Dương Chính còn đang nhìn về tường thành phía xa thì đã có một đạo binh sĩ từ cổng thành tiến ra.
Trên quan đạo thỉnh thoảng lại có một nhóm kỵ sĩ mang thương cầm kiếm
phóng qua, không ngờ cục thế Uy Cổ Lan lại trở nên tồi tệ đến vậy.
Hắn mang một túi vải lên lưng, đi tới cổng thành, lúc này gương mặt hắn
đầy vẻ tang thương, dịch dung thuật đã biến hắn thành một lão già năm
sáu mươi tuổi.
"Đứng lại! Kiểm tra!"
Binh sĩ ở cổng thành cản hắn lại.
Dương Chính cất giọng trầm đục nói:"Quân gia, lão hủ là y quan, đến đây để coi bệnh cho đứa cháu."
Vì Dương Chính thân hình cao lớn nên tên binh sĩ đó phải ngước đầu lên
quan sát hắn, y bực bội dùng thương đâm vào túi vải quát:"Lão già, mở
bao ra!"
Dương Chính "run rẩy" mở túi vải ra, bên trong có một ít ngân tệ, còn có mấy bao thuốc và sáu khối thịt trâu sấy khô vuông vức.
Tên binh sĩ này ánh mắt sáng lên, đi tới chụp lấy một miếng thịt trâu,
nhìn về phía sau cười nói:"Hắc, các huynh đệ, có thịt này, mấy ngày nay
miệng đã nhạt như nước ốc rồi!"
Tức thì bốn năm tên binh sĩ chạy tới, giật lấy túi vải trong tay Dương
Chính, ăn sạch thịt trâu, cả mấy đồng ngân tệ cũng không bỏ qua, còn mấy bao thuốc thì vất sang một bên. Dương Chính mấp máy môi, nhưng không
nói gì, chỉ lượm mấy bao thuốc lên.
Mấy tên binh sĩ vừa nhai vừa nói:"Thiếu chút rượu, phải như có thêm hồ rượu thì hay biết bao!"
"Đúng vậy, có thịt mà thiếu rượu."
"Không ngờ lão già này có thịt khô ngon như vậy." Một tên binh sĩ vừa ăn vừa nói.
Dương Chính nói:"Quân gia, lão hủ có thể vào thành không?"
"Không bằng để cho lão già này vào thành mua rượu cho ta." Mấy tên binh sĩ kia mắt cũng sáng lên.
"Lão hủ không có tiền."
"Con mẹ ngươi, không thức thời!" Một tên binh sĩ dùng sức đẩy mạnh,
Dương Chính sao có thể chịu được khuất nhục này, hắn vung tay chụp lấy
tay y.
Tên binh sĩ này đau đớn rú lên, mấy tên binh sĩ kia liền xông tới, vung thương muốn đâm vào Dương Chính.
"Dừng tay!"
Một chi kỵ binh từ trong thành xông ra, dừng lại ngay cổng, người dẫn
đầu hiên ngang mạnh mẽ, vung chiếc roi ngựa trong tay cuốn mất binh khí
từ tay một tên binh sĩ.
Người đến không ngờ lại là một đội nữ kỵ sĩ, áo choàng màu đỏ, khuôn ngực đầy đặn có đính huy hiệu hình ác ma.
"Lại là mấy con mụ này... Á!"
Tên lính vừa mắng ngay lập tức bị đánh trúng 1 roi, mấy nữ kỵ sĩ phía
sau thấy thế liền rút kiếm xông lên, bọn binh sĩ nhếch nhác bỏ chạy, còn hung hăng mắng:"Có giỏi thì chờ ở đó, lão tử sớm muộn gì cũng giết hết
các ngươi!"
"Lão nhân gia, còn không mau đi?"
Nữ kỵ sĩ nhìn Dương Chính đang "ngơ ngẩn" cất tiếng kêu.
Dương Chính liền đáp lời, chạy vào trong thành. Lúc này, quân doanh gần
cổng thành có một nhóm binh sĩ đông đúc xông ra, bọn nữ kỵ sĩ thấy thế
địch đông quá không dám dừng lại, giục ngựa chạy vào trong.
Nữ kỵ sĩ đi đầu nhìn thấy Dương Chính bước thấp bước cao chạy hớt hải,
sợ hắn bị binh sĩ đuổi kịp, liền phóng ngựa đến gần kêu lớn:"Lão nhân
gia, lên ngựa!"
Nàng ta đưa tay ra, Dương Chính biết nàng có hảo ý, liền chụp tay nàng,
sau đó nàng ta kéo hắn lên ngựa, không ngờ nữ kỵ sĩ này sức lực khá
mạnh, Dương Chính thuận thế nhảy lên lưng ngựa, ôm lấy eo nàng, nữ kỵ sĩ quất mạnh roi, thớt ngựa tức thì phóng nhanh.
"Lão nhân gia thân thủ cũng không tệ a!" Truy binh phía sau đuổi tới
nhưng nữ kỵ sĩ này vẫn nhàn nhã nói chuyện với Dương Chính, hiển nhiên
tình huống này không phải xảy ra lần đầu tiên.
Dương Chính ôm lấy vòng eo thon gọn hữu lực của nàng, cười ha hả nói:"Lúc còn trẻ ta đã từng tòng quân."
"Thảo nào, lão nhân gia, lần tới ông nên đi cổng Nam, nơi đó do bọn ta khống chế, tất sẽ không làm khó ông."
"Một tòa thành sao chia thành hai bên quân đội quản lý? Còn bọn binh sĩ đó là ai mà hoành hoành ngang ngược như thế?"
"Quân Tây Nam, trước giờ chúng luôn cho mình là cao nhân, kỳ thật chỉ là rác rưởi." Nữ kỵ sĩ vừa giục ngựa vừa thao thao bất tuyệt.
"Còn các cô?"
"Lão nhân gia, ông không biết bọn ta sao?" Nữ kỵ sĩ ngạc nhiên.
Dương Chính ấp úng nói:"Ta từ Hạo nhiên liên minh đến đây, nơi này vốn
là cố hương nhưng đã lâu chưa về, ta ở Hạo nhiên liên minh sinh nhai nhờ vào nghề y."
"Bọn ta là đệ tứ phiên doanh, đệ tam quân của Ma thần quân, đại danh Ma
thần tướng quân chắc ông đã nghe qua?" Nữ kỵ sĩ ưỡn ngực kiêu hãnh nói.
"À, ta có nghe qua..."
Vì tuấn mã đang chạy, đường đi lại không tốt, vó ngựa đột nhiên trật đi, tay của Dương Chính trượt lên ngực nàng ta, vô ý bóp nhẹ, hắn cảm thấy
bộ ngực nàng đàn hồi vô kể.
Nữ kỵ sĩ liếc mắt nhìn hắn, cũng không trách gì, nói cho cùng đối phương cũng là một lão già.
Hơn nữa hắn cũng không cố ý, lại thêm bọn họ là tỷ muội trong quân, cũng không lấy làm phiền. Dương Chính thầm kêu đắc tội, bỏ tay xuống nói:"Ta thấy đã bỏ rơi được chúng, không bằng để cho lão hủ xuống đây."
"Ông thật sự là y quan?" Nữ kỵ sĩ giảm tốc độ, nhìn hắn hỏi.
"Đúng vậy."
"Vậy ông theo ta đi tới quân doanh, mấy ngày trước mấy tỷ muội xung đột
với Tây nam quân hệ nên bị thương, tiện đường ông xem giúp."
Dương Chính không có lý do gì để từ chối, đành phải gật đầu.
Nữ kỵ sĩ đưa hắn tới một tòa nhà lớn, sau khi xuống ngựa, hai người vừa
đi vừa nói chuyện:"Lão nhân gia, còn chưa biết tên họ của ông?"
"À, gọi ta là Diệp Chính là được!"
"Diệp Chính?" Nữ kỵ sĩ chợt dừng bước, nhìn chăm chú vào Dương Chính, ánh mắt đầy vẻ cổ quái.
"Tên của ông lại giống với Ma thần tướng quân!"
"Trùng hợp thôi, ha ha!" Dương Chính cười nói:"Tiểu cô nương, cô tên gì?"
"Thụy Lệ Tạp Á, ông gọi ta là Thụy Lệ là được!"
Dương Chính mỉm cười, quan sát xung quanh, khu nhà này rộng lớn phi
thường, chuồng ngựa ở một bên, mấy nữ kỵ sĩ đang tắm cho ngựa, còn có
một số đang luyện kiếm, nhìn thấy Thụy Lệ thì thảy đều thi lễ.
Đi vào bên trong, tình cảnh các nữ binh bị thương trần trụi hiện ra trước mắt Dương Chính.
Vì Dương Chính niên kỷ đã cao, lại thêm Thụy Lệ cũng giải thích trước nên họ không hề trốn tránh.
Dương Chính cũng nhìn thấy vài người quen, năm xưa hắn từng làm lĩnh chủ Uy Cổ Lan, họ đã làm thân vệ cho hắn, cũng là thành viên thủy đạo của
Hồng nương tử.
Thụy Lệ đẩy vẹt cánh cửa ở cuối hành lang phía đông, Dương Chính vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc.
Mười mấy nữ binh nằm trên một dãy giường, mấy người này bị trọng thương, không thể dậy nổi, vừa rồi bên ngoài là những người bị thương nhẹ đã
được băng bó, có thể thấy lần xung đột này kịch liệt cỡ nào.
Dương Chính đi tới một cái giường đầu tiên, giở mền đắp trên người nữ binh ra.
Nữ binh này lưng và vai bị trúng một tiễn, nằm sấp trên giường đến giờ
có thể vết thương đã bị viêm, hiện tại đang phát sốt. Dương Chính lại
giở quần lót của nàng ra xem thử, quả nhiên ở đó đang mưng mủ, hắn rút
tiểu đao ra hơ trên lửa nói:"Gắng chịu một chút!"
Hắn dùng đao cắt phần thịt thối rữa đi, cho đến khi máu chảy ra không
còn mủ mới thôi, nữ binh toát mồ hôi lạnh, cắn chặt khăn, thân hình run
rẩy nhưng không hề kêu la.
Dương Chính ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, lấy thuốc đắp lên, băng bó cẩn
thận, rồi nắm cổ tay nàng ta truyền vào một đạo dị lực hắn có từ Ba Bỉ.
Năm xưa nhờ vào dị lực của Ba Bỉ cải tạo thân thể nên hắn nhiều lần vùng vẫy thoát được tử vong, Dương Chính biết rõ dị lực này đối với liệu
thương có hiệu quả rất tốt.
Nữ binh dần dần cảm thấy bớt đau, bất giác ngủ thiếp đi.
Dương Chính đắp chăn cho nàng ta, nhìn Thụy Lệ nói:"Ngủ một giấc thì sẽ khỏe thôi!"
Thụy Lệ đi tới nhìn thấy nữ binh này hô hấp bình thường, gương mặt cũng
đã có huyết sắc, mắt lộ vẻ mong chờ nhìn Dương Chính:"Ông thật là thần
y."
Thời đại này trình độ y học rất thấp kém, rất nhiều binh sĩ không chết
trên chiến trường nhưng bị vết thương nhỏ làm độc mà chết. Dương Chính
có thể nhanh chóng ổn định vết thương nặng như vậy, có xưng là thần y
cũng không có gì quá đáng.
Dương Chính mỉm cười, đi sang giường thứ hai.
Thụy Lệ đứng bên quan sát, thỉnh thoảng lại giúp hắn đưa khăn, đưa thuốc tới. Mất hết nửa ngày thì những người bị trọng thương đều được cứu trị
xong xuôi. Thụy Lệ lúc này tin chắc Dương Chính là thần y, y thuật và sự chuyên chú của hắn khiến nàng khâm phục, nhiều nữ binh bị thương ngay
ngực, ngay đùi nhưng Dương Chính lúc trị liệu vẫn không hề lộ vẻ gì khác lạ, Thụy Lệ thấy thế càng cảm thấy hắn là một lão nhân đáng kính.
Nếu như biết được bình phẩm của Thụy Lệ về mình thì Dương Chính nhất
định sẽ rất hổ thẹn, hắn chỉ biết một vài cách trị liệu đơn giản, còn
như diệu thủ hồi xuân thì chỉ là nhờ vào dị lực trong cơ thể hắn mà
thôi.
Thụy Lệ kéo tay Dương Chính đi ra cửa, giới thiệu với một nhóm Ma thần nữ kỵ sĩ rằng nàng ta đã tìm được một thần y.
Nhất thời, vô số nữ kỵ sĩ biết tin đều vây quanh Dương Chính, hơn nữa vì thấy hắn niên kỷ khá cao nên họ cũng không e ngại gì, phô bày thân thể, để lộ vết thương cho hắn xem, trái lại Dương Chính có chút ngượng
ngùng, nhưng hắn lại không thể nào nói cho họ biết mình thật ra không
phải là lão nhân, hơn nữa còn là một nam nhân đang tuổi sung sức nhất..