Ma Thần Tướng Quân

Chương 7: Q.14 - Chương 7: Rời khỏi Tắc nhâm đảo




Lúc này, nếu còn do dự thì thực sự không phải là nam nhân.... Hạ thể của nữ yêu vương giống như một xoáy nước, cơ hồ hút cả thân thể hắn vào trong.

__________________

Lãnh địa của Tắc nhâm nữ yêu đàn hát vui chơi khắp chốn.

Trời là chăn, đất là giường, lãnh địa của Tắc nhâm nữ yêu tuy thô lậu nhưng có nhiều mỹ nữ tuyệt diễm phục thị ở bên thì bất kỳ nam nhân nào cũng có cảm giác như đang ở thiên đường.

Lửa trại cháy bừng bừng, bên trên còn có các vật săn do quân sĩ Đào nguyên săn được, họ còn lấy rượu trên thuyền đội xuống, hoặc ngồi hoặc đứng ngổn ngang khắp núi đá, mỗi tên binh sĩ bên người đều có 1, 2 Tắc nhâm nữ yêu kề cận.

Bọn họ ân cần phục thị cho những vị anh hùng của mình.

Tắc nhâm nữ yêu bản tính yêu mỵ, đối với nam nhân lại rất hiếu kỳ. Bọn binh sĩ Đào nguyên tuy không phải ai cũng anh tuấn bất phàm nhưng không thể phủ nhận rằng chúng rất có khí khái nam nhân, làn da ngăm đen, thân thể cường tráng, hơn nữa nhiệt tình vô hạn, ít nhất cũng thuận mắt hơn bọn dã man nhân rất nhiều.

Vì vậy chúng nữ yêu đều phục thị một cách cam tâm tình nguyện.

Còn như Dương Chính, Vũ Lôi, Lai Qua Lạp Tư thì càng là đối tượng Tắc nhâm nữ yêu nhắm tới.

Bất quá Dương Chính ôm Mật Tuyết Nhi, hơn nữa còn có Tạp Lữ Bố Địch Tư và Tư Cơ Lạp phục thị bên người nên không nữ yêu nào dám lại gần.

Vũ Lôi mang mặt nạ trở lại, khôi phục cá tính phóng đãng, cầm bầu rượu cùng mấy nữ yêu rúc vào góc tối chơi đùa. Nữ yêu tuy không có kinh nghiệm phục vụ nam nhân nhưng ký ức truyền thừa giúp họ nhanh chóng nắm được thủ đoạn khiến người ta vui vẻ.

Nếu như không phải Vũ Lôi sợ ảnh hưởng không tốt, lại sợ hiện giờ không phải lúc chơi đùa thì đã dùng "đao thật thương thật" mà "chiến đấu" rồi.

Đối mặt với cảnh tượng này, Dương Chính thân là nam nhân cũng không còn gì để nói, ăn uống qua loa rồi bế Mật Tuyết Nhi về một sơn động nghỉ ngơi.

Trước khi đi hắn còn dặn dò hai yêu nữ vương cẩn thận, đừng làm nên động tĩnh quá lớn.

Tạp Lữ Bố Địch Tư và Tư Cơ Lạp u oán phi thường gật đầu, Dương Chính nhìn thấy lòng cũng run lên, bất quá còn bận đứa nhỏ bên người thực sự không thể làm được gì, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn dục hỏa đi về ngủ.

Ngày thứ hai...

Dương Chính đi ra khỏi động, liền nhìn thấy binh sĩ và yêu nữ lõa thể nằm ngổn ngang, vai trần chân dài, núi đồi chập chùng lộ ra ngồn ngộn, khung cảnh hương diễm mê ly, trái ngược với chiến tranh tàn khốc vừa rồi.

Tạp Lữ Bố Địch Tư im lặng xuất hiện phía sau hắn, Dương Chính nhíu mày nói:"Ngươi không nên để cho bọn nữ yêu phóng túng như vậy, hôm nay ta dự định sẽ dẫn thủ hạ rời đi."

Tạp Lữ Bố Địch Tư ánh mắt lộ vẻ buồn thương, cố gắng phấn chấn tinh thần nói:"Yên tâm! Bọn họ chỉ truy cầu tình duyên một đêm, hưởng thụ khoái lạc nam nữ, quyết không phiền nhiễu đến thủ hạ của ngươi đâu."

Dương Chính cười khổ nói:"Ta hiện giờ lo rằng thủ hạ của ta có thể thoát khỏi dục vọng hay không, ngươi đã đánh giá quá thấp mỵ lực của Tắc nhâm tộc rồi."

Tạp Lữ Bố Địch Tư u oán:"Cho dù có mỵ lực cỡ nào cũng không làm động lòng người máu lạnh như ngươi."

Câu nói này khiến cho Dương Chính thở gấp, hắn đương nhiên không phải là ngụy quân tử, chỉ là đối với chuyện nam nữ không còn khao khát như tiền thế. Bất quá đối mặt với vưu vật tuyệt mỹ như nữ yêu vương này, nếu như nói không động tâm thì chính là giả dối. Huống gì "yêu đương" với Tắc nhâm nữ yêu không hề có chướng ngại tâm lý gì, bọn ta vốn là chủng tộc đa tình hào phóng. Dương Chính sờ mũi:"Sao ngươi biết là ta không động tâm?"

Tạp Lữ Bố Địch Tư mắt sáng lên, thân thể như con rắn không xương quấn lấy Dương Chính, móng tay dài nhọn như đao bấu chặt vào ngực hắn, cảm giác lạnh lẽo này khiến hắn kích thích vô cùng.

Hơi thở nóng bỏng phập phù bên tai Dương Chính, bàn tay lạnh lẽo lần mò khắp nơi, Dương Chính cảm giác cổ mình ươn ướt, dục hỏa cháy lên bừng bừng, hắn đưa tay thò vào bộ ngực trắng nõn cao vút của Tạp Lữ Bố Địch Tư, thân hình nóng bỏng của nàng ta khẽ run rẩy.

"Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì đó?"

Thanh âm của Tư Cơ Lạp đột nhiên vang lên.

Tạp Lữ Bố Địch Tư giật mình, thò đầu ra nhìn thử, cũng không nói gì, chỉ thè lưỡi làm mặt quỷ, ánh mắt ươn ướt yêu mỵ long lanh.

Tư Cơ Lạp ánh mắt cũng sáng lên, cho dù Dương Chính quay lưng về phía nàng nhưng nàng vẫn tìm đáp án từ thần thái của Tạp Lữ Bố Địch Tư.

"Chủ nhân..." Tư Cơ Lạp rên lên, ôm lấy Dương Chính từ phía sau.

Đêm qua hai nữ yêu vương nhìn thấy tộc nhân quan hệ với quân Đào nguyên đến long trời lở đất, ái ý cuồng dã kích thích bọn họ đến mức dục hỏa thiêu đốt cả người.

Nhưng mà Dương Chính khơi khơi lại đi ngủ.

Hai nữ yêu vương đã nhận Dương Chính là chủ nhân, tự nhiên không thể phát sinh quan hệ với người khác, một đêm vừa rồi thực sự nhịn không nổi, lúc này tình dục bộc phát so với núi lửa còn mạnh hơn.

Dương Chính bị Tạp Lữ Bố Địch Tư và Tư Cơ Lạp bao vây trước sau, cũng đã nhịn hết nổi, bất quá hắn còn chút lý trí, khó khăn nói:"Tìm chỗ khác!"

"Tới huyệt động của bọn ta đi, chỗ đó không có ai tới." Tạp Lữ Bố Địch Tư tự nhiên hiểu rõ tâm ý của Dương Chính liền nói.

Mấy phút sau, bọn họ đã tìm đến một huyệt động khá lớn, bề mặt rải cỏ khô, còn có mùi hương đặc trưng của nữ yêu. Lúc này, nếu còn do dự thì thực sự không phải là nam nhân, huống gì Dương Chính đã hai năm chưa từng biết tới nữ nhân, hắn xé toạc y phục trên người hai nàng, dùng thân thể hùng tráng của mình thâm nhập vào bên trong hai nàng.

Nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy không đúng.

Bên dưới cuồn cuộn không ngừng, giống như Dương Chính tiến vào trong một suối nước nóng, khoái cảm cực độ thâm nhập vào cốt tủy.

Dương Chính tịnh không phải là thằng ngốc chưa biết mùi đời nhưng vẫn chưa từng trải qua cảm giác kích thích mãnh liệt như vậy.

Hạ thể của nữ yêu vương giống như một xoáy nước, cơ hồ hút cả thân thể hắn vào trong.

Cảm giác kỳ diệu không thể hình dung được, Dương Chính cảm thấy mọi cái tên thư sách đã đưa ra đều không thể diễn tả cảm giác kích thích này.

Quả nhiên là yêu tinh, Dương Chính thầm rên lên.

Trên người nữ yêu vương xuất ra mồ hôi trong suốt, những giọt mồ hôi này trơn bóng giống như mật ong, khi ba người ma sát với nhau, chất dịch đó cũng dính sát lên người hắn.

Mùi vị của loại mồ hôi này rất kỳ quái.

Nó kích thích tình dục của nam giới phi thường, Dương Chính nhịn không nổi hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Hắn không thể hình dung được cảm thụ của mình lúc này, nhưng hắn cảm giác rõ ràng là mình đang hãm nhập vào trong đầm lầy dục vọng, cho dù Dương Chính phản kháng thế nào thì đầm lầy đó vẫn chậm rãi nuốt chửng lấy hắn.

Ánh mắt Dương Chính hiện lên ngọn lửa đè nén lý trí, khẽ rên lên một tiếng, động tác càng thêm cuồng mãnh.

Huyệt động vang lên những tiếng động tiêu hồn không ngừng.

.........

Dương Chính thoát khỏi cơ thể thơm tho của nữ yêu vương, đưa tay lau mồ hôi trán.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, Tạp Lữ Bố Địch Tư và Tư Cơ Lạp đều vô lực nằm ngủ say sưa ở đó. Hắn trong lòng thầm sợ, cảm giác thất khống vì dục vọng vừa rồi tuy khiến cho nam nhân hưởng thụ khoái cảm giống như thiên đường nhưng cũng như ma túy, có thể dễ dàng hủy diệt ý chí, chỉ cần trải qua một lần thì sẽ bị trầm mê.

Nếu như nữ nhân của Tắc nhâm tộc đều "lợi hại" như nữ yêu vương thì Dương Chính càng thêm lo lắng về các binh sĩ của mình.

Hắn vội vàng mặc lại y phục đi ra ngoài.

Lúc hắn nhìn thấy Lai Qua Lạp Tư đang ôm Mật Tuyết Nhi, hơn nữa vành mắt Mật Tuyết Nhi đỏ hoe, hiển nhiên nó vừa mới khóc.

Hắn vội vàng đi tới hỏi:"Chuyện gì vậy?"

Lai Qua Lạp Tư kỳ quái nhìn hắn, sắc mặt có chút ngại ngùng.

Nhìn thấy thần sắc cổ quái của y, Dương Chính tức thì hiểu ra, cũng chỉ đành giả vờ như chưa có chuyện gì, cúi người ôm lấy Mật Tuyết Nhi.

Mật Tuyết Nhi lắc đầu né tránh, tuyệt không cho Dương Chính ôm lấy.

Dương Chính sờ mũi, trực tiếp đưa tay ôm lấy Mật Tuyết Nhi từ chỗ Lai Qua Lạp Tư. Mật Tuyết Nhi khóc ré lên, bắt đầu dãy dụa.

Dương Chính tự nhiên không thể buông tay, chỉ có thể dùng lời ngon ngọt khuyên dụ.

"Đa đa là người xấu!" Mật Tuyết Nhi nước mắt chan hòa.

Dương Chính cũng hiểu được tâm lý của nó, Mật Tuyết Nhi vốn coi Dương Chính là người thân cận duy nhất, cho dù nó không biết Dương Chính và nữ yêu vương có chuyện gì nhưng đối với việc hắn bỏ nó lại mà đi tới chỗ nữ yêu vương tự nhiên ủy khuất vạn phần.

Dương Chính lòng đầy khổ sở, bất quá hắn rất yêu thương Mật Tuyết Nhi. Nhìn thấy dáng vẻ nó như vậy, hắn chỉ biết tự mắng mình uống lộn thuốc, không cách nào cự tuyệt được dụ hoặc của nữ yêu vương.

Dỗ dành hồi lâu, Mật Tuyết Nhi mới thôi vùng vẫy.

Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư đi xuống núi.

Lúc này khung cảnh hương diễm hỗn loạn vừa rồi đã không còn nữa.

Nữ yêu không biết đã đi đâu, chỉ còn lại quân Đào nguyên dáng vẻ bần thần ngồi lại đó.

Đến khi Dương Chính tới gần họ mới phát giác, lác đác đứng dậy, Dương Chính trợn mắt quát:"Vũ Lôi!"

Hắn quát liền ba tiếng thì Vũ Lôi thân trên đang ở trần mới mơ hồ đi tới, vừa đi vừa khoác áo vào, đầu tóc tán loạn, trên mặt trên người đầy dấu răng, đủ biết đêm qua hắn đánh trận "giáp lá cà" kịch liệt cỡ nào.

"Tiểu Chính ca!" Vũ Lôi gương mặt vẫn còn nét cười bỉ ổi.

"Đứng thẳng người, coi dáng vẻ của ngươi bây giờ đi! Có còn giống quân nhân hay không?" Dương Chính quát lớn.

Mật Tuyết Nhi trong lòng hắn giật mình, nước mắt lại tuôn trào.

Vũ Lôi kinh hoảng đứng ngẩn ra, ánh mắt dần dần thanh tỉnh, lúc này hắn mới cảm thấy mình hành xử không đúng.

Tâm tính của hắn vốn kiên nhận hơn người thường nhiều, lúc này đang hổ thẹn chỉ đứng ngơ ngẩn tại chỗ. Dương Chính liếc nhìn hắn, thầm nghĩ cả mình cũng chưa thể kháng cự được dụ hoặc, cũng không cần phải trách cứ thêm, lỡ như Mật Tuyết Nhi lại khóc lóc thì phiền. Hắn nhìn Vũ Lôi vung tay:"Ngươi chỉnh bị quân đội, hôm nay bọn ta khởi hành."

Vũ Lôi hơi nhướng mày, trong lòng có chút không nỡ, tư vị đêm qua thực sự quá mức tiêu hồn.

Bất quá hắn liền tự tát mình một cái, hô lớn:"Dạ, tướng quân!"

Vũ Lôi xoay người, khôi phục lại dáng vẻ lãnh khốc bình thường, nhìn thấy mấy tên thủ hạ đang uể oải, nổi giận quát lớn:"Tập hợp, toàn quân tập hợp, ai dám chậm trễ xử theo quân pháp!"

Đến khi Vũ Lôi tập hợp quân đội xong, Dương Chính an ủi Mật Tuyết Nhi rồi giao nó lại cho Lai Qua Lạp Tư.

Hắn đi tới trước hàng ngũ binh sĩ Đào nguyên, nghiêm túc nhìn họ, trầm giọng nói:"Chuyện đêm qua ta cũng có trách nhiệm. Thân là tướng quân ta đã không làm tròn trách nhiệm. Thân là nam nhân, ta không kháng cự nổi dụ hoặc. Vì vậy, ta không muốn truy cứu thêm, nhưng mà..."

Dương Chính cao giọng:"Bắt đầu từ bây giờ, tất cả quân viễn chính đều phải cấm dục. Từ giờ cho đến khi viễn chinh kết thúc ai cũng không được chạm đến nữ nhân. Các ngươi là binh sĩ tinh nhuệ nhất của Đào nguyên mà ta chọn ra, nếu như chỉ 1 điểm này cũng không làm được thì ta cho các ngươi 1 cơ hội, lập tức lăn về Đào nguyên, còn như muốn ở lại thì phải tuân lệnh. Ai phá hoại quy củ, giết không tha!"

Quân Đào nguyên vốn đang lơ đãng nghe xong thần sắc đại biến, không còn ai dám cười đùa.

Bọn họ biết Dương Chính trước giờ nói 1 là 1, quân luật nghiêm cẩn không ai dám phá hoại.

"Không ai đi sao?" Dương Chính hỏi lại 3 lần.

Những binh sĩ này đều là quân tinh nhuệ của Đào nguyên, ngày thường luyện tập cực kỳ gian khổ, vô luận ý chí hay năng lực đều hơn xa quân bình thường. Lúc này không có ai bước ra, vô luận đêm qua Tắc nhâm nữ yêu đã cho họ kích thích hưởng thụ cỡ nào thì rốt lại vẫn không thể khiến cho họ buông bỏ tôn nghiêm để mà hưởng lạc.

"Tốt lắm!" Dương Chính vung tay:"Hiện tại thu thập hành trang, chuẩn bị lên thuyền."

Quân Đào nguyên chuẩn bị hành trang xong, đội ngũ chỉnh tề trở về bãi cát.

Thuyền nhỏ đưa từng đội binh sĩ lên hạm đội, Dương Chính đang muốn khởi hành thì vô số thân ảnh màu trắng bay lượn trên không, từ trong Tắc nhâm đảo bay ra, lúc đáp xuống các bãi đá đều cất tiếng hô hoán đầy bi thương.

Tắc nhâm nữ yêu không thể rời khỏi Tắc nhâm đảo, chỉ có thể cất tiếng hô hoán như khóc như than. Quân Đào nguyên trên sàn thuyền không tự chủ được dừng động tác lại, gương mặt thường ngày kiên nghị lúc này cũng lộ vẻ cảm thương và không nỡ.

Tình duyên 1 đêm, ai có thể dễ dàng buông bỏ, Tắc nhâm nữ yêu đa tình và ôn nhu sớm đã khắc sâu ấn tượng trong lòng họ.

Trong bọn Tắc nhâm nữ yêu có hai thân ảnh đặc biệt hiển lộ bay ra khỏi đảo, đó chính là nữ yêu vương Tạp Lữ Bố Địch Tư và Tư Cơ Lạp.

Họ bay lượn vòng quanh Kỳ tích hiệu, cất tiếng hô hoán với Dương Chính.

Tiếng hô bi ai khiến người ta không nỡ nghe.

Dương Chính lòng dạ sắt đá nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, cánh tay hắn run run đã tiết lộ nỗi cảm thương trong lòng hắn.

Chỉ là bước chân của hắn vẫn không dừng lại, sứ mệnh của hắn vẫn còn ở trên con đường viễn chinh.

Dùng sức vung mạnh tay, Dương Chính gắng đè nén nội tâm sôi sục cất tiếng quát:"Đi ngay, tất cả thuyền giương buồm lên, mục tiêu 23 độ phía Nam, lập tức khởi hành!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.