Ma Thần Tướng Quân

Chương 12: Q.11 - Chương 12: Sợ hãi






"Ta đột nhiên có hứng thú với Không gian ma pháp. Ngươi có nhớ năng lực quán thông với tinh giới của Thực nhân ma lĩnh chủ không? Lần đó tinh giới thông đạo do hoàng quan sinh ra hút lấy bọn ta, ta bị đưa đến một tinh giới cổ quái phi thường, còn ngươi và Thực nhân ma lĩnh chủ lại tiến vào cùng một tinh giới, vì vậy ngươi mới có thể nhanh chóng thoát khốn."

Nhìn thấy Lai Qua Lạp Tư im lặng lắng nghe, Dương Chính nói tiếp:"Ta tới một thế giới tĩnh tại, không có thời gian, chỉ có không gian, ta cũng không biết đã ở đó bao lâu."

"Thế giới tĩnh tại?" Lai Qua Lạp Tư nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ suy tư.

Đối với vương tử của Lục tinh linh tộc, Dương Chính không dám tự cho mình bác học. Đừng thấy Lai Qua Lạp Tư dáng vẻ vô hại, đơn thuần mà coi thường, thực tế y đã hơn 300 tuổi, lại có thực lực cường hãn, Dương Chính tự than không bằng, tuyệt đối là cao thủ mạnh nhất mà Dương Chính từng gặp trừ bọn Tư Gia Lệ giống như Thần ra.

Cho dù là hạng cao thủ như Hắc ám tinh linh Mạc Á Nhĩ cũng bị y đánh cho tơi tả mấy lần.

"Không gian ma pháp thất truyền đã lâu, vì vậy loại ma khí có thể câu thông hai giới như hoàng quan của Thực nhân ma lĩnh chủ giá trị vô cùng trân quý, trên sự thật giá trị của nó có thể so với ma khí cấp truyền thuyết." Lai Qua Lạp Tư có điểm không rõ:"Ta không hiểu nhiều về Không gian ma pháp, nhưng cuối cùng ngươi làm cách nào mà thoát khốn?"

Không thẹn là Tinh linh vương tử có thiên phú mạnh mẽ về ma pháp, cho dù chưa tiếp xúc với Không gian ma pháp nhưng y chỉ nói một câu là ngay trọng điểm của lần Dương Chính tới tinh giới.

Dương Chính tịnh không giấu diếm, Tinh linh vương tử tuyệt đối là người đáng tin cậy. Hắn kể lại việc Dương Thu xuất hiện, sau đó thông qua Khôi lỗi thuật để vận chuyển thông đạo hai giới trở về Lam Phong đại lục cho Lai Qua Lạp Tư nghe hết.

Lai Qua Lạp Tư kinh ngạc:"Tinh giới khôi lỗi? Thứ này vốn đã thất truyền!"

"Sao?"

"Theo lời ngươi kể thì khôi lỗi ngươi khống chế tịnh không phải là khôi lỗi bình thường mà là được tinh giới thai nghén nên. Có thể nối liền thông đạo hai giới chính là đặc tính của Tinh giới khôi lỗi." Lai Qua Lạp Tư sắc mặt nghiêm túc:"Các khôi lỗi do người chế tạo đều không có tính sinh trưởng, hơn nữa người khống chế chỉ có thể triệu hoán khôi lỗi sử dụng, căn bản không thể nào nối liền thông đạo hai giới. Tinh giới khôi lỗi không giống thế, nó là do tinh giới bị ngoại giới tác động, lại thêm thời cơ phối hợp hoàn hảo mới được thai nghén một cách hoàn toàn tự nhiên. Giống như trân châu hình thành cần phải có cát sỏi hoặc gì đó lọt vào trong con trai, khiến cho con trai tiết ra dịch thể bao bọc lấy nó, cuối cùng dần dần hình thành trân châu. Vì vậy tinh giới khôi lỗi muốn hình thành thì cần phải có tác động từ bên ngoài, bản thân tinh giới không thể thai nghén được khôi lỗi. Vì Không gian ma pháp đã thất truyền, sau khi đế quốc ma pháp thượng cổ bị tiêu diệt, tất cả các chủng tộc đều không thể nối liền với tinh giới, do đó muốn tác động vào tinh giới để sinh ra khôi lỗi là chuyện không thể làm được, huống gì cần phải có thời cơ thích hợp, tỷ lệ thành công tuyệt không thể lớn hơn một phần vạn, do đó có thể biết được hình thành tinh giới khôi lỗi khó khăn cỡ nào."

"Nghe giống như rất cường bạo (*)" Dương Chính rốt cục đã hiểu rõ chuyện Dương Thu hình thành đúng là ngàn năm có một.

"Cường bạo? Là có ý gì? Có phải rất mạnh không? Khôi lỗi đó tuyệt đối rất cường bạo." Lai Qua Lạp Tư nói:"Tinh giới khôi lỗi sinh ra đã có ý thức riêng, hơn nữa thực lực cường hãn vô cùng. Đáng sợ nhất là nó có tính sinh trưởng, có thể trở thành khôi lỗi trưởng thành, ngươi nghĩ xem có đáng sợ không?"

"Bất quá..." Lai Qua Lạp Tư nói tiếp:"Tinh giới khôi lỗi vì có ý thức độc lập, nếu như người khống chế thực lực không đủ cường đại thì hoàn toàn có thể bị nó phản phệ giết chết. Đây cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của khôi lỗi. Dương, ngươi cần phải cẩn thận!"

Dương Chính im lặng gật đầu, hắn đương nhiên biết Dương Thu đáng sợ như thế nào, hắn mấy lần suýt bị y giết chết. Tên khốn đó đúng là lục thân bất nhận, tốt xấu gì thì cái tên của y cũng do ta đặt cho mà.

Xem ra nếu không muốn bị y tiêu diệt thì hắn chỉ có thể liều mạng tu luyện để tăng cường thực lực của mình.

Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư nói chuyện rất lâu. Tuy Lai Qua Lạp Tư không hiểu biết gì về Không gian ma pháp nhưng tri thức về ma pháp của y cũng gợi ý cho Dương Chính rất nhiều, hơn nữa tính cơ biến và thực dụng về ma pháp của Dương Chính cũng khiến cho Lai Qua Lạp Tư có cảm giác mới mẻ.

Nói gì thì Dương Chính cũng từng nghiên cứu rất lâu về ma pháp trong thế giới tĩnh tại, chỉ nói về nghiên cứu lý luận ma pháp thì trên đời sợ rằng không có ai hơn được Dương Chính.

Bất tri bất giác, hai người đã đàm luận hết một ngày.

Tinh linh vương tử nhìn thấy sắc trời đã chuyển tối, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, biến sắc nói:"Một ngày rồi, không được, Dương, tuy đàm luận với ngươi thì rất có hiệu quả cho tri thức ma pháp của ta nhưng ta cần phải trở về Ma Huyễn quần đảo. Tế tự và nữ vương nhất định đang chờ ta."

"Chờ chút!" Dương Chính kéo y lại.

"Đừng gấp, theo như ngươi nói thì bệnh tình của nữ vương tuyệt không nguy hiểm đến sinh mạng, chỉ là không thể chế tạo Nguyệt lượng tỉnh thủy nữa, tốt xấu gì thì ngươi cũng nên chờ ta giải quyết mọi chuyện ở đây, sau đó chúng ta cùng đi tới Ma Huyễn quần đảo."

"Dương, ngươi thực sự muốn đi sao?" Lai Qua Lạp Tư dáng vẻ rất kỳ lạ.

Dương Chính không khách khí gì nói luôn:"Phế thoại, ngươi có thấy ta nói chơi bao giờ chưa? ta đương nhiên muốn đi, ta sớm đã muốn đi ra biển, hơn nữa đi tới nơi phát sinh của Tinh linh trong truyền thuyết thì tuyệt đối ta không thể bỏ lỡ cơ hội này."

Lai Qua Lạp Tư sắc mặt lộ vẻ khó khăn:"Nhưng mà... Ma Huyễn quần đảo bọn ta chưa từng có tiền lệ tiếp đón nhân loại, hơn nữa tộc nhân của ta lại rất có địch ý với nhân loại, còn có Hỏa tinh linh và Thổ tinh linh thống hận nhân loại phi thường. Nếu như ngươi tới đó thì nhất định sẽ phát sinh xung đột."

Dương Chính nghe Lai Qua Lạp Tư nói mới biết sự tình không đơn giản như hắn nghĩ, nhưng hắn nghĩ lại Tinh linh tộc mấy ngàn năm bị nhân loại áp bức tàn khốc, cuối cùng buộc phải rời khỏi đại lục, co cụm ở Ma huyễn quần đảo thì hiểu được sự thù hận của bọn họ đối với nhân loại.

Nhưng mà, bỏ qua như vậy tuyệt không phải là tính cách của Dương Chính, hắn thực sự muốn tới xem thử cảnh tượng được miêu tả giống như cảnh tiên trong truyền thuyết của Ma Huyễn quần đảo.

Lúc trước ở địa cầu hắn rất thích xem điện ảnh về ma giới huyền ảo, ấn tượng về Tinh linh tộc rất sâu đậm, cho dù có bị đánh thì hắn cũng muốn đi tới thử một lần.

Hơn nữa hắn còn có hai nguyên nhân quan trọng, một là tạm thời rời khỏi Khải Sắt Lâm, thứ hai là vì ma kính.

Lúc trước Dương Chính tịnh không hiểu công dụng của ma kính, hiện tại hắn đã biết ma kính có thể nói cho người cầu đảo nguyện vọng của họ.

Tuy nhiên người cầu đảo phải là tế tự Tinh linh tộc thuần khiết vô cùng, nhưng cho dù là vậy cũng khiến cho Dương Chính có được một tia hy vọng. Thân ảnh màu tím đầy máu trong mộng đó, cho dù trải qua bao lâu đi nữa, Dương Chính cũng không thể nào quên được.

Hắn cần phải tìm nàng.

Nhưng Thánh điện và Vân Trung thành đều là những tồn tại trong truyền thuyết.

Dương Chính căn bản không có biện pháp nào, hắn từng nghĩ hết cách để nghe ngóng tin tức nhưng nhân gian đều biết tới hai nơi đó, có điều lại không có ai biết nơi đó ở đâu, thậm chí có người còn đoán hai nơi đó căn bản không hề tồn tại trên thế giới này, mà chỉ là những vị Thần thỉnh thoảng đi xuống nhân gian mà thôi.

Hiện tại, tốt xấu gì cũng đã xuất hiện một tia hy vọng, Dương Chính cần phải đi tới Ma Huyễn quần đảo một chuyến để hỏi xem Tư Gia Lệ ở đâu.

Chuyện này ghim sâu trong lòng hắn, nếu như không nhổ lên thì cả đời hắn khó mà an ổn được.

Lai Qua Lạp Tư không biết vì sao hắn lại kiên trì như vậy, bất quá y lại nhìn thấy ánh lửa quen thuộc trong mắt Dương Chính. Cho dù tính cách hiện giờ của Dương Chính đã khác với lúc còn ở Nam đại lục, biến thành bình dị gần gũi nhưng Lai Qua Lạp Tư bằng trực giác nhạy bén của mình đã hiểu rõ rằng cho dù y không dẫn hắn đi thì sớm muộn gì cũng có ngày hắn tự tìm đến cửa.

Lai Qua Lạp Tư khẽ thở dài nói:"Ta không biết vì sao ngươi lại kiên trì đến thế, bất quá ngươi phải đáp ứng ta. Vô luận tộc nhân của ta có vô lễ với ngươi như thế nào thì ngươi cũng không được làm hại họ."

Thân hình Dương Chính khẽ run, hắn cảm kích nắm tay Lai Qua Lạp Tư lắc lắc:"Đa tạ."

.......

Trong bóng tối, một điểm sáng không ngừng bay lượn, dần dần hình thành một nữ hài mặc áo trắng tay cầm nến.

Nàng tóc búi lại, da trắng như tuyết, tròng mắt màu xanh lục mê người nhưng lúc này lại ngập tràn vẻ sợ hãi tuyệt vọng. Gương mặt khả ái vì sợ hãi mà trở nên méo mó, chân trần chạy điên cuồng về phía trước.

Còn phía sau, âm thanh đuổi theo chừng như giống tiếng cười, lại giống như tiếng dơi vỗ cánh lúc đêm khuya, lúc hội tụ lúc phân tán, vang lên bên tai thiếu nữ.

Mồ hôi không ngừng chảy ra từ người thiếu nữ, ướt đẫm cả quần áo. Vì chạy đã lâu, thể lực nàng sớm đã không còn chịu nổi, nhưng vì sợ hãi nên đã kích phát được tiềm lực, dù mệt đến đi không nổi nhưng vẫn chạy...

Tiếp tục chạy...

Đột nhiên, nàng vấp chân, tức thì mất trọng tâm ngã lăn ra mặt đất, ngọn nến rơi xuống, ánh sáng cuối cùng cũng tắt ngúm.

Da trên tay, trên mặt nàng đều bị rách toạt.

Máu hòa với mồ hôi chảy thành dòng trên mặt đất, dù vậy nhưng thiếu nữ vẫn nén đau bò tới phía trước.

Nháy mắt, bóng tối vô biên phía sau phủ chụp lấy nàng, tiếng cười vang rền khắp chốn, còn có vô số thanh âm nghe không rõ, giống như mắng chửi, giống như giận dữ gầm lên, giống như thì thầm, giống như trẻ con khóc, giống như tiếng la thảm... Nhiều thanh âm hỗn tạp cùng vang lên khiến cho người ta lạnh cả người.

Thiếu nữ vẫn bò lết về phía trước.

Chợt một cái chân đè lên thân thể yếu ớt của nàng, sau đó nhẹ nhàng móc một cái, lật người nàng lại.

Lúc này, hai con mắt màu trắng dã sáng rực lên như ngọn lửa trong bóng đêm.

Dưới ánh lửa, gương mặt thiếu nữ đầy máu và mồ hôi, đôi mắt màu xanh lục đầy vẻ hoảng sợ nhìn về phía bóng đen đang đứng trên cao, dùng cặp mắt lạnh lẽo ngó xuống.

Cũng không biết bóng đen đó nói gì, sắc mặt thiếu nữ chợt biến.

Đột nhiên, một cái miệng to như chậu máu dưới cặp mắt lạnh lẽo đó há lớn, lộ ra hàm răng trắng nhởn dài cả nửa xích lao xuống phía nàng.

Áaaaaa...

Một bóng người bật dậy trên giường, ngực vẫn còn phập phồng, nhìn thân hình thì đó chính là một nữ nhân. Nàng ta kinh hoảng, cố ý đập mạnh tay chân để phát ra thanh âm nhằm cổ vũ tinh thần, lại lập cập tìm đá lửa, tay chân run cầm cập, lóng ngóng cả mấy phút mới thắp được ngọn đèn ở đầu giường.

Ánh đèn chiếu rọi cả phòng ngủ, thân thể run rẩy của nữ nhân dần trở nên ổn định lại.

Không ngờ lại là Khải Sắt Lâm.

Lúc này áo ngủ của nàng đã đẫm ướt mồ hôi, dính sát vào người, đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ, giống hệt như thiếu nữ trong giấc ngủ.

Nàng ngồi trên giường, lấy mền quấn chặt thân thể, rúc vào một góc tường.

Ánh mắt nàng đờ đẫn, miệng không ngừng lẩm nhẩm:"Ta không sợ, ta không sợ..."

Lúc này đồng hồ ma pháp đã chỉ hai giờ sáng.

Đột nhiên một cơn gió thổi tung cửa sổ, ngọn đèn lập lòe một chút rồi tắt ngóm.

Á á á...

Khải Sắt Lâm thét lên kinh hoàng, nàng tung cửa chạy ra, đầu tóc tán loạn, đôi chân cũng để trần, chạy điên cuồng trên đường...

"Bình bình bình..."

Tiếng đập cửa không ngừng đánh thức Dương Chính dậy.

Hắn nhanh chóng rút chủy thủ để dưới gối ra, không đốt đèn mà nhẹ nhàng như mèo đi tới cửa, thấp giọng hỏi:"Ai?"

Không có phản ứng, tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp rút, trong đó còn có tiếng thở và tiếng khóc.

Dương Chính mở cửa, chủy thủ chĩa về phía trước, trong một thoáng hắn nhìn thấy một bóng trắng lao tới, hắn vội vàng đưa chủy thủ tránh đi, sau đó bóng trắng đã nhào vào lòng hắn, đôi tay vẫn làm động tác đập cửa như cũ.

"Khải Sắt Lâm, Khải Sắt Lâm, bình tĩnh!"

Dương Chính dùng cánh tay không cầm chủy thủ nâng đầu Khải Sắt Lâm lên, hắn phát hiện tròng mắt nàng vì quá sợ hãi mà trở nên rất to, căn bản không còn ý thức. Hắn trong lòng chấn động, vội vàng vận khởi tinh thần lực không ngừng hô hoán bên tai nàng.

Một lúc sau, tròng mắt của Khải Sắt Lâm cuối cùng cũng có phản ứng, dần dần thu hẹp lại.

Dương Chính ôm nàng đến bên giường, đốt đèn lên. Lúc này Khải Sắt Lâm mới nhìn rõ Dương Chính, nàng há miệng khóc òa lên.

Đây chính là lữ quán, Dương Chính đã nghe tiếng bước chân bên ngoài vang tới.

Hắn vội vàng vận khởi ma pháp tạo thành một cơn gió đóng cửa phòng lại, sau đó lại tạo một kết giới cách âm.

Xong xuôi hết hắn mới cúi đầu hỏi Khải Sắt Lâm:"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Đừng sợ, có tiểu ba ba ở đây, ai cũng không thể gây hại cho cô."

Dương Chính lần đầu tiên chủ động dùng cách xưng hô thân mật như vậy với Khải Sắt Lâm, vì hắn cảm giác được nỗi sợ hãi vô bờ của nàng. Toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi, lại thêm vừa rồi phản ứng như mất đi ý thức vừa rồi khiến Dương Chính hiểu rõ lúc này nàng cơ hồ sụp đổ.

Cảm giác bất an trong lòng hắn càng lúc càng lớn.

(*) Nguyên văn là ngưu bức: Cưỡng bức bằng bạo lực (người dịch)a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.