Nửa ngày trước nàng vừa được phong làm Chinh tây tướng quân, thống lĩnh
Long quân, điều này cũng có nghĩa là nàng đã được phụ thân chính thức
thừa nhận. Đối với việc nàng từ nhỏ đã nỗ lực chứng minh mình hơn được
cha anh mà nói thì ngày hôm nay chính là ngày nàng kích động nhất.
Nhưng mà nghĩ tới đối thủ mình sắp gặp phải thì nàng lại hoảng hốt và khổ sở.
Dương Chính, thân ảnh hắn luôn hiện hữu trong tâm trí nàng, càng lúc càng rõ
ràng, nụ cười của hắn, sự lạnh lùng của hắn, sự ân cần tế nhị của hắn,
cách nói của hắn, những hồi ức ngọt ngào ở Hỏa Liên Hoa sơn mạch như
thủy triều dậy sóng trong lòng nàng, khiến cho Mạc Băng Vân hãm nhập vào một dòng xoáy cực lớn, hốt hoảng không biết làm sao.
Nàng cảm ứng được từ lúc Lang quân công nhập Vệ Nhung Đông tuyến thì nàng nhất định sẽ gặp lại Dương Chính.
Đây chính là mệnh vận không thể thoát khỏi.
Nam nhân đó rốt cục cũng phải kết liễu với Thương Nguyệt quốc, chỉ là không ngờ bản thân nàng phải đến đó đối diện hắn.
Một bàn tay đặt nhẹ lên bờ vai Mạc Băng Vân khiến nàng bừng tỉnh.
"A Tuyết!"
Nguyệt Như Tuyết vận tố trang đứng sau lưng nàng, gương mặt trầm tĩnh thoáng nét buồn bã.
Nàng đi tới bên Mạc Băng Vân, nhẹ giọng nói:"Muội biết rồi."
Mạc Băng Vân trầm mặc không nói, sự thật là nàng không biết nói gì. Nguyệt
Như Tuyết nhìn sâu vào mắt nàng than:"Tỷ chuẩn bị làm gì?"
"Ta.. không thể làm trái ý nguyện của phụ vương." Thanh âm của Mạc Băng Vân
vì thống khổ mà run lên:"Đây là quốc gia của ta, hắn là kẻ xâm lược."
Nguyệt Như Tuyết tựa hồ sớm đã biết trước Mạc Băng Vân sẽ nói vậy, nàng cất
tiếng hỏi, thanh âm vẫn chậm rãi nhẹ nhàng như cũ nhưng mang theo nét
cười lạnh nhạt như gió thu:"Giết hắn ư?"
Mạc Băng Vân tròng mắt co rút lại, sắc mặt trắng bệch.
"Giết hắn ư?"
Nàng nhất định không nguyện ý nhưng trên chiến trường mọi việc chắc gì đã tuân theo ý muốn của nàng.
Hai quân chiến đấu sinh tử cần phải phân thắng bại, với tính cách của Dương Chính sao có thể chịu làm tù binh, đến lúc đó thì cục diện trở nên
không chết không thôi.
"Ta... không biết."
Hôm nay Nguyệt Như Tuyết không hề có chút ôn nhu như ngày thường mà tiếp
tục ép tới:"Tỷ biết, nếu như hắn bại thì chắc chắn là phải chết!"
Mạc Băng Vân thống khổ ôm mặt:"Muội bảo ta phải làm sao? Hắn là kẻ xâm
lược, trừ phi hắn chủ động rời đi bằng không ta không có chọn lựa nào
khác..."
"Muội không thể để hắn chết..." Lời này vừa thốt ra khiến cho Mạc Băng Vân kinh hãi quay đầu nhìn Nguyệt Như Tuyết.
"Muội..."
Sắc mặt ôn nhu của Nguyệt Như Tuyết trở nên kiên nghị:"Hắn chính là "ca ca" của ta!"
Cố sự liên quan đến "ca ca" này Mạc Băng Vân nghe đã nhiều lần, nam nhân
thần bí cải biến tính cách nhu nhược của Nguyệt Như Tuyết thậm chí cũng
khiến Mạc Băng Vân cảm thấy rất hiếu kỳ, chỉ là... việc này thực sự ra
ngoài ý liệu. Mạc Băng Vân sát na đầu óc trở nên trống rỗng.
Ngơ ngẩn nhìn thần sắc kiên định của Nguyệt Như Tuyết, Mạc Băng Vân cảm thấy phức tạp vô cùng.
Ánh mắt ôn nhu của A Tuyết vì "ca ca" mà biểu lộ ra ngoài.
"Ca ca" của nàng ta lại là Dương Chính sao? Mạc Băng Vân sau khi kinh ngạc đã dần trở nên bình tĩnh lại.
"Các ngươi đã nhận ra nhau rồi sao?"
Nguyệt Như Tuyết nhẹ gật đầu:"Lúc ở Hỏa Liên Hoa sơn mạch thì ca ca đã nguyện ý nhận ta rồi."
"Vì sao không nói cho ta biết sớm?" Mạc Băng Vân có chút dỗi hờn.
"Lúc đó ta sao có thể nói cho tỷ biết?" Nguyệt Như Tuyết hỏi lại khiến cho Mạc Băng Vân nghẹn họng.
"Vì vậy... Hãy để ta đi Tây tuyến."
"Không được!" Mạc Băng Vân vội lắc đầu:"A Tuyết, tuyệt đối không thể."
"Băng Vân tỷ, "ca ca" là người trọng yếu nhất đối với ta, lẽ nào hắn cũng không phải người trọng yếu nhất của tỷ hay sao?"
"Nhưng mà..."
"Ta cần phải đi khuyên ca ca, ta tin rằng hắn không phải là người hiếu sát."
Mạc Băng Vân im lặng không nói, trong lòng nàng lóe lên 1 tia hy vọng rằng Dương Chính sẽ bỏ qua trận chiến này.
...........
Lúc Khâu Viễn Sơn đi qua Tây tuyến đại doanh thì chỉ thấy nơi này đã biến thành tro bụi.
Cả đại doanh Lang quân đều bị thiêu sạch, cả một ít lương thực, một thanh
đao cũng không hề lưu lại. Các công sự phòng thủ phát triển cả trăm năm ở Tây tuyến đại doanh hoàn toàn bị phá sạch.
Càng khiến cho Khâu Viễn Sơn tức đến thổ huyết chính là một lá Hoàng dương kỳ đón gió tung bay trên kỳ đài đã bị đốt cháy.
Loại khiêu khích trần trụi này thật khó tiếp thụ nhưng Khâu Viễn Sơn ngoài mặt không chút biểu tình.
Chỉ là ẩn tàng sau vẻ bình tĩnh đó chính là nỗi phẫn nộ ngút trời mà không
thể phát tiết, Khâu Viễn Sơn sai binh sĩ hạ cờ xuống, ông không hề hủy
lá cờ đi mà lại lưu trữ nó. Ông muốn cừu hận khắc cốt ghi tâm lúc nào
cũng phải tồn tại để đề tỉnh ông, lá cờ này sẽ là ấn ký sỉ nhục để ông
đòi lại công đạo từ Ma thần tướng quân.
Quân nhu bị Ác ma quân lấy sạch không để lại một chút, Khâu Viễn Sơn chỉ có thể phái binh đến đô thành chi viện.
Sau khi nghỉ tạm một chút, Lang quân bắt đầu tiến quân về phía Tịch Ảnh thành.
............
Dương Chính đứng yên không nói trên tường thành Tịch Ảnh.
Hộ thành hà nước chảy không ngừng, trong thành cảnh tượng tiêu sơ.
Vừa phá thành xong, vì không để sản sinh nội loạn nên binh sĩ Thương Nguyệt thủ thành toàn bộ đều bị nhốt lại, trong thành có rất nhiều quyến thuộc của binh sĩ, chúng vì lo lắng cho người nhà mà lòng dạ hoang mang.
Nhưng dưới sự áp bức tử vong, hỗn loạn cũng dần ổn định.
Nghỉ ngơi hai ngày, trinh sát về báo Khâu Viễn Sơn chỉ còn cách Tịch Ảnh
thành không quá một ngày đường, hơn nữa Long quân mạnh nhất Thương
Nguyệt cũng đã đi qua Trung bộ Thương Nguyệt quốc, tối đa là một tuần
nữa sẽ đến nơi đây.
Cho dù Dương Chính vốn không để gì vào mắt cũng đã từng nghe đại danh của
Long quân. Trang bị vũ khí đều đứng đầu đại lục, huống hồ tuyển chọn
cũng khắt khe nhất, đa số tử đệ Long quân đều là quý tộc, quân quan cao
cấp trong quân toàn bộ đều có xuất thân lừng lẫy.
Khác biệt lớn nhất giữa quý tộc và bình dân chính là đấu khí và không có đấu khí. Trong Long quân kiếm sĩ có đấu khí số lượng đạt tới con số khủng
bố là ba mươi phần trăm.
Trong 10 vạn Long quân thì kiếm sĩ có đấu khí có tới 3 vạn, tuy đại bộ phận
đều là sơ phẩm kiếm sĩ nhưng số lượng này cũng khủng bố vô cùng.
Long quân cường đại tạm thời không nói tới.
Lang quân ngày mai sẽ tới nơi đây.
Trận chiến này không chỉ là trận chiến cuối cùng giữa Dương Chính và Khâu
Viễn Sơn mà còn liên can đến vận mệnh cuối cùng của Thương Nguyệt, Vệ
Nhung, Lưu Vân ba nước, thậm chí còn có ý nghĩa sâu xa đối với cả Nam
đại lục.
Dương Chính giờ đây đã vào thế tên lắp trên cung, vô luận hắn còn hoài nghi gì thì cũng không thể lùi bước.
Bằng không Mạn Kỳ sẽ không chịu buông tha cho hắn, Thương Nguyệt quốc cũng
không, hơn nữa mẹ con vương hậu ở Vệ Nhung quốc cũng bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.
Hắn chỉ có thể đánh bại Lang quân, gây trọng thương cho Thương Nguyệt quốc.
Chỉ còn 1 con đường để đi.
Dương Chính chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Sư thứu đang không ngừng bay lượn
gào thét, từ sáng sớm đến giờ không ngừng có Sư thứu từ phương xa bay
tới. Tiếng kêu gào cuồng bạo của Sư thứu Dương Chính trước đây đã lãnh
giáo qua, bọn Sư thứu này bay vòng quanh trên không ở độ cao hơn 100
mét, không ngừng kêu gào thị uy.
Dương Chính có thể cảm giác được Tịch Ảnh thành giống như một cột điện cao áp bị phong bế, tuy quân Lưu Vân cố gắng đè nén nhưng khí áp càng lúc càng lớn, nếu như bạo phát thì lực lượng đó tuyệt đối là trí mạng.
Sư thứu không ngừng trêu đùa gây thêm khủng hoảng cho quân trong thành.
Dương Chính vẫy tay với binh sĩ bên người, một lúc sau Thần tý cự cung khổng lồ được đưa tới cho hắn.
Hắn cắm chặt cung xuống ụ tường, lấy chân kéo cung, Thần tý cung được kéo
căng đến cực điểm, Dương Chính lắp mũi tên chế bằng tinh thiết thuần
chất vào, mặt không chút biểu tình nhìn Sư thứu đang bay lượn trên
không.
Dây cung không có triệu chứng gì đã bật lên, một mũi cự tiễn bắn ra.
Cự tiễn tốc độ rất nhanh, bắn lên trên không hơn 100 mét nhắm thẳng vào
một Sư thứu, kỵ sĩ trên Sư thứu thét lớn, vung thương ngăn đỡ, đinh một
tiếng cự tiễn yếu ớt không chút sức lực gì, Sư thứu kỵ sĩ cất tiếng cười khinh miệt.
Dương Chính cũng không nhiều lời, tiếp tục bắn ra mũi tên thứ hai, thứ ba.
Ba Sư thứu kỵ sĩ đều bị công kích nhưng mũi tên không có chút sức lực nào, mấy tên Sư thứu kỵ sĩ cất tiếng cười vang.
Bọn chúng càng thêm phô trương, thậm chí không ngừng bổ xuống, bóng râm khổng lồ của Sư thứu che khuất cả thành lâu.
Dương Chính vẫn bắn tên không nhanh không chậm như cũ, dần dần khiến cho Sư
thứu kỵ sĩ mất cảnh giác, hơn nữa còn không ngừng trêu tức chúng.
Cuối cùng một tên Sư thứu kỵ sĩ không nhẫn nại được, suy cho cùng muỗi không cắn chết người bị bị nó quấy nhiễu suốt thì ai mà không nổi nóng?
Lúc kỵ sĩ đó bay đến một độ cao nhất định, vừa gạt tên xong liền bổ nhào
xuống, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh, Sư thứu giống như một ngôi sao băng
rơi xuống, tốc độ rất kinh người.
Ngay lúc này Dương Chính nhãn thần chợt biến thành sắc bén như tiêm đao, khí thế toàn thân giống như thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ. Thanh kiếm ở
trong vỏ thì không ai cảm thụ được lực lượng, một khi rút ra khỏi vỏ thì lực chiến đấu biến thành mạnh mẽ kinh người. Động tác của Dương Chính
nhìn thấy rất rõ, hắn kéo dây, lắp tên, giương cung, mỗi động tác đều in sâu vào mắt người xem, đồng thời cũng khắc sâu vào tầm mắt của Sư thứu
kỵ sĩ.
Các động tác đó xem thì chậm rãi phi thường nhưng hoàn thành chỉ trong chớp mắt.
Mũi tên sắc bén đã nhắm chuẩn Sư thứu kỵ sĩ.
Trên Thân tý cung phù hiện một tầng ánh sáng nhàn nhạt như có như không, nhu hòa phi thường nhưng lại ngầm ẩn giấu sát khí.
Ma lực Kim sí thiền sôi trào nơi tay phải Dương Chính, đầy vẻ khát máu
cuồng nhiệt, sát ý của Dương Chính đã dẫn phát lực lượng này.
Đồng thời Dương Chính dùng tinh thần lực áp chế ma lực phản phệ.
Dương Chính cũng cố gắng giữ tâm thần thanh tỉnh.
Hình ảnh Sư thứu đang bổ nhào xuống không ngừng khuếch đại trong tròng mắt hắn.
"Ông" một tiếng, lợi tiễn từ dây cung bắn thẳng ra.
Sát na Sư thứu kỵ sĩ vừa vung thiết thương lên thì cảm thấy khiếp hãi, loại khiếp hãi này vốn không phải là bản năng của hắn mà là do tọa kỵ phát
ra. Thân là phi cầm bậc cao nhất trên đại lục, Sư thứu có sự mẫn cảm
trời sinh đối với lực lượng súc tích trong mũi tên này.
Đây tịnh không đơn thuần là sức lực mà còn bao hàm tinh thần công kích, mũi tên giống như sinh vật sống lao tới.
Sư thứu tâm linh tương thông với kỵ sĩ, nỗi sợ của Sư thứu liền cảm nhiễm
tới kỵ sĩ, tinh thần công kích nháy mắt đã công nhập vào đầu hắn, mũi
tên đó giống như vật sống không ngừng mang lại khủng bố.
Muốn chạy thì đã không kịp.
"Phập!"
Mũi tên bắn sâu vào thịt nổ tung.
Huyết hoa tung bay giữa trời, mũi tên bắn xuyên qua Sư thứu và Sư thứu kỵ sĩ
cưỡi trên lưng nó rồi bay mất hút lên nền trời. Thân xác khổng lồ của Sư thứu rơi ầm xuống đất, thân thể nặng mấy tấn của nó tạo thành một
khuyết khẩu cực lớn trên tường thành, sau đó men theo tường thành rơi
thẳng xuống hộ thành hà.
Trong nước chảy cuồn cuộn, dòng sông bị nhuộm đỏ, thi thể của Sư thứu và kỵ
sĩ bập bềnh theo dòng nước, quang cảnh thê lương khó diễn tả bằng lời.
Dương Chính bỏ cung xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai Sư thứu kỵ sĩ đang ngơ
ngẩn trên không. Vẻ trào lộng trên mặt chúng giờ đã biến mất, chỉ còn
lại nét sợ hãi sâu sắc. Dùng tên bắn xuyên qua thân thể Sư thứu và kỵ sĩ có mặc bì giáp cần sức lực tới cỡ nào? Hai Sư thứu kỵ sĩ sợ hãi điều
khiển Sư thứu bay đi về phía xa.
Tịch Ảnh thành khôi phục vẻ yên tĩnh như trước!
Nhưng... Vẻ yên tĩnh này chỉ là biểu tượng giả vờ bên ngoài, mưa bão tơi bời sẽ tới liền sau đó rất nhanh.
Bụi mù bốc lên từ phía xa, mặt đất chấn động rung lên...
Dòng người như thác lũ phía xa và Lang kỳ tung bay trong gió tuyên cáo một trường chiến tranh đang cuộn tới.
Mặt đất chấn động, Mãnh mã to lớn như tòa núi đi ở hàng đầu tiên, thân hình của chúng chính là chiếc xe lu hiệu quả nhất, bất kỳ trở ngại nào cũng
đều bị tiêu hủy dưới chân chúng, theo sau Mãnh mã trùng phong đoàn chính là từng hàng thiết kỵ giống như nước chảy nhưng rất có trật tự. Bọn
Lang quân tinh nhuệ này di động như sấm chớp, từng cỗ sát khí giống như
gió lạnh táp thẳng vào mặt người ta.
Tiếng còi hiệu vang lên khắp thành, Lưu Vân quân nhanh chóng đi lên tường,
máy ném đá, trọng nỏ, còn có 8 cỗ Lôi thần pháo đều đã chuẩn bị xong
xuôi. Họng súng của Lôi thần pháo ngắm chuẩn vào Lang quân.
Binh sĩ không ngừng vận chuyển các loại quân nhu, dầu hỏa, cự thạch, lôi mộc và cả những y liệu lâm thời từ trong thành tới.
Các ụ tường đều có một tiểu đội binh sĩ trấn thủ, từng cặp mắt sắc bén nhìn trừng trừng về phía Lang quân.
Nhìn thấy Mãnh mã cao lớn dũng mãnh trước nay chưa từng thấy, Lưu Vân quân dù giết người như ma trong lòng cũng chấn động.
Quái vật này cao đến 15 mét, mỗi lần dấn bước đều có thể khiến cho cả thành
trì chấn động, đối mặt với cảnh tượng đáng sợ và khiêu chiến với tồn tại quá mức cường đại này quân Lưu Vân không cách nào bảo trì trấn định như thường ngày. Bọn họ cũng là người, chiến tranh giữa người với nhau thì
cho dù có hung độc hơn thì họ cũng không sợ nhưng chiến đấu với loại
quái vật này thì bọn họ không thể nào không sợ hãi.
Dương Chính siết chặt Kinh Lôi thương đứng trên ụ tường, thần sắc trấn định nhưng trong lòng thầm kinh hãi. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mãnh mã là ở Huyết quan cốc, khi đó Lôi Mông Tư Đặc hỏa thiêu Khâu Viễn Sơn, Mãnh mã còn chưa phát huy uy lực hoàn toàn, cho nên hắn tuy kinh hãi vì thể hình của Mãnh mã nhưng chưa hề cảm thụ được lực lượng của chúng.
Hôm nay tự mình chân chính đối mặt loại quái vật khổng lồ này trên bình nguyên hắn mới hiểu lực chấn nhiếp đáng sợ của Mãnh mã.
Loại cảm giác này giống như một người đang bơi trong biển gặp phải kình ngư, chỉ bằng vào thể hình cũng đủ uy thế khiến cho người ta mất đi lực phản kháng.
Lúc này Sư thứu kỵ sĩ đã bay tới dày đặc trên không.
Giống như ba Sư thứu hôm qua, cảnh tượng hơn trăm Sư thứu bay lượn trên không tuyệt đối không thua kém gì khí thế của Mãnh mã, tiếng kêu sắc nhọn của Sư thứu cất lên, sĩ khí của Lưu Vân quân lại bị giảm sút.
Đây chính là dấu hiệu đáng sợ.
Dương Chính tuyệt không thể để tình trạng này tiếp tục lan truyền, bằng không lúc thành bị phá thì chính là lúc hắn và hai vạn Lưu Vân quân phải táng mạng.
Lang quân bày thành đội hình hàng ngang trước Tịch Ảnh thành hai dặm, giống như thế trận trường xà uốn khúc. Trừ Mãnh mã trùng phong đoàn còn có rất nhiều mộc xa bọc da trâu, loại vũ khí công thành thô sơ này cao đến mười mấy mét, Lang quân tiềm phục trong đó có thể bắn tên ra ngoài, cũng có thể nhờ đó mà leo lên tường thành.
Trừ tiếng kêu của Sư thứu trên không thì không có thanh âm nào, binh sĩ hai bên siết chặt vũ khí, không khí trước trận chiến vừa nặng nề lại vừa lạnh lẽo.
Lúc này địch trận lại xôn xao.
Một chiếc liễn xa cao lớn xuất hiện trước trận Lang quân, Lang kỳ tung bay phất phới, xung quanh có hơn trăm người hộ tống, ai nấy đều eo hùm lưng gấu, hai mắt bắn tinh quang như điện, xem ra đều là kiếm thủ cường đại.
Một đại tướng trung niên toàn thân vận khải giáp tinh trí, lưng đeo lá cờ chỉ huy màu đen từ trên liễn xa bước ra.
Dương Chính tròng mắt co lại, khí tức toàn thân như sóng lớn tràn ra, mấy binh sĩ Lưu Vân đứng gần hắn phải lui lại mấy bước.
Không khí giống như đóng băng, cơ hồ khiến cho mấy binh sĩ không thể nào hô hấp.
Dương Chính gương mặt vốn không chút biểu tình giờ cũng đã biến sắc.
Chỉ vì người đó chính là Khâu Viễn Sơn.
Sát na, Dương Chính tựa hồ cảm thụ huyết dịch toàn thân đều bị cõi u minh hô hoán, Mông Tầm, Hồng Thạch, Lưu Nhược Phi từng đạo thân ảnh thoáng hiện trong lòng hắn.
Cừu hận vốn đã nhạt phai lại sôi trào, thì ra bóng ma thù hận trước nay vẫn còn tiềm phục trong lòng hắn.
Tín niệm cường liệt này ngay cả Dương Chính cũng không thể tự khắc chế.
Thì ra sâu thẳm trong lòng hắn vẫn mong chờ một trận chiến với Khâu Viễn Sơn.
Đem tất cả cừu hận từ trước ra đánh một trận, vô luận thắng bại thế nào thì sau đó Dương Chính không còn vướng bận gì.
Khâu Viễn Sơn đứng trên liễn xa, ánh mắt mệt mỏi liếc qua Tịch Ảnh thành liền biến thành tinh quang sắc bén, nhìn chăm chú vào bóng đao ánh kiếm rợp trời trên tường thành.
Ông hô lớn:"Thương Nguyệt quốc Lang quân thống lĩnh Khâu Viễn Sơn mời Ma thần tướng quân ra nói một lời!"
Thanh âm thâm trầm vang lên rất rõ ràng bên tai Dương Chính, Sư thứu trên không cũng thôi kêu gào, bên trong bên ngoài Tịch Ảnh thành đều biến thành yên tĩnh.
Dương Chính đứng thẳng người, lúc này hắn toàn thân khôi giáp nhưng không đội mũ trụ, thân hình như tiêu thương đứng trên chỗ cao nhất Tịch Ảnh thành, dưới ánh tịch dương lộ rõ khí độ thâm trầm lạnh lẽo.
Phong thái này cho dù là Khâu Viễn Sơn đối mặt cũng cảm thấy nhụt chí, trong lòng bất giác phát lạnh. Chỉ luận phong thái thì Dương Chính tuy không bằng Lôi Mông Tư Đặc thần thái rực rỡ nhưng khí thế trầm tĩnh thì hơn xa y. Cũng chỉ có Khâu Viễn Sơn thân chinh bách chiến mới có thể nhìn ra đối phương thâm trầm khó dò, tính ra hơn Lôi Mông Tư Đặc không chỉ một bậc.
Nếu không thì hắn chỉ bàng vào hai vạn kỵ binh vì sao lại công phá thành trì rất khó đánh này? Đối phương nhất định đã nhìn ra nhược điểm của mình.
Khâu Viễn Sơn thực sự không giỏi công thành chiến.
Tòa Tịch Ảnh thành kiên cố nhất Thương Nguyệt Tây tuyến lại dùng để đối phó người mình, Khâu Viễn Sơn thực sự là muốn khóc không mà không được.
"Danh xưng Ma thần tướng quân thẹn không dám nhận, không biết Khâu thống lĩnh có gì chỉ giáo?" Dương Chính bình thản cất tiếng, thanh âm theo gió truyền xa, tuy không lớn nhưng Khâu Viễn Sơn lại nghe rõ dị thường.
"Đã là như vậy thì Ngọc tướng quân liệu có biết đây chính là lãnh thổ của Thương Nguyệt quốc chúng ta hay không? Thương Nguyệt quốc 30 năm nay vốn đối xử hòa bình với Lưu Vân quốc, thậm chí còn có giao thương, thương đạo trên Bi Thương hoang nguyên thì số lượng giao dịch với quý quốc hơn nửa số, nước ta luôn cấp ưu đãi mậu dịch tốt nhất cho quý quốc. Vì sao tướng quân không nói lời nào đã công nhập Tây tuyến, đồ sát hai vạn Lang quân bọn ta, lại còn chiếm lĩnh Tịch Ảnh thành?" Khâu Viễn Sơn tuy cố áp chế cơn giận nhưng nghĩ tới Khâu Ngọc Hải và Tây tuyến đại doanh bị giết sạch thì thanh âm không tự chủ được mà biến thành lạnh lùng.
Dương Chính thản nhiên nói:"Khâu thống lĩnh, thương đạo Bi Thương hoang nguyên đúng là rất quan trọng với Lưu Vân quốc. Các vị đem những đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và lương thực giá rẻ đem qua Lưu Vân quốc đổi lấy vũ khí tốt nhất. Ta thừa nhận nửa số quặng sắt của Lưu Vân quốc chính là đem bán ở quý quốc, cũng đúng là đa số người Lưu Vân nhờ vào số quặng sắt đó mà không bị chết đói, nhưng thống lĩnh đại nhân đừng quên, các vị lấy vũ khí hoán đổi được của Lưu Vân đem đi bán lại thu được lợi nhuận gấp mấy lần, còn có thuế thu của thương nhân các nước từ Tây tuyến các vị đi vào biên giới Lưu Vân cũng là món tài phú cực lớn. Đã nhiều năm như vậy Thương Nguyệt quốc càng lúc càng cường đại nhưng Lưu Vân quốc vẫn giống y như trăm năm trước, bóng mây bần cùng, đói khổ, nội loạn, chém giết vẫn phủ chụp lên thảo nguyên. Xem những binh sĩ nơi này đi, có bao nhiêu người mà trong nhà không có người chết đói, có bao nhiêu người không từng cướp giật với người thân mà sống, các vị từ nhỏ sinh sống an nhàn, có ăn có mặc liệu có hiểu nỗi thống khổ của những người bịt mặt giết chết bằng hữu của mình vì miếng ăn hay không?" Dương Chính đột nhiên chuyển đề tài khác, những câu nói gây chấn động sâu sắc khiến cho Ác ma quân hô hấp trở nên gấp rút, từng cặp mắt đầy sát khí điên cuồng chợt bừng sáng lên.
Dương Chính trầm giọng nói:"Lúc quặng sắt đã tiêu hao hết thì người Lưu Vân toàn bộ đều phải bị chết đói. Người sống trên thảo nguyên từ nhỏ đã học theo tập tính của loài sói. Đúng vậy! Khâu thống lĩnh, các vị mới là Lang quân, ngài có biết một con ác lang khi bị đói sắp chết thì nó sẽ làm sao không?"
"Giết, dùng vũ khí trong tay, dùng nanh vuốt của mình mà cướp lấy nhiều địa bàn hơn, cướp lấy nhiều lương thực hơn!" Đáp lời hắn là tiếng gầm như sóng gào của toàn bộ quân Lưu Vân.
Dương Chính từ đầu tới cuối đều rất lạnh lùng bình tĩnh, thậm chí giống như đang ở ngoài cuộc, nhưng lại càng khiến cho Khâu Viễn Sơn trong lòng phát lạnh.
Trong mắt ông, nam nhân đứng trên tường thành đó chỉ tùy ý nói mấy câu nhưng có thể dẫn phát sát khí của binh sĩ Lưu Vân, rõ ràng hắn ta hiểu rõ tập tính của bọn người dã man sống trên thảo nguyên.
Sát na, Khâu Viễn Sơn hiểu rằng mình có nói thêm cũng vô dụng.
Người có thể đàm phán với người, nhưng người không thể đàm phán với một bầy dã thú.
Chỉ có thể dùng chiến tranh, dùng vũ lực mà nói chuyện. Thắng làm vua thua làm giặc, đây vốn là chân lý bất biến ngàn đời.
Khâu Viễn Sơn lạnh mặt, phát lệnh toàn quân tiến công.
Sư thứu kêu lên quái dị bay lên không, Mãnh mã dưới đất cũng bắt đầu di động, hai loại quái vật khủng bố dùng phương thức khác nhau tiến về phía Tịch Ảnh thành.
Kỵ binh Lang quân chạy men theo hai cánh giống như nước lũ tràn tới.
Mộc xa vân lâu cũng được đẩy tới phía trước.
Tiếng còi lệnh chấn động đất trời, tiếng trống dập dồn phá tan không khí nặng nề trên chiến trường.
Đồng thời uy thế mãnh liệt của Lưu Vân quân cũng triển hiện ra.
"Dương cung, nhắm góc 25 độ. Bắn!"
"Khởi pháo, Long nộ đạn, nhắm góc 40 độ, bắn!"
"Hưu hưu hưu..."
"Ầm ầm ầm.."
Thanh âm khác nhau vang lên, mưa tên cùng đạn pháo giống như châu chấu bay đầy trời bắn tới lang quân đang xông tới.
Lôi thần pháo rơi xuống tạo thành một đám mây bụi đen kịt, trong ánh hỏa quang chớp lóe máu thịt tung bay, binh sĩ trong phạm vi của Long nộ đạn phát nổ toàn bộ đều biến thành các khối thịt bị bắn nát tan. Long nộ đạn sau khi được Dương Chính cải tạo thì uy lực tăng lên gấp mấy lần, tám cỗ Lôi thần cùng bắn rốt cục đã ngăn được bước tiến của Lang quân.
Lúc này mấy ngàn mũi tên của Thần tý cung đã bắn xuống lang quân, mũi tên mạnh mẽ đến cả khôi giáp cũng không thể ngăn trở, Lang quân chạy ở hàng đầu người ngã ngựa quỵ, tổn thất nghiêm trọng.
Nhưng Mãnh mã lại không chút ảnh hưởng vì Lôi thần pháo, vẫn xung phong mãnh liệt như cũ.
Sư thứu trên không còn nhanh hơn 1 bậc, đã bay tới tường thành bắt đầu hạ xuống.
Binh sĩ Lưu Vân bày thành tiểu trận 4 người dùng trường thương ngăn cản Sư thứu, bất quá cự điểu thân hình dài 8 mét này căn bản sức người không thể ngăn trở, Sư thứu chỉ vỗ mạnh cánh là binh sĩ trên tường thành đã loạng choạng nghiêng ngả, móng vuốt và hàm răng của nó cắn xé một hồi, binh sĩ như giấy bị xé rách toạt một cách dễ dàng.
Trên tường thành vì bị Sư thứu công kích trở nên vô cùng hỗn loạn.
Dương Chính tịnh không nhảy xuống, hắn lấy Thần tý cung ra bắt đầu nhắm bắn Sư thứu.
Cung tiễn của Dương Chính không phải là loại như binh sĩ sử dụng, cung tiễn bao hàm tinh thần lực khiến cho Sư thứu phải chịu uy hiếp khủng khiếp, chỉ cần không cẩn thận liền bị tên bắn xuyên cánh, nhưng số lượng Sư thứu quá nhiều, nhìn thấy Dương Chính chỉ có một mình nên mấy Sư thứu liền xông tới.
Nhìn thấy Sư thứu khổng lồ bay tới, Dương Chính bỏ Thần tý cung xuống, vung Kinh Lôi thương lên, hai gối khẽ quỵ xuống, cả người giống như con báo chuẩn bị vồ mồi.
Ngân sắc trường thương ở tay phải khí mang lập lòe đồng thời điện quang màu xanh ánh lên lách tách, mục tiêu của Dương Chính là khóa một Sư thứu lớn nhất lại, thân hình khẽ chớp, Kinh Lôi thương phóng tới, kỵ sĩ trên lưng Sư thứu liền vung trường thương ngăn đỡ.
Hai thanh thiết thương chạm vào nhau trên không, điện mang nuốt chửng khí thế của trường thương, chớp mắt đã lan đến khôi giáp của kỵ sĩ, hắn liền la thảm, lông tóc bị đốt cháy đen, mùi khét dậy lên trên không khí.
Sư thứu tâm linh tương thông với kỵ sĩ kêu lên thảm thiết, lao mạnh vào người Dương Chính.
Dương Chính gạt trường thương ra, tròng mắt nổi u quang, hắn sớm đã nhìn ra điểm yếu nhất trên thân thể Sư thứu, trường thương thuận thế hất lên, điện lực và tinh thần lực cường đại đưa Kinh Lôi thương đâm thẳng vào yết hầu Sư thứu giống như đâm vào đậu hủ, máu tươi phun ra xối xả.
Dòng điện cao thế đốt cháy đen cổ họng Sư thứu.
Dương Chính gầm lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, hất bay Sư thứu nặng đến mấy tấn rơi xuống tường thành.
Hơn nữa hắn còn tránh được hai con Sư thứu vừa xông tới.
Đồng thời, Mãnh mã bên dưới đã đến bên hộ thành hà.
Dương Chính quát lớn:"Mau đổ dầu hỏa!"
Từng thùng gỗ đựng dầu hỏa lăn trên tường thành xuống dưới, thùng gỗ vỡ ra khiến dịch thể màu vàng chảy lan tràn, mùi dầu hỏa nồng nặc khó chịu lan khắp trời.
Dương Chính nhảy lên ụ tường, trường thương vẽ thành một vòng tròn trên không, điện mang nổ tí tách, bao nhiêu tên từ dưới bắn lên đều bị hắn gạt bay.
Lúc này có mấy con Mãnh mã đã tiến tới hộ thành hà, cọc gỗ cắm bên dưới lại bị chúng đạp lút xuống đất, uy thế đáng sợ thực hơn xa tưởng tượng của người ta. "Mau đổ dầu hỏa!" Dương Chính quát lớn, chợt hai Sư thứu tạo thành thế tiền hậu giáp kích xông tới, Dương Chính nhắm chuẩn một con Sư thứu đâm liền mấy thương, sức lực Sư thứu thực sự cường đại, ngay cả Dương Chính trực diện đối địch cũng bị đánh lùi mấy bước liên tiếp, lúc này phía sau kình phong chợt nổi lên.
Dương Chính tránh không kịp bị lợi trảo quét qua, khôi giáp trên lưng tức thì rách toạt, ba đường máu sâu hoắm hiện ra. Hắn vội lăn một vòng trên mặt đất, hộ vệ cũng xông tới vung thương ngăn trở Sư thứu.
Sư thứu chính diện bay xuống, giương nanh múa vuốt đánh bay hết những người cản đường.
Sư thứu vừa đánh lén Dương Chính đắc thủ lại bay lên trời, lượn vòng trên cao hơn 100 mét, nhìn chăm chăm vào Dương Chính.
Tiếng kêu gào của chúng khiến người ta buốt cả màng nhĩ.
Con Sư thứu trên mặt đất gia tăng tốc độ, gạt mấy thanh trường thương đi, máu tươi phun xối xả trên người Dương Chính.
Binh sĩ giúp hắn cản trở đều bị xé thành mảnh vụn, cuối cùng Sư thứu đã tới trước mặt hắn, há miệng đớp thẳng vào đầu hắn.
Dương Chính hai mắt lóe lên, vội vung hai tay chộp lấy hai khóe miệng của Sư thứu, mùi hôi thối trong đó bốc lên nồng nặc. Đôi tay của Dương Chính cơ bắp đã gồng lên mức cực hạn, gương mặt hắn méo mó, u quang trong mắt không ngừng xoay chuyển.
Sư thứu liều mạng lắc đầu, muốn thoát khỏi đôi tay của Dương Chính kềm kẹp.
Một người một thú đấu sức với nhau.
Nhìn thấy chủ tướng lâm nguy, binh sĩ Lưu Vân từ bốn bề điên cuồng ập tới, mấy chục thanh trường thương đâm tới Sư thứu và kỵ sĩ ngồi trên lưng nó, kỵ sĩ vốn đang tính giúp sức cho Sư thứu chỉ còn cách vung thương gạt đỡ.
Sư thứu bị Dương Chính giữ chặt kêu gào không ngớt nhưng bất kể là cố gắng vùng vẫy tới cỡ nào thì hai bàn tay của nhân loại này cũng giống như vuốt rồng, căn bản không thể nào giãy thoát.
Sư thứu bị giữ chặt phải đối mặt với trường thương và tên bắn từ xung quanh liên tục công kích, thân thể liền xuất hiện rất nhiều vết thương, cả kỵ sĩ trên lưng nó cũng bị trúng hai mũi tên, đang cố gắng dãy dụa, Sư thứu kỵ sĩ đang bay trên không thấy tình thế không ổn liền rít lên, bổ nhào xuống nhưng đón tiếp nó lại là mấy chục mũi tên bắn lên.
Cung tiễn của Thần tý cung không phải là loại cung tiễn thông thường , cả Sư thứu da dày thịt rắn cũng không dám ngạnh tiếp, chỉ có thể vỗ mạnh cánh bay lên tránh né mà thôi.
Trên tường thành, binh sĩ đã điên cuồng đến mức mắt đỏ vằn những máu không ngừng xông tới tấn công Sư thứu, vết thương trên người Sư thứu càng lúc càng nhiều, máu tươi đỏ hồng cả đất, nó giương móng vuốt muốn xé toạt người Dương Chính nhưng Dương Chính trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đều tránh né được đồng thời tung cước đá mạnh vào cổ họng Sư thứu, cổ họng vốn là phần mềm yếu nhất của đa số sinh vật, Sư thứu cũng giống thế, cổ họng không có cơ bắp cứng chắc che đỡ bị Dương Chính đá trúng khiến nó đau đớn rống lên, cả miệng cũng không cách nào động đậy được.
Sau một lúc, kỵ sĩ trên lưng Sư thứu không chống nổi công kích như triều dâng, bị ba thành trường thương đâm xuyên qua thân thể. Ba tên binh sĩ Lưu Vân nhấc hắn lên trên không ném thẳng vào dòng người, tên kỵ sĩ này chớp mắt đã bị giẫm nát thành bùn. Sư thứu gào lên bi thiết, điên cuồng lao tới, đôi cánh vươn ra quét ngang, mấy tên binh sĩ bị quét trúng bắn thẳng lên không, có tên bị va thẳng vào tường thành chết tốt.
Lúc Sư thứu phát điên bay lên không thì cũng kéo thân thể của Dương Chính lên theo.
Binh sĩ vội xông tới kéo thân thể Dương Chính lại, sức lực của Sư thứu quá
mạnh khiến cho cơ thể Dương Chính cơ hồ bị xé tét làm hai, binh sĩ càng
lúc càng nhiều nhưng Dương Chính vẫn không ngừng nhúc nhích như sắp bị
kéo bay lên. Mắt nhìn thấy cơ thể sắp rời khỏi tường thành, Dương Chính
đột nhiên dùng một chân móc vào một lỗ trên tường thành.
Hắn vận sức gầm lên, răng nanh của Sư thứu liền bị hắn dùng sức bẻ gãy,
Dương Chính từ trên không rơi xuống, trong tay còn nắm hai chiếc răng
nanh màu vàng, còn Sư thứu gào lên thảm thiết rơi thẳng xuống.
Trong thành ngoài thành đều khói bụi mịt mù, tiếng chém giết kinh động đất trời.
Trận chiến dần tiến tới giai đoạn khốc liệt nhất.
Ầm ầm ầm, mấy tiếng vang lên, tòa thành như bị địa chấn rung lên, đá vụn
không ngừng rơi xuống, Dương Chính phục xuống nhìn ra ngoài, mấy con
Mãnh mã đã xông qua được hộ thành hà, hiện đang trùng kích tường thành.
Cổng thành cao chừng 20 mét, hộ thành hà sâu chừng 5, 6 mét, cho dù Mãnh mã thân hình cáo lớn cũng bị ngập trong nước hết một nửa, bất quá chúng vẫn đang xung kích mạnh mẽ.
Dầu hỏa đổ xuống hộ thành hà xong, từng bó đuốc được ném xuống tường thành.
Cả hộ thành hà tức thì biến thành một biển lửa, Mãnh mã đang ở trong đó
tức thì gầm rú điên cuồng, binh sĩ trên lưng nó bị hất văng xuống biển
lửa chết không thấy xác.
Sức lực của Sư thứu tuy mạnh nhưng Ác ma quân cũng không dễ chơi, Thần tý
cung giống như sinh ra để đối phó với loại quái vật này, sau khi cản
được một đợt trùng phong của Sư thứu xạ thủ đoàn lại nấp mình trong ụ
thành, khóa chặt lấy bọn Sư thứu. Bọn Thần xạ thủ này tuy không thể bắn
xuyên lớp da dày của Sư thứu nhưng trăm ngàn mũi tên cùng bay, hơn nữa
mục tiêu chỉ nhắm tới Sư thứu kỵ sĩ thì cũng có hiệu quả giống thế.
Không ít kỵ sĩ không cản được tên bị bắn chết ngay trên lưng Sư thứu, còn Sư
thứu sau khi kỵ sĩ chết đi tính mạng cũng không còn bao lâu. Tử thương
trên tường thành vô cùng thảm trọng nhưng thành quả đạt được cũng rất dễ nhận thấy, sau khi bắn chết mười mấy kỵ sĩ thì Sư thứu kỵ sĩ vốn chiến
vô bất thắng đã bắt đầu sợ hãi, không dám trùng phong thoải mái như
trước mà chuyển sang biện pháp tập kích sát địch, Sư thứu kỵ sĩ đến đi
như gió quả nhiên không bị bắn chết nhưng số lượng binh sĩ Lưu Vân bị
giết cũng không còn nhiều như trước.
Chiến tranh tiến vào giai đoạn giằng co.
Trái lại, Lôi thần pháo gây phiền phức rất lớn cho Lang quân ở phía xa, lưỡi lửa không ngừng cày xới mặt đất cướp đi từng sinh mạng.
Chiến tranh giành đất, thây người đầy đồng, chiến tranh cướp thành, thây người đầy thành! (*) Đây chính là chiến tranh a!
Mọi người đều liều mạng công kích, chiến trường đầy máu và lửa hòa quyện
vào nhau, sinh mệnh giống như bọt nước không hề chân thật, dù biết rõ
chỉ là đi chết nhưng Khâu Viễn Sơn không thể hạ lệnh triệt thối, công
thành chiến vốn là gian nan nhất ông cũng đã biết, chỉ có thể tiến công, tiến công, và tiến công, không thể có cách nào khác.
Biển lửa tạm thời ngăn trở cước bộ của Lang quân, sau một ngày khổ chiến cuối cùng hai bên cũng thu quân vào lúc trời tối.
Trận đánh này cũng chỉ mới bắt đầu.
Mọi người đều biết, đây vốn đã được chú định là trận chiến sinh tử, không phân thắng bại thì không thể nào kết thúc.
Ba ngày sau, tài nguyên trong Tịch Ảnh thành đã hết sạch.
Dầu hỏa không còn, đá lớn không còn, cả đạn cho Lôi thần pháo trọng yếu nhất cũng không còn.
Lang quân cũng đã trả cái giá hai vạn người để đổi lấy lượng tài nguyên đã dùng hết.
Nhưng cán cân thắng lợi đang nghiêng về phía Lang quân.
Không có hỏa lực cường đại áp chế thì Mãnh mã quả thật quá đáng sợ.
Hai con Mãnh mã đang húc vào cổng thành một cách mãnh liệt, then cài cổng
bằng gỗ và thép cũng bị rung lên như sắp gãy, binh sĩ giữ cổng mỗi khi
Mãnh mã húc vào đều bị chấn bay mấy mét, có người bị chấn động chết
ngay.
Dương Chính nhìn về phương xa khói bụi mịt mờ, không khí vặn vẹo như có như
không, thân ảnh Khâu Viễn Sơn đã biến mất không thấy đâu.
Tường thành rung động, binh sĩ bên dưới hô lớn:"Phá được rồi!"
Cổng thành đã bị phá, tuy chỉ là một lỗ nhỏ nhưng nỗi sợ cũng đã theo đó lan ra.
Dương Chính không dám do dự, trên chiến trường mỗi giây phút đều có thay đổi. Hắn men theo tường thành, gạt Ác ma quân ra chạy gấp đến chỗ cổng
thành.
"Bịt lại cho ta, thành bị phá thì đều chết cả!" Dương Chính cầm Kinh Lôi
thương, cất tiếng thét át hết tất cả thanh âm trên chiến trường.
"Tướng quân!" Mấy tên binh sĩ từ ụ thành sau khi nghe Dương Chính kêu gọi vội
vàng nhảy xuống theo. Dương Chính nhảy xuống cổng thành, thân hình rung
động trên không, vừa vặn rơi xuống lưng Mãnh mã, Kinh Lôi trong tay lóe
lên một đạo điện quang màu lam.
Một quang ảnh chói mắt từ Kinh lôi thương đâm thẳng vào mi tâm của Mãnh mã.
Mãnh mã dù da dày như thiết giáp cũng không cách nào ngăn trở được Kinh Lôi
thương đâm xuống, chỉ thấy Mãnh mã ngước mặt lên trời rống lên thống
khổ, cả thân hình rung động kịch liệt. Dương Chính bị rơi từ trên lưng
Mãnh mã xuống, may mà hắn mắt tinh tay lẹ, chụp được cán thương đang đâm lút vào mi tâm Mãnh mã.
Lang quân trên lưng Mãnh mã phát hiện ra Dương Chính, mấy tên binh sĩ tuy
không dám bước ra khỏi cái yên gỗ trên lưng Mãnh mã nhưng tất thảy đều
lấy cung nhắm bắn.
Ở trên lưng Mãnh mã đang chấn động kịch liệt, tên bay tứ phía nhưng đều
bắn không chuẩn, Dương Chính tay trái nắm cán thương, tay phải vung Liệp huyết đao gạt đỡ tên, cuối cùng cũng có cơ hội ổn định cước bộ, nắm
chặt vào lông của Mãnh mã, cả người leo lên trên.
Hắn đang ở chỗ mũi của Mãnh mã, Dương Chính nhìn thấy hai con mắt to lớn
của nó, không hề do dự vung Liệp huyết đao đâm thẳng vào.
Dịch màu vàng từ lớp da mắt chảy ra, Mãnh mã bị đâm mù mắt phát điên hoàn
toàn, không chịu khống chế mà xông thẳng vào húc một con Mãnh mã khác.
Hai quái vật thể hình hơn 15 mét, nặng mấy chục tấn húc vào nhau lực
lượng mạnh tới cỡ nào? Thực sự là không thua gì tạc đạn phát nổ.
Cặp ngà cong vút như trường thương của 1 con Mãnh mã vừa khéo lại đâm dính vào trong bụng của con kia.
Con Mãnh mã đó bị chọc giận đến cực điểm, lập tức cùng con Mãnh mã bị mù húc nhau một trận tơi bời.
Nếu như quan sát từ xa thì thực sự còn hấp dẫn hơn chọi trâu ở địa cầu cả ngàn lần.
Đáng thương cho binh sĩ ở giữa cuộc đấu của hai con quái vật, chúng bị hất
bay khỏi lưng Mãnh mã, dù không chết cũng bị giẫm nát.
Hai con viễn cổ cự thú liều mạng tranh đấu, thực sự kinh động còn hơn cả trận công thành chiến.
Quân Lưu Vân trên tường thành đều thò đầu ra quan sát, trận chiến giữa Mãnh
mã vốn đã khiến cho người ta kinh hãi, huống hồ trên lưng một con Mãnh
mã còn có một thân ảnh nhỏ bé, chính là chủ tướng của bọn họ, lúc này
giống như con thuyền nhỏ giữa sóng biển dập vùi, lúc nào cũng có thể bị
nuốt chửng.
Dương Chính kiên trì hơn xa bọn binh sĩ tưởng tượng, trận chiến giữa hai cự
thú đã đến hồi kết, Mãnh mã bị mù toàn thân máu tươi đầm đìa, cả ngà
cũng bị gãy, bụng bị đâm bảy tám cái lỗ lớn, ruột gan đều đổ hết ra
ngoài trên chiếc ngà của con thú kia.
Mãnh mã bị mù liêu xiêu chực ngã, nó đã thua trận nhưng con Mãnh mã thắng
trận cũng chẳng dễ chịu gì, trên người vết thương loang lổ, trên bụng
còn có một lỗ hổng to lớn, máu tươi phun ra như suối.
Binh sĩ trên lưng hai con Mãnh mã toàn bộ đều đã bị dẫm nát thành bùn.
Dương Chính vẫn còn sống, cố gắng bám trên người Mãnh mã, dùng Kinh Lôi
thương đâm lút vào người nó để cố định thân thể, trên người hắn máu tươi đầm đìa, toàn thân tê nhức, lục phủ ngũ tạng cơ hồ muốn phun ra ngoài,
nửa ngày cật lực như vậy tuyệt đối là khảo nghiệm ý chí không nhỏ.
Mãnh mã mù mắt lảo đảo một lúc, cuối cùng cũng ngã nhào sang một bên.
Dương Chính vội vàng tránh sang hướng khác, Mãnh mã ngã ầm xuống, Dương Chính không cách nào chống lại lực chấn động kịch liệt đó lăn tròn trên mặt
đất.
Quân Lưu Vân trên thành cất tiếng hoan hô, sau đó lại kinh hãi la lên.
Dương Chính vừa ngước mặt lên nhìn thì phát giác bầu trời sụp tối, da đầu
phát ngứa, hắn vội ngẩng đầu nhìn hồn vía như muốn bay lên mây, chỉ thấy con Mãnh mã kia lắc lư loạng choạng trước mặt, chân trước quỵ xuống, cả người gục xuống cơ hồ suýt đè lên hắn.
"Ầm" một tiếng, bụi bay khắp trời.
"Ô ô ô"
Tiếng còi hiệu vang lên, Lang quân không ngừng triệt thoái, Dương Chính nhờ
vào dây xích leo lên tường thành, khi mấy binh sĩ đưa hắn vào trong thì
hắn toàn thân vô lực nằm bẹp trên mặt đất.
Lưu Vân quân liều chết chống cự, cuối cùng đã chặn được một đợt tấn công
của Lang quân, kiểm điểm nhân số thì quân Lưu Vân đã chết mất ba ngàn
người.
Đây là lần tổn thất quân số thảm trọng nhất trong ba ngày nay.
Bề ngoài so với Lang quân tổn thất tới 1 vạn thì Lưu Vân quân chỉ mất có
3000 người cũng không nhiều nhặn gì nhưng quân Lưu Vân tổng cộng chỉ có
hai vạn người còn Khâu Viễn Sơn có tới 10 vạn đại quân, nếu cứ tiếp tục
thế này thì cục diện cuối cùng sẽ là thành phá nhân vong.
Dương Chính lau máu trên mặt, há miệng thở dốc.
Đầu óc đau ê ẩm, hắn không phải là thần, ba ngày đại chiến liên miên với Sư thứu và Mãnh mã đã khiến cho hắn tiêu hao gần hết thể lực và tinh thần
lực.
Làm sao đây? Cứ tiếp tục thế này thì khi hộ thành hà tắt lửa, mình liệu có
thể ngăn được đợt công kích thứ hai của Lang quân hay không cũng là vấn
đề. Mạn Kỳ a Mạn Kỳ, lẽ nào ngươi lại phụ kỳ vọng của ta? Còn có vương
hậu, nếu như nàng ta nhìn rõ cục thế thì chỉ có thể kết minh với Lưu Vân quốc mà thôi.
Viện quân chần chờ không tới thì lần công nhập Thương Nguyệt này của hắn chỉ là đi chết mà không có chút ý nghĩa nào.
Gạt binh sĩ đang đỡ hắn ra, Dương Chính cố gắng đứng thẳng dậy, toàn thân trên dưới đều tê dại.
Nhìn về Lang quân đông đúc phía xa, khói bụi ngút trời đang bốc lên ở hộ
thành hà xong, Dương Chính lại nhìn xung quanh, từ gương mặt quân lính
Dương Chính thấy rõ nét mệt mỏi và thậm chí có phần khiếp sợ.
Binh sĩ bị Dương Chính nhìn qua đều đứng thẳng người, ánh mắt của họ nhìn Dương Chính đầy vẻ cuồng nhiệt và sùng bái.
Nhưng Dương Chính trong lòng đau như dao cắt.
Hắn cố sức hít sâu vào, cố ép mình phải bình tĩnh.
Lúc này đột nhiên có binh sĩ chạy lên báo cáo:"Tướng quân, binh sĩ trong thành làm phản."
Dương Chính xoay người:"Sao? Chỗ nào làm phản?"
"Có người giấu chìa khóa trong tù lao, đại khái là nghe được Lang quân hồi
viện nên chúng chống lại quân tuần tra, thả quân Thương Nguyệt trong tù
ra, bây giờ đang chạy ra ngoài thành."
Dương Chính vội chạy tới một góc quan sát, chỉ thấy trung thành hỏa quang
ngút trời, binh sĩ ở thành nội đang ồn ào gây loạn, vì đại bộ phận Ác ma quân đều phòng thủ ở ngoại thành nên trung thành chỉ có 1000 người canh giữ tù lao, giờ đây bị gần vạn quân Thương Nguyệt thoát khỏi tù lao tấn công thì họ dù liều mạng ngăn chặn nhưng nhân số chênh lệch quá lớn nên chỉ có thể dần dần bại thối.
"Mẹ nó, bọn khốn này!" Vốn đã đau đầu phòng thủ Lang quân, giờ lại thêm
binh sĩ nổi loạn, Mạn Tháp đứng gần Dương Chính nhịn không được
mắng:"Sớm biết vậy thì giết sạch bọn chúng cho xong!"
"Mạn Tháp, ngươi trấn thủ cổng thành, Lang quân có động tĩnh gì thì báo ngay cho ta. Hạ Nhĩ, dẫn xạ thủ đoàn theo ta đi trấn áp, không được làm loạn trận cước." Dương Chính nhìn Mạn Tháp một cái, sau khi hạ lệnh, nhanh
chóng rời đi.
3000 binh sĩ xạ thủ đoàn vừ tập hợp xong liền theo Dương Chính đi vào trung thành.
Vừa đến cổng trung thành, Dương Chính liền nhìn thấy mấy trăm binh sĩ Lưu
Vân bị ép lùi khỏi cổng, có mấy người không kịp thối lui ngã lăn ra đất
bị quân Thương Nguyệt dùng gậy gộc, gạch đá đánh nát thành tương thịt.
Nhìn thấy cảnh đó, Lưu Vân xạ thủ nhịn không nổi, gầm thét đòi giết sạch
chúng. Dương Chính lấy ra một thiết cung, lắp tên bắn thẳng tới, mũi tên bắn xuyên qua ba tên lính Thương Nguyệt mới dừng lại, mấy trăm binh sĩ
lúc đầu đang thối lui nhìn thấy đại quân tới viện trợ liền đổi lùi thành tiến, xông lên chém giết.
Nơi cất giữ vũ khí khôi giáp Thương Nguyệt quân không tìm được, bọn binh
lính này bị tước sạch khí giới khôi giáp, sức chiến đấu cực thấp, bị mấy trăm binh sĩ Lưu Vân chém giết, thế mạnh trùng phong liền bị áp chế.
"Giết!" Binh sĩ Lưu Vân hai mắt đỏ ngầu, xông lên chém giết điên cuồng, nhất thời máu thịt tung bay.
Thực lực hai bên thực sự cách nhau quá xa.
Thương Nguyệt quân vòng ngoài nhanh chóng bị diệt sạch, Dương Chính tiến vào trong.
Hắn cản binh sĩ Lưu Vân đang xông vào chém giết lại, thét lớn:"Bọn phản
loạn nhanh chóng quỳ xuống, ai dám tạo phản thì lập tức đồ thành, đến
lúc đó bách tính toàn thành chính là do các ngươi hại chết!"
Lúc này, xạ thủ đoàn đã chiếm lấy điểm cao.
Sát na, lợi tiễn như châu chấu bay, binh sĩ chạy trốn la thảm ngã lăn ra
đất, mỗi người đều bị trúng mấy mũi tên, thậm chí binh sĩ đã chạy ra
ngoài mấy trăm mét cũng bị bắn gục.
"Đừng bắn, đừng bắn, ta đầu hàng!" Bọn binh sĩ Thương Nguyệt may mắn không bị trúng tên vội vàng quỳ xuống không dám động đậy.
Trải qua dạy dỗ bằng máu, bọn Thương Nguyệt quân không dám làm càn nhưng ánh mát đầy oán độc, bất quá không ai dám nhìn tới Dương Chính.
Uy hiếp đồ thành, ai cũng không dám lĩnh giáo.
Binh sĩ chạy thoát dần dần cũng được tập hợp lại, khẳng định cũng có số ít lọt lưới nhưng trước mắt cũng đã có đến 6000 quân.
"Bắt chúng lại, dẫn ra tập hợp ngoài cổng thành!" Dương Chính ra lệnh rồi giục ngựa đi trước.
Lúc này lửa cháy đã dần dần tắt.
Lang quân chỉnh trang quân đội xong thì trời đã tối.
Từng đám mây đen kịt từ phương bắc trôi đến, sấm chớp lóe lên, gió cũng thổi mạnh, mưa lớn sắp tới.