"Nếu như ngươi dùng thân phận Ma thần tướng quân ra mặt thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể giải quyết,
thanh danh vinh diệu của ngươi đủ để chi phối bất kỳ chi quân đội nào."
Thụy Thu mong chờ nhìn Dương Chính.
Tây Nam quân lúc này cũng bị áp lực của dân chúng đè nặng, từ lúc tên
tham tướng bị giết, chúng từng bước bị rơi vào kế hoạch của Dương Chính, cho dù chúng có bạo loạn thì Thụy Thu cũng đã chiếm ưu thế dân tâm, lại có chính quyền quốc gia, phản kháng mà không được lòng người thì kết
quả thế nào không nói cũng biết.
Lôi Đặc Lâm cũng hiểu rõ, chỉ còn cách giao quyền cho Thụy Thu mà thôi.
Chỉ là việc tiếp thu quân quyền này cũng khiến Dương Chính đau đầu nhất. Quân Tây Nam phức tạp hơn xa tưởng tượng của Dương Chính. Là một đại
quân hệ cát cứ tám tỉnh Tây Nam suốt mấy chục năm, quân đội và dân chúng sớm đã khắng khít với nhau, các loại quan hệ lợi ích cũng đan xen chằng chịt, khu vực phân chia giữa đại quân hệ và tiểu quân hệ, còn phải trù
tính những chuyện lớn nhỏ, mỗi một thứ đều khiến người ta hôn mê đầu
não.
Nếu như không thể nhanh chóng chỉnh hợp Tây nam quân hệ thì Vệ Nhung quốc không thể nào đi vào quỹ đạo đúng đắn.
Lúc này, Lôi Đặc Lâm đã nhượng quyền được nửa tháng, Dương Chính và Thụy Thu hai người cũng đã nghiên cứu tư liệu do quân Tây Nam đưa tới nửa
tháng.
Ở phương diện khống chế quân đội, Dương Chính rất tâm đắc, vì vậy công
việc của hắn là nhiều nhất, mỗi ngày ngủ không quá hai thời thần, nếu
đổi lại là người khác thì sớm đã ngã gục.
Thụy Thu ngồi trong lòng Dương Chính, khóe mắt còn có thể nhìn thấy gương mặt đường nét phân minh của hắn.
Lúc hắn an tĩnh tuyệt không có chút khinh bạc tà ác nào, gương mặt dù đã dịch dung nhưng vẫn còn những nét cương ngạnh, đặc biệt là hai mắt,
chuyên chú, thâm thúy khiến cho người ta cảm thụ mị lực ẩn trong đó.
Lồng ngực của hắn cũng rất ấm áp, Thụy Thu có thể cảm giác rằng hắn cẩn
thận bảo hộ cho nàng, nàng đưa tay trái nắm tay hắn, cảm giác thoải mái
an toàn vô cùng.
Loại ấm áp này nàng chưa từng được trải qua, nhưng đó chính là khát vọng từ trước đến nay nàng luôn giấu kín.
Tâm tình dần dần bình tĩnh, Thụy Thu cố gắng không nghĩ tới những chuyện đó, chú ý nhìn vào những văn kiện.
Qua nhiều ngày tham khảo, hai người có thể hiểu được bảy tám phần về Tây Nam quân hệ, đề tài nói chuyện cũng chuyển sang việc làm thế nào để sắp xếp biên chế quân Tây Nam.
"Vấn đề lớn nhất của Tây Nam quân chính là họ độc lập quá lâu, họ chỉ
trung thành với Vệ Nhung quốc một cách tương đối, nhưng lại rất trung
thành với bọn quân phiệt như Lôi Đặc Lâm. Một khi Lôi Đặc Lâm trao
quyền, quân quan mới tới khống chế họ khẳng định sẽ gặp chướng ngại rất
lớn."
Thụy Thu nhíu mày, thở dài nói:"Lôi Đặc Lâm thúc thúc đã quyết định liên hợp những đại công khác lại để thanh minh, rút hết tử đệ trong quân đi, hiện tại trong quân Tây Nam đại bộ phận cốt cán đều là tử đệ của bọn
họ. Một khi những người này hoàn toàn thoát ly quân đội, Tây Nam quân
lập tức biến thành một nắm cát rời, ta thật sự không biết phải làm sao,
Lôi Đặc Lâm thúc thúc lần này rất kiên quyết, ta nghĩ ông ta nhất định
biết những chuyện thế này sẽ phát sinh, nhưng lại không biết mở lời nhờ
ông giúp mình trải qua thời kỳ quá độ thế nào."
Dương Chính nói:"Đây cũng là điểm tự tôn cuối cùng của lão, cũng vì lão
không thể nào phát tiết oán khí, Ngải Tát La nói cho cùng cũng là con
trai lão. Hắn chết đi, lão sao không đau lòng cho được, lúc này lão
không chịu đứng ra cũng là lẽ thường."
"Nếu như ngươi dùng thân phận Ma thần tướng quân ra mặt thì bất kỳ
chuyện gì cũng có thể giải quyết, thanh danh vinh diệu của ngươi đủ để
chi phối bất kỳ chi quân đội nào." Thụy Thu mong chờ nhìn Dương Chính.
"Nàng đó, lúc nào cũng không chịu buông tha cho ta!" Dương Chính cười
khổ nói, mấy ngày nay Thụy Thu đã nói câu này với hắn rất nhiều lần,
muốn Ma thần tướng quân hắn lại xuất sơn lần nữa.
Thụy Thu nắm cổ áo hắn kéo mạnh, ai oán nói:"Ngươi lo cái gì, ba năm
trước vì ngươi căn cơ chưa ổn, công lao lại quá lớn, không thể giao cho
địa vị gì mới khiến cho người muốn giết ngươi. Hiện tại không giống thế, ta đã vì ngươi mà kiến tạo một chi hùng sư, trong Vệ Nhung quốc cũng có tử dân tín ngưỡng ngươi, chỉ cần người chịu xuất sơn, cả Vệ Nhung quốc
sẽ đứng sau lưng ngươi. Ngươi sợ gì chứ? Hơn 3 năm trước ngươi có thể
đánh bại Thương Nguyệt quốc 1 lần, hiện tại vẫn có thể đánh bại chúng,
ngươi là chiến thần, một khi có được lực lượng thì có ai ngăn trở được
bước chân của ngươi?"
Thụy Thu ánh mắt đầy vẻ kích động và sùng bái.
Dương Chính bị nàng nhìn đến hổ thẹn, hắn không ngờ hình ảnh của mình lại vĩ đại trong lòng Thụy Thu đến thế.
Nàng ta nói đúng, hắn không cần trốn tránh, Thụy Thu hiện tại đã khống
chế hoàn toàn Vệ Nhung quốc, hắn lại có Đào nguyên, hai thế lực hùng
mạnh sau lưng như thế thì thân phận của Dương Chính xuất hiện trước mặt
người đời có vấn đề gì chứ? Cho dù là Thương Nguyệt quốc cũng không thể
động tới hắn, chỉ là phiền phức duy nhất...
Dương Chính sờ mũi cười khổ:"Ta hình như chưa nói cho nàng biết, việc ta giết Tả Thanh Tử những người từng tham dự Lam Quang hiệp nghị đều có
biết, Mạn Kỳ, Lôi Đặc Lâm, Quy Tàng...."
"Sao?" Thụy Thu trừng mắt nhìn hắn:"Bọn họ làm sao biết?"
"Năm xưa ta một lòng muốn rời đi, cũng không nghĩ tới báo phục gì, vì vậy mới nói rõ tất cả cho họ nghe."
"Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy?" Thụy Thu đứng bật dậy, gương mặt đầy
vẻ giận dữ:"Năm xưa là ngươi cố ý, rõ ràng sớm đã tính chuyện rời đi.
Vậy còn quay lại làm gì?"
Dương Chính đương nhiên không thể nói là hắn muốn Đào nguyên phát triển
hùng mạnh ở Nam đại lục, hội tụ tất cả lực lượng để đối phó với hải tộc
trong tương lai.
Nữ nhân thì cần vỗ về, hắn mặt dày nói:"Đương nhiên ta quay về là vì nhớ tỷ tỷ thôi!"
Thụy Thu đỏ mặt không nói được gì, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:"Quả thật không có biện pháp nào, nếu thân phận ngươi bị tiết lộ, ta cũng không
thể giết hết những người biết chân tướng, bọn họ ai nấy đều là những
nhân vật thanh danh hiển hách."
Dương Chính lòng chợt động, nắm lấy tay nàng:"Kỳ thật cũng không phải là không có biện pháp."
"Ngươi có biện pháp?" Thụy Thu mặt lộ một tia hy vọng.
Dương Chính thấp giọng nói kế hoạch cho nàng nghe.
Thụy Thu nghe xong sắc mặt biến hóa mấy lần, nghi ngờ hỏi:"Làm vậy được sao?"
"Lực lượng của tôn giáo rất vĩ đại, nàng tuyệt không thể xem nhẹ." Dương Chính mỉm cười nhìn Thụy Thu, trầm giọng nói:"Quan trọng nhất là làm
thế nào chế tạo đủ truyền kỳ..."
..........
Đào nguyên và Uy Cổ Lan chính thức đạt thành hiệp nghị, xưởng đóng
thuyền cần thành thiết của Uy Cổ Lan, còn Uy Cổ Lan cần một bộ phận cổ
phần của xưởng đóng thuyền, đồng thời xưởng đóng thuyền còn ưu tiên cung cấp cho Uy Cổ Lan 5 chiếc thiết giáp thuyền.
Điều kiện này đối với hai bên đều có lợi phi thường, không ai nghĩ là có tác động từ phía sau của Dương Chính.
Việc Đào nguyên tồn tại Dương Chính nói hết cho Thụy Thu, hiện tại cơ hồ tất cả những cơ sở tốt nhất trên Vệ Nhung quốc đều có chi nhánh Đào
nguyên, Dương Chính quyết định lấy nơi này làm trọng tâm phát triển của
Đào nguyên.
Có được lợi khí kinh tế, lại được cung cấp nhân lực vật lực, thì có ai dám ngăn cước bộ của Vệ Nhung quốc?
Việc sắp xếp biên chế quân Tây Nam gấp như lửa cháy ngang mày, Lôi Đặc
Lâm lui về ở ẩn, quân quyền lọt vào tay vương thất, tử đệ của các đại
công đều triệt xuất khỏi quân đội, tối đa thì chỉ làm chủ trình chính
nghị ở trong quận tỉnh, làm một phú ông an nhàn. Dân chúng và binh sĩ
dưới quyền đều không biết chân tướng, những quân quan rời đi đều mang
theo những quân quan cấp thấp hơn, chỉ còn lại những binh lính cấp thấp
nhất còn ở lại, ngay cả cấp bậc tiểu đội trưởng cũng ít ỏi hiếm hoi,
quân Tây Nam biến thành hỗn loạn phi thường.
Đối mặt với tình hình này, Thụy Thu đau đầu vô cùng, bọn Lôi Đặc Lâm lại không chịu ra sức.
Do quân tịch hỗn loạn, mỗi ngày đều có số lượng lớn binh sĩ đào ngũ,
doanh trại không có trưởng quan thống lĩnh, gây hấn đánh nhau diễn ra
liên miên.
Thụy Thu đưa hai vạn Ma thần quân đến Tây Nam áp chế cục thế tạm thời.
Vì Ma thần từ các tỉnh Tây Nam bị hủy, Thụy Thu quyết định kiến tạo lại
Ma thần từ trên đỉnh Mã Nhã thần sơn tại biên giới tỉnh Lạc Tháp.
Mã Nhã thần sơn chính là di chỉ của chiến thần Nhật Diệu, trong truyền
thuyết là nơi thái dương mọc lên, sau được tu bổ thành Chiến thần từ,
những tướng lĩnh công lao trác việt bài vị đều được đưa lên đó thờ cúng, lại đắp tượng cho hậu nhân nhang khói, đến nay chỉ có bảy bảy bốn mươi
chín bài vị. Mã Nhã thần sơn được công nhận là thánh sơn, không chỉ
người trong Vệ Nhung quốc triều bái mà còn có nhiều dân chúng các nước
mỗi năm đều đến bái tế các vị anh hùng trong lịch sử.
49 vị tướng này được gọi là chiến thần trong lịch sử, bất kỳ ai cũng
từng là cường giả phong vân, cải biến cục thế của đại lục, gần đây nhất
chính là phụ thân của Thụy Thu, Phi tướng quân Trì Vân.
Với danh tiếng Ma thần tướng quân của Dương Chính, được đưa vào Chiến
thần từ còn bị nhiều người tranh cãi, lần này Thụy Thu lại giương cờ
gióng trống chuẩn bị kiến tạo Ma thần từ trên đỉnh Mã Nhã thần sơn, tức
thì truyền khắp đại lục, dẫn đến vô số lời bàn tán.
Mã Nhã thần sơn tuy ở trong Vệ Nhung quốc nhưng lại là cấm địa để nhân dân các nước triêu bái các vị thánh.
Thụy Thu làm việc này thực sự quá kinh thế hãi tục, cho dù danh tiếng Ma thần tướng quân từ lúc hắn công nhập Thương Nguyệt Tây tuyến, lập ra
Lam Quang hiệp nghị, lưu danh sử sách, danh khí trong nước thật sự không thua gì Trì Vân nhưng hắn rốt cục chưa từng làm tráng cử hợp liên quân
năm nước công đả Thương Nguyệt. Luận địa vị quốc tế thì hắn vẫn còn thua xa Trì Vân, lại thêm mấy năm nay Thương Nguyệt quốc và Lưu Vân quốc đều có tư tâm, một mực cố ý che lấp hào quang của Ma thần tướng quân. Thụy
Thu nếu chỉ xây miếu từ cho Ma thần tướng quân thì còn được, nhưng đưa
vào Chiến thần từ trên Mã Nhã thần sơn thì dân gian sẽ có nhiều ý kiến
phản đối.
Không chỉ dân gian phản đối, quan phương các nước trừ Hạo nhiên liên
minh và Thanh Tư quốc trước nay không để ý việc đời ra thì đều phát ra
tín hàm cảnh báo, nhất là tín hàm của Thương Nguyệt quốc ngôn từ nghiêm
khắc, cương ngạnh, ra ý rằng nếu Vệ Nhung quốc không hủy bỏ việc này thì sẽ hủy bỏ Lam Quang hiệp nghị.
Thanh âm phản đối trong nước không nhiều, trước đây Tây Nam quân hệ
thiêu hủy Ma thần từ vốn đã đuối lý, Lôi Đặc Lâm sau khi gởi tín hàm,
nhận được thái độ kiên quyết của Thụy Thu thì không nói gì nữa. Cái chết của Ngải Tát La đối với lão đả kích rất lớn, Lôi Đặc Lâm đã được chú
định rời khỏi vũ đài lịch sử. Lịch sử sẽ dành cho những người tuổi trẻ
quật khởi.