Ma Thần Tướng Quân

Chương 3: Q.17 - Chương 3: Loạn định




Ba Lỗ xông thẳng vào thôn trang, không khí nóng hực ập vào mặt hắn, xung quanh đều là tiếng người la hét. Vì nhà cửa đều đang bốc cháy, rất nhiều phụ nữ phải chạy ra ngoài, bọn lưu dân liền đuổi theo họ.

Nhìn thấy một tên lưu dân đang đè một nữ nhân xuống, xé bỏ y phục của cô ta, Ba Lỗ giận dữ gầm vang, giục ngựa xông tới, thanh đao chém xéo lên, đầu lâu của tên lưu dân văng bắn lên không trung, còn nữ nhân cất tiếng khóc òa.

Ba Lỗ không hề dừng lại, thôn trang chỗ nào cũng tang thương, thi thể khắp nơi, không khí đầy mùi máu tanh và mùi thịt cháy, mùi gỗ, cỏ cháy.

Tất cả những cảnh tượng này đập vào mắt mũi Ba Lỗ, hắn cơ hồ muốn nôn vọt ra ngoài.

Hắn một đường chém giết, luc đến được giữa thôn thì thanh đao đã cùn mẻ.

Các nông phu tráng đinh còn lại vẫn đang bị vây đánh, Ba Lỗ gầm lên, ném đao, chụp lấy một thanh côn gỗ to lớn xông tới bọn lưu dân. Hắn dùng mộc côn đánh bay mấy tên, nhưng hắn chỉ có một mình, dùng thần dũng hơn nữa thì sao? Bốn vó ngựa bị lưu dân chặt đứt, Ba Lỗ lăn xuống ngựa, giống như một con dã thú phát cuồng, vung mộc côn đánh loạn, nhất thời bọn lưu dân không dám lại gần, còn những nông phu bị vây nhìn thấy Ba Lỗ như thế, máu nóng sôi trào, cùng xông phá vòng vây.

Thủ lĩnh lưu dân ngoác miệng mắng chửi, ném lương khô trong tay đi, cầm lấy trường thương giục ngựa xông tới chỗ Ba Lỗ.

Hắn lại sử dụng một chiêu đơn giản như trước, trường thương biến thành tia chớp đen đâm tới, thân thể nặng hơn hai trăm cân của Ba Lỗ bị đánh bay bảy tám mét, mộc côn trong tay cũng bị gãy thành ba đoạn. Ba Lỗ giãy dụa dưới đất, loạng choạng đứng lên.

Nếu không phải con ngựa đang cưỡi quá yếu thì một thương vừa rồi đã đâm xuyên qua cả côn lẫn người, thủ lĩnh lưu dân không hề mãn ý với hiệu quả của một kích này, hắn rung tay tạo thành một đóa thương hoa, gầm lên một tiếng, trường thương chỉ thẳng lao tới Ba Lỗ. Lần này hắn đã dùng toàn lực, cả người nghiêng một góc 45 độ về phía trước, mũi thương rít lên xé gió, phá tan không khí.

Trong tiếng vó ngựa, thủ lĩnh lưu dân nở nụ cười tàn khốc.

Hắn rất thích dùng nét mặt này đoạt lấy sinh mệnh của đối thủ, cảm thụ khoái cảm khi mũi thương đâm xuyên qua thân thể địch nhân, rút đi sinh lực của y.

Lần này... cũng không thể ngoại lệ.

Mũi thương hướng thẳng về cổ họng của Ba Lỗ, hắn thậm chí còn nhìn thấy cả yết hầu đang chuyển động của Ba Lỗ, chớp mắt thôi, chỗ đó sẽ vỡ tan, máu tươi sẽ phún ra.

Hô...

Mũi thương của thủ lĩnh lưu dân trượt qua vai Ba Lỗ, hắn đâm trượt rồi.

Hắn gấp rút giật mạnh dây cương, kéo ngựa tránh qua, con ngựa vốn không cường tráng bị kéo đau đến bốn vó đạp loạn trên mặt đất, nhưng lúc này thủ lĩnh lưu dân không hề để ý, hắn nhìn thấy một kỵ sĩ đang đứng sau lưng Ba Lỗ.

Ánh lửa bập bùng, người kỵ sĩ đó chỉ là một thiếu niên, đôi mắt màu xám của hắn bắn ra hàn quang giống như dã thú khiến cho thủ lĩnh lưu dân lòng bàn tay rướm mồ hôi lạnh.

Cảm giác đáng sợ vừa rồi còn khiến hắn kinh sợ không thôi, nếu như hắn không có trực giác thiên chùy bách luyện nơi chiến trường thì sợ là giờ này hắn đã chết. Hắn thậm chí còn không nhìn rõ quỹ tích xuất kiếm của đối phương.

"Ngươi là ai?"

Đáp lời hắn là tiếng vó ngựa rầm rập, thiếu niên thúc ngựa xông thẳng tới, thớt ngựa của y cao hơn ngựa của bọn lưu dân đến nửa mét, thể hình tráng kiện hơn nhiều, thế phóng tới nhanh như chớp, nháy mắt đã đến sát bên, thủ lĩnh lưu dân chỉ kịp cử thương nghênh đỡ.

Đại kiếm màu đen chém xuống, không ngờ lại không có chút tiếng gió nào.

Từ mũi thương đến tận cán đều bị chẻ nát, kình lực đi theo đường lốc xoáy khiến cho hổ khẩu của thủ lĩnh rách toạt, hắn kinh hãi ngửa người ra sau, đại kiếm lướt qua mũi hắn. Thủ lĩnh lưu dân chỉ cảm thấy mát lạnh, đưa tay sờ thử thì cánh mũi đã bị chém phăng, máu tươi phun ra ào ạt.

Hắn đau đến rú lên, hai tay không ngừng vỗ mạnh xuống cổ ngựa, cướp đường mà chạy.

Đối phương chỉ là một thiếu niên nhưng thực lực lại rất đáng sợ, hắn không quan tâm đến những lưu dân đang há mồm trợn mắt nhìn hắn, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.

Thớt ngựa đau đớn phóng chạy như bay về phía cổng thôn trang, thủ lĩnh lưu dân ngồi thẳng người quay đầu nhìn lại thấy thiếu niên tịnh không đuổi theo, hắn tâm tình cũng buông lỏng, nhưng lúc nhìn lại phía trước thì tròng mắt đột nhiên giãn ra, một thớt ngựa đang chạy tới, lúc hai ngựa chạy lướt qua nhau thì nửa thân trên của thủ lĩnh lưu dân bay lên không trung, trước khi rơi xuống hắn còn nhìn thấy một mái tóc đen tung bay trong gió.

Dương Chính vẩy những giọt máu tươi dính trên lưỡi kiếm, không hề nhìn lại tên thủ lĩnh lưu dân, hoàng phiếu mã tốc độ chậm lại, đi tới bên người thiếu niên, hắn nhíu mày nói:"Xuất kiếm cần phải có kỹ xảo, không phải lúc nào cũng dùng man lực, một kiếm vừa rồi vốn có thể chém đầu hắn nhưng vì ngươi ngạnh tiếp thương của hắn nên hắn mới có được một tuyến sinh cơ."

Tu Lạc hơi cúi người:"Ta nhớ rồi!"

Dương Chính gật đầu, nhìn về bọn lưu dân lạnh giọng nói:"Bỏ vũ khí xuống hết cho ta."

Bọn lưu dân vì thủ lĩnh vừa bị giết nên đều bị chấn nhiếp, chỉ là vẫn còn chút bất cam, có một tên ngoác miệng mắng:"Con mẹ...."

Nói còn chưa dứt, một mũi tên đã xuyên qua cổ họng hắn, Tu Lạc lạnh lùng nói:"Nghe chưa? Đừng để ta nhắc lại, lập tức bỏ vũ khí, quỳ xuống đất."

Mấy tên lưu dân phía ngoài lén lút chạy về phía sau, vốn muốn tránh khỏi thị tuyến của đối phương, sau đó cướp đường mà chạy, nào ngờ mấy tiếng xé gió vang lên, toàn bộ đều bị tên bắn chết sạch. Tu Lạc ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, dương cung lắp tên quát:"Ai dám không nghe?"

Không có lưu dân nào dám phản kháng, chúng nhao nhao quăng bỏ vũ khí, quỳ xuống đất.

Dương Chính nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Ba Lỗ nói:"Mau đi cứu trị người trong thôn, Tu Lạc, ngươi gom bọn lưu dân này lại một chỗ."

Thiếu niên đáp lời, cất tiếng quát:"Không phải người nông trang đứng qua bên này."

Hắn thanh âm lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn, xuất thủ lại hung tàn, nhiếp phục tất cả bọn lưu dân, chúng nhanh chóng kéo nhau sang một bên tập hợp.

Ba Lỗ cảm kích nhìn Dương Chính, vội vàng tập hợp lại các nông phu, rất nhiều người bị trọng thương cần được cứu trị, người chết cần phải mai táng, làm việc mệt nhoài đến tận sáng sớm.

Trưởng thôn trúng một thương không ngờ lại không chết, ông ta được thôn dân cứu sống, nhờ con trai Ba Lỗ đỡ dậy đến bái tạ Dương Chính.

Cho dù nông trang trở nên tang tóc, nông phu chiến tử hơn 30 người, trọng thương bảy tám mươi người, nhưng trong tình huống đó mà vẫn bảo trì được thôn trang thì đã là may mắn lắm rồi. Dương Chính ra tay ổn định thương thế cho những người bị trọng thương, càng được người trong nông trang cảm tạ ơn đức.

Đến khi Dương Chính cứu trị xong, trưởng thôn sai người mang thức ăn đến, với lịch duyệt của ông mà vẫn chưa từng thấy qua vũ khí và khôi giáp của Dương Chính, ông cẩn thận hỏi:"Đa tạ đại nhân ra tay trợ giúp, không biết ngài từ nơi nào đến?"

Dương Chính nói:"Bọn ta là người mạo hiểm đến từ phương xa, vì bị bọn lưu dân truy cản, vô tình tiến vào quý quốc, vì thiếu thức ăn nước uống, hiện tại còn chưa vào được thành, vì vậy bất đắc dĩ muốn tới đây mua một ít."

"Người nơi khác?" Sắc mặt của trưởng thôn và Ba Lỗ hơi biến, bọn họ hiện giờ là chim sợ cành cong, đối với người bên ngoài đến đều rất sợ hãi và khẩn trương.

Dương Chính biết ý, nói:"Vị đại thúc này, bọn ta tịnh không phải lưu dân, cũng không phải lấy nghề cướp bóc để sinh nhai, các vị không cần khẩn trương, chỉ là hiện nay thế đạo hỗn loạn, tìm một nơi để mua lương thực và nước uống mà không có, như vậy đi, giá tiền có thể thương lượng, ta không để các vị phải chịu thiệt thòi đâu."

Nói xong, hắn lấy một túi nhỏ ra, cầm một viên đá sáng lấp lánh đưa tới.

"Tử toản!" Trưởng thôn kinh ngạc.

Cho dù thế đạo hỗn loạn vô cùng, nhiều thứ mất đi giá trị nhưng loại bảo thạch quý hiếm hơn cả vàng này vẫn thập phần quý giá.

Dương Chính đưa viên tử toản đến trước mặt trưởng thôn cười nói:"Ông có thể kiểm tra thật giả, nếu như có thể đưa cho ta lương khô và nước uống thì ta sẽ đưa thêm hai viên để đổi lấy."

Ba viên tử toản, cho dù mua cả nông trang này cũng còn dư nhiều.

Trưởng thôn kinh ngạc nhìn nam tử khí chất cao quý này, đối phương rốt cục là ai, lưu dân tuyệt không thể giàu có như vậy được.

Nhìn viên đá phát sáng lấp lánh trong tay Dương Chính, ông nuốt nước bọt nói:"Đại nhân cứu giúp toàn bộ người dân thôn trang chúng tôi, cho dù tan xương nát thịt cũng không đền đáp được, huống gì chỉ là một chút thức ăn và nước uống, tử toản này ta tuyệt không thể nhận."

Dương Chính gật đầu, có chút hân thưởng cốt khí của lão già này, ba viên tử toản dụ hoặc không nhỏ, có thể giúp họ thoát khỏi kiếp nô lệ, còn có thể mua thêm điền sản, nhưng đối phương vẫn có thể kìm được lòng tham.

Hắn không miễn cưỡng lão, chỉ nói:"Ta đã thấy qua những người chết và lưu dân, dù không có hiện tượng nhiễm bệnh, nhưng ta khuyên các vị nên thiêu xác họ, sau đó lại dùng nước tử ngải thảo để tiêu độc khắp thôn trang một lần."

Nước tử ngải thảo chính là dung dịch tiêu độc thô sơ nhất thế giới này, Dương Chính nhanh chóng nói cho trưởng thôn biết, ông ta biết Dương Chính không gạt mình, vội vàng sai người thi hành.

Lúc giữa ngọ, binh sĩ Trạch Hôi Thành mới tới, bọn họ hiển nhiên là đã biết tin tức lưu dân bị tiêu diệt rồi mới đến làm anh hùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.