Hình dáng dốc núi giống như ruộng bậc thang, rất ít thực vật sinh trưởng nơi này, trừ đá ra thì chỉ có đất cát hoang lương.
Một mùi vị quái dị lan tỏa trong không khí, mùi vị này là hỗn hợp của
phân nước tiểu lẫn mùi rữa nát hòa trộn vào nhau, khiến cho người ta cảm thấy phiền não mệt mỏi.
Càng đi vào trong thì xương cốt tán loạn nằm trên mặt đất xuất hiện càng nhiều.
Vô luận là xương động vật hay nhân loại bề mặt đều có rất nhiều dấu răng cắn ngập vào như đao khắc.
Tiểu đội thí luyện cẩn thận bước đi trong cốc đạo, mọi người bị không khí nguy hiểm vô hình đè nén, thập phần khẩn trương.
Thu Phong hiệp cốc từng là một nơi đẹp đẽ, mấy trăm năm trước một vị
Triệu hoán thuận sĩ đáng sợ tên là Đạt Nỗ Bỉ Tư đã tới chiếm cứ nơi này, đồ sát nhân loại, khiến cho thưởng kim liệp nhân khắp nơi nổi dậy tìm
tới, thoạt đầu liệp nhân chỉ có tới không có về, đều bị lão luyện thành
ma vật, nhưng sự cường đại và tàn bạo của Đạt Nỗ Bỉ Tư đã khiến cho mọi
người phẫn nộ.
Thánh hỏa giáo đình phái xuất một chi kỵ binh tinh anh cùng các tổ chức
tự phát gồm hơn trăm thưởng kim liệp nhân vây công Thu Phong hiệp cốc,
dù cho Đạt Nỗ Bỉ Tư cường đại thế nào cũng không thể chống nổi, cuối
cùng bị đánh lùi sâu vào trong hiệp cốc.
Lão biết mạng mình không còn dài, trong lúc tuyệt vọng đã khởi động tinh giới thông đạo mà lão chưa hề biết đến, không ngờ lại dẫn Thực nhân ma
lĩnh chủ đến.
Lĩnh chủ cuồng bạo xé xác Đạt Nỗ Bỉ Tư xong lại triệu hoán thếm vô số
Thực nhân ma cùng hung cực ác giết sạch mọi người vây công Thu Phong
hiệp cốc.
Từ đó về sau, Thu Phong hiệp cốc trở thành cấm địa nhân gian.
Giáo đình không phải không muốn đồ ma, mấy trăm năm nay cũng không biết
có bao nhiêu thưởng kim liệp nhân đến đây muốn lấy thủ cấp Thực nhân ma
lĩnh chủ.
Nhưng Thực nhân ma lĩnh chủ có một kiện ma khí cấp sử thi là Hoàng quan. Hoàng quan này nối liền thông đạo hai giới, có thể tạm thời trốn tránh
trong Tinh giới, cho nên mỗi lần có hành động đồ ma quy mô thì Thực nhân ma lĩnh chủ lại trốn trong Tinh giới, đợi tới khi đại quân rút đi thì
lại xuất hiện, triệu hoán lâu la, tiếp tục chiếm cứ sơn cốc.
Cứ thế nhiều lần, chẳng những không giết hết được Thực nhân ma mà giáo
đình và những người tham gia đồ ma còn tổn thất thảm trọng. Còn Thực
nhân ma lĩnh chủ trái lại cũng tự biết mình, một mực ở trong Thu Phong
hiệp cốc, không hề ra ngoài kiếm ăn. Giáo đình cũng chỉ còn cách bỏ qua ý tưởng giết sạch Thực nhân ma.
Không có giáo đình chi viện, mấy tiểu đội lẻ tẻ muốn đồ ma càng không thể làm được.
Lâu dần, người sống chung quanh Thu Phong hiệp cốc đều vì sợ Thực nhân
ma nên đã dời đi nơi khác, con đường gần đó lâu ngày không người lui
tới, phương viên trăm dặm gần đó biến thành tuyệt địa không hề có bóng
người.
Thực nhân ma là cự nhân có đầu óc rất đơn giản, trừ Thực nhân ma lĩnh
chủ Đạt Đề Đài Tư ẩn mình ở nơi sâu nhất trong hiệp cốc là không ai dám
trêu vào ra thì bên ngoài Thu Phong hiệp cốc đã trở thành nơi nhiều
người mạo hiểm tập luyện. Bọn Dương Chính tiến vào Thu Phong hiệp cốc,
trên đường đâu đâu cũng nhìn thấy vết tích chém giết.
Dương Chính không hề cảm thấy gì, nhưng bọn học sinh chưa từng thấy qua
cảnh tượng này ai nấy sắc mặt xanh lè, cả tên tiểu tử nghịch ngợm Nặc Lý Mạn cũng không còn vẻ kiệt ngạo thường ngày mà cẩn thận quan sát chung
quanh.
Tạp Mông cầm cự kiếm đi ở hàng đầu, Dương Chính vốn muốn đi đầu nhưng
lại bị Khải Sắt Lâm kéo vào đội ngũ cùng chỗ với mấy nữ sinh. Khiến cho
Dương Chính không cách nào phản bác chính là nàng ta nói hắn chỉ là một
sơ cấp pháp sư, sự nghiệp nấu ăn phía trước còn rất rực rỡ.
Theo đội ngũ đi sâu vào trong, đường đi càng lúc càng khúc khủyu, xương cốt tàn hài trên mặt đất càng lúc càng nhiều.
Thỉnh thoảng lại có một hai tiếng gầm trầm trầm vang lên, chính là do
Thực nhân ma phát ra. Trời không nóng nhưng trán ai cũng toát mồ hôi.
Lúc này không biết ai đạp trúng xương khô trên mặt đất, tiếng xương gãy răng rắc vang lên.
Sau đó từ trên sườn núi một tiếng rống trầm đục truyền tới.
Một khối đá nặng chừng trăm cân từ không trung bay vèo tới, Tạp Mông
thét lên một tiếng, cầm thiết thuẫn lao tới quét bay khối đá đi, khối đá bay sượt qua đầu mấy học sinh tà tà rơi xuống, Tạp Mông lùi lại mấy
bước, hai mắt nhìn chăm chú vào đầu núi nơi mà khối đá vừa bay tới.
Mọi học sinh kinh hoảng thất thố, Khải Sắt Lâm không ngừng quát lên:"Đừng la lớn, bình tĩnh lại."
Một thân ảnh to lớn xuất hiện trên sườn núi, thân hình cao hơn 3 mét,
làn da nhăn nheo màu xanh nhạt, mái tóc đỏ quạch bay tán loạn, răng nanh lộ hẳn ra ngoài, nước dãi chảy ròng ròng trên đôi môi dày như chứng
minh cho thân phận Thực nhân ma.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Thực nhân ma quẹt mũi, đầu óc đơn giản
của nó phảng phất như cảm thấy nhiều "thức ăn" đang tỏa hương thơm ngát. Nó kêu lên mấy tiếng quái dị, cầm thanh mộc bổng to bằng bắp đùi lên,
men theo sườn núi gầm gừ chạy xuống.
"Chuẩn bị tấn công, mọi người dùng năng lượng hỏa cầu." Khải Sắt Lâm
cũng là lần đầu chỉ huy chiến đấu, có chút tay chân bối rối.
Bọn học sinh càng thêm rối loạn, có người lấy sai dược phấn, có người cả chú ngữ cũng niệm sai. Mắt thấy Thực nhân ma tới gần, nhưng chỉ có 3, 4 hỏa cầu phóng ra trúng vào người Thực nhân ma làm bốc lên hoa lửa. Cự
nhân cao hơn 3 mét này hoảng hốt một lúc, trên người đã bị nổ đến toạc
da rách thịt, máu màu xanh lục từ vết thương cháy đen chảy ra càng làm
cho Thực nhân ma giận dữ. Nó ngẩng lên trời rú dài mấy tiếng, trực tiếp
xông thẳng qua. Cự bổng tới sát bên, Tạp Mông liền vung cự kiếm cản lại, kiếm bổng chạm nhau phát ra một tiếng trầm đục.
Cự kiếm chém thẳng vào trong đại bổng, Thực nhân ma khí lực cỡ nào, ngay cả Tạp Mông mạnh mẽ như gấu đứng trước thân hình cao hơn 3 mét của nó
cũng giống như một đứa trẻ. Y bị Thực nhân ma đẩy lùi mấy bước, Tạp Mông mắt thấy không thể chống nổi, liền rùn người xuống, cả người lao mạnh
vào bụng Thực nhân ma, lại đưa chân gạt mạnh, Thực nhân ma mất trọng tâm liền ngã xuống đất.
Rút cự kiếm ra khỏi mộc bổng, Tạp Mông rống lên, quay người chém xuống,
máu tươi màu lục phún ra cao hơn ba xích, đầu của Thực nhân ma lăn tròn
xuống sườn núi.
Bọn học sinh liền cất tiếng hoan hô vang dội.
Tạp Mông chống kiếm xuống đất, thở hổn hển.
Chỉ có mình Dương Chính không hề có chút vui mừng, thần sắc ngưng trọng
dỏng tai nghe ngóng, vô số tinh thần ti thăm dò tình huống xung quanh
trong phương viên một km. Ít nhất có tám tên Thực nhân ma đang tiến lại
gần.
Thực nhân ma vốn là sinh vật quần cư, dĩ nhiên là có phương thức liên hệ đặc biệt, vừa rồi tên Thực nhân ma trước khi chết đã rống lên mấy
tiếng, rõ ràng đã dẫn thêm nhiều đồng bọn đến.
Dương Chính nói rõ tình huống lại cho Khải Sắt Lâm.
Mọi người đều sững sờ.
Vừa tiến vào Thu Phong hiệp cốc chưa xa đã có nhiều Thực nhân ma đến
vậy, còn nấm dạ quang lại nằm trong sào huyệt của chúng, đi tới đó thì
tình huống càng nguy hiểm hơn gấp trăm lần.
Làm sao đây? Bọn học sinh đều nhìn về phía Khải Sắt Lâm, suy cho cùng nàng vẫn là đội trưởng.
Khải Sắt Lâm có chút phiền não, tín niệm thâm nhập vào sào huyệt Thực nhân ma đã bắt đầu dao động.
Tiếng gầm giận dữ của Thực nhân ma dần dần truyền tới ấn chứng lời nói của Dương Chính.
Mặt đất chấn động càng lúc càng mạnh, sắc mặt mọi người càng lúc càng
khó coi, Khải Sắt Lâm không dám mạo hiểm sinh mạng của học sinh, đành
nói:"Bọn ta ra khỏi cốc trước đã."
Bọn học sinh thở phào, mọi người vội chạy ra ngoài cốc.
Ầm ầm, mấy tiếng vang lên.
Mấy khối cự thạch nặng hơn 100 cân ném đến bên đội ngũ, khiến cho mấy học sinh nhát gan thét lên kinh hoàng.
Chỉ thấy mấy Thực nhân ma xuất hiện trên sườn núi điên cuồng gào rú, vừa rồi ném đá truy kích chính là bọn chúng. Nhìn thấy bọn người xâm nhập
đang rút lui, bọn chúng thi nhau lấy đá ném vói theo.
Thực nhân ma sức lực mạnh mẽ vô cùng, đá ném ra không hề thua kém máy
bắn đá, chỉ cần ném trúng thì ma pháp phòng ngự nào cũng đều không dùng
được.
"Phân tán ra, mọi người phân tán ra!" Tạp Mông la lớn, một mình y ngăn
đỡ không hết được nhiều đá đến vậy, chỉ kêu lên mấy tiếng, vội vàng chạy đến bên Khải Sắt Lâm làm hộ hoa sứ giả.
Càng lúc càng nhiều Thực nhân ma xuất hiện, đá ném dày đặc vào phía tiểu đội, bọn học sinh lúc này chỉ hận cha mẹ sao chỉ sinh mình có hai cái
chân, hơi đâu mà chú ý đến Tạp Mông đang la ó.
Khải Sắt Lâm nhìn thấy bực tức quát Tạp Mông:"Ngươi còn không mau đi bảo hộ học sinh!"
"Còn cô..."
"Đi nhanh, ta không sao."
Tạp Mông bất cam rống lên một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Dương Chính đứng
bên sắc mặt không chút biểu tình, lòng càng thêm giận dữ, hung hăng phun một bãi nước bọt, chạy tới đội ngũ phía sau, giúp học sinh ngăn đỡ các
khối đá đang bay tới.
Tạp Mông vừa rời đi, Dương Chính kéo Khải Sắt Lâm né khỏi một khối cự
thạch, cự thạch rơi ầm xuống đất bụi bay tứ tán khiến cho Khải Sắt Lâm
đang giận dữ cũng phải toát mồ hôi lạnh.
Dương Chính thấp giọng nói:"Ma pháp phòng ngự không có tác dụng, nhưng
cả Tật phong thuật cũng không dùng được sao? Còn có Miêu dứu dược tề
nữa, ta nhớ là nhiều học sinh mang theo lắm."
Câu nói này khiến cho Khải Sắt Lâm bừng tỉnh. Nàng vỗ đầu, thầm mắng
mình quá hoảng loạn, chưa kịp tạ ơn Dương Chính đã lớn tiếng quát:"Các
học sinh nghe đây, mau chóng uống Miêu dứu dược tề, lại gia trì thêm Tật phong thuật, nhanh lên, không được chạy bừa nữa!"
Bọn học sinh cũng không phải ngu ngốc, lấy Miêu dứu dược tề màu tía ra uống ngay.
Đá tuy lớn nhưng tốc độ của học sinh tăng nhanh, bọn Thực nhân ma chỉ còn cách mở to mắt nhìn bọn người xâm nhập ra khỏi cốc.
Thí luyện tiểu đội người ngồi người nằm bên rừng cây, nhiều người còn há to miệng thở dốc.
Rốt lại cũng vì sử dụng Miêu dứu dược tề, thể lực nhanh chóng hao tận,
ra khỏi cốc trừ Dương Chính và Tạp Mông ra không còn ai đứng nổi.
Khải Sắt Lâm vừa khôi phục chút thể lực, vừa thở vừa cảm tạ Dương Chính:"Ái Đức Hoa, vừa rồi... cảm ơn ... ngươi rất nhiều..."
Dương Chính không nói gì, Tạp Mông tức đến thổ huyết, vừa rồi y liều
mạng ngăn đỡ nhiều đá đến vậy, lại không bằng một câu nói của Dương
Chính. Mẹ nó, mặt trắng đúng là có tiện nghi mà!
Ăn xong bữa tối do Dương Chính chuẩn bị, mọi người dựng trại bên rừng
cây, thỉnh thoảng tiếng gào rống phẫn nộ của Thực nhân ma lại theo gió
vang tới.
Mọi người đều ủ rũ, Khải Sắt Lâm giáo huấn cho họ một hồi, nói họ đều là bọn vô dụng, cả phóng ma pháp cấp thấp như năng lượng hỏa cầu mà cũng
làm sai.
Vốn tiểu đội 20 người này nếu có thể phát huy thực lực bình thường thì
giết chết mấy tên Thực nhân ma cũng là chuyện rất dễ dàng, trước khi
xuất phát mọi người đều nghĩ thế nhưng không ngờ hiện thực lại quá vô
tình.
Dương Chính không hề ngạc nhiên, bọn học sinh này bình thường chưa được
huấn luyện thực chiến, kết quả như vậy căn bản cũng nằm trong dự liệu.
Nếu hắn tốn khí lực trợ giúp thì giết tới sào huyệt Thực nhân ma tịnh
không hề khó khăn, nhưng Dương Chính không muốn giúp. Đầu tiên là hắn
không muốn hiển lộ thực lực để rước thêm phiền phức, hai là vì thí luyện tiểu đội, hắn nếu xuất thủ trợ giúp thì bọn học sinh này vĩnh viễn chỉ
biết dựa vào người khác, không thể nào trưởng thành được.
Bất quá Dương Chính có thể ở bên chỉ điểm, ở buổi thảo luận chiến thuật
Dương Chính đã ngầm đề xuất vài điểm cần chú ý, ví dụ như đội hình, còn
có yếu điểm của lúc phát động công kích. Dương Chính lúc trước từng là
đại tướng quân thống lĩnh thiên quân vạn mã, chỉ điểm cho tiểu đội này
thực sự là chuyện quá dễ dàng.
Chỉ điểm của hắn rất có nhiều tính kỹ xảo, giúp cho bọn Khải Sắt Lâm
khai thông bế tắc, lại khiến cho bọn họ cho rằng đó là kết quả của mình
thảo luận ra.
Ngày thứ hai, tiểu đội thí luyện khôi phục lòng tin lại thử tiến vào
cốc. Lần này mọi người trước khi vào cốc đã dùng rất nhiều luyện kim
dược tề, nào là thạch phu dịch, Miêu dứu dược tề, Tiềm hành phấn... sau
đó còn được Lâm Đạt mục sư dùng quang hoàn chúc phúc.
Đội hình khiêu chiến do Tạp Mông dẫn đầu, mấy học sinh tạo nghệ Thổ hệ
phòng ngự ma pháp cao thâm nhất đứng ngoài, nữ sinh và mục sư đứng giữa, phía sau là học sinh tinh thâm phong hệ ma pháp.
Đội hình này so với đội hình hỗn loạn hôm qua thì tốt hơn nhiều.
Lại vận dụng hữu hiệu các loại luyện kim dược tề, tiểu đội thí luyện
thâm nhập Thu Phong hiệp cốc đến mấy dặm, hơn nữa còn giết được mười mấy tên Thực nhân ma, đáng tiếc mộng đẹp không dài, lòng tin của bọn học
sinh trẻ tuổi đến nhanh đi càng nhanh hơn. Sau khi thâm nhập hiệp cốc đã dẫn động rất nhiều Thực nhân ma, lại thêm dược hiệu của luyện kim dược
tề đã mau chóng hết tác dụng, tiểu đội thí luyện lại bị Thực nhân đuổi
chạy ra khỏi cốc như chó. Lần này tác dụng phụ của luyện kim dược tề
càng thêm mãnh liệt, mọi người cơ hồ trên thổ dưới tả. Lâm Đạt mục sư
phải một phen vất vả mới khiến cho họ thuyên giảm.
Khải Sắt Lâm sắc mặt trắng nhợt, đứng dựa vào cây, đầu mày nhíu chặt.
Nếu như cứ giằng co như vậy thì không lâu sau, luyện kim dược tề của họ
sẽ dùng hết, căn bản đừng nghĩ tới chuyện tiến vào sào huyệt Thực nhân
ma.
Khải Sắt Lâm phát hiện có lúc chỉ bằng dũng khí và nhiệt huyết thì căn
bản không thể làm được. Nàng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, tuy
đã hoàn thành thí luyện khi còn là học sinh nhưng nội dung thí luyện khi đó so với bây giờ không thể nào so sánh được, hơn nữa lần đó còn được
đạo sư lãnh đạo cho nên hoàn thành một cách dễ dàng.