Bị treo ngược trên hình giá, Dương Chính chỉ còn thoi thóp thở, được hai tên Lang nha quân như sói như hùm hạ xuống, đứng hai bên khoác tay dìu đỡ hắn đi vào trong đại quân trướng.
Một bồn nước lạnh tạt lên người hắn.
Dương Chính rên lên một tiếng, cố sức mở mi mắt nặng như chì lên.
Đầu óc chỉ thấy trời đất xoay chuyển, đau đớn như vỡ ra, bị treo ngược 3 ngày 3 đêm, lại không được ăn uống gì, toàn bộ cơ năng sinh lý của Dương Chính đều nằm bên bờ sụp đổ.
Hắn không còn phân biệt phía trước có phải là thật hay không, chỉ thấy một màn trắng đen, mấy thân thể con người chuyển động.
Mạc Băng Vân nhìn hắn, khoái cảm và thống khổ đồng thời cắn xé tâm can nàng.
Nàng vẫn nắm giữ quyền sinh tử của hắn trong tay, nhìn thấy hắn ngã lăn ra trước mặt, trong lòng khoái cảm lại sinh ra từ trong nỗi thống khổ.
Sau khi Tiểu Nguyệt bị ép phải tự sát, Dương Chính bởi vì dám chống quân lệnh, giết chết đồng liêu nên bị quân pháp trừng phạt.
Hồng Thạch, Mông Tầm, Lưu Nhược Phi bị đánh 50 roi mỗi người, còn Dương Chính là chủ phạm phải chịu trừng phạt cao nhất, treo ngược 3 ngày.
Cách trừng phạt này cơ hồ như là tử hình, trong quân doanh chưa hề có ai có thể chịu đựng được hình phạt nghiêm trọng như thế.
Lúc Mạc Băng Vân ra quyết định này đã quyết tâm hoàn toàn quên hết nam nhân này, cho dù tương lai trong lòng có thống khổ hối hận đến đâu nhưng niềm kiêu ngạo của công chúa làm nàng liều mạng hạ quyết tâm một phen.
Nếu như hắn chết!
Nàng cũng theo đó mà được giải thoát.
Nếu như hắn có thể sống, thì nàng sẽ đối mặt với một trường khiêu chiến tàn khốc hơn.
Ba ngày đã qua.
Dương Chính vẫn còn sống, cho dù một chân đã đạp vào Quỷ môn quan nhưng hắn vẫn còn sống, trong người hắn có luồng đấu chí bất khuất thiêu đốt, cho dù là chết, đối với hắn mà nói cũng chỉ là một loại thể nghiệm của sinh mệnh.
Tranh đấu, quằn quại.
Dương Chính cổ họng phát ra thanh âm khó nghe được, đấu tranh với vận mệnh, cũng là phát tiết thống khổ trong lòng.
Lần lần cố gắng đứng dậy, ngã xuống, lại cố gắng chống choi, lại ngã xuống.
Mạc Băng Vân im lặng nhìn hắn, Sắc vi kỵ sĩ trong trướng đều nhìn hắn, nam nhân bất khuất như vậy, bị treo ngược 3 ngày, ý thức đã mơ hồ, gục ngã cứng nhắc như cỗ máy nhưng vẫn còn muốn đứng dậy, hắn đúng là người không ai có thể khuất phục được, Khâu Viễn Sơn cũng không thể, Mạc Băng Vân cũng không, cả trời, cả đất cũng không thể!
Sắc vi kỵ sĩ đều rất hận hắn, hận không được ăn thịt uống máu hắn.
Nhưng có thể đối diện với sinh mệnh bất khuất thế này, vành mắt bọn họ thảy đều hơi ướt, đối với chiến sĩ kiên cường thế này, cho dù vũ nhục thế nào đều là làm ô uế, ngươi có thể một đao kết liễu sinh mệnh hắn nhưng ngươi không thể chà đạp nhân cách và tôn nghiêm của hắn.
Vô tri vô giác, cái chết của Tiểu Nguyệt biến thành không phải là không thể tiếp thụ.
Bọn họ vẫn căm thù hắn như trước nhưng không phải hận hắn tàn nhẫn hay là hận hắn lạnh lẽo ác độc, lòng dạ của hắn là bằng thép tôi luyện thành, cao ngạo làm người ta phẫn nộ.
Một tiếng gầm nhỏ vang lên, Dương Chính cuối cùng cũng chống chọi được đứng thẳng lên.
Hắn toàn thân run rẩy thấy vô số nhân ảnh mơ hồ.
Trong lúc run run người, ánh mắt hắn từ từ tụ hợp nhìn về phía Mạc Băng Vân, âm thanh khản đặc tiều tụy:"Công ... chúa..."
Lúc ấy, Mạc Băng Vân cơ hồ rơi lệ.
Lòng dạ cơ hồ mềm nhũn.
Dương Chính a Dương Chính! Ngươi cuối cùng là người như thế nào đây?
Tựa hồ không muốn đối mặt với nội tâm mềm yếu của mình, tựa hồ như vừa phải chịu thống khổ cực hạn, Mạc Băng Vân vung tay:"Đi mời Khâu tướng quân!"
Khâu Viễn Sơn nhanh chóng đến ngay.
Ông nhìn Dương Chính đang đứng, thốt ra tiếng hô kinh ngạc không dám tin.
Bị treo ngược ba ngày nhưng vẫn còn sống, hơn nữa còn đứng lên nổi, nam nhân này thực ra là làm bằng cái gì đây, làm bằng cương thiết hay sao?
Khâu Viễn Sơn liền bỏ hết thần sắc phức tạp trong mắt, bước đến bên Mạc Băng Vân hành lễ.
Mạc Băng Vân nhìn ông, bình tĩnh nói:"Khâu tướng quân, lấy đế quốc mật lệnh nói cho hắn biết."
Khâu Viễn Sơn gật đầu.
Đuổi hết mọi người trong trướng ra.
"Dương Chính tiếp lệnh, đế quốc cơ yếu, phong ngươi làm Đội trưởng Tích huyết thập tự, tứ phong nhị đẳng kỵ sĩ, mật lệnh bao gồm một nhiệm vụ, đi giết thuộc hạ dưới trướng Vệ Nhung đông tuyến thống lĩnh Tả Thanh Tử..."
Thanh âm truyền vào tai hắn càng lúc càng nhỏ, chống chọi suốt ba ngày ba đêm đến bây giờ Dương Chính chỉ thấy trước mắt ánh sáng trắng càng lúc càng chói, cuối cùng cả thế giới đều điên đảo...
.........
Sau hai ngày Dương Chính tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trong một doanh phòng rộng rãi thoải mái.
Ba gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt hắn, Hồng Thạch la lớn:"Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Mọi người nhanh tới xem, Tiểu Chính ca tỉnh rồi! Ta đã nói là hắn căn bản là quái vật đánh không chết mà!"
Mông Tầm cười đến tê dại, cùng Lưu Nhược Phi hai người gương mặt vô cùng kích động như nhau.
Dương Chính khẽ cử động, kêu lên một tiếng.
Trong lúc hôn mê, hắn cảm giác một luồng hơi ấm tiến vào tứ chi bách cốt, cuối cùng phá tan hắc ám làm cho hắn tỉnh lại.
Hắn biết đó là gì, Ba Bỉ lại cứu mạng hắn lần nữa.
Tư tưởng bắt đầu đổ dồn vào đầu hắn, huyết chiến mấy ngày trước, lại còn ba ngày bị treo ngược... Trước khi hôn mê dường như là ở trướng công chúa, có người nói với hắn gì đó... Đáng tiếc lúc đó ý thức của hắn đã trở nên mơ hồ, Dương Chính không còn nhớ nổi.
Cổ họng khô đắng đến mức tưởng chừng như nứt toác ra, hắn cố gắng thốt lên âm thanh cơ hồ nghe không rõ:"Nước..."
"A... Nước, nước! Mang nước tới nhanh lên!" Hồng Thạch vội vã kêu lên, một khắc sau, một bình lớn có cắm ống trúc được mang tới miệng Dương Chính.
Hắn nuốt từng ngụm lớn, nước suối mát ngọt làm tinh thần phấn chấn, bệnh nặng khó khỏi xuất hiện làm toàn thân mềm nhũn nhanh chóng biến mất.
Uống nước xong, cặp mắt Dương Chính đã bắt đầu lấp lánh thần quang, gương mặt khôi phục vẻ lạnh lẽo thường ngày.
Hắn dùng sức chống chọi ngồi dậy.
"Tiểu Chính ca!" Ba người kia vội vàng đến muốn đỡ hắn.
Bị hắn dùng tay ngăn trở.
"Tránh ra!"
Dương Chính bước xuống giường, loạng choạng một chút, nhiều ngày không ra khỏi giường làm cho hắn mất thăng bằng. Sau khi đứng vững, hắn lắc lư đi ra ngoài doanh phòng, đang lúc giữa trưa,trời nắng gay gắt, ánh mặt trời làm hắn nheo mắt lại, thân thể hắn khoan khoái hơn, xương cốt kêu răng rắc mấy tiếng, mấy ngày hôn mê, thân thể của hắn đều như rỉ sét cả.
Sau khi hít thở vài hơi không khí trong lành.
"Há!" Hắn đột nhiên vận sức thét lớn một tiếng.
Bắt đầu từ sân thao luyện nhanh chóng chạy đi, mỗi lần mấy chục mét, hắn lại vận sức thét vang, dùng lực vỗ vào ngực, tốc độ càng lúc càng nhanh. Theo những tiếng thét, trọc khí ở lâu trong cơ thể đều phát tán hết ra ngoài, đấu chí dần dần hồi phục.
Cách này là lúc ở địa cầu, Dương Chính học được cách phục hồi từ trong bộ đội đặc chủng.
Âm thanh tiếng thét lên xuống, ngắt nhịp hấp dẫn nhiều người ở Lang nha doanh nhìn theo, rất nhiều người ra khỏi doanh phòng vô cùng kinh ngạc nhìn người một mình chạy điên cuồng trên sân thao luyện.Sau khi nhìn rõ đó là Dương Chính, bọn binh sĩ giật mình, trong mắt lộ ra vẻ bội phục hoặc kính sợ.
Từ lúc Dương Chính bức tử Tiểu Nguyệt, rồi đến lúc hắn còn sống sau ba ngày bị treo ngược, trong Lang nha doanh đã bắt đầu lưu truyền một truyền thuyết về người bất tử: Bất tử truyền thuyết Dương Chính.
Quân doanh là nơi rất dễ sùng bái anh hùng, Dương Chính dùng nghị lực siêu tuyệt thu được lòng quân cũng hợp lý.
Bất tri bất giác hắn đã trở thành một biểu tượng!
Hồng Thạch, Mông Tầm, Lưu Nhược Phi đứng ở cửa kích động nhìn Dương Chính.
"Đi, bọn ta đi!"
Hồng Thạch thét lớn, nhanh chóng đi theo Dương Chính, Mông Tầm, Lưu Nhược Phi nhìn nhau, mặt lộ nét cười, hai người đấm vào tay nhau, thét to:"Bọn ta đi đây!"
###
Tả Thanh Tử
Vị phụ tá đệ nhất dưới trướng thống lĩnh Vệ Nhung quốc Đông tuyến quân. Trong Vệ Nhung quân được tôn xưng là Quân trung đệ nhất trí nang!
Sáu năm trước, Khâu Viễn Sơn dẫn Lang quân công phá phòng ngự của Vệ Nhung Đông tuyến, chém chết Vệ Nhung đại tướng khi đó là Hải Lịch Minh, một đường tiến thẳng chiếm lĩnh được tám tòa thành trì của vùng phía Đông Vệ Nhung quốc, một thời gian cả đại lục đều kinh hãi. Lúc đó danh tiếng của Khâu Viễn Sơn còn hơn cả Hổ quân thống lĩnh Cát Cổ (Hổ Uy đại tướng quân) và Long quân thống lĩnh Mạc Luyện Sanh (Long tương đại tướng quân, cũng là hoàng thất thân vương, đệ đệ của Thương Nguyệt hoàng đế Mạc Luyện Ngọc).
Cả nước Vệ Nhung bàng hoàng.
Phiêu kỵ đại tướng quân Quy Tàng phụng chỉ xuất chinh, Tả Thanh Tử lúc đó chỉ là một người khách bình dân đứng đầu khu phía Đông Vệ Nhung hoàng thành.
Lúc Quy Tàng tiếp thụ lời chúc phúc của dân chúng suất lĩnh đại quân chuẩn bị xuất thành viễn chinh từ cửa Đông thì Tả Thanh Tử tới cản đường đại quân, nếu không phải Quy Tàng đang ở đội ngũ tiên phong thì Tả Thanh Tử đã bị loạn đao chém chết.
Lúc đó có nhiều câu chuyện lưu truyền trên đại lục.
Có người nói Tả Thanh Tử giữa đường chỉ trích thẳng thắn làm Quy Tàng ngỡ là người trời, lại có người nói Tả Thanh Tử quỳ dâng huyết thư, sau khi Quy Tàng xem qua, chấn động vô cùng.
CUối cùng kết quả là Tả Thanh Tử từ thân phận bình dân trở thành quân sư dưới trướng Quy Tàng.
Là phụ tá bình dân, trong thời kỳ Vệ Nhung quốc phản kích hiển lộ kỳ tài, trước tiên dùng kế phản gián, đem dao ngôn truyền bá trong bình dân tám thành bị chiếm đóng. Sau đó theo người chép sử gi lại sử dụng kế nghi binh, chỉ dùng 5000 quân làm cho Thương Nguyệt quốc tây tuyến phải cáo cấp là Vệ Nhung đại quân tiến qua tám thành trực tiếp txông vào lãnh địa Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt hoàng thất chưa biết chân tướng thế nào, vội vàng sử dụng kim lệnh triệu hồi Khâu Viễn Sơn về phòng ngự.
Tuy cuối cùng 5000 Vệ Nhung quân toàn bộ đều bị Lang quân tiêu diệt hết nhưng tám tòa thành mà Thương Nguyệt quốc đã hy sinh mấy vạn binh sĩ mới công hạ được rơi trở vào tay của Vệ Nhung, đến lúc Khâu Viễn Sơn muốn dẫn quân tới tấn công lần nữa thì mười vạn đại quân của Quy Tàng sớm đã chiếm cứ Đông tuyến, tổ chức thế trận phòng ngự vạn toàn.
Tả Thanh Tử tốn rất ít binh mã, dễ dàng chiếm lại tám thành, trong một thời gian trở thành một chuyện lạ của đại lục, còn được lấy làm chuẩn mực của chiến tranh trong sử sách, sánh ngang với Phi tướng quân Trì Vân Hợp ba mươi năm trước cầm quân đại phá Thương Nguyệt quốc. Sau trận chiến này, Tả Thanh Tử trực tiếp từ một người bình dân được sách phong Hầu tước, nhận chức quân sư của Vệ Nhung Đông tuyến đại quân.
Sáu năm liên tiếp sau đó, Khâu Viễn Sơn nhiều lần giao phong với Tả Thanh Tử nhưng quần thảo thế nào cũng không chiếm được tiện nghi.
Trong quân đội Vệ Nhung dã man thượng võ, Tả Thanh Tử là văn quan đệ nhất có được sự tôn kính của tất cả tướng sĩ. Y ở trong Vệ Nhung Đông tuyến quân địa vị thấp thoáng còn cao hơn Quy Tàng, chỉ cần là thủ dụ của quân sư có khi còn hiệu nghiệm hơn thủ dụ của đại tướng quân. Chỉ cần ngươi nói là dưới trướng quân sư, các binh sĩ đều vô cùng cung kính với ngươi.
Vì thân phận Tả Thanh Tử quá quan trọng, Khâu Viễn Sơn mấy năm nay không biết đã chiêu tập bao nhiêu cao thủ thích sát.
Nhưng Tả Thanh Tử này tâm tư cẩn mật, bình sinh ngoài việc thích ăn ngon ra không còn hứng thú với bất kỳ thứ gì khác, cả nữ sắc cũng không gần, tác phong sinh hoạt nghiêm cẩn cực điểm.
Bình thường binh sĩ thủ vệ bên mình y có khoảng năm chục người, hơn nữa toàn là cao thủ trong quân. Nhưng một khi đến lúc chiến đấu, hộ vệ bên thân Tả Thanh Tử có thể đạt tới con số kinh người là hai trăm tinh binh.
Y cư trú ở sâu trong đại doanh nơi phòng ngự cực kỳ sâm nghiêm, trừ phi là Đại thuật sĩ trong truyền thuyết hoặc là Cửu phẩm kiếm thánh mới có thể ám sát thành công.
Thích khách Khâu Viễn Sơn phái xuất đi đều không hoàn thành không trở về.
....
Nhìn mớ tư liệu trước mặt, Dương Chính lần đầu lộ ra nụ cười khổ.
Ám sát Tả Thanh Tử, Thương Nguyệt quốc chỉ còn thực sự trông chờ vào ta a. Đại danh của Tả Thanh Tử hắn còn chưa nge qua, ngược lại nghe thấy truyền kỳ về y, Dương Chính đối với người này thực sự bội phục.
Nếu lấy một người ở địa cầu so sánh với Tả Thanh Tử thì chính là Gia Cát Vũ Hầu, Tả Thanh Tử này dùng binh quỷ quyệt, mưu kế độc ác, tuyệt đối là binh pháp đại gia.
Nói Khâu Viễn Sơn giao phong cùng Tả Thanh Tử không chiếm được tiện nghi chỉ là còn để lại chút thể diện, Khâu Viễn Sơn chắc là đã bị Tả Thanh Tử làm nhục.
Đây thực sự là đối thủ làm người ta bội phục, đáng tiếc, nếu như để tự thân hắn đi đối mặt với y thì đây tuyệt đối không phải việc vui vẻ.
Mạc Băng Vân quan sát thần sắc Dương Chính, mỗi lần nhăn mày, mỗi lần hắn mắt lóe lên.
Trong lòng nàng nổi lên từng đợt sóng.
Đây cơ hồ là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Dương Chính, nếu như ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ không ai làm được này, đế quốc không có ai có thể ngăn trở ta trọng dụng ngươi, cho dù ngươi đối với ta lãnh đạm, cho dù ta phải vứt bỏ sự cao ngạo của công chúa, chết ta cũng bắt ngươi trói chặt ở bên cạnh ta. Nếu như ngươi chết trong nhiệm vụ này, Mạc Băng Vân, ngươi cũng được giải thoát luôn, sau này sẽ không còn vì nam nhân nào mà khổ não.
Dương Chính tất nhiên không biết công chúa nghĩ gì, hắn chỉ biết nhiệm vụ này buộc phải thi hành.
Nếu như hắn chỉ là một cá nhân tuyệt đối bỏ trốn trong lúc thi hành nhiệm vụ, vĩnh viễn ly khai Thương Nguyệt quốc.
Đại lục rộng lớn lẽ nào không có chỗ nào cho Dương Chính hắn dung thân, hắn đối với Thương Nguyệt quốc không có chút cảm tình nào thậm chí còn chán ghét mọi thứ nơi này, sau khi dòng máu mạo hiểm trời sinh sôi trào, hắn hy vọng tìm thấy kích thích nhiều hơn.
Tuy sau khi nhiệm vụ hoàn thành, Khâu Viễn Sơn hứa thành viên Tích huyết thập tự tấn thăng lên Bá tước, Dương Chính còn được tứ phong Nhất đẳng kỵ sĩ.
Nhưng Dương Chính đối với mấy việc này không hề có hứng thú.
Trong lòng hắn, thế giới này không có người nào có thể làm cho hắn muốn lưu lại, cái gì mà Bá tước Hầu tước, chẳng qua cũng chỉ là một lũ chó theo đuôi của hoàng thất, chủ nhân mà không cao hứng thì muốn giết lúc nào là giết.
Thế nhưng lần này, cả tiểu đội Tích huyết thập tự tiếp thụ nhiệm vụ, Dương Chính đối với người nào thì tàn nhẫn nhưng đối với mấy huynh đệ đồng cam cộng khổ này thì hắn không cách nào mà tàn ác được. Một mình cá nhân hắn thì có thể bỏ trốn nhưng bọn Hồng Thạch lại còn gia đình, bọn họ có cha mẹ anh em, nếu không tiếp thụ nhiệm vụ tất nhiên cả nhà bọn họ sẽ bị liên lụy.
Bọn Hồng Thạch không hề khuyên Dương Chính tiếp nhận, khuyên hắn tính đường bỏ trốn trong lúc chấp hành nhiệm vụ nhưng Dương Chính tuyệt không đáp ứng, hắn vốn là người quyết đoán xưa nay chưa từng có, trù trừ do dự tuyệt không phải là tính cách của hắn. Nhiệm vụ tuy khó như lên trời nhưng không phải là không có hy vọng hòan thành.
Bỏ mớ tư liệu xuống, Dương Chính mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Mạc Băng Vân.
Mạc Băng Vân trong lòng khẽ run, nàng càng lúc càng phát hiện cách cư xử của Dương Chính rất đặc biệt, tựa hồ như thế giới này không có ai có thể làm hắn nhíu mày. CHính là khí chất của nam nhân bất khuất kiên cường ngang nhiên với cả Lam phong đại lục khiến cho Mạc Băng Vân không có cách nào không ái mộ hắn, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
"Công chúa, thuộc hạ có một điểm không rõ, thanh vọng của Tả Thanh Tử trong Vệ Nhung Đông tuyến đại quân hơn xa Quy Tàng, mà y lại là thuộc hạ dưới trướng Quy Tàng, ta không biết công chúa có nghe qua cụm từ này chưa:"Công cao chấn chủ!""
"Công cao chấn chủ, công cao chấn chủ!" Mạc Băng Vân im lặng, cặp mắt phát sáng, Dương Chính người này trí tuệ so với sự vũ dũng càng làm cho Mạc Băng Vân kinh ngạc, sự thật sau việc hắn bức tử Tiểu Nguyệt, Mạc Băng Vân sau khi tỉnh táo lại, tinh tế quan sát nhất cử nhất động của Dương Chính, thậm chí còn xem xét sự tình hắn xung đột với Đức Côn từ đầu đến cuối, lúc này phát hiện ra hắn tịnh không phải là một tên thô dã, lời nói hành động đều hàm chứa trí tuệ vô cùng. Cụm từ Công cao chấn chủ rất mới mẻ nhưng Mạc Băng Vân cũng nhanh chóng lĩnh hội được ý tứ của Dương Chính.
"Quy Tàng người này bản lĩnh hành quân đánh trận không có gì xuất sắc nhưng có một điểm rất hay là biết dùng người, rất tự biết mình không sợ thuộc hạ lấn quyền. Ngoài điểm này ra, người tài ba có năng lực và dục vọng mãnh liệt hắn đều không vừa mắt. Tả Thanh Tử vừa vặn là người bình sinh tình tình đạm bạc, cho nên Quy Tàng rất tin tưởng y, Dương đại nhân ngươi nếu muốn dùng kế phản gián chỉ sợ không làm được."
Đối với Mạc Băng Vân nhanh chóng lĩnh hội ý tứ của hắn, Dương Chính trong mắt xuất hiện một tia tán thưởng.
Nhìn thấy nhãn thần của Dương Chính, Mạc Băng Vân trong lòng không khỏi thấy ngọt ngào, đây là lần đầu tiên hắn nhìn nàng như vậy.
Dương Chính trong lòng đã có tính toán, dài người đứng dậy, hành lễ nói:"Thuộc hạ nguyện ý tiếp thụ nhiệm vụ này nhưng xin công chúa cho ta một thời gian, thuộc hạ nhất định sẽ mang đầu lâu của Tả Thanh Tử về đây."
"Tốt, ta và Khâu tướng quân bàn bạc rồi, thời gian tuyệt không có quá bức bách ngươi."
"Đa tạ công chúa, thuộc hạ xin lui trước."
###
"Nhanh lên, nhanh lên, còn ngươi nữa, ở Tử vong doanh không thể làm biếng, nhanh đứng lên cho ta!"
"Ồ... Tiểu Chính ca, trời còn tối om mà! Giờ này còn quá sớm mà!" Một tiếng la thảm, Vũ Lôi vừa mới nói, từ sau khi La Tháp chết đi, Vũ Lôi được kêu vào trong Tích huyết thập tự, cả bọn Uy Nhĩ Tốn toàn bộ đều bị khai trừ khỏi Tích huyết thập tự, đây chính là điều kiện của Dương Chính, một tiểu tổ ám sát cơ động linh hoạt cần phải đoàn kết cẩn mật, hợp tác không nghi ngại, bất kỳ yếu tố nào bất an cần phải bài trừ.
Thà ít mà tốt là nguyên tắc của Dương Chính, cho nên hắn cần bốn người, Hồng Thạch, Mông Tầm, La Tháp, Lưu Nhược Phi, Vũ Lôi.
"A... Không cần đổ, không cần đổ, dậy rồi đây."
Nhìn thấy Dương Chính cầm một bồn nước lạnh lên, cả bọn còn đang mắt nhắm mắt mở tức thì phóng ra khỏi giường.
Dương Chính lấy một đồng hồ cát (đổ khoảng 3 phần) để trên bàn, ánh mắt lăng lệ quét nhìn bốn người một lượt, quát:"Thời gian hết đồng hồ cát này không mặc xong y phục chỉnh tề đến thao trường đứng đó, đánh 20 roi, nhanh lên!"
Nghe thấy câu này, bọn Hồng Thạch bốn người sắc mặt trắng bệch, ba chân bốn cẳng mặc y phục, giáp trụ lên người.
Dương Chính đã đi ra.
Qua một lúc, bốn người cơ hồ cướp đường chạy ra ngoài cửa doanh phòng.
Vũ Lôi vừa chạy vừa mang giày.
"5, 4, 3..." Dương Chính đếm thời gian.
"Đến!" "Đến!" "Đến!" "Đến!" Bốn người lần lượt báo cáo.
Dương Chính tay cầm roi da nhìn từng người, nhìn tới Vũ Lôi còn động đậy, sắc mặt trầm xuống, vung tay đánh mạnh một roi.
Quát lớn:"Ngón giữa để sát vào, đứng nghiêm!'
Vũ Lôi bị đánh la thảm một tiếng, tay xuất hiện một đường tơ máu, nhìn thấy sắc mặt hung tàn của Dương Chính, run lên cầm cập, không dám cười hi ha, đứng thẳng như quản bút.
Bốn người ai có sơ suất gì Dương Chính đều vung roi đánh tuyệt không lưu tình, đến lúc bọn họ đứng đúng theo tiêu chuẩn binh lính đặc chủng hiện đại.
"Từ hôm nay trở đi, các ngươi cần phải tiếp thụ huấn luyện nghiêm khắc nhất, ta muốn đào tạo các ngươi thành chiến sĩ tinh nhuệ nhất, móng vuốt của sư hổ, răng nanh của độc xà! Lần nhiệm vụ này các ngươi đã biết rõ, cơ hội chỉ có một phần ngàn, nếu như nắm bắt được, các ngươi sẽ là Bá tước của đế quốc, tương lai nổi danh ăn uống sung sướng, mỹ tửu nữ nhân hễ quơ tay là có, còn như không nắm bắt được, chỉ mấy ngày các ngươi sẽ thành bùn đất dưới chân người khác, cái gì ăn uống mỹ nhân, thứ đó không dành phần cho các ngươi. Ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi muốn là Bá tước hay là muốn chết?"
"Bá tước!" Bốn người thét lớn.
"Tốt!" Dương Chính gầm lân:"Chứng minh tinh thần của các ngươi đi! trước tiên chạy 50 vòng thao trường, nhanh lên!"
Trời còn tối đen, trên thao trường có treo một ngọn đèn gió, lắc lư giữa không trung.
Càng làm tăng thêm vẻ tiêu điều và thê lương.
Trong đêm tối thỉnh thoảng là vang lên tiếng hít thở nặng nề, tiếng chân chạy loạng choạng, tiếng roi da vút lên lại còn tiếng la thảm!
Thể lực chỉ là khóa thứ nhất, Dương Chính đã tiếp thụ qua khóa huấn luyện quân sự hiện đại. Hắn sớm đã chuẩn bị một kế hoạch huấn luyện như ma quỷ, khóa huấn luyện của địa ngục chỉ mới bắt đầu...
.......
"Chết tiệt, cái đồ đầu heo ngươi!" Dương Chính đá mạnh vào eo cảu Lưu Nhược Phi làm hắn té lăn ra đất.
"Nhìn đây, nhìn đây, là thế này!" Ngón tay linh hoạt của Dương Chính kéo ra lắp vào, một chiếc nỏ nằm trong tay hắn nhanh chóng phân ra thành nhiều thứ linh tinh, tiếp tục dùng tốc độ làm người ta hoa mắt biến đống vặt vãnh đó thành chiếc nỏ.
Mọi người đều sùng bái nhìn hắn, Lưu Nhược Phi mặt khổ não nói:"Trưởng quan, ta tay chân không linh hoạt, cái này ta học không được..."
Chưa nói xong, roi da đã quất lên người hắn, Dương Chính nắm lây hắn quát lớn:"Không được, không được, nói cái rắm chó gì vậy? Không học có ai trời sinh là biết? Ngươi đúng là cái đầu heo..." Dương Chính nhớ lại lúc huấn luyện ở đặc chủng binh rất thê thảm, luyện lắp ráp khí giới trang bị đến mức ngón tay sưng phù, luyện cái này không thể nhanh chóng được.
Trong mắt lóe lên một tia lạc lõng, lại trở thành sắc bén vô cùng, hắn dùng sức đẩy Lưu Nhược Phi, lạnh lùng nói:"Không học lắp ráp khí giới, hôm nay không được ăn cơm, cả mấy người các ngươi nữa, nhanh chóng lên cho ta, thời gian một đồng hồ cát lắp ráp 10 lần, tất cả luyện tập cho ta, ai khhông làm đừng hòng ăn cơm!"
.......
Mặt trời chói chang.
Dương Chính trơ mặt ra giữa thao trường đi tới đi lui, trong tay tẩm dầu gai và nước muối.
Bốn người chỉ mang 1 chiếc khố ngắn đứng trước mặt hắn, cơ thịt đều căng phồng, phảng phất thống khổ đến cực độ, gương mặt đỏ hồng, có mấy người đã cắn môi bật máu, máu chảy đầy miệng nhưng không dám cử động.
Nếu như ngươi đến xem thì sẽ hiểu vì sao bọn họ lúc này trải qua bi thảm đến thế nào.
Bốn người trên cổ chân đều bôi đầy đường mật, trên đó kiến bò dày đặc.
............
Dương Chính tự mình thiết kế, công chúa vì hắn mà kiến tạo một loại trường đao riêng biệt, loại đao này là hắn dựa trên cơ sở của võ sĩ rồi thêm thắt vào mà thiết kế ra, càng thêm phù hợp với hình thể người, trên sống đao thiết kế huyết tào (khe giữa mũi đao) và lưỡi cưa, vô luận là chém đâm, lực sát thương đều rất mạnh mẽ.
Vào ngày thử đao, Dương Chính đặt cho đao này là Liệp huyết.
Hắn cầm một thanh Liệp huyết uy nghi đứng giữa thao trường.
Hai tay cầm đao.
Chầm chậm đưa lên quá đầu, hai mắt đột nhiên bắn ra sát khí kinh thiên, tròng mắt đầy tơ máu giống như mãnh hổ phát điên nhìn vào vật săn.
Người đứng xung quanh đều sợ hãi lùi lại một bước.
"A" Một tiếng rống vang lên, đao quang hình chữ thất chém xuống giống như dải ngân hà rơi xuống, sát khí hóa thành đao khí, trong phạm vi mấy mét tiếng gió rít ào ào, đao chiêu của Dương Chính rất đơn giản, không là chém thẳng thì là chém ngang, lại còn đâm thẳng, mấy động tác đơn giản lặp đi lặp lại như vậy trong tay hắn phảng phất lại như sát thần xuống thế, chỉ là sát khí khủng bố làm người ta cảm thấy như một luồng máu tanh ập thẳng vào mặt, Huyễn ảnh của đao thâm nhập vào sâu trong lòng người, khiến người ta sợ hãi từ đáy lòng.
Đao pháp của Dương Chính khi sử dụng Liệp huyết uy lực so với lúc dùng kiếm đánh bại Uy Nhĩ Tốn ở Hồng Vân Lâu ít nhất cũng hơn gấp đôi.
Bọn người Hồng Thạch nhìn thấy hô hấp trở nên dồn dập, trong mắt cũng phát nóng lên.
Đây mới chân chính là đao pháp giết người, so với kiếm pháp quý tộc thì tốt hơn nhiều! Xem ra rất là xuất sắc! Mẹ nó! Người xem không nhịn được mắng lớn một tiếng.
"Phách! Phách! Phách" Dương Chính chém ra 3 đao cuối cùng.
Dương Chính bộ dạng hung dữ, phảng phất như trước mặt có ba người đang đổ máu trước mặt hắn.
Hắn đột nhiên thu đao, chuyển người cặp mắt lạnh lẽo nhìn qua bốn người:"Cho các ngươi ba ngày học đao chiêu, sau ba ngày mỗi người phải cùng thử chiêu!"
Bốn người đồng thời lộ ra thầnn sắc hoảng sợ, đánh nhau với Dương Chính không phải tự sát sao?
..............
Khóa huấn luyện này đầy máu tanh và bạo lực, Tích huyết thập tự mỗi ngày dùng lượng thuốc bằng với cả toàn quân, thống khổ phải chịu so với lúc điên cuồng trong Tử vong doanh còn hơn gấp trăm lần.
Không có ai dám phóng túng.
Càng không có ai oán than.
Bởi vì so với dự nghiêm khắc Dương Chính đối đãi với bản thân thì bọn Hồng Thạch đang ở trên thiên đường.
Dương Chính nhờ Mạc Băng Vân chế tạo cho bọn họ vô số vòng sắt lớn, mới đầu nặng khoảng 20kg để huấn luyện, sau đó tăng lên 100kg, còn Dương Chính tự mình mang trọng lượng kinh người, tới 200kg, trọng lượng này có thể đè chết người bình thường. Thuộc hạ mang 50 vòng hắn mang tới 100 vòng, thuộc hạ mỗi ngày tập bắn 1000 lần, hắn bắn 3000 lần, cường độ khủng bố làm người ta sôi máu.
Mỗi ngày khi kết thúc huấn luyện, trên người hắn cơ hồ tìm không ra chỗ nào còn lành lặn nhưng đến ngày thứ hai thì nhờ vào năng lực tự lành siêu việt của hắn đã bắt đầu lành lặn trở lại, dùng cách huấn luyện quá tàn khốc này đối với bản thân tựa hồ làm mỗi phân tiềm lực của của cơ thể đều bị ép ra.
Bọn binh sĩ Lang nha doanh nhìn thấy.
Bọn họ không thể tưởng tượng con người có thể kiên trì tới trình độ này, chỉ nhìn thôi mà đã hít thở không thông rồi.
Bất tử truyền thuyết đã biến thành Ma quỷ đến từ địa ngục!
..............
Mạc Băng Vân và Khâu Viễn Sơn đứng phía xa nhìn lại, hai người tịnh không phải là lần đầu tiên nhìn thấy huấn luyện của Tích huyết thập tự nhưng vẫn bị kinh hãi nói không ra lời!
Khâu Viễn Sơn vẫn giống như lần đầu trông thấy Dương Chính huấn luyện, tràng cảnh làm người ta da đầu ngứa ran.
Đây không phải là cảnh tượng của con người, hắn trên thân mang vòng sắt nặng tới 200kg, còn đánh cho 4 thành viên của Tích huyết thập tự ngã lăn. Thậm chí trước đó hắn còn chạy khắp thao luyện trường đến 150 vòng.
Khâu Viễn Sơn dù cao ngạo nhưng không thể không gật đầu:"Mạnh, cho dù vũ kỹ của hắn không bằng cao thủ chân chính nhưng sức mạnh của hắn chính là sức lực bạo phát nguyên thủy nhất, loại tinh thần này thật sự là cường hãn bất khuất."
Mạc Băng Vân trong mắt lóe lên ánh nhìn khác lạ:"Khâu thúc thúc, ta nhớ 10 năm trước ta theo người học kiếm cũng chưa được đánh giá cao tới vậy."
"À..." Khâu Viễn Sơn cười bối rối, chỉ cảm thán:"Nếu như đế quốc bọn ta có được một vạn người quân nhân như Dương Chính, quét sạch đại lục cũng nằm trong tầm tay."
"Có thể sao?" Mạc Băng Vân hỏi.
"Đúng là... không có khả năng..." Khâu Viễn Sơn giọng nói có chút thất lạc, người thế này, một người đã là kỳ tích.