Ma Thần Tướng Quân

Chương 2: Q.7 - Chương 2: Phong sào đảo chiến ký.




"Chuyện gì?" Dương Chính thấy La Tố loạng choạng suýt ngã, mũi miệng đều phun máu, tựa hồ như tinh lực hao tận.

Không cần La Tố trả lời, sau khi bọn Vô tâm giả từ trong bóng tối xuất hiện, hắc giáp trùng đột nhiên càng lúc càng xuất hiện nhiều. Có mấy Vô tâm giả đang còn ở lưng chừng không trung đã bị mấy đạo hắc ảnh quấn lấy, tốc độ xuất thủ quá nhanh không xem rõ được, Vô tâm giả bị cắt ra thành mấy mảnh giữa không trung.

Mỗi lần một tên Vô tâm giả ngã xuống thì sắc mặt của La Tố càng thêm khó coi, thân hình càng thêm run rẩy.

Đương nhiên đó không phải là Vô tâm giả bị hủy diệt, sau khi bọn chúng bị nổ tung thì nhanh chóng biến thành một bầy hắc giáp trùng dày đặc.

Ngày trước Dương Chính đã bị một chiêu này đánh cho tơi tả.

Nhưng rõ ràng Dương Chính tịnh không biết chuyển hoán giữa Vô tâm giả sang Hắc giáp trùng chính là vu thuật bậc cao, ngày đó nếu không phải do hắn ép La Tố đến mức không còn đường đi thì lão tuyệt đối không xuất ra tuyệt chiêu giữ nhà này. Đặc biệt là Vô tâm giả bị man lực phá hủy, cho dù bọn chúng là bất tử chi thân nhưng lại mang đến thương hại rất lớn cho La Tố.

La Tố chính là đang liều mạng.

Càng lúc càng nhiều Vô tâm giả bị phá hủy, sau đó biến thành Hắc giáp trùng dày đặc cả mặt đất.

Bốn bên trở thành biển hắc giáp trùng.

Bọn giáp trùng đen kịt, xấu xí này ngo ngoe động đậy, phát ra âm thanh rào rào vô cùng khủng bố.

Cả đến bọn binh sĩ bên Dương Chính cũng biến sắc.

Dương Chính cũng kinh hãi, bất quá hắn kinh hãi chính là do địch nhân ẩn tàng trong bóng tối, không có ai hiểu rõ lực lượng của Vô tâm giả hơn hắn, ngày đó hắn nhờ vào tà lực khắc chế mới có thể đánh bại bọn chúng, bây giờ đối phương lại dễ dàng giải quyết bọn Vô tâm giả, hắn không kinh hãi sao được?

Kinh hãi thì kinh hãi, nhưng bầu máu nóng hiếu chiến cũng sôi trào.

Có hứng thú, Dương Chính nhìn chăm chú vào biến dị nhân đang chậm chạp xuất hiện từ trong bóng tối.

Bọn biến dị nhân toàn thân đầy vảy cuối cùng đã tiến lên chiến trường, trong bóng tối không biết còn tiềm phục bao nhiêu quái vật như vậy, từ bốn phương tám hướng chầm chậm bò ra, thực sự là bò ra. Bọn chúng tứ chi chạm đất, bàn tay bàn chân chạm đất đều phát ra tiết tấu nhịp nhàng.

Mặt biển phía sau nổi lên khá nhiều cái đầu, cặp mắt màu xám xoay chuyển, đầy vẻ hung tàn nhìn thẳng vào những người lên đảo.

"Tướng quân, bọn ta bị bao vây rồi." Huyết Lang nhìn quanh một vòng, thanh âm rốt cục cũng có chút run run, hắn không sợ chết, không sợ liều mạng với người ta, nhưng mà đối phương lại là một bầy quái vật.

"Ngươi sợ?" Dương Chính bình thản nói.

Huyết Lang nghe vậy run lên, liếm nước mưa trên môi, răng cắn môi cơ hồ bật máu:"Ta không sợ."

Dương Chính khẽ ngẩng đầu lên, gió mạnh ùa tới, nước mưa rơi đầy mặt, hắn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi:"Đêm đen gió mạnh chính là đêm giết người."

Hắc giáp trùng xông tới cắn xé bọn biến dị nhân đầu tiên.

Khoảnh khắc, đêm đen vang lên tiếng ma sát và tiếng gãy vụn của kim thiết.

Từng tên biến dị nhân bị Hắc giáp trùng vây quanh người thành một hình cầu lăn lộn trên mặt đất.

Chúng quấn lấy chỉ vài giây.

Mấy khối hình cầu đó lại xông lên, Hắc giáp trùng rơi xuống lả tả, thể hình bọn biến dị nhân hiện rõ ra, chúng xông tới trước mặt bọn Dương Chính rất nhanh.

Tiếng thét đau đớn không ngừng vang lên.

Hiển nhiên, Hắc giáp trùng không hề cắn nát được vảy của biến dị nhân, chúng vung ngư xoa cực lớn đâm tới Dương Chính.

Tới hay lắm.

Một đao Dương Chính đã súc thế đợi sẵn từ lâu chém xuống xuống.

Một đao rất đơn giản nhưng lại đạt đến mức cực hạn của tốc độ và lực lượng của nhân loại.

Không có đấu khí, chỉ có lực chém cường liệt và tốc độ cực hạn mà thôi.

Chính là nhờ vào kết cấu phân tử đặc thù của thứ kim loại siêu việt như Hắc huyền tinh.

Liệp huyết đao như chém xuống bùn, lúc đầu còn ngập ngừng đôi chút, sau đó quán tính càng lúc càng mạnh, Dương Chính càng lúc càng chém thoải mái, người nào chậm chạp một chút còn chưa nhìn rõ hắn xuất thủ thế nào thì kết quả đã hiện ra.

Hắc giáp trùng không thể cắn phá được vảy của biến dị nhân, bị dồn sang bên phải thành hai chỗ, nơi vết cắn trơn láng như kính.

Hai đoạn thi hài còn bay trên không trung, Hắc giáp trùng đang vây quanh người bắt đầu điên cuồng từ khe hở cắn nuốt vào, sau một thời gian nghe tiếng động rào rào như tằm ăn lá dâu, đến lúc biến dị nhân rơi xuống đất thì máu thịt đã bị ăn sạch, chỉ còn lại xương cốt màu trắng hếu và vảy cá không thể cắn được.

Loại chiến trường này tuyệt không dễ nhìn.

Đối mặt với hạ trường đáng sợ của địch nhân, binh sĩ sau lưng cũng sởn gai ốc, trong bụng nôn nao, mấy tên binh sĩ đứng gần La Tố không tự chủ được lui lại mấy bước.

Vô luận là Hắc pháp sư hay là Á lộ đức tăng lữ.

Họ đều là người thần bí nhất, đáng sợ nhất trên thế gian này, bọn họ quay lưng với tín ngưỡng Quang minh, ánh sáng, họ cằn cỗi, yêu thích sống trong hắc ám và tử vong. Bất kể là ai có tín niệm đạo đức đối với họ mà nói thì ý nghĩa của sinh mệnh là nằm trong việc nghiên cứu ảo thuật đến mức tận cùng.

Nhưng bây giờ, còn có địch nhân nguy hiểm hơn nữa.

Binh sĩ vội co cụm vào trong, lưng tựa lưng, giơ thuẫn bài lên, khẩn trương chờ đợt tấn công kịch liệt tiếp theo.

Biến dị nhân bị Hắc giáp trùng vây khốn xông bừa lên, không chút khiếp sợ đao kiếm của binh sĩ, va chạm kịch liệt một lúc thì bọn binh sĩ hổ khẩu rướm máu, thuẫn bài chế bằng tinh thiết cũng bị lõm vào, còn có mấy binh sĩ bị gãy xương cổ tay.

Có thể phá được vảy của bọn biến dị nhân chỉ có mình Dương Chính.

Hắn huy vũ Liệp huyết đao, chém trái chặt phải, thực sự chỉ muốn phá ra một vết thương hở, sau đó bọn hắc giáp trùng sẽ tiến vào trong vết thương đó ăn sạch máu thịt của bon biến dị nhân.

Đây thực sự là một trận chiến đấu vô cùng thảm liệt.

Binh sĩ của Dương Chính dẫn tới chỉ có thể phòng ngự bị động.

Chỉ có thể giương mắt ngó bọn biến dị nhân đông như châu chấu xông tới tấn công.

Ngư xoa cực lớn xuyên thấu thiết thuẫn cũng xuyên luôn sinh mệnh của một binh sĩ thì càng thêm nhiều binh sĩ xông lên trám chỗ hở đó.

Hai bên đều đang liều mạng.

Vì đều không có đường lui.

Bên người Dương Chính có mấy chục thi hài của biến dị nhân nhưng hắn cũng chẳng dễ chịu gì.

Bọn biến dị nhân này sức mạnh vô cùng, động tác nhanh lẹ hơn xa Vô tâm giả, Liệp huyết tuy có thể phá được lớp vảy nhưng thường lại khiến cho Dương Chính lâm vào thế bị động vô cùng, vì nếu chém nhẹ thì bọn biến dị nhân có sức sống mạnh như con gián căn bản giống như vô sự, Dương Chính đã tận mắt nhìn thấy biến dị nhân bị hắc giáp trùng ăn hết hơn nửa máu thịt mà vẫn còn chém giết, hơn nữa lại càng thêm điên cuồng.

Mỗi một lần giao phong cùng ngư xoa Dương Chính đều cảm thấy ê ẩm.

Vũ khí nhẹ đối chiến với ngư xoa nặng ít nhất 50 cân, to như cánh tay tịnh không chiếm được ưu thế.

Không lâu sau, trên người hắn máu me đầm đìa.

Tay trái bị ngư xoa đâm xuyên, vết thương to cỡ quả trứng gà máu tuôn như suối.

Năng lực tự lành của hắn có thể khiến vết thương nhanh chóng cầm máu nhưng đến lúc va chạm thì vết thương lại vỡ ra. Đây là hành hạ vô cùng đau khổ, mỗi lần va chạm đều làm cho vết thương vừa lành trở nên đau nhói.

Thống khổ thì hắn có thể chịu đựng được nhưng hắn lại không thể chịu đựng được rằng không có hy vọng chiến đấu.

Thủ hạ của hắn từng người ngã xuống, một mình hắn có chém giết nhanh hơn nữa cũng không bằng đối phương hàng trăm người chém giết.

Phải liều thôi!

Không chỉ mình hắn cảm thấy thế, La Tố và hơn hai trăm binh sĩ cũng đều cảm thấy tình trạng nguy hiểm này.

Bọn họ không thể lui được.

La Tố né ra một chỗ trống, móc một dược bình trong ngực áo ra dốc vào miệng uống một hơi hết nửa bình, nhiệt khí liền sôi trào trong khắp tứ chi bách huyệt của lão.

Thân là Ngân trượng tăng lữ, La Tố khẳng định có đồ chơi để dành.

Loại dược hoàn trân quý này bình thường dù lão có trọng thương cũng không dám nuốt hơn một viên, nhưng giờ đây thì uống cả nắm.

Đau đớn trong đầu liền giảm bớt, khí lưu ấm áp hội tụ vào trước trán, vu lực trong người La Tố cơ hồ muốn bành trướng ra ngoài, dược lực hung mãnh khiến cho lực lượng của lão nhanh chóng đột phá đến cực hạn. Lão nắm lấy quyền trượng có quấn đầy kim ti.

Ma văn màu bạc phát xuất ánh sáng vàng nhạt.

Đây chính là tiêu chí của Á lộ đức tăng lữ bậc cao nhất, Kim trượng tăng lữ, ma văn kim hóa.

"Áp tát lộ, qua ni sắc ba oanh..."

Ma chú trầm trầm chậm rãi, từng âm tiết một vang lên, mỗi lần lão niệm một âm tiết thì không khí xung quanh lại thêm trầm trọng một phần.

Khí lưu chậm chạp không ngừng ngưng tụ, mây đen dày đặc trên không như bị một lực lượng nào đó hấp dẫn, tiếng sấm cũng ngừng, mưa to gió lớn trong không gian này phảng phất như đều biến mất. Không phải là chân chính biến mất mà là một áp lực bất ngờ ập đến khiến cho người ta thần kinh như bị đè nén.

Một áp lực vô danh từ hư không kéo đến.

Mưa gió bão bùng trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Hắc giáp trùng càng thêm hưng phấn, bọn chúng vỗ cánh càng thêm mạnh mẽ, tiếng đập cánh ông ông vang lên giống như nước biển sôi trào.

Lần đầu tiên biến dị nhân khí thế bị rơi xuống hạ phong.

Đều là tín đồ trung thành của lực lượng đen tối, tiên tri Cổ Phí Tư lúc này cảm thụ được khiêu chiến của đối thủ cùng cấp bậc.

Ánh mắt màu xanh lục đột nhiên nóng bỏng.

"Kim trượng tăng lữ, đáng chết, đã hai trăm năm chưa có Kim trượng tăng lữ xuất hiện."

Thanh âm nguyên bổn trầm ổn và ngạo mạn lúc này đã trở nên gầm gừ, rõ ràng tiên tri đang giận dữ và bất an.

Rõ ràng vừa là một tăng lữ bình thường, vì sao trong chớp mắt đã biến thành Kim trượng tăng lữ.

Kim trượng và Ngân trượng tuyệt đối không thể hình dung như là chỉ cách nhau một bậc được. Điểm này cũng giống như Bát phẩm kiếm sĩ và Cửu phẩm kiếm thánh. Từ "sĩ" và từ "thánh" chính là đại biểu cho một quá trình từ lượng sang chất.

Cả thế giới có bao nhiêu Bát phẩm kiếm sĩ? Không tới một vạn thì cũng mấy ngàn, nhưng đến được cánh cửa của chữ "Thánh" thì bất quá chừng vài chục người.

Cổ Phí Tư có thể ung dung đối phó với mười tên Ngân trượng tăng lữ nhưng không dám khinh thường khi đối mặt với một Kim trượng tăng lữ.

Cho dù lão đã đứng vào hàng ngũ Đại thuật sĩ nhưng đối mặt với Kim trượng tăng lữ chưa từng xuất hiện trong hai trăm năm nay thì Cổ Phí Tư cũng không dám nắm chắc.

Lão gầm lên:"Thượng giáo, Chương Du thượng giáo!"

Sau một lúc, Chương Du đầy vẻ bất mãn từ huyệt động gần đó đi ra.

Y chỉnh lại y phục còn chưa cài nút, bất kỳ ai bị quấy rầy "hảo sự" thì lòng dạ chẳng thể nào tốt đẹp cho được. Vì vậy nên lúc gặp tiên tri, Chương Du thượng giáo ngữ khí đầy vẻ bực dọc:"Cổ Phí Tư đại nhân, ta đang dạy dỗ nữ nhân, ngài há không biết là không nên quấy rầy sao?"

Cổ Phí Tư gõ mạnh pháp trượng vào đầu Chương Du thét mắng:"Câm miệng, tình huống có biến hóa."

Chương Du bị gõ một cái vào đầu, ánh mắt liền lóe lên một tia hung tàn, nhưng y cuối cùng vẫn nhẫn nhịn được, trầm giọng nói:"Biến hóa gì?"

Cổ Phí Tư thuật lại sơ lược một hồi.

Gương mặt xấu xí của Chương Du không lộ vẻ gì, chỉ có xúc tu là vũ động càng lúc càng nhanh.

Y không biết nhiều về tăng lữ, bất quá Cổ Phí Tư trước giờ rất ngạo mạn mà trở nên cẩn thận như vậy thì y không dám coi thường. Chương Du vội lấy Viễn vọng kính ra quan sát bến tàu nói:"Dị hóa nguyên dịch đã phát huy tác dụng, bọn hài tử đó vừa rồi đã giết sạch trên vạn thủy đạo cũng không tới nửa thời thần, lẽ nào đối phó không nổi với một tên tăng lữ sao?"

Cổ Phí Tư khinh miệt hừ lạnh một tiếng:"Trên vạn thủy đạo đó chỉ là cái rắm, một bọn ô hợp, cuối cùng thì hoặc là bị đánh giết hoặc là chết ngộp, hơn nữa Dị hóa nguyên dịch thực sự chỉ phát huy được có mấy thành, rốt cục có thành công hay không còn phải chờ khảo nghiệm, lần này chẳng qua chỉ là lần thí nghiệm đầu tiên mà thôi."

Chương Du không lên tiếng, y dùng viễn vọng kính quan sát tình huống ở bến tàu.

La Tố âm trầm nhìn xung quanh.

Theo sự biến hóa của chú ngữ, Hắc giáp trùng trên người nổi lên một đạo ánh sáng, bọn chúng bắt đầu hội tụ lại.

Không lâu sau, từng bóng đen lại xuất hiện trước mặt mọi người.

Vô tâm giả nếu như chỉ có chút thực lực đó thì đâu phải là đại biểu cho Hắc vu thuật bậc cao nhất.

Lúc La Tố nhờ vào dược hoàn miễn cưỡng đột phá cực hạn thì Vô tâm giả liền có biến hóa, bọn chúng thân hình trở nên to lớn bằng cỡ hai người cộng lại, trên người nếu không lõa thể thì vải quần áo cũng rách nát, hơn nữa trên người còn có một tầng giáp trụ đen kịt bền chắc.

Giáp trụ phân bố ở những điểm trọng yếu trên người Vô tâm giả, sống lưng, vai, đầu gối, bàn tay, giáp trụ đều nổi lên nhiều gai nhọn hung ác vô cùng.

Tròng mắt màu vàng xám đã bị tròng trắng che lấp.

Chớp mắt, bọn Vô tâm giả tròng mắt trở nên trắng dã, cũng biến thành chiến sĩ cường đại vô cùng.

Dương Chánh thở mạnh, hắn nhìn La Tố ở cách đó không xa, trong lòng cuộn trào bao ý nghĩ, lão già này quả nhiên hậu chước rất nhiều.

Sau khi thét lớn mấy tiếng, bọn Biến dị nhân xông tới Vô tâm chiến sĩ.

Tốc độ của chúng rất nhanh nhưng Vô tâm chiến sĩ chỉ dùng một quyền đã đánh nát đầu một tên biến dị nhân đang xông lên.

Giống như trái dưa hấu, một quyền này đánh vào não tương màu trắng màu đỏ đều trào ra.

Hai thanh ngư xoa đâm vào thân thể Vô tâm giả, bất quá lần này ngư xoa chỉ để lại mấy cái lỗ nhỏ trên giáp trụ. Vô tâm giả chụp lấy hai tên biến dị nhân, đập đầu chúng vào nhau...

Trận chiến cuối cùng đã bắt đầu nghiêng về phía bọn Dương Chánh.

Số lượng Vô tâm giả không nhiều, chỉ chừng mấy chục tên nhưng lại ngăn trở công kích của bọn biến dị nhân rất vững vàng.

Còn hơn trăm tên thân vệ của Dương Chánh không dám khinh suất.

Dương Chánh tổ chức cho bọn chúng sử dụng Thần tý cung.

Vũ khí thông thường không thể phá được lớp vảy trên người biến dị nhân, nhờ có Vô tâm giả ngăn trở, kéo dãn cự ly với bọn biến dị nhân nên binh sĩ mới có thể dùng loại vũ khí đặc thù siêu mạnh này.

Đợt công kích vừa rồi khiến cho bọn thân vệ còn đang đuối sức, hai ba người hợp lại mới có thể sử dụng một cánh cung.

Dây cung rung lên, một mũi tên dài hai xích to như ngón tay cái rít gió bay ra, máu tưới tức thì tung tóe.

"Thành công rồi!" Bọn binh sĩ vui mừng muốn phát điên.

Bọn họ cuối cùng cũng đã có thủ đoạn đối phó với biến dị nhân. Vừa rồi bị chúng áp đảo khiến cho phải bó tay, chỉ có thể mở to mắt nhìn đồng đội chết trước mắt mình, giờ đây mọi nỗi thống khổ bực tức đều phát tiết ra hết.

Dây cung nhanh chóng rung động, nhất thời tiếng mũi tên rít gió vang lên mãnh liệt trên không.

Tầm sát thương hiệu quả của Vô tâm giả cộng với mức áp chế của cung tiễn càng lúc càng áp đảo biến dị nhân.

Số lượng biến dị nhân trên bến tàu càng lúc càng ít ỏi.

Lúc này sâu trong Phong sào đảo, tiếng kèn lệnh vang lên.

Bọn biến dị nhân đang rơi vào thế hạ phong nhanh chóng rút lui.

La Tố không hề để cho Vô tâm giả đuổi theo, đến lúc biến dị nhân đều đã biến mất, lão thổ ra một ngụm máu tươi.

"La Tố, ngươi sao rồi?" Dương Chánh nhanh chóng đi tới đỡ lão ta dậy. Hắn biết rất rõ, không có La Tố, hôm nay trận này không thể đánh, trừ việc hục hặc với nhau ra thì lần này là lần đầu tiên Dương Chánh cảm kích La Tố.

La Tố né khỏi cánh tay hắn, ngẩng cao đầu, sắc mặt lão trắng bệch, thanh âm còn run rẩy nói:"Không sao!"

"Ngươi cần nghỉ ngơi một chút!"

"Ta đã nói là không sao!" La Tố cười lạnh:"Nhân lúc dược lực của ta còn chưa hết tác dụng, nhanh đi tìm bọn nữ nhân kia!"

Dương Chánh nhìn La Tố một lúc, chầm chậm gật đầu.

Trí nhớ của Dương Chánh rất tốt, đặc biệt sao khi Ba Bỉ dung nhập vào thân thể thì cơ hồ đã có bản lĩnh qua mắt không quên.

Địa hình của Phong sào đảo rất phức tạp nhưng lần trước hắn cơ hồ đã đi khắp đảo, loại hoạt động điều nghiên địa hình này chính là tập quán cũ của hắn ngày trước lúc học trinh sát, giờ đây rõ ràng đã có tác dụng rất lớn.

Men theo lộ tuyến còn nhớ được, Dương Chánh dẫn thủ hạ đi sâu vào trong Phong sào đảo.

"Bọn chúng muốn lên đây." Chương Du bỏ viễn vọng kính xuống, chầm chậm thở ra một hơi, ánh mắt lóe lên, không biết là hưng phấn hay sợ hãi, hoặc là cả hai cảm giác.

Cổ Phí Tư trầm mặc hồi lâu, rồi nói xa xăm:"Đi kéo hai người còn sống ra."

Nửa thời thần sau.

Bọn người Dương Chánh cẩn thận đi mãi, cuối cùng đã tới trung tâm của Phong sào đảo, men theo một con đường quanh co đi tới một bình đài. Xung quanh bình đài đều là đá vụn vỡ ngổn ngang, bột đá phác thành một ngôi saon chữ thập khổng lồ trên mặt đất, dung nham nóng bỏng đang dần dần chảy xuống lòng đất.

Mặt đất bốc hơi nước nóng bỏng màu xanh đen.

Cũng tại đây, Dương Chánh cũng đã vô cùng phẫn nộ.

Hắn nhìn thấy hai thi thể nữ nhân đang bị cắn xé nát nhừ còn dư lại ở trung tâm ngôi sao chữ thập.

Từ y phục rải rác khắp nơi thì có thể nhìn ra đây chính là người của Thiết nương tử quân.

Cắn xé thi thể chính là hai con Địa ngục tam đầu khuyển to lớn như dã ngưu.

Đối với mấy con thú này, Dương Chánh tịnh không hề xa lạ, ngày trước ở trên Bi Thương hoang nguyên, Dương Chánh đã từng nhìn thấy Ác ma thuật sĩ Hạ Lạp Phi triệu hoán loại quái vật này truy sát Vi Đức, hắn cũng từng giao thủ với chúng.

Bất quá, hai con chó trước mặt rõ ràng là khác với Địa ngục khuyển mà hắn từng gặp qua.

Chúng to lớn hơn nhiều, hơn nữa trên mỗi cái đầu đều có một cái sừng đỏ au. Chiếc sừng này khiến cho người ta có cảm giác máu tanh đè ép lên tâm lý mình. Nghe thấy tiếng người, hai con Địa ngục khuyển ngẩng ba cái đầu lên, sáu con mắt đều rực cháy ngọn lửa màu xanh biếc, dịch thể nhớp nháp chảy từ trên người xuống, nhanh chóng ăn mòn mặt đất tạo thành những chiếc lỗ sâu.

La Tố rất hiểu biết về loại thú này, lão nhỏ giọng hô:"Địa ngục ma khuyển."

Dương Chánh không nói một lời dấn bước về phía trước.

Chỉ binh sĩ mới biết là Dương Chánh làm như vậy có nghĩa là hắn đã thực sự nổi giận.

Dương Chánh nổi giận vô cùng đáng sợ, bọn binh sĩ tuy muốn cũng không dám cản trở hắn tiến tới hai con ma khuyển, cho nên dù La Tố thét lớn:"Các ngươi còn không kéo hắn trở lại!" thì bọn chúng cũng chỉ còn biết cười khổ.

Tốc độ của Dương Chánh không ngừng gia tăng.

Thanh đao của hắn chỉ xéo xuống mặt đất, ánh mắt không chút cảm tình, chính là bình thản cực độ.

Địa ngục ma khuyển đang cắn xé thi thể nhìn thấy nam nhân dám đến phá rối chúng thì nhe hàm răng đầy máu ra, trầm giọng tru lên.

Mùi hôi tanh nồng nặc từ miệng chúng phả vào mặt Dương Chánh.

Sáu cái đầu cơ hồ đều lao tới cắn hắn.

Thân vệ phía sau đều kinh hãi la lên, La Tố lập tức phái hai tên Vô tâm giả từ hai bên xông tới.

Chỉ còn Dương Chánh không chút biểu tình gì, hắn vung đao, đâm xuyên vào một cái miệng đang há ra, sau đó cả người dấn về phía trước, hai tay chụp lấy cái đầu chó bẻ mạnh sang trái. Địa ngục khuyển tru lên thảm thiết, thân thể to như dã ngưu dãy dụa liên hồi để lùi lại.

Hai chân của Dương Chánh đã cắm sâu vào đất hơn nửa xích đủ thấy sức mạnh của một người một thú đến mức nào.

Con địa ngục khuyển kia cắn vào khoảng không, chính là đang bị hai Vô tâm giả giữ lấy.

Cơ bắp toàn thân Dương Chánh nổi cuồn cuộn, cơ hồ muốn phá rách áo, sắc mặt đỏ như máu, hàm răng cắn chặt cơ hồ muốn vỡ, nhưng không hề buông, hắn đâm thẳng Liệp huyết đao vào trong cổ họng của Địa ngục khuyển.

Địa ngục khuyển giãy giụa kịch liệt, Dương Chánh gầm lên một tiếng vốn đã ức chế từ lâu.

Ầm một tiếng.

Bọn binh sĩ khóe mắt cơ hồ rách ra, Dương Chánh đã quật con quái vật đó ngã lăn ra đất.

Không còn chút phong độ khí chất nào, hắn y như là lưu manh đánh lộn, cả người đè đầu Đại ngục khuyển xuống.

La Tố há miệng, thầm lau mồ hôi lạnh... Tên khốn này, đúng là u mê, lão vội la lên:"Bẻ cái sừng của nó xuống."

Dương Chánh nghe tiếng cũng không nói gì, chụp lấy chiếc sừng bẻ thành hai đoạn, con ma khuyển đau đớn rống lên, ngay cả hai cái đầu đang ngoạm chặt vào vai Dương Chánh cũng nhả ra. Dương Chánh đã làm thì chơi cho tới bến, hắn nắm lấy một cái đầu khác, thành thạo bẻ tiếp cái sừng xuống, sau khi đã bẻ gãy ba cái sừng, con Địa ngục khuyển mới rồi còn uy phong lẫm liệt đã hoàn toàn ngã gục xuống dưới đất.

Dương Chánh tiện tay ném mấy cái sừng xuống đất, rút Liệp huyết đao ra chém sạch ba cái đầu.

Bên này con Địa ngục ma khuyển đã cắn hai Vô tâm giả tơi bời.

Địa ngục khuyển phun ra hỏa cầu màu xanh, dễ dàng thiêu cháy giáp của Vô tâm giả thành một cái lỗ.

Vừa rồi nếu như Dương Chánh không đâm một đao vào cổ họng Địa ngục khuyển, sợ là bây giờ hắn đã chết rồi.

Dương Chánh không tiến lên phía trước mà lùi lại bên cạnh binh sĩ, cầm lấy một cây cung, giương lên nhắm chuẩn. Ba một tiếng, Địa ngục khuyển gào lên bi thiết, chiếc sừng màu đỏ giữa đầu đã bị bắn nát.

La Tố tiếc nuối nhìn con Địa ngục khuyển mất sừng bị hai tên Vô tâm giả giết chết.

Lão vội vàng chạy lên lượm chiếc sừng mà Dương Chánh ném bỏ, loại sừng này chính là tài liệu luyện kim vô cùng trân quý, chỉ có Dương Chánh không biết của mới tùy tiện quăng bỏ như vậy.

Tới lúc này, Dương Chánh mới ngã ngồi xuống đất.

Lửa giận thiêu đốt như vậy, cả hắn cũng không ngờ lại có thể quật Địa ngục khuyển lăn ra đất, khi cơn giận qua đi, cơ thể không còn gì chống chọi, cảm giác kiệt lực khiến hắn khó chịu đến mức muốn ói mửa, thân người đau rát như lửa đốt, nhiều chỗ bị dịch thể ăn mòn của Địa ngục khuyển đã biến thành giống như than củi.

"Tướng quân!"

Nhìn thấy thân vệ tiến tới, Dương Chánh ra dấu biểu thị hắn không sao. Hắn đỡ lấy bình nước thân vệ đưa ra đổ lên chỗ vết thương bị dịch thể ăn mòn, sau đó uống mấy ngụm mới giảm bớt đau đớn.

"Tướng quân, có cần nghỉ một lúc không?"

"Không cần!" Dương Chánh thả lỏng gân cốt, cố tỏ vẻ nhẹ nhàng nói:"Ta giống như là chịu không nổi sao?"

Dương Chánh hiểu rất rõ, nếu như hắn để lộ tư thế không thể chiến thắng trước mặt thủ hạ thì trận đánh ngày hôm nay cũng không cần phải đánh đã biết kết quả. Thiên thời địa lợi đều không nằm bên bọn hắn, đối thủ lại cường đại như vậy, bọn họ chỉ còn có đấu chí không chịu khuất phục mà thôi, hắn cần phải giữ vững hy vọng của thủ hạ.

Đây đều là quân tử đệ từ Đông tuyến theo hắn tới đây, còn có hơn hai trăm gia đình phía sau, Dương Chánh phải có trách nhiệm không để cho họ chia lìa vợ con.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bộ hạ, Dương Chánh đột nhiên vung kiếm giơ lên ngang ngực, sau đó hướng lên trời lớn tiếng nói:"Phấn chấn tinh thần lên, lẽ nào các ngươi đã quên ta là ai sao, quên mất lúc ở Đông tuyến ta đã dạy dỗ các ngươi thế nào sao, quên mất ta đã thiêu chết ba vạn Lang quân thế nào sao? Nói cho ta biết, ta là ai?"

Ta là ai?

Dương Chánh thét lớn, thanh âm như sấm vang chớp giật.

Bọn binh sĩ không hẹn mà cùng nhớ tới ngày trước Dương Chánh ở Đông tuyến tiêu diệt địch nhân, một mình xông vào mười vạn Lang quân, lần dạ tập Lạc Nhĩ Sơn, từng cảnh tượng đều trở lại trong đầu họ. Đây chính là tướng quân của họ, đã cứu vớt mấy vạn bách tính Đông tuyến, là người tướng quân mà họ liều chết đi theo.

"Ma thần tướng quân!" Một tiếng thét vang lên

"Uy lâm thiên hạ!" Một tiếng thét khác nối theo.

Giống như là khẩu hiệu đã quên mất từ lâu, đột nhiên vang lên trong lòng mỗi người như tiếng sấm.

Ma thần tướng quân, uy lâm thiên hạ.

Ma thần tướng quân, uy lâm thiên hạ.

Dần dần, tiếng thét ban đầu chỉ rời rạc vài ba người trở nên nhịp nhàng đồng bộ, tất cả binh sĩ đều thành tâm thét lớn tám chữ đó.

Hơn một trăm binh sĩ giơ cao thuẫn và đao, chỉnh tề thét lớn. Tiếng thét của họ xuyên qua mây gió, giống như sấm giật chớp vang, mây đen cùng gió rít tựa hồ như bị chấn nhiếp, dần dần trở nên yếu ớt.

Người nấp trong bóng tối lại đang run lên vì giận dữ.

Hắn giận dữ vì sự phản kháng của bọn sâu kiến, giận dữ vì khí thế coi chết như về của chúng.

Vì bọn họ tuy mạnh nhưng vĩnh viễn không thể có loại dũng khí, loại tín niệm kiên định như vậy.

Chỉ ý niệm đó thôi đã làm họ ganh tỵ đến phát cuồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.