạnh mẽ nhất trong Bắc Yết hải vực.

Sau khi đồ diệt Trảm phong, chúng chiếm cứ quần đảo Huyết san hô, tự nhiên đứng vào vị trí thủ tịch của liên minh hải tặc.

Cho dù Bắc Yết hải tặc là một lũ ô hợp rời rạc như cát biển, cái gọi là liên minh hải tặc chỉ là một danh từ trống rỗng, nhưng thuyền trưởng của Kim khô lâu chấp hành vị trí chủ tịch càng giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, từ trước đến nay không hề xuất hiện trước mặt mọi người lần nào.

Nhưng lần này, áp lực bên ngoài quá lớn khiến cho bọn hải tặc cuối cùng phải liên hợp dâng thư cầu cứu Kim khô lâu.

Tình trạng trước mắt chỉ có Kim khô lâu mới có tư cách liên hợp hải tặc, điểm này không ai có thể hoài nghi.

Ngày 15 tháng giêng, đảo Huyết san hô.

78 chi hải tặc còn lại của liên minh đều tụ tập tại nơi đây.

Cuối cùng Kim khô lâu cũng có một hồi đáp khiến chúng cảm thấy ấm áp trong mùa đông giá này, Kim khô lâu đáp ứng chủ trì bọn hải tặc liên thủ.

Cũng có thể là Kim khô lâu đã cảm thấy áp lực đến từ bóng tối.

Quần đảo Huyết san hô địa hình phức tạp nổi danh trên biển. Nơi này có mấy ngàn hòn đảo lớn nhỏ, đá ngầm rất nhiều, thậm chí còn có xoáy nước ngầm trong quần đảo, thuyền bình thường không quen địa hình nếu như lỡ tiến vào thì rất ít khả năng có thể còn sống thoát ra.

Huống gì, chiếm cứ quần đảo Huyết san hô chính là hải tặc Kim khô lâu, bọn chúng đã trú đóng nơi này ba năm, đã cải tạo quần đảo Huyết san hô thành tường đồng vách sắt. Không thể không nói người lãnh đạo của Kim khô lâu chính là một thiên tài, biến quần đảo Huyết san hô thành một thể thống nhất, một khu vườn khoái lạc tiêu diêu trên biển.

Nơi này vốn là cấm địa, hôm nay chủ nhân Kim khô lâu lần đầu tiên mở ra cho bọn hải tặc tiến vào.

Bất quá Kim khô lâu cũng chỉ cho những người đầu lĩnh của hải tặc tiến vào mà thôi, tất cả thuyền hải tặc và hải tặc thông thường đều bị giới nghiêm ở ngoài.

Lúc bọn đầu lĩnh hải tặc theo sứ giả Kim khô lâu đi vào thì bọn chúng ai nấy đều kinh hãi.

Đã lâu không tới nơi này kể từ khi quần đảo Huyết san hô bị Kim khô lâu chiếm đóng, giờ đây hiện lên trước mắt chúng một tòa bảo lũy vững chắc trên biển giống như mê cung.

Trên đường đi, thỉnh thoảng lại thấy thuyền tuần tra qua lại, hơn nữa ở mấy tuyến đường trọng yếu, xoáy nước, đá ngầm, thậm chí còn bố trí cả hàng rào, chông nhọn, thế mà thuyền của Kim khô lâu qua lại quần đảo Huyết san hô dễ thủ khó công này vô cùng nhẹ nhàng, giống như u linh, thậm chí không biết lúc nào nó đã xuất hiện phía sau mình.

Bọn đầu lĩnh hải tặc đều kinh hoàng trước thực lực cường đại của Kim khô lâu, thầm nhủ mình may mắn không chọc vào con hung thú trên biển này.

Hiện tại chúng chỉ hy vọng Kim khô lâu thực sự có thể đáp ứng liên hợp, như vậy chúng coi như đã tìm được một tòa núi chắc chắn để dựa vào.

Thuyền sứ giả đi cả một thời thần thì chủ đảo Huyết san hô mới hiện trước mắt mọi người.

Quần đảo Huyết san hô kéo dài liên tiếp đến mấy chục km, diện tích rộng lớn kinh người, rừng cây dày đặc, quái thạch vươn cao, địa thế theo hình bậc thang dần dần hướng lên cao, hơn nữa còn có sơn động thiên nhiên, hiện tại đã được cải biến thành mật đạo đi khắp quần đảo, thực sự có thể gọi là một tòa thành kiên cố trên biển.

Người dẫn đường trên thuyền sứ giả đưa tay giới thiệu với 78 đầu lĩnh hải tặc:"Chủ đảo Huyết san hô đã được Phó tướng quân bọn ta đặt tên là Thập tự đảo, tất cả thành viên Kim khô lâu đều được gọi là Thập tự quân.

Phó tướng quân? Thập tự đảo? Thập tự quân?

Là thứ quỷ quái gì chứ?

78 tên đầu lĩnh hải tặc đầu óc đều trở nên mơ hồ.

Con mẹ ngươi, một tên hải tặc lại tự xưng Phó tướng quân? Còn có Thập tự quân? Bộ thực sự cho mình là quân chính quy hay sao, chẳng qua cũng chỉ có vài chiếc thuyền rách nát. Bọn đầu lĩnh hải tặc trong lòng khinh bỉ nhưng ngoài mặt chẳng tỏ vẻ gì, trái lại còn nhao nhao tán dương Phó tướng quân anh minh thần võ, đúng là lão đại của Kim khô lâu.

Còn có mấy tên mặt dày tán dương:"Ta thấy nên gọi là tướng quân!"

Vỗ mông ngựa rân trời như vậy, ngờ đâu tên dẫn đường sắc mặt trầm xuống, thấp giọng quát:"Im. để Phó tướng quân biết thì coi chừng cái đầu của các ngươi."

Bọn đầu lĩnh hải tặc ngẩn ngơ, người dẫn đường nói tiếp:"Danh hiệu tướng quân các ngươi ai cũng không được nhắc tới, càng không được nói tới Phó tướng quân nên là Tướng quân rắm chó gì cả. Năm xưa huynh đệ ta có người nói câu này liền bị Phó tướng quân rút đi nửa cái mạng. Các ngươi nên biết, chức vụ tướng quân chỉ thuộc về một người nhưng y hiện không ở đây, vì vậy phó tướng quân tạm thời thống lĩnh bọn ta."

Lúc người dẫn đường giải thích thì thần sắc của hắn cũng lộ vẻ kỳ quái.

Bởi vì "tướng quân" mà phó tướng quân nhắc tới đáo để là ai?

Cho dù là người trong Thập tự quân cũng đều mơ hồ không rõ.

Cho dù Thập tự quân từ đầu đến cuối đều do phó tướng quân sáng tạo ra nhưng y tuyệt không tự xưng minh là lão đại. Lão đại... chỉ có một người, là đại ca của ta, các ngươi phải hiểu rõ chuyện này!

Đó chính là câu mà phó tướng quân hay nói nhất, hiện tại bất kỳ ai cũng đều hiểu ngươi có thể không tôn kính ai nhưng tuyệt không thể bất kính với tướng quân hư vô mờ mịt đó, bằng không thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Thuyền sứ giả đã cập bờ cảng Thập tự đảo.

Thập tự đảo hôm nay đã phát triển ra một thể hệ thành trấn hoàn thiện phi thường.

Đảo không chỉ có bến cảng hoàn bị, thậm chí còn có xưởng đóng thuyền quy mô không nhỏ.

Hơn nữa khi người dẫn đường đưa bọn hải tặc đi vào trong đảo thì chúng phát hiện trên đảo giới bị sâm nghiêm, cứ cách 100 mét thì có 1 trạm canh, còn có đội tuần tra tuần phòng khắp nơi, bất kỳ nơi nào phát sinh tình huống khác thường thì đều có thể nhanh chóng chi viện.

Bọn binh sĩ đều mặc trang phục như nhau, tiêu chí trừ khô lâu màu vàng ra còn có một cây thập giá nhỏ máu cực lớn cắm trên khô lâu.

Bọn hải tặc trên đường đi, không ngờ binh sĩ không nhìn chúng nửa mắt, chỉ làm thủ tục giao tiếp thông thường, kỷ luật nghiêm mật tuyệt không thua gì quân chính quy.

Bọn hải tặc lúc này kinh hãi vô cùng.

Thậm chí chúng còn cảm thấy khủng bố, trước nay chúng chỉ cho Kim khô lâu là một chi hải tặc thực lực mạnh hơn mà thôi nhưng dù có xuất chúng tới đâu thì cũng chỉ là hải tặc, cũng có dáng vẻ hải tặc, mặt đầy râu, quần áo lam lũ, đầu tóc rối bù, ô ngôn uế ngữ. Nào ngờ...

Con mẹ nó!

Bọn khốn này là con mẹ gì đây?

Chúng nghi hoặc không biết mình có đi lầm vào doanh trại quân chính quy hay không.

Khi chúng đi tới trung tâm hòn đảo thì mắt cơ hồ muốn lọt khỏi tròng.

Mẹ nó! Thành trấn!

Đúng là thành trấn!

Một tòa thành trấn "hoành vĩ" thực sự, tuy không bằng đại thành trên đất liền nhưng một tòa thành cỡ này xuất hiện trên biển thực sự cơ hồ là ảo giác.

Bọn hải tặc đều dụi mắt, không dám tin những gì trước mắt là sự thật.

Còn người dẫn đường vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng khóe môi hơi nhếch biểu lộ y đang rất kiêu ngạo.

Y có lý do kiêu ngạo, một tòa thành thị trên biển cũng có một phần công lao của y, đây chính là kết quả ba năm nỗ lực không ngưng nghỉ của Thập tự quân.

"Đi thôi, phó tướng quân đang chờ các ngươi trong thành, sau khi ngài gặp các ngươi xong thì ta sẽ đưa các ngươi đi tham quan Thập tự thành, suy cho cùng các ngươi đã nhiều năm chưa từng có cảm giác đi dạo chơi trong thành trấn, chắc cũng có chút mong chờ."

Đúng vậy! Là hải tặc, chúng đã mất đi tư cách hành tẩu trên đất liền.

Thế giới phồn hoa như vậy đã lìa xa chúng từ rất lâu, không ngờ còn có thể tự thân trải nghiệm qua, hơn nữa chúng còn có thể ung dung không sợ đội cảnh vệ lúc nào cũng có thể xông ra bắt giữ.

Bọn hải tặc đi theo người dẫn đường vào trong thành trấn.

Trên đường đi, Thập tự thành phồn hoa đã khiến chúng đại khai nhãn giới, thương điếm, tửu quán, quán cơm, đổ trường đều có đủ. Nơi này không chỉ có Thập tự quân mặc quân phục mà còn có rất nhiều lão nhân, tiểu hài, phụ nữ. Nơi đây thực sự đúng là một thành thị, nếu như không phải đi thuyền đến đây quá lâu thì bọn chúng tuyệt không dám tin có một địa phương giống như kỳ tích này.

Phủ phó tướng quân ở trung tâm thành thị.

Nhưng phủ phó tướng quân tịnh không lớn, chỉ chừng mấy trăm mét vuông, hơn nữa bên cạnh đó còn có một tòa phủ tướng quân hùng vĩ dị thường, diện tích đến mấy ngàn mét vuông, đình đài lầu các, cầu nhỏ suối phun, xa hoa tinh mĩ vô cùng, so ra thì phủ phó tướng quân nghèo hèn giống như ổ chó.

Bất quá tòa phủ tướng quân hoành vĩ này tới nay vẫn chưa có ai vào ở, chỉ phái người quét dọn định kỳ.

Bên phủ tướng quân chính là sảnh nghị sự.

Bọn hải tặc theo chân người dẫn đường căng thẳng bước vào. Trên đường đi nhìn thấy thực lực khủng bố của Kim khô lâu, bọn chúng không còn dám nghĩ tới thân phận liên minh. Bọn chúng nhìn ra Kim khô lâu căn bản không cần kết minh với chúng, cho dù 78 chi hải tặc liên hợp lại cũng không có thực lực khiêu chiến với Kim khô lâu, huống chi bọn chúng mỗi người đều có toan tính khác nhau, cừu hận trong nội bộ cũng rất nhiều.

Lúc này chúng chỉ sợ Kim khô lâu nhất cử diệt hết bọn chúng, thống nhất Bắc Yết hải vực.

Tâm tình thắc thỏm bất an, bọn hải tặc đi vào trong sảnh nghị sự kết cấu đơn giản nhưng mang khí thế bất phàm.

Lúc này 28 cột đuốc trong sảnh nghị sự đều được đốt lên, ánh lửa bừng bừng, chiếu rọi mặt thảm đỏ tươi lót bên dưới.

Cả tòa sảnh nghị sự tuy rộng lớn nhưng lại hoàn toàn tách biệt với thế giới lạnh lẽo bên ngoài.

Phía đối diện cái bàn dài bằng đá, một người toàn thân vận áo bào màu trắng, thần sắc an định ,dáng vẻ trẻ tuổi đang tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Sau khi toàn bộ hải tặc đều vào trong, người tuổi trẻ này mới chậm rãi mở mắt ra.

Tim mọi người đều đập mạnh, người tuổi trẻ này diện mạo tuấn tú nhưng nửa gương mặt đã bị một cái mặt nạ bằng bạc che khuất, ánh mắt đỏ rực như nhuộm bằng máu.

Thoạt nhìn hắn ta nửa giống như nhân loại, nửa giống như ác ma.

Cho dù lúc này hắn đang mỉm cười nhưng bọn hải tặc đều cảm thấy hoảng sợ đến mức muốn quay đầu bỏ chạy.

...........

Đào nguyên đảo.

"Đa đa!" Dương Chính vừa bước trong nhà, một bóng người màu trắng giống như hồ điệp bay tới/

Dương Chính vừa đưa tay đón lấy thì môi cảm thấy bị một làn môi mềm mại khác bịt lấy.

"Chụt!" Một tiếng vang lên.

Dương Chính thần sắc ngại ngùng, còn bé gái trong lòng hắn lại cười hi hi, ôm lấy cổ hắn không buông.

Mấy tên hộ vệ theo sau Dương Chính nhịn không được đều bật cười.

Dương Chính mắng:"Trái dưa ngốc này, học đâu ra cái trò đó?"

Mật Tuyết Nhi nói tỉnh bơ:"Lần trước con thấy Vi Lạp tỷ tỷ và Ca Đạt Nhĩ ca ca lén lút làm vậy trong rừng."

Một tên hộ vệ tuổi trẻ đứng phía sau Dương Chính sắc mặt tức thì đỏ bừng.

"Sau đó con hỏi Mã Đức Liên Na tỷ tỷ hôn môi hay hôn má thân mật hơn, Mã Đức Liên Na tỷ tỷ nói hôn môi là thân mật nhất. Đa đa, chúng ta thân mật đi." Mật Tuyết Nhi nhập gia tùy tục, hiện tại đã gọi Dương Chính là đa đa.

Mã Đức Liên Na vừa đẩy cửa phòng bước ra nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng.

Dương Chính hết biết nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn Mã Đức Liên Na, sau đó ôm Mật Tuyết Nhi vào trong, vừa đi vừa dạy bảo:"Mật Tuyết Nhi, con nhớ rõ, không thể tùy tiện hôn môi, hôn má là lễ tiết, hôn môi... à, rốt cục thì không được tùy tiện hôn môi người khác, biết không, đặc biệt là nam hài tử thì càng không được phép!"

Dương Chính ngữ khí hơi nghiêm khắc, những chuyện loại này nhất định phải dạy dỗ cho kỹ càng.

"Yên tâm, con chỉ hôn môi một mình ba ba thôi, ba ba không cần ganh tỵ đâu!" Mật Tuyết Nhi nét mặt đầy vẻ ngây thơ.

"....."

Dương Chính đầu óc choáng váng. Cái này... rốt cục là ai dạy dỗ Mật Tuyết Nhi?

Xem ra gần đây mình quá bận, đợi sau này rảnh rỗi nhất định tự mình dạy dỗ lễ nghi cho Mật Tuyết Nhi.

"Tiểu Hắc đâu?"

Ôm Mật Tuyết Nhi chơi đùa một lát, Dương Chính chợt nhớ tới Tiểu Hắc.

Mật Tuyết Nhi miệng méo xệch, mắt lóng lánh ánh lệ:"Đa đa, cha lâu rồi không ở nhà, Tiểu Hắc gần đây không hay về nhà."

Dương Chính lòng trầm xuống, nhịn không được ôm chặt Mật Tuyết Nhi vào lòng. Tuy gần đây Mật Tuyết Nhi đã hòa nhập vào Đào nguyên nhưng người thân mật chỉ có mình hắn, Tiểu Hắc cũng là loài khác, còn người khác thì không tiện thân cận, cho dù là Mã Đức Liên Na cũng không thể quá gần gũi với Mật Tuyết Nhi.

Gần đây hắn đã sơ ý với nó.

"Được rồi, Mật Tuyết Nhi đừng khóc! Mấy ngày này ta sẽ ở cùng con, sau khi sắp xếp xong, ta đưa con về thành bảo chơi đùa một thời gian được không?"

"Thật không?" Mật Tuyết Nhi ánh mắt sáng lên, Đào nguyên tuy đẹp nhưng thành bảo mới chân chính là nhà của nó, ở đó mọi thứ nó đều quen thuộc.

"Đương nhiên là thật!"

"Đa đa, cha thật tốt!" Mật Tuyết Nhi phá lên cười, đột nhiên dùng sức hôn môi Dương Chính.

"Quả dưa ngốc!" Dương Chính xoa đầu nó.

........

"Liên minh hải tặc? Kim khô lâu?"

Trong sảnh hội nghị ở trung tâm Đào nguyên, Dương Chính và mấy nhân vật trọng yếu đang ngồi bàn bạc với nhau.

Tát Phân, Tác Bối Áo Phu đều có mặt ở đó.

Đến nay Đào nguyên tuy không an bài vị trí rõ ràng nhưng vị trí lãnh đạo của Dương Chính tựa hồ không ai thắc mắc, cả Tác Bối Áo Phu cũng cố ý ngồi bên dưới hắn. Tuy Thái Lan Mễ Á gia tộc nội bộ vẫn còn bất hòa nhưng không ảnh hưởng gì tới đại cục.

Ảnh tử bộ đội sớm đã hoạt động trong bóng tối.

Thụy Ngang là người chấp hành trong bóng tối của Dương Chính, trung thực hoàn thành nhiệm vụ tình báo.

Đây vốn là loại tổ chức tình báo kiểu như Khắc Cách Bột (KGB).

Đối nội đối ngoại đều phải giám sát, Dương Chính một mực nắm giữ đại quyền trong tay, Đào nguyên tuyệt không thể đi chệch hướng hắn vạch ra.

Hắn nắm tường tận tư liệu của người Đào nguyên, đương nhiên tình báo nội bộ từ bọn hải tặc cũng là công lao của Ảnh tử bộ đội.

78 chi hải tặc đó sớm đã có người của Ảnh tử bộ đội tiềm phục, hành tung của chúng Dương Chính đều nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ hơi phiền toái là khi kết minh thì chỉ có đầu lĩnh mới được tiến vào trong Kim khô lâu, vì vậy tư liệu có được ít đến đáng thương.

Đây là một chi hải tặc thần bí không thể nào đoán định thực lực.

Đây cũng là một địch thủ xứng tầm kể từ khi Đào nguyên bắt đầu khuếch trương.

Bất quá Dương Chính tuy trọng thị địch nhân nhưng tư thái lúc nào cũng quán triệt việc tiêu diệt chúng. Kim khô lâu không thể nào ngăn cản được bước chân của Đào nguyên.

Quyển 13 đã kết thúc. Liệu Dương Chính có thể đánh bại được Kim khô lâu hay không? Phó tướng quân thần bí đó là ai? Còn vị tướng quân y nhắc tới rốt cục là ai? Mạc Băng Vân và Nguyệt Như Tuyết sau bao năm si mê tìm kiếm, bây giờ hai nàng ra sao? Liệu sau khi đạp nhập Thánh vực, trở thành Kiếm thánh nhưng hai nàng có cắt đứt được tơ tình ngày trước không? Dương Chính trở về Nam đại lục sẽ gây ra những phong ba gì. Mời các bạn đón xem quyển 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.