Ma Thần Tướng Quân

Chương 1: Q.2 - Chương 1: Thỏ chết chó cũng hết đời






Khâu Viễn Sơn lấy cuộn giấy trên linh điểu xuống, vừa mở ra xem qua, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: thành công rồi... thật sự thành công!

Ông điên cuồng cười rộ lên, không thể tưởng được, Tả Thanh Tử thật sự đã bị giết chết.

Vốn ông tịnh không có hy vọng với lấn ám sát này, tuy Tích huyết thập tự cường đại, nhưng Tả Thanh Tử càng là nhân vật khó chơi. Vậy mà linh điểu từ Tác Ba Đinh bay trở về lại mang đến tin tức tốt nhất từ lúc bắt đầu mùa đông tới nay, Thương Nguyệt quốc trước khi mùa đông bắt đầu phải chịu thảm bại, Khâu Viễn Sơn đối với Tả Thanh Tử chỉ hận không được lột da rút xương.

Không thể tưởng được hắn rốt cục đã chết, Dương Chính a Dương Chính, ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi.

Khâu Viễn Sơn chợt thấy khí lực toàn thân thoáng chốc đều mất sạch, có một loại cảm giác không chân thật, sáu năm rồi, Tả Thanh Tử gây cho ông biết bao phiền toái, ông đã phái bao nhiêu người đi ám sát, mỗi một lần giao phong ông đều ở thế hạ phong, loại cảm giác này làm cho một trong ba đại nguyên soái Thương Nguyệt Khâu Viễn Sơn muốn sụp đổ.

Đặc biệt là trận đại chiến trước khi bắt đầu mùa đông Tả Thanh Tử sỉ nhục một hồi, nếu không có Sắc vi kỵ sĩ hỗ trợ, có lẽ quân chủ lực cũng đã bị tiêu diệt hết.

Đúng lúc này địch nhân trong số mệnh đã chết.

Ngoại trừ lúc đầu mừng như điên khi nghe thấy tin tức, Khâu Viễn Sơn gương mặt từ từ trở nên trầm trọng trở lại, có lẽ ai cũng có cảm giác này, địch nhân lớn nhất đột nhiên chết đi, mà việc giết chết hắn chỉ lại là một việc ngoài ý muốn, loại cảm giác hư không này chợt đến cũng làm cho Khâu Viễn Sơn có chút không thích ứng kịp.

Bất quá ông cuối cùng cũng là Đại tướng của đế quốc, tâm tình khôi phục tỉnh táo rất nhanh chóng.

Tiếp theo còn có nhiều việc cần làm hơn, cái chết của Tả Thanh Tử đủ để phá hư thế cân bằng vi diệu hiện tại của Lưu Vân, Vệ Nhung, Thương Nguyệt ba nước, Khâu Viễn Sơn tin tưởng rằng Lưu Vân quốc và Vệ Nhung quốc không chóng thì chầy cũng xảy ra một trường đại chiến không thể tránh khỏi. Bởi vì thân phận chính thức của Mạn Kỳ là tiểu vương tử Thiên chích tộc của Lưu Vân quốc chứ không phải là một thương nhân bình thường. Thiên chích tộc là đại thị tộc thứ hai của Lưu Vân quốc, dân cư và tài phú tương đương với Khương nhân tộc, bọn họ mơ ước chiếc ghế "Thủ thị" đã lâu, vì thế bọn họ không tiếc đưa cả Lưu Vân quốc hãm vào trong vòng chiến loạn.

Đại lục chiến hỏa liên miên, vốn đúng là thắng làm vua thua làm giặc, chỉ khi Lưu Vân và Vệ Nhung đánh nhau, Thiên chích tộc mới có thể làm cho lực lượng Khương nhân tộc suy yếu, chính mình theo đó mà lên đài. Một chiêu này ba mươi năm trước đã từng thi triển qua, năm đó Dực nhân tộc thực sự là vì tổn thất quá nhiều nam đinh trong trận đại chiến với liên quân hợp tung Thương Nguyệt, mới bị Khương nhân tộc cho hạ đài.

Cho nên Khâu Viễn Sơn và Mạn Kỳ mới có thể hợp tác với nhau.

Trên thế giới này vốn có rất nhiều sự câu kết vì ích lợi, Mạn Kỳ cần vương vị Lưu Vân quốc, Khâu Viễn Sơn thì muốn đất đai của Vệ Nhung quốc, tương lai sau khi bọn họ đều đạt được ý nguyện của mình, có lẽ liên minh yếu ớt này sẽ bất hòa rất nhanh.

Khâu Viễn Sơn và Mạn Kỳ đều biết đối phương là người như thế nào.

Tả Thanh Tử chết rồi, Khâu Viễn Sơn hiện tại ngoài việc chờ Vệ Nhung và Lưu Vân đánh nhau còn có một việc rất trọng yếu.

Nghĩ tới mật lệnh của đế quốc, Khâu Viễn Sơn trong lòng không khỏi âm ám.

Nếu như Dương Chính chết trong nhiệm vụ ám sát thì mọi việc đều tan biến như mây khói, không còn chút vết tích nào lưu lại, không nghĩ được là hắn còn sống trở về. Thiên hạ chỉ có người chết mới giữ được bí mật, huống gì công chúa đối với hắn có chút ý tứ, Khâu Viễn Sơn thân là hoàng thích tuyệt đối không cho phép sự tình kiểu này phát sinh.

Khoảng cách giữa bình dân và quý tộc vĩnh viễn không có cách nào vượt qua.

Cho Dương Chính này thực sự tài hoa tuyệt thế thì cũng chỉ có cách hy sinh hắn mà thôi.

Khâu Viễn Sơn nháy mắt đã quyết định, hắn nhanh chóng viết một phong mật hàm, gọi một tên thân binh tới giao cho hắn:"Đưa bức thư tín này tới hoàng thành, không được chậm trễ một khắc."

###

Thương Nguyệt đô thành, Y Kỳ Lan.

"Báo... KHoái tín của Tây tuyến Khâu thống lĩnh." Thanh âm truyền từ ngoài cửa vào.

Thương Nguyệt hoàng đế Mạc Luyện Ngọc đang đánh cờ với vương hậu, chính là lúc đang ép vào thế đại long, hãm nhập tình huống căng thẳng nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhanh chóng xóa bàn cờ:"Không được, không được, xử lý công vụ quan trọng hơn."

Vương hậu tức giận nói:"Bệ hạ, ngài mỗi lần đánh cờ đều chơi xấu, hiện tại chính trị đang khôi phục, chiến sự biên giới sớm đã ngừng lại, Khâu thống lĩnh có đại sự gì chứ."

Luyện Ngọc tự biết mình đuối lý cười khỏa lấp:"Vương hậu, việc quân quốc đại sự không thể lầm lỡ, nhanh đi thôi."

Mạc Luyện Ngọc mở niêm phong khoái tín gắn xi tới ba lớp.

Vừa mở ra xem sắc mặt nhanh chóng biến đổi, càng nhìn thêm, sắc mặt y càng thêm biến hóa dữ dội, có kinh ngạc, có mừng vui, đến lúc cuối cùng thì thần tình có vẻ phẫn nộ, trầm trọng quát lên một tiếng.

"Việc gì vậy bệ hạ?" Nhìn thấy Mạc Luyện NGọc giận dữ, vương hậu cẩn thận hỏi.

Mạc Luyện Ngọc để bao thư tín lên bàn:"Nàng tự xem đi."

Vương hậu cầm lấy tín chỉ quét mắt nhìn qua, vui mừng nói:"Tả Thanh Tử bị giết rồi, đúng là hảo sự a..."

"Nàng xem tiếp đi." Mạc Luyện Ngọc không chút vui vẻ nói.

Xem tiếp phía dưới, sắc mặt bà đổi khác:"Băng nhi lại yêu thích một tên binh sĩ nô lệ, thật sao?"

"Khâu Viễn Sơn không dám lừa ta đâu." Mạc Luyện Ngọc lạnh lùng nói.

Vương hậu hít vài hơi:"Hài tử này sao lại quá mức đến thế."

"Còn không phải do nàng sủng ái nó, đưa nó đến Chiếu kiếm trai học kiếm thuật nhiều năm, quay về liền quên sạch lễ số, đường đường là Thương Nguyệt công chúa lại yêu thích một tên nô lệ, việc này truyền ra ngoài Thương Nguyệt quốc ta còn mặt mũi nào gặp người." Mạc Luyện Ngọc càng nghĩ càng giận, vỗ mạnh xuống bàn.

Vương hậu giật mình kêu lớn, bà có chút ủy khuất, thầm nói, không có ông đồng ý thì ta có thể đưa nó đi học kiếm thuật sao? Hiện tại toàn bộ đều đổ lên đầu ta.

Mạc Luyện Ngọc còn đang nóng giận, những lời này bà sao dám nói ra, chỉ có thể thuận miệng hỏi một câu:"Làm sao đây?"

"Nhanh chóng gọi Băng nhi về cung, giải tán Sắc vi kỵ sĩ đoàn cho ta, dạy dỗ quy củ cho nó hiểu một thời gian rồi mới được cho rời cung."

Vương hậu gật đầu:"Còn tên nô lệ đó?"

"giết!" Mạc Luyện NGọc trong mắt lóe lên một đạo hàn quang.

###

"Phụ vương vì sao lại gọi ta về kinh thành?" Mạc Băng Vân nhíu mày nhìn Khâu Viễn Sơn.

"Điện hạ, người xem, đây chính là mệnh lệnh của bệ hạ."

Công chúa cầm cuộn giấy da dê màu vàng, thần sắc kinh ngạc, đây thực sự là mật lệnh của phụ vương.

Có thể là...

Trong mắt nàng lại xuất hiện một thân ảnh kiệt ngạo bất quần, tròng mắt màu đen, nhịn không được hỏi:"Có tin tức gì của Dương Chính không?"

"Không có" Khâu Viễn Sơn nói, mặt không đổi sắc.

Sắc mặt Mạc Băng Vân có chút mất mát, đã ba tháng rồi, Dương Chính a Dương Chính, cuối cùng ngươi sống hay chết rồi.

Nhiều ngày không gặp, Mạc Băng Vân nmới thống khổ phát hiện ra nàng klhông thể theo thời gian mà quên đi người đó, ngược lại âm thanh, tướng mạo càng thêm khắc sâu trong lòng.

Nhìn lại mật lệnh trong tay.

Mạc Băng Vân chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó mới nói:"Ta biết rồi, Khâu thúc thúc, sáng mai ta sẽ trở về Y Kỳ Lan."

Khâu Viễn Sơn gật đầu bước ra ngoài.

"Chờ chút!"

"Điện hạ còn điều gì phân phó không?"

"Nếu như Dương Chính trở về, xin thông báo ngay cho ta."

Khóe mắt Khâu Viễn Sơn khẽ giật, trầm giọng nói:"Ta biết rồi."

###

"Sau này ta là Bá tước đại nhân! Ha ha ha..." Bước vào lãnh thổ Thương Nguyệt, Vũ Lôi xoa hai tay, ngửa mặt nhìn trời cười vang.

Thành viên của Tích huyết thập tự đứng trên đường biên giới hít thở không khí trong lành, quay đầu nhìn Bi Thương hoang nguyên và thung lũng Mã Kỳ Đốn ở phía xa, trên mặt lộ vẻ kích động mãnh liệt:Cuối cùng đã trở về rồi!

KHông nghĩ là thuận lợi như vậy, thuận lợi đến mức người ta khó tin.

Trước khi xuất phát ai cũng nghĩ mình sẽ chết tha hương, không ngờ sự tình biến chuyển một hồi lại trở về lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, bọn Hồng Thạch mới thực sự tin tưởng là mình đã hoàn thành nhiệm vụ trở về. Lại nhớ tới câu nói của Khâu Viễn Sơn trước khi xuất phát làm họ trong lòng kích động:"Chỉ cần các ngươi hoàn thành nhiệm vụ trở về, toàn bộ đều được tấn thăng bá tước, sách phong nhất đẳng kỵ sĩ!"

Tương lai tươi sáng vươn tay là đạt được, làm sao mà không hưng phấn cho được.

"Đội trưởng!" Sau khi mọi người cười nói mới phát hiện công thần lớn nhất trong lần ám sát này, Dương Chính, vẫn im lặng đứng bên, trên mặt không có biểu tình kích động nào.

"Tiểu Chính ca, ngươi không cao hứng sao?"

Dương Chính nhìn bọn họ, chậm rãi nói:"Các ngươi không thấy sự tình quá thuận lợi sao?"

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của bọn Hồng Thạch, hắn dừng một chút, bình tĩnh cười nói:"Không sao cả, chỉ là ta đa tâm thôi. Đi nào!"

Ở hành dinh mới tu sửa tạm thời biên giới Mã Kỳ Đốn.

Bọn họ ngồi trên xe ngựa theo một tiểu đội trăm người tiến về phía Tây tuyến đại doanh.

Trong lòng Dương Chính có cảm giác bất an.

Tiểu đội trăm người vây lấy bọn họ vào bên trong, tiếng là bảo hộ, nhưng nhìn nhãn thần cẩn thận và binh sĩ trang bị vũ trang đầy đủ, Dương Chính ngửi ra một tia khí tức bất an.

"Uy, các ngươi sao lại khẩn trương như vậy?" Vũ Lôi thò đầu ra hỏi tên binh sĩ đang ngồi trước xe.

Tên binh sĩ này hai tay run lên, thậm chí có ý muốn xuất kiếm.

Tuy hắn nhanh chóng ra sức che giấu nhưng những động tác tinh tế đó toàn bộ đều lọt vào mắt Dương Chính.

Nghi vấn trong lòng hắn càng thêm nặng nề.

Đi hơn nửa đường, Dương Chính nhìn ra sắc trời xám xịt âm trầm, hắn giả vờ vô ý hướng về phía tiểu đội trưởng Hà Tư đi theo hộ tống nói:"Bọn ta nghỉ ngơi một chút."

"Tới nơi nhanh thôi mà." Hà Tư không hề hạ lệnh dừng xe.

"Có thể ta cảm thấy thân thể không được thoải mái lắm." Dương Chính ngữ khí bình tĩnh, thần tình rất chắc chắn.

Tiểu đội Tích huyết thập tự đều coi Dương Chính như chúa tể, bống người kia nghe Dương Chính nói thân thể không thoải mái đều đứng phắt dậy, dùng sức đập thùng xe quát lớn:"Lão đại bọn ta không thoải mái, dừng lại, mẹ nó."

Lời nói của Vũ Lôi làm cho sắc mặt binh sĩ chung quanh trở nên rất khó coi.

Dương Chính liếc mắt, Hồng Thạch nhanh chóng kéo Vũ Lôi lại:"Đều là huynh đệ trong quân, đừng làm tổn thương hòa khí, Hà Tư đội trưởng..."

Hồng Thạch ngữ khí tuy thấp nhưng trong lời nói rõ ràng bao hàm ý tứ uy hiếp.

Hà Tư đến bên xe nhìn Dương Chính, sắc mặt lộ vẻ khó khăn:"Nam tước đại nhân, cấp trên bảo bọn ta phải nhanh chóng hộ tống các vị về, yến tiệc tiếp phong đã chuẩn bị cho các vị đại nhân, ngài xem..."

Dương Chính ngắt lời:"Chuẩn bị mấy thớt ngựa cho bọn ta, bọn ta đều là người thô lỗ, ngồi xe không quen."

Vũ Lôi bên cạnh cười nói:"Đúng rồi, đúng rồi, ngồi trên cái này, mông đít muốn tê dại hết, uy, bọn ta đưa xe cho các ngươi, các ngươi đưa ngựa cho bọn ta, cái này cũng không có gì quá đáng."

Dương Chính không nói lời nào nhìn chằm chằm vào Hà Tư.

Ánh mắt của hắn làm Hà Tư lông tóc dựng ngược, nhớ tới lời đồn trong quân, lòng bàn tay rướm mồ hôi, trong lòng thầm mắng tên trưởng quan của mình, đem nhiệm vụ xui xẻo này giao cho ta.

"Được... được thôi!"

Hắn cắn răng đáp ứng.

Năm thành viện Tích huyết thập tự cưỡi ngựa, lúc Dương Chính xuống xe nhẹ nhàng vỗ vào eo lưng của mỗi thành viên.

Bọn Hồng Thạch trong lòng run lên nhìn Dương Chính, chỉ là hiện tại cả Dương Chính cũng không biết có việc gì phát sinh.

Trên đường đi, một trăm người vẫn bao vây năm người chặt chẽ như cũ.

Lúc cách Tây tuyến đại doanh chừng 10 dặm, mặt đất khẽ run lên.

Dương Chính một tay cầm chuôi Liệp huyết đao, ánh mắt lạnh lùng trấn định nhìn bụi bốc mù mịt ở phía xa.

Trên một ngàn kỵ sĩ khôi giáp chỉnh tề xuất hiện trước mắt hắn.

"Việc này là sao?" Dương Chính nắm lấy Hà Tư quát hỏi.

Hà Tư cơ hồ bị kéo rơi xuống ngựa, hắn bị cặp mắt màu đen của Dương Chính nhìn trừng trừng, thân thể cảm thấy không chịu nổi khống chế nói:"Mặc kệ chuyện của..."

Chữ "ta" chưa kịp nói ra, sắc mặt Hà Tư biến thành trắng bệch thê thảm, hắn... hắn nói gì thế này?

Không chờ hắn minh bạch được, trên bụng Hà Tư trở nên đau đớn, Dương Chính đã cầm Liệp huyết đao đâm vào.

Đồng thời rút tay ra quát lớn:"Chạy nhanh lên, bọn chúng tới đây giết chúng ta đó!"

Bọn Hồng Thạch vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, họ tịnh không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết lời Dương Chính nói chắc chắn là đúng. Trong khoảnh khắc tố chất chiến đấu của Tích huyết thập tự tiểu đội được Dương Chính thiên chùy bách luyện cuối cùng đã phát huy ra, ngay sát na lời kêu gọi đầu hàng phát ra, bốn thanh Liệp huyết đao đã phối hợp đâm ra, chặt bay đầu bốn tên lính.

Dương Chính mạnh mẽ kéo thi thể Hà Tư xuống quật vào mấy tên.

Hắn dùng sức đánh một quyền vào đùi ngựa, con ngựa hí lên đau đớn lao thẳng ra ngoài, mọi việc chỉ phát sinh trong thời gian điện quang hỏa thạch đó, tiểu đội trăm người đang canh giữ nghiêm mật biến thành hỗn loạn vô cùng.

Dương Chính trái đâm phải chém, giống như một con mãnh hổ giận dữ, nhiều tên binh sĩ chưa kịp rút vũ khí đã bị Liệp huyết đao chém thành hai đoạn.

Máu tươi ngập đất.

Tích huyết thập tự tiểu đội gắng sức đột vây.

Đại đội ngàn người giáp trụ đầy đủ ở phía xa phát hiện dị trạng liền thổi tù và vang động, trọng giáp kỵ sĩ ầm ầm quất ngựa phóng tới.

Tên suất lĩnh trọng giáp kỵ sĩ kinh ngạc chửi mắng:"Cái tên đứng đầu nơi này là ai, không phải là nói đã chế trụ bọn chúng ổn thỏa rồi sao?"

Một tên quan quân khác trầm giọng nói:"Dương Chính gian hoạt như quỷ, sợ là đã bị hắn nhìn ra điểm sơ hở, còn không nhanh truy đuổi, giết không được chúng thống lĩnh sẽ cắt đầu ngươi đó."

Nếu như Dương Chính có thể nghe thấy hai người này nói chuyện, hắn nhất định sẽ biết hai người này là ai.

Thanh âm này, rất quen thuộc, rất quen thuộc...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.