Ma Thần Tướng Quân

Chương 1: Q.8 - Chương 1: Mã đạp phi yến




Tam nhãn mã giống như đám mây lửa tung hoành giữa con đường Tác La Đốn hỗn loạn.

Phía sau nó có không biết bao nhiêu đạo tặc từ nóc nhà, ngõ hẻm không ngừng xông ra, dương cung bắn vào ba người trên ngựa.

Mũi tên bắn sượt qua thân thể Dương Chính, ba người nằm rạp trên lưng ngựa tránh né mưa tên, nhờ vào linh tính và tốc độ của tam nhãn mã tránh thoát được đa số tên bắn. Thiên Nga lữ quán ở khu phía Nam, cổng thành Dương Chính đang xông tới chính là Nam môn mà bọn đạo tặc vừa tiến vào.

Dương Chính hiểu rõ, Nam môn đang có những gì chờ đợi mình.

Nhưng ở tình huống này, lưu lại Tác La Đốn thêm một giây thì nguy hiểm thêm một tầng, hắn phải mạo hiểm đột phá Nam môn, không còn chọn lựa nào khác.

Tam nhãn mã đột nhiên hí lên giận dữ, mông của nó bị trúng một tiễn.

Tam nhãn mã bị đau đớn kích thích càng thêm táo bạo dị thường. Dương Chính có thể cảm giác được nộ ý của Tam nhãn mã một cách rõ ràng. Nó thân là ma thú, không giống như các thớt ngựa tầm thường, con mắt thứ ba có thể phát động tinh thần công kích, cho nên tinh thần lực tương đối lớn, Dương Chính gần đây mới phát giác rằng bản thân hắn có thể giao lưu đơn giản với Tam nhãn mã.

Một trong những đặc điểm của ma thú chính là ghi nhớ thù hận rất lâu.

Hắn hết sức vỗ về nó, rốt lại cũng có thể ngăn cản được ý niệm quay lại tầm cừu của Tam nhãn mã.

Tam nhãn mã phẫn nộ nên tốc độ chợt tăng lên không ít, khi sát thủ xuất hiện ngăn đường, Tam nhãn mã hí lên giận dữ, con mắt thứ ba trên trán trợn lên, tinh thần lực lượng vô hình giam chặt ý chí của sát thủ, nhân lúc chúng đang ngơ ngẩn, vó trước của Tam nhãn mã đã hung ác dậm thẳng vào ngực chúng.

Tiếng xương cốt gãy vang lên, sát thủ bay đi giống như viên đạn rời nòng, lồng ngực bị đạp bẹp dúm.

Tam nhãn mã giết chết sát thủ xong liền phi nước đại, Dương Chính lần đầu nhìn thấy Tam nhãn mã phát uy, thực là hung hãn vô cùng.

Tam nhãn mã phi nhanh, Nam môn dần hiện ra trước mắt.

Trên cửa thành phía xa, binh sĩ nghiêm trận chờ sẵn, đao rút khỏi vỏ, tên lắp trên cung, chăm chăm nhìn vào trong thành.

Cửa thành máu chảy thành sông, rất nhiều binh sĩ ngã gục nơi đây, những thủ vệ Nam môn không phải là người của Lôi Mông Tư Đặc đã bị thanh trừ sạch sẽ.

Mã Ước Sắt kỵ sĩ trưởng đứng trên thành nhìn thấy một thớt ngựa đang điên cuồng phóng tới.

Căn cứ vào tình báo trong thành thì ba người này chính là người cần phải ngăn trở.

Hắn khoát tay, binh sĩ nối nhau ra khỏi cửa thành bày thành một thuẫn trận dày đặc trên đường, trường thương chỉ thẳng về phía trước giống như con nhím.

Kiểu trận thức thế này dù cho trên chiến trường bất quá cũng thế, nhưng lại chỉ dùng đối phó với ba người.

Dương Chính vừa chuyển hướng qua khúc quanh, nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong lòng trở nên lạnh lẽo quá nửa.

Lùi lại thì chính là bọn sát thủ đông như châu chấu, tiến tới thì chính là thương trận mà không kỵ sĩ nào muốn đối mặt.

Nếu như hắn chỉ có một mình thì có thể phóng tay làm tới nhưng mang theo mẹ con vương hậu thì lại không giống thế. Dương Chính hãm bớt tốc độ, cảm giác được y phục đang bị kéo lại, vương hậu bình tĩnh nói:"Xông lên, không cần suy nghĩ quá nhiều, bất kể kết quả thế nào ta cũng đều cảm kích tất cả những gì ngươi đã làm hôm nay."

Vương hậu hôm nay đã khiến cho hắn nhiều lần ngạc nhiên, đến hiện tại hắn mới phát giác mình đã không hiểu chút gì về nàng.

Phong thái ưu nhã lúc chém chết địch nhân, đối mặt nguy nan không sợ khiến nàng có được vẻ cân quắc anh thư làm người ta khâm phục. Dương Chính không quay đầu cũng cảm giác được nàng đang khích lệ hắn.

Vẻ bình thản của nàng tựa hồ như đã siêu thoát ra ngoài sinh tử.

Tình thế hiện nay thập phần bức bách.

Hiện tại không còn là báo phục cứu vớt mẹ con vương hậu mà bọn họ đã trở thành chiến hữu bình đẳng với nhau, cùng nhau kề vai tác chiến.

Loại cảm giác này rất tốt, nó khiến Dương Chính bỏ được tâm lý hư vinh ra tay cứu nạn. Đây cũng chỉ là trận chiến phổ thông, cũng giống như các trận chiến hắn đã từng trải qua trong quá khứ, sống và chết, thắng và bại, chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.

Dương Chính nhìn rừng thương dày đặc phía trước lập tức khôi phục vẻ lãnh tĩnh.

Tử vong đối với họ mà nói tịnh không đáng sợ.

Dương Chính vung đao, Tam nhãn mã cảm giác được áp bức từ thương trận, nó hí lên một tiếng tức giận, tốc độ liền gia tăng, lớp lông ngựa đỏ dài bay múa như hỏa xà khiến bọn binh sĩ nhìn không rõ được người ngồi trên ngựa mà chỉ nhìn thấy một quang ảnh giống như hỏa cầu không ngừng khuếch đại.

50 mét, 40 mét, 30 mét.

Mã Ước Sắt kỵ sĩ trưởng trán toát mồ hôi.

Loại trùng phong mang vẻ áp bức này tuy chỉ có một người một ngựa nhưng lại gây ra áp lực cực lớn cho người khác, từng bước ép tới.

Ầm!

Tường gạch bay loạn xạ... Mã Ước Sắt kỵ sĩ trưởng chỉ nhìn thấy một dãy nhà dân vỡ nát, một thân ảnh khổng lồ ẩn hiện trong lớp bụi mù đột nhiên hiện ra, không chỉ làm cho thương trận hỗn loạn mà còn khiến cho thớt ngựa đang xông tới bị chậm lại.

Tam nhãn mã bất an nhảy lên mấy cái, thân thể đang chạy với tốc độ cao đột ngột dừng lại, Dương Chính còn chưa kịp làm gì thì Tư Đế An đã bị hất khỏi lưng ngựa.

Một sợi dây xích sắt màu đen phóng qua, tốc độ nhanh kinh người.

Móc câu màu đen lấp lánh dưới ánh mặt trời, Dương Chính chỉ cảm thấy hai má mát lạnh, Tam nhãn mã dừng phắt lại nhưng vẫn không né được công kích của trường liên, hí thảm một tiếng, thì ra móc câu đã móc vào cổ nó, nó bị kéo lăn xuống đất, Dương Chính và mẹ con Thụy Thu toàn bộ đều bị lăn khỏi lưng ngựa.

Thiết liên móc chặt vào cổ ngựa, Tam nhãn mã vùng vẫy cỡ nào cũng bị kéo đi tới mấy mét, dưới đất còn lưu lại một đường máu.

Dương Chính bật dậy, vung đao tiến lên, chém mấy nhát vào thiết liên, hoa lửa tung bay, không ngờ thanh đao sắc bén rèn bằng Hắc huyền tinh lại không chém đứt được thiết liên. Nhìn thấy thảm trạng của Tam nhãn mã, Dương Chính không để ý gì nữa, nắm lấy thiết liên cùng đấu sức với người tập kích.

Người tập kích từ trong đống nhà cửa đổ nát xuất hiện, thân hình cao lớn xấu xí, không ngờ chính là Cao Cổ Tư Tháp Phùng Hợp Nhân vừa truy sát Dương Chính trong vương cung.

Vương bài của Huyết vệ.

Vừa nắm chặt tay, sức mạnh khổng lồ che lấp đi cái đau của da thịt, Dương Chính lảo đảo mấy bước mới có thể dậm mạnh trên mặt đất làm mặt đất xuất hiện mấy cái hố nhỏ, sắc mặt đỏ bừng, sức lực toàn thân đều tập trung vào đôi tay, răng nghiến chặt cơ hồ nát bấy.

Sức lực của Dương Chính mạnh tới cỡ nào, đến cả hắn còn không rõ, cho dù lần trước đánh ngã Địa ngục ma khuyển thì hắn chỉ cảm thấy thoát lực mà thôi nhưng tên quái vật Phùng Hợp Nhân này chấp cả hắn và Tam nhãn mã mà vẫn khiến cho hắn vất vả lắm mới chống cự được, sức lực này thật sự đáng sợ đến cùng cực.

Thiết liên căng ra thẳng băng, máu từ trên tay Dương Chính nhỏ xuống, cả con đường cũng bắt đầu chấn động.

Kỵ binh trên cửa thành nhìn thấy vương bài Huyết vệ xuất hiện liền nhao nhao ùa lên, Dương Chính hiện tại chỉ còn là con dê tế thần, ai cũng muốn chia một chén canh.

Lúc áp tới cách Thụy Thu hơn 10 mét thì kỵ binh không dám tiến lại gần nữa, nữ nhân lạnh lùng đứng đó nhìn vào bọn thành vệ quân đang ào tới như ong vỡ tổ, cho dù nàng không vận cung trang nhưng là nữ nhân có quyền lợi cao nhất Vệ Nhung quốc thì liệu có ai dám vô lễ?

Tư Đế An sắc mặt trắng nhợt, cố gắng dằn nỗi sợ hãi đứng bên người Thụy Thu.

Đối với nó mà nói thì mọi việc diễn ra trước mắt đều đáng sợ bỡ ngỡ.

Mã Ước Sắt kỵ sĩ trưởng rẽ mọi người ra, đi tới trước xuống ngựa hành lễ với Thụy Thu:"Vương hậu bệ hạ thứ cho hạ thần vô lễ, trong vương cung có truyền ra tin tức quốc vương bệ hạ giá băng, thích khách chính là người này!"

Mã Ước Sắt chỉ Dương Chính, thanh âm trầm lạnh:"Bọn ta phụng mệnh trấn thủ cổng thành, tuyệt không thể bỏ qua thích khách, vương hậu bệ hạ xin theo ta về thành! Người đâu, bắt thích khách!"

"Dừng tay!" Thụy Thu thanh âm tịnh không lớn nhưng lại có tư thế bễ nghễ thiên hạ khiến người ta không dám khinh nhờn, nàng chậm rãi liếc nhìn kỵ sĩ trước mặt, cười lạnh nói:"Các ngươi phụng mệnh của ai? Bệ hạ đã qua đời, các ngươi trung thành với ai?"

Các kỵ binh khác tịnh không biết tình huống chân chính, chỉ có Mã Ước Sắt biết rất rõ hành vi đoạt vị của Lôi Mông Tư Đặc, cũng biết đại cục đã định, đối mặt với vương hậu cao quý hắn không hề thận trọng như ngày trước, mỉm cười nói:"Vương hậu bệ hạ, đừng nói chuyện khác, bệ hạ vừa qua đời, trong cung hỗn loạn, ngài thân là chủ của hậu cung, là quốc mẫu Vệ Nhung, lẽ ra nên ở trong cung chủ trì đại cục mới đúng, vì sao lại muốn rời thành làm chi? Còn tên thích khách này, bọn ta phải bắt mới được!"

Nụ cười của hắn ẩn tàng vẻ uy hiếp, còn có bộ dáng đắc ý của người chiếm được thượng phong.

Nghe thấy lời của Mã Ước Sắt, bọn kỵ binh không còn do dự nữa, chuẩn bị xông lên bắt Dương Chính.

Thụy Thu ánh mắt sắc lại, biết rằng hôm nay không ổn, Lôi Mông Tư Đặc chắc chắn là muốn dồn mẹ con nàng vào đất chết, ngay cả một tên kỵ sĩ trưởng nhỏ bé cũng dám uy hiếp vương hậu nàng.

Việc đến nước này, vương hậu nhìn Tư Đế An một cái, đột nhiên vươn tay gỡ khăn bịt mắt nó ra, nhìn cặp mắt hoảng hốt của nó, nghiêm mặt nói:"Vương nhi, nếu như mẫu hậu chết thì con không được khóc, cũng không được cầu xin, hãy dùng thanh đao sư phụ cho con tự sát, không được làm nhục thanh danh của ông ngoại con."

"Mẫu hậu." Tư Đế An tịnh không phải là đứa nhỏ không biết chuyện gì, gắng đè nén nỗi sợ trong lòng, nhỏ giọng đáp ứng.

Thụy Thu lạnh lùng nói:"Không được khóc, ta hỏi con, có hiểu không? Nếu không có dũng khí thì bây giờ ta một đao kết liễu con cho rồi!"

Tư Đế An nuốt lệ gật đầu, nó rút yêu đao của Dương Chính tặng cho, cất giọng trẻ thơ nói:"Hài nhi hiểu rồi!"

Mẹ con đối thoại bọn kỵ binh đều nghe rõ, tức thì xao động, Mã Ước Sắt không ngờ vương hậu lại cường liệt như vậy, hắn chợt nhớ tới phụ thân của vương hậu chính là tướng quân truyền kỳ của Vệ Nhung quốc, trong lòng không nhịn được run lên, cẩn thận nói:"Vương hậu bệ hạ, bọn ta chỉ là phụng mệnh tróc nã thích khách, bệ hạ và vương tử điện hạ chỉ cần để cho bọn ta hộ tống về cung..."

"Câm miệng, có tư cách gì mà đàm phán điều kiện với ta?" Thụy Thu ánh mắt đầy vẻ coi thường:"Người Trì gia bọn ta xưa nay không hề có ai tham sống sợ chết. Ngươi đừng hòng dùng lời lẽ gạt gẫm bản hậu, muốn lấy sinh mệnh của mẹ con ta thì cứ xông lên!"

Lời vừa dứt, Thụy Thu xoay tay, rút hai thanh đoản nhận sắc bén ra, ánh thép lấp loáng hàn quang phóng tới Mã Ước Sắt.

Hắn tuyệt không ngờ vương hậu lại có thân thủ như vậy, ánh mắt vừa bị lóa liền cảm thấy lớp da cổ nổi gai ốc, trong lòng sợ hãi, vội vàng ngửa đầu ra sau rơi xuống ngựa, huyết quang lóe lên, cái đầu ngựa to lớn bắn lên, Mã Ước Sắt rơi xuống đất, dáng vẻ rất thảm hại, tóc tai tán loạn, một tay ôm cổ, máu tươi từ khe ngón tay chảy ra ngoài, nét mặt vẫn còn kinh hoàng nói không ra tiếng.

Mấy thanh trường thương bên người hắn đâm tới ngăn trở vương hậu được một lúc, Mã Ước Sắt vội lăn vào trong đội ngũ của mấy tên thủ hạ đang tiến tới bảo hộ. Thụy Thu tuy một đao chưa kết liễu được Mã Ước Sắt nhưng cách xuất thủ lanh lẹ, hung độc từ ngoài 10 mét đã chấn nhiếp mấy trăm tên kỵ binh đương trường.

Tiếng ngựa hí vang lên hỗn loạn khắp con đường.

Con đường rộng rãi đủ cho năm con ngựa cùng chạy dưới sự chém giết của Thụy Thu đã khiến cho trận pháp vốn đã bài bố rất tốt không thể nào phát huy được.

Chỉ là Thụy Thu cũng hiểu, nàng tối đa cũng chỉ duy trì thêm một thời gian mà thôi, đối mặt với bọn kỵ binh và sát thủ không ngừng tràn tới thì nàng không cầm cự được bao lâu. Sau khi dùng thủ đoạn lôi đình giết chết hơn 10 tên kỵ binh thì y phục vốn chưa vấy máu đã đầm đìa máu tươi, tay trái cũng bị một mũi thương quét trúng, lộ ra cánh tay trắng nõn như tuyết dưới lớp y phục võ sĩ.

Dương Chính bị Cao Cổ Tư Tháp Phùng Hợp Nhân quấn lấy, tự thân khó bảo vệ nói gì đến hỗ trợ mẹ con vương hậu đột vây?

Nhưng mà hắn vốn là Ma thần tướng quân đại danh lừng lẫy, nếu như chỉ có một chút tâm kế nhỏ nhoi này thì sớm đã bị người giết chết. Dương Chính đột nhiên buông thiết liên ra, vốn hai người đang đấu sức, lực lượng tương đương, một bên đột nhiên buông tay, bên kia không nói cũng biết, sức lực phản ngược mạnh mẽ cỡ nào, Tam nhãn mã tuy chưa tránh thoát được thiết liên nhưng nhờ vào tinh thần giao lưu với Dương Chính nên đã khôn ngoan phóng lên phía trước, giảm bớt lực kéo của thiết liên.

Dương Chính chụp lấy Hắc Liệp huyết trên mặt đất, chém mười mấy đao vào cùng một chỗ trên thiết liên, dây xích cứng chắc cuối cùng cũng chịu không nổi đao chém liên hồi, rốt cục đã đứt thành hai đoạn. Tam nhãn mã thoát khỏi thiết liên, điên cuồng phóng về phía Phùng Hợp Nhân, tên này còn chưa đứng vững đã bị vó trước của Tam nhãn mã đạp ngay thắt lưng, hắn dẫu là quái vật cao đến hai mét rưỡi cũng chịu không nổi loại trùng kích mạnh mẽ này, ngã sầm xuống đống gạch ngói.

Dương Chính cất tiếng cười thúc giục mấy lần, Tam nhãn mã hai mắt đỏ hồng đạp liên tục vào Phùng Hợp Nhân đang nằm trên mặt đất.

Ma thú dã tính khó thuần, nổi điên lên thì ngay cả cỗ máy giết người như Phùng Hợp Nhân cũng không chịu nổi, một lúc sau đã bị đạp đến máu thịt mơ hồ.

Dương Chính tiến lên kéo Tam nhãn mã ra, lúc này bọn kỵ binh đã vây xung quanh họ, sát thủ bên ngoài tịnh không hề tiến lên.

Dương Chính vung Liệp huyết đao chém vào Phùng Hợp Nhân, tên quái vật này khí lực mạnh mẽ vô cùng nhưng vẫn là tấm thân máu thịt, bị Dương Chính chém đứt yết hầu, co giật mấy cái tuyệt khí chết ngay.

Tam nhãn mã tuy hung tính khó giảm, mấy lần lồng lên muốn hất Dương Chính xuống, bị hắn đánh mạnh vào đầu mấy lần mới thuần phục trở lại, bất mãn phun ra một hơi, xông thẳng vào bọn kỵ binh đang bao vây trùng điệp.

Sát thủ trên tường đột nhiên kinh hãi thét lên, mấy đạo bóng đen khổng lồ chớp lên, đánh bọn bọn sát thủ toàn bộ đều tan nát.

U ảnh từ không trung búng mạnh, nhảy xa hơn 10 mét, giống như ma vật từ hư không hiện ra, thân mang giáp đầy móc câu màu đen lấp lánh, đôi mắt trắng dã, cho dù đang lúc thanh thiên bạch nhật cũng khiến cho người ta toàn thân phát lạnh.

Có mấy tên binh sĩ nhát gan sợ hãi rú lên.

Dương Chính ngoác miệng mắng:"Tử lão quỷ, sao không đến sớm một chút?"

Một âm thanh lạnh lẽo không biết từ đâu vang lên:"Ta không phải là bảo tiêu của ngươi!"

Vô tâm chiến sĩ xuất hiện liền khiến cho cục diện biến đổi. Bọn vô tâm chiến sĩ không biết đau đớn, hơn nữa phòng ngự siêu cường, cơ hồ không sợ bất kỳ loại công kích vật lý nào, thành vệ quân chiến lực còn chưa đủ để phá hoại.

Vì vậy chiến đấu bắt đầu thay đổi, vô tâm chiến sĩ nhanh nhẹn bay nhảy trong bọn kỵ binh, mỗi lần nhảy đều tạo nên một tràng mưa máu, kỵ binh ngã xuống như rạ.

Trên con đường đông đúc, trận thế càng thêm hỗn loạn, các thớt ngựa hoảng loạn chạy lung tung, rất nhiều binh sĩ bị ngựa dẫm đạp thành tương thịt.

Dương Chính nhờ vào Tam nhãn mã xông lên mạnh mẽ, mở ra một con đường máu tiến tới bên mẹ con Thụy Thu, kéo họ lên ngựa, trên người Thụy Thu không ít máu tươi bất quá khí sắc còn khá tốt, xem ra một trận chém giết vừa rồi cũng không đáng ngại, chỉ là nàng ta nhìn thấy vô tâm chiến sĩ xuất hiện thì nghi hoặc bất định, bọn gia hỏa này dáng vẻ hung ác, gần như không giống nhân loại, dù cho Thụy Thu biết nhiều hiểu rộng cũng chưa từng thấy qua, tự nhiên có chút cảnh giác.

Dương Chính không có thời gian giải thích, chỉ nói:"Bọn chúng đến giúp ta!" Sau đó men theo thông lộ do vô tâm chiến sĩ mở ra chạy khỏi thành.

Cổng thành vốn đã mở sẵn, Mã Ước Sắt vừa băng vết thương lại xong, đi ra thành lâu nhìn thấy cảnh tượng như vậy kinh sợ không thôi, mấy trăm tên thành vệ quân lại bị đánh cho tan tác, binh sĩ ngã lăn khắp mặt đất, la thảm liên hồi, nhưng làm cho hắn kinh giận nhất chính là một thớt ngựa đỏ hồng đang đạp lên thi thể thành vệ quân tiến tới.

Hắn gấp rút thét to:"Đóng cửa thanh, đóng cửa thành!"

Mấy tên thủ binh còn đang kéo bàn tời thì một đạo hắc ảnh lăng không phóng tới, đánh vỡ hai cái đầu, cũng phá vỡ luôn bàn tời, cổng thành vừa kéo lên một nửa đã rơi sầm trở xuống.

Vô tâm chiến sĩ quay đầu, ánh mắt trắng dã xoay chuyển nhìn vào Mã Ước Sắt đang đứng trên thành lâu há miệng rống lên, hai chân chùng xuống nhảy lên trên vách tường thành cao năm mét, cả người giống như một con nhện bám chặt vào vách, vũ động tứ chi, nhanh chóng tiến về phía Mã Ước Sắt.

Mã Ước Sắt đâu dám chạm tới bọn quái vật đáng sợ này, phong độ kỵ sĩ gì nữa cũng đều bỏ hết, vừa la vừa chạy xuống thành lâu.

Dương Chính lúc này đã chạy tới cổng thành, Tam nhãn mã xông lên mạnh bạo, hất bay một thớt ngựa đen ngăn đường, giống như gió lốc phóng ra khỏi cổng thành, không khí mát lạnh ùa vào phổi, dù là trầm tĩnh như vương hậu lúc này cũng không kìm được vui mừng. Chỉ có đối mặt với uy hiếp của tử vong thì người ta mới biết quý trọng sinh mạng.

Tam nhãn mã không ngừng tăng tốc, dần dần bỏ lại cổng thành phía sau, từng bước bỏ xa tử thần.

0h00ph/ 10/10/2010

Khởi động đợt boom mừng 1000 năm Thăng Long Hà Nội nào....

So với sự hỗn loạn ở Tác La Đốn thì quan đạo yên tĩnh đến mức quỷ dị, không có một bóng người.

Điều này cũng bình thường, Lôi Mông Tư Đặc muốn soán vị thì tất nhiên phải phong tỏa quan đạo.

Bất quá hiện giờ đã thoát khỏi cái lồng vương đô, Dương Chính tự tin rằng Lôi Mông Tư Đặc nếu như muốn bắt hắn thì trừ phi có năng lực điều động quân đội chính quy, bằng không thì không thể, nhưng mọi người đều biết rõ lúc này ai mà làm chuyện này chứ?

Ngoặt qua một khúc quanh trên quan đạo, Tác La Đốn đã không còn thấy đâu nữa, dương quang lặng lẽ soi trên cây cối hai bên đường, mấy tiếng chim hót vang lên giữa tầng không, gió mát mơn man da mặt khiến người cảm giác như những kinh lịch nguy hiểm vừa rồi phảng phất như là giấc mộng.

Phía trước 100 mét.

Một người trẻ tuổi toàn thân mặc trọng giáp màu đen, cả đầu cũng đội mũ trụ ngồi dựa vào gốc cây, trường thương dài ba mét dựng trên cây, một thớt Hoàng phiếu mã (ngựa lông vàng đốm trắng) thần tuấn vô cùng đang nhàn nhã gặm cỏ bên đường, thỉnh thoảng lại vẫy đuôi đuổi các côn trùng bâu lại.

Kỵ sĩ toàn thân vũ trang không làm cho buổi trưa thêm sát khí mà khí chất du nhàn dung nhập vào trong nắng gió, không có chút nào là không hài hòa.

Dương Chính thúc ngựa chậm lại, trầm tĩnh nhìn vào thanh niên đó.

Tuy người này toàn thân mặc trọng giáp che phủ hầu hết thân hình gương mặt nhưng Dương Chính chỉ liếc mắt liền nhận ra y chính là người hắn đã tính trước, chỉ không ngờ là y lại dùng một phương thức ngoài dự đoán tới quan đạo điềm tĩnh chờ hắn.

Hắn nhìn không thấu ý nghĩ trong lòng thanh niên này.

Phát giác ánh mắt của Dương Chính, thanh niên quay đầu sang nhìn, mũ trụ hình bầu dục che kín gương mặt, cả mắt mũi tai cũng che kín mít, hai bên có đôi cánh gác xéo về phía sau, khiến cho người ta cảm giác được sát cơ.

"Lôi Mông Tư Đặc!" Thanh âm nhẹ nhàng của vương hậu vang lên bên tai Dương Chính.

Dương Chính chầm chậm gật đầu, kéo dây cương, quan đạo rộng gần 10 mét nhưng Dương Chính lại không nghĩ tới chuyện chạy trốn, song tử tinh của Vệ Nhung quốc vang danh thiên hạ, hai người đều nhìn ra ánh lửa trong mắt nhau.

Lôi Mông Tư Đặc và Dương Chính lần đầu tiên đối mặt nhau.

Lôi Mông Tư Đặc chống 1 tay xuống đất, chậm rãi đứng dậy, tiếng khôi giáp ma sát vang lên sắc nhọn, hắn kéo hoàng phiếu mã tới, nhảy lên lưng nó, ngân sắc trường thương hoành ngang ngực. Hoàng phiếu mã dùng những bước nhảy rất rối rắm xoay chuyển quanh một chỗ, sau khi xoay xong, nó hí nhẹ một tiếng, khí chất ưu nhã cao quý vô cùng.

Kỵ sĩ lệnh! Đây chính là một loại nghi thức khó nhất, cần phải có kỹ thuật kỵ mã cao siêu, Dương Chính tuyệt không cho là Lôi Mông Tư Đặc thị uy với hắn, kỵ sĩ lệnh chính là biểu lộ sự tôn kính tối cao đối với địch thủ nhưng sau đó chính là trận chiến sinh tử.

Lôi Mông Tư Đặc chính là khiêu chiến với hắn.

"Vương hậu, nàng đi trước đi!" Dương Chính bình tĩnh nói, ánh mắt không chút biểu tình.

Thụy Thu nghe vậy, đôi mày đẹp khẽ nhíu, miệng cơ hồ bật thốt ra lời nhưng vẫn kìm lại được, vì phong thái này từ nhỏ nàng đã quen thuộc rồi. Thụy Thu biết nam nhân này cũng giống như phụ thân của nàng, cử động tiếp theo sau đó cũng nằm trong ý liệu của nàng song muốn cải biến ý chí của loại nam nhân này thì Thụy Thu hiển nhiên không có chút hy vọng.

Nàng ôm Tư Đế An xuống ngựa, chậm rãi đi sang ven đường, thậm chí không nhìn Lôi Mông Tư Đặc một cái, vì nàng biết rõ Lôi Mông Tư Đặc nếu có cơ hội nhất định sẽ giết mẹ con nàng nhưng không phải hiện giờ.

Dương Chính thấy Thụy Thu không chịu rời đi cũng chẳng nói gì. Lúc này, hắn thân tâm đều rơi vào trong một chiếc lưới vô hình của đối phương.

Lôi Mông Tư Đặc quả nhiên còn mạnh hơn cả tưởng tượng của hắn.

Sau khi y thực hiện kỵ sĩ lệnh xong liền vung ngân sắc trường thương chỉ xéo lên, một cỗ sát khí phóng xuất ra không hề bảo lưu chút nào. Loại áp lực này ép tới Dương Chính khiến hắn nhận ra Lôi Mông Tư Đặc tuyệt đối có thể nằm trong năm cường địch mạnh nhất hắn từng gặp trừ đẳng cấp phi nhân như Tư Gia Lệ thì không kể.

Dưới loại áp lực này, Dương Chính cảm giác rõ ràng máu huyết trong người dần nóng lên, cánh tay cầm đao cũng căng cứng, siết chặt lại.

Sau mấy bước chạy nhỏ, một đốm vàng đột nhiên gia tăng tốc độ cực hạn, biến hóa phát sinh quá đột ngột khiến người ta hoài nghi tuấn mã này có khả năng dịch chuyển tức thời.

Uy áp tầng tầng lớp lớp chớp mắt bành trướng mười mấy lần, Dương Chính vừa ngẩng đầu thì Lôi Mông Tư Đặc đã đến gần, mũi thương hình rắn uốn khúc lóe ánh sáng khiếp người dưới ánh sáng mặt trời lao nhanh tới, loại tốc độ này so ra còn nhanh hơn hắc ám tinh linh. Hoàng phiếu mã và Lôi Mông Tư Đặc hòa vào nhau thành một thể, ngay lúc Dương Chính tròng mắt co rút lại thì đã đâm thẳng tới.

Mũi thương hình rắn phát ra thanh âm xì xì, dưới lực lượng của Lôi Mông Tư Đặc không khí quanh mũi thương nén lại, hình thành hai dòng xoáy cực nhanh trái ngược nhau, khiến cho Dương Chính lớp da đau nhức, con mắt không khỏi phải nheo lại, tuấn mã lại thêm Lôi Mông Tư Đặc thân mang trọng giáp ít ra cũng 800 cân, áp lực xông tới này cơ hồ khiến cho Dương Chính có ảo giác đang đối mặt với cự thạch trên Phong sào đảo.

Dương Chính không có thuẫn, chỉ có một thanh Liệp huyết đao trọng lượng nhẹ, bì giáp trên người tơi tả, trang bị giữa hai người đúng là cách xa nhau 10 vạn 8000 dặm. Lôi Mông Tư Đặc nói là khiêu chiến, thực ra chính là có ý giết chết hắn nên y không hề hổ thẹn khi chọn trang bị áp đảo Dương Chính.

Tam nhãn mã sao có thể để cho hoàng phiếu mã xương cuồng trước mặt nó, nó hí dài giận dữ, lao thẳng tới.

Liệp huyết đao của Dương Chính chém xéo lên với tốc độ không tưởng tượng nổi, Dương Chính không hề ngu ngốc dùng đao nhẹ ngạnh tiếp vũ khí nặng. Đánh rắn ở chỗ bảy thốn, một đao này của Dương Chính vừa vặn chém vào chỗ lõm yếu nhất của trường thương, hắn có lòng tin, với sự sắc bén của Liệp huyết đao thì có thể một đao chém đứt đầu thương.

Lôi Mông Tư Đặc sao không biết nhưng loại trùng phong đột kích này vốn là nhờ vào khí thế một đi không về áp bức địch nhân, căn bản không thể thu hồi.

Huống gì y cũng không có ý thu hồi.

Ngay sát na đao thương chạm nhau, Dương Chính chợt cảm thấy da đầu nóng ran.

Tinh thần lực vốn là nhờ vào chém giết rèn luyện không ngừng nên đã có được giác quan thứ sáu... dù là không có lý do gì để lo ngại đi nữa!

Dương Chính trong lòng kinh nghi, hắn còn chưa hết kinh hãi thì đao đã chạm thương, một đạo bạch quang sát na từ trên thân thương bùng sáng, tiếng đùng đùng vang lên rất thanh thúy, thuận theo đao thể đâm vào thân thể của Dương Chính khiến hắn đau đớn đến tê dại.

"Kinh Lôi!"

Dương Chính hoảng hốt nghe thấy tiếng hô kinh hãi của vương hậu, cảm thấy nhịp tim như dừng lại, may mà sinh mệnh lực cuồn cuộn lưu chuyển không ngừng, dần dần triệt tiêu cảm giác tê dại...

Ngay lúc này, Liệp huyết bay ra khỏi tay Dương Chính, trường thương hình rắn đã đâm xuyên qua vai Dương Chính, một thương này vốn là muốn đâm thủng yết hầu của Dương Chính nhưng ngay một phần ngàn giây khi tiếng cảnh báo của Thụy Thu vang lên Dương Chính đã lấy lại ý thức né được một thương trí mệnh này.

Máu từ vết thương ào ào chảy ra.

Trong huyết quang, Tam nhãn mã và hoàng phiếu mã đã đâm sầm vào nhau.

Tam nhãn mã là hung sát ma thú, hoàng phiếu mã là dị thú trời sinh, hai bên chạm nhau chấn động kịch liệt, cơ hồ khiến cho Dương Chính rơi khỏi lưng ngựa.

Lôi Mông Tư Đặc tuy kinh dị vì sự hung mãnh của tọa kỵ Dương Chính, bất quá y hiện nay đang chiếm được thượng phong, trường thương không động, hắn xoay tay rút ra một thanh bội kiếm tinh mỹ đeo bên hông chém ra. Dưới ánh kiếm lẫm liệt, gương mặt sợ hãi của Dương Chính khiến cho Lôi Mông Tư Đặc nhịn không được đắc ý cười vang, chém chết địch thủ trong số mệnh dưới kiếm, cảm giác này thực sự rất tốt!

Tiếng la thảm vang lên...

Lôi Mông Tư Đặc thân hình run rẩy, hoàng phiếu mã đột nhiên phát cuồng, nắm tay của Dương Chính to dần ngay trước mắt y, đập thẳng vào gương mặt y. Dương Chính một quyền nặng nề đánh thẳng vào mũi của y, Lôi Mông Tư Đặc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lại bị hoàng phiếu mã nhảy dựng lên khiến y nhếch nhác rơi xuống ngựa.

Chiếc cánh màu bạc của mũ trụ rơi sang một bên lộ ra gương mặt tuấn mỹ đầu tóc bay tán loạn của Lôi Mông Tư Đặc, ánh mắt y đầy vẻ giận dữ lẫn không tin nổi, máu tươi chảy ra từ hai lỗ mũi thoạt nhìn có chút nực cười. Nếu như không nhờ mũ trụ ngăn trở thì mũi của y sợ là đã bị Dương Chính một quyền đánh gãy.

Y nắm lấy trường thương, lăn người đứng dậy, cảnh giác nhìn Dương Chính.

Dương Chính không nhìn tới y, giục ngựa chạy qua bên hoàng phiếu mã, vươn cánh tay trái không bị thương phóng ra, huyết quang tung tóe, hoàng phiếu mã chân trước quỵ xuống, chân phải chảy máu tươi xối xả, chính là kiệt tác của Liệp huyết đao.

Dương Chính cũng không dễ chịu gì, vai phải bị đâm thủng một lỗ xuyên từ trước ra sau, máu tươi phun như suối, lúc này hắn không muốn dây dưa với Lôi Mông Tư Đặc, nhanh chóng phóng ngựa về phía mẹ con Thụy Thu đứng ven đường, kéo họ lên ngựa rồi men theo quan đạo chạy nước đại.

Lôi Mông Tư Đặc tọa kỵ bị thương chỉ có thể dương mắt ngó Dương Chính ba người càng lúc càng chạy xa, dần dần biến thành một chấm đỏ, rồi mất hút...

Dương Chính ôm vai, sắc mặt trắng bệch, vết thương sau lưng được Thụy Thu áp tay che lại. Thụy Thu nhìn thấy máu tươi chảy ra từ kẽ tay lo lắng nói:"Dừng lại nghỉ ngơi một chút trước đã, chạy trốn kiểu này thì vết thương của ngươi sẽ không khép lại được, mất máu quá nhiều thì sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh."

Dương Chính hít một hơi rắn giọng nói:"Nàng cho là Lôi Mông Tư Đặc dễ dàng để bọn ta chạy trốn thế này hay sao?"

Thụy Thu nhìn con đường quanh co khúc khuỷu trước mặt kéo dài đến tận đâu đâu, khẽ than một tiếng rồi không nói gì nữa.

Chạy hết tốc lực cả nửa ngày trời, thể lực của Tam nhãn mã đã hao tận, ba người không thể không xuống ngựa, tiến vào một khu rừng gần đó, ai biết Lôi Mông Tư Đặc sẽ phái bao nhiêu người truy sát bọn họ, cho dù vương đô đại cục đã định thì Lôi Mông Tư Đặc cũng không thể nào không biết đạo lý nhổ cỏ tận gốc.

Đến hoàng hôn, khi tia nắng cuối cùng tắt lịm nơi đỉnh núi, gió đêm nổi lên, tiết trời đã vào thu, nhiệt độ biến hóa rất lớn, ban ngày tuy rất nóng nhưng khi mặt trời xuống núi thì khí trời liền chuyển lạnh.

Ba người loạng choạng đi trong khu rừng một lúc mới phát hiện được một dòng suối.

Dương Chính cảm thấy trong người như có lửa thiêu, đầu óc ong ong, gió nổi lên ngay cả mi mắt cũng mở không ra.

Vết thương không xử lý, lại thêm một ngày chạy trốn gian khổ, thể lực giống như ma thú của Dương Chính cũng đã đến cực hạn, chạy tới mép nước, vừa muốn cúi người vốc nước cho thanh tỉnh nhưng mắt tối sầm trực tiếp ngã lăn xuống nước...

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Dương Chính cảm thấy mình như rơi vào trong lò lửa, bốn bề đều là thế giới đang rực cháy, nhiệt độ rất cao khiến cho Dương Chính thống khổ co người lại, phát ra tiếng rên đau đớn.

Đột nhiên, một điểm băng lương rơi vào miệng lưỡi hắn, dần dần quán xuyên thân thể.

Dương Chính vất vả mở mắt ra, chỉ thấy tối đen.

"Ngươi tỉnh rồi." Thanh âm mệt mỏi nhưng mang theo nét hoan hỉ của Thụy Thu vang lên, nàng đang dùng một chiếc lá đựng nước nhỏ vào miệng hắn.

Dương Chính nhẹ nhàng lúc lắc đầu nhưng đầu đau đớn như vỡ ra, bất quá so với lúc trước còn tốt hơn nhiều, hắn cất giọng trầm đục nói:"Đây là đâu?"

Tuy không có ánh trăng, Dương Chính vẫn nhìn thấy được gương mặt của Thụy Thu, nữ nhân cao quý này giờ đây xem ra khá là nhếch nhác, đầu tóc tán loạn, trên mặt có dấu nước, tròng mắt ẩn hiện tơ máu, xem ra vô cùng mệt mỏi.

"Ngươi hôn mê mấy thời thần rồi, giờ đây đã rạng sáng, nơi này ta cũng không quen thuộc, nhưng vẫn còn ở rừng."

Mấy thời thần, tốt lắm, thời gian cũng không dài, Dương Chính cảm thấy vết thương của mình đã hơi ngứa, hắn biết vết thương đã sinh thịt mới, thể chất của hắn không giống người thường, vết thương nghiêm trọng như vậy nhưng đối với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Kiểm tra tình trạng thân thể, hắn thấy áo đã được cởi ra, vết thương trên vai cũng đã được băng bó kỹ càng, xem chất liệu vải băng thì chính là từ y phục Thụy Thu xé ra, trên người còn bôi nhiều chất dịch màu xanh. Trận lửa lớn trong cung thiêu đốt Dương Chính không nhẹ, chất dịch này xoa lên người rất mát, có hiệu quả giảm đau rất tốt.

Dương Chính có chút ngạc nhiên nhìn Thụy Thu. Tựa hồ như hiểu được hắn đang nghĩ gì, Thụy Thu mỉm cười:"Ta trước đây đã theo phụ thân học qua, lúc nhỏ ta đánh nhau không ít, giống như là nam tử, phụ thân cũng không quản nhiều, bất quá cũng dạy ta cách xử lý thương thế đơn giản, hơn 10 năm không dùng tới, tay nghề cũng có chút bỡ ngỡ."

Dương Chính từ nhãn thần và khẩu khí của Thụy Thu cũng biết rõ là nàng đối với phụ thân rất sùng bái và hâm mộ, lại khó mà tưởng tượng vương hậu trước giờ phong tư yểu điệu lúc nhỏ lại có tính cách giống như nam tử, cũng nghĩ không ra dạng nam nhân làm đủ để nàng ta sùng bái.

Thân mang thương thế khó mà ngủ được, Dương Chính hiếu kỳ hỏi:"Phụ thân nàng là ai?"

Thụy Thu ngập ngừng một chút rồi chậm rãi nói:"Trì Vân."

"A" Dương Chính giật mình thốt, cho dù lãnh đạm trầm tĩnh như hắn cũng bị hai từ "Trì Vân" làm kinh ngạc. Thụy Thu là con gái của vị tướng quân trong truyền thuyết, là bất bại chiến thần Phi Tướng Quân Trì Vân.

Không thể, nhân vật đại danh đỉnh đỉnh như vậy mà sao Thụy Thu thân là con gái ông lại không có tin tức gì?

Nếu như nói Dương Chính và Tả Thanh Tử đều là thần thoại quật khởi trong quân của Vệ Nhung quốc thì hai chữ Trì Vân ý nghĩa của nó đại biểu không chỉ trong quân, mà là Vệ Nhung quốc, thậm chí còn là thần thoại của Nam đại lục.

30 năm trước, hợp tung liên quân năm nước đại phá Thương Nguyệt quốc, đánh thẳng tới dưới thành Y Kỳ Lan, hành động hùng tráng kinh thế đó dưới gầm trời này không có được người thứ hai.

Hoặc giả có người nói rằng Thương Nguyệt quốc bất quá chỉ có thế, liên hợp quân lực năm nước đánh bại nó cũng chẳng có chi ly kỳ.

Nhưng chỉ có người chân chính trải qua chiến trường như Dương Chính mới biết Thương Nguyệt quốc cường đại tới mức nào. Dương Chính đã thiêu sạch ba vạn lang quân nhưng cho dù là vậy Dương Chính dám động hay không? Tả Thanh Tử dám động hay không? Bọn họ đều đã từng đánh bại quân đội của Thương Nguyệt quốc nhưng không có ai dám dẫn quân tiến vào Thương Nguyệt quốc một bước.

Đây chính là sự thật!

Bọn họ đều hiểu rõ, Thương Nguyệt quốc tiếp giáp bốn quốc gia, cả liên minh đều sợ Thương Nguyệt quốc lại há to cái miệng máu nuốt chửng bọn họ, cẩn thận co cụm phòng ngự trong phòng tuyến quốc gia, Thương Nguyệt quốc không chủ động tấn công thì đã may lắm rồi, đâu có ai dám vuốt râu hùm chứ?

Hơn nữa Thương Nguyệt quốc 30 năm trước như thế nào? Quân lực ít nhất cũng gấp 10 bây giờ, diện tích quốc thổ ít nhất cũng gấp 3 bây giờ, từng là bá chủ siêu cấp của cả Nam đại lục.

Trì Vân có thể thuyết phục năm quốc gia Nam đại lục, suất lĩnh liên quân thực lực thua kém đánh cho Thương Nguyệt quốc tơi tả là khái niệm gì? Có thể nói, nếu không có Trì Vân thì giờ đây cả Nam đại lục chỉ có một quốc gia.

Trì Vân đâu chỉ là thần thoại của Vệ Nhung quốc, các quốc gia Nam đại lục đều truyền tụng tráng cử năm xưa Trì Vân dẫn quân đi 3000 dặm, đột tập Y Kỳ Lan, là chiến thần duy nhất của Nam đại lục.

Cho dù Dương Chính là khách đến từ dị thế giới cũng bị cảm nhiễm bởi thần thoại này. Hắn không chỉ nghe truyền kỳ về Trì Vân, cố sự độc đáo của Trì Vân một lần nhưng mỗi lần nghe thì đều máu nóng sôi trào.

Nam nhân như thế có thể nói là Dương Chính không thể bài xích khỏi đời sống của Vệ Nhung quân, rất nhiều người đều tôn kính ông.

Hiện tại Thụy Thu chợt nói Trì Vân là cha của nàng.

Dương Chính chỉ nhẹ thốt lên một tiếng kinh ngạc cũng là tâm tình khá bình tĩnh rồi.

Hắn giống như mới vừa biết được Thụy Thu, tử tế nhìn kỹ mắt mày, thể thái của nàng, sau đó mới lẩm bẩm:"Thảo nào..."

"Sao?" Thụy Thu nhãn tình nhíu lại, đưa chiếc là còn mấy giọt nước lên soi mặt.

Dương Chính cười nói:"Thảo nào nàng biết võ công."

"Không ăn thua gì, tệ hơn hồi xưa nhiều." Thụy Thu than.

Dương Chính lại nói:"Phụ thân nàng rất nổi danh nhưng lại không hề nghe ai nói quan hệ của hai người, hơn nữa ta nghe nói Trì lão tướng quân đã thất tung mười mấy năm trước, tuy ta không hề hoài nghi uy tín của ông trong thuộc hạ nhưng nàng thực sự muốn đầu nhập những người đó sao? Mười mấy năm có thể thay đổi rất nhiều việc."

"Ta tin vào phụ thân, cho dù ông không ở bên ta nhưng vẫn có thể bảo hộ ta." Thụy Thu ngữ khí bình tĩnh, không có chút hoài nghi nào, nàng vươn tay lấy ra một cái hộp từ trong ngực, trong chiếc hộp này có một con ngựa điêu khắc bằng thủy tinh màu đỏ, dưới chân có một phi điểu vươn cánh bay cao, đưa con ngựa bay lên cao, ánh mắt của Thụy Thu cũng lấp loáng ánh lệ.

Dương Chính nhìn chằm chằm vào vật đó, miệng há hốc.

Mã đạp phi yến!

Lệnh triệu tập của Phi Tướng Quân, vật này chính là vật trong truyền thuyết có thể triệu tập quân đội năm nước!

Đối với thân phận của Thụy Thu, Dương Chính không còn hoài nghi, loại chí bảo này Phi Tướng Quân không thể giao cho người ngoài.

Tuy lệnh triệu tập này chưa chắc đã có hiệu quả như 30 năm trước nhưng truyền thuyết của nó có sức ảnh hưởng không thể tưởng tượng được trong dân chúng. Đó chính là một biểu tượng truyền thừa, chỉ cần giữ lấy lệnh này, công khai thân phận thì cho dù mẹ con Thụy Thu không thể triệu tập quân đội năm nước thì nhiều thuộc hạ cũ của Phi Tướng Quân năm xưa ở Vệ Nhung quốc và bốn nước kia từng lãnh thụ ân huệ của ông cũng sẽ bảo hộ bọn họ để chiếm lấy "lòng dân".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.