Cứ chạy mấy bước thì Dương Chính lại tìm nơi thích hợp để ẩn nấp.
Lúc đang chạy với tốc độ nhanh hắn không thể nào dùng tinh thần ti tra
xét quá xa được, thực lực của hắn còn chưa đạt tới trình độ đó.
Vì vậy, Dương Chính không dám khinh thường, bên trong cốc đạo âm u chỉ
toàn là mùi phân và nước tiểu của Thực nhân ma khiến cho người ta khó
thở. Dương Chính chạy nhanh chừng năm phút, phía trước cốc đạo xuất hiện một điểm sáng, sau đó con đường càng lúc càng mở rộng ra.
Theo miêu tả của địa đồ thì phía trước chính là đại bản doanh của Thực nhân ma lĩnh chủ - Đạt Đề Đài Tư.
Lúc Dương Chính xông vào cốc khẩu, thân hình đột ngột dừng lại, sau đó leo lên một vách núi, giống như thằn lằn bò lên.
Khi hắn tới được một độ cao nhất định thì lại nắm lấy dây leo, linh hoạt như khỉ chuyền từ nhánh cây này sang nhánh cây khác, men theo đó mà leo lên tới đỉnh, sau đó thì nấp trong tàng cây rậm rạp quan sát tình thế.
Đạt Đề Đài Tư tịnh không phải là động vật hoang dã.
Thực nhân tuy ngu xuẩn nhưng Thực nhân ma lĩnh chủ trí tuệ không thua gì con người.
Dưới sự chỉ huy của hắn, một tế đàn rộng chừng sân bóng dựng bằng đá
kiến tạo trên một chỗ bằng phẳng của thung lũng. Tế đàn tuy thô tháp
nhưng thập phần hùng vĩ hoành tráng, lại còn có vô số xương trắng khiến
cho người ta da đầu phát ngứa.
Vô số thạch trụ cao hơn 10 mét nổi trội xung quanh tế đàn.
Trên thạch trụ điêu khắc nhiều hoa văn xù xì, bọn Thực nhân ma cứ lượn lờ quanh đó.
Mắt của Dương Chính sắc bén cỡ nào, hắn nhanh chóng nhìn thấy mục đích
của tiểu đội thí luyện lần này, nấm dạ quang. Mấy cây nấm lẻ loi trơ
trọi phân tán quanh tế đàn đang phát ánh sáng yếu ớt.
Chỉ là, gần đó có hai tên Thực nhân ma đang đứng.
Thảo nào ba tên tiểu quỷ còn chưa ra tới, dưới tình huống này trừ phi
giết chết Thực nhân ma ở bên nấm dạ quang, bằng không thì chẳng còn biện pháp nào hái được nấm dạ quang.
Nhưng, ba tên tiểu quỷ đó đang ở đâu? Dương Chính nhìn quanh một vòng vẫn không nhìn thấy thân ảnh của chúng.
Đúng là phiền phức, Dương Chính thầm mắng, bứt mấy chiếc lá, vò nát
trong lòng bàn tay, sau đó bôi lên người và đầu mặt để che giấu khí tức
nhân loại. Xong xuôi hết, Dương Chính lại uống một bình Tiềm hành dược
tề, nhẹ nhàng leo xuống.
Hắn men theo địa hình đã quan sát được từ trên cao không ngừng ẩn nấp tiến lại gần tế đàn.
Với năng lực ẩn nấp của Dương Chính thì khả năng bị Thực nhân ma phát hiện tịnh không lớn.
Dương Chính không để ý đến bọn Thực nhân ma đang đứng quanh tế đàn, cũng không đi hái nấm dạ quang mà chỉ đi vòng quanh tế đàn quan sát nhưng
vẫn không thấy ba tên tiểu quỷ đó.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, Dương Chính biết rõ bên ngoài khó mà chống đỡ thêm được bao lâu.
Tính toán ra thì hắn chỉ nhiều nhất là 5 phút. Sau 5 phút nếu như không
tìm được ba tên nhóc đó thì xin lỗi, các ngươi tự mình cầu nguyện đi.
Tìm bên ngoài không thấy, Dương Chính quyết định tiến vào trong tế đàn.
Hắn men theo bậc thang đá không ngừng leo lên, vừa thò đầu ra quan sát
chợt cảm thấy không ổn, Dương Chính vội vàng rụt đầu lại, một bàn chân
cực lớn vừa khéo đạp sát bên người hắn. So với Thực nhân ma bên ngoài
thì Thực nhân ma trong tế đàn thân hình cao lớn hơn nhiều, cỡ hơn 4 mét, hơn nữa thân thể không hề để trần mà mang thiết giáp hoen rỉ tàn tạ,
trong tay cầm vũ khí chế tạo thô sơ nhưng rất lớn.
Dương Chính chờ cho tên khốn to xác đó rời đi mới lăn người leo lên tế đàn, sau đó nằm phục xuống, bò về phía trước.
Cứ cách mấy mét thì Dương Chính lại thấy một tên Thực nhân ma, càng đi
sâu vào trong tế đàn thì số lượng Thực nhân ma càng nhiều.
Đối với thể hình khổng lồ đầy tính áp bức của chúng, Dương Chính lại
không cảm thấy gì, nhưng mùi vị khó nhận biết trên tế đàn lại khiến cho
hắn khó chịu phi thường. Mùi vị này trộn lẫn giữa mùi thịt thối rữa và
mùi tanh máu nóng bức trên mặt đất hình thành nên một loại mùi vô cùng
khó chịu.
Hắn mắng thầm, làm bảo mẫu cho mấy tên nhóc này quả nhiên không phải là việc tốt.
Dương Chính vừa cố nín thở vừa né tránh những bàn chân lúc nào cũng có thể đạp vào đầu hắn.
Hơn nữa ở tế đàn này Dương Chính cảm thấy tinh thần lực của mình phảng phất bị áp chế, căn bản không thể dò xét xa hơn 5 mét.
Dựa vào trực giác linh mẫn, Dương Chính cuối cùng đã phát hiện các dấu
vết khả nghi của Thực nhân ma, hắn nhanh chóng theo đó mà đi vào chỗ
đáng nghi.
Sau khi né tránh bọn Thực nhân ma, cuối cùng hắn đã vào trung tâm tế đàn.
Dương Chính cẩn thận nấp sau một thạch trụ thò đầu quan sát, tròng mắt hắn tức thì co rút lại, quả nhiên là ở ngay đây.
Ba tên nhóc bị treo ngược trên mấy cây gỗ lớn, bên dưới lửa cháy rừng
rực, mặt đất xung quanh đám lửa đó đều có từng vòng hoa văn thần bí,
Dương Chính cảm thụ được lực lượng mạnh mẽ đang chảy cuồn cuộn theo
những đường hoa văn đó.
Nhìn thấy ba tên nhóc bất cứ lúc nào cũng có thể bị biến thành thịt
nướng, Dương Chính cảm thấy đầu mình chợt biến to thành cái đấu. Vì bên
ngoài vòng hoa văn ít nhất cũng có 7, 8 con quái vật to như ngọn núi. So với mấy tên quái vật này thì bọn Thực nhân ma bên ngoài chỉ là con nít
tập đi.
Bọn chúng trên người mặc khôi giáp hoàn chỉnh, trên tay còn cầm cự kiếm và đại phủ lấp lánh hàn quang.
Hiện tại bọn quái vật này quỳ nửa người ngay trước trung tâm hoa văn cho nên Dương Chính nhìn không rõ mặt mũi của chúng, bất quá cho dù như vậy thì thể hình của chúng cũng đã hơn 5 mét.
Chớp mắt Dương Chính có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy.
Nếu bọn quái vật này từng tên tiến lên thì Dương Chính có thể giết được, nhưng cả bọn cùng xông vào thì Dương Chính chỉ còn cách bỏ chạy cho
nhanh.
Ngay lúc Dương Chính còn chưa có chủ ý thì hoa văn trên mặt đất đột nhiên phát xuất quang mang, một ngọn lửa cuộn lên trên.
Ba tên nhóc treo trên cây đồng thời la thảm, ngọn lửa vừa liếm vào y
phục của chúng. Nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của chúng, sắc mặt của Dương Chính càng lúc càng khó coi.
Hắn rút hắc hoàng trượng ra, ngưng tụ một con thủy long khổng lồ, lao thẳng tới ngọn lửa.
Bọn quái vật khổng lồ bị đả kích đồng thời kêu lên quái dị, đứng phắt, từng người chuyển người nhìn lại.
Lúc này ba mũi lợi tiễn bay sát qua thân thể của chúng, bắn đứt dây thừng đang trói ba tên nhóc.
Cuối cùng bọn quái vật đã nhìn thấy Dương Chính, chúng gào lên vung kiếm chém tới, cây đại thụ Dương Chính đang ẩn nấp bị chém đứt ngang, nhưng
hắn sớm đã lui ra ngoài hơn 10 mét, không thấy hắn làm gì nhưng một mũi
tên đã xé gió bắn trúng vào mắt của một tên quái vật.
Nó rú lên thảm khốc, cơ hồ phát điên.
Mấy con Thực nhân ma khác cũng nhanh chóng xông qua, thân thủ của chúng nhanh chóng hơn bọn Thực nhân ma bên ngoài nhiều.
Đáng tiếc là Dương Chính đâu phải là hạng người bọn học sinh có thể so
bì, hắn không ngừng tránh né quanh các thạch trụ, linh hoạt như một con
lươn trong bùn, nhờ vào thể hình hơn kém quá xa, muốn tránh né kiếm phủ
của bọn chúng tịnh không hề khó khăn.
Dương Chính vừa chạy vừa phóng ra mấy mũi tên.
Hắn toàn bắn vào mắt của Thực nhân ma, 2, 3 tên Thực nhân ma nhanh chóng bị bắn mù mắt, bọn chúng rống lên chay loạn xạ, nhất thời cục diện trở
nên hỗn loạn.
Dương Chính sau khi chạy một vòng, trở về chỗ vừa bốc cháy, ba tên nhóc
đang còn giãy dụa trên mặt đất, Dương Chính chạy tới rút Long cốt chủy
thủy trong hắc hoàng trượng ra, chém đứt dây trói cho chúng.
Hắn quát lớn:"Chạy mau, không được quay đầu lại, chạy nhanh ra ngoài."
Ba tên nhóc đã sợ hãi đến mức không biết rõ tình hình, nghe Dương Chính quát lên vội vàng chạy ra ngoài.
Dương Chính vừa chạy vừa lùi, để ba tên nhóc an toàn rời đi, hắn thi
triển pháp lực hết cỡ, ma pháp phạm vi rộng phát động liên tục, nhất
thời hỏa diễm cuồng nộ gầm gào, mưa đá khắp chốn, thiểm điện chớp lóe,
cả tế tự đài trở nên hỗn loạn.
Dương Chính lần đầu tiên thi triển ma pháp toàn lực.
Ma pháp so với chiến đấu của võ sĩ lăng lệ hơn nhiều, thể hiện tính hủy diệt rất lớn.
Dương Chính từ lúc học được ma pháp xong, chưa từng thử xuất hết toàn
lực, hiện tại cuối cùng hắn đã có cơ hội phát huy hết sức trong thực
chiến.
Hiệu quả sinh ra chỉ có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung.
Lúc hắn lấy hết dược phấn thì một đạo thiểm điện cuối cùng đánh trúng một tên Thực nhân ma.
Tế đàn cơ hồ hoàn toàn hủy diệt.
Thạch trụ không còn trụ nào hoàn chỉnh, cả tế đài giống như bãi cát đã
bị mưa cày xới, thủng lỗ chỗ khắp nơi, mặt đầy những khối thịt cháy
thành than, bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Dương Chính ngơ ngẩn đứng ngay đó, tựa hồ không biết chiến đấu vừa rồi rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ máy móc phóng ra các ma pháp thích hợp, tay phóng ra dược phấn gì thì sử dụng ma pháp đó.
Trong đám khói lửa mịt mù đó, Dương Chính im lặng niệm một âm tiết cuối cùng:"Mẹ nó!"
Nhìn thấy cảnh tử vong trước mắt, hắn có phần không tin rằng do chính mình xuất thủ, thực sự hắn có thể làm được như vậy sao?
Ngay lúc này, một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, khiến cho khí huyết Dương
Chính nhộn nhạo, một thân ảnh cao chừng 10 mét dần dần xuất hiện trong
khói lửa.
Dương Chính tròn mắt, vội vàng quay người bỏ chạy.
Hiện tại hắn toàn thân hư nhược, cước bộ hư phù, chính vì phản ứng do sử dụng ma pháp quá độ. Tên khốn vừa xuất hiện không cần nói cũng biết đó
chính là Thực nhân ma lĩnh chủ mạnh mẽ nhất, với trạng thái hiện tại
Dương Chính nào dám lưu lại.
Hắn lấy ra một bình Cấp tốc miêu dứu, nuốt hết vào bụng, cảm giác thân
thể nhẹ nhàng hơn nhiều, phóng chân chạy như bay về phía cốc khẩu.
Từng tiếng gầm vang lên như sấm vang lên sau lưng hắn, từng tên Thực nhân ma từ dưới đất trồi lên.
Thực nhân ma triệu hoán!
Quả nhiên là Thực nhân ma lĩnh chủ, Dương Chính liều mạng chạy về phía trước không dám quay đầu.
Một lúc sau, loạn thạch bay ào ào, có điều đều sượt quá bên người hắn.
Chấn động sau lưng hắn càng lúc càng lớn, Dương Chính không cần quay đầu cũng có thể cảm giác được tình cảnh vạn mã cùng lao chạy.
Dương Chính hừ lạnh, dậm mạnh chân, nhảy lên một khối cự thạch, thuận
thế lao ra cốc khẩu, đạp chân khối cự thạch nặng trên một tấn trên vách
cốc khẩu, vỡ thành bảy, tám mảnh, sau đó Dương Chính nhờ vào phản lực
nhảy xuống cốc đạo.
Hắn vừa chạy ra,bên ngoài lại vang lên một loạt tiếng gầm.
Hơn mười Thực nhân ma xông tới nghênh đón.
Bụi đất mịt mù che khuất thân hình của Dương Chính.
"Ái Đức Hoa!" Một nữ nhân cách đó không xa nhìn thấy cảnh đó cất tiếng rú lên kinh hãi.
"Lão sư, đừng qua đó!"
"Lăn ra!"
Nữ nhân đó gạt mấy học sinh đang cản nàng lại, bước thấp bước cao, loạng choạng chạy về phía trước.
Bọn Thực nhân ma hỗn loạn, trong làn bụi mù không biết ai dẫm đạp ai, ai va vào ai.
Khải Sắt Lâm chạy tới gần, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn đó thì hoàn
toàn tuyệt vọng, lòng nàng vô cùng bi thương, nước mắt trào ra ướt đẫm
khuôn mặt.
"Ta giết sạch các ngươi!"
Nàng không ngừng rít lên, pháp trượng không còn khống chế được, vẽ thành một vòng tròn.
Một hỏa cầu còn tầm thường hơn cả hỏa diễm thông thường thấp thoáng ẩn hiện trong không trung
Các học sinh chạy phía sau kinh hãi hô lớn:"Cực bạo hỏa cầu!"
"Lão sư, nguy hiểm lắm, đừng phóng, mau lùi lại!"
Khải Sắt Lâm chừng như không nghe thấy, hỏa cầu hiện rõ màu tím, càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng.
Nhưng ngay lúc đó, một tên Thực nhân ma la thảm ngã sầm xuống đất, trong làn bụi mù một thanh âm rõ ràng vang lên:"Ngu ngốc, mau dừng lại!"
Nghe thấy thanh âm đó, Khải Sắt Lâm cơ hồ không dám tin vào tai mình.
Sau đó, nàng nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi, từng tên Thực
nhân ma nối nhau ngã xuống, một bóng người thân hình đầy bụi xuất hiện,
tốc độ nhanh đến cơ hồ không thấy rõ, Khải Sắt Lâm còn chưa kịp phản ứng thì pháp trượng trong tay đã bị giật mất, sau đó thân thể nhẹ bổng,
nàng đã bị hắn vác lên vai chạy về phía trước.
Vừa chạy hắn vừa thét:"Chạy mau, Thực nhân ma lĩnh chủ đã xuất hiện rồi!"
Bọn học sinh vội vàng chạy theo hắn, mau chóng rời khỏi Thu Phong hiệp cốc.
Không lâu sau, cốc khẩu hẹp nhỏ có vô số Thực nhân ma lao ra giống như thủy triều.