Ma Thần Tướng Quân

Chương 3: Q.11 - Chương 3: Món canh Phỉ thúy bạch ngọc




Liệu đó không phải là chức nghiệp bị người ta thóa mạ và khinh bỉ sao?

Bọn học sinh có chút ngơ ngẩn, Dương Chính lại không hề cho bọn chúng cơ hội nghi ngờ, tiếp tục nói.

"Hơn nữa, cần phải học cách phối hợp. Các ngươi là một đội ngũ, nên nhớ, một đội là cả một chỉnh thể, cho dù bình thường các ngươi có mâu thuẫn gì đi nữa..."

Nói đến đây Dương Chính quét mắt nhìn mấy tên thiếu niên nghịch ngợm và Mã Đế:"Nhưng trong lúc chiến đấu, các ngươi phải là chiến hữu thân mật nhất, có thể hy sinh vì đối phương bất cứ lúc nào, bởi vì lúc chiến đấu với địch nhân cường đại hơn mình nhiều thì lực lượng của một cá nhân rất là yếu ớt, nếu như ngươi không có tâm lý hợp tác nghiêm mật, hoặc giả ngươi phản bội chiến hữu trong lúc chiến đấu, một mình bỏ trốn thì cung hỷ ngươi, lần tới ngươi sẽ là người bị chiến hữu của mình bỏ rơi."

Lời nói của Dương Chính bọn học sinh bình thường chưa từng nghe qua.

Những điều này đều là kinh nghiệm Dương Chính tích lũy được từ trong chiến đấu hàng ngày hoặc lúc hắn thống lĩnh quân đội. Dù cho hiện nay bọn học sinh nghe không hiểu nhưng tương lai chúng sẽ hiểu những thứ này đều đáng giá ngàn vàng, có thể giữ lại cái mạng nhỏ của chúng.

"Được rồi, ta nói quá nhiều rồi, ta đi chuẩn bị bữa tối, mọi người cứ suy ngẫm đi." Dương Chính biết muốn bọn học sinh này có thể lĩnh hội được ý tứ của hắn ngay thì là chuyện không thể xảy ra. Có nhiều chuyện không thể chỉ nghe nói là được mà phải tích lũy một thời gian dài, cho dù là hắn đi nữa cũng phải trui rèn qua vô số lần chiến đấu mới hiểu nổi.

Nhìn bóng lưng Dương Chính rời đi, Khải Sắt Lâm trở nên trầm tư.

Tạp Mông ở bên nói:"Tên khốn thích ra vẻ!"

Sau khi ăn tối, đội ngũ thí luyện hôm nay rõ ràng là khá khác thường. Lúc bình thường, mọi người đều vui đùa giỡn cợt sau một ngày vất vả, suy cho cùng chỉ là bọn thiếu niên nam nữ tuổi còn trẻ, tính cách hiếu động, sao mà không náo nhiệt cho được? Nhưng mà, đêm nay mọi người ăn cơm tối xong thì ai nấy đều lộ vẻ trầm tư suy nghĩ.

Cả mấy tên tiểu tử Nặc Lý Mạn cũng không còn lòng dạ trêu chọc bạn bè mà chỉ ngồi bên đống lửa suy tư.

Cũng là vì hôm nay Dương Chính đã khiến cho cả bọn chấn động quá lớn.

Tuy rằng cách nói chiến đấu giống như đạo tặc và thích khách của Dương Chính có chút đại nghịch bất đạo.

Nhưng mà biểu hiện ngày hôm nay của Dương Chính lại khiến cho bọn chúng hiểu rõ thêm một khía cạnh khác của Luyện kim sư, khiến chúng hiểu ra luyện kim sư có thể cường đại đến vậy, chỉ cần giơ tay là có thể đánh một cao cấp pháp sư tơi bời.

Bất kể Dương Chính dùng phương pháp ti bỉ hạ lưu gì nhưng hắn đã thắng. Đây chính là sự thật không ai tranh cãi.

Ai quy định trong chiến đấu không được sử dụng Sử lai mỗ dược tề, không được dùng Lạt tiêu phấn, không được dùng Cường lực giao. Mấy thứ đó bình thường bọn chúng chơi đùa cũng rất thường dùng, chỉ là không ai nghĩ đến vận dụng chúng trong chiến đấu.

Hơn nữa, mấy thứ này còn nhẹ, nếu như đổi lại là dược tề do trung cấp luyện kim sư hay cao cấp luyện kim sư chế luyện thì Mã Đế còn bị đánh bại sớm hơn.

Bình thường, trong đội ngũ trừ Nặc Lý Mạn thì ai cũng đều cho là Mã Đế có thực lực cường đại nhất, không có ai dám khiêu chiến với y. Mã Đế thậm chí còn là thần tượng của nhiều học sinh luyện kim hệ, hiện tại thần tượng lại bị một trù sư dễ dàng đánh ngã khiến cho bọn họ cảm thấy rất là hoang đường.

Rốt cục chiến đấu chính là gì?

Nghi vấn này cũng xuất hiện trong lòng Khải Sắt Lâm.

Nàng đi tới chỗ Dương Chính nằm dưới gốc cây, gương mặt góc cạnh phân minh của hắn lộ rõ dưới ánh trăng, tuy không điển trai nhưng rất dễ nhìn, lại thêm hắn mỗi lời nói, mỗi hành động đều sung mãn phong vị nam nhân. Kiên cường, nhanh nhạy, sâu sắc, thâm trầm, tĩnh như xử nữ không ra khỏi cửa, động như ngọc thố trên đường dài.

Khải Sắt Lâm chưa từng gặp qua nam nhân giống vậy.

Nam nhân ở Nam đại lục vì đa số đều tu luyện ma pháp, bình thường căn bản ít khi vận động cho nên khiến cho họ có thiên hướng âm nhu. Hoàn cảnh như vậy diễn ra nhiều năm cho nên thẩm mỹ quan của người dân nơi đây cũng có xu hướng âm nhu, rất nhiều nam nhân hành động khá giống với nữ nhân, lời ăn tiếng nói cũng mang khí vị mềm yếu, làm việc cũng chậm rãi ung dung.

Còn như Tạp Mông thì lại là một nam nhân cực đoan, hào phóng đến mức thô lỗ.

Dương Chính không giống thế, hắn bình thường nói không nhiều, cũng không cố tỏ ra hào phóng nhưng mọi việc hắn làm đều rất lẹ làng thoải mái.

Hắn cười không nhiều, thậm chí còn có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, nhớ tới dáng vẻ lạnh lẽo vô tình trong đầm lầy của hắn, Khải Sắt Lâm vẫn còn giận dữ, nhưng chỉ cần hắn cười thì cả thế giới giống như trở nên ấm áp, lại thêm thỉnh thoảng hắn lộ ra vẻ tế nhị không muốn làm phiền người khác, có hắn ở bên Khải Sắt Lâm cảm thấy rất an toàn.

Hiện tại nhìn hắn đang say ngủ, thuần phác giống như một đứa trẻ.

Phảng phất như hắn không có quan hệ gì với thế giới này.

Khải Sắt Lâm nhịn không được muốn vỗ nhẹ vào mặt hắn:"Tên khốn đáng ghét, bây giờ mà đã đi ngủ."

Bất quá nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Khải Sắt Lâm vẫn mang một tấm chăn đến, cẩn thận đắp lên người Dương Chính.

Sau đó nàng ngồi bên hắn, yên lặng dựa vào gốc cây.

Vì ban ngày quá mệt mỏi nên khắp doanh trại đều vang lên tiếng thở đều đều của bọn học sinh đang say ngủ.

Khải Sắt Lâm chỉ muốn ngồi nghỉ một lát nhưng nàng nhắm mắt lại ngủ lúc nào không hay.

Nàng cũng quá sức mệt mỏi, lại thêm ít ngủ nên đã ngủ quên, bất quá khi nàng cảm giác có động tĩnh khe khẽ thì liền mở mắt ra quan sát.

Bốn bề vẫn còn tối đen.

Trên người nàng còn đắp một cái chăn, chính là cái chăn đêm qua nàng đắp cho Dương Chính. Nhìn thấy bên cạnh không có ai, nàng khẽ nhỏm người dậy quan sát, chỉ thấy một bóng người đang làm gì gần đó.

Khải Sắt Lâm tiến tới chỗ hắn.

Lúc nàng còn cách hắn chừng hơn 10 mét, người kia quay đầu, cười với vẻ xin lỗi:"Xin lỗi đã làm cô thức giấc."

Khải Sắt Lâm lắc đầu, tiếp tục lại gần, phát hiện hắn đang dùng đao cắt từng khối thịt ra.

"Cô đi ngủ tiếp đi, thời gian còn sớm mà." Dương Chính nhìn thấy sắc mặt Khải Sắt Lâm vẫn còn nét ngái ngủ.

"Ngủ không được, ngươi làm gì mà dậy sớm vậy?" Bây giờ còn chưa tới bình minh, xung quanh trời vẫn tối đen.

Dương Chính không dừng tay, tiếp tục chặt thịt, thuận miệng nói:"Thói quen thôi, lúc trước ở trong quân ... À..." Hắn đột nhiên phát giác mình nói hớ, vội vàng dừng lại, lắc đầu không nói gì nữa.

Khải Sắt Lâm lại chú ý đến lời nói vô tình lộ ra của Dương Chính, thần sắc lộ vẻ hứng thú:"Thì ra ngươi đã từng tòng quân."

Dương Chính nhẹ giọng à một tiếng, không nói gì thêm.

"Thảo nào thoạt nhìn ngươi không giống người bình thường." Khải Sắt Lâm chợt phát hiện Dương Chính có vẻ không vui, nàng hạ giọng nói:"Xin lỗi, tiểu ba ba, ta không nên hỏi nhiều."

Có lẽ vì chưa tỉnh hẳn nên Khải Sắt Lâm rõ ràng là rất ôn nhu.

Dương Chính cười cười xoa đầu nàng:"Không có gì, chỉ là việc xảy ra đã quá lâu cho nên ta không muốn nhắc tới, muốn ăn thịt không?"

Tay kia của Dương Chính lấy ra một miếng thịt nướng đã chín tới.

Cảm giác được động tác ôn nhu của Dương Chính, vành mắt Khải Sắt Lâm cũng đỏ lên, nàng ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng nói:"Tiểu ba ba, ngươi đút cho ta ăn đi."

Sao lại tiểu ba ba gì ở đây? Dương Chính có chút ngạc nhiên, vốn đang định nói gì đó nhưng nhìn thấy Khải Sắt Lâm vành mắt đỏ hoe, nhớ tới năm xưa hắn đã từng bi thương như vậy, lòng dạ mềm nhũn, lấy miếng thịt đút cho Khải Sắt Lâm ăn.

Khải Sắt Lâm vừa ăn vừa tựa đầu vào cánh tay Dương Chính.

Qua một lúc, Dương Chính cảm thấy cánh tay ướt nhòe, lo lắng hỏi:"Cô sao thế? Đừng khóc!"

"Ta vui quá, ngươi đừng để ý."

Vui? Nữ nhân đúng là phiền phức, Dương Chính nghĩ không thông, cũng không muốn nghĩ nữa.

Một lát sau, Dương Chính vờ ho:"Khải Sắt Lâm, ta phải nấu ăn, lát nữa trời sáng bọn học sinh sắp dậy rồi."

A, Khải Sắt Lâm lau nước mắt vào y phục của Dương Chính, ngẩng đầu nhìn hắn. Vành mắt nàng còn đỏ hoe nhưng thanh âm lại thập phần hưng phấn:"Tiểu ba ba, ngươi dạy ta nấu ăn được không?"

"Được, bất quá... Khải Sắt Lâm, cô đừng gọi ta là tiểu ba ba nữa... Nếu để người khác nghe thấy thì..."

"......."

"Được, được rồi, đừng khóc, cô thích gọi sao thì gọi."

"Đa tạ, tiểu ba ba,"

........

"Dậy ăn sáng, mọi người ăn sáng thôi, mấy tên heo lười mau thức dậy ăn sáng." Khải Sắt Lâm cầm một cái nồi lớn, đi qua đi lại doanh trại, đá chỗ này mấy cái, chỗ kia mấy cái, khiến cho toàn bộ học sinh đều thức giấc.

Bọn học sinh ngáp dài, từng người bò dậy, nhìn thấy thần thái vui vẻ của Khải Sắt Lâm thảy đều ngơ ngẩn.

Chúng nhỏ giọng lầm bầm:"Kỳ quái, lão sư hôm nay sao lại vui vẻ đến thế."

"Mã Đế, hôm qua ngươi vất vả nhất, lão sư thưởng cho ngươi một tô Phỉ thúy bạch ngọc canh."

"Đa tạ lão sư."

"A, lão sư, ta cũng muốn ăn."

"Ta nữa."

"Được, được rồi, mọi người đều có, đừng gấp, ở đây còn cả một nồi lớn, bảo đảm cho các ngươi ăn no thì thôi." Khải Sắt Lâm vừa nói vừa chia canh cho mọi

người.

Bọn học sinh mỗi người đều được chia cho một tô canh nóng hổi.

Chỉ có mình Dương Chính đứng dưới tàng cây cười cười nhìn chúng.

Có học sinh đói quá, nuốt luôn cả ngụm canh nóng vào bụng...

"Á, cái gì vậy?"

"Khụ khụ, là độc dược sao?"

"Lão sư, Ái Đức Hoa hôm nay nấu cái gì vậy?"

"Bụng ta đau quá, a, chắc chết mất... Lâm Đạt mục sư, mau qua cứu ta..."

Tiếng ồn vang lên như ong vỡ tổ, Khải Sắt Lâm sắc mặt trầm xuống, cuối cùng nàng ta ném nồi canh xuống đất quát lớn:"Hỗn đản, bữa sáng hôm nay là do lão sư nấu, ta vất vả thức dậy lúc trời chưa sáng nấu cho các ngươi ăn, các ngươi báo đáp cho ta như vậy sao? Tất cả uống hết canh cho ta, không uống hết thì đừng hòng tốt nghiệp."

Mọi học sinh dáng vẻ đều giống như cha mẹ mới chết, Dương Chính cười cười, đi ra sau gốc cây tránh mặt, các vị yên nghỉ nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.